Ái Phi Trẫm Là Đặc Công
Chương 179: Vương triều gấm hoa của hôm nay
Hắn vốn không tin cô gái từ nhỏ lớn lên với mình sẽ có bản lĩnh như vậy, nhưng hôm nay, sự thay đổi của nàng quá rõ ràng, không có ai có thể tin cô gái hiện tại này chính là cô gái của ngày trước.
Trong lúc sửng sốt, Vệ Lai đã đẩy cửa Từ Đường, tiếng gõ mõ mơ hồ truyền ra từ bên trong đột nhiên ngừng lại, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, rất nhanh đã bắt đầu gõ.
Vệ Lai trở tay đóng cửa, ánh nến trong phòng lúc sáng lúc tối, lại có chút dọa người.
Nàng nhìn thấy một cô gái quỳ trên đệm trước bài vị đang gõ mõ, quần áo trắng tinh, tóc dài vấn gọn, chỉ cắm một cây trâm gỗ, không có bất kỳ trang sức nào nữa.
Mượn ánh nến miễn cưỡng có thể thấy rõ gương mặt đó, không xoa phấn, rất thanh lệ.
Vệ Lai nhớ lại ngày vừa đến thế giới này, nàng bị trói trên giá lửa, có một cô gái trẻ tuổi đang xúi giục Lão thái thái thiêu cháy nàng, sau đấy lại tự mình đi lên trước vươn tay thả giá treo cổ.
Nàng nhận ra người đó và cô gái trước mắt chính là một người, nhưng lại rất khác nhau.
Khi đó diện mạo nàng hung ác, con người hoàn toàn bị thù hận xâm chiếm, hận không được xé nàng thành mảnh nhỏ.
Nhưng bây giờ lại khác, cô gái áo trắng gõ mõ an tĩnh như vậy, diện mạo an bình, dáng vẻ không tranh sự đời. Nhưng mặt mày vẫn mang theo vẻ tiêu điều lạnh lẽo đau khổ, làm cho người ta nhìn mà cảm thấy trái tim băng giá.
Tiếng mõ vẫn còn tiếp tục, nàng cũng không nói, cứ đứng lẳng lặng nhìn đối phương, cho đến khi một cây nến cháy hết, người đang quỳ lúc này mới ngừng gõ, đứng dậy tự mình đi thay nến.
“Ngươi nên đến thăm chàng.” Thái hậu trẻ tuổi cuối cùng cũng lên tiếng, “Khi chàng còn sống trong lòng chỉ có ngươi, thời khắc cuối cùng cũng chỉ có ngươi bên cạnh. Chỉ tiếc yêu đến yêu đi, cuối cùng đáp lại bằng chính tính mạng của mình.”
Vệ Lai có chút bất đắc dĩ, vốn đã cho rằng người này dốc lòng hướng Phật, đã không còn rối rắm với mấy chuyện tình cảm quá khứ đã trôi qua, nhưng không ngờ, vẫn không thể nào quên được.
Trong lúc sửng sốt, Vệ Lai đã đẩy cửa Từ Đường, tiếng gõ mõ mơ hồ truyền ra từ bên trong đột nhiên ngừng lại, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, rất nhanh đã bắt đầu gõ.
Vệ Lai trở tay đóng cửa, ánh nến trong phòng lúc sáng lúc tối, lại có chút dọa người.
Nàng nhìn thấy một cô gái quỳ trên đệm trước bài vị đang gõ mõ, quần áo trắng tinh, tóc dài vấn gọn, chỉ cắm một cây trâm gỗ, không có bất kỳ trang sức nào nữa.
Mượn ánh nến miễn cưỡng có thể thấy rõ gương mặt đó, không xoa phấn, rất thanh lệ.
Vệ Lai nhớ lại ngày vừa đến thế giới này, nàng bị trói trên giá lửa, có một cô gái trẻ tuổi đang xúi giục Lão thái thái thiêu cháy nàng, sau đấy lại tự mình đi lên trước vươn tay thả giá treo cổ.
Nàng nhận ra người đó và cô gái trước mắt chính là một người, nhưng lại rất khác nhau.
Khi đó diện mạo nàng hung ác, con người hoàn toàn bị thù hận xâm chiếm, hận không được xé nàng thành mảnh nhỏ.
Nhưng bây giờ lại khác, cô gái áo trắng gõ mõ an tĩnh như vậy, diện mạo an bình, dáng vẻ không tranh sự đời. Nhưng mặt mày vẫn mang theo vẻ tiêu điều lạnh lẽo đau khổ, làm cho người ta nhìn mà cảm thấy trái tim băng giá.
Tiếng mõ vẫn còn tiếp tục, nàng cũng không nói, cứ đứng lẳng lặng nhìn đối phương, cho đến khi một cây nến cháy hết, người đang quỳ lúc này mới ngừng gõ, đứng dậy tự mình đi thay nến.
“Ngươi nên đến thăm chàng.” Thái hậu trẻ tuổi cuối cùng cũng lên tiếng, “Khi chàng còn sống trong lòng chỉ có ngươi, thời khắc cuối cùng cũng chỉ có ngươi bên cạnh. Chỉ tiếc yêu đến yêu đi, cuối cùng đáp lại bằng chính tính mạng của mình.”
Vệ Lai có chút bất đắc dĩ, vốn đã cho rằng người này dốc lòng hướng Phật, đã không còn rối rắm với mấy chuyện tình cảm quá khứ đã trôi qua, nhưng không ngờ, vẫn không thể nào quên được.
Bình luận truyện