Án Trì Truy Xứ
Chương 3: Giang hồ gia sư Đường Thẩm
Đường Thẩm cầm quyển kinh thư sau lưng, vừa đi vừa đọc cho những học sĩ ngồi bên dưới:
“Hoặc yên yên cư tức, hoặc tận tụy sư quốc, hoặc tứ yến tai sàng, hoặc bất dĩ ư hành, hoặc bất triều hiệu, hoặc thảm thảm cù lao, hoặc thế tri yến ngưỡng, hoặc vang sứ ưng chưởng, hoặc tam lạc âm tửu, hoặc thảm úy cừu, hoặc xuất nhập phong nhị, hoặc sự bất vi”.
Dịch :
(Có người ăn nhà sống ở nhà, có người tận tụy lo việc nước, có người nằm ngửa trên giường, có người ra ngoài làm việc công không nghỉ ngơi, có người gào la kẻ khóc, có người làm việc mệt nhọc tận tụy, có người lo hưởng an nhàn, có người bận rộn lo việc của nhà vua, có người chìm sâu vào rượu chè hưởng lạc, có người làm việc mệt nhọc mà còn sợ bị chê trách, bị buộc tội, có người chỉ ra vào nói chuyện cao xa không biết thực, có người lại không làm gì cả).
Đường Thẩm nhịp quyển kinh thơ trên tay nhìn xuống những học trò, mỉm cười rồi hỏi :
- Có ai hiểu ý đoạn văn trên mà ta vừa đọc không?
Các học trò ngẩng mặt nhìn Đường Thẩm. Họ chỉ biết nhìn nhau mà chẳng có người nào đưa tay xin trả lời câu hỏi của Đường Thẩm.
Thấy vẻ mặt ngơ ngơ ngáo ngáo của bọn học trò, Đường Thẩm nhịp quyển kinh thư.
Y nhếch môi, lắc đầu nói :
- Nhìn vẻ mặt của các người, ta biết ngay chẳng có chữ nào vào đầu cả. Tất cả tự vỗ vào đầu ba cái rồi đọc lại cho ta đoạn văn trên.
Hơn hai mươi học trò lễ tự vỗ vào đầu mình ba cái rồi ê a đọc lại đoạn văn Đường Thẩm vừa đọc.
Học trò đọc xong, Đường Thẩm gật đầu.
- Tốt. Bây giờ thì chắc đã vô trong đầu các người một ít rồi. Vậy người nào chú giải cho ta đoạn văn vừa đọc đây?
Một người học trò đưa tay lên :
- Sư phụ... Để con chú dẫn.
- Đại Thử nói thử ta nghe xem.
Đại Thử hít một hơi căng phồng lồng ngực rồi trang trọng nói :
- Thưa thầy, đoạn văn trên có ý nói, mỗi người một việc chẳng có ai giống ai cả. Cũng như thầy, chẳng ai cho được kiến văn uyên bác như thầy để truyền lại cho hậu thế.
Đường Thẩm chau mày, khoát tay :
- Đủ rồi, ngồi xuống...
Vừa ve cằm, Đường Thẩm chờ Đại Thử ngồi xuống rồi mới nói :
- Nói như Đại Thử cũng đúng, nhưng y đưa ta ra làm ví dụ thì chẳng đúng chút nào.
Hây... Đoạn văn trên có ý nói trong cuộc sống của chúng ta có rất nhiều hạng người. Chúng ta phải biết nhìn người mà tự xét lấy bản thân mình. Học thì học cái tốt của người tốt chứ đừng có học cái xấu của người xấu. Có hiểu chưa?
- Dạ hiểu.
- Tốt... Hôm nay ta chỉ dạy các người có bấy nhiêu thôi. Ta dạy ít nhưng các người phải hiểu nhiều. Còn dạy nhiều mà hiểu ít chẳng khác nào không dạy gì cả. Buổi học hôm nay tạm dừng.
Bọn học trò đứng lên.
Khi bọn học trò đã ra về thì một người bước vào. Đường Thẩm bước ra ôm quyền :
- Định Tịnh lão huynh.
Định Tịnh khoát tay :
- Đường lão đệ... Ta vừa về đến Giang Môn là đi ngay đến học đường của lão đệ đây.
- Định lão huynh đi đường xa hẳn là đã mệt... Lão huynh uống một chén trà.
Lão Định vuốt râu nhìn Đường Thẩm.
- Đường công tử biết hết tật của lão Định này mà. Ta dù có mệt đến mấy cũng không uống trà.
Đường Thẩm mỉm cười, chàng giả lả nói :
- Đường Thẩm biết Định lão huynh muốn gì, mời lão huynh.
Hai người vào trong học đường. Đường Thẩm chờ cho lão Định yên vị rồi mới nói :
- Đường đệ nhờ lão huynh đến Hàn Dương như thế nào rồi?
Định Tịnh vuốt râu nhìn Đường Thẩm. Lão có vẻ ngần ngừ và lưỡng lự. Nhận ra ngay vẻ mặt của lão Định, Đường Thẩm hỏi :
- Hẳn là đã có chuyện gì xảy đến cho bá mẫu, bá bá rồi phải không?
- Lão phu chẳng biết nói như thế nào với Đường lão đệ nữa.
Lão Định bưng bầu rượu buông tiếng thở dài rồi chuốc rượu ra chén của chàng và lão.
Đường Thẩm hỏi :
- Định lão huynh có gì khó nói?
Đặt bầu rượu xuống bàn, lão Định bưng chén, nói với Đường Thẩm :
- Uống với lão huynh một chén rồi ta sẽ nói.
- Được.
Hai người cùng cạn chén. Đặt chén xuống trước mặt, Định Tịnh nhìn Đường Thẩm.
- Đường lão đệ hẳn là rất có ân tình với Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi?
Đường Thẩm gật đầu.
- Đúng như vậy. Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi bá bá và phu nhân Cáp Nhĩ Tục Hi rất có ân tình với đệ. Ân tình của hai người rất nặng đối với Đường Thẩm.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài, chàng nhìn lão Định từ tốn nói :
- Khi mẫu thân lâm chung, Đường Thẩm còn ở kinh thành thì Mậu bá bá và phu nhân đã đứng ra lo hậu sự cho mẫu thân. Cái ơn đó Đường Thẩm ghi tạc trong lòng.
- Lão Định biết Đường Thẩm lão đệ là người có ơn nghĩa thâm sâu.
Lão vuốt râu, bưng bầu rượu chuốc ra chén của mình và Đường Thẩm.
Đường Thẩm nhìn lão Định chuốc rượu, hỏi :
- Định lão huynh... Hình như có chuyện không tốt xảy đến cho Bạch Vân trang?
Lão Đinh đặt bầu rượu xuống bàn nhìn Đường Thẩm.
- Lão huynh là người trong võ lâm, là bằng hữu của đệ... Lão đệ lại là người mà ta ngưỡng mộ. Trong tâm ta thật tình mà nói, ta không muốn Đường lão đệ nhúng tay vào chuyện của người võ lâm giang hồ. Người trong giang hồ rất hiểm ác.
Định Tịnh bưng chén rượu lên miệng dốc cạn rồi nói :
- Nhưng chuyện này lão huynh không thể không nói cho Đường Thẩm lão đệ. Dù sao thì Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi cũng là người võ lâm. Thậm chí còn là Trung Nguyên đệ nhất trang nữa. Chuyện xảy ra làm kinh hoàng cả võ lâm. Không một ai trong võ lâm có thể tưởng tượng được xảy đến cho đôi hiền khang lệ Bạch Vân trang chủ.
Đường Thẩm nheo mày.
- Định lão huynh... Hãy nói rõ cho Đường Thẩm biết.
Lão Định nhìn chàng, vuốt râu rồi nghiêm giọng nói :
- Bạch Vân trang đã bị thảm sát.
Đường Thẩm đứng hẳn lên.
- Lão huynh nói gì?
Buông một tiếng thở dài, lão Định nghiêm giọng nói :
- Bạch Vân trang đã bị thảm sát, Bạch Vân trang chủ và phu nhân đều đã bị người ta giết chết rồi. Thậm chí tất cả môn khách và gia nhân của Bạch Vân trang cũng chẳng còn người nào sống sót.
- Có chuyện đó sao?
Định Tịnh vuốt râu gật đầu.
- Sự việc xảy ra tại Bạch Vân trang khiến lão huynh phải bôn tẩu quay về Giang Tô. Lão huynh bất giác lo lắng cho Đường Thẩm.
Đường Thẩm chau mày.
- Sao lão huynh lại lo lắng cho đệ?
Buông tiếng thở dài, Định Tịnh nhìn Đường Thẩm ôn nhu nói :
- Toàn bộ môn khách lẫn gia nhân cùng Bạch Vân trang chủ và phu nhân đều bị giết sạch, không một ai còn sống sót. Nguyên nhân vì sao có huyết án này và ai là người thủ ác, lão huynh không biết. Nhưng Trang chủ là người võ lâm, lại là cao thủ với danh hiệu thiên hạ đệ nhất trang thì hung thủ lấy mạng Trang chủ Bạch Vân trang và phu nhân phải là người có võ công cực kỳ cao thâm. Nếu không có mục đích nào đó thì phải có mối thâm thù bất đội trời chung mới làm như vậy.
Lão chuốc rượu ra chén rồi tự bưng uống trong khi Đường Thẩm nheo mày suy nghĩ rồi nhẩm nói: “Ai có thể bất đạo vô tâm làm được chuyện đó?”.
Buông một tiếng thở dài, lão Định từ tốn nói :
- Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Chuyện xảy ra ở Bạch Vân trang đúng nghĩa với câu nói đó. Xét cho cùng, tất cả Bạch Vân trang đều đã chết, trong mối quan hệ với Bạch Vân trang chỉ còn lại Đường Thẩm lão đệ.
Dốc chén rượu lên miệng uống cạn, lão Định nhìn Đường Thẩm rồi ôn nhu nói tiếp :
- Một khi hung thủ đã có ý định tàn sát thì sẽ giết tất cả mọi người nào có quan hệ với Mậu Tương Phi Trang chủ. Lúc này đây chỉ còn mỗi Đường Thẩm lão đệ có quan hệ với Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi. Lão huynh nghĩ sớm muộn gì hung thủ cũng sẽ tìm ra lão đệ, để cho hung thủ biết được tung tích của đệ thì y sẽ mò đến.
Lão Định buông tiếng thở dài :
- Lão đệ là một thư sinh uyên bác nhưng không biết võ công. Do đó lão huynh buộc phải lo lắng và phải quay trở về Giang Tô ngay.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài :
- Lão huynh, Bạch Vân trang bây giờ thế nào?
- Đã đóng cửa niêm lại rồi. Bạch Vân trang bình nhật có rất nhiều môn khách, những từ sau cuộc thảm sát khủng bố kia thì đã trở thành một tòa trang bỏ hoang không một bóng người. Chẳng ai dám vào Bạch Vân trang vì cuộc thảm sát kia.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài.
Định Tịnh nhìn chàng nói :
- Đường lão đệ... Vị tiểu thư khi nãy ở đâu đến?
Đường Thẩm gượng cười, chàng nhìn lão Định.
- Đệ có nên nói với lão huynh không?
Định Tịnh nhìn chàng.
- Đệ không tin ta à? Nếu không nói cũng không sao nhưng khi đến ngày song hỷ thì phải có lão huynh đó.
- Không... không... Thiên Thiên là muội muội của đệ thôi.
Đôi chân mày của Đường Thẩm nhíu lại. Chàng suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Huynh... chuyện xảy ra tại Bạch Vân trang, Đường Thẩm không lo cho tấm thân mình mà lo cho Thiên Thiên.
- Lúc này đệ không lo cho bản thân mình mà lại lo cho vị tiểu thư kia?
Lão Định vuốt râu, cười giả lả rồi nói :
- Hóa ra lão thầy đồ tuổi nhỏ tài cao lão đệ của ta lại là kẻ đa tình.
- Không phải đệ là kẻ đa tình đâu. Mà bởi Thiên Thiên chính là ái nữ của Bạch Vân trang chủ và phu nhân. Có lẽ Trang chủ đã đoán biết được chuyện sẽ xảy ra nên mới cho Thiên Thiên đến Giang Tô tìm đệ. Bá bá đã gởi mật thư cho Thiên Thiên đích thân truyền đến cho đệ, căn dặn đệ không được cho Thiên Thiên quay về Bạch Vân trang. Hơn thế nữa còn gửi gắm Thiên Thiên cho đệ.
Chàng bưng chén rượu nhấp một ngụm rồi nhìn Định Tịnh nói :
- Chuyện xảy ra như vậy rồi, đệ không biết có nên cho Thiên Thiên biết hay không? Đệ sợ Thiên Thiên sẽ không chịu được cái nỗi đau mất mát này.
Định Tịnh vuốt râu.
- Thật là khó cho đệ.
Buông tiếng thở dài, Định Tịnh nhìn Đường Thẩm từ tốn nói :
- Đâu đâu cũng có người võ lâm. Người võ lâm ở đâu thì có thể có thuộc hạ của hung thủ. Để Thiên Thiên tiểu thư bên cạnh chẳng khác nào đệ để họa kiếp sau lưng mình.
Lão nói rồi nhìn Đường Thẩm.
Đường Thẩm gượng cười.
- Ý lão huynh...
Chàng lắc đầu.
- Định lão huynh... Đường Thẩm không phải là kẻ vong ân bội nghĩa. Lúc này đây đệ phải bảo vệ cho Thiên Thiên, bất kể chuyện gì sẽ xảy đến với mình.
- Lão huynh hiểu, nhưng lão đệ không có võ công, lão huynh cũng không muốn đệ nhúng tay vào chuyện của võ lâm giang hồ.
- Đệ hiểu thâm tình của lão huynh nhưng Đường Thẩm không thể là kẻ bàng quan tọa thị trước huyết sát của Bạch Vân trang, càng không thể bỏ rơi Thiên Thiên trong lúc này. Hôm nay đệ không có võ công nhưng ngày mai đệ sẽ có võ công. Huống chi bên cạnh đệ còn có lão huynh kia mà. Huynh cũng là người có võ công.
Định Tịnh khoát tay :
- Đường Thẩm lão đệ nói vậy là không hiểu võ công rồi. Người luyện võ công thì có thứ bậc cao thấp. Lão huynh là người có võ công nhưng so với Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi thì...
Lão vuốt râu thở ra.
- Thú thật với đệ, nếu so với Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi thì võ công của huynh chỉ là đom đóm so với vầng nhật quang chứ đừng nói là nguyệt quang. Huynh chỉ được cái thuật ẩn thân Tục Hóa Cốt thôi, còn Mậu Tương Phi Trang chủ là bậc kỳ tài võ lâm, là thiên hạ đệ nhất trang, thế mà còn bị thảm sát, lão huynh có đáng gì chứ. Nên hung thủ tạo ra huyết sát tại Bạch Vân trang muốn lấy mạng lão huynh, có lẽ lão huynh không còn đất dừng chân; chạy cũng không biết chạy đâu nữa.
Lão vuốt râu bưng vò rượu chuốc ra chén, vừa chuốc rượu Định Tịnh vừa nói :
- Lão huynh lo lắng cho đệ nên mới nói tất cả suy nghĩ của mình. Còn quyết định vẫn là lão đệ.
Đường Thẩm nhìn Định Tịnh.
- Lão huynh... đệ sẽ tự giải quyết chuyện này.
Chàng nói rồi bưng chén rượu. Đường Thẩm chưa kịp uống thì Thiên Thiên bước vào. Trên tay nàng là mớ văn phòng tứ bửu. Nàng đặt những thứ đó xuống án thư rồi bước lại bên bàn.
Lão Định nhìn trộm Thiên Thiên.
Thiên Thiên nói :
- Đường huynh... Canh của muội nấu có ngon không?
Đường Thẩm mỉm cười, gật đầu. Chàng ve cằm, từ tốn nói :
- Huynh không ngờ Thiên Thiên lại tiến bộ nhanh như vậy. Mới hôm nào đến đây, Thiên Thiên còn là tiểu thư khuê các chẳng biết nấu nướng là gì, hôm nay muội đã nấu được một bát canh không thua gì bọn hỏa đầu trong đại nội cấm thành.
Chàng chắc lưỡi :
- Ngon... Ngon vô cùng. Huynh ăn một chén canh của Thiên Thiên nhớ mãi suốt đời, không biết sau này còn ai nấu cho huynh ăn nữa.
Lão nhìn chén canh của Đường Thẩm.
Thiên Thiên lườm chàng nói :
- Huynh không thật lòng với muội rồi, huynh nói nghe, chén canh của huynh còn nguyên chứ có ăn đâu mà biết ngon.
- Hê... huynh ăn đấy chứ.
Chàng nói với lão Định :
- Định lão huynh... Canh của Thiên Thiên muội nấu ngon chứ?
Lão Định vuốt râu.
- Ngon... Ngon lắm.
Đường Thẩm bưng chén canh.
- Mời lão huynh dùng thêm.
- Lão huynh no lắm rồi, đệ hãy cứ tự nhiên.
Thiên Thiên nhìn Đường Thẩm.
Chàng giả lả nói :
- Lão huynh không ăn thì đệ ăn hết đấy, đừng có nói là đệ tham ăn giành với lão huynh đó.
Chàng nói rồi cố trút chén canh vào miệng uống như uống thuốc độc.
Đường Thẩm vừa đặt chén xuống bàn thì một gã gia nô bước vào, tay xách cặp lồng.
Thiên Thiên nhìn gã gia nô. Y bước đến bàn, đặt cặp lồng xuống rồi ôm quyền nói :
- Đường công tử... tiểu thư của tiểu nhân sai tiểu nhân đem thố canh bát bửu đến cho công tử.
Gã nói rồi bày thố canh bát bửu ra bàn. Y vừa mở nắp chiếc thố thì mùi thơm tỏa lên ngào ngạt. Chỉ ngửi mùi từ chén canh bát bửu thì lão Định đã chép lưỡi. Lão buột miệng nói :
- Thế này mới đúng là sơn hào hải vị.
Thiên Thiên nhìn gã gia nô.
Đường Thẩm nhìn gã nói :
- Huynh cho tại hạ gửi lời đa tạ đến tiểu thư.
- Tiểu nhân sẽ gửi lời của Đường công tử.
Gã gia nhân lui bước rời khỏi biệt sảnh. Thiên Thiên cúi xuống ngửi canh bát bửu, rồi nhìn lại Đường Thẩm, nàng gượng nói :
- Người ta nấu canh ngon quá, còn muội không thể nào bì với người ta. Canh của người ta nấu ngon như vậy, chắc chắn huynh không muốn dùng canh của muội.
Nàng nói rồi bước thẳng ra cửa.
Thiên Thiên đi rồi, lão Định mới nói với Đường Thẩm.
- Lão đệ... lão huynh xem chừng Thiên Thiên cô nương không muốn đệ ăn chén canh bát bửu này đâu. Có lẽ lão huynh thay đệ ăn giùm thôi.
Lão Định nói rồi bưng cả chén canh húp sùm sụp ngon lành. Lão vừa ăn vừa nói :
- Ngon lắm... ngon lắm, khó tìm được chén canh thứ hai ngon như thế này.
Lão húp hết chén canh rồi đặt xuống bàn nhìn Đường Thẩm :
- Lão huynh có phúc có phần mới ăn được phần canh của đệ.
- Chu tiểu thư là người đam mê thư pháp. Nếu lão huynh muốn ăn canh bát bửu do tự tay Chu tiểu thư nấu thì phải luyện bút pháp. Khi thư pháp của huynh đã đạt đến sự uyển chuyển thì tha hồ ăn canh bát bửu của Chu tiểu thư nấu cho huynh.
Lão Định vuốt râu cười giả lả, lão vừa cười vừa nói :
- Lão huynh thích ăn canh bát bửu của Chu tiểu thư nhưng lại ghét cái mặt của lão Huyện lệnh huênh hoang Chu Tấn kia.
Lão đứng lên nhìn Đường Thẩm.
- Huynh cũng không cần luyện thư pháp làm gì, chỉ cần có Đường Thẩm lão đệ thì chắc chắn lão huynh sẽ có canh bát bửu mà dùng. Lão đệ hiểu lão huynh nói gì rồi chứ?
Dung diện Đường Thẩm chợt ngại ngùng, chàng miễn cưỡng nói :
- Lão huynh đừng có nói xàm. Nếu đến tai Huyện lệnh đại nhân và Hoàng Quốc Túy công tử thì chắc Đường Thẩm khó giữ được học đường của mình tại Giang Tô mất.
Chàng gượng cười :
- Huống chi Chu tiểu thư còn là trang lá ngọc cành vàng.
- Thiên Thiên không phải là lá ngọc cành vàng à?
Lão Định vuốt râu.
- Lão huynh nói thế thôi, tùy lão đệ.
Lão vừa nói dứt câu thì nghe tiếng bàn ghế ngã bên ngoài học đường.
Đường Thẩm và lão Định nhìn nhau.
Lão Định nói :
- Nhắc đến ma thì ma đến, nhắc đến quỷ thì quỷ hiện hình. Lão huynh cam đoan với đệ, oan gia của đệ đến rồi đó.
Đường Thẩm gượng cười lắc đầu :
- Hy vọng là sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Chàng và lão Định Tịnh bước ra ngoài học đường. Bên ngoài học đường, Hoàng Quốc Túy với dáng người bệ vệ, đứng chắp tay sau lưng. Đứng hai bên hắn là hai gã gia nhân mặt đằng đằng sát khí trông thật ghê rợn.
Hoàng Quốc Túy có bộ dạng đẫy đà, thừa mứa bề ngang nhưng lại thiếu chiều cao nên trông thật nực cười. Chân diện của gã bóng lưỡng với màu da tái nhờn tái nhợt. Nhìn mặt gã những tưởng như có một lớp mỡ phủ lên trên và chực tươm ra.
Đường Thẩm ôm quyền nói :
- Hoàng thiếu gia có chuyện gì lại sai người đến đập phá bàn học đường của tại hạ.
Hoàng Quốc Túy chẫu hai cánh môi đẫy đà và tươm, ngỡ đâu miệng gã bất ngờ bị méo xệch đi. Gã vừa tạo cái miệng khinh thị vừa nói :
- Bổn thiếu gia muốn biết Chu tiểu thư vừa đem đến cho Đường Thẩm ngươi cái gì?
Đường Thẩm ôm quyền thủ lễ rồi nói :
- Chu tiểu thư đem đến cho tại hạ thố canh bát bửu do nàng nấu.
- Cái gì? Uyển Thanh mà nấu canh bát bửu cho ngươi à? Khó tin... Khó tin.
Lão Định vuốt râu.
- Sự thật là như vậy đó. Nếu Hoàng thiếu gia không tin thì để lão hủ vào mang chén canh kia ra cho công tử dùng thử.
- Được... mang ra đây cho bổn thiếu gia dùng thử.
Lão Định quay trở vào, một lúc sau bưng chiếc thố canh bước ra. Lão trịnh trọng nói :
- Mời công tử.
Hoàng Quốc Túy liền cầm ngay chiếc thố đưa lên miệng húp. Y nhăn mặt.
- Thế này mà là canh ư?
Lão Định cười giả lả.
- Hây... Canh của Chu tiểu thư mời Đường Thẩm gia sư và lão hủ không ngon cũng ngon ạ. Nếu Hoàng thiếu gia nói không ngon không vừa miệng thì khi nào lão hủ gặp Chu Uyển Thanh tiểu thư sẽ truyền đạt tới tiểu thư và nói tiểu thư đừng có nấu canh nhạt như nước lã nữa.
Quốc Túy tròn mắt.
- Hê... Bổn thiếu gia có nói không ngon đâu. Thố canh này ngon lắm, ngon lắm. Của Uyển Thanh nấu thì tất phải ngon rồi.
- Nếu ngon thì mời bổn thiếu gia dùng.
- Ơ... bổn thiếu gia no rồi.
Y nhìn lại Đường Thẩm.
- Bổn công tử cấm ngươi không được nhận bất cứ thứ gì của Chu Uyển Thanh tiểu thư đó.
Đường Thẩm nheo mày, chàng gượng cười nói :
- Nếu tiểu thư mà đem canh đến mời tại hạ, tại hạ khó lòng mà từ chối.
- Hê... Bổn thiếu gia lệnh cho ngươi thì ngươi phải nghe chứ. Nếu ngươi không nghe lịnh của ta...
Y không nói hết lời mà ra dấu. Ngay lập tức hai gã gia nhân bèn chưởng xuống hai chiếc bàn.
- Rầm...
Hai chiếc bàn vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Quốc Túy nói :
- Đường Thẩm... ngươi đã thấy rồi chứ?
Lão Định sa sầm mặt.
Quốc Túy nói tiếp :
- Nếu thiếu gia còn biết một lần nữa thì cả gian học đường lẫn ngươi sẽ vỡ ra như hai chiếc bàn này. Ngươi có nghe rõ chưa?
Hoàng Quốc Túy hừ nhạt một tiếng rồi toan quay bước bỏ đi nhưng lão Định đã lướt qua chặn đường y và hai gã gia nhân lại. Lão vuốt râu nói :
- Hoàng thiếu gia định đi à?
- Bổn thiếu gia ở lại cái học đường thúi tha này để làm gì?
- Học đường thúi tha... Nếu thiếu gia nói nơi này thúi tha thì đầu của thiếu gia càng thúi tha hơn đó. Chỉ có cái đầu thúi mới nói chốn học đường là chỗ thúi thôi.
Lão vuốt râu cười giả lả.
- Lão hủ cũng chẳng đôi co với Hoàng Thiếu gia làm gì. Lão hủ chỉ là thảo dân, làm sao dám đôi co với thiếu gia của tuần phủ đại nhân.
Hoàng Quốc Túy chẫu hai cánh môi dày.
- Lão quỷ biết như thế là tốt rồi đó, tránh đường ra cho bổn thiếu gia.
Lão Định ôm quyền :
- Lão hủ sẵn sàng nhường đường cho Hoàng thiếu gia, chỉ cần thiếu gia đưa ít ngân lượng để mua lại những thứ mà thiếu gia và gã gia nhân đây đã đập bỏ là được rồi.
Hoàng Quốc Túy trợn mắt to hết cỡ. Hai con ngươi gã cứ như biến mất tròng đen, chỉ còn lại tròng trắng chằm chằm nhìn Định Tịnh.
- Lão quỷ này... dám đòi ngân lượng của bổn thiếu gia.
Y chắp tay sau lưng, hất mặt dè bỉu nói :
- Hai ngươi còn chưa dạy bảo cho lão già quỷ này bài học nữa. Đập vỡ miệng của lão ra, có gì bổn thiếu gia sẽ chịu cho hai người, còn thưởng cho hai người.
Lệnh được Hoàng Quốc Túy phán ra, ngay lập tức hai gã gia nhân liền sàn bộ tới. Cả hai cùng phát tác thoi quyền đánh vào mặt Định Tịnh.
Định Tịnh không thèm né tránh thoi quyền của hai gã đó mà vung song trảo chộp lấy đôi thoi quyền của hai gã gia nhân.
Lão cười khảy rồi bóp chặt trảo công nhìn lại.
“Rắc...”
Sau âm thanh khô khốc đó, hai gã gia nhân của Hoàng Quốc Túy nhảy đổng, miệng tru tréo với lớp mồ hôi rịn ra mặt.
- A...
Lão Định Tịnh hất nhẹ một cái, hai gã gia nô ngã chổng kềnh ra sàn học đường.
Hoàng Quốc Túy gắt giọng nói :
- Lão già quỷ... dám đánh người của tuần phủ.
Gã chưa kịp nói chưa hết ý thì trảo công của lão Định Tịnh đã thộp vào y. Bộ mặt núc ních của Hoàng Quốc Túy chảy dài ra, miệng há hốc mở to cùng những tiếng ư ử phát ra từ cuống họng.
Đường Thẩm nói :
- Lão huynh...
Lão Định khoát tay, lão nhìn Hoàng Quốc Túy nói :
- Ngươi tưởng là thiếu gia của tuần phủ thì muốn làm gì thì làm sao. Quan trường có luật của quan trường, giang hồ võ lâm thì có luật của giang hồ võ lâm. Ngươi có tin không... Lão phu sẽ bứt khí quản của ngươi. Bứt khí quản của ngươi rồi thử xem lão tuần phủ kia làm gì được Hành Tẩu Định Tịnh này.
Nghe lời nói này của lão Định, mồ hôi tuôn ra trên mặt Hoàng Quốc Túy. Y thở gấp với vẻ sợ hãi lộ trên chân diện.
- Lão muốn gì?
- Ngân lượng của ngươi.
- Trong... trong thắt lưng của thiếu gia.
Lão Định rút trảo công về, Hoàng Quốc Túy thối lại nửa bộ.
Định Tịnh nghiêm giọng nói :
- Luật giang hồ của lão phu nghiêm lắm đó, giết người thì đền mạng, phá đồ thì đền ngân lượng.
Lão nói rồi chìa hữu thủ ra phía trước.
Hoàng Quốc Túy miễn cưỡng lấy một tờ ngân phiếu đặt vào tay lão. Y lấm lét nhìn lão Định.
Liếc mắt qua tờ ngân phiếu, lão Định vuốt râu mỉm cười.
- Tốt rồi... Hoàng thiếu gia có thể đi được rồi.
Lão đứng nép qua bên, Hoàng Quốc Túy và hai gã kia lủi nhanh ra ngoài.
Gã ra khỏi học đường, Hoàng Quốc Túy mới quay lại lớn tiếng gằn giọng nói :
- Các ngươi hãy đợi đấy... bổn thiếu gia không bỏ qua chuyện này đâu.
Y nói rồi mới chịu lủi nhanh đi cùng với hai gã gia nhân.
Đường Thẩm bước đến trước mặt lão Định.
- Lão huynh đã gây ra chuyện lớn rồi. Nhất định gã họ Hoàng đó không để cho học đường này yên đâu.
- Không mở được học đường ở đây thì mở học đường ở chỗ khác. Giang hồ mênh mông thiếu gì chỗ cho đệ truyền bá kiến văn làm người.
“Hoặc yên yên cư tức, hoặc tận tụy sư quốc, hoặc tứ yến tai sàng, hoặc bất dĩ ư hành, hoặc bất triều hiệu, hoặc thảm thảm cù lao, hoặc thế tri yến ngưỡng, hoặc vang sứ ưng chưởng, hoặc tam lạc âm tửu, hoặc thảm úy cừu, hoặc xuất nhập phong nhị, hoặc sự bất vi”.
Dịch :
(Có người ăn nhà sống ở nhà, có người tận tụy lo việc nước, có người nằm ngửa trên giường, có người ra ngoài làm việc công không nghỉ ngơi, có người gào la kẻ khóc, có người làm việc mệt nhọc tận tụy, có người lo hưởng an nhàn, có người bận rộn lo việc của nhà vua, có người chìm sâu vào rượu chè hưởng lạc, có người làm việc mệt nhọc mà còn sợ bị chê trách, bị buộc tội, có người chỉ ra vào nói chuyện cao xa không biết thực, có người lại không làm gì cả).
Đường Thẩm nhịp quyển kinh thơ trên tay nhìn xuống những học trò, mỉm cười rồi hỏi :
- Có ai hiểu ý đoạn văn trên mà ta vừa đọc không?
Các học trò ngẩng mặt nhìn Đường Thẩm. Họ chỉ biết nhìn nhau mà chẳng có người nào đưa tay xin trả lời câu hỏi của Đường Thẩm.
Thấy vẻ mặt ngơ ngơ ngáo ngáo của bọn học trò, Đường Thẩm nhịp quyển kinh thư.
Y nhếch môi, lắc đầu nói :
- Nhìn vẻ mặt của các người, ta biết ngay chẳng có chữ nào vào đầu cả. Tất cả tự vỗ vào đầu ba cái rồi đọc lại cho ta đoạn văn trên.
Hơn hai mươi học trò lễ tự vỗ vào đầu mình ba cái rồi ê a đọc lại đoạn văn Đường Thẩm vừa đọc.
Học trò đọc xong, Đường Thẩm gật đầu.
- Tốt. Bây giờ thì chắc đã vô trong đầu các người một ít rồi. Vậy người nào chú giải cho ta đoạn văn vừa đọc đây?
Một người học trò đưa tay lên :
- Sư phụ... Để con chú dẫn.
- Đại Thử nói thử ta nghe xem.
Đại Thử hít một hơi căng phồng lồng ngực rồi trang trọng nói :
- Thưa thầy, đoạn văn trên có ý nói, mỗi người một việc chẳng có ai giống ai cả. Cũng như thầy, chẳng ai cho được kiến văn uyên bác như thầy để truyền lại cho hậu thế.
Đường Thẩm chau mày, khoát tay :
- Đủ rồi, ngồi xuống...
Vừa ve cằm, Đường Thẩm chờ Đại Thử ngồi xuống rồi mới nói :
- Nói như Đại Thử cũng đúng, nhưng y đưa ta ra làm ví dụ thì chẳng đúng chút nào.
Hây... Đoạn văn trên có ý nói trong cuộc sống của chúng ta có rất nhiều hạng người. Chúng ta phải biết nhìn người mà tự xét lấy bản thân mình. Học thì học cái tốt của người tốt chứ đừng có học cái xấu của người xấu. Có hiểu chưa?
- Dạ hiểu.
- Tốt... Hôm nay ta chỉ dạy các người có bấy nhiêu thôi. Ta dạy ít nhưng các người phải hiểu nhiều. Còn dạy nhiều mà hiểu ít chẳng khác nào không dạy gì cả. Buổi học hôm nay tạm dừng.
Bọn học trò đứng lên.
Khi bọn học trò đã ra về thì một người bước vào. Đường Thẩm bước ra ôm quyền :
- Định Tịnh lão huynh.
Định Tịnh khoát tay :
- Đường lão đệ... Ta vừa về đến Giang Môn là đi ngay đến học đường của lão đệ đây.
- Định lão huynh đi đường xa hẳn là đã mệt... Lão huynh uống một chén trà.
Lão Định vuốt râu nhìn Đường Thẩm.
- Đường công tử biết hết tật của lão Định này mà. Ta dù có mệt đến mấy cũng không uống trà.
Đường Thẩm mỉm cười, chàng giả lả nói :
- Đường Thẩm biết Định lão huynh muốn gì, mời lão huynh.
Hai người vào trong học đường. Đường Thẩm chờ cho lão Định yên vị rồi mới nói :
- Đường đệ nhờ lão huynh đến Hàn Dương như thế nào rồi?
Định Tịnh vuốt râu nhìn Đường Thẩm. Lão có vẻ ngần ngừ và lưỡng lự. Nhận ra ngay vẻ mặt của lão Định, Đường Thẩm hỏi :
- Hẳn là đã có chuyện gì xảy đến cho bá mẫu, bá bá rồi phải không?
- Lão phu chẳng biết nói như thế nào với Đường lão đệ nữa.
Lão Định bưng bầu rượu buông tiếng thở dài rồi chuốc rượu ra chén của chàng và lão.
Đường Thẩm hỏi :
- Định lão huynh có gì khó nói?
Đặt bầu rượu xuống bàn, lão Định bưng chén, nói với Đường Thẩm :
- Uống với lão huynh một chén rồi ta sẽ nói.
- Được.
Hai người cùng cạn chén. Đặt chén xuống trước mặt, Định Tịnh nhìn Đường Thẩm.
- Đường lão đệ hẳn là rất có ân tình với Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi?
Đường Thẩm gật đầu.
- Đúng như vậy. Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi bá bá và phu nhân Cáp Nhĩ Tục Hi rất có ân tình với đệ. Ân tình của hai người rất nặng đối với Đường Thẩm.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài, chàng nhìn lão Định từ tốn nói :
- Khi mẫu thân lâm chung, Đường Thẩm còn ở kinh thành thì Mậu bá bá và phu nhân đã đứng ra lo hậu sự cho mẫu thân. Cái ơn đó Đường Thẩm ghi tạc trong lòng.
- Lão Định biết Đường Thẩm lão đệ là người có ơn nghĩa thâm sâu.
Lão vuốt râu, bưng bầu rượu chuốc ra chén của mình và Đường Thẩm.
Đường Thẩm nhìn lão Định chuốc rượu, hỏi :
- Định lão huynh... Hình như có chuyện không tốt xảy đến cho Bạch Vân trang?
Lão Đinh đặt bầu rượu xuống bàn nhìn Đường Thẩm.
- Lão huynh là người trong võ lâm, là bằng hữu của đệ... Lão đệ lại là người mà ta ngưỡng mộ. Trong tâm ta thật tình mà nói, ta không muốn Đường lão đệ nhúng tay vào chuyện của người võ lâm giang hồ. Người trong giang hồ rất hiểm ác.
Định Tịnh bưng chén rượu lên miệng dốc cạn rồi nói :
- Nhưng chuyện này lão huynh không thể không nói cho Đường Thẩm lão đệ. Dù sao thì Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi cũng là người võ lâm. Thậm chí còn là Trung Nguyên đệ nhất trang nữa. Chuyện xảy ra làm kinh hoàng cả võ lâm. Không một ai trong võ lâm có thể tưởng tượng được xảy đến cho đôi hiền khang lệ Bạch Vân trang chủ.
Đường Thẩm nheo mày.
- Định lão huynh... Hãy nói rõ cho Đường Thẩm biết.
Lão Định nhìn chàng, vuốt râu rồi nghiêm giọng nói :
- Bạch Vân trang đã bị thảm sát.
Đường Thẩm đứng hẳn lên.
- Lão huynh nói gì?
Buông một tiếng thở dài, lão Định nghiêm giọng nói :
- Bạch Vân trang đã bị thảm sát, Bạch Vân trang chủ và phu nhân đều đã bị người ta giết chết rồi. Thậm chí tất cả môn khách và gia nhân của Bạch Vân trang cũng chẳng còn người nào sống sót.
- Có chuyện đó sao?
Định Tịnh vuốt râu gật đầu.
- Sự việc xảy ra tại Bạch Vân trang khiến lão huynh phải bôn tẩu quay về Giang Tô. Lão huynh bất giác lo lắng cho Đường Thẩm.
Đường Thẩm chau mày.
- Sao lão huynh lại lo lắng cho đệ?
Buông tiếng thở dài, Định Tịnh nhìn Đường Thẩm ôn nhu nói :
- Toàn bộ môn khách lẫn gia nhân cùng Bạch Vân trang chủ và phu nhân đều bị giết sạch, không một ai còn sống sót. Nguyên nhân vì sao có huyết án này và ai là người thủ ác, lão huynh không biết. Nhưng Trang chủ là người võ lâm, lại là cao thủ với danh hiệu thiên hạ đệ nhất trang thì hung thủ lấy mạng Trang chủ Bạch Vân trang và phu nhân phải là người có võ công cực kỳ cao thâm. Nếu không có mục đích nào đó thì phải có mối thâm thù bất đội trời chung mới làm như vậy.
Lão chuốc rượu ra chén rồi tự bưng uống trong khi Đường Thẩm nheo mày suy nghĩ rồi nhẩm nói: “Ai có thể bất đạo vô tâm làm được chuyện đó?”.
Buông một tiếng thở dài, lão Định từ tốn nói :
- Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Chuyện xảy ra ở Bạch Vân trang đúng nghĩa với câu nói đó. Xét cho cùng, tất cả Bạch Vân trang đều đã chết, trong mối quan hệ với Bạch Vân trang chỉ còn lại Đường Thẩm lão đệ.
Dốc chén rượu lên miệng uống cạn, lão Định nhìn Đường Thẩm rồi ôn nhu nói tiếp :
- Một khi hung thủ đã có ý định tàn sát thì sẽ giết tất cả mọi người nào có quan hệ với Mậu Tương Phi Trang chủ. Lúc này đây chỉ còn mỗi Đường Thẩm lão đệ có quan hệ với Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi. Lão huynh nghĩ sớm muộn gì hung thủ cũng sẽ tìm ra lão đệ, để cho hung thủ biết được tung tích của đệ thì y sẽ mò đến.
Lão Định buông tiếng thở dài :
- Lão đệ là một thư sinh uyên bác nhưng không biết võ công. Do đó lão huynh buộc phải lo lắng và phải quay trở về Giang Tô ngay.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài :
- Lão huynh, Bạch Vân trang bây giờ thế nào?
- Đã đóng cửa niêm lại rồi. Bạch Vân trang bình nhật có rất nhiều môn khách, những từ sau cuộc thảm sát khủng bố kia thì đã trở thành một tòa trang bỏ hoang không một bóng người. Chẳng ai dám vào Bạch Vân trang vì cuộc thảm sát kia.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài.
Định Tịnh nhìn chàng nói :
- Đường lão đệ... Vị tiểu thư khi nãy ở đâu đến?
Đường Thẩm gượng cười, chàng nhìn lão Định.
- Đệ có nên nói với lão huynh không?
Định Tịnh nhìn chàng.
- Đệ không tin ta à? Nếu không nói cũng không sao nhưng khi đến ngày song hỷ thì phải có lão huynh đó.
- Không... không... Thiên Thiên là muội muội của đệ thôi.
Đôi chân mày của Đường Thẩm nhíu lại. Chàng suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Huynh... chuyện xảy ra tại Bạch Vân trang, Đường Thẩm không lo cho tấm thân mình mà lo cho Thiên Thiên.
- Lúc này đệ không lo cho bản thân mình mà lại lo cho vị tiểu thư kia?
Lão Định vuốt râu, cười giả lả rồi nói :
- Hóa ra lão thầy đồ tuổi nhỏ tài cao lão đệ của ta lại là kẻ đa tình.
- Không phải đệ là kẻ đa tình đâu. Mà bởi Thiên Thiên chính là ái nữ của Bạch Vân trang chủ và phu nhân. Có lẽ Trang chủ đã đoán biết được chuyện sẽ xảy ra nên mới cho Thiên Thiên đến Giang Tô tìm đệ. Bá bá đã gởi mật thư cho Thiên Thiên đích thân truyền đến cho đệ, căn dặn đệ không được cho Thiên Thiên quay về Bạch Vân trang. Hơn thế nữa còn gửi gắm Thiên Thiên cho đệ.
Chàng bưng chén rượu nhấp một ngụm rồi nhìn Định Tịnh nói :
- Chuyện xảy ra như vậy rồi, đệ không biết có nên cho Thiên Thiên biết hay không? Đệ sợ Thiên Thiên sẽ không chịu được cái nỗi đau mất mát này.
Định Tịnh vuốt râu.
- Thật là khó cho đệ.
Buông tiếng thở dài, Định Tịnh nhìn Đường Thẩm từ tốn nói :
- Đâu đâu cũng có người võ lâm. Người võ lâm ở đâu thì có thể có thuộc hạ của hung thủ. Để Thiên Thiên tiểu thư bên cạnh chẳng khác nào đệ để họa kiếp sau lưng mình.
Lão nói rồi nhìn Đường Thẩm.
Đường Thẩm gượng cười.
- Ý lão huynh...
Chàng lắc đầu.
- Định lão huynh... Đường Thẩm không phải là kẻ vong ân bội nghĩa. Lúc này đây đệ phải bảo vệ cho Thiên Thiên, bất kể chuyện gì sẽ xảy đến với mình.
- Lão huynh hiểu, nhưng lão đệ không có võ công, lão huynh cũng không muốn đệ nhúng tay vào chuyện của võ lâm giang hồ.
- Đệ hiểu thâm tình của lão huynh nhưng Đường Thẩm không thể là kẻ bàng quan tọa thị trước huyết sát của Bạch Vân trang, càng không thể bỏ rơi Thiên Thiên trong lúc này. Hôm nay đệ không có võ công nhưng ngày mai đệ sẽ có võ công. Huống chi bên cạnh đệ còn có lão huynh kia mà. Huynh cũng là người có võ công.
Định Tịnh khoát tay :
- Đường Thẩm lão đệ nói vậy là không hiểu võ công rồi. Người luyện võ công thì có thứ bậc cao thấp. Lão huynh là người có võ công nhưng so với Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi thì...
Lão vuốt râu thở ra.
- Thú thật với đệ, nếu so với Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi thì võ công của huynh chỉ là đom đóm so với vầng nhật quang chứ đừng nói là nguyệt quang. Huynh chỉ được cái thuật ẩn thân Tục Hóa Cốt thôi, còn Mậu Tương Phi Trang chủ là bậc kỳ tài võ lâm, là thiên hạ đệ nhất trang, thế mà còn bị thảm sát, lão huynh có đáng gì chứ. Nên hung thủ tạo ra huyết sát tại Bạch Vân trang muốn lấy mạng lão huynh, có lẽ lão huynh không còn đất dừng chân; chạy cũng không biết chạy đâu nữa.
Lão vuốt râu bưng vò rượu chuốc ra chén, vừa chuốc rượu Định Tịnh vừa nói :
- Lão huynh lo lắng cho đệ nên mới nói tất cả suy nghĩ của mình. Còn quyết định vẫn là lão đệ.
Đường Thẩm nhìn Định Tịnh.
- Lão huynh... đệ sẽ tự giải quyết chuyện này.
Chàng nói rồi bưng chén rượu. Đường Thẩm chưa kịp uống thì Thiên Thiên bước vào. Trên tay nàng là mớ văn phòng tứ bửu. Nàng đặt những thứ đó xuống án thư rồi bước lại bên bàn.
Lão Định nhìn trộm Thiên Thiên.
Thiên Thiên nói :
- Đường huynh... Canh của muội nấu có ngon không?
Đường Thẩm mỉm cười, gật đầu. Chàng ve cằm, từ tốn nói :
- Huynh không ngờ Thiên Thiên lại tiến bộ nhanh như vậy. Mới hôm nào đến đây, Thiên Thiên còn là tiểu thư khuê các chẳng biết nấu nướng là gì, hôm nay muội đã nấu được một bát canh không thua gì bọn hỏa đầu trong đại nội cấm thành.
Chàng chắc lưỡi :
- Ngon... Ngon vô cùng. Huynh ăn một chén canh của Thiên Thiên nhớ mãi suốt đời, không biết sau này còn ai nấu cho huynh ăn nữa.
Lão nhìn chén canh của Đường Thẩm.
Thiên Thiên lườm chàng nói :
- Huynh không thật lòng với muội rồi, huynh nói nghe, chén canh của huynh còn nguyên chứ có ăn đâu mà biết ngon.
- Hê... huynh ăn đấy chứ.
Chàng nói với lão Định :
- Định lão huynh... Canh của Thiên Thiên muội nấu ngon chứ?
Lão Định vuốt râu.
- Ngon... Ngon lắm.
Đường Thẩm bưng chén canh.
- Mời lão huynh dùng thêm.
- Lão huynh no lắm rồi, đệ hãy cứ tự nhiên.
Thiên Thiên nhìn Đường Thẩm.
Chàng giả lả nói :
- Lão huynh không ăn thì đệ ăn hết đấy, đừng có nói là đệ tham ăn giành với lão huynh đó.
Chàng nói rồi cố trút chén canh vào miệng uống như uống thuốc độc.
Đường Thẩm vừa đặt chén xuống bàn thì một gã gia nô bước vào, tay xách cặp lồng.
Thiên Thiên nhìn gã gia nô. Y bước đến bàn, đặt cặp lồng xuống rồi ôm quyền nói :
- Đường công tử... tiểu thư của tiểu nhân sai tiểu nhân đem thố canh bát bửu đến cho công tử.
Gã nói rồi bày thố canh bát bửu ra bàn. Y vừa mở nắp chiếc thố thì mùi thơm tỏa lên ngào ngạt. Chỉ ngửi mùi từ chén canh bát bửu thì lão Định đã chép lưỡi. Lão buột miệng nói :
- Thế này mới đúng là sơn hào hải vị.
Thiên Thiên nhìn gã gia nô.
Đường Thẩm nhìn gã nói :
- Huynh cho tại hạ gửi lời đa tạ đến tiểu thư.
- Tiểu nhân sẽ gửi lời của Đường công tử.
Gã gia nhân lui bước rời khỏi biệt sảnh. Thiên Thiên cúi xuống ngửi canh bát bửu, rồi nhìn lại Đường Thẩm, nàng gượng nói :
- Người ta nấu canh ngon quá, còn muội không thể nào bì với người ta. Canh của người ta nấu ngon như vậy, chắc chắn huynh không muốn dùng canh của muội.
Nàng nói rồi bước thẳng ra cửa.
Thiên Thiên đi rồi, lão Định mới nói với Đường Thẩm.
- Lão đệ... lão huynh xem chừng Thiên Thiên cô nương không muốn đệ ăn chén canh bát bửu này đâu. Có lẽ lão huynh thay đệ ăn giùm thôi.
Lão Định nói rồi bưng cả chén canh húp sùm sụp ngon lành. Lão vừa ăn vừa nói :
- Ngon lắm... ngon lắm, khó tìm được chén canh thứ hai ngon như thế này.
Lão húp hết chén canh rồi đặt xuống bàn nhìn Đường Thẩm :
- Lão huynh có phúc có phần mới ăn được phần canh của đệ.
- Chu tiểu thư là người đam mê thư pháp. Nếu lão huynh muốn ăn canh bát bửu do tự tay Chu tiểu thư nấu thì phải luyện bút pháp. Khi thư pháp của huynh đã đạt đến sự uyển chuyển thì tha hồ ăn canh bát bửu của Chu tiểu thư nấu cho huynh.
Lão Định vuốt râu cười giả lả, lão vừa cười vừa nói :
- Lão huynh thích ăn canh bát bửu của Chu tiểu thư nhưng lại ghét cái mặt của lão Huyện lệnh huênh hoang Chu Tấn kia.
Lão đứng lên nhìn Đường Thẩm.
- Huynh cũng không cần luyện thư pháp làm gì, chỉ cần có Đường Thẩm lão đệ thì chắc chắn lão huynh sẽ có canh bát bửu mà dùng. Lão đệ hiểu lão huynh nói gì rồi chứ?
Dung diện Đường Thẩm chợt ngại ngùng, chàng miễn cưỡng nói :
- Lão huynh đừng có nói xàm. Nếu đến tai Huyện lệnh đại nhân và Hoàng Quốc Túy công tử thì chắc Đường Thẩm khó giữ được học đường của mình tại Giang Tô mất.
Chàng gượng cười :
- Huống chi Chu tiểu thư còn là trang lá ngọc cành vàng.
- Thiên Thiên không phải là lá ngọc cành vàng à?
Lão Định vuốt râu.
- Lão huynh nói thế thôi, tùy lão đệ.
Lão vừa nói dứt câu thì nghe tiếng bàn ghế ngã bên ngoài học đường.
Đường Thẩm và lão Định nhìn nhau.
Lão Định nói :
- Nhắc đến ma thì ma đến, nhắc đến quỷ thì quỷ hiện hình. Lão huynh cam đoan với đệ, oan gia của đệ đến rồi đó.
Đường Thẩm gượng cười lắc đầu :
- Hy vọng là sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Chàng và lão Định Tịnh bước ra ngoài học đường. Bên ngoài học đường, Hoàng Quốc Túy với dáng người bệ vệ, đứng chắp tay sau lưng. Đứng hai bên hắn là hai gã gia nhân mặt đằng đằng sát khí trông thật ghê rợn.
Hoàng Quốc Túy có bộ dạng đẫy đà, thừa mứa bề ngang nhưng lại thiếu chiều cao nên trông thật nực cười. Chân diện của gã bóng lưỡng với màu da tái nhờn tái nhợt. Nhìn mặt gã những tưởng như có một lớp mỡ phủ lên trên và chực tươm ra.
Đường Thẩm ôm quyền nói :
- Hoàng thiếu gia có chuyện gì lại sai người đến đập phá bàn học đường của tại hạ.
Hoàng Quốc Túy chẫu hai cánh môi đẫy đà và tươm, ngỡ đâu miệng gã bất ngờ bị méo xệch đi. Gã vừa tạo cái miệng khinh thị vừa nói :
- Bổn thiếu gia muốn biết Chu tiểu thư vừa đem đến cho Đường Thẩm ngươi cái gì?
Đường Thẩm ôm quyền thủ lễ rồi nói :
- Chu tiểu thư đem đến cho tại hạ thố canh bát bửu do nàng nấu.
- Cái gì? Uyển Thanh mà nấu canh bát bửu cho ngươi à? Khó tin... Khó tin.
Lão Định vuốt râu.
- Sự thật là như vậy đó. Nếu Hoàng thiếu gia không tin thì để lão hủ vào mang chén canh kia ra cho công tử dùng thử.
- Được... mang ra đây cho bổn thiếu gia dùng thử.
Lão Định quay trở vào, một lúc sau bưng chiếc thố canh bước ra. Lão trịnh trọng nói :
- Mời công tử.
Hoàng Quốc Túy liền cầm ngay chiếc thố đưa lên miệng húp. Y nhăn mặt.
- Thế này mà là canh ư?
Lão Định cười giả lả.
- Hây... Canh của Chu tiểu thư mời Đường Thẩm gia sư và lão hủ không ngon cũng ngon ạ. Nếu Hoàng thiếu gia nói không ngon không vừa miệng thì khi nào lão hủ gặp Chu Uyển Thanh tiểu thư sẽ truyền đạt tới tiểu thư và nói tiểu thư đừng có nấu canh nhạt như nước lã nữa.
Quốc Túy tròn mắt.
- Hê... Bổn thiếu gia có nói không ngon đâu. Thố canh này ngon lắm, ngon lắm. Của Uyển Thanh nấu thì tất phải ngon rồi.
- Nếu ngon thì mời bổn thiếu gia dùng.
- Ơ... bổn thiếu gia no rồi.
Y nhìn lại Đường Thẩm.
- Bổn công tử cấm ngươi không được nhận bất cứ thứ gì của Chu Uyển Thanh tiểu thư đó.
Đường Thẩm nheo mày, chàng gượng cười nói :
- Nếu tiểu thư mà đem canh đến mời tại hạ, tại hạ khó lòng mà từ chối.
- Hê... Bổn thiếu gia lệnh cho ngươi thì ngươi phải nghe chứ. Nếu ngươi không nghe lịnh của ta...
Y không nói hết lời mà ra dấu. Ngay lập tức hai gã gia nhân bèn chưởng xuống hai chiếc bàn.
- Rầm...
Hai chiếc bàn vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Quốc Túy nói :
- Đường Thẩm... ngươi đã thấy rồi chứ?
Lão Định sa sầm mặt.
Quốc Túy nói tiếp :
- Nếu thiếu gia còn biết một lần nữa thì cả gian học đường lẫn ngươi sẽ vỡ ra như hai chiếc bàn này. Ngươi có nghe rõ chưa?
Hoàng Quốc Túy hừ nhạt một tiếng rồi toan quay bước bỏ đi nhưng lão Định đã lướt qua chặn đường y và hai gã gia nhân lại. Lão vuốt râu nói :
- Hoàng thiếu gia định đi à?
- Bổn thiếu gia ở lại cái học đường thúi tha này để làm gì?
- Học đường thúi tha... Nếu thiếu gia nói nơi này thúi tha thì đầu của thiếu gia càng thúi tha hơn đó. Chỉ có cái đầu thúi mới nói chốn học đường là chỗ thúi thôi.
Lão vuốt râu cười giả lả.
- Lão hủ cũng chẳng đôi co với Hoàng Thiếu gia làm gì. Lão hủ chỉ là thảo dân, làm sao dám đôi co với thiếu gia của tuần phủ đại nhân.
Hoàng Quốc Túy chẫu hai cánh môi dày.
- Lão quỷ biết như thế là tốt rồi đó, tránh đường ra cho bổn thiếu gia.
Lão Định ôm quyền :
- Lão hủ sẵn sàng nhường đường cho Hoàng thiếu gia, chỉ cần thiếu gia đưa ít ngân lượng để mua lại những thứ mà thiếu gia và gã gia nhân đây đã đập bỏ là được rồi.
Hoàng Quốc Túy trợn mắt to hết cỡ. Hai con ngươi gã cứ như biến mất tròng đen, chỉ còn lại tròng trắng chằm chằm nhìn Định Tịnh.
- Lão quỷ này... dám đòi ngân lượng của bổn thiếu gia.
Y chắp tay sau lưng, hất mặt dè bỉu nói :
- Hai ngươi còn chưa dạy bảo cho lão già quỷ này bài học nữa. Đập vỡ miệng của lão ra, có gì bổn thiếu gia sẽ chịu cho hai người, còn thưởng cho hai người.
Lệnh được Hoàng Quốc Túy phán ra, ngay lập tức hai gã gia nhân liền sàn bộ tới. Cả hai cùng phát tác thoi quyền đánh vào mặt Định Tịnh.
Định Tịnh không thèm né tránh thoi quyền của hai gã đó mà vung song trảo chộp lấy đôi thoi quyền của hai gã gia nhân.
Lão cười khảy rồi bóp chặt trảo công nhìn lại.
“Rắc...”
Sau âm thanh khô khốc đó, hai gã gia nhân của Hoàng Quốc Túy nhảy đổng, miệng tru tréo với lớp mồ hôi rịn ra mặt.
- A...
Lão Định Tịnh hất nhẹ một cái, hai gã gia nô ngã chổng kềnh ra sàn học đường.
Hoàng Quốc Túy gắt giọng nói :
- Lão già quỷ... dám đánh người của tuần phủ.
Gã chưa kịp nói chưa hết ý thì trảo công của lão Định Tịnh đã thộp vào y. Bộ mặt núc ních của Hoàng Quốc Túy chảy dài ra, miệng há hốc mở to cùng những tiếng ư ử phát ra từ cuống họng.
Đường Thẩm nói :
- Lão huynh...
Lão Định khoát tay, lão nhìn Hoàng Quốc Túy nói :
- Ngươi tưởng là thiếu gia của tuần phủ thì muốn làm gì thì làm sao. Quan trường có luật của quan trường, giang hồ võ lâm thì có luật của giang hồ võ lâm. Ngươi có tin không... Lão phu sẽ bứt khí quản của ngươi. Bứt khí quản của ngươi rồi thử xem lão tuần phủ kia làm gì được Hành Tẩu Định Tịnh này.
Nghe lời nói này của lão Định, mồ hôi tuôn ra trên mặt Hoàng Quốc Túy. Y thở gấp với vẻ sợ hãi lộ trên chân diện.
- Lão muốn gì?
- Ngân lượng của ngươi.
- Trong... trong thắt lưng của thiếu gia.
Lão Định rút trảo công về, Hoàng Quốc Túy thối lại nửa bộ.
Định Tịnh nghiêm giọng nói :
- Luật giang hồ của lão phu nghiêm lắm đó, giết người thì đền mạng, phá đồ thì đền ngân lượng.
Lão nói rồi chìa hữu thủ ra phía trước.
Hoàng Quốc Túy miễn cưỡng lấy một tờ ngân phiếu đặt vào tay lão. Y lấm lét nhìn lão Định.
Liếc mắt qua tờ ngân phiếu, lão Định vuốt râu mỉm cười.
- Tốt rồi... Hoàng thiếu gia có thể đi được rồi.
Lão đứng nép qua bên, Hoàng Quốc Túy và hai gã kia lủi nhanh ra ngoài.
Gã ra khỏi học đường, Hoàng Quốc Túy mới quay lại lớn tiếng gằn giọng nói :
- Các ngươi hãy đợi đấy... bổn thiếu gia không bỏ qua chuyện này đâu.
Y nói rồi mới chịu lủi nhanh đi cùng với hai gã gia nhân.
Đường Thẩm bước đến trước mặt lão Định.
- Lão huynh đã gây ra chuyện lớn rồi. Nhất định gã họ Hoàng đó không để cho học đường này yên đâu.
- Không mở được học đường ở đây thì mở học đường ở chỗ khác. Giang hồ mênh mông thiếu gì chỗ cho đệ truyền bá kiến văn làm người.
Bình luận truyện