Ẩn Sát
Chương 101: Hỏi tội
"Mỹ nữ, em hình như không có chọc tới chị..."
Né qua một cước, Gia Minh trái lương tâm làm ra hình dạng vô tội, nhưng mà, trả lời hắn lại là một cú đá mãnh liệt hơn:
"Có chọc tới chị hay không, nghĩ lại xem!"
"Vậy thì chị nói ra đi, nói ra đi, biết đâu em lại nhớ lại."
"Em chết trước mặt chị một lần, sau đó tỉnh lại cũng được!"
"Loảng xoảng" một tiếng. Nhã Hàm phá hủy luôn một cái đèn bàn. Gia Minh từ trên ghế salon mượn lực nhảy đến chỗ xa hơn:
"Chuyện này quá khó khăn, em không làm được, mọi người đều là bạn bè, đổi chuyện đơn giản hơn một chút có được không? Uy..."
"Được, chi cần em đứng im bất động là được, chuyện này đủ đơn giản chưa!"
"Đầu của em không bị dính nước..."
Từ phòng khách đến phòng ngủ, lại từ phòng ngủ truy sát quay về phòng khách, tình hình chiến đấu thật là kịch liệt vô cùng. Nhã Hàm vóc người cao gầy, đùi đẹp thon dài, hơn nữa lúc này mặc váy công sờ hai mảnh mông cong mê người, hai chân thon dài được bao bởi đôi tất đen, lúc đá cao có thể nhìn thấy hết bắp đùi, đúng là cảnh tượng khiến người khác phun máu. Nhưng mà vào lúc này, Gia Minh chỉ còn cách né tránh, chứ đâu có thời gian mà có suy nghĩ lung tung như vậy ở trong đầu.
Nhã Hàm không giống như một nữ sinh nhu nhược chỉ biết khoa chân múa tay, tuy rằng sắc đẹp bên ngoài có thể khiến người khác nhầm tưởng như vậy, nhưng mà nàng có kỹ thuật chống lại sắc lang, so với Sa Sa và Linh Tĩnh còn thành thạo hơn nhiều. Ra chiêu với lực lượng rất lớn, hơn nữa khiến cho người khác cảm thấy thế nào mói là tuyệt đối thống khổ.
Thân thủ của Gia Minh nàng biết rất rõ, bởi vậy xuất thủ không lưu tình chút nào, mỗi chiêu đều dùng toàn lực. Chỉ khoảng nửa khắc, một cái điện thoại, hai ngọn đèn bàn, một cái gối, một khung ảnh tất cả đều bị hủy trong công kích của nàng.
Hiển nhiên, Nhã Hàm rất tức giận, hậu quá rất nghiêm trọng.
Ở trong phòng khách lại truy sát vài vòng. Gia Minh đem thần công chạy trốn phát huy đến mức tận cùng, tất cả khí lực của Nhã Hàm đều phát tiết vào trong không khí, không khỏi cực kỳ phiên muộn trong miệng mắng:
"Em đứng lại đó cho chị. Rm không phải rất lợi hại ư? Không phải rất nam nhân ư? Một người đơn đấu mấy trăm người, em còn có thể đem người ta ép lên trên đảo, chết hơn phân nửa, bị bắt hơn phân nửa... Đứng lại, có giỏi thì đơn đấu với chị!"
"Thế nhưng trông chị bây giờ còn kinh khủng hơn mấy trăm người kia, chị... Oa-"
"Oa a..."
Tiện tay ném một cái gối đầu tới, Nhã Hàm đã vọt tới. Gia Minh thân thể nhoáng sang lên bên phải, sau đó lại nhảy sang bên cái, nhưng mà Nhã Hàm đã dự đoán được phương hướng của hắn, rốt cục hắn cũng ăn một gót giầy, ngã lăn ra. sau đó...
Bịch một tiếng, hai người đồng thời ngã trên mặt đất, thân hình của Nhã Hàm đè ngay xuống mặt của Gia Minh:
"Hừ hừ, xem em còn chạy được không."
"Chỉ vì em cứu chị, chị không cần vong ân phụ nghĩa như vậy chứ, vong ân phụ nghĩa là không đúng..."
"Hừ hừ."
Nhã Hàm nỗ lực tỏ ra mình là người "tối độc phụ nhân tâm", nói:
"Đó là chiêu lừa gạt của chị, em bị lừa chứng tỏ em ngu! Nói đi, em muốn chết như thế nào?"
"Nam nhân thích nhất chết kiểu nào nhất?"
Hai người đuổi đánh nửa ngày. Gia Minh không có phản ứng gì. Nhã Hàm thì đã mệt tới mức thở hổn hển. Trong lúc thở đốc, hai người hầu như đều có thể ngửi được mùi vị trên người đối phương.
Đương nhiên, trên người Nhã Hàm có mùi thơm của cơ thể, Gia Minh thì có rất nhiều mùi vị, nếu như đây là một nam nhân mà nữ nhân ghét, thì sợ rằng phải dùng một câu là "trên mình nam nhân này có mùi thối buồn nôn".
Tư thế mập mờ lại thêm câu nói của Gia Minh làm cho mặt Nhã Hàm nhất thời đỏ đỏ lên, nhưng trước khi nàng nói, Gia Minh đã cải biến trọng tâm câu chuyện:
"Chị không biết? Tư thế nghiệp dư như chị, chỉ cần một giây đồng hồ, em cũng có 1700 bảy trăm biện pháp bẻ gãy cổ chị rồi."
"Hừ. Em làm thử xem."
Nhã Hàm hung hãng đánh một quyền trên ngực của Gia Minh, sau đó khập khiễng đi tới sô pha ở bên cạnh, cởi giày ra kiểm tra chỗ đau lúc nãy.
Gia Minh thở dài, đi tới bên cạnh nàng ngồi xuống, phương diện giảm đau hắn là hành gia, Nhã Hàm tuy rằng ngay từ đẩu tức giận không chịu để ý đến hắn, nhưng rốt cục cũng xoay chân phải đặt lên đùi hắn mặc cho người ta định đoạt.
Được bàn tay của Gia Minh mơn trớn Nhã Hàm cảm thấy ấm ấp lại cảm thấy tê tê, vô cùng thoải mái, lúc này nghe Gia Minh nói:
"Ngô, cảm giác thật tuyệt."
"Cảm giác... Em rốt cuộc có thể... A-"
Trong lúc nói chuyện một cơn đau nhức truyền đến. Nhã Hàm hét lên một tiếng, sau đó tức giận đá chân trái lên, nói:
"Em cố ý chỉnh chị phải không?"
Gia Minh vô lại cười:
"Chị đuổi giết em lâu như vậy, em đương nhiên cũng phải lấy lại chút lợi ích cho mình."
"Hừ. Đuổi em nhưng có đánh em được cái nào."
Nhã Hàm ủy khuất liếc mắt, nói:
"Được rồi. chuyện lần này lớn như vậy, lúc bọn họ lên đảo lại không tìm được Hoa Tulip tiên sinh gì cả. nhất định sẽ hoài nghi em. Em làm sao bây giờ?"
"Ha hả. Hoài nghi thì hoài nghi."
Gia Minh nhàn nhạt cười, nói:
"Nếu như không phải biểu hiện ra ngoài cho chị xem, chị có cảm thấy em lợi hại thần bí hay không? Huống chi không tìm được không có nghĩa là không có. Bây giờ khẳng định bọn họ đã phát hiện một chút dấu vết rồi, trên chiếc thuyền này... có thêm một người..."
"A?"
"Ha hả. Chính là sư phụ của em, là Hoa Tulip tiên sinh mà bọn họ tìm kiếm."
"Phì."
Cái chân nhỏ xinh đẹp tuyệt trần lại đá Gia Minh một cái, nói:
"Chị không tin em có sư phụ gì cả, em căn bản là một tên quái vật... Chị nghe được từ cha mình rất nhiều chuyện cơ mật, vua sát thủ gì đó đã ở Nhật Bản tới, ở trên thuyền bị Hoa Tulip tiên sinh bức lui. Trời ạ. Đây chính là đệ nhất sát thủ thế giới trong truyền thuyết, trên thuyền có nhiều vệ sĩ lợi hại mà còn không có biện pháp nào. Trong khi em không xuất thủ lại có thể hù dọa cho hắn chạy mất, thật là đại anh hùng a... Sau đó lại còn cướp được thuyền của địch nhân phát sinh tín hiệu cầu cứu cho hải quân, sau đó một đường chạy trốn không bao giờ ... trở về nữa... Em tại sao không chết ở trên biển luôn đi!"
Từ lời nói nhỏ nhẹ sùng bài đột nhiên chuyển sang độc ác phũ phàng, chân trái Nhã Hàm đạp mạnh tới, nhưng lại bị Gia Minh tóm lấy ở giữa không trung. Nhã Hàm nằm trên ghế giãy dụa nửa ngày, dương nanh múa vuốt một lúc mới chịu thu liễm lại, khuôn mặt vẫn tức giận như cũ nhìn Gia Minh, trong ánh mắt dường như có một dòng lệ trong suốt chảy ra. sau đó nàng vô ý lau đi. Bạn đang đọc truyện tại truyenbathu.vn - www.truyenbathu.vn
"Ách. Xin lỗi, thế nhưng... lúc đó phải làm như vậy, thiết bị vô tuyến điện trên thuyền đã bị bọn chúng phá hỏng, hơn nữa em và Linh Tĩnh cũng bị ép tới mức chỉ còn cách dùng thuyền của họ đào tẩu. Đương nhiên là em cũng muốn dũng mãnh giết trở lại, nhưng xét đến cùng, em cũng chỉ có một mình..."
"Em chỉ biết em có một mình..."
"Ha hà..."
Mặc dù biết đối phương quan tâm mình, nhưng đối với bầu không khí trước mắt này, Gia Minh không quen, lập tức cười nói:
"Tại sao đột nhiên quan tâm em như thế, không phải chị yêu em rồi chứ? Tuy rằng tình yêu cô trò rất có lực mê hoặc, nhưng mà hai chúng ta... sẽ không có gì kỳ quái hay sao? Tên Đông Phương Lộ trên thuyền này trông có vẻ tương đối xứng đối với chị..."
Biểu tình trên mặt Nhã Hàm đã hòa hoãn lại, nhưng nàng không cãi nhau với Gia Minh, chỉ nói:
"Đừng tự khen mình... Chị chỉ coi em là bạn tốt nhất mà thôi, đã làm bạn thì em không thể nào xứng với bản tiểu thư được, thế nhưng vẫn còn... hơn cái tên Đông Phương Lộ. Chị trông em có vẻ thuận mắt hơn."
"Ánh mắt của nữ nhân này thực là không sắc sảo..."
Gia Minh cười cười, nói:
"Đứa ngốc đều có thể nhìn ra Đông Phương Lộ so với em xuất sắc hơn nhiều."
"Bây giờ chúng ta chỉ thích hợp làm bạn bè, hai chúng ta tuổi tác cách nhau quá lớn, hơn nữa em lại không đẹp trai, cho dù có gần gũi kiểu gì, bản tiểu thư cũng không có hứng thú để ý tới em. Đông Phương Lộ lại khác, hắn rất đẹp trai, chị sợ mình không giữ được mất. Cho nên mới nói, phương diện này, Đông Phương Lộ xuất sắc hơn em nhiều, ha hả..."
"Được chị nói như vậy, em rất là vui vẻ..."
Trở lại thành phố Giang Hải, sự kiện tàu 104 đã có ảnh hưởng cực kỳ kinh khủng, bởi vì có liên quan trực tiếp tới vị Hoa Tulip tiên sinh kia. Gia Minh cùng Linh Tĩnh bị người của Viêm Hoàng Giác Tinh tới lấy lời khai hai lần.
Trước đây hai người đã trao đổi khẩu cung với nhau, cho nên không có vấn đề gì lớn, tuy rằng chỉ căn cứ vào lời nói của anh em Đông Phương Lộ, Thôi Quốc Hoa cũng có hơi chút hoài nghi Gia Minh, nhưng mà chung quy lại, bọn họ cũng không bao giờ nghĩ Gia Minh có thực lực đối phó được vói Nguyên Lại Triêu Sang, ai nghĩ như vậy có khi còn bị coi là ngu ngốc.
Né qua một cước, Gia Minh trái lương tâm làm ra hình dạng vô tội, nhưng mà, trả lời hắn lại là một cú đá mãnh liệt hơn:
"Có chọc tới chị hay không, nghĩ lại xem!"
"Vậy thì chị nói ra đi, nói ra đi, biết đâu em lại nhớ lại."
"Em chết trước mặt chị một lần, sau đó tỉnh lại cũng được!"
"Loảng xoảng" một tiếng. Nhã Hàm phá hủy luôn một cái đèn bàn. Gia Minh từ trên ghế salon mượn lực nhảy đến chỗ xa hơn:
"Chuyện này quá khó khăn, em không làm được, mọi người đều là bạn bè, đổi chuyện đơn giản hơn một chút có được không? Uy..."
"Được, chi cần em đứng im bất động là được, chuyện này đủ đơn giản chưa!"
"Đầu của em không bị dính nước..."
Từ phòng khách đến phòng ngủ, lại từ phòng ngủ truy sát quay về phòng khách, tình hình chiến đấu thật là kịch liệt vô cùng. Nhã Hàm vóc người cao gầy, đùi đẹp thon dài, hơn nữa lúc này mặc váy công sờ hai mảnh mông cong mê người, hai chân thon dài được bao bởi đôi tất đen, lúc đá cao có thể nhìn thấy hết bắp đùi, đúng là cảnh tượng khiến người khác phun máu. Nhưng mà vào lúc này, Gia Minh chỉ còn cách né tránh, chứ đâu có thời gian mà có suy nghĩ lung tung như vậy ở trong đầu.
Nhã Hàm không giống như một nữ sinh nhu nhược chỉ biết khoa chân múa tay, tuy rằng sắc đẹp bên ngoài có thể khiến người khác nhầm tưởng như vậy, nhưng mà nàng có kỹ thuật chống lại sắc lang, so với Sa Sa và Linh Tĩnh còn thành thạo hơn nhiều. Ra chiêu với lực lượng rất lớn, hơn nữa khiến cho người khác cảm thấy thế nào mói là tuyệt đối thống khổ.
Thân thủ của Gia Minh nàng biết rất rõ, bởi vậy xuất thủ không lưu tình chút nào, mỗi chiêu đều dùng toàn lực. Chỉ khoảng nửa khắc, một cái điện thoại, hai ngọn đèn bàn, một cái gối, một khung ảnh tất cả đều bị hủy trong công kích của nàng.
Hiển nhiên, Nhã Hàm rất tức giận, hậu quá rất nghiêm trọng.
Ở trong phòng khách lại truy sát vài vòng. Gia Minh đem thần công chạy trốn phát huy đến mức tận cùng, tất cả khí lực của Nhã Hàm đều phát tiết vào trong không khí, không khỏi cực kỳ phiên muộn trong miệng mắng:
"Em đứng lại đó cho chị. Rm không phải rất lợi hại ư? Không phải rất nam nhân ư? Một người đơn đấu mấy trăm người, em còn có thể đem người ta ép lên trên đảo, chết hơn phân nửa, bị bắt hơn phân nửa... Đứng lại, có giỏi thì đơn đấu với chị!"
"Thế nhưng trông chị bây giờ còn kinh khủng hơn mấy trăm người kia, chị... Oa-"
"Oa a..."
Tiện tay ném một cái gối đầu tới, Nhã Hàm đã vọt tới. Gia Minh thân thể nhoáng sang lên bên phải, sau đó lại nhảy sang bên cái, nhưng mà Nhã Hàm đã dự đoán được phương hướng của hắn, rốt cục hắn cũng ăn một gót giầy, ngã lăn ra. sau đó...
Bịch một tiếng, hai người đồng thời ngã trên mặt đất, thân hình của Nhã Hàm đè ngay xuống mặt của Gia Minh:
"Hừ hừ, xem em còn chạy được không."
"Chỉ vì em cứu chị, chị không cần vong ân phụ nghĩa như vậy chứ, vong ân phụ nghĩa là không đúng..."
"Hừ hừ."
Nhã Hàm nỗ lực tỏ ra mình là người "tối độc phụ nhân tâm", nói:
"Đó là chiêu lừa gạt của chị, em bị lừa chứng tỏ em ngu! Nói đi, em muốn chết như thế nào?"
"Nam nhân thích nhất chết kiểu nào nhất?"
Hai người đuổi đánh nửa ngày. Gia Minh không có phản ứng gì. Nhã Hàm thì đã mệt tới mức thở hổn hển. Trong lúc thở đốc, hai người hầu như đều có thể ngửi được mùi vị trên người đối phương.
Đương nhiên, trên người Nhã Hàm có mùi thơm của cơ thể, Gia Minh thì có rất nhiều mùi vị, nếu như đây là một nam nhân mà nữ nhân ghét, thì sợ rằng phải dùng một câu là "trên mình nam nhân này có mùi thối buồn nôn".
Tư thế mập mờ lại thêm câu nói của Gia Minh làm cho mặt Nhã Hàm nhất thời đỏ đỏ lên, nhưng trước khi nàng nói, Gia Minh đã cải biến trọng tâm câu chuyện:
"Chị không biết? Tư thế nghiệp dư như chị, chỉ cần một giây đồng hồ, em cũng có 1700 bảy trăm biện pháp bẻ gãy cổ chị rồi."
"Hừ. Em làm thử xem."
Nhã Hàm hung hãng đánh một quyền trên ngực của Gia Minh, sau đó khập khiễng đi tới sô pha ở bên cạnh, cởi giày ra kiểm tra chỗ đau lúc nãy.
Gia Minh thở dài, đi tới bên cạnh nàng ngồi xuống, phương diện giảm đau hắn là hành gia, Nhã Hàm tuy rằng ngay từ đẩu tức giận không chịu để ý đến hắn, nhưng rốt cục cũng xoay chân phải đặt lên đùi hắn mặc cho người ta định đoạt.
Được bàn tay của Gia Minh mơn trớn Nhã Hàm cảm thấy ấm ấp lại cảm thấy tê tê, vô cùng thoải mái, lúc này nghe Gia Minh nói:
"Ngô, cảm giác thật tuyệt."
"Cảm giác... Em rốt cuộc có thể... A-"
Trong lúc nói chuyện một cơn đau nhức truyền đến. Nhã Hàm hét lên một tiếng, sau đó tức giận đá chân trái lên, nói:
"Em cố ý chỉnh chị phải không?"
Gia Minh vô lại cười:
"Chị đuổi giết em lâu như vậy, em đương nhiên cũng phải lấy lại chút lợi ích cho mình."
"Hừ. Đuổi em nhưng có đánh em được cái nào."
Nhã Hàm ủy khuất liếc mắt, nói:
"Được rồi. chuyện lần này lớn như vậy, lúc bọn họ lên đảo lại không tìm được Hoa Tulip tiên sinh gì cả. nhất định sẽ hoài nghi em. Em làm sao bây giờ?"
"Ha hả. Hoài nghi thì hoài nghi."
Gia Minh nhàn nhạt cười, nói:
"Nếu như không phải biểu hiện ra ngoài cho chị xem, chị có cảm thấy em lợi hại thần bí hay không? Huống chi không tìm được không có nghĩa là không có. Bây giờ khẳng định bọn họ đã phát hiện một chút dấu vết rồi, trên chiếc thuyền này... có thêm một người..."
"A?"
"Ha hả. Chính là sư phụ của em, là Hoa Tulip tiên sinh mà bọn họ tìm kiếm."
"Phì."
Cái chân nhỏ xinh đẹp tuyệt trần lại đá Gia Minh một cái, nói:
"Chị không tin em có sư phụ gì cả, em căn bản là một tên quái vật... Chị nghe được từ cha mình rất nhiều chuyện cơ mật, vua sát thủ gì đó đã ở Nhật Bản tới, ở trên thuyền bị Hoa Tulip tiên sinh bức lui. Trời ạ. Đây chính là đệ nhất sát thủ thế giới trong truyền thuyết, trên thuyền có nhiều vệ sĩ lợi hại mà còn không có biện pháp nào. Trong khi em không xuất thủ lại có thể hù dọa cho hắn chạy mất, thật là đại anh hùng a... Sau đó lại còn cướp được thuyền của địch nhân phát sinh tín hiệu cầu cứu cho hải quân, sau đó một đường chạy trốn không bao giờ ... trở về nữa... Em tại sao không chết ở trên biển luôn đi!"
Từ lời nói nhỏ nhẹ sùng bài đột nhiên chuyển sang độc ác phũ phàng, chân trái Nhã Hàm đạp mạnh tới, nhưng lại bị Gia Minh tóm lấy ở giữa không trung. Nhã Hàm nằm trên ghế giãy dụa nửa ngày, dương nanh múa vuốt một lúc mới chịu thu liễm lại, khuôn mặt vẫn tức giận như cũ nhìn Gia Minh, trong ánh mắt dường như có một dòng lệ trong suốt chảy ra. sau đó nàng vô ý lau đi. Bạn đang đọc truyện tại truyenbathu.vn - www.truyenbathu.vn
"Ách. Xin lỗi, thế nhưng... lúc đó phải làm như vậy, thiết bị vô tuyến điện trên thuyền đã bị bọn chúng phá hỏng, hơn nữa em và Linh Tĩnh cũng bị ép tới mức chỉ còn cách dùng thuyền của họ đào tẩu. Đương nhiên là em cũng muốn dũng mãnh giết trở lại, nhưng xét đến cùng, em cũng chỉ có một mình..."
"Em chỉ biết em có một mình..."
"Ha hà..."
Mặc dù biết đối phương quan tâm mình, nhưng đối với bầu không khí trước mắt này, Gia Minh không quen, lập tức cười nói:
"Tại sao đột nhiên quan tâm em như thế, không phải chị yêu em rồi chứ? Tuy rằng tình yêu cô trò rất có lực mê hoặc, nhưng mà hai chúng ta... sẽ không có gì kỳ quái hay sao? Tên Đông Phương Lộ trên thuyền này trông có vẻ tương đối xứng đối với chị..."
Biểu tình trên mặt Nhã Hàm đã hòa hoãn lại, nhưng nàng không cãi nhau với Gia Minh, chỉ nói:
"Đừng tự khen mình... Chị chỉ coi em là bạn tốt nhất mà thôi, đã làm bạn thì em không thể nào xứng với bản tiểu thư được, thế nhưng vẫn còn... hơn cái tên Đông Phương Lộ. Chị trông em có vẻ thuận mắt hơn."
"Ánh mắt của nữ nhân này thực là không sắc sảo..."
Gia Minh cười cười, nói:
"Đứa ngốc đều có thể nhìn ra Đông Phương Lộ so với em xuất sắc hơn nhiều."
"Bây giờ chúng ta chỉ thích hợp làm bạn bè, hai chúng ta tuổi tác cách nhau quá lớn, hơn nữa em lại không đẹp trai, cho dù có gần gũi kiểu gì, bản tiểu thư cũng không có hứng thú để ý tới em. Đông Phương Lộ lại khác, hắn rất đẹp trai, chị sợ mình không giữ được mất. Cho nên mới nói, phương diện này, Đông Phương Lộ xuất sắc hơn em nhiều, ha hả..."
"Được chị nói như vậy, em rất là vui vẻ..."
Trở lại thành phố Giang Hải, sự kiện tàu 104 đã có ảnh hưởng cực kỳ kinh khủng, bởi vì có liên quan trực tiếp tới vị Hoa Tulip tiên sinh kia. Gia Minh cùng Linh Tĩnh bị người của Viêm Hoàng Giác Tinh tới lấy lời khai hai lần.
Trước đây hai người đã trao đổi khẩu cung với nhau, cho nên không có vấn đề gì lớn, tuy rằng chỉ căn cứ vào lời nói của anh em Đông Phương Lộ, Thôi Quốc Hoa cũng có hơi chút hoài nghi Gia Minh, nhưng mà chung quy lại, bọn họ cũng không bao giờ nghĩ Gia Minh có thực lực đối phó được vói Nguyên Lại Triêu Sang, ai nghĩ như vậy có khi còn bị coi là ngu ngốc.
Bình luận truyện