Ái Thê – Kinh Chập
Chương 50: Nt3 Phu Thê Bí Sự Bệnh Và Thuốc 1
Con trai thứ hai của hai người sinh ra vào mùa thu, đặt tên là Bạc Tri Thận.
Nhất diệp tri thu, thận chung nghi lệnh*.
*Một chiếc lá đủ báo hiệu mùa thu (một tín hiệu nhỏ đủ báo tin sắp đến)/ phải thận trọng cho đến cùng mới an ổn (Thiên Tự Văn)
Năm đó Chiêu Đệ 30 tuổi, Vân Tranh 33 tuổi, hai người đã bên nhau 5 năm.
Lúc mang thai Tri Thận thì Chiêu Đệ được xem là sản phụ lớn tuổi, may là ngày thường cô thường xuyên rèn luyện sức khỏe nên cơ thể rất khỏe mạnh.
Tri Thận ngoan ngoãn không quấy mẹ nhiều, sinh cũng rất nhanh.
Cậu nhóc giống như anh trai mình, đều là nhóc mập mạp.
So với anh trai thì cậu nhóc này có vẻ điềm tĩnh hơn, có nhiều điểm giống với Chiêu Đệ, không làm ầm ĩ như Minh Căng, cậu tương đối thích yên tĩnh.
Minh Căng rất thương em trai mình, cho dù biết là không phải em gái nhưng cũng vô cùng quan tâm chăm sóc em.
Đồ chơi, sách tô màu, đồ ăn vặt, những thứ Minh Căng có thể nghĩ đến đầu đưa hết cho em, có lần đi dạo phố còn đưa tiền lì xì của mình cho mẹ mua đồ chơi Transformers cho em trai.
Tri Thận thích nằm ngủ trên người Vân Tranh, thích nghe mẹ kể chuyện cổ tích, chỉ cần đưa một món đồ chơi có thể chơi cả buổi sáng, mỗi buổi chiều còn ra cửa biệt thự chờ anh trai đi học về, giày nhỏ giẫm trên đất, tay nắm tay mẹ, trong miệng nghêu ngao hát nhìn vô cùng vui vẻ.
Bầu không khí tốt đẹp trong gia đình đã giúp cho Minh Căng có được sự giáo dục vỡ lòng rất tốt từ trong nhà, bây giờ cậu đã nổi trội hơn các bạn học cùng lứa, mỗi tháng đều hoàn thành chỉ tiêu đọc sách mà Chiêu Đệ đặt ra, từ nhỏ đã bắt đầu viết nhật ký.
Chiêu Đệ và Vân Tranh hoàn toàn yên tâm về năng lực tự giác học tập của cậu.
Mỗi buổi tối Minh Căng đều nói với em trai mình những chuyện trong nhà trẻ của cậu, có thể thấy được Tri Thận mặc dù mới 1 tuổi nhưng đã rất tin tưởng người anh trai này.
Hai anh em yêu quý lẫn nhau làm hai vợ chồng rất vui mừng.
Gần đây Chiêu Đệ tự bỏ tiền mua một chiếc xe mới, là dòng Chevrolet, tương đối thuận tay để dành đưa tiểu Minh Căng đi học, cô cũng thường hay lái xe đưa Tri Thận đi hóng gió.
Vốn dĩ Vân Tranh tính mua cho cô chiếc xe mắc tiền hơn chút nhưng Chiêu Đệ không thích bởi vì chỉ cần va chạm nhẹ đã tốn nhiều tiền sửa chữa rồi.
Vân Tranh mê xe, thường hay mua những dòng mắc tiền, chủ tịch Tống còn đưa thêm xe cho anh, trong gara ở Nhân gian Tứ quý để đầy hai hàng xe dài.
Ở khu biệt thự Song Nguyệt Loan của ba mẹ cũng để mấy chiếc đúng là phí của trời mà.
Vậy mà Chiêu Đệ lại không lái được mấy loại xe đó của anh, bất kể anh từng ba hoa với cô về tính năng hay sự thoải mái của nó thì Chiêu Đệ đều cảm thấy rất khó lái.
Có lần cô đi đón anh tan tầm còn bị anh chọc nói xe cô là xe lừa, nói chân anh dài khó duỗi trong xe.
Chiêu Đệ rất tức giận vì chuyện này còn ghi thù trong lòng, lúc ở trên giường cô chọc cho anh bứt rứt khó chịu rồi phủi mông bỏ đi, làm anh cào cấu trong lòng, cầu xin hồi lâu, bao nhiêu lời hay đều nói đến rách môi cô mới cho anh đi vào.
Từ đó về sau anh cũng không dám nói xe cô là xe lừa nữa.
***
Chủ tịch Tống và Bạc Viễn dẫn theo Minh Căng đi du lịch Thái Lan, Tri Thận bị ông bà cố dẫn đến thành phố Kính Hải thăm nhà của cậu họ, Chiêu Đệ và Vân Tranh ở nhà không có gì làm nên buổi tối dắt nhau ra quảng trường Phỉ Thúy đi dạo.
Người đi đường tấp nập, có người vội vàng, có người mệt nhọc, có người vui vẻ, có người áp lực, hợp lại thành những chi tiết khác nhau của một bức họa đời sống.
Năm tháng cũng không có lưu lại quá nhiều dấu vết trên gương mặt Chiêu Đệ, sự hạnh phúc của một người phụ nữ sẽ toát lên qua từng cử chỉ, từng hành động, lời nói, thậm chí một sợi tóc đều có thể phát hiện ra.
Con cái ngoan ngoãn nghe lời làm bậc cha mẹ cũng bớt lo, mà cô còn được chồng thương yêu như vậy, sinh hoạt vợ chồng của hai người đều rất hài hòa, gặp chuyện mâu thuẫn sẽ từ tốn ngồi xuống nói chuyện.
Hạnh phúc của Chiêu Đệ là từ trong ánh mắt có thể nhìn thấy.
Tháng trước Diệp Bảo Nghi đã bước chân lần nữa vào lâu đài tình yêu cùng anh chàng kém cô ấy 6 tuổi đó, trong vòng bạn bè đều ngập tràn hình ảnh vui vẻ của hai người.
Chiêu Đệ vui thay cho cô ấy, còn cố ý mua một bộ trang sức tặng qua.
Kể từ lần trước anh bộc lộ tâm sự của mình đã hơn một năm, hai người cùng chung chăn gối, mỗi tối khi anh xoay người đều theo bản năng ôm lấy cô, nhiều lần Chiêu Đệ ngơ ngẩn đến phát ngốc nhìn gương mặt anh lúc ngủ.
Có lần đi ra ngoài du lịch gặp phải lở đất, tình huống sống còn nhưng anh vẫn không buông tay Chiêu Đệ ra, còn một chai nước duy nhất anh cũng đưa cô uống, hai người cứ ôm nhau chờ cứu viện đến.
Mỗi lần Chiêu Đệ kể chuyện cổ tích cho Tri Thận nghe, khi cô ngẩng đầu đều bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, nơi đó giống như vực sâu không đáy.
Mỗi lần cô ngẩng đầu cười với anh, Vân Tranh đều nghe thấy tiếng trái tim mình đập.
Anh yêu đến moi tim móc phổi, hiến dâng tất cả bản thân mình.
Tình yêu giống như ngọn lửa, đốt cháy cô thành tro tàn.
***
Đi ngang qua cửa hàng nội y, Chiêu Đệ vì những kiểu dáng muôn màu rực rỡ trong đó mà phá lệ qua đầu lại một lần, Vân Tranh đứng một bên nhìn, thỉnh thoảng anh đóng góp thêm chút ý kiến.
Hôm nay Chiêu Đệ xõa tung mái tóc vừa dài vừa thẳng của mình, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng của cô là tác phẩm của Vân Tranh, lúc cô đang nghiêm túc chọn qυầи ɭóŧ thường sẽ liếc nhìn anh một cái, trong mắt có vẻ câu dẫn đầy hờn dỗi làm anh tâm tình nhộn nhạo.
Nghĩ đến đêm nay không khỏi làm tinh thần xôn xao.
Nếu là Chiêu Đệ chủ động thì càng có thêm nhiều lý do nữa.
Hai người đi đến cửa hàng trà sữa mới mở ở tầng 3 mua thức uống, trong tiệm có bày ba cây hoa đào giả, Chiêu Đệ ngồi bên cạnh một cây trong đó, cô mặc một chiếc áo lộ vai màu xanh xám cùng một chiếc váy dài đến gối, tóc đen như mực, hai mắt lúng liếng.
Sau khi sinh con xong thì cô càng có thêm vẻ phong tình vạn chủng, vẻ phong độ tri thức trên người cũng không thay đổi, vừa mâu thuẫn vừa mê người.
Vân Tranh đứng ở quầy chờ lấy thức uống, thân người anh cao ráo nên đứng giữa đám đông có thể dễ dàng nhận ra, vai rộng eo hẹp chân dài, ngũ quan anh tuấn, bên cạnh có vài cô bé nữ sinh đã rỉ tai nhau to nhỏ.
Lúc này anh đang cúi đầu gõ chữ, mà Chiêu Đệ nhận được một tin nhắn Wechat của anh.
Đang xếp hàng mà cũng nhắn tin với cô thì thật là.
Trong lúc đó có một người đàn ông đến bắt chuyện với cô, hỏi cô đi một mình có phải không, anh ta có thể ngồi chung với cô không?
Cô còn chưa kịp trả lời anh ta thì một loạt tin nhắn chấn động “không được” được gửi đến như thiên lôi oanh tạc.
Chiêu Đệ từ chối anh ta mà người đàn ông này cũng rất lịch thiệp nên đi ngay, Vân Tranh cầm hai ly đồ uống đi lại, anh cắm sẵn ống hút cho cô, “Có người đến nữa à?”
“Ừm, mà đi rồi.” Cô gọi trà xanh phô mai, vị phô mai thơm nồng theo ống hút đi lên.
“Xem như anh ta chạy lẹ.”
“Anh như vậy thì có ai dám lại gần em?” Chiêu Đệ giả vờ lơ đãng hỏi.
Vân Tranh lẳng lặng nhìn cô, “Lần sau không dám nữa.”
Chiêu Đệ biết anh là người cứng miệng nhưng mềm lòng nên không vạch trần anh, “Ở đây đông người quá, mình đi chỗ khác đi anh.”
Anh giúp cô xách đồ, hai người vừa đi vừa uống trà sữa, mỗi khi đi ngang qua những tủ kính sáng bóng sẽ thường cúi đầu nhận xét, chỗ nào nhìn vừa mắt sẽ ghé vào xem.
Hai người như vậy giống như sinh viên mới biết yêu cho dù cả hai đều là người đã qua 30.
Chiêu Đệ nói chuyện anh sẽ nghiêm túc lắng nghe, trong ánh mắt toàn là tình yêu.
Ở phía đông quảng trường Phỉ Thúy có một cửa hàng màu hồng nhạt, trên cửa kính treo một dải lụa trắng, bên trong đèn đóm sáng trưng, thỉnh thoảng có người ra vào.
Đây là một cửa hàng bán đồ chơi người lớn 24 giờ.
Chiêu Đệ để Vân Tranh chờ ở bên ngoài còn cô vào bên trong, anh đứng ngoài mà như bị kiến cắn đứng ngồi không yên.
Lúc đi ra cô cầm theo một cái túi nhỏ, Vân Tranh tò mò tính lấy xem bị cô hung hăng liếc một cái, anh đành ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cô.
Trên đường đi lấy xe anh còn không ngừng lải nhải, “Áo mưa vẫn còn ở nhà, chẳng lẽ em mua đồ chơi tự an ủi?”
Chiêu Đệ chịu không nổi anh, “Sao anh nói nhiều thế, lái xe đi kìa.”
Thấy anh còn muốn đưa tay lấy cái túi, Chiêu Đệ đánh lên tay anh một cái làm anh không dám táy máy tay nữa.
Vân Tranh về đến nhà đã gấp không chờ được mà hôn cô tại cửa, Chiêu Đệ đẩy anh đang hôn môi giống như chó liếm kia ra, “Đi tắm trước, anh nhớ tắm sạch sẽ chút.”
Anh nghe được câu đó thì lập tức hiểu ngay, “Em chờ anh.”
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên xôn xao, Chiêu Đệ ngồi ở mép giường mà đầu óc rối loạn, có chút sợ hãi, có chút hưng phấn, chung quy là cô đã hạ quyết tâm giống như tráng sĩ cắt máu ăn thề.
Cô mở tủ quần áo lựa chọn nội y tình thú mà Vân Tranh mua cho cô, có quá nhiều hộp quà, cô mở ra xem từng cái rốt cuộc cũng tìm được cái tương đối vừa ý, đêm nay cô chọn một cái qυầи ɭóŧ không đáy, nghĩ đến đã thấy thẹn.
Vân Tranh tắm rửa xong, trên người còn vương hơi nóng, anh bọc một cái áo choàng tắm màu xanh, tóc còn ướt, lộ ngực ra.
Chiêu Đệ chỉnh điều hòa thấp xuống một chút, mở đèn ngủ, tắt đèn trần, không khí xung quanh ấm áp, cô cầm quần áo trên tay, “Em đi tắm.”
Vân Tranh gật đầu, đợi sau khi Chiêu Đệ vào nhà tắm rồi thì anh lục tìm túi mua hàng hôm nay mở ra xem.
Gel bôi trơn.
Làm cái gì?
Vân Tranh nghĩ đến vô số khả năng, mỗi lần cô ở trên giường đều trơn ướt không cần dùng đến thứ này.
Tự sướng? Cũng không đúng a.
Anh ngồi trên giường trầm tư suy nghĩ, nghe được tiếng nước trong phòng tắm đóng rồi mở, mở rồi lại đóng, một suy nghĩ táo bạo lướt qua đầu anh.
Tức khắc, tim đập như sấm.
***
Chiêu Đệ mặc xong quần áo, nhìn mình trong gương rồi hít sâu, tự cô đã chuẩn bị rất nhiều ngày, cố gắng ăn thức ăn lỏng cũng như xem qua nhiều tư liệu, chuẩn bị tâm lý gì đó đều làm xong hết rồi, còn không phải là nơi đó sao? Nhịn một chút là xong.
Lúc đi ra thì Vân Tranh đã ngồi trên giường đợi, cô ngại ngùng quay mặt đi.
Anh hôn môi và má cô, “Rất đẹp.” Anh ngửi cổ cô, cười nhạt nói, “Hoa cam, có thêm một chút mùi hoa khác.”
Cô mặc một bộ nội y tình thú màu trắng, có dây ren cột ở cổ, hai bầu ngực lớn được khắc họa sinh động, sau lớp lụa trắng là đóa hồng mai lấp ló, phía dưới là một cái qυầи ɭóŧ không đáy màu trắng, vớ da chân màu trắng, dưới chân là đôi giày cao gót màu đen, gợi cảm đến thất hồn lạc phách.
Vì sao cô lại chọn màu trắng? Chẳng lẽ muốn kỉ niệm lần đầu tiên?
Chiêu Đệ đưa tay xuống dưới háng của anh vuốt ve, thì ra anh đã cứng từ sớm.
“Cứng vậy?” Cô cười nhẹ, ngón tay chơi đùa với hai túi trứng bên dưới.
Vân Tranh hôn mặt cô, “Lúc nào cũng sẵn sàng.”
Không vội, từ từ tới, từ từ tới.
Cô đẩy anh lên giường, hai chân bước lên ngồi trên eo anh, vén mái tóc dài, gương mặt vừa mị hoặc vừa phong tình, cơ thể đầy đặn thành thục, cô đưa tay cởi bỏ nút thắt trước ngực, hai bầu ngực trong nháy mắt hiện ra.
Cô nhìn anh cười nhạt, “Anh muốn thử cảm giác bị ngực đè không?”
Vân Tranh cười, mắt đào hoa thật là mê người, “Rất muốn.”
Chiêu Đệ ép hai bầu ngực lại gần, chậm rãi lại gần mặt anh, sau đó đè lên trên mặt.
Vân Tranh vuốt ve lên xuống hai bờ mông cô, đầu lưỡi liếʍ ɭáρ trên bầu ngực, hút vào nhả ra, Chiêu Đệ phát ra tiếng rêи ɾỉ, kẹp chặt người anh, phía dưới cọ xát với ƈôи ŧɦịŧ, áo tắm đã bị cô mở ra từ sớm.
Lúc này anh càng giống với một cục thịt nằm sẵn trên thớt hơn, mặc cho Chiêu Đệ đùa giỡn qua lại.
Ngón tay lướt qua eo bụng của anh, ngực, nhấn lên hai chấm đỏ nhỏ nhỏ.
Tiếng rêи ɾỉ của đàn ông nghe mà phát rầu, tựa hồ như ẩn giấu một con mãnh thú đằng sau đó.
Tối nay Chiêu Đệ muốn giải phóng toàn bộ nó.
Đem bản thân cô, toàn bộ, đều dâng hiến hết cho anh.
Dưới thân cọ xát với ƈôи ŧɦịŧ của anh, một chút, hai chút, càng cọ càng ngứa, càng xát càng muốn chơi.
Hai tay luồn vào tóc anh, nhẹ nhàng vuốt ve, lại dùng lực thêm chút, lại nhẹ nhàng, lại tăng thêm.
Hô hấp của anh dồn dập, ngậm thịt ngực của cô hút một cái mạnh, tay vỗ mạnh vào mông cô.
Chiêu Đệ ngẩng cổ lên, cả người căng cứng.
Dưới thân mãnh liệt, nước tràn lan.
Cô ngồi dậy, nội y tán loạn, môi sưng đỏ.
Mà trên eo của anh dính một lớp chất lỏng trong suốt của cô.
Anh quen lối trêu đùa hạt châu đang sung huyết kia, “Một chút đã cao trào?”
Anh còn muốn tiếp tục trêu chọc đã bị Chiêu Đệ cúi người hôn môi, lấp kín miệng anh, ngón tay đưa xuống gảy gảy cây gậy th*t cương cứng của anh.
Con khỉ lông xoăn cũng không thoát được ngũ chỉ sơn ah.
Hai người giống như muốn phát tiết toàn bộ cảm xúc thông qua nụ hôn này, hơi thở ướŧ áŧ, môi răng hòa quyện, tiếng thở dốc ngày càng nặng, cho đến khi đầu lưỡi đối phương kéo ra tơ chỉ.
Là đang sợ hãi điều gì? Chờ mong điều gì? Hưng phấn điều gì?
Là vì đau lòng cho người mình yêu?
Hay là vì thực hiện được tâm tư đen tối?.
Nhất diệp tri thu, thận chung nghi lệnh*.
*Một chiếc lá đủ báo hiệu mùa thu (một tín hiệu nhỏ đủ báo tin sắp đến)/ phải thận trọng cho đến cùng mới an ổn (Thiên Tự Văn)
Năm đó Chiêu Đệ 30 tuổi, Vân Tranh 33 tuổi, hai người đã bên nhau 5 năm.
Lúc mang thai Tri Thận thì Chiêu Đệ được xem là sản phụ lớn tuổi, may là ngày thường cô thường xuyên rèn luyện sức khỏe nên cơ thể rất khỏe mạnh.
Tri Thận ngoan ngoãn không quấy mẹ nhiều, sinh cũng rất nhanh.
Cậu nhóc giống như anh trai mình, đều là nhóc mập mạp.
So với anh trai thì cậu nhóc này có vẻ điềm tĩnh hơn, có nhiều điểm giống với Chiêu Đệ, không làm ầm ĩ như Minh Căng, cậu tương đối thích yên tĩnh.
Minh Căng rất thương em trai mình, cho dù biết là không phải em gái nhưng cũng vô cùng quan tâm chăm sóc em.
Đồ chơi, sách tô màu, đồ ăn vặt, những thứ Minh Căng có thể nghĩ đến đầu đưa hết cho em, có lần đi dạo phố còn đưa tiền lì xì của mình cho mẹ mua đồ chơi Transformers cho em trai.
Tri Thận thích nằm ngủ trên người Vân Tranh, thích nghe mẹ kể chuyện cổ tích, chỉ cần đưa một món đồ chơi có thể chơi cả buổi sáng, mỗi buổi chiều còn ra cửa biệt thự chờ anh trai đi học về, giày nhỏ giẫm trên đất, tay nắm tay mẹ, trong miệng nghêu ngao hát nhìn vô cùng vui vẻ.
Bầu không khí tốt đẹp trong gia đình đã giúp cho Minh Căng có được sự giáo dục vỡ lòng rất tốt từ trong nhà, bây giờ cậu đã nổi trội hơn các bạn học cùng lứa, mỗi tháng đều hoàn thành chỉ tiêu đọc sách mà Chiêu Đệ đặt ra, từ nhỏ đã bắt đầu viết nhật ký.
Chiêu Đệ và Vân Tranh hoàn toàn yên tâm về năng lực tự giác học tập của cậu.
Mỗi buổi tối Minh Căng đều nói với em trai mình những chuyện trong nhà trẻ của cậu, có thể thấy được Tri Thận mặc dù mới 1 tuổi nhưng đã rất tin tưởng người anh trai này.
Hai anh em yêu quý lẫn nhau làm hai vợ chồng rất vui mừng.
Gần đây Chiêu Đệ tự bỏ tiền mua một chiếc xe mới, là dòng Chevrolet, tương đối thuận tay để dành đưa tiểu Minh Căng đi học, cô cũng thường hay lái xe đưa Tri Thận đi hóng gió.
Vốn dĩ Vân Tranh tính mua cho cô chiếc xe mắc tiền hơn chút nhưng Chiêu Đệ không thích bởi vì chỉ cần va chạm nhẹ đã tốn nhiều tiền sửa chữa rồi.
Vân Tranh mê xe, thường hay mua những dòng mắc tiền, chủ tịch Tống còn đưa thêm xe cho anh, trong gara ở Nhân gian Tứ quý để đầy hai hàng xe dài.
Ở khu biệt thự Song Nguyệt Loan của ba mẹ cũng để mấy chiếc đúng là phí của trời mà.
Vậy mà Chiêu Đệ lại không lái được mấy loại xe đó của anh, bất kể anh từng ba hoa với cô về tính năng hay sự thoải mái của nó thì Chiêu Đệ đều cảm thấy rất khó lái.
Có lần cô đi đón anh tan tầm còn bị anh chọc nói xe cô là xe lừa, nói chân anh dài khó duỗi trong xe.
Chiêu Đệ rất tức giận vì chuyện này còn ghi thù trong lòng, lúc ở trên giường cô chọc cho anh bứt rứt khó chịu rồi phủi mông bỏ đi, làm anh cào cấu trong lòng, cầu xin hồi lâu, bao nhiêu lời hay đều nói đến rách môi cô mới cho anh đi vào.
Từ đó về sau anh cũng không dám nói xe cô là xe lừa nữa.
***
Chủ tịch Tống và Bạc Viễn dẫn theo Minh Căng đi du lịch Thái Lan, Tri Thận bị ông bà cố dẫn đến thành phố Kính Hải thăm nhà của cậu họ, Chiêu Đệ và Vân Tranh ở nhà không có gì làm nên buổi tối dắt nhau ra quảng trường Phỉ Thúy đi dạo.
Người đi đường tấp nập, có người vội vàng, có người mệt nhọc, có người vui vẻ, có người áp lực, hợp lại thành những chi tiết khác nhau của một bức họa đời sống.
Năm tháng cũng không có lưu lại quá nhiều dấu vết trên gương mặt Chiêu Đệ, sự hạnh phúc của một người phụ nữ sẽ toát lên qua từng cử chỉ, từng hành động, lời nói, thậm chí một sợi tóc đều có thể phát hiện ra.
Con cái ngoan ngoãn nghe lời làm bậc cha mẹ cũng bớt lo, mà cô còn được chồng thương yêu như vậy, sinh hoạt vợ chồng của hai người đều rất hài hòa, gặp chuyện mâu thuẫn sẽ từ tốn ngồi xuống nói chuyện.
Hạnh phúc của Chiêu Đệ là từ trong ánh mắt có thể nhìn thấy.
Tháng trước Diệp Bảo Nghi đã bước chân lần nữa vào lâu đài tình yêu cùng anh chàng kém cô ấy 6 tuổi đó, trong vòng bạn bè đều ngập tràn hình ảnh vui vẻ của hai người.
Chiêu Đệ vui thay cho cô ấy, còn cố ý mua một bộ trang sức tặng qua.
Kể từ lần trước anh bộc lộ tâm sự của mình đã hơn một năm, hai người cùng chung chăn gối, mỗi tối khi anh xoay người đều theo bản năng ôm lấy cô, nhiều lần Chiêu Đệ ngơ ngẩn đến phát ngốc nhìn gương mặt anh lúc ngủ.
Có lần đi ra ngoài du lịch gặp phải lở đất, tình huống sống còn nhưng anh vẫn không buông tay Chiêu Đệ ra, còn một chai nước duy nhất anh cũng đưa cô uống, hai người cứ ôm nhau chờ cứu viện đến.
Mỗi lần Chiêu Đệ kể chuyện cổ tích cho Tri Thận nghe, khi cô ngẩng đầu đều bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, nơi đó giống như vực sâu không đáy.
Mỗi lần cô ngẩng đầu cười với anh, Vân Tranh đều nghe thấy tiếng trái tim mình đập.
Anh yêu đến moi tim móc phổi, hiến dâng tất cả bản thân mình.
Tình yêu giống như ngọn lửa, đốt cháy cô thành tro tàn.
***
Đi ngang qua cửa hàng nội y, Chiêu Đệ vì những kiểu dáng muôn màu rực rỡ trong đó mà phá lệ qua đầu lại một lần, Vân Tranh đứng một bên nhìn, thỉnh thoảng anh đóng góp thêm chút ý kiến.
Hôm nay Chiêu Đệ xõa tung mái tóc vừa dài vừa thẳng của mình, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng của cô là tác phẩm của Vân Tranh, lúc cô đang nghiêm túc chọn qυầи ɭóŧ thường sẽ liếc nhìn anh một cái, trong mắt có vẻ câu dẫn đầy hờn dỗi làm anh tâm tình nhộn nhạo.
Nghĩ đến đêm nay không khỏi làm tinh thần xôn xao.
Nếu là Chiêu Đệ chủ động thì càng có thêm nhiều lý do nữa.
Hai người đi đến cửa hàng trà sữa mới mở ở tầng 3 mua thức uống, trong tiệm có bày ba cây hoa đào giả, Chiêu Đệ ngồi bên cạnh một cây trong đó, cô mặc một chiếc áo lộ vai màu xanh xám cùng một chiếc váy dài đến gối, tóc đen như mực, hai mắt lúng liếng.
Sau khi sinh con xong thì cô càng có thêm vẻ phong tình vạn chủng, vẻ phong độ tri thức trên người cũng không thay đổi, vừa mâu thuẫn vừa mê người.
Vân Tranh đứng ở quầy chờ lấy thức uống, thân người anh cao ráo nên đứng giữa đám đông có thể dễ dàng nhận ra, vai rộng eo hẹp chân dài, ngũ quan anh tuấn, bên cạnh có vài cô bé nữ sinh đã rỉ tai nhau to nhỏ.
Lúc này anh đang cúi đầu gõ chữ, mà Chiêu Đệ nhận được một tin nhắn Wechat của anh.
Đang xếp hàng mà cũng nhắn tin với cô thì thật là.
Trong lúc đó có một người đàn ông đến bắt chuyện với cô, hỏi cô đi một mình có phải không, anh ta có thể ngồi chung với cô không?
Cô còn chưa kịp trả lời anh ta thì một loạt tin nhắn chấn động “không được” được gửi đến như thiên lôi oanh tạc.
Chiêu Đệ từ chối anh ta mà người đàn ông này cũng rất lịch thiệp nên đi ngay, Vân Tranh cầm hai ly đồ uống đi lại, anh cắm sẵn ống hút cho cô, “Có người đến nữa à?”
“Ừm, mà đi rồi.” Cô gọi trà xanh phô mai, vị phô mai thơm nồng theo ống hút đi lên.
“Xem như anh ta chạy lẹ.”
“Anh như vậy thì có ai dám lại gần em?” Chiêu Đệ giả vờ lơ đãng hỏi.
Vân Tranh lẳng lặng nhìn cô, “Lần sau không dám nữa.”
Chiêu Đệ biết anh là người cứng miệng nhưng mềm lòng nên không vạch trần anh, “Ở đây đông người quá, mình đi chỗ khác đi anh.”
Anh giúp cô xách đồ, hai người vừa đi vừa uống trà sữa, mỗi khi đi ngang qua những tủ kính sáng bóng sẽ thường cúi đầu nhận xét, chỗ nào nhìn vừa mắt sẽ ghé vào xem.
Hai người như vậy giống như sinh viên mới biết yêu cho dù cả hai đều là người đã qua 30.
Chiêu Đệ nói chuyện anh sẽ nghiêm túc lắng nghe, trong ánh mắt toàn là tình yêu.
Ở phía đông quảng trường Phỉ Thúy có một cửa hàng màu hồng nhạt, trên cửa kính treo một dải lụa trắng, bên trong đèn đóm sáng trưng, thỉnh thoảng có người ra vào.
Đây là một cửa hàng bán đồ chơi người lớn 24 giờ.
Chiêu Đệ để Vân Tranh chờ ở bên ngoài còn cô vào bên trong, anh đứng ngoài mà như bị kiến cắn đứng ngồi không yên.
Lúc đi ra cô cầm theo một cái túi nhỏ, Vân Tranh tò mò tính lấy xem bị cô hung hăng liếc một cái, anh đành ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cô.
Trên đường đi lấy xe anh còn không ngừng lải nhải, “Áo mưa vẫn còn ở nhà, chẳng lẽ em mua đồ chơi tự an ủi?”
Chiêu Đệ chịu không nổi anh, “Sao anh nói nhiều thế, lái xe đi kìa.”
Thấy anh còn muốn đưa tay lấy cái túi, Chiêu Đệ đánh lên tay anh một cái làm anh không dám táy máy tay nữa.
Vân Tranh về đến nhà đã gấp không chờ được mà hôn cô tại cửa, Chiêu Đệ đẩy anh đang hôn môi giống như chó liếm kia ra, “Đi tắm trước, anh nhớ tắm sạch sẽ chút.”
Anh nghe được câu đó thì lập tức hiểu ngay, “Em chờ anh.”
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên xôn xao, Chiêu Đệ ngồi ở mép giường mà đầu óc rối loạn, có chút sợ hãi, có chút hưng phấn, chung quy là cô đã hạ quyết tâm giống như tráng sĩ cắt máu ăn thề.
Cô mở tủ quần áo lựa chọn nội y tình thú mà Vân Tranh mua cho cô, có quá nhiều hộp quà, cô mở ra xem từng cái rốt cuộc cũng tìm được cái tương đối vừa ý, đêm nay cô chọn một cái qυầи ɭóŧ không đáy, nghĩ đến đã thấy thẹn.
Vân Tranh tắm rửa xong, trên người còn vương hơi nóng, anh bọc một cái áo choàng tắm màu xanh, tóc còn ướt, lộ ngực ra.
Chiêu Đệ chỉnh điều hòa thấp xuống một chút, mở đèn ngủ, tắt đèn trần, không khí xung quanh ấm áp, cô cầm quần áo trên tay, “Em đi tắm.”
Vân Tranh gật đầu, đợi sau khi Chiêu Đệ vào nhà tắm rồi thì anh lục tìm túi mua hàng hôm nay mở ra xem.
Gel bôi trơn.
Làm cái gì?
Vân Tranh nghĩ đến vô số khả năng, mỗi lần cô ở trên giường đều trơn ướt không cần dùng đến thứ này.
Tự sướng? Cũng không đúng a.
Anh ngồi trên giường trầm tư suy nghĩ, nghe được tiếng nước trong phòng tắm đóng rồi mở, mở rồi lại đóng, một suy nghĩ táo bạo lướt qua đầu anh.
Tức khắc, tim đập như sấm.
***
Chiêu Đệ mặc xong quần áo, nhìn mình trong gương rồi hít sâu, tự cô đã chuẩn bị rất nhiều ngày, cố gắng ăn thức ăn lỏng cũng như xem qua nhiều tư liệu, chuẩn bị tâm lý gì đó đều làm xong hết rồi, còn không phải là nơi đó sao? Nhịn một chút là xong.
Lúc đi ra thì Vân Tranh đã ngồi trên giường đợi, cô ngại ngùng quay mặt đi.
Anh hôn môi và má cô, “Rất đẹp.” Anh ngửi cổ cô, cười nhạt nói, “Hoa cam, có thêm một chút mùi hoa khác.”
Cô mặc một bộ nội y tình thú màu trắng, có dây ren cột ở cổ, hai bầu ngực lớn được khắc họa sinh động, sau lớp lụa trắng là đóa hồng mai lấp ló, phía dưới là một cái qυầи ɭóŧ không đáy màu trắng, vớ da chân màu trắng, dưới chân là đôi giày cao gót màu đen, gợi cảm đến thất hồn lạc phách.
Vì sao cô lại chọn màu trắng? Chẳng lẽ muốn kỉ niệm lần đầu tiên?
Chiêu Đệ đưa tay xuống dưới háng của anh vuốt ve, thì ra anh đã cứng từ sớm.
“Cứng vậy?” Cô cười nhẹ, ngón tay chơi đùa với hai túi trứng bên dưới.
Vân Tranh hôn mặt cô, “Lúc nào cũng sẵn sàng.”
Không vội, từ từ tới, từ từ tới.
Cô đẩy anh lên giường, hai chân bước lên ngồi trên eo anh, vén mái tóc dài, gương mặt vừa mị hoặc vừa phong tình, cơ thể đầy đặn thành thục, cô đưa tay cởi bỏ nút thắt trước ngực, hai bầu ngực trong nháy mắt hiện ra.
Cô nhìn anh cười nhạt, “Anh muốn thử cảm giác bị ngực đè không?”
Vân Tranh cười, mắt đào hoa thật là mê người, “Rất muốn.”
Chiêu Đệ ép hai bầu ngực lại gần, chậm rãi lại gần mặt anh, sau đó đè lên trên mặt.
Vân Tranh vuốt ve lên xuống hai bờ mông cô, đầu lưỡi liếʍ ɭáρ trên bầu ngực, hút vào nhả ra, Chiêu Đệ phát ra tiếng rêи ɾỉ, kẹp chặt người anh, phía dưới cọ xát với ƈôи ŧɦịŧ, áo tắm đã bị cô mở ra từ sớm.
Lúc này anh càng giống với một cục thịt nằm sẵn trên thớt hơn, mặc cho Chiêu Đệ đùa giỡn qua lại.
Ngón tay lướt qua eo bụng của anh, ngực, nhấn lên hai chấm đỏ nhỏ nhỏ.
Tiếng rêи ɾỉ của đàn ông nghe mà phát rầu, tựa hồ như ẩn giấu một con mãnh thú đằng sau đó.
Tối nay Chiêu Đệ muốn giải phóng toàn bộ nó.
Đem bản thân cô, toàn bộ, đều dâng hiến hết cho anh.
Dưới thân cọ xát với ƈôи ŧɦịŧ của anh, một chút, hai chút, càng cọ càng ngứa, càng xát càng muốn chơi.
Hai tay luồn vào tóc anh, nhẹ nhàng vuốt ve, lại dùng lực thêm chút, lại nhẹ nhàng, lại tăng thêm.
Hô hấp của anh dồn dập, ngậm thịt ngực của cô hút một cái mạnh, tay vỗ mạnh vào mông cô.
Chiêu Đệ ngẩng cổ lên, cả người căng cứng.
Dưới thân mãnh liệt, nước tràn lan.
Cô ngồi dậy, nội y tán loạn, môi sưng đỏ.
Mà trên eo của anh dính một lớp chất lỏng trong suốt của cô.
Anh quen lối trêu đùa hạt châu đang sung huyết kia, “Một chút đã cao trào?”
Anh còn muốn tiếp tục trêu chọc đã bị Chiêu Đệ cúi người hôn môi, lấp kín miệng anh, ngón tay đưa xuống gảy gảy cây gậy th*t cương cứng của anh.
Con khỉ lông xoăn cũng không thoát được ngũ chỉ sơn ah.
Hai người giống như muốn phát tiết toàn bộ cảm xúc thông qua nụ hôn này, hơi thở ướŧ áŧ, môi răng hòa quyện, tiếng thở dốc ngày càng nặng, cho đến khi đầu lưỡi đối phương kéo ra tơ chỉ.
Là đang sợ hãi điều gì? Chờ mong điều gì? Hưng phấn điều gì?
Là vì đau lòng cho người mình yêu?
Hay là vì thực hiện được tâm tư đen tối?.
Bình luận truyện