Án Trì Truy Xứ
Chương 43: Ngư hý lang điệp gian
Chiếc kiệu dừng trước tòa biệt cung nguy nga tráng lệ, ả cung nữ vén rèm kiệu. Từ trong cổ kiệu, Mạch Kiếm Tùng bước xuống. Y có vẻ bàng hoàng trước tòa biệt cung nguy nga tráng lệ này. Mặc bù bàng hoàng nhưng Mạch Kiếm Tùng vẫn cho đây là khung cảnh lạnh lùng.
Y bước giẫm chân lên tấm thảm nhung trải từ cửa kiệu đến vào tận trong đại sảnh đường. Y thả những bước chân chậm rãi ung dung theo tấm thảm nhung hướng đến tấm rèm nhung là chiếc lư bằng lam ngọc đang tỏa mùi trầm hương ngào ngạt.
Kiếm Tùng ôm quyền hướng về phía tấm rèm nhung.
- Kiếm Tùng tham vái Vương nương.
Giọng nói thanh tao nhẹ nhàng rót vào tai Mạch Kiếm Tùng :
- Chiết ngai ta dành cho Mạch Kiếm Tùng công tử đó. Hãy ngồi xuống đi.
Kiếm Tùng nhìn chiết ngai sơn son thiếp vàng, bên cạnh có rải hoa quả tươi mọng chín. Y nhếch mép cười nửa rồi ngồi xuống chiết ngai đó.
Tựa hẳn lưng vào thành tựa hai tay đặt lên bắp đùi, Kiếm Tùng giả lả nói.
- Kiếm Tùng là phận nhỏ nhưng không ngờ lại được tiếp đón trọng thể như thế này.
- Ta không nghĩ Kiếm Tùng mang thân phận nhỏ hèn đâu. Chỉ người có ý chí và tham vọng lớn như Mạch công tử mới đạt được những ước mơ lớn trong cuộc sống làm người. Nhưng trên thế gian này có mấy ai có được ý chí và tham vọng như Mạch công tử. E rằng cầm đuốc đi tìm giữa ban ngày cũng không có.
- Kiếm Tùng có ý chí và tham vọng lắm. Nếu Kiếm Tùng có ý chí và tham vọng, nương nương phải e ngại Kiếm Tùng chứ.
- Không. Bổn Vương nương luôn ngưỡng mộ những trang anh hùng hảo hán có ý chí và tham vọng. Bởi chỉ có những anh hùng hảo hán đầy ý chí và tham vọng mới lập ra những kỳ biến võ lâm và có thể làm thay đổi thiên định. Những người đó đáng để trân trọng và ngưỡng mộ.
- Những lời nói của Vương nương khiến Kiếm Tùng vô cùng cảm kích.
- Kẻ ngưỡng mộ, người cảm kích. Bổn nương và Mạch công tử xem chừng rất tâm đầu ý hợp.
Thốt dứt lời Vương nương vỗ tay một tiếng. Từ phía hậu đường bốn nàng cung nữ trong những bộ cánh sặc sỡ với những đường sẻ có ý trưng bày những đường cong của cơ thể uyển chuyển bước ra. Họ như cánh bướm với những bước chân ẻo lả vừa gợi cảm vừa khiêu khích vây thành vòng tròn.
Kiếm Tùng ngắm nhìn bốn ả vũ công đang biểu diễn khúc múa đầy chất gợi dục mà điểm nụ cười mỉm.
Vương nương vén tấm rèm nhung, ôn nhu nói :
- Mạch công tử thấy thế nào.
- Rất đẹp.
- Họ đẹp lắm à?
Kiếm Tùng gật đầu.
Vương nương cười khẩy rồi nói :
- Họ có đẹp hơn Khảm Khảm của công tử không?
Kiếm Tùng không đáp lời Vương nương mà từ từ nhìn lại. Đập vào mắt y là chiếc mặt nạ dát vàng. Y lộ ra vẻ thất vọng vì không nhận ra khuôn mặt của vương nương, nhưng đôi mắt to và đen lay láy, thứ ánh mắt thu hồn của một trang giai nhân đủ cho y đoán Vương nương là mỹ nữ tuyệt sắc.
Kiếm Tùng từ tốn nói :
- Vương nương biết Khảm Khảm.
- Tất cả những gì xảy ra trong Kim Diện môn, Thánh cô Kim Diện đều biết cả. Nếu bổn nương không biết thì đâu phải là Thánh Cô Kim Diện.
- Vương nương là chủ nhân tất phải biết tất cả.
Kiếm Tùng nhìn lại bốn nàng vũ công. Họ đang uốn éo thân thể phơi vùng bụng phẳng phiu như muốn khoe khoang làn da trắng ra trước mắt gã.
Y vừa ngắm bốn nàng vũ công vừa nói :
- Vương nương nhắc đến Khảm Khảm với ý gì?
- Công tử đã dám đoạt sát nương tử của mình để khẳng định mình trong cuộc đời, người như Mạch Kiếm Tùng công tử hiếm có vô cùng. Bổn nương nhắc đến điều đó để muốn bồi hoàn lại cho công từ những gì đã mất.
Y nhìn lại Thánh Cô Kim Diện.
- Thánh Cô muốn bồi hoàn lại cho tại hạ ư?
- Công tử không ngạc nhiên chứ?
- Kiếm Tùng chỉ tự hỏi mình có đáng nhận được sự bồi hoàn ấy không?
- Rất xứng đáng.
- Kiếm Tùng Rất xứng đáng ư?
- Bổn nương nói rất xứng đáng thì rất xứng đáng.
Bốn ả vũ công đã quỳ xuống ngửa hẳn người ra sau, trên tay họ xuất hiện những cánh hoa hồng đỏ thắm. Họ uốn éo, lả lơi như những con rắn toát ra sức quyến rũ mê hồn. Không chỉ có những động tác lả lơi, vặn người để phơi những đường cong của cơ thể mà thỉnh thoảng cả bốn ả vũ công lại liếc mắt về phía Kiếm Tùng. Những ánh mắt đầy chất tình mời gọi gã.
Kiếm Tùng bưng tịnh rượu chuốc ra chén. Mùi hương hảo tửu xông lên mũi gã. Hương rượu nồng nồng chỉ ngửi thôi đã khiến huyết lưu thông trong kinh mạch y đã cuộn chảy dữ dội.
Kiếm Tùng bưng chén rượu.
Y từ tốn nói :
- Vương nương đặt Kiếm Tùng vào sự bất ngờ này, chẳng biết còn sự bất ngờ gì nữa.
Y nói rồi dốc chén rượu lên miệng uống cạn.
Kiếm Tùng vừa đặt chén rượu xuống bàn thì Thánh Cô Kim Diện đã bước xuống thạch sàn. Bằng những bước đi uyển chuyển, đài các hòa ngay vào với bốn nàng vũ công.
Mặc dù chân diện của Thánh Cô Kim Diện không phơi ra nhưng khi hòa nhập vào bốn nàng vũ công, trong cánh trắng bằng lụa mỏng phối hợp với những bước chân, bốn nàng vũ công kia chìm hẳn. Hay bị lu mờ đi bởi những động tác múa người của Thánh Cô Kim Diện.
Kiếm Tùng lỏ mắt nhìn đăm đăm vào Thánh Cô Kim Diện.
Bốn nàng vũ công như những cánh bướm sặc sỡ lượn lờ quanh Thánh Cô Kim Diện mà tôn tạo làm nền để chủ nhân của mình phô trương những động tác múa người mà đến tượng đá chứng kiến có thể cũng nhảy xổ đến để ôm choàng lấy tấm thân mềm mại đó.
Tận mục sở thị những bước đi uyển chuyển của Thánh Cô Kim Diện, Kiếm Tùng cứ ngây ngất cả người.
Thánh Cô Kim Diện dừng những động tác thì ngay lập tức bốn ả vũ công nối chân nhau rút vào hậu điện.
Thánh Cô Kim Diện chấp một tay sau lưng, nhìn lại Mạch Kiếm Tùng.
Kiếm Tùng nhìn Thánh Cô Kim Diện. Nếu không có chiếc mặt nạ dát vàng che đi chân diện của Thánh Cô Kim Diện, y sẽ thích thú hơn.
Thánh Cô Kim Diện cười khẩy rồi bước đến trước mặt gã.
- Bổn nương có đẹp không?
Kiếm Tùng gật đầu.
- Mặc dù không chứng mục sở thị ngọc diện của Thánh Cô, nhưng chỉ với phong thái của người thôi, Kiếm Tùng đủ nhận biết người là trang mỹ nữ tuyệt sắc.
Thánh Cô Kim Diện cười khẩy.
- Vậy Mạch Kiếm Tùng công tử có muốn nhìn chân diện của ta không?
- Hãy cho tại hạ được tò mò và tưởng tượng. Phàm những gì mình tò mò và tưởng tượng thì sẽ đẹp hơn.
Thánh Cô Kim Diện gật đầu.
- Nói hay lắm, khá lắm.
Kiếm Tùng nhìn vào mắt Thánh Cô Kim Diện rồi ôm quyền :
- Vương nương có ý ban cho Kiếm Tùng những gì?
- Tất cả những gì Kiếm Tùng mơ tưởng đến. Một danh tự thiên hạ đệ nhất nhân, một quyền lực vô biên và hơn thế nữa là cả bổn nương.
Vừa nói Thánh Cô Kim Diện vừa vuốt ống tay áo lên cao. Đôi tay trần từ từ hiện ra đập vào mắt Kiếm Tùng. Một cánh tay đẹp đủ để bất cứ người nào nhìn thấy cũng phải mộng tưởng.
Kiếm Tùng nhìn đôi ngọc thủ của Thánh Cô Kim Diện gần như không chớp mắt. Thánh Cô Kim Diện bất ngờ vuốt má gã.
- Đừng nhìn thế nữa.
Kiếm Tùng nhìn vào mắt Thánh Cô Kim Diện.
Thánh Cô Kim Diện từ tốn nói :
- Nhưng để có được những thứ đó không phải tự nhiên mà có. Tất cả không phải từ trên trời rơi xuống.
- Kiếm Tùng biết. Để được những gì mình muốn thì phải đi tìm nó. Đôi khi phải trả giá bằng sinh mạng mình.
Thánh Cô Kim Diện gật đầu.
- Không sai.
- Thế Kiếm Tùng phải làm gì?
Thánh Cô Kim Diện nhìn vào mắt gã.
- Để đạt được những gì mình muốn thì phải có dũng khí và hơn thế nữa là ý chí và tham vọng. Mạch công tử sẽ thế chỗ của Đông Phương Bách.
Chân diện Kiếm Tùng lộ vẻ căng thẳng khi nghe lời nói này.
- Tại hạ sẽ thay thế chỗ của chủ nhân mình.
Thánh Cô Kim Diện gật đầu, rồi từ tốn nói :
- Có thế chỗ của Đông Phương Bách, Mạch Kiếm Tùng mới có thể tự tuyên cáo với võ lâm quần hùng, mình là thiên hạ đệ nhất nhân. Còn như Mạch Kiếm Tùng không thể vào chỗ của Đông Phương Bách, công tử mãi mãi chỉ là cái bóng của Đông Phương Bách mà thôi.
Kiếm Tùng cắn răng vào môi dưới. Khuôn mặt gã căng thẳng cực độ.
- Vương nương muốn Kiếm Tùng giết chủ nhân mình.
Thánh Cô Kim Diện lắc đầu.
- Không. Bổn nương có thể đưa công tử thế vào chỗ Đông Phương Bách mà không cần Mạnh Kiếm Tùng phải động thủ với y.
- Kiếm Tùng làm gì?
- Kiếm Tùng phải giết một người. Người đó chính là chủ nhân đích thực của thiên hạ.
Đôi chân mày Kiếm Tùng nhíu lại.
- Kiếm Tùng... đoán không lầm Vương nương muốn Kiếm Tùng lấy mạng...
Y bỏ lửng câu nói giữa chừng.
Thánh Cô Kim Diện cất giọng trang trọng :
- Thiên tử.
Đôi chân mày của Kiếm Tùng nhíu hẳn lại với nhau. Hai cánh môi của y mấp máy.
Thánh Cô Kim Diện từ tốn nói :
- Chỉ có một mặt trời. Một vầng nhật quang duy nhất mà thôi.
Kiếm Tùng ôm quyền :
- Kiếm Tùng hiểu.
- Mạch Kiếm Tùng có đủ những khí chất cần thiết để trở thành người tái lập một cuộc sống khác. Mở ra một trang sử khác. Kiếm Tùng đồng ý chứ?
- Được.
- Hãy nhớ lấy. Chỉ có thắng chứ không có bại.
Kiếm Tùng biết mình phải làm gì.
Thánh Cô Kim Diện đặt tay lên đôi vai gã.
- Ta chờ Mạnh Kiếm Tùng.
- Kiếm Tùng sẽ quay lại.
Y nhìn vào mắt Thánh Cô Kim Diện.
- Kiếm Tùng có thể đi được rồi chứ?
- Ta không dám giữ chân công tử.
Kiếm Tùng nhếch môi cười nửa miệng rồi thả bước chậm rãi đi về phía cửa.
Y dừng bước ngay ngưỡng cửa đại điện nhìn Thánh Cô Kim Diện.
- Kiếm Tùng có đáng là thiên hạ đệ nhất nhân không?
- Người có chủ ý và tham vọng sẽ đạt được mục đích của mình.
- Kiếm Tùng sẽ chứng minh điều đó.
Kiếm Tùng đi rồi, Thánh Cô Kim Diện cũng rời đại điện trở về biệt thất mình. Bước vào biệt thất, Thánh Cô Kim Diện bước đến tấm hoành phi vẻ vang nhất quang rực rỡ. Đẩy là bức hoành phi qua một bên.
Phía sau bức hoành phi đó là một bức họa đội kim mão, nhìn thoáng qua cũng đoán được người trong bức họa chính là đương kim Thiên tử.
Thánh Cô Kim Diện cầm bút chấm vào đĩa mực rồi gạch chéo lên bức họa chân dung Thiên tử.
Thánh Cô Kim Diện vừa đẩy bức hoành phi để che bức họa thì nghe tiếng động lạ sau lưng mình. Thánh Cô Kim Diện hạ tay từ từ xuống rồi nói :
- Đông Phương Bách... huynh đến rồi à?
Không nghe tiếng trả lời, Thánh Cô Kim Diện buộc phải nhìn lại.
Đập vào mắt Thánh Cô Kim Diện là một trang tư sinh với khuôn mặt anh tuấn nhưng với vẻ lạnh lùng và nghiêm khắc.
Đôi chân mày của Thánh Cô Kim Diện nhíu lại.
- Công tử là ai?
Đường Thẩm ôm quyền.
- Tại hạ là Đường Thẩm.
- Bổn nương đã nghe tục danh này.
- Đông Phương Bách hẳn có thường nhắc đến tục danh của tại hạ nên Thánh Cô biết.
- Công tử muốn gì mà ngang nhiên đột nhập vào biệt phòng của bổn nương?
- Đường Thẩm muốn biết Thánh Cô Kim Diện là ai. Có phải là chủ nhân đích thực của Tử Vong kỳ hay không?
- Công tử muốn biết ta là ai à?
- Vâng... Rất muốn biết.
- Công tử sẽ sớm được biết thôi.
Liền với lời nói đó Thánh Cô Kim Diện chớp động song thủ với một thế cầm nã thủ chộp tới Đường Thẩm.
Chàng không né tránh trảo công của Thánh Cô Kim Diện mà lại dụng trảo công đón thẳng đỡ thẳng.
“Chát...”
Đôi trảo công của hai người dính chặt vào nhau. Hai người chuyển qua đấu nội lực. Chàng dồn nội lực vào song thủ. Đường Thẩm không khỏi bất ngờ trước nội lực khác thường của Thánh Cô Kim Diện.
Ngược lại ánh mắt của Thánh Cô Kim Diện cũng lộ vẻ sửng sốt khi giao đấu nội công với chàng.
Đường Thẩm nghĩ thầm: “Nếu không có Lục Đại Thiên truyền tất cả nội công cho mình, có lẽ mình không phải là đối thủ của Thánh Cô Kim Diện”.
Ý niệm đó lướt qua đầu chàng thì những giọt mồ hôi tấm đã xuất hiện trên vầng trán của Thánh Cô Kim Diện.
Đường Thẩm mỉm cười.
- Nội lực của vương nương cao thâm lắm nhưng không thể bì được với tại hạ.
- Bổn nương quá bất ngờ trước sự kiện này đó.
- Vương nương sẽ còn bất ngờ nhiều hơn nữa.
Vừa nói Đường Thẩm vừa gia tăng nội lực lên tám phần.
Ánh mắt của Thánh Cô Kim Diện đờ hẳn ra. Thánh Cô Kim Diện nói :
- Đường Thẩm định giết bổn nương à. Chủ nhân Tử Vong kỳ đâu phải là bổn nương.
Đường Thẩm rút ngay trảo công về vừa dụng chỉ khí điểm luôn vào tịnh huyệt của Thánh Cô Kim Diện.
Thánh Cô Kim Diện đứng thừ ra.
Chàng lột chiếc mặt nạ dát vàng. Chân diện dung của Thánh Cô Kim Diện lộ ra đập vào mắt chàng. Một khuôn mặt đài các mỹ lệ với những nét sắc của trang vương phi.
Hai người đối nhãn nhìn nhau.
Thánh Cô Kim Diện từ tốn nói :
- Công tử đang cần gì ở bổn nương?
- Giờ thì tại hạ đã hiểu phần nào vì sao Đông Phương Bách cần những sát thủ Tử Vong Sứ.
Chàng lại nhìn bức hoành phi, rồi đẩy nó qua bên. Bức họa Thiên tử bị gạch chéo đập vào mắt Đường Thẩm. Nhìn bức họa một lúc Đường Thẩm quay lại đối nhãn với Thánh Cô Kim Diện.
Chàng ôn nhu hỏi Thánh Cô Kim Diện :
- Ai cũng đứng sau chuyện này. Không phải là Vương nương chứ, chắc cũng không phải là Đông Phương Bách?
Chàng vừa hỏi vừa nhìn chăm chăm vào mắt Thánh Cô Kim Diện.
- Ai...
Khuôn mặt mỹ miều của Thánh Cô Kim Diện trang trọng hẳn lên.
Buông một tiếng thở dài, Thánh Cô Kim Diện mới từ tốn đáp lời chàng :
- Công tử muốn biết để làm gì?
- Tại hạ có mục đích riêng của mình.
- Công tử có thể giết bổn nương nhưng không biết thêm gì nữa đâu.
Đường Thẩm ve cằm. Chàng nhíu mày suy nghĩ.
Thánh Cô Kim Diện ôn nhu nói :
- Bổn nương có một lời muốn nói với Đường Thẩm công tử.
Đường Thẩm chợt nhíu mày.
- Vương nương muốn nói gì?
- Bổn nương khuyên công tử hãy đứng về với bổn nương. Công tử sẽ có được tất cả những gì mình muốn. Còn chống lại bổn nương thì công tử sẽ chết. Một mình công tử sẽ chẳng thay đổi được gì đâu. Không thay đổi được gì cả.
Đường Thẩm nhìn chăm chăm vào mắt Thánh Cô Kim Diện.
- Tại hạ không thay đổi được gì sao?
- Đúng. Bổn nương nói bằng tâm của mình. Hãy đứng về phía bổn nương, công tử sẽ có tất cả những gì công tử muốn.
Chàng cười khẩy.
- Vương nương muốn tại hạ cũng giống như Mạch Kiếm Tùng chăng?
- Mạch Kiếm Tùng biết chọn đường đi cho mình.
- Rất tiếc tại hạ không phải là Mạch Kiếm Tùng. Hơn thế nữa Đường Thẩm đã nhận án kỳ Tử Vong của Đông Phương Bách.
- Bổn nương có thể rút lại án kỳ đó.
Đường Thẩm lắc đầu.
- Không Đường Thẩm không muốn ai rút lại án kỳ Tử Vong, mà sẽ tự tay mình bẻ gãy nó.
Khuôn mặt kiều diễm của Thánh Cô Kim Diện căng thẳng hẳn lên khi nghe lời nói đó của Đường Thẩm. Chàng đã thốt ra câu nói vừa rồi bằng chất giọng lạnh lùng và cương quyết.
Buông tiếng thở dài, Thánh Cô Kim Diện từ tốn nói :
- Đường Thẩm công tử sẽ không bao giờ làm được điều đó.
Đôi chân mày Đường Thẩm nhíu lại. Chàng nhạt nhẽo nói :
- Đường Thẩm đã vào đến tận biệt phòng của Vương nương thì có chuyện gì mà mình không làm được chứ. Với Đường Thẩm, Tử Vong kỳ còn thì Đường Thẩm mất và ngược lại.
Lời nói này của chàng chẳng biết tác động thế nào đến Thánh Cô Kim Diện mà sắc diện của Thánh cô tái hẳn ra.
Mặc dù biến sắc nhưng Thánh Cô Kim Diện vẫn từ tốn nói :
- Công tử sẽ hối tiếc.
- Tại hạ chỉ có một sự lựa chọn duy nhất thì đâu còn hối tiếc.
Đường Thẩm cười khẩy rồi nói tiếp :
- Nếu còn hối tiếc thì tại hạ còn có sự lựa chọn. Nhưng Đông Phương Bách đã đẩy Đường Thẩm vào một sự lựa chọn duy nhất. Phải đối mặt với Tử Vong kỳ.
Chàng khẽ buông tiếng thở dài nhìn Thánh Cô Kim Diện.
- Thánh cô cũng chỉ có một sự lựa chọn như tại hạ. Một là biến thành một xú nữ với khuôn mặt khủng khiếp nhất. Hai là phải nói rõ tất cả những gì Thánh cô biết về Tử Vong kỳ.
Thánh Cô Kim Diện nheo mày.
- Đường Thẩm sẽ hủy dung diện của bổn nương sao?
- Tại hạ tin Thánh cô rất quý chân diện của mình.
Vừa nói Đường Thẩm vừa nhìn vào mắt Thánh Cô Kim Diện như muốn dụng nhãn quan của mình khoét đôi mắt to và tròn trịa.
Tiếp nhận ánh mắt khắc nghiệt và tàn nhẫn của Đường Thẩm, Thánh Cô Kim Diện không làm chủ được mình. Một cảm giác gay buốt lạnh giá xuất hiện trong cột sống của Thánh Cô Kim Diện.
Đường Thẩm nhận ra ngay vẻ lo âu lộ ra mắt Thánh Cô Kim Diện. Chàng cười mỉm rồi bồi thêm một câu nữa :
- Nữ nhân nào cũng quý nhan sắc mình. Chắc hẳn vương nương không muốn đeo chiếc mặt nạ dát vàng này suốt cuộc đời mình.
Chàng nói rồi lật ngửa chiếc mặt dát vàng, rút trong ống tay áo ra một tịnh bình. Trút bột phấn trong tịnh bình lên chiếc mặt nạ dát vàng. Đường Thẩm vừa làm việc đó vừa nói :
- Thứ bột mà tại hạ rắc vào chiếc mặt nạ dát vàng của Thánh cô là một chất độc cực mạnh để hủy da hủy thịt. Khi tại hạ đeo chiếc mặt nạ này vào mặt thì mãi mãi người sẽ mang nó suốt đời đó.
Mồ hôi rịn ra trán Thánh Cô Kim Diện. Người miễn cưỡng nói :
- Công tử tàn nhẫn với một nữ nhân như vậy à?
- Tại hạ cần có sự tàn nhẫn để đáp lại sự tàn nhẫn.
Chàng nói rồi từ từ đưa chiếc mặt nạ dát vàng như toan áp vào mặt Thánh Cô Kim Diện. Thánh Cô Kim Diện hốt hoảng nói :
- Đừng làm vậy với Thục Trân.
- Đường Thẩm giờ biết được tục danh của Thánh Cô. Tại hạ còn muốn biết nhiều hơn nữa.
Thục Trân mím chặt hai cánh môi vào với nhau.
Đường Thẩm nhìn Thục Trân Thánh Cô Kim Diện. Chàng rít một luồng chân khí nhạt nhẽo nói :
- Khi Thục Trân Thánh Cô trở thành xú nữ, chắc chắn Đông Phương Bách sẽ lánh xa Thánh Cô.
Chàng nói rồi dí chiếc mặt nạ có độc về phía Thánh Cô Kim Diện.
Thục Trân tái mặt.
- Dừng tay.
- Thục Trân Thánh Cô đã lựa chọn?
- Cho dù Đường Thẩm công tử có biết cũng không thể thay đổi được vận mạng của tạo hóa đâu.
Đường Thẩm lắc đầu.
- Tại hạ không muốn nghe câu nói này.
Thục Trân buông tiếng thở dài.
- Hãy giải huyệt cho bổn nương... Đường Thẩm sẽ được biết tất cả.
Chàng mỉm cười rồi điểm chỉ vào bao mươi sáu đại huyệt của Thánh Cô Kim Diện trước khi hóa giải tịnh huyệt.
Thánh Cô Kim Diện nhìn chàng.
Đường Thẩm nói :
- Tại hạ cần phải phong bế nội lực của Thánh Cô. Miễn thứ cho Đường Thẩm.
Nhìn chàng bằng ánh mắt bất nhẫn, Thánh Cô Kim Diện bước đến bức họa thiên tử bị gạch chéo lột nó xuống, rồi ấn tay vào vách biệt phòng. Một vòm cửa bí mật dịch mở.
Thánh Cô Kim Diện bước qua vòm cửa đó. Đường Thẩm nối gót theo sau. Trong gian mật thất, là những kim bài lệnh chủ của tất cả những môn phái, bang hội trên giang hồ.
Thánh Cô Kim Diện nhìn chàng.
- Tất cả những gì công tử muốn biết là đây.
- Đường Thẩm nhìn qua những tấm kim bài mà nghĩ thầm: “Võ lâm chính là Tử Vong kỳ ư?”.
Thục Trân mỉm cười nhìn chàng.
- Công tử đã hiểu rồi chứ. Hãy đứng về phía Thục Trân.
- Tại hạ có đường đi riêng của mình. Đã có quá nhiều người phải chết vì Tử Vong kỳ.
Đường Thẩm vừa nói vừa gom tất cả những tấm lệnh bài gói vào tấm lụa.
Chàng nhìn lại Thánh Cô Kim Diện.
- Tại hạ cần những thứ này.
Chàng ấn tay mặt thạch bàn.
“Cạch”.
Một âm thanh khô khốc phát ra. Cùng với âm thanh đó trên mặt thạch bàn xuất hiện một cái hốc bí mật.
Sự biến bất ngờ đó khiến Thục Trân biến sắc. Vẻ hoang mang của Thục Trân không qua được mắt Đường Thẩm. Chàng lấy từ trong chiếc hốc bí mật đó ra một cuộn giấy được cột cẩn thận.
Nhìn lại Thục Trân, Đường Thẩm mỉm cười nói :
- Hẳn đây là thứ mà Vương nương còn muốn giấu tại hạ. Chắc chắn nó quan trọng đối với nương nương.
Thục Trân nhìn chàng.
- Công tử sẽ hối tiếc.
- Đường Thẩm đã nghe câu nói này quá nhiều rồi. Thục Trân Thánh Cô đã nhiệt tình giúp tại hạ, tại hạ trả lại cho Thục Trân Thánh Cô sự bình yên.
Đường Thẩm ôm quyền :
- Cáo từ.
Chàng nói rồi dợm bước về phía cửa thì Thục Trân gọi lại :
- Đường Thẩm dừng bước.
Đường Thẩm dừng bước nhìn lại Thục Trân.
Ánh mắt của chàng khiến Thục Trân Thánh Cô bối rối.
Đường Thẩm giả lả nói :
- Thục Trân Thánh Cô muốn nói gì với Đường Thẩm?
Thục Trân bất ngờ kéo tuột xiêm y của mình. Cùng với động tác đó ánh mắt như làn gió muốn thu hồn chàng.
- Công tử đã lấy thì hãy lấy tất cả. Lấy luôn con người bằng xương bằng thịt này.
Nói dứt câu Thục Trân Thánh Cô giật mạnh luôn tấm yếm còn lại che vùng thượng đẳng của mình. Đôi quả tuyết lê trắng nõn phơi ra đập vào mắt chàng.
Đường Thẩm nhìn Thục Trân, lắc đầu nói :
- Tại hạ đã bước qua lưới tình rồi.
Chàng nói dứt câu thì bỏ đi thẳng ra cửa không ngoái đầu nhìn lại.
Khuôn mặt mỹ lệ của Thục Trân Thánh Cô sa sầm xuống, rồi ửng đỏ hẳn lên. Đứng như thể pho tượng, mãi một lúc sau Thục Trân mới nói :
- Đường Thẩm...
Y bước giẫm chân lên tấm thảm nhung trải từ cửa kiệu đến vào tận trong đại sảnh đường. Y thả những bước chân chậm rãi ung dung theo tấm thảm nhung hướng đến tấm rèm nhung là chiếc lư bằng lam ngọc đang tỏa mùi trầm hương ngào ngạt.
Kiếm Tùng ôm quyền hướng về phía tấm rèm nhung.
- Kiếm Tùng tham vái Vương nương.
Giọng nói thanh tao nhẹ nhàng rót vào tai Mạch Kiếm Tùng :
- Chiết ngai ta dành cho Mạch Kiếm Tùng công tử đó. Hãy ngồi xuống đi.
Kiếm Tùng nhìn chiết ngai sơn son thiếp vàng, bên cạnh có rải hoa quả tươi mọng chín. Y nhếch mép cười nửa rồi ngồi xuống chiết ngai đó.
Tựa hẳn lưng vào thành tựa hai tay đặt lên bắp đùi, Kiếm Tùng giả lả nói.
- Kiếm Tùng là phận nhỏ nhưng không ngờ lại được tiếp đón trọng thể như thế này.
- Ta không nghĩ Kiếm Tùng mang thân phận nhỏ hèn đâu. Chỉ người có ý chí và tham vọng lớn như Mạch công tử mới đạt được những ước mơ lớn trong cuộc sống làm người. Nhưng trên thế gian này có mấy ai có được ý chí và tham vọng như Mạch công tử. E rằng cầm đuốc đi tìm giữa ban ngày cũng không có.
- Kiếm Tùng có ý chí và tham vọng lắm. Nếu Kiếm Tùng có ý chí và tham vọng, nương nương phải e ngại Kiếm Tùng chứ.
- Không. Bổn Vương nương luôn ngưỡng mộ những trang anh hùng hảo hán có ý chí và tham vọng. Bởi chỉ có những anh hùng hảo hán đầy ý chí và tham vọng mới lập ra những kỳ biến võ lâm và có thể làm thay đổi thiên định. Những người đó đáng để trân trọng và ngưỡng mộ.
- Những lời nói của Vương nương khiến Kiếm Tùng vô cùng cảm kích.
- Kẻ ngưỡng mộ, người cảm kích. Bổn nương và Mạch công tử xem chừng rất tâm đầu ý hợp.
Thốt dứt lời Vương nương vỗ tay một tiếng. Từ phía hậu đường bốn nàng cung nữ trong những bộ cánh sặc sỡ với những đường sẻ có ý trưng bày những đường cong của cơ thể uyển chuyển bước ra. Họ như cánh bướm với những bước chân ẻo lả vừa gợi cảm vừa khiêu khích vây thành vòng tròn.
Kiếm Tùng ngắm nhìn bốn ả vũ công đang biểu diễn khúc múa đầy chất gợi dục mà điểm nụ cười mỉm.
Vương nương vén tấm rèm nhung, ôn nhu nói :
- Mạch công tử thấy thế nào.
- Rất đẹp.
- Họ đẹp lắm à?
Kiếm Tùng gật đầu.
Vương nương cười khẩy rồi nói :
- Họ có đẹp hơn Khảm Khảm của công tử không?
Kiếm Tùng không đáp lời Vương nương mà từ từ nhìn lại. Đập vào mắt y là chiếc mặt nạ dát vàng. Y lộ ra vẻ thất vọng vì không nhận ra khuôn mặt của vương nương, nhưng đôi mắt to và đen lay láy, thứ ánh mắt thu hồn của một trang giai nhân đủ cho y đoán Vương nương là mỹ nữ tuyệt sắc.
Kiếm Tùng từ tốn nói :
- Vương nương biết Khảm Khảm.
- Tất cả những gì xảy ra trong Kim Diện môn, Thánh cô Kim Diện đều biết cả. Nếu bổn nương không biết thì đâu phải là Thánh Cô Kim Diện.
- Vương nương là chủ nhân tất phải biết tất cả.
Kiếm Tùng nhìn lại bốn nàng vũ công. Họ đang uốn éo thân thể phơi vùng bụng phẳng phiu như muốn khoe khoang làn da trắng ra trước mắt gã.
Y vừa ngắm bốn nàng vũ công vừa nói :
- Vương nương nhắc đến Khảm Khảm với ý gì?
- Công tử đã dám đoạt sát nương tử của mình để khẳng định mình trong cuộc đời, người như Mạch Kiếm Tùng công tử hiếm có vô cùng. Bổn nương nhắc đến điều đó để muốn bồi hoàn lại cho công từ những gì đã mất.
Y nhìn lại Thánh Cô Kim Diện.
- Thánh Cô muốn bồi hoàn lại cho tại hạ ư?
- Công tử không ngạc nhiên chứ?
- Kiếm Tùng chỉ tự hỏi mình có đáng nhận được sự bồi hoàn ấy không?
- Rất xứng đáng.
- Kiếm Tùng Rất xứng đáng ư?
- Bổn nương nói rất xứng đáng thì rất xứng đáng.
Bốn ả vũ công đã quỳ xuống ngửa hẳn người ra sau, trên tay họ xuất hiện những cánh hoa hồng đỏ thắm. Họ uốn éo, lả lơi như những con rắn toát ra sức quyến rũ mê hồn. Không chỉ có những động tác lả lơi, vặn người để phơi những đường cong của cơ thể mà thỉnh thoảng cả bốn ả vũ công lại liếc mắt về phía Kiếm Tùng. Những ánh mắt đầy chất tình mời gọi gã.
Kiếm Tùng bưng tịnh rượu chuốc ra chén. Mùi hương hảo tửu xông lên mũi gã. Hương rượu nồng nồng chỉ ngửi thôi đã khiến huyết lưu thông trong kinh mạch y đã cuộn chảy dữ dội.
Kiếm Tùng bưng chén rượu.
Y từ tốn nói :
- Vương nương đặt Kiếm Tùng vào sự bất ngờ này, chẳng biết còn sự bất ngờ gì nữa.
Y nói rồi dốc chén rượu lên miệng uống cạn.
Kiếm Tùng vừa đặt chén rượu xuống bàn thì Thánh Cô Kim Diện đã bước xuống thạch sàn. Bằng những bước đi uyển chuyển, đài các hòa ngay vào với bốn nàng vũ công.
Mặc dù chân diện của Thánh Cô Kim Diện không phơi ra nhưng khi hòa nhập vào bốn nàng vũ công, trong cánh trắng bằng lụa mỏng phối hợp với những bước chân, bốn nàng vũ công kia chìm hẳn. Hay bị lu mờ đi bởi những động tác múa người của Thánh Cô Kim Diện.
Kiếm Tùng lỏ mắt nhìn đăm đăm vào Thánh Cô Kim Diện.
Bốn nàng vũ công như những cánh bướm sặc sỡ lượn lờ quanh Thánh Cô Kim Diện mà tôn tạo làm nền để chủ nhân của mình phô trương những động tác múa người mà đến tượng đá chứng kiến có thể cũng nhảy xổ đến để ôm choàng lấy tấm thân mềm mại đó.
Tận mục sở thị những bước đi uyển chuyển của Thánh Cô Kim Diện, Kiếm Tùng cứ ngây ngất cả người.
Thánh Cô Kim Diện dừng những động tác thì ngay lập tức bốn ả vũ công nối chân nhau rút vào hậu điện.
Thánh Cô Kim Diện chấp một tay sau lưng, nhìn lại Mạch Kiếm Tùng.
Kiếm Tùng nhìn Thánh Cô Kim Diện. Nếu không có chiếc mặt nạ dát vàng che đi chân diện của Thánh Cô Kim Diện, y sẽ thích thú hơn.
Thánh Cô Kim Diện cười khẩy rồi bước đến trước mặt gã.
- Bổn nương có đẹp không?
Kiếm Tùng gật đầu.
- Mặc dù không chứng mục sở thị ngọc diện của Thánh Cô, nhưng chỉ với phong thái của người thôi, Kiếm Tùng đủ nhận biết người là trang mỹ nữ tuyệt sắc.
Thánh Cô Kim Diện cười khẩy.
- Vậy Mạch Kiếm Tùng công tử có muốn nhìn chân diện của ta không?
- Hãy cho tại hạ được tò mò và tưởng tượng. Phàm những gì mình tò mò và tưởng tượng thì sẽ đẹp hơn.
Thánh Cô Kim Diện gật đầu.
- Nói hay lắm, khá lắm.
Kiếm Tùng nhìn vào mắt Thánh Cô Kim Diện rồi ôm quyền :
- Vương nương có ý ban cho Kiếm Tùng những gì?
- Tất cả những gì Kiếm Tùng mơ tưởng đến. Một danh tự thiên hạ đệ nhất nhân, một quyền lực vô biên và hơn thế nữa là cả bổn nương.
Vừa nói Thánh Cô Kim Diện vừa vuốt ống tay áo lên cao. Đôi tay trần từ từ hiện ra đập vào mắt Kiếm Tùng. Một cánh tay đẹp đủ để bất cứ người nào nhìn thấy cũng phải mộng tưởng.
Kiếm Tùng nhìn đôi ngọc thủ của Thánh Cô Kim Diện gần như không chớp mắt. Thánh Cô Kim Diện bất ngờ vuốt má gã.
- Đừng nhìn thế nữa.
Kiếm Tùng nhìn vào mắt Thánh Cô Kim Diện.
Thánh Cô Kim Diện từ tốn nói :
- Nhưng để có được những thứ đó không phải tự nhiên mà có. Tất cả không phải từ trên trời rơi xuống.
- Kiếm Tùng biết. Để được những gì mình muốn thì phải đi tìm nó. Đôi khi phải trả giá bằng sinh mạng mình.
Thánh Cô Kim Diện gật đầu.
- Không sai.
- Thế Kiếm Tùng phải làm gì?
Thánh Cô Kim Diện nhìn vào mắt gã.
- Để đạt được những gì mình muốn thì phải có dũng khí và hơn thế nữa là ý chí và tham vọng. Mạch công tử sẽ thế chỗ của Đông Phương Bách.
Chân diện Kiếm Tùng lộ vẻ căng thẳng khi nghe lời nói này.
- Tại hạ sẽ thay thế chỗ của chủ nhân mình.
Thánh Cô Kim Diện gật đầu, rồi từ tốn nói :
- Có thế chỗ của Đông Phương Bách, Mạch Kiếm Tùng mới có thể tự tuyên cáo với võ lâm quần hùng, mình là thiên hạ đệ nhất nhân. Còn như Mạch Kiếm Tùng không thể vào chỗ của Đông Phương Bách, công tử mãi mãi chỉ là cái bóng của Đông Phương Bách mà thôi.
Kiếm Tùng cắn răng vào môi dưới. Khuôn mặt gã căng thẳng cực độ.
- Vương nương muốn Kiếm Tùng giết chủ nhân mình.
Thánh Cô Kim Diện lắc đầu.
- Không. Bổn nương có thể đưa công tử thế vào chỗ Đông Phương Bách mà không cần Mạnh Kiếm Tùng phải động thủ với y.
- Kiếm Tùng làm gì?
- Kiếm Tùng phải giết một người. Người đó chính là chủ nhân đích thực của thiên hạ.
Đôi chân mày Kiếm Tùng nhíu lại.
- Kiếm Tùng... đoán không lầm Vương nương muốn Kiếm Tùng lấy mạng...
Y bỏ lửng câu nói giữa chừng.
Thánh Cô Kim Diện cất giọng trang trọng :
- Thiên tử.
Đôi chân mày của Kiếm Tùng nhíu hẳn lại với nhau. Hai cánh môi của y mấp máy.
Thánh Cô Kim Diện từ tốn nói :
- Chỉ có một mặt trời. Một vầng nhật quang duy nhất mà thôi.
Kiếm Tùng ôm quyền :
- Kiếm Tùng hiểu.
- Mạch Kiếm Tùng có đủ những khí chất cần thiết để trở thành người tái lập một cuộc sống khác. Mở ra một trang sử khác. Kiếm Tùng đồng ý chứ?
- Được.
- Hãy nhớ lấy. Chỉ có thắng chứ không có bại.
Kiếm Tùng biết mình phải làm gì.
Thánh Cô Kim Diện đặt tay lên đôi vai gã.
- Ta chờ Mạnh Kiếm Tùng.
- Kiếm Tùng sẽ quay lại.
Y nhìn vào mắt Thánh Cô Kim Diện.
- Kiếm Tùng có thể đi được rồi chứ?
- Ta không dám giữ chân công tử.
Kiếm Tùng nhếch môi cười nửa miệng rồi thả bước chậm rãi đi về phía cửa.
Y dừng bước ngay ngưỡng cửa đại điện nhìn Thánh Cô Kim Diện.
- Kiếm Tùng có đáng là thiên hạ đệ nhất nhân không?
- Người có chủ ý và tham vọng sẽ đạt được mục đích của mình.
- Kiếm Tùng sẽ chứng minh điều đó.
Kiếm Tùng đi rồi, Thánh Cô Kim Diện cũng rời đại điện trở về biệt thất mình. Bước vào biệt thất, Thánh Cô Kim Diện bước đến tấm hoành phi vẻ vang nhất quang rực rỡ. Đẩy là bức hoành phi qua một bên.
Phía sau bức hoành phi đó là một bức họa đội kim mão, nhìn thoáng qua cũng đoán được người trong bức họa chính là đương kim Thiên tử.
Thánh Cô Kim Diện cầm bút chấm vào đĩa mực rồi gạch chéo lên bức họa chân dung Thiên tử.
Thánh Cô Kim Diện vừa đẩy bức hoành phi để che bức họa thì nghe tiếng động lạ sau lưng mình. Thánh Cô Kim Diện hạ tay từ từ xuống rồi nói :
- Đông Phương Bách... huynh đến rồi à?
Không nghe tiếng trả lời, Thánh Cô Kim Diện buộc phải nhìn lại.
Đập vào mắt Thánh Cô Kim Diện là một trang tư sinh với khuôn mặt anh tuấn nhưng với vẻ lạnh lùng và nghiêm khắc.
Đôi chân mày của Thánh Cô Kim Diện nhíu lại.
- Công tử là ai?
Đường Thẩm ôm quyền.
- Tại hạ là Đường Thẩm.
- Bổn nương đã nghe tục danh này.
- Đông Phương Bách hẳn có thường nhắc đến tục danh của tại hạ nên Thánh Cô biết.
- Công tử muốn gì mà ngang nhiên đột nhập vào biệt phòng của bổn nương?
- Đường Thẩm muốn biết Thánh Cô Kim Diện là ai. Có phải là chủ nhân đích thực của Tử Vong kỳ hay không?
- Công tử muốn biết ta là ai à?
- Vâng... Rất muốn biết.
- Công tử sẽ sớm được biết thôi.
Liền với lời nói đó Thánh Cô Kim Diện chớp động song thủ với một thế cầm nã thủ chộp tới Đường Thẩm.
Chàng không né tránh trảo công của Thánh Cô Kim Diện mà lại dụng trảo công đón thẳng đỡ thẳng.
“Chát...”
Đôi trảo công của hai người dính chặt vào nhau. Hai người chuyển qua đấu nội lực. Chàng dồn nội lực vào song thủ. Đường Thẩm không khỏi bất ngờ trước nội lực khác thường của Thánh Cô Kim Diện.
Ngược lại ánh mắt của Thánh Cô Kim Diện cũng lộ vẻ sửng sốt khi giao đấu nội công với chàng.
Đường Thẩm nghĩ thầm: “Nếu không có Lục Đại Thiên truyền tất cả nội công cho mình, có lẽ mình không phải là đối thủ của Thánh Cô Kim Diện”.
Ý niệm đó lướt qua đầu chàng thì những giọt mồ hôi tấm đã xuất hiện trên vầng trán của Thánh Cô Kim Diện.
Đường Thẩm mỉm cười.
- Nội lực của vương nương cao thâm lắm nhưng không thể bì được với tại hạ.
- Bổn nương quá bất ngờ trước sự kiện này đó.
- Vương nương sẽ còn bất ngờ nhiều hơn nữa.
Vừa nói Đường Thẩm vừa gia tăng nội lực lên tám phần.
Ánh mắt của Thánh Cô Kim Diện đờ hẳn ra. Thánh Cô Kim Diện nói :
- Đường Thẩm định giết bổn nương à. Chủ nhân Tử Vong kỳ đâu phải là bổn nương.
Đường Thẩm rút ngay trảo công về vừa dụng chỉ khí điểm luôn vào tịnh huyệt của Thánh Cô Kim Diện.
Thánh Cô Kim Diện đứng thừ ra.
Chàng lột chiếc mặt nạ dát vàng. Chân diện dung của Thánh Cô Kim Diện lộ ra đập vào mắt chàng. Một khuôn mặt đài các mỹ lệ với những nét sắc của trang vương phi.
Hai người đối nhãn nhìn nhau.
Thánh Cô Kim Diện từ tốn nói :
- Công tử đang cần gì ở bổn nương?
- Giờ thì tại hạ đã hiểu phần nào vì sao Đông Phương Bách cần những sát thủ Tử Vong Sứ.
Chàng lại nhìn bức hoành phi, rồi đẩy nó qua bên. Bức họa Thiên tử bị gạch chéo đập vào mắt Đường Thẩm. Nhìn bức họa một lúc Đường Thẩm quay lại đối nhãn với Thánh Cô Kim Diện.
Chàng ôn nhu hỏi Thánh Cô Kim Diện :
- Ai cũng đứng sau chuyện này. Không phải là Vương nương chứ, chắc cũng không phải là Đông Phương Bách?
Chàng vừa hỏi vừa nhìn chăm chăm vào mắt Thánh Cô Kim Diện.
- Ai...
Khuôn mặt mỹ miều của Thánh Cô Kim Diện trang trọng hẳn lên.
Buông một tiếng thở dài, Thánh Cô Kim Diện mới từ tốn đáp lời chàng :
- Công tử muốn biết để làm gì?
- Tại hạ có mục đích riêng của mình.
- Công tử có thể giết bổn nương nhưng không biết thêm gì nữa đâu.
Đường Thẩm ve cằm. Chàng nhíu mày suy nghĩ.
Thánh Cô Kim Diện ôn nhu nói :
- Bổn nương có một lời muốn nói với Đường Thẩm công tử.
Đường Thẩm chợt nhíu mày.
- Vương nương muốn nói gì?
- Bổn nương khuyên công tử hãy đứng về với bổn nương. Công tử sẽ có được tất cả những gì mình muốn. Còn chống lại bổn nương thì công tử sẽ chết. Một mình công tử sẽ chẳng thay đổi được gì đâu. Không thay đổi được gì cả.
Đường Thẩm nhìn chăm chăm vào mắt Thánh Cô Kim Diện.
- Tại hạ không thay đổi được gì sao?
- Đúng. Bổn nương nói bằng tâm của mình. Hãy đứng về phía bổn nương, công tử sẽ có tất cả những gì công tử muốn.
Chàng cười khẩy.
- Vương nương muốn tại hạ cũng giống như Mạch Kiếm Tùng chăng?
- Mạch Kiếm Tùng biết chọn đường đi cho mình.
- Rất tiếc tại hạ không phải là Mạch Kiếm Tùng. Hơn thế nữa Đường Thẩm đã nhận án kỳ Tử Vong của Đông Phương Bách.
- Bổn nương có thể rút lại án kỳ đó.
Đường Thẩm lắc đầu.
- Không Đường Thẩm không muốn ai rút lại án kỳ Tử Vong, mà sẽ tự tay mình bẻ gãy nó.
Khuôn mặt kiều diễm của Thánh Cô Kim Diện căng thẳng hẳn lên khi nghe lời nói đó của Đường Thẩm. Chàng đã thốt ra câu nói vừa rồi bằng chất giọng lạnh lùng và cương quyết.
Buông tiếng thở dài, Thánh Cô Kim Diện từ tốn nói :
- Đường Thẩm công tử sẽ không bao giờ làm được điều đó.
Đôi chân mày Đường Thẩm nhíu lại. Chàng nhạt nhẽo nói :
- Đường Thẩm đã vào đến tận biệt phòng của Vương nương thì có chuyện gì mà mình không làm được chứ. Với Đường Thẩm, Tử Vong kỳ còn thì Đường Thẩm mất và ngược lại.
Lời nói này của chàng chẳng biết tác động thế nào đến Thánh Cô Kim Diện mà sắc diện của Thánh cô tái hẳn ra.
Mặc dù biến sắc nhưng Thánh Cô Kim Diện vẫn từ tốn nói :
- Công tử sẽ hối tiếc.
- Tại hạ chỉ có một sự lựa chọn duy nhất thì đâu còn hối tiếc.
Đường Thẩm cười khẩy rồi nói tiếp :
- Nếu còn hối tiếc thì tại hạ còn có sự lựa chọn. Nhưng Đông Phương Bách đã đẩy Đường Thẩm vào một sự lựa chọn duy nhất. Phải đối mặt với Tử Vong kỳ.
Chàng khẽ buông tiếng thở dài nhìn Thánh Cô Kim Diện.
- Thánh cô cũng chỉ có một sự lựa chọn như tại hạ. Một là biến thành một xú nữ với khuôn mặt khủng khiếp nhất. Hai là phải nói rõ tất cả những gì Thánh cô biết về Tử Vong kỳ.
Thánh Cô Kim Diện nheo mày.
- Đường Thẩm sẽ hủy dung diện của bổn nương sao?
- Tại hạ tin Thánh cô rất quý chân diện của mình.
Vừa nói Đường Thẩm vừa nhìn vào mắt Thánh Cô Kim Diện như muốn dụng nhãn quan của mình khoét đôi mắt to và tròn trịa.
Tiếp nhận ánh mắt khắc nghiệt và tàn nhẫn của Đường Thẩm, Thánh Cô Kim Diện không làm chủ được mình. Một cảm giác gay buốt lạnh giá xuất hiện trong cột sống của Thánh Cô Kim Diện.
Đường Thẩm nhận ra ngay vẻ lo âu lộ ra mắt Thánh Cô Kim Diện. Chàng cười mỉm rồi bồi thêm một câu nữa :
- Nữ nhân nào cũng quý nhan sắc mình. Chắc hẳn vương nương không muốn đeo chiếc mặt nạ dát vàng này suốt cuộc đời mình.
Chàng nói rồi lật ngửa chiếc mặt dát vàng, rút trong ống tay áo ra một tịnh bình. Trút bột phấn trong tịnh bình lên chiếc mặt nạ dát vàng. Đường Thẩm vừa làm việc đó vừa nói :
- Thứ bột mà tại hạ rắc vào chiếc mặt nạ dát vàng của Thánh cô là một chất độc cực mạnh để hủy da hủy thịt. Khi tại hạ đeo chiếc mặt nạ này vào mặt thì mãi mãi người sẽ mang nó suốt đời đó.
Mồ hôi rịn ra trán Thánh Cô Kim Diện. Người miễn cưỡng nói :
- Công tử tàn nhẫn với một nữ nhân như vậy à?
- Tại hạ cần có sự tàn nhẫn để đáp lại sự tàn nhẫn.
Chàng nói rồi từ từ đưa chiếc mặt nạ dát vàng như toan áp vào mặt Thánh Cô Kim Diện. Thánh Cô Kim Diện hốt hoảng nói :
- Đừng làm vậy với Thục Trân.
- Đường Thẩm giờ biết được tục danh của Thánh Cô. Tại hạ còn muốn biết nhiều hơn nữa.
Thục Trân mím chặt hai cánh môi vào với nhau.
Đường Thẩm nhìn Thục Trân Thánh Cô Kim Diện. Chàng rít một luồng chân khí nhạt nhẽo nói :
- Khi Thục Trân Thánh Cô trở thành xú nữ, chắc chắn Đông Phương Bách sẽ lánh xa Thánh Cô.
Chàng nói rồi dí chiếc mặt nạ có độc về phía Thánh Cô Kim Diện.
Thục Trân tái mặt.
- Dừng tay.
- Thục Trân Thánh Cô đã lựa chọn?
- Cho dù Đường Thẩm công tử có biết cũng không thể thay đổi được vận mạng của tạo hóa đâu.
Đường Thẩm lắc đầu.
- Tại hạ không muốn nghe câu nói này.
Thục Trân buông tiếng thở dài.
- Hãy giải huyệt cho bổn nương... Đường Thẩm sẽ được biết tất cả.
Chàng mỉm cười rồi điểm chỉ vào bao mươi sáu đại huyệt của Thánh Cô Kim Diện trước khi hóa giải tịnh huyệt.
Thánh Cô Kim Diện nhìn chàng.
Đường Thẩm nói :
- Tại hạ cần phải phong bế nội lực của Thánh Cô. Miễn thứ cho Đường Thẩm.
Nhìn chàng bằng ánh mắt bất nhẫn, Thánh Cô Kim Diện bước đến bức họa thiên tử bị gạch chéo lột nó xuống, rồi ấn tay vào vách biệt phòng. Một vòm cửa bí mật dịch mở.
Thánh Cô Kim Diện bước qua vòm cửa đó. Đường Thẩm nối gót theo sau. Trong gian mật thất, là những kim bài lệnh chủ của tất cả những môn phái, bang hội trên giang hồ.
Thánh Cô Kim Diện nhìn chàng.
- Tất cả những gì công tử muốn biết là đây.
- Đường Thẩm nhìn qua những tấm kim bài mà nghĩ thầm: “Võ lâm chính là Tử Vong kỳ ư?”.
Thục Trân mỉm cười nhìn chàng.
- Công tử đã hiểu rồi chứ. Hãy đứng về phía Thục Trân.
- Tại hạ có đường đi riêng của mình. Đã có quá nhiều người phải chết vì Tử Vong kỳ.
Đường Thẩm vừa nói vừa gom tất cả những tấm lệnh bài gói vào tấm lụa.
Chàng nhìn lại Thánh Cô Kim Diện.
- Tại hạ cần những thứ này.
Chàng ấn tay mặt thạch bàn.
“Cạch”.
Một âm thanh khô khốc phát ra. Cùng với âm thanh đó trên mặt thạch bàn xuất hiện một cái hốc bí mật.
Sự biến bất ngờ đó khiến Thục Trân biến sắc. Vẻ hoang mang của Thục Trân không qua được mắt Đường Thẩm. Chàng lấy từ trong chiếc hốc bí mật đó ra một cuộn giấy được cột cẩn thận.
Nhìn lại Thục Trân, Đường Thẩm mỉm cười nói :
- Hẳn đây là thứ mà Vương nương còn muốn giấu tại hạ. Chắc chắn nó quan trọng đối với nương nương.
Thục Trân nhìn chàng.
- Công tử sẽ hối tiếc.
- Đường Thẩm đã nghe câu nói này quá nhiều rồi. Thục Trân Thánh Cô đã nhiệt tình giúp tại hạ, tại hạ trả lại cho Thục Trân Thánh Cô sự bình yên.
Đường Thẩm ôm quyền :
- Cáo từ.
Chàng nói rồi dợm bước về phía cửa thì Thục Trân gọi lại :
- Đường Thẩm dừng bước.
Đường Thẩm dừng bước nhìn lại Thục Trân.
Ánh mắt của chàng khiến Thục Trân Thánh Cô bối rối.
Đường Thẩm giả lả nói :
- Thục Trân Thánh Cô muốn nói gì với Đường Thẩm?
Thục Trân bất ngờ kéo tuột xiêm y của mình. Cùng với động tác đó ánh mắt như làn gió muốn thu hồn chàng.
- Công tử đã lấy thì hãy lấy tất cả. Lấy luôn con người bằng xương bằng thịt này.
Nói dứt câu Thục Trân Thánh Cô giật mạnh luôn tấm yếm còn lại che vùng thượng đẳng của mình. Đôi quả tuyết lê trắng nõn phơi ra đập vào mắt chàng.
Đường Thẩm nhìn Thục Trân, lắc đầu nói :
- Tại hạ đã bước qua lưới tình rồi.
Chàng nói dứt câu thì bỏ đi thẳng ra cửa không ngoái đầu nhìn lại.
Khuôn mặt mỹ lệ của Thục Trân Thánh Cô sa sầm xuống, rồi ửng đỏ hẳn lên. Đứng như thể pho tượng, mãi một lúc sau Thục Trân mới nói :
- Đường Thẩm...
Bình luận truyện