Âm Dương Quái Diện
Chương 33: Long phụng nhị tiên
Đúng vào thời điểm diễn ra chuyện mật bàn giữa bọn Thường Đại Thành với nhau, ở cách đó mười dặm cũng diễn ra một cuộc tranh luận gay gắt, phía trong một cốc núi hoang vắng.
Lão Cung chủ Đông Hải Bí Cung, Công Tôn Đạt cứ tỏ ra khinh khỉnh nhìn Quan Vân Sơn:
- Ngươi tưởng chỉ cần ngươi chết là mọi việc sẽ giải quyết âm thầm ư? Ngươi lầm rồi.
Hừ!
Công Tôn Uyển Uyển nhìn Quan Vân Sơn đầy ái ngại:
- Thiếu Bang chủ! Tiểu nữ thừa biết sẽ là khó cho Thiếu Bang chủ, nếu cứ buộc Thiếu Bang chủ phải đối đầu với hạ thủ chính thân sinh phụ mẫu của Thiếu Bang chủ. Tuy vậy, tiểu nữ rất không đồng tình về thái độ của Thiếu Bang chủ. Cứ nghĩ xem, giả như Thiếu Bang chủ không được gia tổ kịp thời quay lại và dung thân thủ phi phàm để lấy thi thể Khưu Phúc Nguyên thế mạng cho Thiếu Bang chủ, phải chăng cái chết của Thiếu Bang chủ càng làm cho võ lâm thêm điêu đứng, vì sẽ không còn ai đủ bản lãnh ngăn cản những hành vi độc ác đầy dã tâm của họ?
Đạo trưởng Trùng Quang lúc này cũng phần nào phục hồi chân nguyên, chợt chép miệng thở dài:
- Vô lượng thọ phật. Quả là khó khăn cho Thiếu Bang chủ, nếu phải chọn giữa hiếu và nghĩa. Nếu vì đại cục võ lâm, nếu vì muốn báo thù cho sư phụ và ngũ vị sư thúc Toàn Chân từng bị lũ ác ma hãm hại. Thiếu Bang chủ buộc phải hạ thủ đấng sinh thành. Quả là trời già trêu ngươi, thiên đố kỳ tài. Tại sao một nhân tài xuất chúng như Thiếu Bang chủ lại là cốt nhục hậu nhân của hai kẻ đại ác ma Thường Đại Thành và Kiều Mộng Phi?
Quan Vân Sơn cũng ngao ngán thở dài:
- Sư thúc! Tiểu điệt biết phải làm sao bây giờ? Dù tiểu điệt đã được sư tổ giáo huấn và tiểu điệt tự hứa với lòng là sẽ vì đại nghĩa diệt thân, nhưng khi thật sự đối mặt với họ, chỉ cần nghĩ họ chính là thân sinh phụ mẫu, lòng tiểu điệt chùn lại, nào dám giết họ để chịu mang tiếng đại nghịch bất đạo. Chao ôi! Sao mọi người không để tại hạ chết đi?
Công Tôn Đạt gầm vang:
- Chết, chết, chết! Ngươi chết thì có ích gì chứ? Không sai, ta thừa nhận sở học Đông Hải - Hỗn Nguyên của ta là chưa đủ cao minh để đối phó lại Âm Dương Nhị Công hoặc công phu Ngũ Liên Phật Đài của chúng ta. Ta cũng thừa nhận ý đồ định xưng bá võ lâm Trung Nguyên của ta kể như bất thành vì ta không là đối thủ một khi gặp bọn chúng hiệp lực.
Nhưng ta vẫn hơn ngươi ở chỗ là biết cân phân nặng nhẹ, biết điều gì đúng, điều gì sai và biết cần phải làm gì. Còn ngươi, trời đã phú cho ngươi tư chất hơn người, còn ban cho ngươi nhiều độ kỳ duyên để bây giờ ngươi có bản lãnh tuyệt đại cao minh, vậy mà ngươi chỉ mãi nghĩ đến cái chết. Nói đi, sau cái chết của ngươi sẽ là gì đây? Có phải sẽ là cái chết của thật nhiều người, đều là những người dù muốn cũng không có được thân thủ như ngươi.
Ngươi có nghĩ đến hậu quả tàn khốc đó chưa?
Quan Vân Sơn nghe mà không có chút xao động. Hay nói đúng hơn, do hoàn cảnh đẩy đưa và do nghịch cảnh sắp bày, tâm hồn Quan Vân Sơn giờ đã chết lạnh, có lẽ sẽ không một ai đủ lực làm cho Quan Vân Sơn lay chuyển chủ ý. Trừ phị..
Chợt có tiếng của Đông Điền từ xa vọng đến:
- Nguy rồi, Cung chủ! Nguy thật rồi, Thiếu Bang chủ!
Vút...
Nhìn Đông Điền hớt hơ hớt hải chạy đến, Hoa Hạ và Thu Phong cùng lo sợ:
- Sao lại là nguy? Phải chăng bọn ác ma đã phát hiện và sắp đuổi đến đây?
Công Tôn Uyển Uyển và Trùng Quang đạo trưởng cùng biến sắc:
- Nếu là vậy, nguy tai. Trong chúng ta hiện giờ đâu còn ai là đối thủ của chúng?
- Không sai, Quan Vân Sơn thì mang thương tích có nói đến mấy cũng không chịu tọa công trị thương, chỉ còn một mình lão Cung chủ thì lại không thể lo lắng bảo hộ cho tất cả mọi người.
Quan Vân Sơn lần đầu tiên, kể từ đầu đến giờ mới có lại những ứng biến linh hoạt vốn có. Quan Vân Sơn nhìn mọi người:
- Chư vị chớ quá lo, nước đến thì đắp thành, địch đến thì nghĩ cách ngăn địch. Tại hạ nghĩ mọi chuyện sẽ vô sự, nếu chúng ta kịp thời lập thế trận kỳ môn, giữ kín tung tích của chúng ta.
Công Tôn Đạt bĩu môi:
- Vậy là ngươi không biết Triển Huy Thành là kẻ cũng rất tinh thông trận đồ sao? So với hắn, có lẽ ngươi chưa phải đối thủ.
Công Tôn Uyển Uyển thở dài:
- Lão họ Triển cũng phải thúc thủ, nếu lúc này chúng ta có thêm một người.
Hoa Hạ lên tiếng:
- Chủ nhân muốn ám chỉ Âm Dương Quái Diện?
Thu Phong gật đầu:
- Đúng rồi. Về kỳ môn thuật, Âm Dương Quái Diện đã từng làm cho lão họ Triển thất điên bát đảo. Nếu có nhân vật này ở đây, chúng ta mới thật sự là vô sự.
Công Tôn Đạt nghi hoặc nhìn Quan Vân Sơn:
- Âm Dương Quái Diện chẳng phải là ngươi sao tiểu tử? Hóa ra ngươi thật sự am hiểu kỳ môn thuật, trên cả Triển Huy Thành?
Đông Điền sau một lúc thở dập dồn vì mệt, giờ mới có cơ hội lên tiếng. Nàng nhìn Quan Vân Sơn:
- Thiếu Bang chủ cũng là Âm Dương Quái Diện? Thật thế sao?
Quan Vân Sơn gượng cười:
- Cũng là bất đắc dĩ, tại hạ mãi cho đến lúc này vẫn chưa có cơ hội bộc lộ thân phận thứ hai.
Đông Điền vụt thở dài nhẹ nhõm:
- Tiểu nữ lại nghĩ có lẽ kiếp này sẽ không có dịp đáp tạ công ân tái sinh của Âm Dương Quái Diện. Thật không ngờ người đó lại chính là Thiếu Bang chủ.
Quan Vân Sơn phì cười:
- Cô nương cần gì phải quá lời. Tại hạ nào có ân gì để cô nương trọng hậu gọi là ân tái sinh?
Nàng đáp một cách thành tâm:
- Thiếu Bang chủ vì là người thi ân nên mới nói thế. Chứ riêng tiểu nữ, từ khi biết bản thân còn sống là nhờ Thiếu Bang chủ, lại nghĩ bấy lâu nay máu huyết của Thiếu Bang chủ vẫn luôn cùng tiểu nữ vận hành dẫn lưu khắp châu thân, tiểu nữ đã nguyện mãi mãi sẽ là người của Thiếu Bang chủ.
Quan Vân Sơn giật mình:
- Cô nương nghĩ gì lạ vậy? Máu huyết nào của tại hạ đã và đang dẫn lưu vận hành khắp người cô nương?
Công Tôn Uyển Uyển liền nhắc:
- Thiếu Bang chủ quên lần dùng máu huyết để giải độc cho Đông Điền ở Thiên Ma Cổ Động hay sao?
Quan Vân Sơn vỡ lẽ và bật cười:
- Chao ôi! Đó là lỗi của tại hạ. Lần đó tại hạ đã nhờ Tỵ Độc Châu để giúp Đông Điền giải độc. Kỳ thực tại hạ nào có phí dù chỉ là một giọt máu nhỏ nào.
Công Tôn Uyển Uyển cau mày:
- Sao bảo lần đó Thiếu Bang chủ đã tình cờ đắc ngộ Thiên Niên Chu Quả?
Quan Vân Sơn thở dài:
- Tại hạ chỉ giả vờ nói như thế thôi. Chủ ý là cho Xuân Mãn nghe, vì lúc đó tại hạ đã ngờ chính Xuân Mãn cố tình đẩy tại hạ rơi vào vực.
Nhìn Đông Điền, Quan Vân Sơn mỉm cười:
- Và sau đó, vì chưa muốn để lộ lai lịch thật, tại hạ tuy nhờ Tỵ Độc Châu để giúp cô nương giải độc, nhưng đành bảo là dùng máu huyết có diệu dược Thiên Niên Chu Quả.
Khiến cô nương ngộ nhận, tại hạ thật có lỗi.
Đông Điền càng nghe càng bàng hoàng vì sự thật này. Sau cùng, khi đã trấn tĩnh, Đông Điền thản nhiên quay sang bẩm báo với lão Cung chủ Công Tôn Đạt:
- Xin Cung chủ lượng thứ, vì lúc nãy nô tỳ bẩm báo chưa rõ ràng. Chuyện nguy hiểm nô tỳ định bẩm báo là thế này.
Và Đông Điền thuật cho mọi người biết những gì nàng đã lẻn nghe bọn Thường Đại Thành bàn định.
Nghe xong, chính Công Tôn Uyển Uyển là người đầu tiên lên tiếng trách Đông Điền:
- Ta bảo ngươi chỉ phải cảnh giới canh phòng mà thôi, sao ngươi dám lén đến Khưu đạo trang dò xét?
Quan Vân Sơn biện hộ thay cho Đông Điền:
- Công Tôn cô nương sao lại trách Đông Điền? Quả thật, nhờ có Đông Điền lẻn nghe, chúng ta mới biết bọn ác ma còn một loại công phu khác chưa luyện.
Đạo trưởng Trùng Quang phụ họa:
- Không sai. Công của Đông Điền cô nương rất lớn. Thật không ngờ vì hành vi giải cứu Quan Vân Sơn do chính lão Cung chủ thực hiện lại khiến chúng thêm quyết tâm luyện cho được Thiên Ma Công là loại công phu thật sự bá đạo, từng giúp Thiên Ma Cổ Tăng hoành hành khắp giang hồ từ hai trăm năm trước.
Công Tôn Đạt phì cười:
- Nhưng có điều lạ là bổn Cung chủ dùng thi thể gã Khưu Phúc Nguyên thế vào chỗ tiểu tử Quan Vân Sơn mà thôi. Đâu lại nảy sinh ra một vật được bọn chúng gọi là Thiên Ma Cổ lệnh?
Công Tôn Uyển Uyển lại nhìn Đông Điền:
- Được rồi. Kể như ngươi đã lập đại công. Nhưng ngươi nói xem, vật được gọi là Thiên Ma Cổ Lệnh trông như thế nào?
Đông Điền đáp, mắt vẫn nhìn thẳng lão Cung chủ:
- Đó là một vật trông như một thiền trượng đã thu nhỏ, nhỏ như một mũi ngân châm.
Quan Vân Sơn giật mình:
- Thật thế sao? Có phải là vật giống như vật này?
Vừa nói Quan Vân Sơn vừa đưa tay vào bọc áo.
Thấy Quan Vân Sơn mãi không chịu lấy ra, Công Tôn Uyển Uyển nôn nóng:
- Thiếu Bang chủ cũng có một vật tương tự sao? Đâu nào?
Quan Vân Sơn thừ người, sau cùng thở dài:
- Mất rồi. Có lẽ đó chính là vật đã từ trong người tại hạ rơi ra lúc được lão Cung chủ dùng khinh thân pháp thượng thừa xuất hiện và cứu đi. Thật không ngờ một vật được Bạch Hào giấu kín lại chính là Thiên Ma Cổ Lệnh.
Công Tôn Uyển Uyển lo ngại:
- Là vật Bạch Hào giấu sao lại rơi vào tay Thiếu Bang chủ?
Quan Vân Sơn kể cho mọi người nghe chuyện Bạch Hào đã chết và Quan Vân Sơn tình cờ phát hiện nơi Bạch Hào cất giấu Thiên Ma Cổ lệnh. Tiếp đó, Quan Vân Sơn mỉm cười:
- Giấu vật ở xà cạp, đó là chỗ tại hạ vẫn luôn giấu Tỵ Độc Châu.
Công Tôn Đạt gật gù:
- Vậy là vì sao lại có Thiên Ma Cổ Lệnh, chúng ta đã hiểu. Duy có điều đáng nói ở đây là vì sự xuất hiện của vật này đã khiến lũ ác ma quyết luyện Thiên Ma Công. Giả như có ai trong chúng ta đắc thành tuyệt học, chỉ cần biết kẻ đó vô tình có thêm bốn mươi năm công phu tu vi do đồng bọn trao truyền là đủ cho võ lâm điên đảo rồi, không cần bàn đến Thiên Ma Công có thật sự thượng thừa hay không.
Đạo trưởng Trùng Quang thật sự lo sợ:
- Công phu đó rất cao thâm và vô cùng bá đạo. Sơn nhi! Chính hài tử phải nghĩ lại và nên đứng ra đảm nhận trọng trách này. Chỉ vì lúc nãy hài tử không nỡ xuống tay, nên bây giờ họa tăng thêm họa. Nếu nhự..
Quên mất những lễ nghi cần thiết, Quan Vân Sơn chợt kêu lên, ngắt lời sư thúc đang nói:
- Đông Điền cô nương! Phải chăng cô nương nghe rõ họ bàn nhau là muốn luyện Thiên Ma Công cần phải trải qua nhiều lần tử luyện? Họ có nói tử luyện là thế nào không?
Đông Điền đáp, nhưng mắt vẫn nhìn lão Cung chủ:
- Họ chỉ nhắc đến tử luyện, nhưng không hề giải thích.
Tuy lấy làm lạ về thái độ kỳ quặc của Đông Điền, nhưng Quan Vân Sơn do sơ tâm nên bỏ qua. Thay vào đó, Quan Vân Sơn lại lẩm nhẩm nói thành lời:
- Có lẽ đó chính là điều Bạch Hào mong muốn. Hắn biết hắn sắp chết và hắn định lợi dụng dịp này như một lần tử luyện. Rõ rồi, tại hạ rõ rồi.
Mọi người kinh nghi nhìn Quan Vân Sơn:
- Rõ là thế nào?
Không đáp, Quan Vân Sơn chợt quay người về phía sư thúc Trùng Quang:
- Tiểu điệt tự biết đây là hậu quả do chính hành vi của tiểu điệt gây ra. Và để ngăn lại, giúp võ lâm hóa giải kiếp nạn, sư thúc xin yên tâm, tiểu điệt tự biết mình phải làm gì.
Và chàng quay sang Công Tôn Uyển Uyển:
- Tại hạ có việc khẩn phải đi, xin cô nương lo liệu giùm gia sư thúc.
Công Tôn Uyển Uyển nôn nao:
- Thiếu Bang chủ định đi một mình với thương như thế này? Không được, tiểu nữ sẽ đi cùng Thiếu Bang chủ, chí ít là cho đến khi Thiếu Bang chủ hoàn toàn bình phục. Còn phần lệnh sư thúc...
Nàng quay sang nội tổ:
- Cũng là nội tổ làm cho Toàn Chân phái gặp họa. Hài nhi đành giao đạo trưởng cho nội tổ, mong nội tổ nhận lời.
Công Tôn Đạt chợt mỉm cười:
- Ta biết rồi. Nha đầu ngươi đừng tìm cớ oán trách ta. Được, ta sẽ lo cho Trùng Quang đạo trưởng và nếu cần ta sẽ tận tay giao Trùng Quang cho lão đạo Huyền Vũ, được chưa?
Công Tôn Uyển Uyển cũng mỉm cười nhưng hai bên mặt lại bất ngờ ửng đỏ lên:
- Nội tổ biết là biết như thế nào chứ? Mà thôi, hài nhị..
Chợt có tiếng Quan Vân Sơn đột ngột vang lên khiến Công Tôn Uyển Uyển phải ngưng lời giữa chừng:
- Kìa, Đông Điền, cô nương bỏ đi đâu vậy?
Hoa Hạ và Thu Phong cùng kêu:
- Đông Điền muội!
Công Tôn Uyển Uyển quay lại và chỉ kịp nhìn thấy Đông Điền đi đã xa. Nàng lắc đầu:
- Thái độ của Đông Điền hôm nay rất lạ.
Trùng Quang đạo trưởng thì thở dài:
- Cũng không lạ đâu, nếu như hiểu đây là mãnh lực của một chữ “tình”. Hà...
Quan Vân Sơn thất kinh, liếc nhìn Công Tôn Uyển Uyển:
- Là chữ tình ư?
Và Công Tôn Uyển Uyển vụt hiểu, nàng cúi đầu tránh ánh mắt của Quan Vân Sơn:
- Sao Thiếu Bang chủ lại nhìn tiểu nữ?
Quan Vân Sơn chỉ biết lắc đầu ngao ngán:
- Nếu biết trước thế này, thà tại hạ cứ nhìn nhận chuyện đã dùng máu huyết giải độc cho Đông Điền, còn hơn để nàng ta phải bỏ đi mang theo thất vọng não nề. Được rồi, chúng ta đi thôi.
Sau những lời từ biệt, Quan Vân Sơn do thương thế chưa bình phục nên đành để Công Tôn Uyển Uyển dùng cũng một đoạn trúc, cho Quan Vân Sơn nắm một đầu và đưa đi bằng khinh thân pháp của nàng.
Vút...
Công Tôn Uyển Uyển chợt lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng vẫn có giữa nàng và Quan Vân Sơn từ lúc nãy đến giờ:
- Thiếu Bang chủ định đi đến đâu? Phải chăng nơi đó có phần liên quan đến cái chết của gã Bạch Hào?
Quan Vân Sơn thở dài:
- Bạch Hào đã chết và đã được tại hạ an táng. Và quả thật hắn có nhờ tại hạ cải táng đưa di thể hắn đến một nơi mà hắn đã định sẵn. Tuy nhiên, trước khi tiến hành việc này, mong cô nương lượng thứ, tại hạ định đi tìm Đông Điền.
Công Tôn Uyển Uyển chợt im lặng không đáp lại lời nào, dù là phản kháng hay tỏ lộ sự đồng tình.
Thấy vậy, Quan Vân Sơn cười gượng:
- Tại hạ cũng đâu ngờ Đông Điền lại tỏ ra quá nặng tình với tại hạ. Cho dù lúc đó tại hạ thật sự có diện mạo khó coi, đến như bản thân cô nương cũng cảm thấy gớm ghiếc.
Nàng lập tức phủ nhận:
- Thiếu Bang chủ sao lại nghĩ vậy? Cũng như Đông Điền, tiểu nữ cũng từng thọ ân của Âm Dương Quái Diện. Do đó, dù diện mạo lúc đó của Thiếu Bang chủ có khó coi như thế nào đi nữa, cũng đâu thể bôi xóa sự cảm kích trong thâm tâm tiểu nữ.
Quan Vân Sơn khe khẽ lắc đầu:
- Cô nương quên rồi sao? Ngay sau khi tại hạ ngỡ đã mất xác dưới vực, chính cô nương đã bình phẩm về tại hạ cho Xuân Mãn nghe. Mà cũng đúng thôi, tại hạ đã vượt quá phận khi dám âm thầm để tâm đến cô nương, trong khi diện mạo của tại hạ lúc đó thật không dám chắc sau này sẽ trở lại nguyên trạng như bây giờ.
Nàng đỏ mặt, vô tình làm cước lực giảm lại:
- Thiếu Bang chủ nói thật lòng đấy chứ? Thiếu Bang chủ có để tâm đến tiểu nữ sao?
Quan Vân Sơn nhân lúc nàng chạy chậm lại, buông tay khỏi đoạn trúc đã được nàng dùng để lôi đi:
- Tại hạ không thể dối lòng. Có thể nói đó là lúc tại hạ được cô nương lần đầu để tình, chỉ điểm cách đối phó với Triển Huy Thành sau này.
Nàng long lanh mắt phụng:
- Đa tạ Thiếu Bang chủ đã có lòng. Tiểu nữ... tiểu nữ thật cảm kích vì được nghe những gì tiểu nữ rất muốn nghe.
Quan Vân Sơn vẫn cứ cười gượng:
- Đã là người, đương nhiên tại hạ phải cảm nhận những gì bấy lâu này được cô nương dành cho. Tương tự, tại hạ cũng đồng cảm như thế đối với Đông Điền. Và tại hạ thật xúc động khi biết Đông Điền quyết nặng lòng với tại hạ như thế.
Rồi bất chấp nét mặt của Công Tôn Uyển Uyển đang có vẻ không vui, Quan Vân Sơn chợt gọi:
- Uyển Uyển! Ta gọi nàng như thế được chứ?
Nàng rùng mình:
- Sơn cạ.. Sơn ca hãy cứ gọi theo ý Sơn ca.
Chàng thở hắt ra:
- Nàng có hiểu và có đồng cảm với ta về Đông Điền không? Đông Điền luôn tốt với ta, bất chấp lúc đó diện mạo của ta là thế nào. Uyển Uyển! Nàng có thuận tình cùng ta đi tìm lại Đông Điền không?
Mỗi lần chàng nói đều làm cho thân hình nàng run bắn lên. Để sau cùng, lúc chàng đã dứt lời, nàng lả vào vòng tay chàng và thì thào đáp ứng:
- Được, Sơn ca. Mọi sự cứ như Sơn ca định liệu. Uyển Uyển này sẽ cùng Sơn ca đi tìm Đông Điền muội, cho dù là đi cùng trời cuối đất.
Sự động chạm về thân xác làm cho Quan Vân Sơn cũng rung động khắp thân. Và sự chấn động đã lên đến tột điểm khi cả hai cùng nghe một thanh âm chợt đến:
- Hay, hay lắm! Thật là một cảnh tượng vừa tình tứ vừa nên thơ làm sao. Hạ.. hạ..
Quan Vân Sơn giật bắn thân mình, định xô Công Tôn Uyển Uyển ra thì thanh âm nọ lại vang lên:
- Đừng quá sỗ sàng như vậy, Quan đệ. Đại ca đến không phải để phá hỏng hảo sự của đệ, nhưng là muốn thành toàn cho đệ. Hãy nhìn đây.
Vút...
Khưu Phúc Linh xuất hiện và cùng lúc đẩy thân hình mảnh mai về phía Quan Vân Sơn và Công Tôn Uyển Uyển.
Vừa nhìn thấy người đó, Công Tôn Uyển Uyển lập tức vươn tay chộp giữ:
- Kìa, Đông Điền muội! Sao...
Quan Vân Sơn hốt hoảng kêu lên:
- Dừng lại ngay! Chạy mau đi, Uyển Uyển.
Nhưng...
- Hạ.. hạ.. cần gì phải vội như vậy chứ, Quan đệ? Thế Quan đệ không muốn một mình được hai mỹ nhân cùng một lúc chăm sóc sao? Hãy để đại ca này giúp Quan đệ hoàn thành ý nguyện. Hạ.. hạ..
Vừa dứt lời, Khưu Phúc Linh vừa nhân lúc Công Tôn Uyển Uyển lo đón đỡ Đông Điền để lẹ tay khóa trụ huyệt đạo Uyển Uyển. Và chỉ trong thoáng mắt, một mình y đã nghiễm nhiên chế ngự đủ hai mỹ nhân là Đông Điền và Công Tôn Uyển Uyển.
Quan Vân Sơn hít vào một hơi thật dài:
- Đã bắt được Đông Điền, lại còn lập kế chế ngự Công Tôn Uyển Uyển, xem ra như ngươi đang có chuyện cần nhờ đến ta?
Khưu Phúc Linh lạnh mặt:
- Quả nhiên ngươi thông tuệ hơn người và chưa lần nào ngươi tỏ ra thua kém ta về phương diện này. Ta sẽ có việc cần đến ngươi và có lẽ không bao giờ ngươi đoán ra việc đó là việc gì?
Quan Vân Sơn bĩu môi:
- Ngươi đâu phải ngẫu nhiên xuất hiện đúng vào lúc ta chưa bình phục thương thế, đúng không? Đông Điền chưa gì đã lọt vào tay ngươi, cho thấy đã có lúc ngươi đến rất gần chỗ bọn ta tạm thời náu thân. Hừ! Vậy là ngươi vì phát hiện có Đông Điền lẻn đến Khưu đạo trang nên sau đó âm thầm bám theo?
Khưu Phúc Linh tái mặt:
- Khá lắm! Vậy ngươi thừa biết ta muốn gì ở ngươi rồi chứ?
Quan Vân Sơn ngạo nghễ đáp:
- Vì Thiên Ma Công và Thiên Ma Cổ Lệnh chứ gì?
Khưu Phúc Linh đảo mắt nhìn hai nữ nhân đang bị y chế ngự:
- Đúng vậy. Bạch Hào nhờ ngươi đưa di thể hắn đến nơi nào? Chỉ cần ngươi nói ra, ta hứa sẽ buông tha cho tất cả bọn ngươi.
Quan Vân Sơn cười lạt:
- Liệu ngươi dám buông tha không, một khi tự ngươi cũng hiểu sau này chính ta là kẻ tử thù đối đầu của ngươi?
Khưu Phúc Linh bật cười:
- Sinh ra ta là phụ mẫu, hiểu được ta là Quan Vân Sơn ngươi. Thế nhưng, tình thế này cho thấy ngươi không nói không được. Trừ phi ngươi muốn bản thân ngươi sau khi chết sẽ có thể hai ả này cùng chết theo để hầu hạ ngươi, ta sẽ không ngại đâu. Hạ.. Hạ..
Qúa hiểu rõ Khưu Phúc Linh nên Quan Vân Sơn đành đáp ứng:
- Được rồi! Nếu ngươi chấp thuận chỉ buông tha cho họ thôi, ta sẽ cho ngươi biết đó là nơi nào.
Khưu Phúc Linh hất đầu:
- Nói thử xem.
Quan Vân Sơn cười nhẹ:
- Trúc Lâm Thiền Viện.
Y kinh ngạc:
- Bạch Hào muốn như thế?
Quan Vân Sơn gật đầu:
- Không sai. Hay là ngươi không tin?
Y nhíu mày:
- Cụ thể là địa điểm nào ở Trúc Lâm Thiền Viện?
Quan Vân Sơn hỏi ngược lại:
- Cụ thể là lúc nào ngươi sẽ buông tha họ?
Nhưng người lên tiếng đáp không là Khưu Phúc Linh mà là Công Tôn Uyển Uyển:
- Không cần phải tha hết đâu Thiếu Bang chủ. Chỉ cần hắn tha một mình Đông Điền muội là được rồi. Phần tiểu nữ, Uyển Uyển này đã quyết không thể rời xa Sơn ca.
Mãi đến lúc này Đông Điền mới lên tiếng và mới chịu nhìn đến Quan Vân Sơn:
- Thiếu Bang chủ! Đông Điền đã làm hại đến Thiếu Bang chủ rồi, cũng hại luôn đến chủ nhân. Tội cũng Đông Điền thật không đáng tha, hãy để Đông Điền cùng chết với chủ nhân và Thiếu Bang chủ.
Và cuối cùng, Khưu Phúc Linh bảo:
- Quan Vân Sơn! Ngươi thật có diễm phúc. Đến lúc chết cũng có một lúc hai mỹ nhân nguyện ý chết chung. Nếu là ngươi, ta thật khó chối từ. Hừ!
Quan Vân Sơn động tâm:
- Thật ra ngươi không hề có ý buông tha bất kỳ ai trong bọn ta, đúng không?
Sắc mặt lộ vẻ đanh ác, y chộp vào Công Tôn Uyển Uyển đồng thời tung một cước vào Đông Điền:
- Nha đầu Công Tôn Uyển Uyển này sẽ mất mạng ngay lập tức nếu bất kỳ ai trong ngươi và ả Đông Điền không chịu đi ngay đến Trúc Lâm Thiền Viện. Nhanh lên, chần chừ cũng làm ả Uyển Uyển mất mạng. Đi!
Một cước của y là để giải khai huyệt đạo cho Đông Điền, và lời nói của y là có ý bảo Đông Điền phải trợ lực, giúp Quan Vân Sơn cùng đi theo mệnh lệnh của y. Hiểu rõ như thế, Quan Vân Sơn vì lo cho Công Tôn Uyển Uyển đành thúc hối Đông Điền:
- Chúng ta đi nào, Đông Điền muội. Trừ khi muội đổi ý, không còn muốn chết cùng Quan Vân Sơn ta nữa.
Đông Điền cũng phản ứng như lúc nãy đã có ở Công Tôn Uyển Uyển. Nàng run rẩy thân hình khi nghe Quan Vân Sơn gọi nàng như thế. Và nàng những tưởng nàng không nói nên lời:
- Sơn ca! Muội không bao giờ đổi ý đâu.
Khưu Phúc Linh gay gắt:
- Đủ rồi, đi!
Do không có đoạn trúc như Công Tôn Uyển Uyển từng dùng, Quan Vân Sơn dạn dĩ nắm vào tay Đông Điền:
- Đừng trách ta thất lễ nha. Đi thôi!
Cái động chạm càng làm cho Đông Điền run bắn nhiều hơn, nhưng chỉ sau một lúc đưa Quan Vân Sơn đi, Đông Điền cũng dần dần trấn tĩnh. Nàng thì thào lên tiếng:
- Muội làm sao dám trách Sơn ca. Trái lại, chỉ sợ Sơn ca trách vì muội đã gây ra cớ sự này.
Khưu Phúc Linh đang nhấc Công Tôn Uyển Uyển chạy theo sau, chợt gắt:
- Không được thì thầm nhỏ to, cho dù có là những lời nồng nàn yêu đương cũng phải nói lớn. Ta chẳng ngại chuyện phải nghe đâu. Hừ!
Quan Vân Sơn liền cười khẩy:
- Đương nhiên ngươi cố tình lắng tai nghe, nhưng ngươi thì đâu biết gì đến chữ ngại. Hừ!
Ta thật không ngờ một kẻ đã nắm chắc phần thắng như ngươi, mà lại sợ một người đang mang thương thế đầy mình như ta. Hào khí và dũng lược của ngươi đâu rồi, Khưu Phúc Linh?
Y đuối lý đành vờ mắng cho qua chuyện:
- Đừng nhiều lời nữa. Khôn hồn cứ thẳng đường đến Thiền viện Trúc Lâm mà đi thật nhanh cho ta. Hừ!
Quan Vân Sơn dùng mắt ra hiệu cho Đông Điền, miệng thì thản nhiên bảo:
- Đi nhanh lên, Đông Điền. Kẻo y lại tìm cớ trút hận vào người Uyển Uyển thì khốn.
Nhận được ánh mắt của chàng, Đông Điền tăng cước lực và lợi dụng cơ hội, khẽ hỏi chàng:
- Sơn ca định liệu thế nào?
Chàng thì thầm, hầu như chỉ là mấp máy môi mà thôi:
Tuy không hiểu chàng hỏi để làm gì, nhưng Đông Điền vẫn đáp:
- Đó là Phi Phụng Hắc Tiêu, cùng với Giao Long Ô Tiêu của Cung chủ hợp thành một cặp.
Quan Vân Sơn lấy làm lạ:
- Danh xưng này từ đâu mà có, hay do ngẫu nhiên đặt ra?
Đông Điền khẽ thở ra:
- Đó là nguyên nhân khiến trước kia chủ nhân trong lốt Trang chủ Huỳnh Hoa Trang muốn thỉnh mời cho bằng được một ai đó có xuất xứ liên quan đến đạo gia.
Quan Vân Sơn thêm kinh ngạc:
- Để làm gì? Có phải vì thế mà Trang Hải đạo trưởng được chư vị trước kia cố bảo toàn sinh mạng?
Đông Điền chợt hắng giọng:
- Lúc nãy Sơn ca bảo Sơn ca vừa để tâm đến chủ nhân, vừa đoái hoài đến muội, có thật thế không, Sơn ca?
Chợt hiểu vì sao nàng đổi giọng, Quan Vân Sơn cũng theo đó phụ họa:
- Ta nói thật, ngay lần đầu tiên gặp mặt, chính thái độ khoan dung độ lượng của muội đã làm ta cảm mến, trước cả lúc ta biết rõ Trang chủ Huỳnh Hoa trang là ai.
Đông Điền lại thì thào:
- Y lùi lại rồi. Sơn ca đừng nói như vậy nữa, kẻo chủ nhân nghe được sẽ đau lòng.
Chàng thở dài:
- Nhưng ta nói hoàn toàn sự thật. Ta yêu Uyển Uyển, nhưng bảo vì Công Tôn Uyển Uyển mà quên Đông Điền, ta không sao làm được.
Đông Điền rúng động:
- Sơn ca! Chỉ cần lời nói này của Sơn ca, nếu bảo muội chết, muội cũng cam lòng.
Chàng lắc đầu:
- Như thế thì không cần. Nàng chỉ cần nói cho ta nghe về Long Phụng Nhị Tiêu là được.
Đông Điền đáp:
- Đó là hai vật tình cờ Cung chủ tìm thấy ngay lần đầu vào Trung Nguyên. Danh xưng thì được khắc sẵn trên thân tiêu. Cũng theo Cung chủ nói, kèm với nhị tiêu còn có cả một mảnh hoa tiêu lưu tự, dặn rõ một khi nhị tiêu này hợp lại với chân khí thượng thừa có thể phá vỡ cang khí hộ thân của bậc cao nhân. Đó là nguyên nhân khiến chủ nhân muốn được nhân vật có sở học đạo gia chỉ điểm cho công phu chân khí thượng thừa.
Quan Vân Sơn vụt hiểu:
- Vì thế Uyển Uyển mới nhắm vào Vô Cực chân khí của Võ Đang, hoặc Tiên Thiên khí công của Toàn Chân?
Nàng gật đầu:
- Không sai. Nhưng chỉ tiếc chủ nhân không hề có dịp đạt được ý nguyện.
Họ cứ thế đi mãi, cho đến khi Trúc Lâm Thiền Viện xuất hiện trước mặt.
Lão Cung chủ Đông Hải Bí Cung, Công Tôn Đạt cứ tỏ ra khinh khỉnh nhìn Quan Vân Sơn:
- Ngươi tưởng chỉ cần ngươi chết là mọi việc sẽ giải quyết âm thầm ư? Ngươi lầm rồi.
Hừ!
Công Tôn Uyển Uyển nhìn Quan Vân Sơn đầy ái ngại:
- Thiếu Bang chủ! Tiểu nữ thừa biết sẽ là khó cho Thiếu Bang chủ, nếu cứ buộc Thiếu Bang chủ phải đối đầu với hạ thủ chính thân sinh phụ mẫu của Thiếu Bang chủ. Tuy vậy, tiểu nữ rất không đồng tình về thái độ của Thiếu Bang chủ. Cứ nghĩ xem, giả như Thiếu Bang chủ không được gia tổ kịp thời quay lại và dung thân thủ phi phàm để lấy thi thể Khưu Phúc Nguyên thế mạng cho Thiếu Bang chủ, phải chăng cái chết của Thiếu Bang chủ càng làm cho võ lâm thêm điêu đứng, vì sẽ không còn ai đủ bản lãnh ngăn cản những hành vi độc ác đầy dã tâm của họ?
Đạo trưởng Trùng Quang lúc này cũng phần nào phục hồi chân nguyên, chợt chép miệng thở dài:
- Vô lượng thọ phật. Quả là khó khăn cho Thiếu Bang chủ, nếu phải chọn giữa hiếu và nghĩa. Nếu vì đại cục võ lâm, nếu vì muốn báo thù cho sư phụ và ngũ vị sư thúc Toàn Chân từng bị lũ ác ma hãm hại. Thiếu Bang chủ buộc phải hạ thủ đấng sinh thành. Quả là trời già trêu ngươi, thiên đố kỳ tài. Tại sao một nhân tài xuất chúng như Thiếu Bang chủ lại là cốt nhục hậu nhân của hai kẻ đại ác ma Thường Đại Thành và Kiều Mộng Phi?
Quan Vân Sơn cũng ngao ngán thở dài:
- Sư thúc! Tiểu điệt biết phải làm sao bây giờ? Dù tiểu điệt đã được sư tổ giáo huấn và tiểu điệt tự hứa với lòng là sẽ vì đại nghĩa diệt thân, nhưng khi thật sự đối mặt với họ, chỉ cần nghĩ họ chính là thân sinh phụ mẫu, lòng tiểu điệt chùn lại, nào dám giết họ để chịu mang tiếng đại nghịch bất đạo. Chao ôi! Sao mọi người không để tại hạ chết đi?
Công Tôn Đạt gầm vang:
- Chết, chết, chết! Ngươi chết thì có ích gì chứ? Không sai, ta thừa nhận sở học Đông Hải - Hỗn Nguyên của ta là chưa đủ cao minh để đối phó lại Âm Dương Nhị Công hoặc công phu Ngũ Liên Phật Đài của chúng ta. Ta cũng thừa nhận ý đồ định xưng bá võ lâm Trung Nguyên của ta kể như bất thành vì ta không là đối thủ một khi gặp bọn chúng hiệp lực.
Nhưng ta vẫn hơn ngươi ở chỗ là biết cân phân nặng nhẹ, biết điều gì đúng, điều gì sai và biết cần phải làm gì. Còn ngươi, trời đã phú cho ngươi tư chất hơn người, còn ban cho ngươi nhiều độ kỳ duyên để bây giờ ngươi có bản lãnh tuyệt đại cao minh, vậy mà ngươi chỉ mãi nghĩ đến cái chết. Nói đi, sau cái chết của ngươi sẽ là gì đây? Có phải sẽ là cái chết của thật nhiều người, đều là những người dù muốn cũng không có được thân thủ như ngươi.
Ngươi có nghĩ đến hậu quả tàn khốc đó chưa?
Quan Vân Sơn nghe mà không có chút xao động. Hay nói đúng hơn, do hoàn cảnh đẩy đưa và do nghịch cảnh sắp bày, tâm hồn Quan Vân Sơn giờ đã chết lạnh, có lẽ sẽ không một ai đủ lực làm cho Quan Vân Sơn lay chuyển chủ ý. Trừ phị..
Chợt có tiếng của Đông Điền từ xa vọng đến:
- Nguy rồi, Cung chủ! Nguy thật rồi, Thiếu Bang chủ!
Vút...
Nhìn Đông Điền hớt hơ hớt hải chạy đến, Hoa Hạ và Thu Phong cùng lo sợ:
- Sao lại là nguy? Phải chăng bọn ác ma đã phát hiện và sắp đuổi đến đây?
Công Tôn Uyển Uyển và Trùng Quang đạo trưởng cùng biến sắc:
- Nếu là vậy, nguy tai. Trong chúng ta hiện giờ đâu còn ai là đối thủ của chúng?
- Không sai, Quan Vân Sơn thì mang thương tích có nói đến mấy cũng không chịu tọa công trị thương, chỉ còn một mình lão Cung chủ thì lại không thể lo lắng bảo hộ cho tất cả mọi người.
Quan Vân Sơn lần đầu tiên, kể từ đầu đến giờ mới có lại những ứng biến linh hoạt vốn có. Quan Vân Sơn nhìn mọi người:
- Chư vị chớ quá lo, nước đến thì đắp thành, địch đến thì nghĩ cách ngăn địch. Tại hạ nghĩ mọi chuyện sẽ vô sự, nếu chúng ta kịp thời lập thế trận kỳ môn, giữ kín tung tích của chúng ta.
Công Tôn Đạt bĩu môi:
- Vậy là ngươi không biết Triển Huy Thành là kẻ cũng rất tinh thông trận đồ sao? So với hắn, có lẽ ngươi chưa phải đối thủ.
Công Tôn Uyển Uyển thở dài:
- Lão họ Triển cũng phải thúc thủ, nếu lúc này chúng ta có thêm một người.
Hoa Hạ lên tiếng:
- Chủ nhân muốn ám chỉ Âm Dương Quái Diện?
Thu Phong gật đầu:
- Đúng rồi. Về kỳ môn thuật, Âm Dương Quái Diện đã từng làm cho lão họ Triển thất điên bát đảo. Nếu có nhân vật này ở đây, chúng ta mới thật sự là vô sự.
Công Tôn Đạt nghi hoặc nhìn Quan Vân Sơn:
- Âm Dương Quái Diện chẳng phải là ngươi sao tiểu tử? Hóa ra ngươi thật sự am hiểu kỳ môn thuật, trên cả Triển Huy Thành?
Đông Điền sau một lúc thở dập dồn vì mệt, giờ mới có cơ hội lên tiếng. Nàng nhìn Quan Vân Sơn:
- Thiếu Bang chủ cũng là Âm Dương Quái Diện? Thật thế sao?
Quan Vân Sơn gượng cười:
- Cũng là bất đắc dĩ, tại hạ mãi cho đến lúc này vẫn chưa có cơ hội bộc lộ thân phận thứ hai.
Đông Điền vụt thở dài nhẹ nhõm:
- Tiểu nữ lại nghĩ có lẽ kiếp này sẽ không có dịp đáp tạ công ân tái sinh của Âm Dương Quái Diện. Thật không ngờ người đó lại chính là Thiếu Bang chủ.
Quan Vân Sơn phì cười:
- Cô nương cần gì phải quá lời. Tại hạ nào có ân gì để cô nương trọng hậu gọi là ân tái sinh?
Nàng đáp một cách thành tâm:
- Thiếu Bang chủ vì là người thi ân nên mới nói thế. Chứ riêng tiểu nữ, từ khi biết bản thân còn sống là nhờ Thiếu Bang chủ, lại nghĩ bấy lâu nay máu huyết của Thiếu Bang chủ vẫn luôn cùng tiểu nữ vận hành dẫn lưu khắp châu thân, tiểu nữ đã nguyện mãi mãi sẽ là người của Thiếu Bang chủ.
Quan Vân Sơn giật mình:
- Cô nương nghĩ gì lạ vậy? Máu huyết nào của tại hạ đã và đang dẫn lưu vận hành khắp người cô nương?
Công Tôn Uyển Uyển liền nhắc:
- Thiếu Bang chủ quên lần dùng máu huyết để giải độc cho Đông Điền ở Thiên Ma Cổ Động hay sao?
Quan Vân Sơn vỡ lẽ và bật cười:
- Chao ôi! Đó là lỗi của tại hạ. Lần đó tại hạ đã nhờ Tỵ Độc Châu để giúp Đông Điền giải độc. Kỳ thực tại hạ nào có phí dù chỉ là một giọt máu nhỏ nào.
Công Tôn Uyển Uyển cau mày:
- Sao bảo lần đó Thiếu Bang chủ đã tình cờ đắc ngộ Thiên Niên Chu Quả?
Quan Vân Sơn thở dài:
- Tại hạ chỉ giả vờ nói như thế thôi. Chủ ý là cho Xuân Mãn nghe, vì lúc đó tại hạ đã ngờ chính Xuân Mãn cố tình đẩy tại hạ rơi vào vực.
Nhìn Đông Điền, Quan Vân Sơn mỉm cười:
- Và sau đó, vì chưa muốn để lộ lai lịch thật, tại hạ tuy nhờ Tỵ Độc Châu để giúp cô nương giải độc, nhưng đành bảo là dùng máu huyết có diệu dược Thiên Niên Chu Quả.
Khiến cô nương ngộ nhận, tại hạ thật có lỗi.
Đông Điền càng nghe càng bàng hoàng vì sự thật này. Sau cùng, khi đã trấn tĩnh, Đông Điền thản nhiên quay sang bẩm báo với lão Cung chủ Công Tôn Đạt:
- Xin Cung chủ lượng thứ, vì lúc nãy nô tỳ bẩm báo chưa rõ ràng. Chuyện nguy hiểm nô tỳ định bẩm báo là thế này.
Và Đông Điền thuật cho mọi người biết những gì nàng đã lẻn nghe bọn Thường Đại Thành bàn định.
Nghe xong, chính Công Tôn Uyển Uyển là người đầu tiên lên tiếng trách Đông Điền:
- Ta bảo ngươi chỉ phải cảnh giới canh phòng mà thôi, sao ngươi dám lén đến Khưu đạo trang dò xét?
Quan Vân Sơn biện hộ thay cho Đông Điền:
- Công Tôn cô nương sao lại trách Đông Điền? Quả thật, nhờ có Đông Điền lẻn nghe, chúng ta mới biết bọn ác ma còn một loại công phu khác chưa luyện.
Đạo trưởng Trùng Quang phụ họa:
- Không sai. Công của Đông Điền cô nương rất lớn. Thật không ngờ vì hành vi giải cứu Quan Vân Sơn do chính lão Cung chủ thực hiện lại khiến chúng thêm quyết tâm luyện cho được Thiên Ma Công là loại công phu thật sự bá đạo, từng giúp Thiên Ma Cổ Tăng hoành hành khắp giang hồ từ hai trăm năm trước.
Công Tôn Đạt phì cười:
- Nhưng có điều lạ là bổn Cung chủ dùng thi thể gã Khưu Phúc Nguyên thế vào chỗ tiểu tử Quan Vân Sơn mà thôi. Đâu lại nảy sinh ra một vật được bọn chúng gọi là Thiên Ma Cổ lệnh?
Công Tôn Uyển Uyển lại nhìn Đông Điền:
- Được rồi. Kể như ngươi đã lập đại công. Nhưng ngươi nói xem, vật được gọi là Thiên Ma Cổ Lệnh trông như thế nào?
Đông Điền đáp, mắt vẫn nhìn thẳng lão Cung chủ:
- Đó là một vật trông như một thiền trượng đã thu nhỏ, nhỏ như một mũi ngân châm.
Quan Vân Sơn giật mình:
- Thật thế sao? Có phải là vật giống như vật này?
Vừa nói Quan Vân Sơn vừa đưa tay vào bọc áo.
Thấy Quan Vân Sơn mãi không chịu lấy ra, Công Tôn Uyển Uyển nôn nóng:
- Thiếu Bang chủ cũng có một vật tương tự sao? Đâu nào?
Quan Vân Sơn thừ người, sau cùng thở dài:
- Mất rồi. Có lẽ đó chính là vật đã từ trong người tại hạ rơi ra lúc được lão Cung chủ dùng khinh thân pháp thượng thừa xuất hiện và cứu đi. Thật không ngờ một vật được Bạch Hào giấu kín lại chính là Thiên Ma Cổ Lệnh.
Công Tôn Uyển Uyển lo ngại:
- Là vật Bạch Hào giấu sao lại rơi vào tay Thiếu Bang chủ?
Quan Vân Sơn kể cho mọi người nghe chuyện Bạch Hào đã chết và Quan Vân Sơn tình cờ phát hiện nơi Bạch Hào cất giấu Thiên Ma Cổ lệnh. Tiếp đó, Quan Vân Sơn mỉm cười:
- Giấu vật ở xà cạp, đó là chỗ tại hạ vẫn luôn giấu Tỵ Độc Châu.
Công Tôn Đạt gật gù:
- Vậy là vì sao lại có Thiên Ma Cổ Lệnh, chúng ta đã hiểu. Duy có điều đáng nói ở đây là vì sự xuất hiện của vật này đã khiến lũ ác ma quyết luyện Thiên Ma Công. Giả như có ai trong chúng ta đắc thành tuyệt học, chỉ cần biết kẻ đó vô tình có thêm bốn mươi năm công phu tu vi do đồng bọn trao truyền là đủ cho võ lâm điên đảo rồi, không cần bàn đến Thiên Ma Công có thật sự thượng thừa hay không.
Đạo trưởng Trùng Quang thật sự lo sợ:
- Công phu đó rất cao thâm và vô cùng bá đạo. Sơn nhi! Chính hài tử phải nghĩ lại và nên đứng ra đảm nhận trọng trách này. Chỉ vì lúc nãy hài tử không nỡ xuống tay, nên bây giờ họa tăng thêm họa. Nếu nhự..
Quên mất những lễ nghi cần thiết, Quan Vân Sơn chợt kêu lên, ngắt lời sư thúc đang nói:
- Đông Điền cô nương! Phải chăng cô nương nghe rõ họ bàn nhau là muốn luyện Thiên Ma Công cần phải trải qua nhiều lần tử luyện? Họ có nói tử luyện là thế nào không?
Đông Điền đáp, nhưng mắt vẫn nhìn lão Cung chủ:
- Họ chỉ nhắc đến tử luyện, nhưng không hề giải thích.
Tuy lấy làm lạ về thái độ kỳ quặc của Đông Điền, nhưng Quan Vân Sơn do sơ tâm nên bỏ qua. Thay vào đó, Quan Vân Sơn lại lẩm nhẩm nói thành lời:
- Có lẽ đó chính là điều Bạch Hào mong muốn. Hắn biết hắn sắp chết và hắn định lợi dụng dịp này như một lần tử luyện. Rõ rồi, tại hạ rõ rồi.
Mọi người kinh nghi nhìn Quan Vân Sơn:
- Rõ là thế nào?
Không đáp, Quan Vân Sơn chợt quay người về phía sư thúc Trùng Quang:
- Tiểu điệt tự biết đây là hậu quả do chính hành vi của tiểu điệt gây ra. Và để ngăn lại, giúp võ lâm hóa giải kiếp nạn, sư thúc xin yên tâm, tiểu điệt tự biết mình phải làm gì.
Và chàng quay sang Công Tôn Uyển Uyển:
- Tại hạ có việc khẩn phải đi, xin cô nương lo liệu giùm gia sư thúc.
Công Tôn Uyển Uyển nôn nao:
- Thiếu Bang chủ định đi một mình với thương như thế này? Không được, tiểu nữ sẽ đi cùng Thiếu Bang chủ, chí ít là cho đến khi Thiếu Bang chủ hoàn toàn bình phục. Còn phần lệnh sư thúc...
Nàng quay sang nội tổ:
- Cũng là nội tổ làm cho Toàn Chân phái gặp họa. Hài nhi đành giao đạo trưởng cho nội tổ, mong nội tổ nhận lời.
Công Tôn Đạt chợt mỉm cười:
- Ta biết rồi. Nha đầu ngươi đừng tìm cớ oán trách ta. Được, ta sẽ lo cho Trùng Quang đạo trưởng và nếu cần ta sẽ tận tay giao Trùng Quang cho lão đạo Huyền Vũ, được chưa?
Công Tôn Uyển Uyển cũng mỉm cười nhưng hai bên mặt lại bất ngờ ửng đỏ lên:
- Nội tổ biết là biết như thế nào chứ? Mà thôi, hài nhị..
Chợt có tiếng Quan Vân Sơn đột ngột vang lên khiến Công Tôn Uyển Uyển phải ngưng lời giữa chừng:
- Kìa, Đông Điền, cô nương bỏ đi đâu vậy?
Hoa Hạ và Thu Phong cùng kêu:
- Đông Điền muội!
Công Tôn Uyển Uyển quay lại và chỉ kịp nhìn thấy Đông Điền đi đã xa. Nàng lắc đầu:
- Thái độ của Đông Điền hôm nay rất lạ.
Trùng Quang đạo trưởng thì thở dài:
- Cũng không lạ đâu, nếu như hiểu đây là mãnh lực của một chữ “tình”. Hà...
Quan Vân Sơn thất kinh, liếc nhìn Công Tôn Uyển Uyển:
- Là chữ tình ư?
Và Công Tôn Uyển Uyển vụt hiểu, nàng cúi đầu tránh ánh mắt của Quan Vân Sơn:
- Sao Thiếu Bang chủ lại nhìn tiểu nữ?
Quan Vân Sơn chỉ biết lắc đầu ngao ngán:
- Nếu biết trước thế này, thà tại hạ cứ nhìn nhận chuyện đã dùng máu huyết giải độc cho Đông Điền, còn hơn để nàng ta phải bỏ đi mang theo thất vọng não nề. Được rồi, chúng ta đi thôi.
Sau những lời từ biệt, Quan Vân Sơn do thương thế chưa bình phục nên đành để Công Tôn Uyển Uyển dùng cũng một đoạn trúc, cho Quan Vân Sơn nắm một đầu và đưa đi bằng khinh thân pháp của nàng.
Vút...
Công Tôn Uyển Uyển chợt lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng vẫn có giữa nàng và Quan Vân Sơn từ lúc nãy đến giờ:
- Thiếu Bang chủ định đi đến đâu? Phải chăng nơi đó có phần liên quan đến cái chết của gã Bạch Hào?
Quan Vân Sơn thở dài:
- Bạch Hào đã chết và đã được tại hạ an táng. Và quả thật hắn có nhờ tại hạ cải táng đưa di thể hắn đến một nơi mà hắn đã định sẵn. Tuy nhiên, trước khi tiến hành việc này, mong cô nương lượng thứ, tại hạ định đi tìm Đông Điền.
Công Tôn Uyển Uyển chợt im lặng không đáp lại lời nào, dù là phản kháng hay tỏ lộ sự đồng tình.
Thấy vậy, Quan Vân Sơn cười gượng:
- Tại hạ cũng đâu ngờ Đông Điền lại tỏ ra quá nặng tình với tại hạ. Cho dù lúc đó tại hạ thật sự có diện mạo khó coi, đến như bản thân cô nương cũng cảm thấy gớm ghiếc.
Nàng lập tức phủ nhận:
- Thiếu Bang chủ sao lại nghĩ vậy? Cũng như Đông Điền, tiểu nữ cũng từng thọ ân của Âm Dương Quái Diện. Do đó, dù diện mạo lúc đó của Thiếu Bang chủ có khó coi như thế nào đi nữa, cũng đâu thể bôi xóa sự cảm kích trong thâm tâm tiểu nữ.
Quan Vân Sơn khe khẽ lắc đầu:
- Cô nương quên rồi sao? Ngay sau khi tại hạ ngỡ đã mất xác dưới vực, chính cô nương đã bình phẩm về tại hạ cho Xuân Mãn nghe. Mà cũng đúng thôi, tại hạ đã vượt quá phận khi dám âm thầm để tâm đến cô nương, trong khi diện mạo của tại hạ lúc đó thật không dám chắc sau này sẽ trở lại nguyên trạng như bây giờ.
Nàng đỏ mặt, vô tình làm cước lực giảm lại:
- Thiếu Bang chủ nói thật lòng đấy chứ? Thiếu Bang chủ có để tâm đến tiểu nữ sao?
Quan Vân Sơn nhân lúc nàng chạy chậm lại, buông tay khỏi đoạn trúc đã được nàng dùng để lôi đi:
- Tại hạ không thể dối lòng. Có thể nói đó là lúc tại hạ được cô nương lần đầu để tình, chỉ điểm cách đối phó với Triển Huy Thành sau này.
Nàng long lanh mắt phụng:
- Đa tạ Thiếu Bang chủ đã có lòng. Tiểu nữ... tiểu nữ thật cảm kích vì được nghe những gì tiểu nữ rất muốn nghe.
Quan Vân Sơn vẫn cứ cười gượng:
- Đã là người, đương nhiên tại hạ phải cảm nhận những gì bấy lâu này được cô nương dành cho. Tương tự, tại hạ cũng đồng cảm như thế đối với Đông Điền. Và tại hạ thật xúc động khi biết Đông Điền quyết nặng lòng với tại hạ như thế.
Rồi bất chấp nét mặt của Công Tôn Uyển Uyển đang có vẻ không vui, Quan Vân Sơn chợt gọi:
- Uyển Uyển! Ta gọi nàng như thế được chứ?
Nàng rùng mình:
- Sơn cạ.. Sơn ca hãy cứ gọi theo ý Sơn ca.
Chàng thở hắt ra:
- Nàng có hiểu và có đồng cảm với ta về Đông Điền không? Đông Điền luôn tốt với ta, bất chấp lúc đó diện mạo của ta là thế nào. Uyển Uyển! Nàng có thuận tình cùng ta đi tìm lại Đông Điền không?
Mỗi lần chàng nói đều làm cho thân hình nàng run bắn lên. Để sau cùng, lúc chàng đã dứt lời, nàng lả vào vòng tay chàng và thì thào đáp ứng:
- Được, Sơn ca. Mọi sự cứ như Sơn ca định liệu. Uyển Uyển này sẽ cùng Sơn ca đi tìm Đông Điền muội, cho dù là đi cùng trời cuối đất.
Sự động chạm về thân xác làm cho Quan Vân Sơn cũng rung động khắp thân. Và sự chấn động đã lên đến tột điểm khi cả hai cùng nghe một thanh âm chợt đến:
- Hay, hay lắm! Thật là một cảnh tượng vừa tình tứ vừa nên thơ làm sao. Hạ.. hạ..
Quan Vân Sơn giật bắn thân mình, định xô Công Tôn Uyển Uyển ra thì thanh âm nọ lại vang lên:
- Đừng quá sỗ sàng như vậy, Quan đệ. Đại ca đến không phải để phá hỏng hảo sự của đệ, nhưng là muốn thành toàn cho đệ. Hãy nhìn đây.
Vút...
Khưu Phúc Linh xuất hiện và cùng lúc đẩy thân hình mảnh mai về phía Quan Vân Sơn và Công Tôn Uyển Uyển.
Vừa nhìn thấy người đó, Công Tôn Uyển Uyển lập tức vươn tay chộp giữ:
- Kìa, Đông Điền muội! Sao...
Quan Vân Sơn hốt hoảng kêu lên:
- Dừng lại ngay! Chạy mau đi, Uyển Uyển.
Nhưng...
- Hạ.. hạ.. cần gì phải vội như vậy chứ, Quan đệ? Thế Quan đệ không muốn một mình được hai mỹ nhân cùng một lúc chăm sóc sao? Hãy để đại ca này giúp Quan đệ hoàn thành ý nguyện. Hạ.. hạ..
Vừa dứt lời, Khưu Phúc Linh vừa nhân lúc Công Tôn Uyển Uyển lo đón đỡ Đông Điền để lẹ tay khóa trụ huyệt đạo Uyển Uyển. Và chỉ trong thoáng mắt, một mình y đã nghiễm nhiên chế ngự đủ hai mỹ nhân là Đông Điền và Công Tôn Uyển Uyển.
Quan Vân Sơn hít vào một hơi thật dài:
- Đã bắt được Đông Điền, lại còn lập kế chế ngự Công Tôn Uyển Uyển, xem ra như ngươi đang có chuyện cần nhờ đến ta?
Khưu Phúc Linh lạnh mặt:
- Quả nhiên ngươi thông tuệ hơn người và chưa lần nào ngươi tỏ ra thua kém ta về phương diện này. Ta sẽ có việc cần đến ngươi và có lẽ không bao giờ ngươi đoán ra việc đó là việc gì?
Quan Vân Sơn bĩu môi:
- Ngươi đâu phải ngẫu nhiên xuất hiện đúng vào lúc ta chưa bình phục thương thế, đúng không? Đông Điền chưa gì đã lọt vào tay ngươi, cho thấy đã có lúc ngươi đến rất gần chỗ bọn ta tạm thời náu thân. Hừ! Vậy là ngươi vì phát hiện có Đông Điền lẻn đến Khưu đạo trang nên sau đó âm thầm bám theo?
Khưu Phúc Linh tái mặt:
- Khá lắm! Vậy ngươi thừa biết ta muốn gì ở ngươi rồi chứ?
Quan Vân Sơn ngạo nghễ đáp:
- Vì Thiên Ma Công và Thiên Ma Cổ Lệnh chứ gì?
Khưu Phúc Linh đảo mắt nhìn hai nữ nhân đang bị y chế ngự:
- Đúng vậy. Bạch Hào nhờ ngươi đưa di thể hắn đến nơi nào? Chỉ cần ngươi nói ra, ta hứa sẽ buông tha cho tất cả bọn ngươi.
Quan Vân Sơn cười lạt:
- Liệu ngươi dám buông tha không, một khi tự ngươi cũng hiểu sau này chính ta là kẻ tử thù đối đầu của ngươi?
Khưu Phúc Linh bật cười:
- Sinh ra ta là phụ mẫu, hiểu được ta là Quan Vân Sơn ngươi. Thế nhưng, tình thế này cho thấy ngươi không nói không được. Trừ phi ngươi muốn bản thân ngươi sau khi chết sẽ có thể hai ả này cùng chết theo để hầu hạ ngươi, ta sẽ không ngại đâu. Hạ.. Hạ..
Qúa hiểu rõ Khưu Phúc Linh nên Quan Vân Sơn đành đáp ứng:
- Được rồi! Nếu ngươi chấp thuận chỉ buông tha cho họ thôi, ta sẽ cho ngươi biết đó là nơi nào.
Khưu Phúc Linh hất đầu:
- Nói thử xem.
Quan Vân Sơn cười nhẹ:
- Trúc Lâm Thiền Viện.
Y kinh ngạc:
- Bạch Hào muốn như thế?
Quan Vân Sơn gật đầu:
- Không sai. Hay là ngươi không tin?
Y nhíu mày:
- Cụ thể là địa điểm nào ở Trúc Lâm Thiền Viện?
Quan Vân Sơn hỏi ngược lại:
- Cụ thể là lúc nào ngươi sẽ buông tha họ?
Nhưng người lên tiếng đáp không là Khưu Phúc Linh mà là Công Tôn Uyển Uyển:
- Không cần phải tha hết đâu Thiếu Bang chủ. Chỉ cần hắn tha một mình Đông Điền muội là được rồi. Phần tiểu nữ, Uyển Uyển này đã quyết không thể rời xa Sơn ca.
Mãi đến lúc này Đông Điền mới lên tiếng và mới chịu nhìn đến Quan Vân Sơn:
- Thiếu Bang chủ! Đông Điền đã làm hại đến Thiếu Bang chủ rồi, cũng hại luôn đến chủ nhân. Tội cũng Đông Điền thật không đáng tha, hãy để Đông Điền cùng chết với chủ nhân và Thiếu Bang chủ.
Và cuối cùng, Khưu Phúc Linh bảo:
- Quan Vân Sơn! Ngươi thật có diễm phúc. Đến lúc chết cũng có một lúc hai mỹ nhân nguyện ý chết chung. Nếu là ngươi, ta thật khó chối từ. Hừ!
Quan Vân Sơn động tâm:
- Thật ra ngươi không hề có ý buông tha bất kỳ ai trong bọn ta, đúng không?
Sắc mặt lộ vẻ đanh ác, y chộp vào Công Tôn Uyển Uyển đồng thời tung một cước vào Đông Điền:
- Nha đầu Công Tôn Uyển Uyển này sẽ mất mạng ngay lập tức nếu bất kỳ ai trong ngươi và ả Đông Điền không chịu đi ngay đến Trúc Lâm Thiền Viện. Nhanh lên, chần chừ cũng làm ả Uyển Uyển mất mạng. Đi!
Một cước của y là để giải khai huyệt đạo cho Đông Điền, và lời nói của y là có ý bảo Đông Điền phải trợ lực, giúp Quan Vân Sơn cùng đi theo mệnh lệnh của y. Hiểu rõ như thế, Quan Vân Sơn vì lo cho Công Tôn Uyển Uyển đành thúc hối Đông Điền:
- Chúng ta đi nào, Đông Điền muội. Trừ khi muội đổi ý, không còn muốn chết cùng Quan Vân Sơn ta nữa.
Đông Điền cũng phản ứng như lúc nãy đã có ở Công Tôn Uyển Uyển. Nàng run rẩy thân hình khi nghe Quan Vân Sơn gọi nàng như thế. Và nàng những tưởng nàng không nói nên lời:
- Sơn ca! Muội không bao giờ đổi ý đâu.
Khưu Phúc Linh gay gắt:
- Đủ rồi, đi!
Do không có đoạn trúc như Công Tôn Uyển Uyển từng dùng, Quan Vân Sơn dạn dĩ nắm vào tay Đông Điền:
- Đừng trách ta thất lễ nha. Đi thôi!
Cái động chạm càng làm cho Đông Điền run bắn nhiều hơn, nhưng chỉ sau một lúc đưa Quan Vân Sơn đi, Đông Điền cũng dần dần trấn tĩnh. Nàng thì thào lên tiếng:
- Muội làm sao dám trách Sơn ca. Trái lại, chỉ sợ Sơn ca trách vì muội đã gây ra cớ sự này.
Khưu Phúc Linh đang nhấc Công Tôn Uyển Uyển chạy theo sau, chợt gắt:
- Không được thì thầm nhỏ to, cho dù có là những lời nồng nàn yêu đương cũng phải nói lớn. Ta chẳng ngại chuyện phải nghe đâu. Hừ!
Quan Vân Sơn liền cười khẩy:
- Đương nhiên ngươi cố tình lắng tai nghe, nhưng ngươi thì đâu biết gì đến chữ ngại. Hừ!
Ta thật không ngờ một kẻ đã nắm chắc phần thắng như ngươi, mà lại sợ một người đang mang thương thế đầy mình như ta. Hào khí và dũng lược của ngươi đâu rồi, Khưu Phúc Linh?
Y đuối lý đành vờ mắng cho qua chuyện:
- Đừng nhiều lời nữa. Khôn hồn cứ thẳng đường đến Thiền viện Trúc Lâm mà đi thật nhanh cho ta. Hừ!
Quan Vân Sơn dùng mắt ra hiệu cho Đông Điền, miệng thì thản nhiên bảo:
- Đi nhanh lên, Đông Điền. Kẻo y lại tìm cớ trút hận vào người Uyển Uyển thì khốn.
Nhận được ánh mắt của chàng, Đông Điền tăng cước lực và lợi dụng cơ hội, khẽ hỏi chàng:
- Sơn ca định liệu thế nào?
Chàng thì thầm, hầu như chỉ là mấp máy môi mà thôi:
Tuy không hiểu chàng hỏi để làm gì, nhưng Đông Điền vẫn đáp:
- Đó là Phi Phụng Hắc Tiêu, cùng với Giao Long Ô Tiêu của Cung chủ hợp thành một cặp.
Quan Vân Sơn lấy làm lạ:
- Danh xưng này từ đâu mà có, hay do ngẫu nhiên đặt ra?
Đông Điền khẽ thở ra:
- Đó là nguyên nhân khiến trước kia chủ nhân trong lốt Trang chủ Huỳnh Hoa Trang muốn thỉnh mời cho bằng được một ai đó có xuất xứ liên quan đến đạo gia.
Quan Vân Sơn thêm kinh ngạc:
- Để làm gì? Có phải vì thế mà Trang Hải đạo trưởng được chư vị trước kia cố bảo toàn sinh mạng?
Đông Điền chợt hắng giọng:
- Lúc nãy Sơn ca bảo Sơn ca vừa để tâm đến chủ nhân, vừa đoái hoài đến muội, có thật thế không, Sơn ca?
Chợt hiểu vì sao nàng đổi giọng, Quan Vân Sơn cũng theo đó phụ họa:
- Ta nói thật, ngay lần đầu tiên gặp mặt, chính thái độ khoan dung độ lượng của muội đã làm ta cảm mến, trước cả lúc ta biết rõ Trang chủ Huỳnh Hoa trang là ai.
Đông Điền lại thì thào:
- Y lùi lại rồi. Sơn ca đừng nói như vậy nữa, kẻo chủ nhân nghe được sẽ đau lòng.
Chàng thở dài:
- Nhưng ta nói hoàn toàn sự thật. Ta yêu Uyển Uyển, nhưng bảo vì Công Tôn Uyển Uyển mà quên Đông Điền, ta không sao làm được.
Đông Điền rúng động:
- Sơn ca! Chỉ cần lời nói này của Sơn ca, nếu bảo muội chết, muội cũng cam lòng.
Chàng lắc đầu:
- Như thế thì không cần. Nàng chỉ cần nói cho ta nghe về Long Phụng Nhị Tiêu là được.
Đông Điền đáp:
- Đó là hai vật tình cờ Cung chủ tìm thấy ngay lần đầu vào Trung Nguyên. Danh xưng thì được khắc sẵn trên thân tiêu. Cũng theo Cung chủ nói, kèm với nhị tiêu còn có cả một mảnh hoa tiêu lưu tự, dặn rõ một khi nhị tiêu này hợp lại với chân khí thượng thừa có thể phá vỡ cang khí hộ thân của bậc cao nhân. Đó là nguyên nhân khiến chủ nhân muốn được nhân vật có sở học đạo gia chỉ điểm cho công phu chân khí thượng thừa.
Quan Vân Sơn vụt hiểu:
- Vì thế Uyển Uyển mới nhắm vào Vô Cực chân khí của Võ Đang, hoặc Tiên Thiên khí công của Toàn Chân?
Nàng gật đầu:
- Không sai. Nhưng chỉ tiếc chủ nhân không hề có dịp đạt được ý nguyện.
Họ cứ thế đi mãi, cho đến khi Trúc Lâm Thiền Viện xuất hiện trước mặt.
Bình luận truyện