Ái Tại Đồ Thư Quán
Chương 13
Buổi tối, một ngọn đèn màu cam như đang vẽ loạn trên tờ giấy màu đen ở trời cao kia, lan tỏa ánh sáng ra.
Hai người họ cứ người trước người sau, cái bóng khi dài khi ngắn, khi thì tách ra, khi thì chụm vào mau.Từng khóm hoa rậm rạp chằng chịt nỡ rộ bên cạnh, mùi hương hoa thoang thoảng qua cánh mũi, khiến cho ta nhịn không được phải nhắm mắt lại thưởng thức, cố gắng lưu trữ mùi hương tuyệt vời đó vào lòng.
Có lẽ do thói quen bình thường hay tự học không thường nói chuyện, nên hai người họ cũng không nói gì nhiều.
Bọn họ chậm rãi bước qua sân tập cầu lông, bước qua mặt cỏ, lại xoay vòng lại, tự nhiên tiến vào sân vận động.
Người chạy bộ thường thường chạy ngang qua hai người họ, rồi thở hổn hển chạy nhanh về bóng đêm phía trước.
“Chúng ta cũng chạy đi.”Lâm Húc đột nhiên nói.
“Ừ!”
Hai người họ đều thuộc phái hành động, vừa nói xong liền đặt túi xuống, nhanh chóng chạy!
Kỳ thực, ba năm qua Hạ Trạch chưa từng có lần nào chạy bộ trong sân vận động cả.Với y, trừ khi có một cuộc thi chạy 3000m bắt buộc y phải chạy, thì y tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện nhàm chán này.
Cho nên, hiện tại y mới phát hiện, kỳ thực chạy trong đêm hè cũng không tệ lắm!
Chợt một cơn gió mát lạnh thổi qua cơ thể, thật thoải mái!
Đế giày cứ lần lượt chạm xuống trên đường chạy trải nhựa mềm, cảm giác mình dường như nhẹ hẩn đi, có thể bay cao lên, có thể chạy xa hơn …
Y vô thức tăng nhanh tốc độ.
Lâm Húc ở sau lưng Hạ Trạch huýt sáo tiếng: “Này! chạy cũng khá lắm đó nhóc.”
“Haha … Cảm giác thật thoải mái.”
“Đúng vậy, mình cũng thích chạy bộ.Muốn đấu không?”
“Đấu?”
“Cậu, đuổi bắt mình.”
“Ồ?”
“Mình mới mua được một bộ 《 Hồ sơ tội ác 》 đó.”
“Thật à?”
“Chạy hai vòng, nếu như cậu bắt được mình, mình sẽ tặng cho cậu.”
Hạ Trạch không hề nghĩ ngợi đã trả lời: “Được!”
Lâm Húc nhếch khóe môi.
Trong phút chốc tư thế biến ảo, thân thể nghiêng về trước, chân bỗng nhiên đạp sức, lực lượng trong cơ thể kiềm chế nãy giờ trong nháy mắt dũng mãnh tiến ra — hắn giống như vừa mới đạp chân ga xe đua vậy, sau 1 giây trầm mặc, liền nhất thời bùng phát —- Tựa như chỉ mất mấy giây, hắn đã vượt qua trước mặt Hạ Trạch, nhanh chóng cách xa đối phương vài mét!
Khiến Hạ Trạch luôn văn nhã cũng phải văn tục: “Khốn thiệt, cậu chạy hết sức thiệt đó hả?”
Lâm Húc xoay người, trong bóng đêm khuôn mặt có chút không rõ, chỉ có đôi mắt tựa như hắc diệu thạch kia dường như rạng rỡ sinh huy: “Nếu không thì sao?”
HẾT PHẦN 13
Hai người họ cứ người trước người sau, cái bóng khi dài khi ngắn, khi thì tách ra, khi thì chụm vào mau.Từng khóm hoa rậm rạp chằng chịt nỡ rộ bên cạnh, mùi hương hoa thoang thoảng qua cánh mũi, khiến cho ta nhịn không được phải nhắm mắt lại thưởng thức, cố gắng lưu trữ mùi hương tuyệt vời đó vào lòng.
Có lẽ do thói quen bình thường hay tự học không thường nói chuyện, nên hai người họ cũng không nói gì nhiều.
Bọn họ chậm rãi bước qua sân tập cầu lông, bước qua mặt cỏ, lại xoay vòng lại, tự nhiên tiến vào sân vận động.
Người chạy bộ thường thường chạy ngang qua hai người họ, rồi thở hổn hển chạy nhanh về bóng đêm phía trước.
“Chúng ta cũng chạy đi.”Lâm Húc đột nhiên nói.
“Ừ!”
Hai người họ đều thuộc phái hành động, vừa nói xong liền đặt túi xuống, nhanh chóng chạy!
Kỳ thực, ba năm qua Hạ Trạch chưa từng có lần nào chạy bộ trong sân vận động cả.Với y, trừ khi có một cuộc thi chạy 3000m bắt buộc y phải chạy, thì y tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện nhàm chán này.
Cho nên, hiện tại y mới phát hiện, kỳ thực chạy trong đêm hè cũng không tệ lắm!
Chợt một cơn gió mát lạnh thổi qua cơ thể, thật thoải mái!
Đế giày cứ lần lượt chạm xuống trên đường chạy trải nhựa mềm, cảm giác mình dường như nhẹ hẩn đi, có thể bay cao lên, có thể chạy xa hơn …
Y vô thức tăng nhanh tốc độ.
Lâm Húc ở sau lưng Hạ Trạch huýt sáo tiếng: “Này! chạy cũng khá lắm đó nhóc.”
“Haha … Cảm giác thật thoải mái.”
“Đúng vậy, mình cũng thích chạy bộ.Muốn đấu không?”
“Đấu?”
“Cậu, đuổi bắt mình.”
“Ồ?”
“Mình mới mua được một bộ 《 Hồ sơ tội ác 》 đó.”
“Thật à?”
“Chạy hai vòng, nếu như cậu bắt được mình, mình sẽ tặng cho cậu.”
Hạ Trạch không hề nghĩ ngợi đã trả lời: “Được!”
Lâm Húc nhếch khóe môi.
Trong phút chốc tư thế biến ảo, thân thể nghiêng về trước, chân bỗng nhiên đạp sức, lực lượng trong cơ thể kiềm chế nãy giờ trong nháy mắt dũng mãnh tiến ra — hắn giống như vừa mới đạp chân ga xe đua vậy, sau 1 giây trầm mặc, liền nhất thời bùng phát —- Tựa như chỉ mất mấy giây, hắn đã vượt qua trước mặt Hạ Trạch, nhanh chóng cách xa đối phương vài mét!
Khiến Hạ Trạch luôn văn nhã cũng phải văn tục: “Khốn thiệt, cậu chạy hết sức thiệt đó hả?”
Lâm Húc xoay người, trong bóng đêm khuôn mặt có chút không rõ, chỉ có đôi mắt tựa như hắc diệu thạch kia dường như rạng rỡ sinh huy: “Nếu không thì sao?”
HẾT PHẦN 13
Bình luận truyện