Án Mạng Có Thể Chết Người Đó

Chương 3: Ác ma muốn có quà



Đội trưởng đội văn nghệđứng trước lớp phán lệnh nhưđã chắc rồi, không cần biết ngươi có phản đối hay không, ta đã đề tên ngươi trong bảng vàng sáng chói treo lên giữa lớp “Tất cả chú ý! Những bạn có tên sau đây lập tức tối nay bảy giờđến nhà Hải Minh luyện tập, nghe rõ chưa”.

Vừa bước vào nghe có người nhắc tên mình, Hải Minh ngơ ngác hỏi “Này, tôi bị làm sao hả?”. Đội trưởng quét mắt, câu cổ Hải Minh đứng trên bục giảng “Ai có phản đối thì kiếm cậu ta”.

“Hải Minh! Tôi không đi được”

“Hải Minh! Mày bỏ tên tao ra, không thì tao sẽđánh chết con quái của mày”

“Hải Minh…Hải Minh……”

Một trận nháo nhào xảy ra trên bục giảng, đội trưởng thở phào cảm thấy paste cho tên này thật là sáng suốt, không chút hổ thẹn cười ha hảđi về chỗ ngồi.

“Được rồi…………! Không múa may gì hết………! Không hét hò gì hết……….! Tôi làm

hết được chưa……..?”



Tất cả im lặng, không khí ngay cả con ruồi bay ngang cũng có thể nghe được tiếng vỗcánh của nó. Bộp! Con ruồi chết bất đắc kỳ tử.

“Ha ha ha ha! Hải Minh tao biết mày rất tốt mà phải không? Ha ha ha….”

“Hải Minh! Cố lên! Chúng tớủng hộ bạn”

Mọi người vui vẻ nhẹ nhõm vì không phải vác cái mặt mốc meo vào mỗi buổi tối chinh chiến đánh quái lên trên sân khấu làm trò cười cho thiên hạ.

Đội trưởng cũng cảm thấy không giận tại sao đội hình chỉ còn một người, đứng trên cao nhìn xuống người quần áo xộc xệch, lấy ra tờ giấy ném cho cậu “Lớp chúng ta có ba tiết mục. Múa hiện đại, hát đơn ca và diễn kịch. Cậu tự xem lấy rồi tự tập luyện đi nhé”.

Bỏ của chạy lấy người, không ai muốn rảnh hơi đi tham gia mấy cái tiết mục chẳng có lợi lộc, tất cả tụm lại thành ba tụm bàn chuyện nên đi đâu chơi.

Tội nghiệp cho Hải Minh, một mình ôm sô hết tất thảy chuẩn bị cho ngày hai mươi tháng mười một đáng ghét kia, giọt nước mắt cá sấu lăn dài trên gương mặt xinh đẹp.

Ñaøi Hoa Cuùc 12

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Nằm bẹp trên giường nhìn vào tờ giấy ghi rõ ngày mười bắt đầu thi đấu giữa các lớp, rồi lại nhìn lên tấm lịch “Haiz! Hôm nay là ngày ba rồi còn một tuần nữa. A……….! Mình nên làm gì đây?”. Trong đầu hiện lên vài kế hoạch “Hay là mình giảốm. Không! Không! Thể nào cũng bị phát hiện thôi. Hay là bỏ trốn”.

“Cậu nghĩ có thể trốn được sao?” anh nhàn nhã giật tờ giấy khỏi tay cậu, đặt mông nằm bên cạnh.

Ngóc đầu dậy, cậu hếch mặt hỏi “Thế còn có cách nào nữa chứ”, vươn tay giật lại tờgiấy, nhìn anh cậu càng phát cáu hơn.

Búng nhẹ trán cậu, anh nghiêng người “Cầu xin tôi đi”. Liếc xéo, cậu nằm ngửa ra nệm, mắt nhìn lên trần nhà, bĩu môi nói “Anh mơ à!”.

Cong môi cười “Không muốn thì tựđi mà làm mấy cái trò hết uốn rồi lại éo đó đi nhé!”, giả vờ anh ngồi bật dậy định đi ra ngoài.

Nhìn người nằm trong ban chấp hành đoàn trường sắp sửa ra về, người có thể cứu vớt linh hồn đáng thương của cậu chỉ còn có ông Thầy đáng băm thành trăm mảnh kia “Được rồi! Coi như tôi cầu xin anh”.

Quay mặt, anh nói “Nhưng tôi có điều kiện”.

Ngày hôm sau đi học, tất cả mọi thứđều thay đổi, dường như sự việc ngày hôm qua chưa từng xảy ra. Cậu khó hiểu ngồi vào bàn, đội trưởng đội văn nghệ lại thêm vào tiết mục hát song ca còn thành phần tham gia bây giờ tất thảy có mười lăm người nước mắt lưng tròng khóc lóc van xin, nhưng lại không có tên cậu.

Trong lòng thầm nghĩ “Ông Giang này ra tay thật độc ác”.

“Cậu nói người đã giúp cậu như thế hả?”, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, “A à! Không! Thầy nghe nhầm đó mà” mồ hôi chảy ròng ròng.

“Tốt nhất là tôi nghe nhầm” nói rồi anh ta đi lên bục giảng “Tất cảổn định, chuông đã vào lớp, ai còn nói chuyện lập tức đi về cho tôi”.

Mặt cậuđen thui “Đúng là ông Thầy hắc ám”. Póc! Một cục phấn tọa lạc lên đầu cậu “Hải Minh! Em lại có ý kiến”.

“Sao mình nói gì ổng cũng nghe hết vậy?” cậu ôm đầu trong lòng khóc lớn.

Cuối cùng ngày hai mươi tháng mười một cũng đến, mặt mấy thầy cô giáo ai nấy đều sáng ngời ngời, bôi son trét phấn cạo ra chắc được nửa kg có. Cậu ớn lạnh rùng mình đi ngang qua người bà cô dạy lịch sử, thân hình to béo giống cái thùng phi có thể lăn bất cứ lúc nào.

Ñaøi Hoa Cuùc 13



Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

“E hèm! Hải Minh em thấy cô có đẹp không?”, nắm lại cổ áo cô giáo dạy sử hất tóc bong bóng hồng bay chập chờn sau lưng hỏi.

Nhìn nét mặt năm mươi năm gió giật tóc bay, nét đẹp không phai mờ theo thời gian nhưng là thân hình lại phát triển theo thời gian, cậu giật giật môi quay mặt chỗ khác, cái miệng chu lên dài cả năm cen-ti-mét bô lô nói “Dạ! Cô rất đẹp ạ”.

Bị bà cô tra tấn cả nửa tiếng chỉđể nói về tại sao đến bây giờ cô vẫn còn trẻđẹp nhưthế, rồi lại chỉ bí quyết sau này cậu lấy vợ phải chăm sóc côấy thế nào, chiều ý cô ấy ra làm sao, vân vân và mây mây. Thoát khỏi ma trảo của cô chỉđến khi loa trường thông báo tất cả giáo viên ra bàn ngồi, cậu mới được thả ra.

Cả buổi lễ ngồi dưới cái trời nắng thiêu đốt muốn chín da chín thịt, cậu không chịu nổi bèn lấy cây dù bật lên. Một trận ồ phát ra từđám ngồi dưới, cậu quay lưng lại nhìn.

“Ha ha ha! Hải Minh cậu thật dễ thương mà. Nói thật đi, thích thầy Giang đến vậy sao?” thằng bạn mấy hôm trước bị cậu dùng võ mồm đánh bại, nay lại ở phía sau nói cái gì đó thích thích.

Cậu nắm áo tên bạn kéo lên “Mày nói lại lần nữa”, thằng bạn méo miệng lấy tay chỉchỉ lên cây dù “Mày xem lại mặt trên cây dù mày đi”.

Thả thằng bạn ra, cậu lật lại nhìn. Một giây, hai giây, ba giây,…, mười lăm phút sau.

“A……..! Chuyện này là thế nào…………”

Trên cây dù đó có một thân hình bốc lửa sáu múi đầy đặn là hiện thân của hoàng tửbạch mã trong lòng của biết bao cô thiếu nữ, thế nào mà lại nằm chiễm chệ trên cây dù của cậu, còn có nháy mắt thổi trái tim nữa.

“Giang đầu thối! Tôi sẽ giết anh”

Người ngồi trên khu vực dành cho giáo viên hắc xì một cái thật to, khụt khịt lau đi nước mũi, anh cười thầm “Tối nay tôi đến nhà cậu đòi quà”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện