Âm Mưu Của Hoa Mĩ Nam
Chương 6
“Lam Lam, em có bộ âu phục nào thích hợp để mặc đi tham gia dạ tiệc mừng sinh nhật không?”
Uông Thiên Lam vừa mới bước vào nhà, đến giày còn chưa kịp cởi ra, đã bị tiếng kêu cứu của chị mình dọa cho hoảng sợ. “Chị hỏi em cái đó để làm gì?”
“Tối nay chị phải cùng Cao đại ca đi dự tiệc sinh nhật của khách hàng.”
Uông Thiên Lam khẽ chau mày, tiệc sinh nhật à! Nghe ra thì đúng là cái loại dạ tiệc đại phô trương đó rồi.”Cao đại ca đi dự tiệc sinh nhật khách hàng sao chị lại phải đi cùng?”
“Bởi vì đối phương yêu cầu Cao đại ca phải đi cùng bạn, buổi trưa lúc chị đến gặp Cao đại ca thì anh ấy liền mở lời nói hy vọng chị sẽ cùng đi. Lam Lam, em cũng biết chị từ trước đến giờ đâu có áo quần gì đẹp để mặc, em có thì cho chị mượn, bằng không chắc chị phải mặc mấy thứ âu phục gò bó này mà đi thôi.” Uông Thiên Hồng có vẻ khá căng thẳng.
Mà cũng khó trách, từ trước đến giờ cô chưa từng tham dự mấy cái tiệc tập trung đông khách khứa ——- mấy chuyện giao tiếp xã giao như vậy, đầu óc đơn thuần như cô làm sao mà làm nổi. Mà cái danh hoa mỹ là dạ tiệc đó, nói trắng ra chính là nơi đàn ông so sự nghiệp, phụ nữ so dung nhan. Uông Thiên Hồng đi dự cái loại tiệc của mấy kẻ lắm tiền này, căn bản là như là thỏ vào rừng thẳm. Sơ xuất một chút là sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn ngay.
Đó cũng là điều khiến Uông Thiên Lam lo lắng.”Trang phục thì không phải không có, nhưng em không biết chị mặc có hợp không.”
Tuy hai người đều là khuôn mặt trái xoan, nhưng Uông Thiên Lam thuộc kiểu người xinh đẹp dũng mãnh. Còn Uông Thiên Hồng lại hoàn toàn trái ngược, cô là kiểu con gái nhu mì, mềm yếu luôn cần có người bảo vệ, lại hay thẹn thùng xấu hổ như cô vợ bé nhỏ. Cho nên mấy bộ lệ phục nhỏ gợi cảm của Uông Thiên Lam không thể để Uông Thiên Hồng mặc được.
“Chị, đi dự mấy cái đại tiệc như thế này, chị thực sự có thể ứng phó được sao? Nếu không có trang phục để mặc thì nên dứt khoát gọi điện thoại cho Cao đại ca từ chối một tiếng, nói chị không đi được.”
“Không được!” Thái độ của Uông Thiên Hồng rất kiên quyết.
Cao đại ca hy vọng cô đi thì cô nhất định phải đi!
Uông Thiên Lam còn đang muốn khuyên can, lại bị tiếng chuông cửa ngắt lời.
“Nhất định là Cao đại ca đến đấy!”
Quả nhiên không sai, Uông Thiên Hồng vừa mở cửa đã thấy Cao Dương ăn mặc chỉnh tề.
Một thân âu phục màu xám đậm khiến thân hình cao to cường tráng của anh lại càng cực kỳ tuấn dực mà rất chín chắn kín đáo. Mặc dù anh đeo một chiếc kính gọng vàng, nhưng đôi mắt đen thâm thúy hài hòa với nụ cười tự tin vui vẻ trên môi kia mà trông vô cùng rạng rỡ. Tựa như trên đời này không có việc gì mà anh không xử lý được, quả thực là đầy khí thế hào hùng.
Liếc qua khuôn mặt nhỏ nhắn say mê của Uông Thiên Hồng là đủ biết —— chiêu mỹ nam kế này quả thật vô cùng hữu hiệu.
“Làm sao vậy? Em còn chưa chuẩn bị xong à?” Cao Dương nhếch miệng cười.
Uông Thiên Hồng lập tức bối rồi: “Cao đại ca, em, em không có trang phục thích hợp.”
“Chuyện trang phục em không cần phải lo lắng, Cao đại ca đã giúp em chuẩn bị tốt rồi, nếu như em không có yêu cầu nào khác, bây giờ chúng ta có thể đi ngay.”
Uông Thiên Hồng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng câu “vâng” thì đã bị người ta tranh trước một bước!
“Chị, cứ từ từ!” Uông Thiên Lam bắt lấy tay chị, nhìn từ trước ra sau nói: “Cao đại ca, anh đưa chị em tới chỗ đám người xã giao hỗn tạp đó thật sự ổn chứ?”
“Thiên Lam, chẳng lẽ em không tin anh sao?”
Cao Dương lại nở nụ cười như mê hoặc, khiến Uông Thiên Lam phải lắc đầu, “Có Cao đại ca ở đó, em làm sao lại phải lo lắng chứ!”
Anh thấy thế, lại dùng thêm một liều thuốc “thân thương” nữa: “Huống hồ chúng ta bảo vệ Thiên Hồng quá mức như vậy cũng không phải là chuyện tốt, để cho cô ấy cùng tham dự hoạt động, mở mang kiến thức một chút, như vậy mới là tốt cho cô ấy, em nói có đúng không?”
Cũng đúng! Thế là Uông Thiên Lam ngoan ngoãn đem tay chị mình đặt vào trong bàn tay to lớn của anh.
“Yên tâm giao Thiên Hồng cho anh! Anh cam đoan nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Cao Dương hứa hẹn.
Bỗng nhiên vào lúc đó, Uông Thiên Lam đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, thật giống như cô vừa rồi không phải là trao tay của chị mình, mà dường như là đem cả tương lai của chị ấy trao đi!
***
Cao Dương quả thực không lừa Uông Thiên Hồng, anh đã giúp cô chuẩn bị một bộ lễ phục màu hồng nhạt tương đối thanh lịch.
Trước ngực là hình một nụ hoa xếp cánh lại với nhau làm cho đường cong nơi ngực cô lộ rõ vẻ đẹp khiến cả bữa tiệc phải chú ý. Trên lưng áo sử dụng dải lụa tơ tằm trơn bóng như ngọc buộc lại phía sau, làm cho dáng người của cô càng thêm uyển chuyển dịu dàng, kết hợp với vòng cổ ngọc trai lấp lánh ánh hồng, khiến cho cô trở nên vừa trang nhã mê người lại vừa xinh xắn đáng yêu.
Vừa mới mang cô đến salon trang điểm, tạo hình đơn giản thôi mà Uông Thiên Hồng đã giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác vậy. Chỉ cần nhìn qua rất nhiều ánh mắt của những người đàn ông nhìn cô không chớp khi anh đưa cô đến bữa tiệc là có thể biết có bao nhiêu kẻ đã bị cô làm cho mê muội.
Mà chuyện này cũng rõ ràng cho thấy Cao Dương từ lâu đã biết Uông Thiên Hồng là khối ngọc thạch thượng hạng, lần này đưa cô theo chính là muốn cô bộc lộ hết vẻ đẹp của mình, bởi vì con đường sau này chắc chắn vẫn còn rất dài!
Sau này những trường hợp phải đưa cô cùng đến những nơi thế này chắc còn rất nhiễu, anh phải để cô bắt đầu tập thích ứng.
Ngược lại Uông Thiên Hồng đi mỗi bước đều vô cùng căng thẳng ——- cô nắm chặt cánh tay Cao Dương, dường như chỉ sợ buông tay là một khắc anh sẽ biến mất.
“Em căng thẳng lắm sao?”
“Vâng.” Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy có bữa tiệc sinh nhật nào lại có nhiều người tham dự như vậy, ở đây mỗi một người dù là nam hay nữ đều ăn mặc, trang điểm rất sang trọng, khiến cô thật sự hoài nghi chính mình có phải đến nhầm chỗ hay không. Chẳng trách Lam Lam nói cô sẽ không thể thích ứng được, thật sự, chỉ cần nhìn thấy rất nhiều ánh mắt không e dè nhìn mình chăm chú là cô chỉ muốn tìm một chỗ để trốn.
“Đừng sợ, Thiên Hồng, Cao đại ca sẽ luôn ở bên cạnh em, phải tin tưởng ở anh.”
Âm thanh trấn an của anh vang lên bên tai cô, hy vọng có thể cho cô thêm dũng khí, cô hít một hơi, cố gắng làm dịu sự căng thẳng của mình.
“Đừng quên tối nay em chính là bạn gái của anh, cũng là người đại diện cho anh, nếu em tỏ ra sợ hãi, người khác sẽ nghĩ là Cao Dương anh cũng là kẻ nhát gan, sợ phiền phức!”
Được, cô nhất định sẽ cố lấy dũng khí, làm tốt vai trò là bạn gái của Cao Dương.
“Sếp.”
Một tiếng kêu quen thuộc khiến Uông Thiên Hồng vô thức quay đầu lại.
“Thưa sếp, tất cả mọi người đều đã đến… Ơ? Chị, chị là chị Uông sao?” Lúc này đối phương ngược lại lại kinh ngạc kêu lên.
Uông Thiên Hồng đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo nhận ra người đang mặc bộ y phục xanh lam trước mặt không ai khác chính là cô bé lễ tân!
“Quả nhiên người đẹp vì lụa, chị Uông, chị thật sự như là hoàn toàn thay đổi bản thân.” Khen ngợi xong, cô bé còn không quên chỉ chỉ về phía bên trái, “Thưa sếp, tất cả mọi người đều đã đến, đang đợi ở bên kia, vốn đang tính nếu như sếp chưa xuất hiện thì chúng em sẽ gọi điện.”
Tất cả mọi người? Uông Thiên Hồng không khỏi hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không, nhưng vừa nhìn theo hướng mà cô bé vừa nhìn, đã bị dọa cho chết khiếp!
Thật đúng là tất cả mọi người ở văn phòng luật sư đều đến đông đủ a!
Cô quay lại nhìn Cao Dương, nhưng anh dường như hoàn toàn không có ý định trả lời.
Nếu tất cả mọi người trong văn phòng luật sư đều đến, thì tại sao Cao đại ca tại sao còn muốn đưa cô tới tham dự làm gì? Tùy tiện chọn một người giả làm bạn gái không phải là tốt hơn sao? Uông Thiên Hồng thật sự bị làm cho hồ đồ.
Cô còn chưa kịp đặt câu hỏi, thì ba người có gương mặt quen thuộc đã đi tới, hiển nhiên đại bộ phận người nhìn thấy Uông Thiên Hồng thì cũng đều giật nảy mình.
Lý Đổng mời tất cả viên chức tại văn phòng luật sư tham dự bữa tiệc, mọi người xuất hiện ở nơi này là đương nhiên, nhưng vì sao vị Uông tiểu thư này lại xuất hiện ở đây…
Cao dương nhếch môi, cho mọi người đáp án, “Tối nay Thiên Hồng là bạn gái của tôi”.
Lời này vừa nói ra, mọi người… Không đúng, ngoại trừ La Chí Lăng, toàn bộ đều trợn to hai mắt, kinh ngạc, cằm đều rớt xuống hết.
Bạn gái?
Bạn gái của Boss không phải là trợ lý Hàn sao?
Tầm mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn phía mỹ nữ mặc lễ phục màu đỏ sậm gợi cảm Hàn Kim Linh đang đứng một bên.
Giờ phút này sắc mặt cô ấy hơi trắng bệch, hiển nhiên cũng ngạc nhiên không kém.
Đương nhiên rồi! Tất cả mọi người đều nghĩ nếu tối nay Boss đưa bạn gái đến thì người đó nhất định phải là người yêu của anh, dù sao từ trước đến bây giờ Boss luôn dự tiệc một mình, lần này lại nói với Lý Đổng là sẽ mang bạn đến tham dự, tất cả mọi người đều đoán là tình yêu công sở kia rốt cục đã chịu xuất hiện rồi cơ.
“Tôi phải đưa Thiên Hồng đến gặp Lý Đổng chào một tiếng, mấy người cứ tự chơi thỏa thích, cấm không được uống quá nhiều rượu, ngày mai vẫn phải đi làm đúng giờ.” Vừa dặn dò cho đúng trách nhiệm của một ông chủ xong, anh liền dắt cô bạn gái đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh, đến trước trước mặt mấy vị lãnh đạo khom người chào.
Hơn nữa ngày, mọi người mới lấy lại tinh thần ——- “Trời ơi! Sếp nói Uông tiểu thư là bạn gái của anh ấy nha! Chẳng phải là gián tiếp thừa nhận Uông tiểu thư chính người yêu của anh ấy à!”
“Chuyện lạ có thật nha, một người đàn ông chín chắn như sếp mà lại kết thành một đôi với người nhìn qua thì giống như một cô bé cơ chứ!”
“Nhưng Uông tiểu thư ăn mặc lên thật sự rất đẹp, rất có hương vị của phụ nữ đó!”
“Đúng á, đúng á! Thật là một cô gái xinh đẹp! Thật ra nghĩ lại, Uông tiểu thư giống như kiểu phụ nữ ngoan ngoãn phục tùng, quanh đi quẩn lại trong nhà bếp, trên đời thật sự rất khó tìm lại được. Mà nói thật có bạn gái như cô ấy cũng không có gì là không tốt cả.”
“Tôi bảo này sếp thật đúng là cận thuỷ lâu thai tiên đắc nguyệt* nhỉ, sớm biết thế trước kia nên tìm hiểu Uông tiểu thư nhiều hơn, biết đâu là mình cũng có cơ hội, thật đáng tiếc.”
*cận thuỷ lâu thai tiên đắc nguyệt: nhà ven hồ được hưởng trước ánh trăng, có nghĩa là gần gũi với người ta thì có thể được lợi trước người khác.
Đáng tiếc bây giờ có muốn tụ trách cũng không còn kịp nữa, người ta đã sớm thành hoa có chủ rồi.
Bên góc phòng, Hàn Kim Linh yên lặng cụp mắt xuống, tiện tay lấy ly rượu táo chua, ai cũng nhìn ra tâm tình của cô không thế nào tốt được.
***
Tóm lại, Cao Dương thật sự làm được chuyện anh đã hứa, từ đầu đến cuối đều mang cô theo bên cạnh mình, nhất nhất giới thiệu cho bạn bè và chủ nhân bữa tiệc biết. Uông Thiên Hồng chỉ việc mỉm cười, gật đầu, còn toàn bộ mọi chuyện giao cho Cao Dương xử lý.
Uông Thiên Hồng cuối cùng cũng nhẹ nhõm cả người, lá gan cũng từ từ trở nên lớn hơn, bây giờ cô đã có thể đứng trước mặt những người đến chào hỏi mà nở nụ cười thoải mái.
Bởi vì cô hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần có Cao Dương ở bên cô, cô nhất định sẽ không cần lo lắng điều gì, huống chi cô cũng hy vọng mình có thể trở thành một người con gái có thể đứng ở bên cạnh Cao Dương, làm cô bạn gái xứng đôi của anh.
Chỉ là làm bạn gái của anh lại không được nói một chữ nào luôn giữ im lặng, không hề mở miệng sao? “Cao đại ca, cái đỏ đỏ vàng vàng kia là cái gì?” Cô hơi nắm lấy góc áo của Cao Dương khẽ hỏi.
“Tất cả đều là rượu.”
“A! Còn cái nhìn rất giống vỏ trai đặt trên cái khay kia là cái gì? Còn nữa, cái kia rất giống bánh ngọt nhưng lại không phải…”
Đối với những vấn đề cô hỏi, Cao Dương chưa từng thể hiện ra một chút vẻ khó chịu, luôn rất kiên nhẫn giải thích bất cứ thứ gì có thể làm cho Uông Thiên Hồng cảm thấy thắc mắc, kể cả những món ăn thức uống nho nhỏ hay là đồ trang trí.
Cho đến khi anh đem một miếng bánh ngọt tới, chuẩn bị đưa cho Uông Thiên Hồng thì, lúc này anh mới chú ý thấy vẻ mặt nhăn nhó bất an của cô.
“Làm sao vậy?”
Hình như không nghe thấy câu hỏi của anh, ánh mắt Uông Thiên Hồng liên tục hết ngó đông tới nhìn tây.
Quay đầu cô lại, anh muốn Uông Thiên Hồng phải tin tưởng và ỷ lại vào anh trăm phần trăm, “Thiên Hồng, em muốn cái gì cứ nói cho anh biết, để anh giúp em”.
Thật tình thì Uông Thiên Hồng cũng rất tin tưởng anh sẽ làm mọi việc chu đáo. Duy chỉ có một việc này, Cao đại ca chắc chắn là không làm được.”Cao đại ca, em muốn đi toilet.” Cô nhỏ giọng ghé vào lỗ tai anh thì thầm.
Chuyện như vậy, đàn ông thật sự là không thể nào đi cùng.
Ngay lúc Uông Thiên Hồng mới tìm được toilet đi vào chưa được bao lâu, hai cô gái đứng một bên nói chuyện phiếm cũng đi theo vào.
Mấy cô gái cũng đứng trước gương chỉnh lại dung nhan —— “Em thật sự khó có thể tin sếp lại tìm chị Uông làm bạn gái, con mắt của anh ấy thật sự có vấn đề rồi sao? Có một người điều kiện tốt như chị Kim Linh bên cạnh, em thực sự không thể tin anh ấy không có chút cảm giác nào với người ta!”
“Không nên nói như vậy, em gái à, ông chủ và Uông tiểu thư đã quen biết nhau lâu như vậy, đương nhiên người đầu tiên mà anh ta nghĩ tới sẽ là cô ấy.”
“Nhưng em chỉ thấy chị bị tổn thương mà bất bình thay thôi! Em nhìn ra được chị Kim Linh cũng thích sếp không phải sao? Bằng không cũng sẽ không luôn chú ý đến nhất cử nhất động của anh ấy, thậm chí vừa mới còn tự tay làm cơm trưa cho anh ấy…”
“Em gái, không nên nói nữa.” Hàn Kim Linh yên lặng rút khăn tay ra, lau khô bàn tay vừa mời rửa.
Cô là người rất dứt khoát —— nếu anh ấy không phải là người thuộc về cô thì cô nhất định sẽ không đi tranh cướp từ tay người khác.
“Tại chị Uông và sếp làm gì có cái gì hợp nhau chứ. Ở trong lòng em, chị Kim Linh và sếp mới là một cặp trời sinh… A! Đúng rồi, tại sao em lại không nghĩ tới nhỉ!” Cô gái kia đột nhiên mở miệng ra cười.
“Em không nghĩ tới cái gì?”
“Sếp của chúng ta trước giờ vẫn coi chị Uông là em gái hàng xóm! Tất nhiên sẽ muốn đưa chị ấy đi tiếp xúc với thực tế, căn bản không phải là kiểu quan hệ mà chúng ta đang nghĩ, cho nên em nghĩ, chị Kim Linh có lẽ còn cơ hội.”
“Chị không cho rằng như vậy.” Hàn Kim Linh để ý, ánh mắt của Cao Dương khi nhìn Uông Thiên Hồng chính là ánh mắt của một người đàn ông dành cho người phụ nữ của mình.
“Đúng rồi, đúng rồi, nhất định là như vậy, bằng không đàn ông tốt như sếp sao lại ngó ngàng tới chị Uông chứ? Không phải em nói chị Uông không đủ xinh đẹp, mà chỉ là cảm thấy người bình thường nhất định sẽ không chọn đối tượng như chị ấy.”
Hàn Kim Linh nghi hoặc hỏi: “Sao em lại nói vậy?”
“Bởi vì chị Uông đến ngay cả chăm sóc bản thân cũng không làm được huống gì là săn sóc cho cả một gia đình? Đối với mấy chuyện này, chị Kim Linh mới đến không bao lâu nên mới không biết, thực ra đầu óc chị Uông không giống với chúng ta, cũng không phải nói chị ấy ngốc, mà là làm cái gì chị ấy đều chậm hơn người khác một chút —– khả năng suy nghĩ chậm, phản ứng cũng chậm, không giống chúng ta có thể đồng thời làm tốt nhiều chuyện!”
“Chị thấy cô ấy vừa không thể ra ngoài làm việc, lại phải dựa vào người khác chăm sóc, chị nghĩ xem, có người đàn ông nào có thể chịu được kiểu bạn gái phiền phức như vậy, cứ như là mang cả cái gánh nặng trên người; lại nhìn sếp chúng ta mà xem, sự nghiệp thành công, bề ngoài lại đẹp trai, anh tuấn. Cũng chỉ có cô gái tài mạo song toàn giống như chị Kim Linh như vậy mới xứng, bằng không đứng chung một chỗ thật đúng là không hợp…”
Hàn Kim Linh trầm tư chốc lát rồi nói: “Em gái này, chuyện như vậy không nên đi khắp nơi nói với mọi người.”
Cô biết cô em này không có ác ý, chỉ là nhanh mồm nhanh miệng chút. Là người ruột để ngoài da, cho nên mới nghĩ cái gì thì nói cái đó. Nhưng những lời này nếu truyền tới tai đương sự, chắc chắn sẽ rất khó chịu.
“Cái…này em đương nhiên biết, thẳng thắn mà nói, em cũng rất thích chị Uông, bởi vì chị ấy căn bản là người tốt lại vô tư, làm chị em, bạn bè em đều rất thích. Nhưng đối với em tự đáy lòng cảm thấy chị ấy không xứng với sếp…”
Tiếng người càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ, căn bản sau cửa lớn phía sau thông ra bữa tiệc bên ngoài đang đóng kia, sẽ không ai thấy cũng như nghe được những tiếng thì thầm này.
Lúc này, chưa đến 3 giây cửa phòng WC đột nhiên mở ra, xuất hiện một người khuôn mặt tái nhợt chậm rãi đi ra.
Bởi vì làn váy của bộ lễ phục quá dài, cho nên Uông Thiên Hồng phải mất nhiều thời gian để chỉnh lại ở bên trong, cũng bởi vậy mà cô mới nghe thấy được mấy người bên ngoài đang nói chuyện với nhau.
Thì ra cô không xứng với Cao Dương đến thế!
Đây là sự thật, cô cũng chưa từng vọng tưởng là muốn làm bạn gái Cao Dương, nhưng tại sao lúc này cô cảm giác được trái tim mình đang rất đau!
Cao Dương cũng nhận thấy Uông Thiên Hồng từ sau khi trở về, cả người hình như có thay đổi. “Em ở trong toilet có phải đã gặp phải người nào đó đúng không?”
Cô không yên lòng lắc đầu.
Ánh mắt Cao Dương trầm xuống, thấy sắc mặt suy sụp của cô, một nụ cười cũng không có, nhất định là có vấn đề! “Em mệt lắm hả? Chúng ta có thể về sớm một chút, chắc là em cũng đói bụng, để anh giúp em đi lấy chút bánh ngọt; nếu như em khát, anh giúp em đi lấy nước trái cây, nước ngọt, em muốn dùng loại nào, nói cho anh biết là được rồi.”
Cao Dương thật sự đối xử với cô rất tốt!
Nhưng trái tim cô cũng vì thế mà càng lúc càng đau, thật đáng ghét, cô rốt cuộc tại sao lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ? Không thể làm bạn gái, cô có thể coi anh là anh trai, dù sao cô trước giờ cũng đều coi anh là anh trai, không phải sao?
“Thưa sếo, Trương tiên sinh muốn tìm anh tới uống một chén.” Có tiếng đồng nghiệp gọi anh.
Cao Dương không thèm để ý tới tiếng kêu phía sau, trong mắt anh lúc này cũng chỉ có cô gái bé nhỏ rõ ràng đang có tâm sự nhưng không chịu nói ra này.
“Sếp à…”
“Cao đại ca, anh đi với họ qua đó uống rượu nói chuyện đi.” Tay cô nắm chặt vạt váy bên sườn, cười ảm đạm “Em không biết uống rượu, có qua đó cũng không biết nói gì. Thôi thì cứ ở chỗ này ăn bánh ngọt chờ anh là được rồi, anh uống xong rồi quay lại.”
Con ngươi đen chăm chú nhìn cô, hơi có ý nhắc nhở, “Được, anh sẽ trở lại ngay, em nhất định không được chạy lung tung”.
“Vâng.” Uông Thiên Hồng cam đoan, nhưng đến khi thấy Cao Dương đi về phía đám nhân viên, thì không khỏi chú ý tới Hàn Kim Linh cũng đang ở đó.
Cảm giác trong ngực càng lúc càng rõ ràng —– mỗi lần thấy Hàn Kim Linh và Cao Dương đứng chung một chỗ thì cô lại thấy chói mắt và kích động muốn chạy trốn.
Đúng như lời cô gái đó nói, hai người kia đứng cùng với nhau, trai tài gái sắc, thật sự là trời sinh một cặp, mà cô căn bản là không xứng đứng chắn ở giữa hai người.
Không biết từ lúc nào ý muốn chiếm hữu Cao Dương của cô lại còn mạnh mẽ hơn cả tình cảm trước đó như thế này. Cái cảm giác muốn nhường Cao đại ca lại cho người khác làm cho cô vừa nghĩ đến đã thấy tim mình rất đau!
Hít một hơi thật sâu, cô ôm làn váy vội vã đi về hướng cửa lớn bên kia ——- cô muốn hít thở chút không khí trong lành bên ngoài, bằng không cô thực sự sợ mình lại không nhịn được đau lòng, đến lúc đó bật khóc thì thật thê thảm.
Cao Dương chỉ mất năm phút đã giải quyết được mấy cái chuyện phiếm ồn ào bên này, cũng thoái thác các cuộc trò chuyện với mấy vị khách hàng tương lai mà rời đi. Anh quay đầu lại chỉ nghĩ đến tìm hình bóng vẫn luôn khiến mình bất an, nhưng ngay cả bóng dáng của cô cũng không thấy đâu nữa.
Lần đầu tiên, trên mặt Cao Dương hiện lên một tia kinh hoảng và lửa giận; cũng là lần đầu tiên, cô bé kia dám lừa anh!
***
Nói Uông Thiên Hồng ngốc có đúng không đây?
Đau lòng khổ sở nói là muốn tìm nơi hít thở không khí, kết quả là vừa ra cửa lớn liền hướng về phía bụi cỏ bên tay phải mà ngồi xổm xuống.
Bộ lễ phục hồng nhạt trên người hòa vào màu sắc của bụi cỏ lại trở nên vô cùng nổi bật, hơn nữa lại còn cất tiếng khóc hu hu nức nở, muốn không bị phát hiện cũng khó.
“Uông Thiên Hồng, rốt cuộc thì sao mi lại khóc chứ? Người ta có nói gì sai, mi với Cao đại ca dù có đứng cùng nhau cũng không đẹp mắt bằng Hàn tiểu thư đứng với anh ấy. Hàn tiểu thư xinh đẹp lại tài giỏi, mà ngươi cái gì cũng không có. Mi không thông minh, tay chân còn vụng về, phải cần người khác suốt ngày bảo vệ, tất cả đều là sự thật! Nhưng mà… Nhưng mà…”
Cô nức nở vài tiếng. “Nghe thấy người ta nói như vậy, sau này mình không nên ở bên cạnh Cao đại ca nữa. Nhưng mình thật là khổ sở, mình thật sự không nghĩ tới lại phải nhường Cao đại ca cho người khác…”
Cô cứ thế lấy tay gạt nước mắt vừa trào xuống, rồi lại lau, dùng hết sức mà lau. “Mình không thể khóc, lát nữa Cao đại ca mà phát hiện ra không thấy mình sẽ lo lắng.” Nhưng mà nước mắt thật không thể nào lau sạch, thật đáng ghét!
“Em biết anh sẽ lo lắng, vậy mà còn lén chạy ra đây trốn đi khóc một mình, không sợ anh sẽ giận sao?”
Cả người chợt cứng đờ, Uông Thiên Hồng thật lâu sau mới chậm rãi nghiêng đầu quay lại bóng đen cao lớn phía sau mà khiếp sợ cất tiếng: “Cao, Cao đại ca!”.
Anh đỡ cô lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất, trên mặt phủ đầy nước mắt. Thành thật mà nói, gương mặt được trang điểm của cô lúc khóc đúng là rất xấu, làm cho anh không thể không đau lòng.
Thấy cô đã hiểu rõ cảm giác trong lòng, anh mới miễn cưỡng bỏ qua cho việc cô nói dối anh lần này. “Tại sao lại trốn ra đây ngồi khóc một mình? Anh không phải đã nói, sau này trong lòng có gì không thoải mái đều phải nói cho anh biết sao?”
Giọng nói của anh mặc dù có ý chỉ trích, nhưng động tác vẫn cực độ dịu dàng lau sạch hai má cho cô. Uông Thiên Hồng cúi đầu thật thấp, mím chặt môi, chỉ sợ mình mở miệng lại đau lòng mà bật khóc.
Không cho phép cô lùi lại, Cao Dương dứt khoát kéo cô ôm vào lòng. “Uông Thiên Hồng, em đã thật sự tính đem tặng anh cho người con gái khác, cái gì cũng không suy nghĩ cứ nói đi là đi sao? Em quyết định muốn tùy ý để người khác thế chỗ em tới săn sóc ba bữa cơm cho anh. Cho nên dù sau này anh chỉ yêu những người khác, chỉ muốn ở cùng với những người khác, em cũng đều không ngại sao?”
Thấy cái đầu của ai đó lắc lắc trong lòng anh, sắc mặt của anh mới khôi phục vẻ hài lòng.
Anh quyết định ép cô phải nói ra những lời trong lòng, không có lý gì khi nhìn chăm chú một bụi cỏ mà cô có thể nói được ra khỏi miệng, mà đối mặt với anh thì lại không thể mở miệng được.
Chẳng lẽ anh còn thua cả một bụi cỏ không thể làm cho cô an tâm sao? Xì! “Anh hỏi em, có phải em muốn sau này dù đi đâu thì bạn gái đi cùng anh cũng sẽ là những người khác chứ không phải em, đúng không?”
“Hay là em hy vọng người hiện tại mà anh ôm trong lòng sau này có thể là Hàn tiểu thư hoặc là những người khác, tóm lại không phải em là được?”
“Em có phải muốn anh tùy tiện nhìn thấy một cô gái nào đó đang ngủ, rồi đau lòng vì cô ấy ngủ không thoải mái cho nên sẽ ôm cô ấy về giường của mình, để cho cô ấy ngủ chung giường với anh …”
Uông Thiên Hồng nghe chậm nửa nhịp mới hiểu ——- thì ra vẫn đều là Cao Dương sợ cô ngủ không được thoải mái mới ôm cô vào phòng ngủ, lúc này cảm giác trong lòng cô càng khó chịu.
“Cho nên em mới hy vọng anh cùng với những cô gái khác chia sẻ ánh nắng ban mai mỗi sáng chứ không phải là với em? Sau này anh muốn yêu, muốn hôn, muốn ôm cũng là những cô gái mặt mũi xinh đẹp khác, mà không phải là em…”
“Em không muốn!” Âm thanh sợ hãi từ trong lòng anh vọng ra.
Nâng khuôn mặt trái xoan của cô lên, anh tra hỏi: “Uông Thiên Hồng, em muốn cái gì thì dũng cảm lớn tiếng nói ra. Em không nói, sẽ không ai biết em muốn cái gì!”
Bị dồn ép liên tục, Uông Thiên Hồng đột nhiên lớn tiếng hét lên! “Em không muốn Cao đại ca ôm người con gái khác, em không muốn Cao đại ca hôn người cô gái khác, em lại càng không muốn những người khác tới chăm sóc cho Cao đại ca! Cao đại ca cũng chỉ có thể là của riêng em, có được hay không?”
Cứ tưởng rằng Cao Dương nghe xong sẽ cười to, thế nhưng con ngươi mờ mịt thấm đầy nước mắt kia lại ngoài ý muốn nhìn thấy một khuôn mặt vui vẻ ấm áp.
“Thiên Hồng, có muốn khiến cho Cao đại ca chỉ thuộc về một mình em không?”
Con ngươi ướt át lộ rõ vẻ khó hiểu, có thể thấy được cô không có nghe cẩn thận.
Nhưng không sao, tiếng nói mê hoặc lại tiếp tục ở bên tai cô dụ dỗ “Như vậy sau này Cao đại ca ôm ai, hôn ai thì người đó cũng chỉ có thể là em. Cũng chỉ có em mới có thể ở bên cạnh săn sóc cho Cao đại ca, em có muốn thế không?”.
Hồi lâu, Uông Thiên Hồng mới đỏ mặt gật đầu.
Muốn, cô đương nhiên muốn.
Con ngươi đen của Cao Dương hiện lên một vẻ gian xảo, nhìn kỹ sự ngạc nhiên tột độ trên khuôn mặt ửng hồng của cô gái trong lòng, khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười tươi đầy thâm ý. “Thiên Hồng, chúng ta kết hôn nhé?”
***
“Chị! Chị sẽ kết hôn với Cao đại ca thật sao?” Biết được cái tin vui từ trên trời rơi xuống này, Uông Thiên Lam đợi được chị mình về lập tức tóm lấy tra hỏi.
Có lầm hay không? Uông Thiên Hồng và Cao Dương từ lúc nào đã thân thiết đến mức có thể nói đến việc kết hôn. Cô thân là em gái lại có thể không biết, hiện tại tự nhiên kết hôn là tin tức chấn động nhất đối với cô, thật sự là làm cô khó có thể tiêu hóa!
“Là thật sự nha!” Uông Thiên Hồng không hiểu tại sao em mình lại kích động như thế.
“Nhưng… sao có thể chứ? Chị không phải luôn coi Cao Dương như anh trai sao, Cao đại ca đối với cả hai chúng ta cũng như là với em gái. Hai người từ lúc nào đã kết thành một đôi vậy… Chị, hôn nhân không phải chuyện đùa, chị là thật sự muốn gả cho anh trai sao?” Cô biết Cao Dương là một đối tượng tốt, Cao đại ca vẫn luôn đối xử với tỷ muội các cô rất tốt, nhưng…
Nói như thế nào cũng vẫn thấy kỳ cục. Chị thích Cao đại ca, đến tột cùng là coi Cao đại ca là một người thân, hay là một người đàn ông để yêu thương?
Mà Cao đại ca thì sao? Anh ấy xuất phát từ thật lòng muốn kết hôn với chị, hay là cũng giống như chị, bị làm cho không phân biệt được yêu chiều và tình yêu thật sự?
Không được! Thân là người bảo vệ chị, cô nhất định phải làm cho rõ ràng, không thể để cho chị và Cao đại ca hai người đem việc chung thân đại sự của chính mình coi như trò đùa được!
“Cao đại ca nói, gả cho anh ấy sau này sẽ không thể đối với anh ấy như anh trai, mà phải coi anh ấy là chồng.” Uông Thiên Hồng mang bộ mặt mỉm cười sửa lời em mình.
Sau này người mà anh ấy ôm, hôn đều chỉ có một mình cô, vừa nghĩ đến đó cô đã muốn cười trộm! “Hơn nữa chị cũng đã gọi điện cho mẹ, báo cho mẹ biết. Mẹ cũng bảo là được, khi trở về mẹ chuẩn bị hôn lễ cho bọn chị.”
Xem ra đại cục đã định.
Uông Thiên Lam chỉ là cảm thấy không cam lòng, tiếp tục không ngừng cố gắng, “Nhưng chị à, hai người ngay cả trình độ tình nhân còn chưa đạt tới, cứ vượt cấp như vậy không phải là quá nhanh sao?”
Hàng lông mày xinh xắn của Uông Thiên Hồng nhăn lại, “Em nói trình độ tình nhân là cái gì?”
“Nói ví dụ như nắm tay, ôm nữa! Cũng giống như em và Cao Khoát ấy.”
“Cái này có nha!”
Gì chứ? Đã từng nắm tay, còn từng ôm nữa? Uông Thiên Lam ngoác rộng miệng, trong lúc nhất thời lại không tìm được chữ thích hợp để nói lên sự kinh ngạc của mình!
Thì ra đậu hũ của chị mình đã sớm bị Cao đại ca ăn rồi, tay chân của anh ta cũng thật là mau lẹ quá nhỉ!
Không đúng, hiện tại không phải là lúc để tán dương. “Thật là! Hai người đã từng nắm tay, từng ôm còn hôn môi thì sao?”
Chỉ thấy cả khuôn mặt Uông Thiên Hồng đột nhiên biến thành màu phấn hồng, cô xấu hổ lúng túng nói: “Việc này… bọn chị cũng đã làm qua rồi!”
Mà còn là làm hàng ngày!
Bởi vì kinh ngạc mà há to miệng, Uông Thiên Lam sợ tới mức cằm đều sắp rơi xuống đất! “Trời ơi! Hai người đã đến bí mật gặp gỡ lúc nào mà đã đến trình độ này em lại không biết!”
Lúc này lại đến lượt Uông Thiên Hồng không phục, “Vậy em và Cao nhị ca cũng chẳng phải thế sao. Chị cũng không biết thì ra hồi đó em đã thầm thích Cao nhị ca từ lâu, bị từ chối cũng không chịu nói cho chị biết!”
Uông Thiên Lam đang vô cùng bất mãn, bị chị nói như thế, toàn bộ lời muốn nói đều yên lặng nuốt trở lại trong bụng, cô cười khan hai tiếng định cho qua chuyện.
Thì ra kẻ không biết rõ sự thật lại chính là cô em gái ngu ngốc bị lừa xuống đáy vực này.
Còn nữa, cái tên Cao Khoát chết tiệt kia, lại dám đem chuyện tuổi trẻ thầm mến hắn ta của cô nói cho mọi người biết!
Tóm lại, tất cả đều là do cái tên Cao Khoát đó không đúng!
Còn thêm việc ngay cả chuyện anh trai hắn ta thích chị mình cũng không biết, quả thực là tội đồ số một!
Uông Thiên Lam vừa mới bước vào nhà, đến giày còn chưa kịp cởi ra, đã bị tiếng kêu cứu của chị mình dọa cho hoảng sợ. “Chị hỏi em cái đó để làm gì?”
“Tối nay chị phải cùng Cao đại ca đi dự tiệc sinh nhật của khách hàng.”
Uông Thiên Lam khẽ chau mày, tiệc sinh nhật à! Nghe ra thì đúng là cái loại dạ tiệc đại phô trương đó rồi.”Cao đại ca đi dự tiệc sinh nhật khách hàng sao chị lại phải đi cùng?”
“Bởi vì đối phương yêu cầu Cao đại ca phải đi cùng bạn, buổi trưa lúc chị đến gặp Cao đại ca thì anh ấy liền mở lời nói hy vọng chị sẽ cùng đi. Lam Lam, em cũng biết chị từ trước đến giờ đâu có áo quần gì đẹp để mặc, em có thì cho chị mượn, bằng không chắc chị phải mặc mấy thứ âu phục gò bó này mà đi thôi.” Uông Thiên Hồng có vẻ khá căng thẳng.
Mà cũng khó trách, từ trước đến giờ cô chưa từng tham dự mấy cái tiệc tập trung đông khách khứa ——- mấy chuyện giao tiếp xã giao như vậy, đầu óc đơn thuần như cô làm sao mà làm nổi. Mà cái danh hoa mỹ là dạ tiệc đó, nói trắng ra chính là nơi đàn ông so sự nghiệp, phụ nữ so dung nhan. Uông Thiên Hồng đi dự cái loại tiệc của mấy kẻ lắm tiền này, căn bản là như là thỏ vào rừng thẳm. Sơ xuất một chút là sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn ngay.
Đó cũng là điều khiến Uông Thiên Lam lo lắng.”Trang phục thì không phải không có, nhưng em không biết chị mặc có hợp không.”
Tuy hai người đều là khuôn mặt trái xoan, nhưng Uông Thiên Lam thuộc kiểu người xinh đẹp dũng mãnh. Còn Uông Thiên Hồng lại hoàn toàn trái ngược, cô là kiểu con gái nhu mì, mềm yếu luôn cần có người bảo vệ, lại hay thẹn thùng xấu hổ như cô vợ bé nhỏ. Cho nên mấy bộ lệ phục nhỏ gợi cảm của Uông Thiên Lam không thể để Uông Thiên Hồng mặc được.
“Chị, đi dự mấy cái đại tiệc như thế này, chị thực sự có thể ứng phó được sao? Nếu không có trang phục để mặc thì nên dứt khoát gọi điện thoại cho Cao đại ca từ chối một tiếng, nói chị không đi được.”
“Không được!” Thái độ của Uông Thiên Hồng rất kiên quyết.
Cao đại ca hy vọng cô đi thì cô nhất định phải đi!
Uông Thiên Lam còn đang muốn khuyên can, lại bị tiếng chuông cửa ngắt lời.
“Nhất định là Cao đại ca đến đấy!”
Quả nhiên không sai, Uông Thiên Hồng vừa mở cửa đã thấy Cao Dương ăn mặc chỉnh tề.
Một thân âu phục màu xám đậm khiến thân hình cao to cường tráng của anh lại càng cực kỳ tuấn dực mà rất chín chắn kín đáo. Mặc dù anh đeo một chiếc kính gọng vàng, nhưng đôi mắt đen thâm thúy hài hòa với nụ cười tự tin vui vẻ trên môi kia mà trông vô cùng rạng rỡ. Tựa như trên đời này không có việc gì mà anh không xử lý được, quả thực là đầy khí thế hào hùng.
Liếc qua khuôn mặt nhỏ nhắn say mê của Uông Thiên Hồng là đủ biết —— chiêu mỹ nam kế này quả thật vô cùng hữu hiệu.
“Làm sao vậy? Em còn chưa chuẩn bị xong à?” Cao Dương nhếch miệng cười.
Uông Thiên Hồng lập tức bối rồi: “Cao đại ca, em, em không có trang phục thích hợp.”
“Chuyện trang phục em không cần phải lo lắng, Cao đại ca đã giúp em chuẩn bị tốt rồi, nếu như em không có yêu cầu nào khác, bây giờ chúng ta có thể đi ngay.”
Uông Thiên Hồng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng câu “vâng” thì đã bị người ta tranh trước một bước!
“Chị, cứ từ từ!” Uông Thiên Lam bắt lấy tay chị, nhìn từ trước ra sau nói: “Cao đại ca, anh đưa chị em tới chỗ đám người xã giao hỗn tạp đó thật sự ổn chứ?”
“Thiên Lam, chẳng lẽ em không tin anh sao?”
Cao Dương lại nở nụ cười như mê hoặc, khiến Uông Thiên Lam phải lắc đầu, “Có Cao đại ca ở đó, em làm sao lại phải lo lắng chứ!”
Anh thấy thế, lại dùng thêm một liều thuốc “thân thương” nữa: “Huống hồ chúng ta bảo vệ Thiên Hồng quá mức như vậy cũng không phải là chuyện tốt, để cho cô ấy cùng tham dự hoạt động, mở mang kiến thức một chút, như vậy mới là tốt cho cô ấy, em nói có đúng không?”
Cũng đúng! Thế là Uông Thiên Lam ngoan ngoãn đem tay chị mình đặt vào trong bàn tay to lớn của anh.
“Yên tâm giao Thiên Hồng cho anh! Anh cam đoan nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Cao Dương hứa hẹn.
Bỗng nhiên vào lúc đó, Uông Thiên Lam đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, thật giống như cô vừa rồi không phải là trao tay của chị mình, mà dường như là đem cả tương lai của chị ấy trao đi!
***
Cao Dương quả thực không lừa Uông Thiên Hồng, anh đã giúp cô chuẩn bị một bộ lễ phục màu hồng nhạt tương đối thanh lịch.
Trước ngực là hình một nụ hoa xếp cánh lại với nhau làm cho đường cong nơi ngực cô lộ rõ vẻ đẹp khiến cả bữa tiệc phải chú ý. Trên lưng áo sử dụng dải lụa tơ tằm trơn bóng như ngọc buộc lại phía sau, làm cho dáng người của cô càng thêm uyển chuyển dịu dàng, kết hợp với vòng cổ ngọc trai lấp lánh ánh hồng, khiến cho cô trở nên vừa trang nhã mê người lại vừa xinh xắn đáng yêu.
Vừa mới mang cô đến salon trang điểm, tạo hình đơn giản thôi mà Uông Thiên Hồng đã giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác vậy. Chỉ cần nhìn qua rất nhiều ánh mắt của những người đàn ông nhìn cô không chớp khi anh đưa cô đến bữa tiệc là có thể biết có bao nhiêu kẻ đã bị cô làm cho mê muội.
Mà chuyện này cũng rõ ràng cho thấy Cao Dương từ lâu đã biết Uông Thiên Hồng là khối ngọc thạch thượng hạng, lần này đưa cô theo chính là muốn cô bộc lộ hết vẻ đẹp của mình, bởi vì con đường sau này chắc chắn vẫn còn rất dài!
Sau này những trường hợp phải đưa cô cùng đến những nơi thế này chắc còn rất nhiễu, anh phải để cô bắt đầu tập thích ứng.
Ngược lại Uông Thiên Hồng đi mỗi bước đều vô cùng căng thẳng ——- cô nắm chặt cánh tay Cao Dương, dường như chỉ sợ buông tay là một khắc anh sẽ biến mất.
“Em căng thẳng lắm sao?”
“Vâng.” Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy có bữa tiệc sinh nhật nào lại có nhiều người tham dự như vậy, ở đây mỗi một người dù là nam hay nữ đều ăn mặc, trang điểm rất sang trọng, khiến cô thật sự hoài nghi chính mình có phải đến nhầm chỗ hay không. Chẳng trách Lam Lam nói cô sẽ không thể thích ứng được, thật sự, chỉ cần nhìn thấy rất nhiều ánh mắt không e dè nhìn mình chăm chú là cô chỉ muốn tìm một chỗ để trốn.
“Đừng sợ, Thiên Hồng, Cao đại ca sẽ luôn ở bên cạnh em, phải tin tưởng ở anh.”
Âm thanh trấn an của anh vang lên bên tai cô, hy vọng có thể cho cô thêm dũng khí, cô hít một hơi, cố gắng làm dịu sự căng thẳng của mình.
“Đừng quên tối nay em chính là bạn gái của anh, cũng là người đại diện cho anh, nếu em tỏ ra sợ hãi, người khác sẽ nghĩ là Cao Dương anh cũng là kẻ nhát gan, sợ phiền phức!”
Được, cô nhất định sẽ cố lấy dũng khí, làm tốt vai trò là bạn gái của Cao Dương.
“Sếp.”
Một tiếng kêu quen thuộc khiến Uông Thiên Hồng vô thức quay đầu lại.
“Thưa sếp, tất cả mọi người đều đã đến… Ơ? Chị, chị là chị Uông sao?” Lúc này đối phương ngược lại lại kinh ngạc kêu lên.
Uông Thiên Hồng đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo nhận ra người đang mặc bộ y phục xanh lam trước mặt không ai khác chính là cô bé lễ tân!
“Quả nhiên người đẹp vì lụa, chị Uông, chị thật sự như là hoàn toàn thay đổi bản thân.” Khen ngợi xong, cô bé còn không quên chỉ chỉ về phía bên trái, “Thưa sếp, tất cả mọi người đều đã đến, đang đợi ở bên kia, vốn đang tính nếu như sếp chưa xuất hiện thì chúng em sẽ gọi điện.”
Tất cả mọi người? Uông Thiên Hồng không khỏi hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không, nhưng vừa nhìn theo hướng mà cô bé vừa nhìn, đã bị dọa cho chết khiếp!
Thật đúng là tất cả mọi người ở văn phòng luật sư đều đến đông đủ a!
Cô quay lại nhìn Cao Dương, nhưng anh dường như hoàn toàn không có ý định trả lời.
Nếu tất cả mọi người trong văn phòng luật sư đều đến, thì tại sao Cao đại ca tại sao còn muốn đưa cô tới tham dự làm gì? Tùy tiện chọn một người giả làm bạn gái không phải là tốt hơn sao? Uông Thiên Hồng thật sự bị làm cho hồ đồ.
Cô còn chưa kịp đặt câu hỏi, thì ba người có gương mặt quen thuộc đã đi tới, hiển nhiên đại bộ phận người nhìn thấy Uông Thiên Hồng thì cũng đều giật nảy mình.
Lý Đổng mời tất cả viên chức tại văn phòng luật sư tham dự bữa tiệc, mọi người xuất hiện ở nơi này là đương nhiên, nhưng vì sao vị Uông tiểu thư này lại xuất hiện ở đây…
Cao dương nhếch môi, cho mọi người đáp án, “Tối nay Thiên Hồng là bạn gái của tôi”.
Lời này vừa nói ra, mọi người… Không đúng, ngoại trừ La Chí Lăng, toàn bộ đều trợn to hai mắt, kinh ngạc, cằm đều rớt xuống hết.
Bạn gái?
Bạn gái của Boss không phải là trợ lý Hàn sao?
Tầm mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn phía mỹ nữ mặc lễ phục màu đỏ sậm gợi cảm Hàn Kim Linh đang đứng một bên.
Giờ phút này sắc mặt cô ấy hơi trắng bệch, hiển nhiên cũng ngạc nhiên không kém.
Đương nhiên rồi! Tất cả mọi người đều nghĩ nếu tối nay Boss đưa bạn gái đến thì người đó nhất định phải là người yêu của anh, dù sao từ trước đến bây giờ Boss luôn dự tiệc một mình, lần này lại nói với Lý Đổng là sẽ mang bạn đến tham dự, tất cả mọi người đều đoán là tình yêu công sở kia rốt cục đã chịu xuất hiện rồi cơ.
“Tôi phải đưa Thiên Hồng đến gặp Lý Đổng chào một tiếng, mấy người cứ tự chơi thỏa thích, cấm không được uống quá nhiều rượu, ngày mai vẫn phải đi làm đúng giờ.” Vừa dặn dò cho đúng trách nhiệm của một ông chủ xong, anh liền dắt cô bạn gái đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh, đến trước trước mặt mấy vị lãnh đạo khom người chào.
Hơn nữa ngày, mọi người mới lấy lại tinh thần ——- “Trời ơi! Sếp nói Uông tiểu thư là bạn gái của anh ấy nha! Chẳng phải là gián tiếp thừa nhận Uông tiểu thư chính người yêu của anh ấy à!”
“Chuyện lạ có thật nha, một người đàn ông chín chắn như sếp mà lại kết thành một đôi với người nhìn qua thì giống như một cô bé cơ chứ!”
“Nhưng Uông tiểu thư ăn mặc lên thật sự rất đẹp, rất có hương vị của phụ nữ đó!”
“Đúng á, đúng á! Thật là một cô gái xinh đẹp! Thật ra nghĩ lại, Uông tiểu thư giống như kiểu phụ nữ ngoan ngoãn phục tùng, quanh đi quẩn lại trong nhà bếp, trên đời thật sự rất khó tìm lại được. Mà nói thật có bạn gái như cô ấy cũng không có gì là không tốt cả.”
“Tôi bảo này sếp thật đúng là cận thuỷ lâu thai tiên đắc nguyệt* nhỉ, sớm biết thế trước kia nên tìm hiểu Uông tiểu thư nhiều hơn, biết đâu là mình cũng có cơ hội, thật đáng tiếc.”
*cận thuỷ lâu thai tiên đắc nguyệt: nhà ven hồ được hưởng trước ánh trăng, có nghĩa là gần gũi với người ta thì có thể được lợi trước người khác.
Đáng tiếc bây giờ có muốn tụ trách cũng không còn kịp nữa, người ta đã sớm thành hoa có chủ rồi.
Bên góc phòng, Hàn Kim Linh yên lặng cụp mắt xuống, tiện tay lấy ly rượu táo chua, ai cũng nhìn ra tâm tình của cô không thế nào tốt được.
***
Tóm lại, Cao Dương thật sự làm được chuyện anh đã hứa, từ đầu đến cuối đều mang cô theo bên cạnh mình, nhất nhất giới thiệu cho bạn bè và chủ nhân bữa tiệc biết. Uông Thiên Hồng chỉ việc mỉm cười, gật đầu, còn toàn bộ mọi chuyện giao cho Cao Dương xử lý.
Uông Thiên Hồng cuối cùng cũng nhẹ nhõm cả người, lá gan cũng từ từ trở nên lớn hơn, bây giờ cô đã có thể đứng trước mặt những người đến chào hỏi mà nở nụ cười thoải mái.
Bởi vì cô hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần có Cao Dương ở bên cô, cô nhất định sẽ không cần lo lắng điều gì, huống chi cô cũng hy vọng mình có thể trở thành một người con gái có thể đứng ở bên cạnh Cao Dương, làm cô bạn gái xứng đôi của anh.
Chỉ là làm bạn gái của anh lại không được nói một chữ nào luôn giữ im lặng, không hề mở miệng sao? “Cao đại ca, cái đỏ đỏ vàng vàng kia là cái gì?” Cô hơi nắm lấy góc áo của Cao Dương khẽ hỏi.
“Tất cả đều là rượu.”
“A! Còn cái nhìn rất giống vỏ trai đặt trên cái khay kia là cái gì? Còn nữa, cái kia rất giống bánh ngọt nhưng lại không phải…”
Đối với những vấn đề cô hỏi, Cao Dương chưa từng thể hiện ra một chút vẻ khó chịu, luôn rất kiên nhẫn giải thích bất cứ thứ gì có thể làm cho Uông Thiên Hồng cảm thấy thắc mắc, kể cả những món ăn thức uống nho nhỏ hay là đồ trang trí.
Cho đến khi anh đem một miếng bánh ngọt tới, chuẩn bị đưa cho Uông Thiên Hồng thì, lúc này anh mới chú ý thấy vẻ mặt nhăn nhó bất an của cô.
“Làm sao vậy?”
Hình như không nghe thấy câu hỏi của anh, ánh mắt Uông Thiên Hồng liên tục hết ngó đông tới nhìn tây.
Quay đầu cô lại, anh muốn Uông Thiên Hồng phải tin tưởng và ỷ lại vào anh trăm phần trăm, “Thiên Hồng, em muốn cái gì cứ nói cho anh biết, để anh giúp em”.
Thật tình thì Uông Thiên Hồng cũng rất tin tưởng anh sẽ làm mọi việc chu đáo. Duy chỉ có một việc này, Cao đại ca chắc chắn là không làm được.”Cao đại ca, em muốn đi toilet.” Cô nhỏ giọng ghé vào lỗ tai anh thì thầm.
Chuyện như vậy, đàn ông thật sự là không thể nào đi cùng.
Ngay lúc Uông Thiên Hồng mới tìm được toilet đi vào chưa được bao lâu, hai cô gái đứng một bên nói chuyện phiếm cũng đi theo vào.
Mấy cô gái cũng đứng trước gương chỉnh lại dung nhan —— “Em thật sự khó có thể tin sếp lại tìm chị Uông làm bạn gái, con mắt của anh ấy thật sự có vấn đề rồi sao? Có một người điều kiện tốt như chị Kim Linh bên cạnh, em thực sự không thể tin anh ấy không có chút cảm giác nào với người ta!”
“Không nên nói như vậy, em gái à, ông chủ và Uông tiểu thư đã quen biết nhau lâu như vậy, đương nhiên người đầu tiên mà anh ta nghĩ tới sẽ là cô ấy.”
“Nhưng em chỉ thấy chị bị tổn thương mà bất bình thay thôi! Em nhìn ra được chị Kim Linh cũng thích sếp không phải sao? Bằng không cũng sẽ không luôn chú ý đến nhất cử nhất động của anh ấy, thậm chí vừa mới còn tự tay làm cơm trưa cho anh ấy…”
“Em gái, không nên nói nữa.” Hàn Kim Linh yên lặng rút khăn tay ra, lau khô bàn tay vừa mời rửa.
Cô là người rất dứt khoát —— nếu anh ấy không phải là người thuộc về cô thì cô nhất định sẽ không đi tranh cướp từ tay người khác.
“Tại chị Uông và sếp làm gì có cái gì hợp nhau chứ. Ở trong lòng em, chị Kim Linh và sếp mới là một cặp trời sinh… A! Đúng rồi, tại sao em lại không nghĩ tới nhỉ!” Cô gái kia đột nhiên mở miệng ra cười.
“Em không nghĩ tới cái gì?”
“Sếp của chúng ta trước giờ vẫn coi chị Uông là em gái hàng xóm! Tất nhiên sẽ muốn đưa chị ấy đi tiếp xúc với thực tế, căn bản không phải là kiểu quan hệ mà chúng ta đang nghĩ, cho nên em nghĩ, chị Kim Linh có lẽ còn cơ hội.”
“Chị không cho rằng như vậy.” Hàn Kim Linh để ý, ánh mắt của Cao Dương khi nhìn Uông Thiên Hồng chính là ánh mắt của một người đàn ông dành cho người phụ nữ của mình.
“Đúng rồi, đúng rồi, nhất định là như vậy, bằng không đàn ông tốt như sếp sao lại ngó ngàng tới chị Uông chứ? Không phải em nói chị Uông không đủ xinh đẹp, mà chỉ là cảm thấy người bình thường nhất định sẽ không chọn đối tượng như chị ấy.”
Hàn Kim Linh nghi hoặc hỏi: “Sao em lại nói vậy?”
“Bởi vì chị Uông đến ngay cả chăm sóc bản thân cũng không làm được huống gì là săn sóc cho cả một gia đình? Đối với mấy chuyện này, chị Kim Linh mới đến không bao lâu nên mới không biết, thực ra đầu óc chị Uông không giống với chúng ta, cũng không phải nói chị ấy ngốc, mà là làm cái gì chị ấy đều chậm hơn người khác một chút —– khả năng suy nghĩ chậm, phản ứng cũng chậm, không giống chúng ta có thể đồng thời làm tốt nhiều chuyện!”
“Chị thấy cô ấy vừa không thể ra ngoài làm việc, lại phải dựa vào người khác chăm sóc, chị nghĩ xem, có người đàn ông nào có thể chịu được kiểu bạn gái phiền phức như vậy, cứ như là mang cả cái gánh nặng trên người; lại nhìn sếp chúng ta mà xem, sự nghiệp thành công, bề ngoài lại đẹp trai, anh tuấn. Cũng chỉ có cô gái tài mạo song toàn giống như chị Kim Linh như vậy mới xứng, bằng không đứng chung một chỗ thật đúng là không hợp…”
Hàn Kim Linh trầm tư chốc lát rồi nói: “Em gái này, chuyện như vậy không nên đi khắp nơi nói với mọi người.”
Cô biết cô em này không có ác ý, chỉ là nhanh mồm nhanh miệng chút. Là người ruột để ngoài da, cho nên mới nghĩ cái gì thì nói cái đó. Nhưng những lời này nếu truyền tới tai đương sự, chắc chắn sẽ rất khó chịu.
“Cái…này em đương nhiên biết, thẳng thắn mà nói, em cũng rất thích chị Uông, bởi vì chị ấy căn bản là người tốt lại vô tư, làm chị em, bạn bè em đều rất thích. Nhưng đối với em tự đáy lòng cảm thấy chị ấy không xứng với sếp…”
Tiếng người càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ, căn bản sau cửa lớn phía sau thông ra bữa tiệc bên ngoài đang đóng kia, sẽ không ai thấy cũng như nghe được những tiếng thì thầm này.
Lúc này, chưa đến 3 giây cửa phòng WC đột nhiên mở ra, xuất hiện một người khuôn mặt tái nhợt chậm rãi đi ra.
Bởi vì làn váy của bộ lễ phục quá dài, cho nên Uông Thiên Hồng phải mất nhiều thời gian để chỉnh lại ở bên trong, cũng bởi vậy mà cô mới nghe thấy được mấy người bên ngoài đang nói chuyện với nhau.
Thì ra cô không xứng với Cao Dương đến thế!
Đây là sự thật, cô cũng chưa từng vọng tưởng là muốn làm bạn gái Cao Dương, nhưng tại sao lúc này cô cảm giác được trái tim mình đang rất đau!
Cao Dương cũng nhận thấy Uông Thiên Hồng từ sau khi trở về, cả người hình như có thay đổi. “Em ở trong toilet có phải đã gặp phải người nào đó đúng không?”
Cô không yên lòng lắc đầu.
Ánh mắt Cao Dương trầm xuống, thấy sắc mặt suy sụp của cô, một nụ cười cũng không có, nhất định là có vấn đề! “Em mệt lắm hả? Chúng ta có thể về sớm một chút, chắc là em cũng đói bụng, để anh giúp em đi lấy chút bánh ngọt; nếu như em khát, anh giúp em đi lấy nước trái cây, nước ngọt, em muốn dùng loại nào, nói cho anh biết là được rồi.”
Cao Dương thật sự đối xử với cô rất tốt!
Nhưng trái tim cô cũng vì thế mà càng lúc càng đau, thật đáng ghét, cô rốt cuộc tại sao lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ? Không thể làm bạn gái, cô có thể coi anh là anh trai, dù sao cô trước giờ cũng đều coi anh là anh trai, không phải sao?
“Thưa sếo, Trương tiên sinh muốn tìm anh tới uống một chén.” Có tiếng đồng nghiệp gọi anh.
Cao Dương không thèm để ý tới tiếng kêu phía sau, trong mắt anh lúc này cũng chỉ có cô gái bé nhỏ rõ ràng đang có tâm sự nhưng không chịu nói ra này.
“Sếp à…”
“Cao đại ca, anh đi với họ qua đó uống rượu nói chuyện đi.” Tay cô nắm chặt vạt váy bên sườn, cười ảm đạm “Em không biết uống rượu, có qua đó cũng không biết nói gì. Thôi thì cứ ở chỗ này ăn bánh ngọt chờ anh là được rồi, anh uống xong rồi quay lại.”
Con ngươi đen chăm chú nhìn cô, hơi có ý nhắc nhở, “Được, anh sẽ trở lại ngay, em nhất định không được chạy lung tung”.
“Vâng.” Uông Thiên Hồng cam đoan, nhưng đến khi thấy Cao Dương đi về phía đám nhân viên, thì không khỏi chú ý tới Hàn Kim Linh cũng đang ở đó.
Cảm giác trong ngực càng lúc càng rõ ràng —– mỗi lần thấy Hàn Kim Linh và Cao Dương đứng chung một chỗ thì cô lại thấy chói mắt và kích động muốn chạy trốn.
Đúng như lời cô gái đó nói, hai người kia đứng cùng với nhau, trai tài gái sắc, thật sự là trời sinh một cặp, mà cô căn bản là không xứng đứng chắn ở giữa hai người.
Không biết từ lúc nào ý muốn chiếm hữu Cao Dương của cô lại còn mạnh mẽ hơn cả tình cảm trước đó như thế này. Cái cảm giác muốn nhường Cao đại ca lại cho người khác làm cho cô vừa nghĩ đến đã thấy tim mình rất đau!
Hít một hơi thật sâu, cô ôm làn váy vội vã đi về hướng cửa lớn bên kia ——- cô muốn hít thở chút không khí trong lành bên ngoài, bằng không cô thực sự sợ mình lại không nhịn được đau lòng, đến lúc đó bật khóc thì thật thê thảm.
Cao Dương chỉ mất năm phút đã giải quyết được mấy cái chuyện phiếm ồn ào bên này, cũng thoái thác các cuộc trò chuyện với mấy vị khách hàng tương lai mà rời đi. Anh quay đầu lại chỉ nghĩ đến tìm hình bóng vẫn luôn khiến mình bất an, nhưng ngay cả bóng dáng của cô cũng không thấy đâu nữa.
Lần đầu tiên, trên mặt Cao Dương hiện lên một tia kinh hoảng và lửa giận; cũng là lần đầu tiên, cô bé kia dám lừa anh!
***
Nói Uông Thiên Hồng ngốc có đúng không đây?
Đau lòng khổ sở nói là muốn tìm nơi hít thở không khí, kết quả là vừa ra cửa lớn liền hướng về phía bụi cỏ bên tay phải mà ngồi xổm xuống.
Bộ lễ phục hồng nhạt trên người hòa vào màu sắc của bụi cỏ lại trở nên vô cùng nổi bật, hơn nữa lại còn cất tiếng khóc hu hu nức nở, muốn không bị phát hiện cũng khó.
“Uông Thiên Hồng, rốt cuộc thì sao mi lại khóc chứ? Người ta có nói gì sai, mi với Cao đại ca dù có đứng cùng nhau cũng không đẹp mắt bằng Hàn tiểu thư đứng với anh ấy. Hàn tiểu thư xinh đẹp lại tài giỏi, mà ngươi cái gì cũng không có. Mi không thông minh, tay chân còn vụng về, phải cần người khác suốt ngày bảo vệ, tất cả đều là sự thật! Nhưng mà… Nhưng mà…”
Cô nức nở vài tiếng. “Nghe thấy người ta nói như vậy, sau này mình không nên ở bên cạnh Cao đại ca nữa. Nhưng mình thật là khổ sở, mình thật sự không nghĩ tới lại phải nhường Cao đại ca cho người khác…”
Cô cứ thế lấy tay gạt nước mắt vừa trào xuống, rồi lại lau, dùng hết sức mà lau. “Mình không thể khóc, lát nữa Cao đại ca mà phát hiện ra không thấy mình sẽ lo lắng.” Nhưng mà nước mắt thật không thể nào lau sạch, thật đáng ghét!
“Em biết anh sẽ lo lắng, vậy mà còn lén chạy ra đây trốn đi khóc một mình, không sợ anh sẽ giận sao?”
Cả người chợt cứng đờ, Uông Thiên Hồng thật lâu sau mới chậm rãi nghiêng đầu quay lại bóng đen cao lớn phía sau mà khiếp sợ cất tiếng: “Cao, Cao đại ca!”.
Anh đỡ cô lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất, trên mặt phủ đầy nước mắt. Thành thật mà nói, gương mặt được trang điểm của cô lúc khóc đúng là rất xấu, làm cho anh không thể không đau lòng.
Thấy cô đã hiểu rõ cảm giác trong lòng, anh mới miễn cưỡng bỏ qua cho việc cô nói dối anh lần này. “Tại sao lại trốn ra đây ngồi khóc một mình? Anh không phải đã nói, sau này trong lòng có gì không thoải mái đều phải nói cho anh biết sao?”
Giọng nói của anh mặc dù có ý chỉ trích, nhưng động tác vẫn cực độ dịu dàng lau sạch hai má cho cô. Uông Thiên Hồng cúi đầu thật thấp, mím chặt môi, chỉ sợ mình mở miệng lại đau lòng mà bật khóc.
Không cho phép cô lùi lại, Cao Dương dứt khoát kéo cô ôm vào lòng. “Uông Thiên Hồng, em đã thật sự tính đem tặng anh cho người con gái khác, cái gì cũng không suy nghĩ cứ nói đi là đi sao? Em quyết định muốn tùy ý để người khác thế chỗ em tới săn sóc ba bữa cơm cho anh. Cho nên dù sau này anh chỉ yêu những người khác, chỉ muốn ở cùng với những người khác, em cũng đều không ngại sao?”
Thấy cái đầu của ai đó lắc lắc trong lòng anh, sắc mặt của anh mới khôi phục vẻ hài lòng.
Anh quyết định ép cô phải nói ra những lời trong lòng, không có lý gì khi nhìn chăm chú một bụi cỏ mà cô có thể nói được ra khỏi miệng, mà đối mặt với anh thì lại không thể mở miệng được.
Chẳng lẽ anh còn thua cả một bụi cỏ không thể làm cho cô an tâm sao? Xì! “Anh hỏi em, có phải em muốn sau này dù đi đâu thì bạn gái đi cùng anh cũng sẽ là những người khác chứ không phải em, đúng không?”
“Hay là em hy vọng người hiện tại mà anh ôm trong lòng sau này có thể là Hàn tiểu thư hoặc là những người khác, tóm lại không phải em là được?”
“Em có phải muốn anh tùy tiện nhìn thấy một cô gái nào đó đang ngủ, rồi đau lòng vì cô ấy ngủ không thoải mái cho nên sẽ ôm cô ấy về giường của mình, để cho cô ấy ngủ chung giường với anh …”
Uông Thiên Hồng nghe chậm nửa nhịp mới hiểu ——- thì ra vẫn đều là Cao Dương sợ cô ngủ không được thoải mái mới ôm cô vào phòng ngủ, lúc này cảm giác trong lòng cô càng khó chịu.
“Cho nên em mới hy vọng anh cùng với những cô gái khác chia sẻ ánh nắng ban mai mỗi sáng chứ không phải là với em? Sau này anh muốn yêu, muốn hôn, muốn ôm cũng là những cô gái mặt mũi xinh đẹp khác, mà không phải là em…”
“Em không muốn!” Âm thanh sợ hãi từ trong lòng anh vọng ra.
Nâng khuôn mặt trái xoan của cô lên, anh tra hỏi: “Uông Thiên Hồng, em muốn cái gì thì dũng cảm lớn tiếng nói ra. Em không nói, sẽ không ai biết em muốn cái gì!”
Bị dồn ép liên tục, Uông Thiên Hồng đột nhiên lớn tiếng hét lên! “Em không muốn Cao đại ca ôm người con gái khác, em không muốn Cao đại ca hôn người cô gái khác, em lại càng không muốn những người khác tới chăm sóc cho Cao đại ca! Cao đại ca cũng chỉ có thể là của riêng em, có được hay không?”
Cứ tưởng rằng Cao Dương nghe xong sẽ cười to, thế nhưng con ngươi mờ mịt thấm đầy nước mắt kia lại ngoài ý muốn nhìn thấy một khuôn mặt vui vẻ ấm áp.
“Thiên Hồng, có muốn khiến cho Cao đại ca chỉ thuộc về một mình em không?”
Con ngươi ướt át lộ rõ vẻ khó hiểu, có thể thấy được cô không có nghe cẩn thận.
Nhưng không sao, tiếng nói mê hoặc lại tiếp tục ở bên tai cô dụ dỗ “Như vậy sau này Cao đại ca ôm ai, hôn ai thì người đó cũng chỉ có thể là em. Cũng chỉ có em mới có thể ở bên cạnh săn sóc cho Cao đại ca, em có muốn thế không?”.
Hồi lâu, Uông Thiên Hồng mới đỏ mặt gật đầu.
Muốn, cô đương nhiên muốn.
Con ngươi đen của Cao Dương hiện lên một vẻ gian xảo, nhìn kỹ sự ngạc nhiên tột độ trên khuôn mặt ửng hồng của cô gái trong lòng, khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười tươi đầy thâm ý. “Thiên Hồng, chúng ta kết hôn nhé?”
***
“Chị! Chị sẽ kết hôn với Cao đại ca thật sao?” Biết được cái tin vui từ trên trời rơi xuống này, Uông Thiên Lam đợi được chị mình về lập tức tóm lấy tra hỏi.
Có lầm hay không? Uông Thiên Hồng và Cao Dương từ lúc nào đã thân thiết đến mức có thể nói đến việc kết hôn. Cô thân là em gái lại có thể không biết, hiện tại tự nhiên kết hôn là tin tức chấn động nhất đối với cô, thật sự là làm cô khó có thể tiêu hóa!
“Là thật sự nha!” Uông Thiên Hồng không hiểu tại sao em mình lại kích động như thế.
“Nhưng… sao có thể chứ? Chị không phải luôn coi Cao Dương như anh trai sao, Cao đại ca đối với cả hai chúng ta cũng như là với em gái. Hai người từ lúc nào đã kết thành một đôi vậy… Chị, hôn nhân không phải chuyện đùa, chị là thật sự muốn gả cho anh trai sao?” Cô biết Cao Dương là một đối tượng tốt, Cao đại ca vẫn luôn đối xử với tỷ muội các cô rất tốt, nhưng…
Nói như thế nào cũng vẫn thấy kỳ cục. Chị thích Cao đại ca, đến tột cùng là coi Cao đại ca là một người thân, hay là một người đàn ông để yêu thương?
Mà Cao đại ca thì sao? Anh ấy xuất phát từ thật lòng muốn kết hôn với chị, hay là cũng giống như chị, bị làm cho không phân biệt được yêu chiều và tình yêu thật sự?
Không được! Thân là người bảo vệ chị, cô nhất định phải làm cho rõ ràng, không thể để cho chị và Cao đại ca hai người đem việc chung thân đại sự của chính mình coi như trò đùa được!
“Cao đại ca nói, gả cho anh ấy sau này sẽ không thể đối với anh ấy như anh trai, mà phải coi anh ấy là chồng.” Uông Thiên Hồng mang bộ mặt mỉm cười sửa lời em mình.
Sau này người mà anh ấy ôm, hôn đều chỉ có một mình cô, vừa nghĩ đến đó cô đã muốn cười trộm! “Hơn nữa chị cũng đã gọi điện cho mẹ, báo cho mẹ biết. Mẹ cũng bảo là được, khi trở về mẹ chuẩn bị hôn lễ cho bọn chị.”
Xem ra đại cục đã định.
Uông Thiên Lam chỉ là cảm thấy không cam lòng, tiếp tục không ngừng cố gắng, “Nhưng chị à, hai người ngay cả trình độ tình nhân còn chưa đạt tới, cứ vượt cấp như vậy không phải là quá nhanh sao?”
Hàng lông mày xinh xắn của Uông Thiên Hồng nhăn lại, “Em nói trình độ tình nhân là cái gì?”
“Nói ví dụ như nắm tay, ôm nữa! Cũng giống như em và Cao Khoát ấy.”
“Cái này có nha!”
Gì chứ? Đã từng nắm tay, còn từng ôm nữa? Uông Thiên Lam ngoác rộng miệng, trong lúc nhất thời lại không tìm được chữ thích hợp để nói lên sự kinh ngạc của mình!
Thì ra đậu hũ của chị mình đã sớm bị Cao đại ca ăn rồi, tay chân của anh ta cũng thật là mau lẹ quá nhỉ!
Không đúng, hiện tại không phải là lúc để tán dương. “Thật là! Hai người đã từng nắm tay, từng ôm còn hôn môi thì sao?”
Chỉ thấy cả khuôn mặt Uông Thiên Hồng đột nhiên biến thành màu phấn hồng, cô xấu hổ lúng túng nói: “Việc này… bọn chị cũng đã làm qua rồi!”
Mà còn là làm hàng ngày!
Bởi vì kinh ngạc mà há to miệng, Uông Thiên Lam sợ tới mức cằm đều sắp rơi xuống đất! “Trời ơi! Hai người đã đến bí mật gặp gỡ lúc nào mà đã đến trình độ này em lại không biết!”
Lúc này lại đến lượt Uông Thiên Hồng không phục, “Vậy em và Cao nhị ca cũng chẳng phải thế sao. Chị cũng không biết thì ra hồi đó em đã thầm thích Cao nhị ca từ lâu, bị từ chối cũng không chịu nói cho chị biết!”
Uông Thiên Lam đang vô cùng bất mãn, bị chị nói như thế, toàn bộ lời muốn nói đều yên lặng nuốt trở lại trong bụng, cô cười khan hai tiếng định cho qua chuyện.
Thì ra kẻ không biết rõ sự thật lại chính là cô em gái ngu ngốc bị lừa xuống đáy vực này.
Còn nữa, cái tên Cao Khoát chết tiệt kia, lại dám đem chuyện tuổi trẻ thầm mến hắn ta của cô nói cho mọi người biết!
Tóm lại, tất cả đều là do cái tên Cao Khoát đó không đúng!
Còn thêm việc ngay cả chuyện anh trai hắn ta thích chị mình cũng không biết, quả thực là tội đồ số một!
Bình luận truyện