Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa
Chương 77
Du Lăng Thần đi đến, khiến cho rất nhiều người đang làm việc chú ý.
Sau khi đạo diễn Vệ trông thấy anh, cũng gật đầu với anh, xem như chào hỏi, sau đó tiếp tục nhìn vào màn hình, thật chăm chú nắm bắt tình hình ảnh.
Kỹ thuật diễn xuất của Dư Tư Nhạc và Thích Nghi Thụy thật xuất sắc, sau khi tiến vào cảnh quay, bình thường sẽ không hỏng việc.
Nói xong lời kịch bản cuối cùng, cảnh diễn này kết thúc.
"Anh hai, anh đã đến rồi?" Dư Tư Nhạc vội vàng đi đến bên cạnh anh.
Du Lăng Thần xoa xoa cái trán cô: "Đến thăm em một chút."
Dư Tư Nhạc vui vẻ nở nụ cười.
Đạo diễn Vệ cũng xử lý xong cảnh quay phi, đi về phía này: "Tổng giám đốc Du, lâu quá không gặp".
Du Lăng Thần quét mắt qua ông ta, nhìn về phía Thích Nghị Thụy đứng phía sau ông ta cách đó không xa, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.
"Không phải bộ này đã chiếu trên TV trước đó sao? Đạo diễn Vệ đã thu xếp như thế nào?", Du Lăng Thần vừa tán gẫn với ông ta, vừa quan sát Thích Nghi Thụy đang đứng nơi xa dường như đang mưu tính cái gì.
Vệ Đạo nghiêm túc trả lời: 'Nửa tháng nửa thì chiếu rồi."
Du Lăng Thần tùy ý ừ một tiếng, dường như cũng không quá quan tâm.
Đạo diễn Vệ là người thông minh, chẳng lẽ lại không nhìn ra Du Lăng Thần chỉ giả vờ đến tuần tra công việc, đến thăm em gái của anh sao? trêu ghẹo nói: "Tổng giám đốc Du, thấy Tiểu Nhạc rồi yên tâm không? Tôi cũng không có ngược đãi thiên kim tiểu thư của cậu, đúng không Tiểu Nhạc?"
"Đúng vậy, đạo diễn Vệ là người gần gũi thân thiết, lòng chăm sóc đối đãi những diễn viên nhỏ nhưng tụi em gấp đôi so với những người khác......." Dư Tư Nhạc nói không ngừng, lời nói ra miệng, mắt cũng cười híp mắt.
Du Lăng Thần bất đắc dĩ giật giật khóe môi: "Mới thời gian không lâu, em đã thay đổi vị trí, liên hợp với đạo diễn Vệ đả kích anh hai em phải không?"
Nhìn lời nói đùa, đạo diễn Vệ không không dám khinh thường, vội vàng nói: "Nói đùa, người nào mà không biết cô Du và Du thiếu luôn là anh em thân thiết nhất, cô Du nói vậy thôi, thật ra lúc gặp nguy hiểm, cô ấy chọn người nào, người ngu ngốc cũng đều hiểu."
Du Lăng Thần nhìn về phía Dư Tư Nhạc, dường như nhớ tới chuyện của người nào đó, sau đó không phủ nhận lời đạo diễn Vệ nói.
Lần trước khi gặp chuyện nguy hiể, không phải Dư Tư Nhạc vì anh mà ngăn cản viên đạn sao?
Dư Tư Nhạc duy trì im lặng không nói chuyện.
Một người đâm đầu đi tới, người anh ta dính đầy mồ hôi, nói với đạo diễn Vệ: "Đạo diễn, tất cả bối cảnh đã chuẩn bị xong, cảnh diễn cuối có thể bắt đầu."
"Đi thôi! Lập tức bắt đầu." Đạo diễn Vệ nói.
Đạo diễn Vệ liên tục nói đợi lát nữa rồi tán gẫu tiếp, liền vội vàng đi về phía trước máy quay phim.
"Anh hai, em đi quay phim rồi." Dư Tư Nhạc nhìn anh.
Đôi mắt Du Lăng Thần tĩnh mịch khó dò, nói: "Đi thôi, anh tìm ghế ngồi xuống chờ em."
Dư Tư Nhạc nhanh chóng chạy về phía bối cảnh, cảnh diễn này vẫn cùng hợp tác với Thích Nghi Thụy.
Từ lúc Du Lăng Thần đi vào cửa chính trường quay, Thích Nghi Thụy vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của anh, dù sao người kia là Boss của tập đoàn Du thị, ai dám nói anh ta không muốn biết? Hơn nữa chỉ cần tiến thêm một bậc quan hệ với anh, cho dù là xả giao bình thường, sau này ở trong Làng Giải Trí cũng có chỗ tốt hơn để phát triển.
Dường như cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, Du Lăng Thần ngồi ở trên ghế, hơi giương mắt nhìn.
Cái nhìn kia rét lạnh thấu xương, giống như từng trận gió lạnh thổi vào mặt, vừa lạnh lẽo vừa vô cùng có sức uy hiếp.
Thích Nghi Thụy bị ánh mắt này nhìn sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, đáy lòng chợt chuyển động, thần khí lộ ra vẻ sợ hãi.
Đạo diễn Vệ hô to một tiếng "các"
Tất cả nhân viên đều dừng công việc trong tay.
Dư Tư Nhạc cũng buồn bực nhìn Thích Nghi Thụy, rõ ràng vừa rồi bề ngoài Thích Nghi Thụy có chỗ không đúng.
"Thích Nghi Thụy, cậu đang nghĩ gì vậy? Tập trung tinh thần một chút." Đạo diễn Vệ không hài lòng nhíu mày.
Nhưng con người không phải thánh nhân, ai mà chưa từng như thế? Vệ Đạo sẽ không vì khuyết điểm lần đầu, mà truy cứu sai lầm của người nào, hơn nữa đối với biểu hiện trước đây của Thích Nghi Thụy, lần này có lẽ là lần phân tâm ngoài ý muốn.
"Cảm ơn đạo diễn, tôi nhất định sẽ tập trung tinh thần ." Thích Nghi Thụy nói xin lỗi, cô vùng nghi hoặc nhìn hai mắt Du Lăng Thần.
Giờ phút này, ánh mắt Du Lăng Thần đã khôi phục lại bình thường.
Nhưng Thích Nghị Thụy lại rất hiểu rõ, ánh mắt lúc nãy của Du Lăng Thần nhìn anh ta, tràn đầy địch ý.
Đạo diễn Vệ vừa hô một tiếng, mỗi người đều vào vị trí công việc riêng, chuẩn bị quay phim.
Dư Tư Nhạc nhanh chóng nhập vai, mỗi khi đối mặt với màn ảnh, dường như cô đều thay đổi thành một người khác, có cảm giác cô kết hợp với nhân vật trong kịch bản thật hoàn mỹ, biểu hiện ra ngoài vô cùng chân thực.
Du Lăng Thần lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt hơi có ý cười, tự nhiên duy chuyển đến bên người Thích Nghi Thụy.
Ánh mắt này vẫn đúng sự thật, cảm giác lạnh lùng khiến người ta không thể bỏ qua được. Thích Nghi Thụy cảm thấy lỗ chân lông to ra, toàn bộ da gà đều nổi lên. Trong lòng hơi nghi hoặc, chẳng lẽ anh ta đắc tội Du Lăng Thần từ khi nào, mà anh ta lại không biết?
Anh ta vô ý thức tìm kiếm ánh mắt, gương mặt quay về phía Du Lăng Thầ, tầm mắt chống lại anh.
Hành động này của anh ra, lập tức khiến cho Đạo diễn Vệ khiển trách: "Thích Nghi Thụy, cậu đang nhìn cái gì?"
Lúc này Thích Nghi Thụy mới hoàn hồn, cảm giác thoát ra trừ trong bộ phim.
Anh ta bối rối lắc đầu, lại nói: "Đạo diễn, thực xin lỗi.... ..."
Anh ta lén nhìn cái lều phía xa, tuy bề ngoài Du Lăng Thần không quan tâm tới, dường như vừa rồi ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người khác không phải của anh.
"Đừng nói xin lỗi với tôi nữa, đừng bởi vì sai lầm của cậu, mà để cho mấy chục người nhân viên phải quay đi quay lại nữa." Đạo diễn Vệ vừa phân phó người xóa bỏ cảnh quay, giọng nói không vui, vẻ mặt khó coi nói: "Tiếp tục quay lại."
Tất cả mọi người đều ủ rũ thở dài, sau đó lại bắt đầu một lượt quay phim mới.
Dư Tư Nhạc có cảm giác nhìn về phía anh trai.
Đều nói một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, trong lòng Thích Nghi Thụy càng sợ , thì càng trúng kế của Du Lăng Thần.
Mấy lần tiếp theo, mỗi lần Thích Nghị Thụy phạm sai lầm, đều tuyên bố chấm dứt.
Vệ Hâm tức giận đến bốc khói đầy mình, bình thường quay phim chỉ có một lần, hôm nay quay đi quay lại không dưới mười lần!
Ánh mắt ông ta nhìn Thích Nghi Thụy, như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lúc này Du Lăng Thần động thân, từ trên ghế đứng lên, đi về phía Vệ Hâm: "Đạo diễn Vệ, đây là nam chính số một ông tìm đó sao? Hành động như.... ...."
Nửa câu sau anh còn chưa nói hết, mọi người đều hiểu lời nói này có ý gì.
Dư Tư Nhạc ngạc nhiên chuyển động hai mắt, dường như không hiểu hành động này của anh trai là có ý gì.
Mặt Thích Nghi Thụy tái mét không còn chút máu, vừa rồi nếu không phải Du Lăng Thần cố ý càn rỡ với anh ta, anh ta sẽ không quay đi quay lại nhiều lần như thế.
Anh ta tuyệt đối là người có thực lực.... ....
Trên mặt đạo diễn Vệ hơi ngượng ngùng, nói chuyện cũng không ảnh hưởng: "Có lẽ là do tâm trạng của Thích Nghi Thụy không tốt, kỹ thuật diễn xuất của cậu ta rất tốt."
Đạo diễn Vệ nói giúp Thích Nghi Thụy, người này ông ta luôn muốn tìm, đương nhiên ông ta tin tưởng thực lực của đối phương như thế nào.
Du Lăng Thần lạnh lùng nhếch môi: "Đạo diễn Vệ, ông không cần nói tốt cho cậu ta, tôi tin tưởng vào ánh mắt của tôi hơn."
Ánh mắt Du Lăng Thần lạnh lùng thật đáng sợ, lúc nhìn chằm chằm vào Thích Nghi Thụy, tỏ ra mười phần uy hiếp.
Thích Nghi Thụy nắm chặt nắm đấm, trong lòng tức giận không chịu được. Vừa rồi rõ ràng là Du Lăng Thần khiến anh ta mắc phạm sai lầm, nhưng bây giờ lại là người giả vờ như không có việc gì, làm ra vẻ muốn anh ta phải chịu trách nhiệm đến cùng, ah ta chưa từng gặp qua người nào vô sỉ như thế!
"Dựa theo sự quay đi quay lại của cậu ta như thế, tiến độ của bộ phim này sẽ kéo dài trong thời gian bao lâu? Đạo diễn Vệ, cái tôi muốn chính là hiệu suất công việc và chất lượng, nếu cậu ta không làm được, tôi lấy tiền mời cậu ta làm cái gì?" Đáy mắt Du Lăng Thần hiện ra ánh sáng lạnh.
Phàm là người quen của Du Lăng Thần, đều hiểu đây chính là ý thanh lý người của anh.
Đạo diễn Vệ còn muốn khuyên mấy câu, nói đỡ cho Thích Nghi Thụy.
Nhưng Du Lăng Thần lại mở miệng cắt đứt lời nói ông ta trước: "Cảnh quay này, tôi sẽ tìm người diễn lại lần nữa."
Những lời này đại biểu cho ý gì........Người nào cũng đều hiểu.
Hai mắt Thích Nghi Thụy đỏ lên, muốn nói tại sao phải như thế.
Du Lăng Thần khiêu khích nhìn anh ta một cái, cũng không lên tiếng.
Sau khi đạo diễn Vệ trông thấy anh, cũng gật đầu với anh, xem như chào hỏi, sau đó tiếp tục nhìn vào màn hình, thật chăm chú nắm bắt tình hình ảnh.
Kỹ thuật diễn xuất của Dư Tư Nhạc và Thích Nghi Thụy thật xuất sắc, sau khi tiến vào cảnh quay, bình thường sẽ không hỏng việc.
Nói xong lời kịch bản cuối cùng, cảnh diễn này kết thúc.
"Anh hai, anh đã đến rồi?" Dư Tư Nhạc vội vàng đi đến bên cạnh anh.
Du Lăng Thần xoa xoa cái trán cô: "Đến thăm em một chút."
Dư Tư Nhạc vui vẻ nở nụ cười.
Đạo diễn Vệ cũng xử lý xong cảnh quay phi, đi về phía này: "Tổng giám đốc Du, lâu quá không gặp".
Du Lăng Thần quét mắt qua ông ta, nhìn về phía Thích Nghị Thụy đứng phía sau ông ta cách đó không xa, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.
"Không phải bộ này đã chiếu trên TV trước đó sao? Đạo diễn Vệ đã thu xếp như thế nào?", Du Lăng Thần vừa tán gẫn với ông ta, vừa quan sát Thích Nghi Thụy đang đứng nơi xa dường như đang mưu tính cái gì.
Vệ Đạo nghiêm túc trả lời: 'Nửa tháng nửa thì chiếu rồi."
Du Lăng Thần tùy ý ừ một tiếng, dường như cũng không quá quan tâm.
Đạo diễn Vệ là người thông minh, chẳng lẽ lại không nhìn ra Du Lăng Thần chỉ giả vờ đến tuần tra công việc, đến thăm em gái của anh sao? trêu ghẹo nói: "Tổng giám đốc Du, thấy Tiểu Nhạc rồi yên tâm không? Tôi cũng không có ngược đãi thiên kim tiểu thư của cậu, đúng không Tiểu Nhạc?"
"Đúng vậy, đạo diễn Vệ là người gần gũi thân thiết, lòng chăm sóc đối đãi những diễn viên nhỏ nhưng tụi em gấp đôi so với những người khác......." Dư Tư Nhạc nói không ngừng, lời nói ra miệng, mắt cũng cười híp mắt.
Du Lăng Thần bất đắc dĩ giật giật khóe môi: "Mới thời gian không lâu, em đã thay đổi vị trí, liên hợp với đạo diễn Vệ đả kích anh hai em phải không?"
Nhìn lời nói đùa, đạo diễn Vệ không không dám khinh thường, vội vàng nói: "Nói đùa, người nào mà không biết cô Du và Du thiếu luôn là anh em thân thiết nhất, cô Du nói vậy thôi, thật ra lúc gặp nguy hiểm, cô ấy chọn người nào, người ngu ngốc cũng đều hiểu."
Du Lăng Thần nhìn về phía Dư Tư Nhạc, dường như nhớ tới chuyện của người nào đó, sau đó không phủ nhận lời đạo diễn Vệ nói.
Lần trước khi gặp chuyện nguy hiể, không phải Dư Tư Nhạc vì anh mà ngăn cản viên đạn sao?
Dư Tư Nhạc duy trì im lặng không nói chuyện.
Một người đâm đầu đi tới, người anh ta dính đầy mồ hôi, nói với đạo diễn Vệ: "Đạo diễn, tất cả bối cảnh đã chuẩn bị xong, cảnh diễn cuối có thể bắt đầu."
"Đi thôi! Lập tức bắt đầu." Đạo diễn Vệ nói.
Đạo diễn Vệ liên tục nói đợi lát nữa rồi tán gẫu tiếp, liền vội vàng đi về phía trước máy quay phim.
"Anh hai, em đi quay phim rồi." Dư Tư Nhạc nhìn anh.
Đôi mắt Du Lăng Thần tĩnh mịch khó dò, nói: "Đi thôi, anh tìm ghế ngồi xuống chờ em."
Dư Tư Nhạc nhanh chóng chạy về phía bối cảnh, cảnh diễn này vẫn cùng hợp tác với Thích Nghi Thụy.
Từ lúc Du Lăng Thần đi vào cửa chính trường quay, Thích Nghi Thụy vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của anh, dù sao người kia là Boss của tập đoàn Du thị, ai dám nói anh ta không muốn biết? Hơn nữa chỉ cần tiến thêm một bậc quan hệ với anh, cho dù là xả giao bình thường, sau này ở trong Làng Giải Trí cũng có chỗ tốt hơn để phát triển.
Dường như cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, Du Lăng Thần ngồi ở trên ghế, hơi giương mắt nhìn.
Cái nhìn kia rét lạnh thấu xương, giống như từng trận gió lạnh thổi vào mặt, vừa lạnh lẽo vừa vô cùng có sức uy hiếp.
Thích Nghi Thụy bị ánh mắt này nhìn sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, đáy lòng chợt chuyển động, thần khí lộ ra vẻ sợ hãi.
Đạo diễn Vệ hô to một tiếng "các"
Tất cả nhân viên đều dừng công việc trong tay.
Dư Tư Nhạc cũng buồn bực nhìn Thích Nghi Thụy, rõ ràng vừa rồi bề ngoài Thích Nghi Thụy có chỗ không đúng.
"Thích Nghi Thụy, cậu đang nghĩ gì vậy? Tập trung tinh thần một chút." Đạo diễn Vệ không hài lòng nhíu mày.
Nhưng con người không phải thánh nhân, ai mà chưa từng như thế? Vệ Đạo sẽ không vì khuyết điểm lần đầu, mà truy cứu sai lầm của người nào, hơn nữa đối với biểu hiện trước đây của Thích Nghi Thụy, lần này có lẽ là lần phân tâm ngoài ý muốn.
"Cảm ơn đạo diễn, tôi nhất định sẽ tập trung tinh thần ." Thích Nghi Thụy nói xin lỗi, cô vùng nghi hoặc nhìn hai mắt Du Lăng Thần.
Giờ phút này, ánh mắt Du Lăng Thần đã khôi phục lại bình thường.
Nhưng Thích Nghị Thụy lại rất hiểu rõ, ánh mắt lúc nãy của Du Lăng Thần nhìn anh ta, tràn đầy địch ý.
Đạo diễn Vệ vừa hô một tiếng, mỗi người đều vào vị trí công việc riêng, chuẩn bị quay phim.
Dư Tư Nhạc nhanh chóng nhập vai, mỗi khi đối mặt với màn ảnh, dường như cô đều thay đổi thành một người khác, có cảm giác cô kết hợp với nhân vật trong kịch bản thật hoàn mỹ, biểu hiện ra ngoài vô cùng chân thực.
Du Lăng Thần lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt hơi có ý cười, tự nhiên duy chuyển đến bên người Thích Nghi Thụy.
Ánh mắt này vẫn đúng sự thật, cảm giác lạnh lùng khiến người ta không thể bỏ qua được. Thích Nghi Thụy cảm thấy lỗ chân lông to ra, toàn bộ da gà đều nổi lên. Trong lòng hơi nghi hoặc, chẳng lẽ anh ta đắc tội Du Lăng Thần từ khi nào, mà anh ta lại không biết?
Anh ta vô ý thức tìm kiếm ánh mắt, gương mặt quay về phía Du Lăng Thầ, tầm mắt chống lại anh.
Hành động này của anh ra, lập tức khiến cho Đạo diễn Vệ khiển trách: "Thích Nghi Thụy, cậu đang nhìn cái gì?"
Lúc này Thích Nghi Thụy mới hoàn hồn, cảm giác thoát ra trừ trong bộ phim.
Anh ta bối rối lắc đầu, lại nói: "Đạo diễn, thực xin lỗi.... ..."
Anh ta lén nhìn cái lều phía xa, tuy bề ngoài Du Lăng Thần không quan tâm tới, dường như vừa rồi ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người khác không phải của anh.
"Đừng nói xin lỗi với tôi nữa, đừng bởi vì sai lầm của cậu, mà để cho mấy chục người nhân viên phải quay đi quay lại nữa." Đạo diễn Vệ vừa phân phó người xóa bỏ cảnh quay, giọng nói không vui, vẻ mặt khó coi nói: "Tiếp tục quay lại."
Tất cả mọi người đều ủ rũ thở dài, sau đó lại bắt đầu một lượt quay phim mới.
Dư Tư Nhạc có cảm giác nhìn về phía anh trai.
Đều nói một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, trong lòng Thích Nghi Thụy càng sợ , thì càng trúng kế của Du Lăng Thần.
Mấy lần tiếp theo, mỗi lần Thích Nghị Thụy phạm sai lầm, đều tuyên bố chấm dứt.
Vệ Hâm tức giận đến bốc khói đầy mình, bình thường quay phim chỉ có một lần, hôm nay quay đi quay lại không dưới mười lần!
Ánh mắt ông ta nhìn Thích Nghi Thụy, như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lúc này Du Lăng Thần động thân, từ trên ghế đứng lên, đi về phía Vệ Hâm: "Đạo diễn Vệ, đây là nam chính số một ông tìm đó sao? Hành động như.... ...."
Nửa câu sau anh còn chưa nói hết, mọi người đều hiểu lời nói này có ý gì.
Dư Tư Nhạc ngạc nhiên chuyển động hai mắt, dường như không hiểu hành động này của anh trai là có ý gì.
Mặt Thích Nghi Thụy tái mét không còn chút máu, vừa rồi nếu không phải Du Lăng Thần cố ý càn rỡ với anh ta, anh ta sẽ không quay đi quay lại nhiều lần như thế.
Anh ta tuyệt đối là người có thực lực.... ....
Trên mặt đạo diễn Vệ hơi ngượng ngùng, nói chuyện cũng không ảnh hưởng: "Có lẽ là do tâm trạng của Thích Nghi Thụy không tốt, kỹ thuật diễn xuất của cậu ta rất tốt."
Đạo diễn Vệ nói giúp Thích Nghi Thụy, người này ông ta luôn muốn tìm, đương nhiên ông ta tin tưởng thực lực của đối phương như thế nào.
Du Lăng Thần lạnh lùng nhếch môi: "Đạo diễn Vệ, ông không cần nói tốt cho cậu ta, tôi tin tưởng vào ánh mắt của tôi hơn."
Ánh mắt Du Lăng Thần lạnh lùng thật đáng sợ, lúc nhìn chằm chằm vào Thích Nghi Thụy, tỏ ra mười phần uy hiếp.
Thích Nghi Thụy nắm chặt nắm đấm, trong lòng tức giận không chịu được. Vừa rồi rõ ràng là Du Lăng Thần khiến anh ta mắc phạm sai lầm, nhưng bây giờ lại là người giả vờ như không có việc gì, làm ra vẻ muốn anh ta phải chịu trách nhiệm đến cùng, ah ta chưa từng gặp qua người nào vô sỉ như thế!
"Dựa theo sự quay đi quay lại của cậu ta như thế, tiến độ của bộ phim này sẽ kéo dài trong thời gian bao lâu? Đạo diễn Vệ, cái tôi muốn chính là hiệu suất công việc và chất lượng, nếu cậu ta không làm được, tôi lấy tiền mời cậu ta làm cái gì?" Đáy mắt Du Lăng Thần hiện ra ánh sáng lạnh.
Phàm là người quen của Du Lăng Thần, đều hiểu đây chính là ý thanh lý người của anh.
Đạo diễn Vệ còn muốn khuyên mấy câu, nói đỡ cho Thích Nghi Thụy.
Nhưng Du Lăng Thần lại mở miệng cắt đứt lời nói ông ta trước: "Cảnh quay này, tôi sẽ tìm người diễn lại lần nữa."
Những lời này đại biểu cho ý gì........Người nào cũng đều hiểu.
Hai mắt Thích Nghi Thụy đỏ lên, muốn nói tại sao phải như thế.
Du Lăng Thần khiêu khích nhìn anh ta một cái, cũng không lên tiếng.
Bình luận truyện