Chương 23: 23: End
Vào một ngày, gió vẫn thổi nhẹ nhàng, ánh mặt trời vẫn rực rỡ đến chói mắt.
Cô vẫn có thói quen sau bốn giờ chiều, đi đến bồn hoa trước cửa hàng tưới nước.
Cô cần vận động nhiều, nếu không đến lúc đó khả năng rất khó sinh tiểu bảo bối.
Lúc này, lề đường một chiếc xe màu đen tuyền dừng lại, ánh trời chiều tỏa lên người đàn ông toát lên vẻ mạnh mẽ.
Cảnh tượng này dường như rất quen thuộc, bởi vì cô có thói quen này nên người đàn ông nào đó thường xuyên đi làm lại phải đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Cô nở nụ cười, mỉm cười chào đón người đàn ông cô yêu nhất.
“Giai Giai!”.
Trần Phong Vũ bất đắc dĩ gọi, chuẩn bị động tác siêu thần, tránh vòi nước bùa chú kia.
Thấy anh làm cô phát choáng váng, mơ hồ đến quên tắt vòi nước, thiếu chút nước lại phun ướt hết người anh, may anh đã được huấn luyện tốt, không hề lúng túng trong hoàn cảnh này.
Cô vội vàng vứt bình nước xuống đất.
“Em...”.
Cô giống như đứa trẻ làm sai.
Trần Phong Vũ đi đến trước tắt vòi nước.
“Bụng đã to như vậy, đừng làm những việc nặng nhọc thế này nữa, được không?”.
“Không sao ~ bác sĩ cũng bảo em muốn ăn khỏe phải vận động nhiều một chút”.
Dựa theo thói quen, chỉ cần Trần Phong Vũ xuất hiện, cô phải bỏ hết công việc lại.
Lúc cô bước vào trong cửa hàng, bụng của cô chợt phát một trận co rút, như dòng nước chảy ra, rồi từ dưới thân chảy ra một đống chất lỏng như nước.
Cô đột nhiên đứng bất động, khuôn mặt cũng quái dị, Trần Phong Vũ khó hiểu nói.
“Sao vậy?”.
“Hình như em bị vỡ nước ối rồi”.
Cô nói không chắc chắn, bởi vì cô cũng không có kinh nghiệm sinh đẻ, mọi chuyện đều từ đọc sách mà ra.
Cô cúi đầu, nhìn chất lỏng trong suốt chảy ra từ giữa hai chân.
Trần Phong Vũ cũng nhìn theo tầm mắt cô, thấy dọc chân nhỏ của cô chảy ra chất lỏng.
“Trời ơi! Bây giờ phải làm sao đây?”.
Đời này anh chưa từng lúng túng như vậy.
Vẫn là cô có vẻ trấn định hơn.
“Anh đi vào trong cửa hàng lấy giúp em cái túi, đưa em đến bệnh viện”.
“Được”.
Anh như nhận được mệnh lệnh, một động tác nhanh nhẹn, vội vàng vào trong cửa hành, khi chạy ra ngoài, Nghiêm Phẩm Hạo cũng chạy theo đi ra.
“Giai Giai, không phải còn nửa tháng nữa sao? Sao cậu đột nhiên lại muốn sinh thế này?”.
Nghiêm Phẩm Hạo hỏi lo lắng hỏi.
“Phẩm Hạo, cửa hàng phiền cậu”.
Cô bình tĩnh nói.
“Có chuyện gì gọi điện cho tôi, đúng rồi, danh sách sản phẩm đặt ở ngăn kéo bên trái quầy, còn có...”.
“Giai Giai, đủ rồi, anh đỡ em lên xe, chúng ta mau đến bệnh viên đi”.
Trần Phong Vũ cắt ngang lời của cô, bình thường con người này vốn hồ đồ, sao bây giờ mới biến hóa khôn khéo thế này?
Trần Phong Vũ nâng người, cô mới dừng lại miệng mình.
“Em lo Phẩm Hạo một mình làm việc quá mới thế!”.
Tiếp theo cô ngồi lên xe A Chính.
“Bụng em còn đau không?”.
Trần Phong Vũ vội hỏi.
“Không đau”.
Cũng giống như nước tiểu, nhưng cô vẫn không nói lên lời.
“Sao lại vậy nhỉ? Sinh con không phải đau đớn lắm sao?”.
Anh rất lo lắng, sao lại không có vấn đề gì được?
“Em cũng không biết, có lẽ còn chưa muốn sinh, anh đừng lo lắng quá”.
Cô là phụ nữ mang thai còn có thể trấn an anh, vì cô phát hiện bàn tay anh nắm chặt tay cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Quá trình sinh sản thay đổi trong nháy mắt, tim Trần Phong Vũ kinh động như muốn rớt ra ngoài.
Còn A Chính không sợ ghi phiếu phạt vượt quá tốc độ, rất nhanh đã đến bệnh viện.
Vừa đến bệnh viện, họ ngay lập tức được hộ lý đến đón, cô còn có thể đi bộ, nhưng để tránh nước ối mất quá nhiều, cô buộc phải ngồi trên xe lăn.
Lúc đưa vào khoa sản, bác sĩ lập tức đến chỗ cô, liên tiếp dùng một loạt dụng cụ kiểm tra, xác định tiểu bảo bối sẽ sinh trước hai tuần lễ so với ngày dự tính sinh.
Trần Phong Vũ khẩn cấp, không hề có kinh nghiệm trong chuyện này, anh chỉ có thể gọi cho mẹ, tìm mẹ giúp đỡ.
Sau đó bác sĩ tiêm thuốc cho cô, thực ra cô vẫn chưa đau bụng sinh, vừa lúc nãy vỡ nước ối chỉ cảm thấy khó chịu như sắp chết.
Cô cắn răng không nói câu nào, cũng không mắng người khởi xướng Trần Phong Vũ này, cô kiên cường nhẫn nhịn, chỉ nắm chặt tay anh.
“Em muốn kêu, cứ kêu đi”.
Anh nhíu mày, chỉ sợ cô cắn nát môi mình.
“Không thể kêu, lãng phí khí lực, vạn nhất nếu em sinh ba ngày ba đêm...”.
Sau một trận đau đớn qua đi, cô mới nói qua với anh.
“Không đâu, qua một giờ, nếu em không sinh được, anh bảo bác sĩ trực tiếp mổ, được không?”.
Anh chỉ có thể giúp cô lau mồ hôi trên trán.
“Không cần, như vậy sau khi em mổ bụng, còn phải chịu đau một lần....”.
Cô vô lực nói, bởi vì cơn đau mãnh liệt lại dồn đến.
Cứ như vậy, cô bị vỡ nước ối từ bốn giờ, đến bảy giờ tối muộn mới đau bụng sinh, đau càng lúc càng lớn, dường như cô đau đến sắp ngất xỉu.
Anh lần đầu tiên cảm thấy mình bất lực, anh không giúp được gì cô, chỉ có thể tìm bác sĩ giúp đỡ, rốt cuộc sau bốn giờ đau bụng sinh, cô đã bình an sinh hạ một đứa bé trai kháu khỉnh, tiếng khóc to khỏe mạnh vang khắp phòng.
Anh và cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa con trai bé bỏng mỉm cười, cô đã hao hết thể lực, nên cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ sâu.
Anh ở bên tai cô thì thào nói.
“Giai Giai, anh yêu em”.
Anh và cô đã kết hôn, có thêm đứa con nhỏ gia đình càng đầy đủ, trong lòng cô từng bất an bóng tối tâm lý, nhưng cô đã cố gắng ở bên anh, đã dịu dàng thừa nhận và cùng anh chữa lành vết thương.
Chồng làm nũng nói.
“Vợ yêu à, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi!”.
Vợ vẫn lắc đầu, không ủng hộ.
“Lại muốn hưởng tuần trăng mật? Năm nay không phải chúng ta vừa đi rồi sao?”.
“Đó là đầu năm! Bây giờ đã là cuối năm rồi!”.
Chồng vẫn tiếp tục thuyết phục.
“Không được ~ Con còn nhỏ, em không muốn để con ở lại rồi đi”.
Vẻ mặt vợ tỏ vẻ không đồng ý.
“Con có thể nhờ mẹ chăm sóc, mẹ nhất định sẽ thích”.
“Nhưng em sẽ rất nhớ con”.
Vợ cảm thấy khó xử.
Người đàn ông này vì tân hôn không có tuần trăng mật, nên bây giờ như muốn bồi thường, thường xuyên mặc công việc bỏ lại, một lòng chỉ nghĩ muốn đi khắp thế giới hưởng tuần trăng mật.
“Lần này anh tính đến Kim tự tháp Ai Cập”.
Chồng đành phải sử dụng tuyệt chiêu dùng địa điểm thu hút nhất thế giới để dụ vợ.
“Đến Kim tự tháp Ai cập?”.
Hai mắt vợ lấp lánh tỏa sáng.
“Phải! Có tượng nhân sư, còn có vua Pharaoh”.
“Vậy...!còn con?”.
Vợ đã động tâm.
“Từ khi sinh con, trong mắt em lúc nào cũng chỉ có con, không nhìn đến anh lần nào”.
Chồng buồn rầu ai oán.
Vợ cảm thấy rất áy náy, lần này thực sự cô đã không quan tâm nhiều đến chồng.
“Dù sao con mới được ba tháng tuổi, chắc sẽ không biết chúng ta từng vụng trộm bỏ nó lại, tự xuất ngoại đi chơi, đúng không?”.
“Đúng vậy, thừa dịp con còn nhỏ, chúng ta hãy hưởng thụ thế giới hai người, chờ nó lớn một chút, chúng ta muốn bỏ nó lại đi chơi cũng khó”.
“Phải, được rồi”.
Cuối cùng vợ cũng gật đầu.
“Chúng ta sẽ đáp máy bay ngay chiều mai”.
Nụ cười chồng tràn ngập ý tứ hàm xúc.
“Anh...”.
Vợ vừa ngạc nhiên vừa cảm động.
Người đàn ông này vẫn chơi trò thú vị đó, nhưng cô vẫn rất yêu anh, anh đã vì cô mà làm mọi chuyện.
Cuối cùng, vợ chủ đồng hôn lên môi chồng.
Chồng đang muốn ôm vợ triền miền một trận thì....
“Oa oa oa~~”.
Tiếng con khóc to đến kinh thiên động địa vang lên.
Thật là, vợ đành phải chạy nhanh đến dỗ dành con, chồng chỉ có thể tiếp tục buồn rầu ghen tỵ, sớm biết thế này hẳn nên sinh con gái! Đây chỉ là lời bất bình ai oán nói thầm trong lòng của chồng..
Bình luận truyện