Ái Phi Trẫm Là Đặc Công
Chương 197: Tâm bệnh
Nửa năm này, Vệ Lai càng ngày càng trở nên không thích nói chuyện.
Lúc đầu mỗi ngày vẫn theo Sơn Linh và Hoắc Thiên Trạm hỏi tình huống nơi biên quan.
Đợi đến sau khi tướng sĩ Thiên Sở trở về từ chiến trường, nhưng vẫn không có bóng dáng của Quý Mạc Trần thì nàng không hỏi nữa.
Nhưng mỗi ngày vẫn giương mắt nhìn Sơn Linh, nhìn Hoắc Thiên Trạm. Mỗi ngày Sơn Linh và Xuân Hỉ ngồi với nàng ở cửa cung, sau đó sẽ nhìn về hướng biên quan.
Thật ra thì dõi mắt nhìn cũng chỉ thấy con đường tĩnh lặng. Dù nàng muốn nhìn ra xa nữa, thì cũng không có mắt thần nhìn ngàn dặm. Nhưng ai cũng biết, đây chẳng qua là một kiểu gửi gắm tinh thần. Quý Mạc Trần không có chút tin tức, đừng nói là nàng, ngay cả Sơn Linh cũng ngồi không yên.
Về sau, Vệ Lai dứt khoát không nhìn, càng ngày càng ít nói, rất nhiều lúc nếu có thể dùng lắc đầu hay gật đầu để diễn ý, nàng tuyệt đối sẽ không mở miệng.
Vậy mà dạo này, nàng lại dính vào tật xấu thích ngủ, một giấc thường ngủ hơn bảy tám canh giờ. Tính ra, đó chính là mười lăm mười sáu tiếng.
Hoắc Thiên Trạm rất lo lắng, mời vô số danh y tới chẩn bệnh cho nàng, đều không ra.
Sau lại có một vị đại phu lớn tuổi lặng lẽ nói cho Hoắc Thiên Trạm, thật ra Vệ Lai không có bệnh, chỉ là trong lòng có gút mắt không tháo được, nàng không muốn mình tỉnh táo trải qua sự dày vò như vậy, cho nên chọn cách ngủ say. Nhưng người hầu hạ nhất định phải để ý đến nàng, nếu cứ mặc kệ tình hình này tiếp tục, có lẽ người còn ở đây, nhưng nàng sẽ ngủ không tỉnh nữa.
Hoắc Thiên Trạm kinh hãi, từ ngày đó liền sai Xuân Hỉ và Sơn Linh mười hai canh giờ thay phiên coi chừng nàng. Qua năm canh giờ nếu nàng không tỉnh, phải đi lay dậy. Không cần khách khí, lay đến khi nào nàng tỉnh.
Thật ra rất nhiều khi bọn họ nói Vệ Lai đều có thể nghe được, thậm chí còn suy nghĩ ít chuyện theo lời họ nói.
Nhưng nàng không muốn mở mắt, không muốn đối mặt với thế giới không có Quý Mạc Trần.
Nàng không hiểu, chỉ là giả chết nhưng vì sao cho tới bây giờ hắn vẫn chưa đến tìm nàng?
Hôm đó Sơn Linh cho rằng nàng đã ngủ, nên đã nói: “Chẳng lẽ chủ nhân thật sự đã chết trận sa trường?”
Lúc đầu mỗi ngày vẫn theo Sơn Linh và Hoắc Thiên Trạm hỏi tình huống nơi biên quan.
Đợi đến sau khi tướng sĩ Thiên Sở trở về từ chiến trường, nhưng vẫn không có bóng dáng của Quý Mạc Trần thì nàng không hỏi nữa.
Nhưng mỗi ngày vẫn giương mắt nhìn Sơn Linh, nhìn Hoắc Thiên Trạm. Mỗi ngày Sơn Linh và Xuân Hỉ ngồi với nàng ở cửa cung, sau đó sẽ nhìn về hướng biên quan.
Thật ra thì dõi mắt nhìn cũng chỉ thấy con đường tĩnh lặng. Dù nàng muốn nhìn ra xa nữa, thì cũng không có mắt thần nhìn ngàn dặm. Nhưng ai cũng biết, đây chẳng qua là một kiểu gửi gắm tinh thần. Quý Mạc Trần không có chút tin tức, đừng nói là nàng, ngay cả Sơn Linh cũng ngồi không yên.
Về sau, Vệ Lai dứt khoát không nhìn, càng ngày càng ít nói, rất nhiều lúc nếu có thể dùng lắc đầu hay gật đầu để diễn ý, nàng tuyệt đối sẽ không mở miệng.
Vậy mà dạo này, nàng lại dính vào tật xấu thích ngủ, một giấc thường ngủ hơn bảy tám canh giờ. Tính ra, đó chính là mười lăm mười sáu tiếng.
Hoắc Thiên Trạm rất lo lắng, mời vô số danh y tới chẩn bệnh cho nàng, đều không ra.
Sau lại có một vị đại phu lớn tuổi lặng lẽ nói cho Hoắc Thiên Trạm, thật ra Vệ Lai không có bệnh, chỉ là trong lòng có gút mắt không tháo được, nàng không muốn mình tỉnh táo trải qua sự dày vò như vậy, cho nên chọn cách ngủ say. Nhưng người hầu hạ nhất định phải để ý đến nàng, nếu cứ mặc kệ tình hình này tiếp tục, có lẽ người còn ở đây, nhưng nàng sẽ ngủ không tỉnh nữa.
Hoắc Thiên Trạm kinh hãi, từ ngày đó liền sai Xuân Hỉ và Sơn Linh mười hai canh giờ thay phiên coi chừng nàng. Qua năm canh giờ nếu nàng không tỉnh, phải đi lay dậy. Không cần khách khí, lay đến khi nào nàng tỉnh.
Thật ra rất nhiều khi bọn họ nói Vệ Lai đều có thể nghe được, thậm chí còn suy nghĩ ít chuyện theo lời họ nói.
Nhưng nàng không muốn mở mắt, không muốn đối mặt với thế giới không có Quý Mạc Trần.
Nàng không hiểu, chỉ là giả chết nhưng vì sao cho tới bây giờ hắn vẫn chưa đến tìm nàng?
Hôm đó Sơn Linh cho rằng nàng đã ngủ, nên đã nói: “Chẳng lẽ chủ nhân thật sự đã chết trận sa trường?”
Bình luận truyện