Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả!
Chương 58
"Vợ, em là người phụ nữ đẹp nhất trên đời, anh nói thật đó....." Hồ Quân ôm vợ, dáng vẻ mỹ mãn cơm no rượu no, giọng nói vẫn còn dư vị sau cơn kích tình, hơi khàn khàn nhưng cũng vô cùng gợi cảm. Câu nói buồn nôn như vậy từ miệng anh ra lại khiến người ta cảm thấy thật sự rất hợp lẽ.
Bên cạnh đấy, dỗ ngon dỗ ngọt lúc này cũng không hề có ý nghĩa gì, bởi vì Tây Tử đang ngủ, phải nói là đang mê man. Một đêm không ngủ, hơn nữa cả thể lực và tinh thần đều tiêu hao nặng nề, vốn đã không chống đỡ nổi, ngay cả Hồ Quân giúp cô tắm rửa, cô cũng không biết, như một đứa trẻ ngoan ngoãn để mặc Hồ Quân chà ngang xát dọc. Đương nhiên, Hồ Quân thật sự thương vợ, không phân lớn nhỏ, hầu hạ thoải mái, nhân cơ hội ăn chút đậu hủ cũng là chuyện bình thường.
Cả người mát mẻ ôm vợ vào ngực, Hồ Quân hơi kích động ngủ không được bèn chống tay nghiêng người quan sát tỉ mỉ vợ mình.
Nắng sớm mờ nhạt, xuyên qua khe hở của rèm cửa, dừng trên mặt Tây Tử, có thể thấy được từng sợi lông tơ tinh tế rung động trong ánh sáng. Hai mắt đang nhắm, lông mi thật dài cong lên thành một bóng nhạt trên khuôn mặt, hốc mắt cô hơi thâm, mũi thẳng, môi hơi dày, chu lên theo thói quen.
Trong lúc Tây Tử đang ngủ, hơi thở mỏng manh như của một thiếu nữ, hoàn toàn trái ngược với lúc cô tỉnh táo. Hồ Quân chợt nhớ tới người cha vợ khí thế của cục cưng nhà anh, đối xử với Tây Tử thật sự cứ như bảo bối, hận không thể ngậm trong miệng, nét tao nhã trên người hẳn do chính tay cha vợ tạo ra.
Lúc này cô ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực anh như một chú mèo con lười nhác khiến người yêu thương. Đây là vợ của Hồ Quân anh, người vợ mà anh muốn sống cả đời. Nghĩ đến đây, từ trong ra ngoài Hồ Quân đều thấy tốt đẹp, vừa mới tốt đẹp, thì điện thoại đặt trên tủ đầu giường lập tức rung lên.
Một hồi sau.
Hồ Quân lấy lại nhìn thử, không khỏi nhíu mày, cẩn thận đặt Tây Tử lên giường, xuống giường, kéo chăn cẩn thận rồi mới bước ra ngoài nghe điện thoại.
"Anh Quân, em là Loan Loan....." Sau khi trải qua mọi cung bậc cảm xúc vui mừng phức tạp, với Hồ Quân mà nói Loan Loan chính là một nỗi phiền toái lớn. Phụ nữ có nhiểu kiểu nhưng sẽ không có người phụ nữ nào lại vô duyên vô cớ tìm đàn ông, hơn nữa người đàn ông này còn từng có một đoạn quá khứ với mình. Rất nhiều phụ nữ thích mờ ám muốn làm một sốt chuyện trước mặt tình nhân cũ, đáng tiếc Hồ Quân anh không thích, hơn nữa vô cùng chán ghét.
Mười năm trước Loan Loan đã là một cô gái có toan tính, huống chi mười năm sau? Cô ta muốn làm gì? Hồ Quân không rõ nhưng Hồ Quân không muốn dính dáng gì đến cô ta. Bởi vậy giọng điệu lạnh nhạt, xa cách rất nhiều so với hôm qua: "Tìm anh có việc gì?"
Bên kia điện thoại lặng im vài giây: "Anh Quân, lần này về nước, em không muốn quay về, em muốn gặp anh?"
Hồ Quân nhanh chóng nhíu mày lại: "Loan Loan, lòng dạ vợ anh rất nhỏ, chúng ta cô nam quả nữ không thích hợp gặp mặt, em trăm ngàn lần đừng cho anh cơ hội phạm lỗi nào....."
Hồ Quân cúp điện thoại xoa xoa ấn đường, sao anh chợt cảm thấy, chuyện của Loan Loan vẫn chưa kết thúc nhỉ?
Thấp thoáng cảm thấy vô cùng lo sợ, Loan Loan đặt di động xuống quay đầu: "Liệu có thể không tìm Hồ Quân được không, anh ấy hiện giờ thật ra chỉ là phó cục của cục quản lý giao thông, không thể giúp việc của chúng ta."
Đằng sau cánh cửa có một người đàn ông đang đứng dựa vào, bên eo còn đang quấn một chiếc khăn tắm lớn, trên lồng ngực có một vết thẹo do đao chém kéo dài từ ngực trái đến ngực phải. Khuôn mặt bình thường, dáng người cường tráng hơi dọa người, miệng ngậm điếu thuốc, rít một hơi rồi chậm rãi phun ra: "Sao thế? Tình cũ chưa dứt? Luyến tiếc, hử? Xem ra biểu hiện trên giường của tên nhóc đấy không tồi, có phải làm mày sướng đến bây giờ vẫn còn nhớ?"
Giọng điệu âm u, Loan Loan không tự chủ được run lên.
"Lại đây....."
Loan Loan nơm nớp lo sợ bước qua, người đàn ông phun điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, tay nắm lấy cổ áo cô, kéo gần hơn: "Cuộc sống tốt đẹp không còn xa. Nếu không phải là ông mày mang mày về, đời này mày cũng không về nổi, bây giờ vẫn phải nằm dưới đáy quần của tên da đen làm chó cái đấy?"
Xoẹt một tiếng, quần áo trên người Loan Loan bị người đàn ông xé toạc, ánh sáng sáng ngời chiếu vào cả người trần trụi của cô, mang theo mỹ cảm mê ly mộng ảo. Nngười nọ chậc chậc hai tiếng: "Nhìn như vậy trông rất xinh đẹp, không thể nhận ra là đã bị người ta chơi tàn, như gái trinh nhỉ?” Tay chui xuống phía dưới sờ soạng, nở nụ cười xấu xa: "Vừa gọi điện thoại cho tình cũ đã ướt rồi, đồ đàn bà lẳng lơ, thiếu người làm, cần đâm ư....."
Loan Loan tựa như đã quen rồi, không hề để ý đến thân thể lõa lồ của mình, trực tiếp cởi bỏ khăn tắm bên hông gã, ngồi xổm xuống, người nọ hừ một tiếng: "Há mồm....."
Loan Loan há miệng, người nọ đi thẳng vào, một tay túm tóc cô, đưa đẩy trước sau, một tay hung hăng nắm ngực cô. Trán Loan Loan chảy đầy mồ hôi, nhưng miệng bị chặn lại, chỉ có thể ô ô hai tiếng, hẳn do tê rần, răng nanh cắn trúng người nọ, gã túm tóc cô đẩy ra, vươn tay tát mạnh hai cái. Loan Loan bị gã đánh đến khóe miệng trào máu, đánh xong lại mở cái miệng sưng vù của cô, xông vào lần nữa.
"Mẹ nó mày dám cắn tao, ông đây để bảy tám đứa đàn em cùng nhau hiếp chết mày, cho mày sướng một trận....Ách.....” Đâm một lần so với lần trước càng mạnh hơn, mãi đến khi Loan Loan sặc mà khụ vài tiếng, người đàn ông mới buông cô ra, xoay người nâng mặt cô, hai má sưng đỏ, khóe miệng lại tràn ra chất lỏng trắng sữa, đối lập rõ ràng, trông vô cùng dâm đãng.
Người nọ cười ha ha: "Dáng vẻ này của mày thật khiến đàn ông chịu không nổi, nếu mày không muốn để tình cũ vướng vào phiền phức của chúng ta thì thôi, cục công an cũng không phải chỉ mỗi nó là hữu dụng. Lại nói tiếp tình cũ của mày cũng có chỗ dựa, bối cảnh trâu bò, không bằng dựa vào điểm hữu dụng đấy. Mày nghỉ hai ngày, hai ngày sau tao lại an bài mày, lúc này hầu hạ tao cho tốt vào, nếu hàng mà không vào được, tao mang mày về hầu hạ lão già da đen."
Loan Loan ôm chặt lấy cánh tay mình, cuộc sống như địa ngục đấy, cô thà chết cũng không muốn trở về, Hồ Quân? Trong đầu bỗng nhiên nhớ lại mười năm trước, Hồ Quân đối với cô rất tốt, đêm anh cứu cô khỏi bọn thủ hạ lưu manh, cô cảm thấy anh thật đẹp, khi đó nếu cô không đi mà ở lại, không mù quáng tin tưởng mẹ, người hiện giờ được Hồ Quân che chở trong ngực có lẽ chính là mình.
Cô thậm chí nhớ rõ, cảm giác lần đầu tiên anh hôn cô mười năm trước, rực rỡ như vậy....Hồ Quân hẳn là không biết, đêm qua cô vẫn trốn ở ngoài khách sạn, nhìn anh vội vàng rời khỏi, đi theo anh về nhà, theo anh từ nhà đến cục cảnh sát hình sự, nhìn anh tươi cười ôm nữ cảnh sát kia, cô cảm thấy khổ sở khó quên trong lòng.
Nữ cảnh sát kia cũng không xinh đẹp, nhưng sạch sẽ, sạch sẽ trong sáng dưới ánh mặt trời. Mà cô từ trong ra ngoài đều dơ bẩn không chịu nổi, ngay cả linh hồn cũng đã bán cho ma quỷ, cô có tư cách gì đứng cạnh Hồ Quân, nhưng cô vẫn ghen tị, ghen tị nữ cảnh sát kia đến chết.
Hai ngày này Hồ Quân rất phiền, ngày thứ ba anh chuyển đến cục cảnh sát. Cục trưởng Thôi gọi anh vào văn phòng cục trưởng, trước tiên nói về vụ án buôn ma túy ra nước ngoài đau đầu nhất cục năm nay. Sau lại nói đến sự thiếu thốn nhân tài của cục cảnh sát thời điểm hiện tại, quẹo tám vòng mới vòng đến tổ truy bắt ma túy, rồi lại vòng đến đội mười bảy, cuối cùng tha thiết nói cùng Hồ Quân, muốn chuyển Tây Tử đến tổ trọng án truy bắt ma túy.
Hồ Quân vừa nghe, chầm chậm đứng lên : "Cục trưởng Thôi, tôi với ông cũng không có thâm cừu đại hận gì, ông chuyển vợ tôi đến tổ truy bắt ma túy, chẳng phải bảo cô ấy chịu chết ư?"
"Khụ khụ khụ....Nói bậy bạ gì đó?"
"Nói bậy?" Hồ Quân hai tay chống bàn: "Chẳng phải năm nào tổ truy bắt ma túy cũng có một hai liệt sĩ hi sinh vì nhiệm vụ sao, ngài cũng biết, chuyển đến đây là để trông chừng vợ mình....."
Hồ Quân còn chưa dứt lời, cục trưởng Thôi trực tiếp cắt ngang anh: "Lão thủ trưởng đã gật đầu rồi." Một câu của cục trưởng Thôi khiến lông mày Hồ Quân dựng đứng lên lên: "Mẹ nó đây là vợ tôi, không phải vợ của lão thủ trưởng, ông ta không có quyền quyết định ."
Cục trưởng Thôi cuống lên, tên nhóc này định chống đối ông đến cùng mà. Bình tĩnh xem xét, hệ số nguy hiểm của tổ truy bắt ma túy hơi cao, nhưng vì như thế mới cần những cảnh sát có bản lĩnh thật sự, chú ý đến Tây Tử cũng là sự bất đắc dĩ của cục trưởng Thôi. Vụ án buôn ma túy ra nước ngoài này là vụ án lớn nhất năm nay của cục, phó bộ trưởng bên trên đều đã ra lệnh chốt rồi, trước năm dương lịch phải phá được vụ án này, bằng không, cục trưởng như ông cũng phải xuống chức nhường nhân tài khác.
Sai khiến người tài hay không đã không còn quan trọng, cơn tức này không thể chịu được nữa, phó bộ trưởng kia nói chẳng hề khách khí, nghĩa bóng càng khiến người ta bốc hỏa, chỉ sém tí là nói: "Cục của mấy người toàn lũ phế vật."
Bên trên hướng vào ông, ông chỉ có thể hướng xuống bên dưới, nếu bảo cấp dưới thật sự làm được chuyện này, chỉ có một, đó là đội mười bảy của đội trưởng Lưu Hán Bân, không dễ chỉ huy. Lưu Hán Bân cũng vậy, dây cương cũng không dễ điều khiển, xuất thân từ lính trinh sát đặc chủng, ngoài sức quan sát nhạy bén và bản lĩnh kinh người, suy nghĩ tinh tế, cho ông đầy đủ quyền hạn, vụ nào cũng không thành vấn đề.
Cục trưởng Thôi đã đi tìm Lưu Hán Bân, muốn ông đảm nhận chức tổ trưởng tổ trọng án truy bắt ma túy. Lúc đấy Lưu Hán Bân thực sự đã đồng ý, đồng ý là đồng ý, với điều kiện dẫn theo hai cấp dưới của mình chuyển lên, trong đó một người là Tây Tử. Chỉ trong tích tắc một vấn đề khó lại ném lên người cục trưởng Thôi, ý chính là nếu đối phó được nhà họ Hồ, ông sẽ nhậm chức.
Nghĩ vậy, cục trưởng Thôi liền buồn bực, làm cục trưởng như ông, bị kẹp chính giữa cả hai phía còn hơn cả nàng dâu của xã hội cũ. Không những bị khinh bỉ từ trên đến dưới, còn phải giải quyết công tác cho Hồ Quân. Đừng thấy Hồ Quân càn quấy vậy thôi, nhưng công việc giao cho anh đều rất yên tâm. Tên nhóc này có năng lực, chỉ là bụng dạ quá gian xảo, thế nhưng sau khi cưới vợ lại thay đổi như những người khác, thành một người chồng chuẩn mực.
Bây giờ thì nổi tiếng khắp cục, quý vợ như thịt trong người, bởi vậy, việc này không cần nghĩ cũng biết bàn không xong. Cục trưởng Thôi hiểu điều đó nên đành hướng thẳng đến lão thủ trưởng, cha chồng của Tây Tử, tổng tham Hồ, thuyết phục hồi lâu lão thủ trưởng mới gật đầu , dự định của cục trưởng Thôi là ép con trời làm chư hầu.
Thế nhưng không ngờ đòn sát thủ lúc bấy giờ lại không dùng được, tên nhóc Hồ Quân này mà càn quấy lên đến ông già nhà anh cũng không thèm quan tâm. Cục trưởng Thôi tận tình khuyên bảo, đạo lý tình người lớn nhỏ khoảng gần một tiếng, mày Hồ Quân chỉ dựng thẳng, không hề gật đầu.
Cuối cùng cục trưởng Thôi bạo phát, nói thẳng: "Tôi là cục trưởng hay cậu là cục trưởng? Tên nhóc cậu muốn quyết định, leo lên đầu tôi trước đã. Với lại, Tây Tử là vợ cậu, cũng là một cảnh sát, trước quốc gia, chuyện tình cảm của cậu quăng một bên cho tôi, chuyện này chỉ cần Tây Tử gật đầu là xong cả."
Bên cạnh đấy, dỗ ngon dỗ ngọt lúc này cũng không hề có ý nghĩa gì, bởi vì Tây Tử đang ngủ, phải nói là đang mê man. Một đêm không ngủ, hơn nữa cả thể lực và tinh thần đều tiêu hao nặng nề, vốn đã không chống đỡ nổi, ngay cả Hồ Quân giúp cô tắm rửa, cô cũng không biết, như một đứa trẻ ngoan ngoãn để mặc Hồ Quân chà ngang xát dọc. Đương nhiên, Hồ Quân thật sự thương vợ, không phân lớn nhỏ, hầu hạ thoải mái, nhân cơ hội ăn chút đậu hủ cũng là chuyện bình thường.
Cả người mát mẻ ôm vợ vào ngực, Hồ Quân hơi kích động ngủ không được bèn chống tay nghiêng người quan sát tỉ mỉ vợ mình.
Nắng sớm mờ nhạt, xuyên qua khe hở của rèm cửa, dừng trên mặt Tây Tử, có thể thấy được từng sợi lông tơ tinh tế rung động trong ánh sáng. Hai mắt đang nhắm, lông mi thật dài cong lên thành một bóng nhạt trên khuôn mặt, hốc mắt cô hơi thâm, mũi thẳng, môi hơi dày, chu lên theo thói quen.
Trong lúc Tây Tử đang ngủ, hơi thở mỏng manh như của một thiếu nữ, hoàn toàn trái ngược với lúc cô tỉnh táo. Hồ Quân chợt nhớ tới người cha vợ khí thế của cục cưng nhà anh, đối xử với Tây Tử thật sự cứ như bảo bối, hận không thể ngậm trong miệng, nét tao nhã trên người hẳn do chính tay cha vợ tạo ra.
Lúc này cô ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực anh như một chú mèo con lười nhác khiến người yêu thương. Đây là vợ của Hồ Quân anh, người vợ mà anh muốn sống cả đời. Nghĩ đến đây, từ trong ra ngoài Hồ Quân đều thấy tốt đẹp, vừa mới tốt đẹp, thì điện thoại đặt trên tủ đầu giường lập tức rung lên.
Một hồi sau.
Hồ Quân lấy lại nhìn thử, không khỏi nhíu mày, cẩn thận đặt Tây Tử lên giường, xuống giường, kéo chăn cẩn thận rồi mới bước ra ngoài nghe điện thoại.
"Anh Quân, em là Loan Loan....." Sau khi trải qua mọi cung bậc cảm xúc vui mừng phức tạp, với Hồ Quân mà nói Loan Loan chính là một nỗi phiền toái lớn. Phụ nữ có nhiểu kiểu nhưng sẽ không có người phụ nữ nào lại vô duyên vô cớ tìm đàn ông, hơn nữa người đàn ông này còn từng có một đoạn quá khứ với mình. Rất nhiều phụ nữ thích mờ ám muốn làm một sốt chuyện trước mặt tình nhân cũ, đáng tiếc Hồ Quân anh không thích, hơn nữa vô cùng chán ghét.
Mười năm trước Loan Loan đã là một cô gái có toan tính, huống chi mười năm sau? Cô ta muốn làm gì? Hồ Quân không rõ nhưng Hồ Quân không muốn dính dáng gì đến cô ta. Bởi vậy giọng điệu lạnh nhạt, xa cách rất nhiều so với hôm qua: "Tìm anh có việc gì?"
Bên kia điện thoại lặng im vài giây: "Anh Quân, lần này về nước, em không muốn quay về, em muốn gặp anh?"
Hồ Quân nhanh chóng nhíu mày lại: "Loan Loan, lòng dạ vợ anh rất nhỏ, chúng ta cô nam quả nữ không thích hợp gặp mặt, em trăm ngàn lần đừng cho anh cơ hội phạm lỗi nào....."
Hồ Quân cúp điện thoại xoa xoa ấn đường, sao anh chợt cảm thấy, chuyện của Loan Loan vẫn chưa kết thúc nhỉ?
Thấp thoáng cảm thấy vô cùng lo sợ, Loan Loan đặt di động xuống quay đầu: "Liệu có thể không tìm Hồ Quân được không, anh ấy hiện giờ thật ra chỉ là phó cục của cục quản lý giao thông, không thể giúp việc của chúng ta."
Đằng sau cánh cửa có một người đàn ông đang đứng dựa vào, bên eo còn đang quấn một chiếc khăn tắm lớn, trên lồng ngực có một vết thẹo do đao chém kéo dài từ ngực trái đến ngực phải. Khuôn mặt bình thường, dáng người cường tráng hơi dọa người, miệng ngậm điếu thuốc, rít một hơi rồi chậm rãi phun ra: "Sao thế? Tình cũ chưa dứt? Luyến tiếc, hử? Xem ra biểu hiện trên giường của tên nhóc đấy không tồi, có phải làm mày sướng đến bây giờ vẫn còn nhớ?"
Giọng điệu âm u, Loan Loan không tự chủ được run lên.
"Lại đây....."
Loan Loan nơm nớp lo sợ bước qua, người đàn ông phun điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, tay nắm lấy cổ áo cô, kéo gần hơn: "Cuộc sống tốt đẹp không còn xa. Nếu không phải là ông mày mang mày về, đời này mày cũng không về nổi, bây giờ vẫn phải nằm dưới đáy quần của tên da đen làm chó cái đấy?"
Xoẹt một tiếng, quần áo trên người Loan Loan bị người đàn ông xé toạc, ánh sáng sáng ngời chiếu vào cả người trần trụi của cô, mang theo mỹ cảm mê ly mộng ảo. Nngười nọ chậc chậc hai tiếng: "Nhìn như vậy trông rất xinh đẹp, không thể nhận ra là đã bị người ta chơi tàn, như gái trinh nhỉ?” Tay chui xuống phía dưới sờ soạng, nở nụ cười xấu xa: "Vừa gọi điện thoại cho tình cũ đã ướt rồi, đồ đàn bà lẳng lơ, thiếu người làm, cần đâm ư....."
Loan Loan tựa như đã quen rồi, không hề để ý đến thân thể lõa lồ của mình, trực tiếp cởi bỏ khăn tắm bên hông gã, ngồi xổm xuống, người nọ hừ một tiếng: "Há mồm....."
Loan Loan há miệng, người nọ đi thẳng vào, một tay túm tóc cô, đưa đẩy trước sau, một tay hung hăng nắm ngực cô. Trán Loan Loan chảy đầy mồ hôi, nhưng miệng bị chặn lại, chỉ có thể ô ô hai tiếng, hẳn do tê rần, răng nanh cắn trúng người nọ, gã túm tóc cô đẩy ra, vươn tay tát mạnh hai cái. Loan Loan bị gã đánh đến khóe miệng trào máu, đánh xong lại mở cái miệng sưng vù của cô, xông vào lần nữa.
"Mẹ nó mày dám cắn tao, ông đây để bảy tám đứa đàn em cùng nhau hiếp chết mày, cho mày sướng một trận....Ách.....” Đâm một lần so với lần trước càng mạnh hơn, mãi đến khi Loan Loan sặc mà khụ vài tiếng, người đàn ông mới buông cô ra, xoay người nâng mặt cô, hai má sưng đỏ, khóe miệng lại tràn ra chất lỏng trắng sữa, đối lập rõ ràng, trông vô cùng dâm đãng.
Người nọ cười ha ha: "Dáng vẻ này của mày thật khiến đàn ông chịu không nổi, nếu mày không muốn để tình cũ vướng vào phiền phức của chúng ta thì thôi, cục công an cũng không phải chỉ mỗi nó là hữu dụng. Lại nói tiếp tình cũ của mày cũng có chỗ dựa, bối cảnh trâu bò, không bằng dựa vào điểm hữu dụng đấy. Mày nghỉ hai ngày, hai ngày sau tao lại an bài mày, lúc này hầu hạ tao cho tốt vào, nếu hàng mà không vào được, tao mang mày về hầu hạ lão già da đen."
Loan Loan ôm chặt lấy cánh tay mình, cuộc sống như địa ngục đấy, cô thà chết cũng không muốn trở về, Hồ Quân? Trong đầu bỗng nhiên nhớ lại mười năm trước, Hồ Quân đối với cô rất tốt, đêm anh cứu cô khỏi bọn thủ hạ lưu manh, cô cảm thấy anh thật đẹp, khi đó nếu cô không đi mà ở lại, không mù quáng tin tưởng mẹ, người hiện giờ được Hồ Quân che chở trong ngực có lẽ chính là mình.
Cô thậm chí nhớ rõ, cảm giác lần đầu tiên anh hôn cô mười năm trước, rực rỡ như vậy....Hồ Quân hẳn là không biết, đêm qua cô vẫn trốn ở ngoài khách sạn, nhìn anh vội vàng rời khỏi, đi theo anh về nhà, theo anh từ nhà đến cục cảnh sát hình sự, nhìn anh tươi cười ôm nữ cảnh sát kia, cô cảm thấy khổ sở khó quên trong lòng.
Nữ cảnh sát kia cũng không xinh đẹp, nhưng sạch sẽ, sạch sẽ trong sáng dưới ánh mặt trời. Mà cô từ trong ra ngoài đều dơ bẩn không chịu nổi, ngay cả linh hồn cũng đã bán cho ma quỷ, cô có tư cách gì đứng cạnh Hồ Quân, nhưng cô vẫn ghen tị, ghen tị nữ cảnh sát kia đến chết.
Hai ngày này Hồ Quân rất phiền, ngày thứ ba anh chuyển đến cục cảnh sát. Cục trưởng Thôi gọi anh vào văn phòng cục trưởng, trước tiên nói về vụ án buôn ma túy ra nước ngoài đau đầu nhất cục năm nay. Sau lại nói đến sự thiếu thốn nhân tài của cục cảnh sát thời điểm hiện tại, quẹo tám vòng mới vòng đến tổ truy bắt ma túy, rồi lại vòng đến đội mười bảy, cuối cùng tha thiết nói cùng Hồ Quân, muốn chuyển Tây Tử đến tổ trọng án truy bắt ma túy.
Hồ Quân vừa nghe, chầm chậm đứng lên : "Cục trưởng Thôi, tôi với ông cũng không có thâm cừu đại hận gì, ông chuyển vợ tôi đến tổ truy bắt ma túy, chẳng phải bảo cô ấy chịu chết ư?"
"Khụ khụ khụ....Nói bậy bạ gì đó?"
"Nói bậy?" Hồ Quân hai tay chống bàn: "Chẳng phải năm nào tổ truy bắt ma túy cũng có một hai liệt sĩ hi sinh vì nhiệm vụ sao, ngài cũng biết, chuyển đến đây là để trông chừng vợ mình....."
Hồ Quân còn chưa dứt lời, cục trưởng Thôi trực tiếp cắt ngang anh: "Lão thủ trưởng đã gật đầu rồi." Một câu của cục trưởng Thôi khiến lông mày Hồ Quân dựng đứng lên lên: "Mẹ nó đây là vợ tôi, không phải vợ của lão thủ trưởng, ông ta không có quyền quyết định ."
Cục trưởng Thôi cuống lên, tên nhóc này định chống đối ông đến cùng mà. Bình tĩnh xem xét, hệ số nguy hiểm của tổ truy bắt ma túy hơi cao, nhưng vì như thế mới cần những cảnh sát có bản lĩnh thật sự, chú ý đến Tây Tử cũng là sự bất đắc dĩ của cục trưởng Thôi. Vụ án buôn ma túy ra nước ngoài này là vụ án lớn nhất năm nay của cục, phó bộ trưởng bên trên đều đã ra lệnh chốt rồi, trước năm dương lịch phải phá được vụ án này, bằng không, cục trưởng như ông cũng phải xuống chức nhường nhân tài khác.
Sai khiến người tài hay không đã không còn quan trọng, cơn tức này không thể chịu được nữa, phó bộ trưởng kia nói chẳng hề khách khí, nghĩa bóng càng khiến người ta bốc hỏa, chỉ sém tí là nói: "Cục của mấy người toàn lũ phế vật."
Bên trên hướng vào ông, ông chỉ có thể hướng xuống bên dưới, nếu bảo cấp dưới thật sự làm được chuyện này, chỉ có một, đó là đội mười bảy của đội trưởng Lưu Hán Bân, không dễ chỉ huy. Lưu Hán Bân cũng vậy, dây cương cũng không dễ điều khiển, xuất thân từ lính trinh sát đặc chủng, ngoài sức quan sát nhạy bén và bản lĩnh kinh người, suy nghĩ tinh tế, cho ông đầy đủ quyền hạn, vụ nào cũng không thành vấn đề.
Cục trưởng Thôi đã đi tìm Lưu Hán Bân, muốn ông đảm nhận chức tổ trưởng tổ trọng án truy bắt ma túy. Lúc đấy Lưu Hán Bân thực sự đã đồng ý, đồng ý là đồng ý, với điều kiện dẫn theo hai cấp dưới của mình chuyển lên, trong đó một người là Tây Tử. Chỉ trong tích tắc một vấn đề khó lại ném lên người cục trưởng Thôi, ý chính là nếu đối phó được nhà họ Hồ, ông sẽ nhậm chức.
Nghĩ vậy, cục trưởng Thôi liền buồn bực, làm cục trưởng như ông, bị kẹp chính giữa cả hai phía còn hơn cả nàng dâu của xã hội cũ. Không những bị khinh bỉ từ trên đến dưới, còn phải giải quyết công tác cho Hồ Quân. Đừng thấy Hồ Quân càn quấy vậy thôi, nhưng công việc giao cho anh đều rất yên tâm. Tên nhóc này có năng lực, chỉ là bụng dạ quá gian xảo, thế nhưng sau khi cưới vợ lại thay đổi như những người khác, thành một người chồng chuẩn mực.
Bây giờ thì nổi tiếng khắp cục, quý vợ như thịt trong người, bởi vậy, việc này không cần nghĩ cũng biết bàn không xong. Cục trưởng Thôi hiểu điều đó nên đành hướng thẳng đến lão thủ trưởng, cha chồng của Tây Tử, tổng tham Hồ, thuyết phục hồi lâu lão thủ trưởng mới gật đầu , dự định của cục trưởng Thôi là ép con trời làm chư hầu.
Thế nhưng không ngờ đòn sát thủ lúc bấy giờ lại không dùng được, tên nhóc Hồ Quân này mà càn quấy lên đến ông già nhà anh cũng không thèm quan tâm. Cục trưởng Thôi tận tình khuyên bảo, đạo lý tình người lớn nhỏ khoảng gần một tiếng, mày Hồ Quân chỉ dựng thẳng, không hề gật đầu.
Cuối cùng cục trưởng Thôi bạo phát, nói thẳng: "Tôi là cục trưởng hay cậu là cục trưởng? Tên nhóc cậu muốn quyết định, leo lên đầu tôi trước đã. Với lại, Tây Tử là vợ cậu, cũng là một cảnh sát, trước quốc gia, chuyện tình cảm của cậu quăng một bên cho tôi, chuyện này chỉ cần Tây Tử gật đầu là xong cả."
Bình luận truyện