Ân Hữu Trọng Báo
Chương 17: Về nhà
“Mẹ cậu đang ở trước cổng khu dân cư.” Hàn Trọng Viễn gác máy, sau đó nhìn Mạnh Ân.
Thần sắc Mạnh Ân bỗng hoá trắng bệch, vội vàng đứng dậy: “Để em đi xem.”
“Tôi cũng đi.” Hàn Trọng Viễn nói.
Bấy giờ là đầu năm 2000, đất đai ở thành phố S vẫn chưa đến nỗi “tấc đất tấc vàng”, thị trường bất động sản cũng chưa đến nỗi chỉ hận không thể đem từng miếng từng miếng đất một kiếm lợi triệt để như đời sau. Khu biệt thự nơi nhà họ Hàn ở cũng khá lớn, nhà nào cũng có vườn hoa. Chưa kể vài chỗ trước cửa sau cửa đều có khá nhiều bãi đỗ xe, còn có cả hòn giả sơn và dòng sông ngăn cách từng khu nhà một. Tất cả những điều này khiến căn biệt thự cách cổng của khu dân cư khá xa.
Mạnh Ân chạy, còn Hàn Trọng Viễn theo sau cậu, trông dáng vẻ lo lắng của cậu thì khẽ chau mày.
Vốn dĩ hắn vẫn có thể khiến Lý Thục Vân an tâm, chỉ cần bịa ra tin tức Mạnh Ân chuyển trường là được. Nhưng sau khi điều tra chuyện của Lý Thục Vân, hắn lại không vừa ý.
Trong hai người Lý Thục Vân và Mạnh Kiến Kim, tội lỗi mà Mạnh Kiến Kim phạm phải so ra lớn hơn Lý Thục Vân nhiều, điều này là chắc chắn. Nhưng Lý Thục Vân cũng không phải một người mẹ tốt.
Tất nhiên hắn chẳng mong có một người mẹ như vậy chen giữa Mạnh Ân và mình, nên lần trước khi gặp Mạnh Kiến Kim, mới không nể mặt chút nào như thế… Quả nhiên, Mạnh Kiến Kim đã khiến Lý Thục Vân tìm đến rồi.
Rất nhanh Mạnh Ân đã tới cổng khu dân cư, vừa vặn trông thấy Lý Thục Vân mặc một bộ đồng phục cũ đang đợi trong phòng bảo vệ.
Bộ đồng phục cũ này, là trước đây khi Lý Thục Vân giúp Mạnh Ân tìm người may đồng phục, tiện thể làm thêm đồng phục của trường khác. Bà ta cảm thấy mặc bộ đồ này làm việc vô cùng thuận tiện, nên ngày nào cũng mặc.
“Mẹ…” Mạnh Ân nhìn thấy Lý Thục Vân, nhất thời có chút hụt hơi.
Năm nay Lý Thục Vân mới đầu bốn mươi, thoạt trông lại già hơn tuổi thật những mười tuổi. Tóc bà ta hơi rối, đằng sau buộc đôi ngựa, nước da ngăm đen hai má thô ráp, trên mặt đong đầy cơ cực, khiến người khác nhìn bà ta một cái là sẽ cảm thấy bà ta sống rất khổ, sau đó hoàn toàn xem nhẹ bộ dáng bà ta, gương mặt vốn cũng chẳng đến nỗi nào.
Mà lúc này đây, người đàn bà gương mặt toát lên cơ cực, mang theo chút oán giận nhìn Mạnh Ân: “Mày còn có mặt mũi gọi tao là mẹ! Mày bị người ta đuổi học, thế mà còn lừa tao! Nếu không phải con em mày nói cho tao biết, chắc tao còn chả biết thằng ranh con chết bằm nhà mày lại còn láo toét quá thể, ngay cả bố mày cũng dám đánh!”
“Con…” Mạnh Ân định giải thích mình không đánh người, nhưng nhớ tới người đánh là Hàn Trọng Viễn, cũng đành chỉ im lặng không nói gì.
Lý Thục Vân thấy thế thì càng tức giận: “Bộ quần áo này mày lấy đâu ra? Thằng súc sinh mày, có thật là mày bám víu vào kẻ có tiền rồi muốn đối phó bố của mày không? Sao mày trơ trẽn thế hả? Cái thằng đĩ nhà mày, lẳng lơ, lại dám đi làm cái loại bê đê chả biết xấu hổ…” Thời còn trẻ Lý Thục Vân vẫn luôn ở nông thôn, đến thành phố S cũng sống ở nơi bẩn nhất hỗn tạp nhất, ô ngôn uế ngữ mở miệng tuôn ra một mạch.
Mạnh Ân đã quen bị mắng rồi, nhưng nhìn Hàn Trọng Viễn cách đấy không xa, nhất thời lại nảy sinh cảm giác xấu hổ tột cùng.
“Vì mày mà tao chịu khổ nhiều như vậy, trăm phương nghìn cách lấy lòng bố mày, còn mày thì làm được tích sự gì? Mày không muốn tao được thoải mái có đúng hay không? Mày lại còn đi ở với trai, mày làm tao mất hết mặt mũi rồi!” Lý Thục Vân căm giận nhìn Mạnh Ân.
Thanh minh sẽ chỉ càng khiến bản thân không dễ chịu, đổi lấy càng nhiều đánh mắng hơn, Mạnh Ân theo thói quen cúi thấp đầu. Lý Thục Vân lại nhìn quanh một lát, sau đó chộp lấy chiếc chổi trên tường trong phòng bảo vệ, muốn nện xuống người Mạnh Ân: “Mày là cái loại vô liêm sỉ không biết xấu hổ, hôm nay tao phải đánh chết mày, coi như không có loại con như mày!”
Khi Hàn Trọng Viễn biết Lý Thục Vân đến đây, thì đã biết chỉ e Mạnh Ân sẽ phải chịu ít đau khổ. Hắn cũng muốn Mạnh Ân chịu khổ một chút, để cậu không còn trông đợi gì vào Lý Thục Vân nữa, không cần phải ngày nào cũng nhớ đến Lý Thục Vân. Nhưng thực sự chứng kiến Mạnh Ân bị mắng, lại thấy trong lòng bấp bênh, đau nhói khó tả. Chờ tới khi trông thấy Lý Thục Vân còn định đánh Mạnh Ân, lại càng có cảm giác tức giận không kiềm chế được, bèn xông lên phía trước toan đạp người ngã xuống.
May mà trong khoảnh khắc sắp sửa ra tay kia, bỗng nhiên hắn nhớ ra rằng, đối với Mạnh Ân, Lý Thục Vân và Mạnh Kiến Kim không giống nhau.
Mạnh Ân có thể không thích Mạnh Kiến Kim, nhưng Lý Thục Vân lại là người mẹ cùng cậu sống nương tựa lẫn nhau… Ý nghĩ thoắt biến, Hàn Trọng Viễn không ra tay với Lý Thục Vân nữa, đổi lại ôm chặt Mạnh Ân một phen, bảo vệ Mạnh Ân trong lòng.
Đời này Hàn Trọng Viễn cũng không phải chưa bị đánh bao giờ. Năm hắn mười tuổi từng làm hỏng chiếc máy tính bàn đầu tiên mà Tiền Mạt mua, trong máy chứa rất nhiều dữ liệu lại hỏng đến không thể sửa được, Tiền Mạt đã từng cầm chổi lông gà đuổi hắn chạy khắp nơi. Nhưng thứ gọi là đánh kia, thật ra chỉ là sấm to mưa nhỏ, đánh lên người hắn vốn chẳng đau tẹo nào. Đánh xong, Tiền Mạt còn lấy chiếc radio cũ cho hắn tháo ra chơi…
Nhưng Lý Thục Vân thì khác. Hàn Trọng Viễn mặc đồ không thể coi là ít, nhưng cán chổi đánh vào lưng vẫn khiến hắn cảm thấy rất đau, thậm chí vì lực đánh rất mạnh còn khiến cả người phải lung lay.
Nhận ra điều này, nhất thời Hàn Trọng Viễn cảm thấy muôn phần may mắn. Cơ thể hắn khoẻ mạnh bị đánh cũng chẳng sao, nếu như đánh lên người Mạnh Ân… Bây giờ cả người Mạnh Ân vẫn toàn xương xẩu, không cẩn thận còn đánh hỏng người luôn ấy chứ!
Lý Thục Vân phát hiện mình đánh phải người khác, lại cũng chẳng dừng tay, thậm chí vì cho rằng người này quá nửa chính là kẻ ở chung với con mình mà đánh càng thêm mạnh. Nhận ra điều này, Hàn Trọng Viễn lại ôm Mạnh Ân chặt hơn.
Mạnh Ân không kìm được run rẩy, rất nhanh lại bắt đầu giãy giụa. Cậu vẫn luôn muốn có người có thể che chở cho mình, nhưng Hàn Trọng Viễn che chở cho cậu thật, lại khiến cậu vừa kinh hãi vừa áy náy, cuối cùng toàn thân lạnh toát: “Mẹ, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, con sai rồi, con sẽ về ngay…”
Hàn Trọng Viễn nghe thấy câu nói muốn về của Mạnh Ân, càng ôm người chặt hơn. Nhưng đúng lúc hắn đang định dạy dỗ Mạnh Ân một chút, bỗng nhiên lại phát hiện người trong lòng hơi bất thường: “Mạnh Ân!”
Mạnh Ân thừa dịp Hàn Trọng Viễn ngạc nhiên mà thoát ra, định ngăn cản mẹ mình, lại đột nhiên phát hiện bảo vệ đã phản ứng lại, kéo mẹ của cậu ra rồi.
Nhìn người mẹ còn đang mắng chửi của mình một cái, lại nhìn Hàn Trọng Viễn bị người dùng chổi đánh ra rất nhiều dấu vết, sợ hãi trong lòng Mạnh Ân bỗng loang rộng.
Hàn Trọng Viễn đối xử với cậu vô cùng vô cùng tốt, mẹ của cậu lại đánh Hàn Trọng Viễn… Sau này cậu, còn có thể gặp Hàn Trọng Viễn nữa sao?
“Cậu sao vậy?” Nhất thời Hàn Trọng Viễn hối hận tột cùng, nếu biết trước sẽ thế này thì nhất định hắn đã không để Lý Thục Vân đến đây… “Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm gì mẹ cậu đâu.”
“Xin lỗi…” Mạnh Ân nhanh chóng đứng dậy, “Xin lỗi, em sẽ đưa mẹ em đi ngay, xin lỗi.” Nếu như cậu còn ở lại đây thì nhất định sẽ rước thêm phiền phức cho Hàn Trọng Viễn, chẳng bằng rời khỏi sớm một chút.
Loại người như cậu, đáng lẽ không xứng để Hàn Trọng Viễn để mắt đến, bây giờ cũng nên tỉnh mộng rồi…
“Cậu muốn đi?” Khoé mắt Hàn Trọng Viễn tối sầm – Mạnh Ân muốn đi? Trong mắt Mạnh Ân, mình còn không bằng mẹ của cậu ấy? Rõ ràng biết rằng tất cả những điều này là đương nhiên, nhưng Hàn Trọng Viễn vẫn nổi lên xúc động muốn huỷ diệt mọi thứ xung quanh.
Ròng rã mười lăm năm, trong sinh mệnh của hắn cũng chỉ có Mạnh Ân, sao Mạnh Ân có thể đi?
“Anh đến bệnh viện xem sao, em đưa mẹ đi trước, bà ấy…” Mạnh Ân liếc nhìn Lý Thục Vân, người chưa bao giờ dám phản kháng mẹ như cậu, lần đầu tiên thay mẹ mình đưa ra quyết định. Cho dù thế nào, cậu không thể để mẹ mình ở lại đây chửi mắng Hàn Trọng Viễn được nữa, tránh làm tổn hại đến thanh danh của Hàn Trọng Viễn.
Trước đây khi nhật kí bị dán bên trong tủ kính, cậu lo sợ việc này sẽ bị mẹ mình, bị mọi người xung quanh biết, giờ lại cảm thấy mấy chuyện kia chẳng là gì cả.
Chờ về đến nhà, mẹ cậu đánh cậu mắng cậu thế nào cũng kệ, chỉ cần không ảnh hưởng đến Hàn Trọng Viễn là được.
Hàn Trọng Viễn lại hơi cuồng loạn, thậm chí bắt đầu hối hận khi nãy mình không đánh cho Lý Thục Vân một trận: “Cậu thật sự muốn đi?”
“Em đi trước.” Mạnh Ân không dám nhìn Hàn Trọng Viễn, kéo mẹ mình rời đi.
Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân bỏ đi không hề ngoảnh lại, thần sắc chợt hoá lạnh lẽo – hay là trực tiếp dùng thuốc tác dụng mạnh luôn đi?
Nhưng nếu Mạnh Ân lại bị mẹ cậu đánh mắng…
Bỗng nhiên Hàn Trọng Viễn ngoảnh nhìn vệ sĩ mà Tiền Mạt thuê bảo vệ mình: “Anh đi theo dõi xem, nếu như người đàn bà này dám đánh người, thì dạy dỗ bà ta một chút!”
“Vâng.” Vệ sĩ trả lời xong thì đi ngay, thấy thế, Hàn Trọng Viễn lại cầm điện thoại gọi đi một cuộc.
Bây giờ nội tâm Hàn Trọng Viễn bấp bênh không yên, thậm chí còn không có cách nào bình tĩnh suy xét, nên cũng hoàn toàn chẳng phát hiện, ở một góc khuất cách đó không xa, Mạnh Manh đã chứng kiến tất cả mọi chuyện.
Thần sắc Mạnh Ân bỗng hoá trắng bệch, vội vàng đứng dậy: “Để em đi xem.”
“Tôi cũng đi.” Hàn Trọng Viễn nói.
Bấy giờ là đầu năm 2000, đất đai ở thành phố S vẫn chưa đến nỗi “tấc đất tấc vàng”, thị trường bất động sản cũng chưa đến nỗi chỉ hận không thể đem từng miếng từng miếng đất một kiếm lợi triệt để như đời sau. Khu biệt thự nơi nhà họ Hàn ở cũng khá lớn, nhà nào cũng có vườn hoa. Chưa kể vài chỗ trước cửa sau cửa đều có khá nhiều bãi đỗ xe, còn có cả hòn giả sơn và dòng sông ngăn cách từng khu nhà một. Tất cả những điều này khiến căn biệt thự cách cổng của khu dân cư khá xa.
Mạnh Ân chạy, còn Hàn Trọng Viễn theo sau cậu, trông dáng vẻ lo lắng của cậu thì khẽ chau mày.
Vốn dĩ hắn vẫn có thể khiến Lý Thục Vân an tâm, chỉ cần bịa ra tin tức Mạnh Ân chuyển trường là được. Nhưng sau khi điều tra chuyện của Lý Thục Vân, hắn lại không vừa ý.
Trong hai người Lý Thục Vân và Mạnh Kiến Kim, tội lỗi mà Mạnh Kiến Kim phạm phải so ra lớn hơn Lý Thục Vân nhiều, điều này là chắc chắn. Nhưng Lý Thục Vân cũng không phải một người mẹ tốt.
Tất nhiên hắn chẳng mong có một người mẹ như vậy chen giữa Mạnh Ân và mình, nên lần trước khi gặp Mạnh Kiến Kim, mới không nể mặt chút nào như thế… Quả nhiên, Mạnh Kiến Kim đã khiến Lý Thục Vân tìm đến rồi.
Rất nhanh Mạnh Ân đã tới cổng khu dân cư, vừa vặn trông thấy Lý Thục Vân mặc một bộ đồng phục cũ đang đợi trong phòng bảo vệ.
Bộ đồng phục cũ này, là trước đây khi Lý Thục Vân giúp Mạnh Ân tìm người may đồng phục, tiện thể làm thêm đồng phục của trường khác. Bà ta cảm thấy mặc bộ đồ này làm việc vô cùng thuận tiện, nên ngày nào cũng mặc.
“Mẹ…” Mạnh Ân nhìn thấy Lý Thục Vân, nhất thời có chút hụt hơi.
Năm nay Lý Thục Vân mới đầu bốn mươi, thoạt trông lại già hơn tuổi thật những mười tuổi. Tóc bà ta hơi rối, đằng sau buộc đôi ngựa, nước da ngăm đen hai má thô ráp, trên mặt đong đầy cơ cực, khiến người khác nhìn bà ta một cái là sẽ cảm thấy bà ta sống rất khổ, sau đó hoàn toàn xem nhẹ bộ dáng bà ta, gương mặt vốn cũng chẳng đến nỗi nào.
Mà lúc này đây, người đàn bà gương mặt toát lên cơ cực, mang theo chút oán giận nhìn Mạnh Ân: “Mày còn có mặt mũi gọi tao là mẹ! Mày bị người ta đuổi học, thế mà còn lừa tao! Nếu không phải con em mày nói cho tao biết, chắc tao còn chả biết thằng ranh con chết bằm nhà mày lại còn láo toét quá thể, ngay cả bố mày cũng dám đánh!”
“Con…” Mạnh Ân định giải thích mình không đánh người, nhưng nhớ tới người đánh là Hàn Trọng Viễn, cũng đành chỉ im lặng không nói gì.
Lý Thục Vân thấy thế thì càng tức giận: “Bộ quần áo này mày lấy đâu ra? Thằng súc sinh mày, có thật là mày bám víu vào kẻ có tiền rồi muốn đối phó bố của mày không? Sao mày trơ trẽn thế hả? Cái thằng đĩ nhà mày, lẳng lơ, lại dám đi làm cái loại bê đê chả biết xấu hổ…” Thời còn trẻ Lý Thục Vân vẫn luôn ở nông thôn, đến thành phố S cũng sống ở nơi bẩn nhất hỗn tạp nhất, ô ngôn uế ngữ mở miệng tuôn ra một mạch.
Mạnh Ân đã quen bị mắng rồi, nhưng nhìn Hàn Trọng Viễn cách đấy không xa, nhất thời lại nảy sinh cảm giác xấu hổ tột cùng.
“Vì mày mà tao chịu khổ nhiều như vậy, trăm phương nghìn cách lấy lòng bố mày, còn mày thì làm được tích sự gì? Mày không muốn tao được thoải mái có đúng hay không? Mày lại còn đi ở với trai, mày làm tao mất hết mặt mũi rồi!” Lý Thục Vân căm giận nhìn Mạnh Ân.
Thanh minh sẽ chỉ càng khiến bản thân không dễ chịu, đổi lấy càng nhiều đánh mắng hơn, Mạnh Ân theo thói quen cúi thấp đầu. Lý Thục Vân lại nhìn quanh một lát, sau đó chộp lấy chiếc chổi trên tường trong phòng bảo vệ, muốn nện xuống người Mạnh Ân: “Mày là cái loại vô liêm sỉ không biết xấu hổ, hôm nay tao phải đánh chết mày, coi như không có loại con như mày!”
Khi Hàn Trọng Viễn biết Lý Thục Vân đến đây, thì đã biết chỉ e Mạnh Ân sẽ phải chịu ít đau khổ. Hắn cũng muốn Mạnh Ân chịu khổ một chút, để cậu không còn trông đợi gì vào Lý Thục Vân nữa, không cần phải ngày nào cũng nhớ đến Lý Thục Vân. Nhưng thực sự chứng kiến Mạnh Ân bị mắng, lại thấy trong lòng bấp bênh, đau nhói khó tả. Chờ tới khi trông thấy Lý Thục Vân còn định đánh Mạnh Ân, lại càng có cảm giác tức giận không kiềm chế được, bèn xông lên phía trước toan đạp người ngã xuống.
May mà trong khoảnh khắc sắp sửa ra tay kia, bỗng nhiên hắn nhớ ra rằng, đối với Mạnh Ân, Lý Thục Vân và Mạnh Kiến Kim không giống nhau.
Mạnh Ân có thể không thích Mạnh Kiến Kim, nhưng Lý Thục Vân lại là người mẹ cùng cậu sống nương tựa lẫn nhau… Ý nghĩ thoắt biến, Hàn Trọng Viễn không ra tay với Lý Thục Vân nữa, đổi lại ôm chặt Mạnh Ân một phen, bảo vệ Mạnh Ân trong lòng.
Đời này Hàn Trọng Viễn cũng không phải chưa bị đánh bao giờ. Năm hắn mười tuổi từng làm hỏng chiếc máy tính bàn đầu tiên mà Tiền Mạt mua, trong máy chứa rất nhiều dữ liệu lại hỏng đến không thể sửa được, Tiền Mạt đã từng cầm chổi lông gà đuổi hắn chạy khắp nơi. Nhưng thứ gọi là đánh kia, thật ra chỉ là sấm to mưa nhỏ, đánh lên người hắn vốn chẳng đau tẹo nào. Đánh xong, Tiền Mạt còn lấy chiếc radio cũ cho hắn tháo ra chơi…
Nhưng Lý Thục Vân thì khác. Hàn Trọng Viễn mặc đồ không thể coi là ít, nhưng cán chổi đánh vào lưng vẫn khiến hắn cảm thấy rất đau, thậm chí vì lực đánh rất mạnh còn khiến cả người phải lung lay.
Nhận ra điều này, nhất thời Hàn Trọng Viễn cảm thấy muôn phần may mắn. Cơ thể hắn khoẻ mạnh bị đánh cũng chẳng sao, nếu như đánh lên người Mạnh Ân… Bây giờ cả người Mạnh Ân vẫn toàn xương xẩu, không cẩn thận còn đánh hỏng người luôn ấy chứ!
Lý Thục Vân phát hiện mình đánh phải người khác, lại cũng chẳng dừng tay, thậm chí vì cho rằng người này quá nửa chính là kẻ ở chung với con mình mà đánh càng thêm mạnh. Nhận ra điều này, Hàn Trọng Viễn lại ôm Mạnh Ân chặt hơn.
Mạnh Ân không kìm được run rẩy, rất nhanh lại bắt đầu giãy giụa. Cậu vẫn luôn muốn có người có thể che chở cho mình, nhưng Hàn Trọng Viễn che chở cho cậu thật, lại khiến cậu vừa kinh hãi vừa áy náy, cuối cùng toàn thân lạnh toát: “Mẹ, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, con sai rồi, con sẽ về ngay…”
Hàn Trọng Viễn nghe thấy câu nói muốn về của Mạnh Ân, càng ôm người chặt hơn. Nhưng đúng lúc hắn đang định dạy dỗ Mạnh Ân một chút, bỗng nhiên lại phát hiện người trong lòng hơi bất thường: “Mạnh Ân!”
Mạnh Ân thừa dịp Hàn Trọng Viễn ngạc nhiên mà thoát ra, định ngăn cản mẹ mình, lại đột nhiên phát hiện bảo vệ đã phản ứng lại, kéo mẹ của cậu ra rồi.
Nhìn người mẹ còn đang mắng chửi của mình một cái, lại nhìn Hàn Trọng Viễn bị người dùng chổi đánh ra rất nhiều dấu vết, sợ hãi trong lòng Mạnh Ân bỗng loang rộng.
Hàn Trọng Viễn đối xử với cậu vô cùng vô cùng tốt, mẹ của cậu lại đánh Hàn Trọng Viễn… Sau này cậu, còn có thể gặp Hàn Trọng Viễn nữa sao?
“Cậu sao vậy?” Nhất thời Hàn Trọng Viễn hối hận tột cùng, nếu biết trước sẽ thế này thì nhất định hắn đã không để Lý Thục Vân đến đây… “Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm gì mẹ cậu đâu.”
“Xin lỗi…” Mạnh Ân nhanh chóng đứng dậy, “Xin lỗi, em sẽ đưa mẹ em đi ngay, xin lỗi.” Nếu như cậu còn ở lại đây thì nhất định sẽ rước thêm phiền phức cho Hàn Trọng Viễn, chẳng bằng rời khỏi sớm một chút.
Loại người như cậu, đáng lẽ không xứng để Hàn Trọng Viễn để mắt đến, bây giờ cũng nên tỉnh mộng rồi…
“Cậu muốn đi?” Khoé mắt Hàn Trọng Viễn tối sầm – Mạnh Ân muốn đi? Trong mắt Mạnh Ân, mình còn không bằng mẹ của cậu ấy? Rõ ràng biết rằng tất cả những điều này là đương nhiên, nhưng Hàn Trọng Viễn vẫn nổi lên xúc động muốn huỷ diệt mọi thứ xung quanh.
Ròng rã mười lăm năm, trong sinh mệnh của hắn cũng chỉ có Mạnh Ân, sao Mạnh Ân có thể đi?
“Anh đến bệnh viện xem sao, em đưa mẹ đi trước, bà ấy…” Mạnh Ân liếc nhìn Lý Thục Vân, người chưa bao giờ dám phản kháng mẹ như cậu, lần đầu tiên thay mẹ mình đưa ra quyết định. Cho dù thế nào, cậu không thể để mẹ mình ở lại đây chửi mắng Hàn Trọng Viễn được nữa, tránh làm tổn hại đến thanh danh của Hàn Trọng Viễn.
Trước đây khi nhật kí bị dán bên trong tủ kính, cậu lo sợ việc này sẽ bị mẹ mình, bị mọi người xung quanh biết, giờ lại cảm thấy mấy chuyện kia chẳng là gì cả.
Chờ về đến nhà, mẹ cậu đánh cậu mắng cậu thế nào cũng kệ, chỉ cần không ảnh hưởng đến Hàn Trọng Viễn là được.
Hàn Trọng Viễn lại hơi cuồng loạn, thậm chí bắt đầu hối hận khi nãy mình không đánh cho Lý Thục Vân một trận: “Cậu thật sự muốn đi?”
“Em đi trước.” Mạnh Ân không dám nhìn Hàn Trọng Viễn, kéo mẹ mình rời đi.
Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân bỏ đi không hề ngoảnh lại, thần sắc chợt hoá lạnh lẽo – hay là trực tiếp dùng thuốc tác dụng mạnh luôn đi?
Nhưng nếu Mạnh Ân lại bị mẹ cậu đánh mắng…
Bỗng nhiên Hàn Trọng Viễn ngoảnh nhìn vệ sĩ mà Tiền Mạt thuê bảo vệ mình: “Anh đi theo dõi xem, nếu như người đàn bà này dám đánh người, thì dạy dỗ bà ta một chút!”
“Vâng.” Vệ sĩ trả lời xong thì đi ngay, thấy thế, Hàn Trọng Viễn lại cầm điện thoại gọi đi một cuộc.
Bây giờ nội tâm Hàn Trọng Viễn bấp bênh không yên, thậm chí còn không có cách nào bình tĩnh suy xét, nên cũng hoàn toàn chẳng phát hiện, ở một góc khuất cách đó không xa, Mạnh Manh đã chứng kiến tất cả mọi chuyện.
Bình luận truyện