Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?

Chương 53: Ma trơi



Đến gần 12h đêm, trời đêm vốn thưa thớt sao bắt đầu dày đặc, tất cả người đi đường đều không thấy bóng dáng, hơn nữa do chỗ này là nơi thi công quan trọng, đèn đường vốn là nửa dặm một cái, vốn có thể căn cứ vào đó để tìm đến dưới chụp đèn, nhưng lúc này chỉ có thể miễn cưỡng đứng dưới cột đèn lạnh lẽo kia.

Trương Úc Giai chợt cảm giác không ổn, giống như thời tiết mùa thu không mấy dễ chịu đột nhiên lạnh lẽo, loại lạnh lẽo này không giống gió lạnh trong cửa hàng, mà giống như nước đá giội toàn thân xương cốt của cậu, khiến cậu không khỏi nhìn về phía nhóm người bên cạnh, rõ ràng bọn họ cũng có cùng cảm giác, cậu thậm chí có thể nhìn thấy Dương Vân ngay cả hơi thở ra cũng thành sương trắng, bệ cửa sổ thủy tinh bên cạnh Dương Duẫn Trạch cũng kết một tầng sương mỏng.

Lúc này, Diêu lão đầu mặt không biểu cảm nói: “Một lát nữa tiểu Trương và tiểu Vân ở lại, bất kể thế nào cũng không được ra khỏi phòng, mấy người chúng ta ở bên ngoài cửa cửa sổ trong phạm vi hai người có thể nhìn thấy. ” Lão nói xong từ trong túi tiền móc ra hai cái chuông đồng có quả chuông lớn, còn có một quyển sách buộc một sợi tơ màu vàng kèm theo một đám len sợi màu đỏ, sau đó móc len sợi xuyên qua chuông đồng đưa cho Trương Úc Giai, “Cái này lát nữa chúng ta mỗi người kéo một đầu, mấy người chúng ta đứng ở bên ngoài trong phạm vi hai người các cậu có thể nhìn thấy, chỉ cần cái chuông thu hồn này di chuyển qua sợi màu vàng, các cậu liền kéo sợi màu đỏ này, nhưng nếu chuông thu hồn không qua sợi màu vàng, các cậu chết cũng không được kéo, như vậy sẽ khiến bọn họ chú ý, đến lúc đó cũng không phải vấn đề mấy mạng người thôi đâu.”

Trương Úc Giai nghe xong run rẩy nhận lấy đám len sợi xuyên qua cái chuông kia, nhất thời rớt nước mắt, này nói xem trò vui, xem ra vẫn có nguy hiểm tính mạng, mặc dù cậu ở chỗ tương đối an toàn, nhưng trong tay nắm chặt mấy mạng người cũng không được lơ là.

Đến đúng 12h, Diêu Mạnh Đạt dẫn ba người Dương Duẫn Trạch đi ra ngoài, sau đó mở cửa sổ bên cạnh ra, nhận lấy một đầu kia của sợi đỏ.

Mà khi bốn thầy trò này đi khỏi vị trí chừng 20m, Trương Úc Giai đột nhiên cảm thấy phía ngoài không giống bình thường, đối diện từ khi nào nhiều nhà như vậy? Hơn nữa những nhà này đều là kiểu nhà nông thôn trước đây rất lâu, nhà tứ giác đều có ngói lưu ly vểnh lên, trên nóc nhà điêu khắc song long hí châu kiểu cũ, những nhà này đều không có đèn sáng, mặc dù cách chỉ có hơn 10m, cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng sơ sơ.

Mà phía trước nhà có một cái đường bùn hẹp, ven đường còn có một con sông nhỏ, đường rất dài, cũng rất thẳng, ít nhất cũng vài dặm ( 1 dặm =1/2km) trước khi biến mất trong tầm mắt. Mà nói nó là đường bùn, đơn giản vì trên đường kia có đập nước mấp mô, đường trong bóng đêm mịt mù này là đường màu trắng, mà những đập nước kia lại là màu đen, đập nước kia cũng yên bình giống như con sông bên cạnh, giữa sông bốc lên một tầng hơi nước màu xanh lục, lúc ẩn lúc hiện, càng tăng thêm sự quỷ dị của nơi này.

Nhìn đến đây, Trương Úc Giai bỗng nhiên hiểu ra, cậu đang thấy không phải là nơi người không có thể thấy, chỗ này không chừng là âm phủ, nếu không công trường và đèn ở ngoài cửa sổ vì sao lập tức biến mất?

Mà Dương Vân dường như cũng phát hiện sự khác biệt này, tay vẫn luôn nắm chặt Trương Úc Giai không biết làm sao có chút lạnh lẽo, đôi mắt lại càng nhìn chằm chằm chuông thu hồn cách đó không xa.

Lúc đó mấy người Diêu lão đầu đã dừng ở bên cạnh con sông nhỏ, bốn thầy trò đều có việc riêng của mình, trước đó đã được Diêu lão đầu phân công, động tác của bọn họ nhanh chóng có trật tự, hai người Trần Kiến Quốc và Trần Kiến Võ vừa không ngừng xếp tiền cổ lên đất, vừa niệm điễn văn, còn lại Dương Duẫn Trạch thì không ngừng dán phù, về phần Diêu lão đầu, lão vẫn nhìn một quyển cổ thư đính sợi vàng kia, thậm chí lão làm sao có thể thấy được chữ trong sách tại nơi không có ánh sáng như vậy, điều này không ai biết được.

Thời gian trôi qua rất chậm, một phút đồng hồ còn khó chịu hơn một giờ, người ở phía ngoài vẫn như cũ bận rộn không ngừng, phạm vi tiền cổ kia bày ra rất nhỏ, chỉ có thể miễn cưỡng chưa được bốn thầy trò bọn họ, nhưng lại rất dày, cơ hồ không có bất kỳ khe hở nào.

Qua tầm mười phút, bọn họ rốt cục dừng tay lại, mà Trương Úc Giai và Dương Vân ở bên trong lại cảm thấy càng ngày càng lạnh, vốn là giội nước đá lên người thì hiện tại thành giội nước đá chì, một trận gió thổi qua cũng khiến toàn xương thịt đau buốt .

Mà một trận gió thổi qua, phía ngoài xuất hiện tình hình.

Trên mặt hồ bốc lên hơi nước màu xanh lục kia bỗng tỏa ra vô số đầu người, cùng lúc đó một mùi hôi thối phả vào mặt, Trương Úc Giai bị sặc đến mức ói ra một bãi, thiếu chút nữa ngay cả mật cũng phun ra, miệng đầy nước chua làm cậu giật mình mấy cái, sau một trận hoa mắt chóng mặt mới miễn cưỡng đứng vững.

Mà sau khi đứng vững, lại nhìn ra bên ngoài càng khiến cậu muốn ói hơn, một đám đầu người vốn chỉ là đỉnh đầu đen đã chui ra khỏi nước, sau đó thì tràn đầy hồ đầy sườn dốc, nhoài người về phía bờ, lúc bọn chúng còn ở trong hồ thì là hình người dáng người, nhưng chỉ đợi ra khỏi con sông bốc hơi nước màu xanh lục kia thì lập tức biến dạng, căn bản không tên nào có hình người, chẳng những quần áo rách tả tơi, mà máu thịt trên người còn rớt xuống từng khối từng khối, nhất thời một đám người thiếu tay thiếu chân chen chúc trên con đường nhỏ hẹp đi về phía trước.

Không quá từng giây từng phút, người trên sườn dốc con sông đã dâng lên trùng điệp, tiếng côn trùng xột xoạt và tiếng ếch khanh khách cũng chồng chéo lên nhau, nghe giống như tiếng móng tay mất thịt sau đó quẹt lên kính, đau đớn cực điểm.

Bọn họ rõ ràng đều muốn rời khỏi con sông này, không ngừng tranh đoạt và giẫm đạp, tốc độ càng lúc càng nhanh, cho nên đi kèm âm thanh khiến người phát điên còn có tiếng bẻ gãy cỏ lau đồm độp hòa cùng tiếng gào thét tê tâm liệt phế, mà đây cũng là tiếng vô số xương cốt đứt gãy cùng với tiếng hồn phi phách tán.

Mà những thứ này tranh đoạt nhau bởi vì nước sông bắt đầu hạ xuống liên tục, mực nước càng thấp bò lên càng thiếu, sau chưa đầy 10′ đã khô khốc, những thứ kia không bò lên được, có chỉ lộ ra một cái tay hoặc đầu cũng bị kẹt chết ở mặt sông, từ xa nhìn lại là một vùng dữ tợn.

Cùng lúc đó, trên đường nhỏ vốn yên ắng kia đã bị dồn đống đến mức người đông nghìn nghịt, bên cạnh chẳng biết lúc nào có một chiếc đèn ***g giấy màu trắng phát sáng, chiếu sáng toàn bộ con đường, mà lúc này Trương Úc Giai mới phát hiện, con đường này không hề thẳng như cậu tưởng tượng, mà là quanh co khúc khuỷu kéo dài đến chỗ sâu hơn, hoặc nó vốn không có cuối.

So với sự bình tĩnh của Trương Úc Giai thì Dương Vân rất thảm, bị Diêu Mạnh Đạt mở ra tuệ nhãn, lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay cô nhìn thấy tình cảnh mênh mông cuồn cuộn như vậy, bộ dạng ác quỷ và hủ thi kia đã đột phá điểm mấu chốt của cô, Dương Vân luôn tùy tiện, không sợ trời không sợ đất hiện tại run cầm cập rối tinh rối mù, tay nắm chặt bả vai Trương Úc Giai, nắm đến mức Trương Úc Giai đang sửng sốt cũng trở nên tỉnh táo cực điểm.

Sau nửa giờ, những quỷ hồn và hủ thi kia vẫn đi trên con đường kia, dường như di chuyển nhiều không xong, một cái đường bùn quanh co bị nhét chật kín, trong sương mù hiện ra màu xám tro, còn xen lẫn hồn phách đủ mọi màu sắc.

Bọn Diêu lão đầu đã nhóm lên một đống lửa trong trận tiền đồng kia, lúc đó bọn họ giống như tan vào đội ngũ lớn kia, trở nên có chút trong suốt, nếu không phải bùa chữ màu vàng kia quá chói mắt, Trương Úc Giai cũng không nhìn thấy bọn họ, nhưng ly kỳ chính là màu lửa kia tỏa ra ánh sáng màu lam, giống như khí hóa lỏng, mà càng ly kỳ hơn là một đám quỷ hồn mang ánh sáng màu lam ngồi bên cạnh ngọn lửa, hơn nữa đám quỷ hồn màu lam còn không ngừng lao về phía cậu, chỉ chốc lát sau đã lao ra mấy tầng trong ngoài.

Đúng lúc Trương Úc Giai đang nhìn đến hăng say, trên đường kia lại có thêm một cái đèn ***g màu trắng, ở giữa đường bay tới nơi này, những nơi đi qua còn được quỷ hồn nhường đường.

Nếu Trương Úc Giai không nhìn lầm…, cái này đèn ***g là được người sống cầm, hơn nữa người này rất quen thuộc, Trang Minh Thần?

“Gã tới làm gì? ” Dương Vân nghi ngờ hỏi nhỏ, Trương Úc Giai ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Dương Vân, sau liền chăm chú theo dõi gã.

Chỉ thấy gã đi tới ngồi dưới đèn cái ***g màu trắng không xa, đồng thời nhóm lên một đống lửa màu xanh lục, sau đó không lâu nhìn thấy có vô số Quỷ Hồn tỏa ra khí xanh lục và hủ thi ngồi bên cạnh đống lửa kia.

Chẳng lẽ gã có mục đích giống bọn Diêu lão đầu? Trương Úc Giai âm thầm nghĩ, lúc này đột nhiên phát hiện gã nuốt những con quỷ xanh lục kia vào trong bụng, gã gần như là nuốt trọn, miệng kia há vô cùng lớn, có thể nói miệng to như chậu máu, hơn nữa tốc độ rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi, thế cho nên quỷ khác cũng không chú ý.

“Em đã nói gã không bình thường anh còn chưa tin, lần này tin chưa, tên này chắc cũng không phải là người. ” Dương Vân hung hăng nói, sau đó nhích lại gần Trương Úc Giai.

Trương Úc Giai cũng nghi ngờ gã, nhưng chỉ cho rằng gã có phải thế thân của Trương Úc Le hay không, không ngờ gã lại khủng bố như vậy.

Nhưng không đợi được cậu nhìn xong chỗ Trang Minh Thần, đã nhìn thấy không xa chỗ bọn Diêu Mạnh Đạt cháy lên một đống lửa màu đỏ, cho nên một đám quỷ màu đỏ lập tức tụ tập đi qua, nhưng quỷ màu đỏ rất ít, mười phút đồng hồ cũng chỉ có mười mấy con quỷ, không tấp nập như bên phía Diêu lão đầu, nhưng người tập hợp đám quỷ màu đỏ này cũng có chút mơ hồ, hắn ta chính là tên đạo sĩ áo vàng kia.

“Em có biết Diêu lão đầu tụ tập đám quỷ này làm gì không? “Trương Úc Giai có chút không giải thích được.

Dương Vân cũng lắc đầu nói: “Anh của em nói biết càng ít càng tốt, em cũng hỏi không ra, nhưng anh ấy còn nói cho em biết, quỷ màu sắc càng tươi đẹp thì càng ác, vị đạo sĩ kia thu hút một đám quỷ đỏ̉, chắc lại muốn gây họa cho người khác.”

Trương Úc Giai nghe trong lòng phát lạnh, nói: “Hắn ta và cái tổ chức buôn bán bộ phận cơ thể dưới đất kia là một nhóm, muốn hại cũng hại anh trước.”

Dương Vân nghe lời lạnh lẽo này của cậu thì liếc cậu một cái nói: “Nếu ai dám hại anh, em nuốt sống hắn.”

Trương Úc Giai nghe lời này của cô thì trong lòng ấm lên, mặc dù cách quan tâm như vậy khá kỳ quái, nhưng cậu vẫn rất vui.

Kế tiếp, có lẽ trời vừa rạng sáng, toàn bộ quỷ từ trong sông bò ra đã đi hết rồi, trên đường lại khôi phục yên tĩnh giống như chết.

Mà lúc này bên cạnh tên đạo sĩ kia đã tụ tập chừng hai mươi tên quỷ đỏ, bên cạnh Trang Minh Thần vẫn duy trì một vòng quỷ xanh lục, bởi vì dư ra đều bị gã ăn hết, nhưng qua một thời gian dài gã liền xách đèn đi. Mà bên phía Diêu lão đầu không có con quỷ nào cả, bởi vì những con quỷ kia đều bị lão thu vào trong tiền cổ, cuối cùng đã rõ tác dụng của tiền cổ, đó chính thu những con quỷ này, bên trong một đồng tiền cổ có một con quỷ, sau khi thu xong đều phát ra ánh sáng màu lam.

Bọn Diêu lão đầu nhìn thấy đạo sĩ áo vàng cách đó không xa, nhưng lại không có bất kỳ qua lại gì với hắn ta, sau khi thu xong những đồng tiền cổ kia thì ngồi yên lặng, ngay cả Dương Duẫn Trạch luôn kỳ quáu cũng im lặng lạ thường, nhưng bên cạnh gã lại có thêm một con quỷ phát ra ánh sáng trắng, cũng đang ngồi yên lặng, có vẻ khá hài hòa.

Trương Úc Giai đã gặp qua con quỷ kia, chính là cái tên buộc Dương Duẫn Trạch diễn trò, một mình hắn ở trong một mảnh màu lam âm u có vẻ cực kỳ chói mắt, Trương Úc Giai coi như lần đầu tiên nhìn rõ bộ mặt thật của tên này.

Dáng vẻ hắn rất đẹp, Trương Úc Giai chỉ có thể dùng xinh đẹp để hình dung hắn, có lẽ từ ngữ thích hợp hơn với hắn là xinh đẹp đồng bóng hắn cũng có thực thể như Trương Úc Lê, nhưng không chân thật như Trương Úc Lê, có lẽ do lửa màu lam kia quấy phá, làm tên kia áng trơn như ngọc mỡ dê, Trương Úc Giai cho tới bây giờ chưa từng thấy người xinh đẹp như vậy, có lẽ hắn mới giống quỷ hơn, đẹp đến mức không thể xoi mói, thậm chí không chân thực.

Thấy hắn, Trương Úc Giai cảm thấy mình rất hạnh phúc, lúc đầu Trương Úc Lê cho cậu cảm giác rất chân thật, hơn nữa, cậu thích đàn ông có chút Man, đẹp như vậy cậu cảm thấy nếu ban đêm thức dậy sẽ bị hù chết.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cưng ơi nhóm, có canh hai nha…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện