Anh Hùng Loạn Hạ Tiểu Man Yêu

Quyển 3 - Chương 3: Phiên ngoại 3



Trong mắt Sở Hi Du chậm rãi hiện lên một chút ánh sáng, nhìn Kỷ Mộ Niên, lặp lại nói, “Ta… Ta thật sự gọi là Sở Hi Du?”

Kỷ Mộ Niên lại cười nói, “Đúng vậy.”

Nam nhân đối diện cười đến hiền lành, hoàn toàn khác biệt với cười nhạo, châm biếm của những người trước đó, trong lòng Sở Hi Du ấm áp, đứng tại chỗ chăm chăm nhìn tươi cười của Kỷ Mộ Niên.

Kỷ Mộ Niên tiếp tục cười nói, “Chúng ta chẳng những nhận thức, hơn nữa còn rất quen thuộc.”

Lời này ngược lại là lời nói thật – hai người bọn họ quả thật quen thuộc lẫn nhau, một người cả ngày nghĩ như thế nào để bắt được đối phương, một người cả ngày nghĩ phải trốn tránh như thế nào. Hai người không có lúc nào là không tính kế muốn đưa đối phương vào chỗ chết trước.

Nhưng hiện tại lọt vào tai Sở Hi Du, lại biến thành một tầng ý nghĩa khác.

Sở Hi Du lúc này mới thả lỏng, chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn là hướng về phía Kỷ Mộ Niên bên này bước vài bước.

Người này giúp mình giải vây, nói hẳn không phải là giả.

Trong đầu Sở Hi Du nghĩ.

Biến hóa này của hắn, một phần cũng không sót rơi vào trong mắt Kỷ Mộ Niên. Kỷ Mộ Niên nhíu mày tựa như có chút không tin nói, “Sở Hi Du, ngươi tại sao lại biến thành bộ dạng này?”

“Ta… Ta…” Sở Hi Du cúi đầu suy nghĩ, sau gáy lại truyền đến một cỗ đau đớn, khó chịu tựa như bị kim châm vào. Hắn lập tức thu hồi tâm tư suy nghĩ lung tung, nhíu mày thấp giọng nói, “Ta cũng không biết.”

Xem ra Sở hi Du đã quên hết những chuyện xảy ra trước kia. Kỷ Mộ Niên chậm rãi cân nhắc, trong lòng thầm nghĩ: Đúng là báo ứng.

Y ở trong lòng lạnh lùng hừ một tiếng, trên mặt lại hiện ra thần sắc đau lòng, nói “Ngươi và ta trước kia xem như là bạn cũ, nay ngươi biến thành như vậy…” Trong lòng y xoay chuyển, cuối cùng cười nói, “Phía trước là nơi ta dừng chân, ta xem ngươi cũng không có nơi nào để đi, không bằng cùng ta đến đó nghỉ tạm vài ngày.”

Sở Hi Du theo phương hướng Kỷ Mộ Niên chỉ mà nhìn lại, chỉ thấy phố xa toàn là đầu người chuyển động, căn bản không phân rõ là chỗ nào, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, gật gật đầu.

Hắn căn bản không có biện pháp tự xoay sở, nếu bản thân tiếp tục một mình lưu lạc, nếu không chết đói, bị đông lạnh chết thì cũng là bệnh chết.

Kỷ Mộ Niên thấy Sở Hi Du đồng ý, khóe miệng cong lên, đi trước dẫn đường bước vào khách điếm mình đang ở.

Sở Hi Du lập tức ôm y phục đi theo ngay phía sau.

Người phía trước lúc đi đường cũng không quá ổn định, một chân vừa bước tới, lại kéo một chân khác lê từng bước đi về phía trước, tuy rằng như vậy, nhưng người này vẫn là đi xuyên qua một đám người, không để ý đến bộ dáng của mình.

Đi không quá bao lâu, Kỷ Mộ Niên trở về phòng trong khách điếm. Sở Hi Du cũng đi theo vào.

Đợi đến khi Sở Hi Du vào phòng rồi, Kỷ Mộ Niên mới chậm rãi đóng cửa phòng lại.

Nam nhân có chút khẩn trương lại có chút tò mò quan sát tình huống bốn phía.

Kỷ Mộ Niên cũng đánh giá Sở Hi Du, cười nói, “Vừa rồi ta bảo lão bản đưa nước tới, một lúc nữa ngươi tắm rửa đi.”

Sở Hi Du mờ mịt ‘Ừm’ một tiếng.

Kỷ Mộ Niên xem xét quần áo trong tay y một lúc, sau đó dời ánh mắt.

Nếu Sở Hi Du mất trí nhớ, y phải lợi dụng cơ hội này thật tốt, lấy chìa khóa cởi bỏ xiềng xích này mới được.

Đến lúc đó có được chìa khóa rồi, cũng không cần thiết lưu trữ Sở Hi Du nữa.

Diệt trừ Nam Sở thái tử, đối với Bắc Phong, đối với Long Nghệ, đối với y đều là chuyện tốt.

Kỷ Mộ Niên hạ quyết tâm, chậm rì rì cầm ấm trà trên bàn lên, rót nước trà vào trong chén, uống một ngụm.

Qua không bao lâu, lão bản liền đưa nước lên, rót đầy vào dục dũng, sau đó lui xuống.

Sở Hi Du nhìn nước tỏa đầy nhiệt khí, ở bên cạnh không biết làm sao.

Kỷ Mộ Niên nói, “Y phục này của ngươi đều ô uế rồi, ta xem hai ta dáng người cũng thích hợp, không bằng ngươi mặc y phục của ta trước đi.”

Sở Hi Du cái gì cũng không biết, chỉ phải nghe theo Kỷ Mộ Niên phân phó, đưa y phục vẫn ôm trên người cho Kỷ Mộ Niên, đi đến phía sau bình phong.

Kỷ Mộ Niên tiếp nhận y phục, cảm thấy trong tay ướt át, hơi hơi nhíu mày, chậm rãi mở tay ra nhìn.

Ngay từ đầu y còn không quan sát đến dị trạng của Sở Hi Du, lúc này mở tay ra nhìn, chỉ thấy một mảnh huyết sắc đỏ tươi.

Kỷ Mộ Niên hơi hơi sửng sốt, mở y phục bị vò thành một đoàn ra xem, chỉ nhìn thấy trên vạt áo vốn dĩ bị ôm trước ngực Sở Hi Du, cư nhiên dính đầy máu tươi.

Y cẩn thận nhớ lại hành động của Sở Hi Du, nghĩ đến tình cảnh khi đó Sở Hi Du ngã xuống đất ở Hoa Đào Ổ hơn nửa ngày cũng không đứng lên, lại nhíu mày.

Hóa ra người này còn đang bị thương, khó trách lúc ấy lại không đứng lên được.

Kỷ Mộ Niên rủ mi, chỉ dừng một lúc tại vết máu trên y phục, lại lập tức bắt đầu kiểm tra y phục của Sở Hi Du.

Việc cấp bách hiện tại vẫn là tìm được chìa khóa mới đúng.

Y kiểm tra từ trên đến dưới y phục của Sở Hi Du, không phát hiện chút dấu vết của chìa khóa, sau đó từ trong tay nải lấy một bộ y phục ra, đưa đến bên cạnh bình phong.

Lúc thấy Kỷ Mộ Niên đi vào, Sở Hi Du rõ ràng cương lại một chút, cả người lui vào trong dục dũng.

Kỷ Mộ Niên cười nói, “Đây là y phục cho ngươi mặc.”

Y cười đến hòa ái, Sở Hi Du lập tức bình tĩnh lại, ngồi bên trong dục dũng ngẩn người.

Kỷ Mộ Niên lấy tất cả nội y cùng ngoại vật của Sở Hi Di ra ngoài bình phong, thu liễm ý cười, từng kiện từng kiện tìm kiếm.

Đợi đến khi kiểm tra đến kiện cuối cùng, y vẫn như trước không tìm thấy chìa khóa đâu cả.

Kỷ Mộ Niên hơi hơi sửng sốt.

Chẳng lẽ Sở Hi Du không có mang chìa khóa theo trên người?

Hay là Sở Hi Du choáng váng, ngay cả một cái chìa khóa cũng làm mất?

Suy đoán thứ hai khiến cho mí mắt của Kỷ Mộ Niên nhảy điên cuồng, nhanh chóng đem ý tưởng này đẩy ra khỏi đầu, sau đó quay người lại nhìn về phía bình phong.

Không biết hiện tại Sở Hi Du còn nhớ chỗ để chìa khóa hay không. Kỷ Mộ Niên yên lặng nghĩ.

Cũng có thể còn đang ở trên người Sở Hi Du.

Y suy tư một trận, một lần nữa đi trở lại vào bên trong bình phong.

Bên ngoài vừa có động tĩnh, Sở Hi Du liền khẩn trương, nhìn về phía Kỷ Mộ Niên vừa bước vào.

Kỷ Mộ Niên nhìn bộ dáng Sở Hi Du ngồi trong dục dũng, cười nói “Sao lại ngồi mãi vậy, không tẩy rửa thân thể?”

Sở  Hi Du cúi đầu thật thấp, khẽ nhíu mày không nói.

Ánh mắt Kỷ Mộ Niên dừng lại trên tóc Sở Hi Du nói, “Ta thấy ngươi tắm thật lâu vẫn chưa xong, có cần ta hỗ trợ hay không?”

Ngoài miệng y tuy rằng nói vậy, nhưng đến lúc hành động, lại trực tiếp đi đến bên cạnh Sở Hi Du, cầm tới một cái khăn tắm.

Sở Hi Du đăm đăm nhìn Kỷ Mộ Niên, sau đó đột nhiên kịp phản ứng, hai tay gắt gao giữ chặt trước ngực mình, bộ dạng có vẻ vô cùng sợ hãi.

Bộ dạng này thực kỳ quặc, tựa như đang che giấu gì đó.

Kỷ Mộ Niên dùng khăn tắm thấm nước, trước tiên lau vài cái phía sau lưng Sở Hi Du, quan sát xem giữa tóc Sở Hi Du có cất giấu chỉ bạc hay kim tuyến linh tinh gì đó hay không, lại chà lau phía trước, cuối cùng đi đến chỗ ngực bị Sở Hi Du che đậy.

“Đừng sợ, ta giúp ngươi lau thân mình.” Ánh mắt Kỷ Mộ Niên chuyển sang trước ngực Sở Hi Du.

Hay là ở nơi đó có thứ gì?

Y vừa nghĩ, vừa không chút dấu vết muốn gỡ tay của Sở Hi Du ra.

Sở Hi Du vẫn gắt gao ấn phía trước không chịu buông tay.

“Ngoan.” Kỷ Mộ Niên dỗ.

Sở Hi Du vẫn cố chấp che lại.

Thấy dụ dỗ không có hiệu quả, Kỷ Mộ Niên hơi nhíu mày lại nói, “Sở Hi Du, ngươi không tin ta sao?”

Lúc này Sở Hi Du mới có phản ứng, sửng sốt một chút.

Kỷ Mộ Niên cười nói, “Ngươi và ta đều là lão bằng hữu, sao lại rụt rè như vậy chứ.”

Vẻ mặt của y lúc này tràn đầy tươi cười, ngay cả bản thân y cũng nghĩ mình thật giống một con sói đội lốt cừu.

Sở Hi Du chớp chớp mắt.

Ánh mắt kia sáng ngời vô tà, khiến cho bản thân Kỷ Mộ Niên cũng thấy lừa nam nhân này thật sự là rất vô sỉ.

Nhưng người này trước kia, với Bắc Phong là tội nhân tội ác tài trời.

Kỷ Mộ Niên xua đi suy nghĩ trong lòng, thấy Sở Hi Du thả lỏng cảnh giác, trực tiếp kéo tay nam nhân ra.

Sở Hi Du bất ngờ không kịp phòng bị, tay che trên ngực bị gỡ ra, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng tái nhợt.

Chẳng những là Sở Hi Du, chính bản thân Kỷ Mộ Niên, khi vừa thấy thứ Sở Hi Du đang che đậy, cũng không khỏi kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện