Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả!
Chương 30
Những ngày sau của Hồ
Quân trôi qua cũng rất tốt, tuy rằng vẫn chưa trở thành hiện thực nhưng
ngoài cái này, nói thật, trong lòng anh coi như cũng được như ý. Không
biết có phải lương tâm của cô bé Tây Tử này bỗng nhiên trỗi dậy hay
không, cảm thấy thật ra anh cũng không phải người xấu, vẫn còn cãi nhau
về chuyện phụ khoa, nhưng dù sao cũng không kén chọn như trước kia,
không còn lém lỉnh nữa.
Anh đối xử tốt với cô, hoặc mua gì đó cho cô, vừa nhìn thấy sẽ nhận chứ không phân rõ ràng minh bạch với anh như trước. Nói như vậy, cô bé này hình như cũng động lòng với tấm lòng của anh! Ít nhất không giống như trước kia nhìn thấy anh như nhìn thấy con gián lập tức cau mày lại.
Đương nhiên Hồ Quân tuyệt đối không thoả mãn với tình hình hiện tại. Cuộc sống hiện tại còn cách quá xa so với tưởng tượng của anh về mục tiêu cuộc sống vợ chồng tốt đẹp, hài hòa. Cho dù vậy anh cũng không sốt ruột, đối với người vợ bướng bỉnh thì anh phải từ từ tấn công như tằm ăn, áp dụng sách lược từng bước ăn mòn, từng bước một đưa cô vào trong vòng tay của anh.
Nhưng điều kiện tiên quyết là không được ham muốn. Nói thật, mặc dù trước kia phải đối mặt với tên Phạm Lý đột nhiên xuất hiện kia anh khá khó chịu nhưng cũng không quan trọng. Thiết nghĩ, mặc dù hai người đó thật sự có gì cũng đã là chuyện quá khứ. Bây giờ nam cưới vợ nữ lấy chồng còn có thể thế nào. Tất cả mọi chuyện đều đã qua, có muốn làm gì cũng đều quá muộn.
Bởi vậy tuy trong lòng khó chịu nhưng cũng thật không để ý lắm, chủ yếu là anh cảm thấy tính tình cô vợ nhỏ nhà anh thật sự không sôi nổi đến mức có thể làm khổ bản thân, nhưng chính mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
Nhắc mới nhớ, cuối tuần nghỉ lễ, anh muốn tan tầm sớm rồi qua đón vợ, không cần về nhà lớn ăn cơm mà ăn ở nơi nào đó có không khí lãng mạn. Đến lúc đó có khi vợ sẽ vui vẻ, hai người sẽ gần gũi hơn, không nhất thiết phải “ăn” vào miệng, nhưng có khi cũng có thể nắm bàn tay nhỏ bé của cô.
Trong lòng nghĩ thật tốt, đến trước những nửa tiếng, vừa mới tắt máy vợ anh đã gọi điện đến nói buổi tối có việc nên không về nhà ăn cơm được. Cô cũng nói cô đã gọi điện về nhà lớn, không kịp để anh hỏi thêm điều gì đã vội vàng tắt máy.
Hồ Quân nhiệt huyết tràn đầy lại bị vợ dội cho một gáo nước lạnh, càng nghĩ càng bực tức, cô thì có thể có chuyện gì? Ở thành phố B này ngoài em họ cô là Kỳ Kỳ ra thì không thấy cô có bạn bè thân thích gì khác. Lần nào có xã giao cơ quan đơn vị gì đó đều trực tiếp nói với anh, lần này mờ mờ ám ám khiến Hồ Quân rất nghi ngờ.
Hồ Quân càng nghĩ càng cảm thấy không bình thường, định ở lại đây chờ xem rốt cuộc vợ anh muốn đi gặp ai. Thật không nghĩ tới! Vậy mà để anh chờ lại là con rể nhà họ Mộ, hình như tên là Phạm Lý, mở cửa xe Jeep quân dụng, ngang nhiên đậu trước cửa đội 17, sau khi xuống xe liền đứng ở đó chờ.
Vợ anh 6 giờ mới xuất hiện, bước ra chưa nói câu gì đã lên thẳng xe Jeep nghênh ngang rời đi. Chẳng những thế vợ anh còn không hề liếc mắt nhìn về phía anh một lần.
Hồ Quân tức đến mức hộc máu, muốn nổ tung phổi, mắt nhìn xe Jeep biến mất, khí độc xả vù vù.Đôi Gian Phu Dâm Phụ này liều lĩnh lừa dối anh làm gì. Cũng là anh ngu ngốc, nâng niu bảo vệ vợ như kẻ dở hơi. Yêu cô, chiều cô, thà rằng làm mình bị thương cũng không dám động đến một sợi tóc của cô, vậy mà cô dám ngoại tình.
Nếu như cô thực sự dám làm ra loại chuyện đó cũng đừng trách anh trở mặt. Chuyện khác lão gia đây đều có thể nhẫn nhịn, nhưng nếu là bị cắm sừng thì hoàn toàn không thể được. Đúng là quá mất mặt, quá bất lực. Hơn nữa đó là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, người vợ ghi rõ rành rành trên hộ khẩu, Hồ Quân anh không thể chấp nhận được chuyện này.
Hồ Quân càng nghĩ càng tức giận, ánh mắt vằn lên một tia hung dữ. Nhưng Hồ Quân cũng không phải là một kẻ bạo lực khốn kiếp. Tuy rằng nói là nhìn thấy nhưng cũng chưa chắc đó là sự thực, chủ yếu là trong lòng Hồ Quân vẫn rất hiểu và tin tưởng vợ, vợ anh không phải là kiểu người như vậy.
Nếu thật sự có chuyện gì khác, cô có thể trực tiếp nói với anh, che giấu không phải là phong cách của vợ. Hồ Quân kéo cần gạt nhanh chóng đuổi theo, đuổi theo không xa liền thấy xe jeep phía trước, vẻ mặt không vui, cố gắng bình tĩnh, từ từ theo sau. Hồ Quân đi theo cách xe Jeep không xa, tới cùng anh muốn nhìn xem hai người này muốn đi đâu? Làm gì?
Trong lòng Tây Tử nghĩ, cô và Phạm Lý cả đời này không nên gặp lại nhau là tốt nhất, miễn cho hai người đều không được tự nhiên. Cô không bao giờ tin vào chuyện không thể làm người yêu thì có thể làm bạn, toàn những lời lẽ xằng bậy. Hai người đã từng thề non hẹn biển như thế, yêu đương thân mật, sau khi chia tay có thể trở thành bạn tốt chính là muốn lừa mình dối người. Chẳng qua là trong lòng vẫn luôn hy vọng xa vời, còn lưu luyến.
Điểm này Tây Tử hiểu rất rõ, chia tay là chia tay, bất kể lúc ấy có đau khổ đến thế nào thì tốt nhất là không gặp lại nhau. Gặp mặt không bằng hoài niệm, hoài niệm không bằng quên đi, đây là nguyên tắc của Tây Tử. Mặc dù làm vậy rất khó nhưng ngay từ đầu đến bây giờ cô vẫn luôn cố gắng thử, hơn nữa, cô cảm thấy bản thân còn rất thành công.
Sống chung với Hồ Quân, đầy đủ, bình thản, cũng rất liên miên bất tận không khác gì với đôi vợ chồng nhà khác. Mặc dù xuất thân của Hồ Quân rất tốt, bối cảnh cũng tốt, tiếp xúc lâu ngày thật sự cũng không phát hiện ra tật xấu gì quá lớn. Không những thế người này rất lắm mồm, trái một truyện cười, phải một tiết mục ngắn, sống cùng anh rất ít khi cảm thấy buồn chán. Anh có thể cho cô bầu không khí hết sức vui vẻ, khiến cho cô không còn thời gian mà nghĩ đến chuyện khác, đây chính là sự quyến rũ của Hồ Quân.
Tây Tử chợt phát hiện trước kia người này rất đào hoa nhưng cũng rất có nguyên tắc. Thử nghĩ xem người ta muốn gì có nấy, hiện nay có rất nhiều đàn ông đẹp trai giàu có còn chịu tốn tâm tư suy nghĩ lừa gạt người khác, hoàn toàn không thay đổi. Đừng nói là người khác, ngay cả Tây Tử tính tình lạnh lùng sống chung với anh mỗi khi bị anh dắt đi cũng sẽ không tự chủ được theo nhịp điệu hoặc vui hoặc cười của anh.
Kỳ thật khi nghĩ lại, người này cũng rất bá đạo, khả năng khống chế dục vọng rất cao. Anh có thới quen muốn người khác phải làm mọi việc theo ý anh, cho dù bạn không nhiệt tình hưởng ứng, anh cũng có cách khiến cho bạn không ý thức làm theo anh. Người đàn ông này, Tây Tử cũng không biết phải hình dung như thế nào....
“Tây Tử, em vẫn còn hận anh sao......”
Từ lúc Phạm Lý lên xe vẫn không ý thức được mình đang quan sát cô. Hai người ở bên nhau bảy năm, Phạm Lý rất hiểu rõ từng biểu cảm từng cử chỉ của Tây Tử. Tây Tử của bây giờ căn bản không còn đặt suy nghĩ trên người anh nữa rồi, những thân mật mà hai người đã từng cùng nhau trải qua bây giờ biến mất không sót lại chút gì. Thậm chí còn có thêm một bức tường ngăn cách, giống như bụi gai trên hoang mạc không ai chăm sóc nhưng vô tình sinh trưởng tốt hơn rất nhiều. Ngăn cách bởi thời gian, không gian, khoảng cách khiến giờ đây họ xa cách không thể chạm tới.
Phạm Lý phát hiện đáy lòng của mình không khống chế được nảy sinh cảm giác ghen tị lẫn không cam lòng. Tây Tử sống rất tốt, hai người chia tay, sau đó cô kết hôn. Từ lúc kết hôn đến bây giờ, từ đầu đến cuối cô vẫn sống cuộc sống ung dung tự tại như vậy. Hơn nữa hiện tại từ chân mày đến khóe mắt không hề nhìn thấy chút buồn bã nào, có thể nói, cô rất hạnh phúc.
Phạm Lý không nghĩ tới cuối cùng cô lại gả cho một người đàn ông như vậy, gia đình hiển hách như vậy. Trong quân đội nhà họ Hồ tương đối nổi tiếng, Hồ Tổng Tố cũng là một thủ trưởng cao cao tại thượng, mà Hồ Quân chồng của cô cũng không ít tiếng xấu ăn chơi trác táng. Trước kia Phạm Lý không biết những thứ này, nhưng sau khi kết hôn, không tình nguyện đâm đầu vào trong vòng luẩn quẩn này mới biết được chồng của Tây Tử thực ra là loại đàn ông như vậy.
Phạm Lý quả thực rất lo lắng, đồng thời trong lòng cũng nảy sinh vài tia hy vọng. Thành thực một chút anh thừa nhận anh không hy vọng Tây Tử sống quá tốt, quá hạnh phúc. Anh luôn nghĩ, hi vọng tương lai hai người có thể đến với nhau, dù sao thì bọn họ chia tay cũng là do ông trời trêu cợt.
Anh không được tốt, trên thực tế, ngay từ đầu khi kết hôn với Mộ Thanh đã dựa trên điều kiện. Bởi vậy, kết hôn xong là hoàn thành nhiệm vụ, đêm động phòng mỗi người một nơi không liên quan tới nhau. Huống chi về sau hôn nhân của hai người chỉ còn là trên giấy tờ mà thôi. Anh không thích Mộ Thanh, thậm chí còn hơi oán hận cô ấy.
Phạm Lý không thể nào hiểu nổi Mộ Thanh, với điều kiện của cô ấy thì người mốn quỳ dưới váy cô nhiều như nước sông Trường Giang, tại sao lại chỉ để mắt đến anh, không gả cho anh thì không được, tình nguyện sống trong cuộc hôn nhân có tiếng nhưng không thật, rốt cuộc là có ý gì.
Bởi vậy những lời này của Phạm Lý vừa là để thăm dò ý tứ của Tây Tử, vừa có chút hèn nhát không thể tin được. Tây tử quay đầu quét mắt nhìn anh một cái, nhíu mi, lắc đầu: “Em chưa bao giờ hối hận về chuyện này, cũng chưa từng oán hận anh. Còn nữa, Phạm Lý, chúng ta chia tay cũng đã chia tay rồi, lựa chọn trước kia của anh là hoàn toàn chính xác. Nếu đổi lại là em thì em cũng sẽ làm như vậy. Cho nên, giữa anh và em không thể nói tới có hận hay không.”
Lòng Phạm Lý rầm một cái chợt lạnh, bỗng nhiên gạt vô lăng xe dừng lại ở ven đường. Anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng căm phẫn: “Tây Tử, em chưa từng yêu anh, nếu yêu anh, làm sao có thể lạnh nhạt như vậy. Nếu yêu anh, lúc trước anh nói ra lời chia tay sao em lại vui vẻ đáp ứng như vậy. Nếu yêu anh, lúc này mới qua chưa bao lâu, em lại có thể ung dung đối mặt với anh.’’
Tây Tử bình tĩnh nhìn anh, nhìn rất lâu mới nói: “Vậy anh hi vọng em như thế nào? Hi vọng lúc trước khi anh nói lời chia tay em phải quấn quít làm phiền anh sao, thỏa mãn sĩ diện đàn ông của anh sao. Hay là anh hi vọng mỗi lần em nhìn thấy anh đều phải khổ sở, hối hận không chịu nổi. Hay là nói anh kết hôn rồi, em vẫn phải cô đơn ở vậy cả đời, vĩnh viễn ở nơi nào đó chờ anh. Hoặc dứt khoát hơn nữa, khi Mộ Thanh sinh con cho anh......”
“Không, không, Tây Tử, ý của anh không phải như vậy......”
“Không phải ý này sao?” Tây Tử bỗng nhiên nở nụ cười: “Phạm Lý, nhiều năm như vậy rồi, anh còn chưa hiểu rõ em là người như thế nào sao? Ban đầu lúc anh nói lời chia tay nên nghĩ đến hiện tại. Em chính là người phụ nữ như vậy đó. Em là người cực kỳ ích kỷ, anh đối xử tốt với em, em sẽ đối xử tốt với anh, anh bất nhân với em thì em cũng bất nghĩa với anh, ân oán rõ ràng. Về phần yêu hay không yêu, em không cho là như vậy. Hiện giờ chúng ta đã không còn tư cách nói ra chữ này rồi, lái xe đi! Không phải anh nói em gái anh muốn gặp tôi sao......”
Anh đối xử tốt với cô, hoặc mua gì đó cho cô, vừa nhìn thấy sẽ nhận chứ không phân rõ ràng minh bạch với anh như trước. Nói như vậy, cô bé này hình như cũng động lòng với tấm lòng của anh! Ít nhất không giống như trước kia nhìn thấy anh như nhìn thấy con gián lập tức cau mày lại.
Đương nhiên Hồ Quân tuyệt đối không thoả mãn với tình hình hiện tại. Cuộc sống hiện tại còn cách quá xa so với tưởng tượng của anh về mục tiêu cuộc sống vợ chồng tốt đẹp, hài hòa. Cho dù vậy anh cũng không sốt ruột, đối với người vợ bướng bỉnh thì anh phải từ từ tấn công như tằm ăn, áp dụng sách lược từng bước ăn mòn, từng bước một đưa cô vào trong vòng tay của anh.
Nhưng điều kiện tiên quyết là không được ham muốn. Nói thật, mặc dù trước kia phải đối mặt với tên Phạm Lý đột nhiên xuất hiện kia anh khá khó chịu nhưng cũng không quan trọng. Thiết nghĩ, mặc dù hai người đó thật sự có gì cũng đã là chuyện quá khứ. Bây giờ nam cưới vợ nữ lấy chồng còn có thể thế nào. Tất cả mọi chuyện đều đã qua, có muốn làm gì cũng đều quá muộn.
Bởi vậy tuy trong lòng khó chịu nhưng cũng thật không để ý lắm, chủ yếu là anh cảm thấy tính tình cô vợ nhỏ nhà anh thật sự không sôi nổi đến mức có thể làm khổ bản thân, nhưng chính mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
Nhắc mới nhớ, cuối tuần nghỉ lễ, anh muốn tan tầm sớm rồi qua đón vợ, không cần về nhà lớn ăn cơm mà ăn ở nơi nào đó có không khí lãng mạn. Đến lúc đó có khi vợ sẽ vui vẻ, hai người sẽ gần gũi hơn, không nhất thiết phải “ăn” vào miệng, nhưng có khi cũng có thể nắm bàn tay nhỏ bé của cô.
Trong lòng nghĩ thật tốt, đến trước những nửa tiếng, vừa mới tắt máy vợ anh đã gọi điện đến nói buổi tối có việc nên không về nhà ăn cơm được. Cô cũng nói cô đã gọi điện về nhà lớn, không kịp để anh hỏi thêm điều gì đã vội vàng tắt máy.
Hồ Quân nhiệt huyết tràn đầy lại bị vợ dội cho một gáo nước lạnh, càng nghĩ càng bực tức, cô thì có thể có chuyện gì? Ở thành phố B này ngoài em họ cô là Kỳ Kỳ ra thì không thấy cô có bạn bè thân thích gì khác. Lần nào có xã giao cơ quan đơn vị gì đó đều trực tiếp nói với anh, lần này mờ mờ ám ám khiến Hồ Quân rất nghi ngờ.
Hồ Quân càng nghĩ càng cảm thấy không bình thường, định ở lại đây chờ xem rốt cuộc vợ anh muốn đi gặp ai. Thật không nghĩ tới! Vậy mà để anh chờ lại là con rể nhà họ Mộ, hình như tên là Phạm Lý, mở cửa xe Jeep quân dụng, ngang nhiên đậu trước cửa đội 17, sau khi xuống xe liền đứng ở đó chờ.
Vợ anh 6 giờ mới xuất hiện, bước ra chưa nói câu gì đã lên thẳng xe Jeep nghênh ngang rời đi. Chẳng những thế vợ anh còn không hề liếc mắt nhìn về phía anh một lần.
Hồ Quân tức đến mức hộc máu, muốn nổ tung phổi, mắt nhìn xe Jeep biến mất, khí độc xả vù vù.Đôi Gian Phu Dâm Phụ này liều lĩnh lừa dối anh làm gì. Cũng là anh ngu ngốc, nâng niu bảo vệ vợ như kẻ dở hơi. Yêu cô, chiều cô, thà rằng làm mình bị thương cũng không dám động đến một sợi tóc của cô, vậy mà cô dám ngoại tình.
Nếu như cô thực sự dám làm ra loại chuyện đó cũng đừng trách anh trở mặt. Chuyện khác lão gia đây đều có thể nhẫn nhịn, nhưng nếu là bị cắm sừng thì hoàn toàn không thể được. Đúng là quá mất mặt, quá bất lực. Hơn nữa đó là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, người vợ ghi rõ rành rành trên hộ khẩu, Hồ Quân anh không thể chấp nhận được chuyện này.
Hồ Quân càng nghĩ càng tức giận, ánh mắt vằn lên một tia hung dữ. Nhưng Hồ Quân cũng không phải là một kẻ bạo lực khốn kiếp. Tuy rằng nói là nhìn thấy nhưng cũng chưa chắc đó là sự thực, chủ yếu là trong lòng Hồ Quân vẫn rất hiểu và tin tưởng vợ, vợ anh không phải là kiểu người như vậy.
Nếu thật sự có chuyện gì khác, cô có thể trực tiếp nói với anh, che giấu không phải là phong cách của vợ. Hồ Quân kéo cần gạt nhanh chóng đuổi theo, đuổi theo không xa liền thấy xe jeep phía trước, vẻ mặt không vui, cố gắng bình tĩnh, từ từ theo sau. Hồ Quân đi theo cách xe Jeep không xa, tới cùng anh muốn nhìn xem hai người này muốn đi đâu? Làm gì?
Trong lòng Tây Tử nghĩ, cô và Phạm Lý cả đời này không nên gặp lại nhau là tốt nhất, miễn cho hai người đều không được tự nhiên. Cô không bao giờ tin vào chuyện không thể làm người yêu thì có thể làm bạn, toàn những lời lẽ xằng bậy. Hai người đã từng thề non hẹn biển như thế, yêu đương thân mật, sau khi chia tay có thể trở thành bạn tốt chính là muốn lừa mình dối người. Chẳng qua là trong lòng vẫn luôn hy vọng xa vời, còn lưu luyến.
Điểm này Tây Tử hiểu rất rõ, chia tay là chia tay, bất kể lúc ấy có đau khổ đến thế nào thì tốt nhất là không gặp lại nhau. Gặp mặt không bằng hoài niệm, hoài niệm không bằng quên đi, đây là nguyên tắc của Tây Tử. Mặc dù làm vậy rất khó nhưng ngay từ đầu đến bây giờ cô vẫn luôn cố gắng thử, hơn nữa, cô cảm thấy bản thân còn rất thành công.
Sống chung với Hồ Quân, đầy đủ, bình thản, cũng rất liên miên bất tận không khác gì với đôi vợ chồng nhà khác. Mặc dù xuất thân của Hồ Quân rất tốt, bối cảnh cũng tốt, tiếp xúc lâu ngày thật sự cũng không phát hiện ra tật xấu gì quá lớn. Không những thế người này rất lắm mồm, trái một truyện cười, phải một tiết mục ngắn, sống cùng anh rất ít khi cảm thấy buồn chán. Anh có thể cho cô bầu không khí hết sức vui vẻ, khiến cho cô không còn thời gian mà nghĩ đến chuyện khác, đây chính là sự quyến rũ của Hồ Quân.
Tây Tử chợt phát hiện trước kia người này rất đào hoa nhưng cũng rất có nguyên tắc. Thử nghĩ xem người ta muốn gì có nấy, hiện nay có rất nhiều đàn ông đẹp trai giàu có còn chịu tốn tâm tư suy nghĩ lừa gạt người khác, hoàn toàn không thay đổi. Đừng nói là người khác, ngay cả Tây Tử tính tình lạnh lùng sống chung với anh mỗi khi bị anh dắt đi cũng sẽ không tự chủ được theo nhịp điệu hoặc vui hoặc cười của anh.
Kỳ thật khi nghĩ lại, người này cũng rất bá đạo, khả năng khống chế dục vọng rất cao. Anh có thới quen muốn người khác phải làm mọi việc theo ý anh, cho dù bạn không nhiệt tình hưởng ứng, anh cũng có cách khiến cho bạn không ý thức làm theo anh. Người đàn ông này, Tây Tử cũng không biết phải hình dung như thế nào....
“Tây Tử, em vẫn còn hận anh sao......”
Từ lúc Phạm Lý lên xe vẫn không ý thức được mình đang quan sát cô. Hai người ở bên nhau bảy năm, Phạm Lý rất hiểu rõ từng biểu cảm từng cử chỉ của Tây Tử. Tây Tử của bây giờ căn bản không còn đặt suy nghĩ trên người anh nữa rồi, những thân mật mà hai người đã từng cùng nhau trải qua bây giờ biến mất không sót lại chút gì. Thậm chí còn có thêm một bức tường ngăn cách, giống như bụi gai trên hoang mạc không ai chăm sóc nhưng vô tình sinh trưởng tốt hơn rất nhiều. Ngăn cách bởi thời gian, không gian, khoảng cách khiến giờ đây họ xa cách không thể chạm tới.
Phạm Lý phát hiện đáy lòng của mình không khống chế được nảy sinh cảm giác ghen tị lẫn không cam lòng. Tây Tử sống rất tốt, hai người chia tay, sau đó cô kết hôn. Từ lúc kết hôn đến bây giờ, từ đầu đến cuối cô vẫn sống cuộc sống ung dung tự tại như vậy. Hơn nữa hiện tại từ chân mày đến khóe mắt không hề nhìn thấy chút buồn bã nào, có thể nói, cô rất hạnh phúc.
Phạm Lý không nghĩ tới cuối cùng cô lại gả cho một người đàn ông như vậy, gia đình hiển hách như vậy. Trong quân đội nhà họ Hồ tương đối nổi tiếng, Hồ Tổng Tố cũng là một thủ trưởng cao cao tại thượng, mà Hồ Quân chồng của cô cũng không ít tiếng xấu ăn chơi trác táng. Trước kia Phạm Lý không biết những thứ này, nhưng sau khi kết hôn, không tình nguyện đâm đầu vào trong vòng luẩn quẩn này mới biết được chồng của Tây Tử thực ra là loại đàn ông như vậy.
Phạm Lý quả thực rất lo lắng, đồng thời trong lòng cũng nảy sinh vài tia hy vọng. Thành thực một chút anh thừa nhận anh không hy vọng Tây Tử sống quá tốt, quá hạnh phúc. Anh luôn nghĩ, hi vọng tương lai hai người có thể đến với nhau, dù sao thì bọn họ chia tay cũng là do ông trời trêu cợt.
Anh không được tốt, trên thực tế, ngay từ đầu khi kết hôn với Mộ Thanh đã dựa trên điều kiện. Bởi vậy, kết hôn xong là hoàn thành nhiệm vụ, đêm động phòng mỗi người một nơi không liên quan tới nhau. Huống chi về sau hôn nhân của hai người chỉ còn là trên giấy tờ mà thôi. Anh không thích Mộ Thanh, thậm chí còn hơi oán hận cô ấy.
Phạm Lý không thể nào hiểu nổi Mộ Thanh, với điều kiện của cô ấy thì người mốn quỳ dưới váy cô nhiều như nước sông Trường Giang, tại sao lại chỉ để mắt đến anh, không gả cho anh thì không được, tình nguyện sống trong cuộc hôn nhân có tiếng nhưng không thật, rốt cuộc là có ý gì.
Bởi vậy những lời này của Phạm Lý vừa là để thăm dò ý tứ của Tây Tử, vừa có chút hèn nhát không thể tin được. Tây tử quay đầu quét mắt nhìn anh một cái, nhíu mi, lắc đầu: “Em chưa bao giờ hối hận về chuyện này, cũng chưa từng oán hận anh. Còn nữa, Phạm Lý, chúng ta chia tay cũng đã chia tay rồi, lựa chọn trước kia của anh là hoàn toàn chính xác. Nếu đổi lại là em thì em cũng sẽ làm như vậy. Cho nên, giữa anh và em không thể nói tới có hận hay không.”
Lòng Phạm Lý rầm một cái chợt lạnh, bỗng nhiên gạt vô lăng xe dừng lại ở ven đường. Anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng căm phẫn: “Tây Tử, em chưa từng yêu anh, nếu yêu anh, làm sao có thể lạnh nhạt như vậy. Nếu yêu anh, lúc trước anh nói ra lời chia tay sao em lại vui vẻ đáp ứng như vậy. Nếu yêu anh, lúc này mới qua chưa bao lâu, em lại có thể ung dung đối mặt với anh.’’
Tây Tử bình tĩnh nhìn anh, nhìn rất lâu mới nói: “Vậy anh hi vọng em như thế nào? Hi vọng lúc trước khi anh nói lời chia tay em phải quấn quít làm phiền anh sao, thỏa mãn sĩ diện đàn ông của anh sao. Hay là anh hi vọng mỗi lần em nhìn thấy anh đều phải khổ sở, hối hận không chịu nổi. Hay là nói anh kết hôn rồi, em vẫn phải cô đơn ở vậy cả đời, vĩnh viễn ở nơi nào đó chờ anh. Hoặc dứt khoát hơn nữa, khi Mộ Thanh sinh con cho anh......”
“Không, không, Tây Tử, ý của anh không phải như vậy......”
“Không phải ý này sao?” Tây Tử bỗng nhiên nở nụ cười: “Phạm Lý, nhiều năm như vậy rồi, anh còn chưa hiểu rõ em là người như thế nào sao? Ban đầu lúc anh nói lời chia tay nên nghĩ đến hiện tại. Em chính là người phụ nữ như vậy đó. Em là người cực kỳ ích kỷ, anh đối xử tốt với em, em sẽ đối xử tốt với anh, anh bất nhân với em thì em cũng bất nghĩa với anh, ân oán rõ ràng. Về phần yêu hay không yêu, em không cho là như vậy. Hiện giờ chúng ta đã không còn tư cách nói ra chữ này rồi, lái xe đi! Không phải anh nói em gái anh muốn gặp tôi sao......”
Bình luận truyện