Âm Dương Thần Thám

Chương 10: Triệu gia án (6)



Thế nào rồi? “ Công Tôn Sách ngồi trên trường kỉ cầm một đống giấy tờ tô tô viết viết, Bao đại nhân thì ngồi ở ghế chủ nhà đằng sau bàn làm việc cũng đang rất tích cực phê duyệt tấu chương. Nhìn cảnh này, Dương Tiễn bỗng cảm thấy không phải cái gì có trong sách cũng đúng. Tỉ như việc vua Tống Nhân Tông trong sử sách tuy không phải là một tên vua hoang dâm vô đạo nhưng chí ít vẫn là một tên bán minh quân, vậy mà ở đây tên Tống Nhân Tông này lại là một tên vua hết sức lười, toàn bộ công vụ quan trọng đều ném hết lên đầu Khai Phong phủ với lí do hết sức nực cười ' Trẫm tin tưởng Bao ái khanh là một thanh quan mà '. Cứ như vậy Bao đại nhân Bao Thanh Thiên rất đáng thương liền bị cấp cho một cái công việc làm thêm là phê duyệt tấu chương dùm ông vua nào đó, việc này khiến cho trên dưới Khai Phong phủ, nhất là vị quản gia Công Tôn Sách rất bất mãn, thường thường hay đem tên vua kia ra mắng mắng trăm lần, hoàn toàn không vì đó là vua mà sợ.

Dương Tiễn cảm thấy Tống Nhân Tông này rất giống một vị nào đó trên Thiên giới.

Trương Long Triệu Hổ đứng sang một bên, Triển Chiêu cùng Dương Tiễn đứng đối diện, khác biệt duy nhất là Dương Tiễn được cấp cho ngồi.

Triển Chiêu giọng ôn hòa kể lại tất cả mọi việc nhìn thấy ở Triệu gia, Trương Long Triệu Hổ cũng đem toàn bộ sự việc mình hỏi thăm được nhất thanh nhị sở nói hết.

“ Nói vậy là mấy thi thể kia lát nữa sẽ được đem đến Khai Phong phủ? “ Bao đại nhân ngẩng đầu hỏi, cái khuôn mặt đen thui của ông ta ẩn sau đống giấy tờ màu trắng trông đối lập đến kì lạ.

Triển Chiêu gật đầu.

Công Tôn Sách nhìn Dương Tiễn từ nãy đến giờ vẫn chỉ im lặng uống trà, hỏi “ Ngươi thì sao? “

Dương Tiễn đặt tách trà xuống, khi nói đến việc nghiêm túc thì khuôn mặt tuyệt đối không tìm được nửa điểm đùa giỡn.

“ Ta thấy sự việc xảy ra quá mức trùng hợp. “

“ Trùng hợp? “

“ Ân, các ngươi không nhận ra sao? Chuyện từ đường Triệu gia xuất hiện chuyện kì lạ xảy ra ở đầu tháng, ngoài chuyện từ đường chỉ xuất hiện việc cửa tự mở, có sương mù, máu và văn tự kì quái ra thì cũng không hề xảy ra gì to tát, nhưng từ khi đạo sĩ kia tới thì lại bắt đầu có án mạng. Không cảm thấy quá trùng hợp sao? “

Công Tôn Sách bỏ giấy tờ xuống, cũng bắt đầu xem xét lại tình hình, dường như đang cân nhắc lời nói của Dương Tiễn.

Bao đại nhân cũng dừng lại việc phê duyệt tấu chương, giọng trầm thấp nói “ Hình như cũng rất có lí... Vậy không lẽ đạo sĩ kia có vấn đề? “

“ Còn có một việc không đúng nữa. Theo ta nhớ thì người sinh ngày Thìn tháng Tỵ nửa âm nửa dương rất tà ác, máu tuy có thể xua đuổi tà ma nhưng nếu đem người đi chôn sống thì không những không đuổi được tà ma mà ngược lại còn đem ma quỷ thu hút tới. Một đạo sĩ không thể không biết đến điều này. “

“ Vậy không lẽ đại sĩ kia cố tình đem ma quỷ đến cho Triệu gia? “ Công Tôn Sách vuốt cằm hỏi.

“ Hoặc cũng có thể là hắn chỉ là một cái đạo sĩ dởm. “ Dương Tiễn lắc đầu.

Căn phòng chìm vào im lặng. Một lát sau Công Tôn Sách lại hỏi tiếp “ Còn giếng nước thì sao, có điều tra ra cái gì bất thường không? “

Triển Chiêu gật đầu, nhìn Dương Tiễn. Dương Tiễn nhíu mày “ Trong giếng có bỏ một ít thạch tín, trên miệng giếng có vết che đậy, ở dưới giếng nước còn có thể thấy một số mảnh gỗ vụn, xem ra số chuột kia là do có người dùng một cái gì đó che lại miệng giếng, ta đoán không sai thì là một tấm gỗ mỏng, dùng một loại hương mà loài chuột rất thích dụ chuột tới, khi chuột tới nhiều, gỗ mỏng không chịu nổi sức nặng gãy, đám chuột tất nhiên sẽ rơi xuống giếng, sau đó đương nhiên trúng độc thạch tín mà chết. “

“ Việc Triệu gia xảy ra chuyện xem ra là có người đứng sau. “ Bao đại nhân kết luận, tay xoa xoa cằm suy nghĩ.

Dương Tiễn gật đầu “ Chờ thi thể được đưa tới thì có thể chúng ta sẽ biết được nhiều hơn. “

Mọi người không ai có ý kiến. Một lát sau thì Triệu gia cho người đưa thi thể tới, Công Tôn Sách nhanh chóng đem giấy tờ ném sang một bên, chạy nhanh đến phòng chứa thi thể, Dương Tiễn nhìn không khỏi rùng mình, không lẽ tên hồ ly này lại có hứng thú với thi thể, nếu không chạy nhanh như vậy làm cái gì ?

Triển Chiêu thấy Dương Tiễn nhìn Công Tôn tiên sinh có vẻ kì quái thì cười, xem ra Công Tôn tiên sinh lại bị hiểu nhầm rồi...

“ Cười cái gì? “ Dương Tiễn đưa mắt trừng Triển Chiêu một cái, Triển Chiêu lắc đầu không nói gì.

Dương Tiễn thấy hắn thức thời, cũng không so đo ( thực ra anh Chiêu mới không thèm so đo thì có == ), nắm lấy vạt áo Triển Chiêu, thấy hắn quay đầu nhìn mình tỏ vẻ ' có chuyện? ' thì gật đầu, nói nhỏ “ Tối nay chúng ta tới Túy Tiên Các tìm hiểu một chút. “ Sau đó không thèm cho Triển Chiêu có cơ hội từ chối đã chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện