Chương 5
Tan học...
Hai anh em đứng đợi xe, không hiểu vì lí do gì mà nay xe lại tới trễ hơn dự kiến mất nửa tiếng, hai đứa ngồi nheo nhóc tại điểm dừng, tới lúc xe đến, Như hậu đậu thế nào lại bước hụt, Khải ở phía sau theo phản xạ ôm ghì lấy bé con hậu đậu kia, một lúc sau liền đẩy bé con đứng thẳng dậy, Như luống cuống quay lại:'' em xin lỗi!''
Khải nhét tay vào túi quần gật một cái:''ừm! sau đi đứng cẩn thận đi!''
Tối hôm đấy về, trước khi đi ngủ Như còn ôm một đống kẹo từ số tiện nhét lợn trước đó của cô bé mà mang sang cho anh trai, còn nói là quà cảm ơn, Khải có chút bất ngờ nhưng chưa kịp nói gì bé con đã chạy tót về phòng của mình, cậu thở dài kiếm cái hộp đựng đồ chơi cũ lúc trước, cẩn thận xếp đống kẹo vào trong rồi để lên trên mặt tủ. Bé con này càng ngày càng có chút bớt đáng ghét hơn trước rồi đi!
--------------------
Thời gian trôi qua thật nhanh khi mà chỉ còn tuần nữa đã tới kì thi học kì, mọi người đều tất bật ôn thi trong đó có cả Như và Khải, hầu hết có thời gian rảnh là hai anh em đều túm tụm lại một góc mà ôn bài với mong muốn kì này sẽ đứng nhất toàn khối. Bố mẹ cũng không dám làm phiền, chỉ tới bữa thì gọi hai anh em xuống ăn cơm, thi thoảng dùng bữa xong sẽ mang hoa quả hay bánh kẹo lên cho hai anh em ăn , nhìn hai cô cậu nhỏ này tập trung dữ lắm..
Vẫn như mọi hôm, chỉ có điều nay lại lạnh hơn mọi khi rất nhiều vì gió mùa bắt đầu về, Như xuýt xoa ngồi ôn bài thì mẹ đẩy cửa vào trong:'' mẹ có thể phiền con một chút được không?''
Như ngoan ngoãn dừng bút nhìn lên:'' dạ mẹ cần gì sao ạ?''
'' con ra chợ đông mua hộ mẹ chút cà chua nhé! nay mẹ làm món sườn sốt đãi hai anh em nha!''
'' dạ vâng mẹ!''
Như xếp gọn sách vở ra góc bàn, đoạn chạy ra chỗ móc treo lấy chiếc áo khoác bông mềm mại mặc lên, ra tới cửa cũng không quên đi giày cho chân thật ấm rồi mới nhận tiền từ mẹ, chợ Đông cách đây cũng không xa lắm, vì mỗi chiều học về mẹ đều dẫn cô bé đi hết á! mọi người đều rất quý Như nha, cô bé đi cùng mẹ hầu như hôm nào cũng được kẹo này bánh kia hết á! Cô bé đi thêm một đoạn thì nghe tiếng chạy bịch bịch phía sau, vừa quay lại đã thấy anh từ lúc nào đã đuổi theo sau, tay vẫn nhét trong túi áo, vậy mà anh vẫn chạy được nhanh lắm, Như tròn mắt nhìn sang: '' anh không ở ôn bài ạ?''
'' ừ!''
'' sao anh lại ra đây?''
Khải nhíu mày quay sang:'' đi nhanh còn về! bé tí thế này ra ngoài người ta vác mất là xong! Dì kêu tôi đi cùng cô đấy!''
Như cười tủm tỉm gật gật đầu mấy cái: '' dạ vâng!''
Khải nhìn bé con đi chốc lại dơ tay xoa xoa vào nhau giữ nhiệt thì dơ tay ra:'' đưa tay đây!''
Như còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện, anh đã tóm lấy tay cô bé nhét vào trong túi áo anh, túi áo anh rất ấm nhưng tay anh còn ấm hơn, Khải ho nhẹ một tiếng rồi làm ngơ nhanh nhanh chóng chóng đi, được một đoạn mới nhớ ra, cậu đem trong túi áo ra một chiếc găng tay, đoạn đeo cho Như, bé con tròn xoe mắt nhìn anh tỉ mỉ đeo bao tay cho mình, lòng vô cùng vui vẻ:'' anh không đeo sao?''
'' xui thôi! để quên một chiếc ở nhà rồi! nhét tay vào túi áo là được!''
Vậy là hai anh em lang thang ra chợ, một tay Khải nhét túi, tay còn lại vẫn nắm tay Như, vừa dịp lúc Như lén liếc sang, chỉ thấy mặt anh có chút vui vẻ nhưng trông lại đểu đểu sao ý ~
Tối đấy mẹ làm món sườn sốt siêu ngon, cả nhà chén sạch sẽ, chẳng để lại miếng nào cả, mai hai anh sẽ bước vào kì thi quan trọng nên phải đi ngủ thật sớm để giữ sức khỏe, cả hai anh em đều đã chuẩn bị bút viết, tất cả mọi thứ vô cùng cẩn thận rồi mới dám đi ngủ..
Sáng hôm sau....
'' chúc anh thi tốt nha!''
Khải gật nhẹ đầu một cái, Như xị xị mặt nói:'' anh không chúc em sao?''
'' thi tốt!''
Anh chúc có vậy rồi quay đi mất, Như cười hì hì quay về chỗ ngồi của mình, Ngày nay hai anh em đều làm bài tốt lắm! quả không phí công sức ôn thi suốt một tuần trời, Khải cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Tới tối về nhà, tắm xong lên giường, quấn chăn gối để ôn bài xong xuôi, lúc đem sách vở ra lại thấy một vật gì đó đỏ đỏ rớt ra, nhặt lên mới biết là lá bùa may mắn, cậu lật lại mặt sau thì có xuất hiện một dòng chữ nhỏ xíu, vô cùng ngay ngắn. Khải bất giác mỉm cười, hiếm hoi lại thấy câu vui vẻ như hiện tại, sau khi cất vào trong cặp thì tiết mục ôn thi lại bắt đầu, bấy giờ mới thấy bé con kia mở cửa ôm đống sách lon ton đi vào trong.
Hôm nay mải mê thế nào mà Khải mải mê học quên mất cả giờ giấc, tới lúc thu vở góc đầu dậy đã thấy ai kia ngủ lăn ra rồi, hai má phính phỉnh tì trên quyển vở, nhìn quả thực vô cùng đáng yêu đi ~ Cậu đứng dậy vươn vai một cái, lại làm thêm một số động tác giúp làm ấm cơ thể, đoạn thu gọn sách vở của cả hai lên, Khải bình thường có thể hay ốm vặt, nhưng cậu rất khỏe đó nha, đại khái Như cũng không quá nặng, người lại vô cùng nhỏ con nên Khải chập chững mãi, tuy hơi lâu chút nhưng cuối cùng vẫn vác được bé con nằm ngay ngắn trên giường, bản thân sau khi tắt điện cũng leo lên nằm bên cạnh, kéo chăn qua cho Như xong cậu cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi ~ mai nhất định sẽ làm bài thật tốt!
Ngày thứ hai của kì thi...
Nay tới trường, anh không đưa được Như lên tận lớp nữa đành mỗi thằng rẽ một hướng, nhưng chưa đi được bao xa Như liền nghe thấy anh gọi với lại: '' Như''
'' dạ ??''
May qua mẹ ngoáy tai cho cô bé, không lại tưởng bản thân cô bé nghe nhầm vì bình thường chẳng bao giờ anh chịu gọi tên Như đâu! Toàn này ơi này kia, tôi cô hết á!
'' cảm ơn lá bùa nhé!''
Cái này anh lại nói nhỏ đi, hai anh em lại chẳng đứng gần nên Như cũng nghe không rõ anh nói gì, chỉ mập mờ nghe thấy hai chữ cảm ơn, Như còn ngơ ngơ chưa biết anh cảm ơn vì cái gì thì đã không thấy anh còn đứng đó nữa, bé con cười tít mắt chạy ù lên phòng thi..
Reenggg......
Khải đem cặp sách, lôi ra hộp cơm trưa của mình, vẫn như mọi khi, lại tiếp tục có một bạn nữ chạy xuống, tuy là bạn cùng lớp nhưng Khải lại đặc biệt chẳng nhớ tên bất kì bạn nữ nào trong lớp mình cả, nam thì có thể tương đối một hai người, ngoại trừ bài học thì bất kể cái gì cũng chẳng phiền hà mà nhét vào đầu bao giờ cả.
'' Khải làm bài tốt chứ?"
'' cũng được thôi! cậu thì sao?''
'' tớ làm cũng tương đối thôi ý! tớ ngồi ăn cùng cậu được chứ?''
'' ừm!''
Bạn gái này nếu có nhìn thì sẽ thấy có nét rất đẹp đi! căn bản bạn cũng là con gái nhà giàu, tiểu thư đài các lắm nên có tiếp cận hay chơi thân với bất kì ai thì đám con gái cũng chẳng bao giờ dám ho he gì cả..
'' em gái cậu nổi tiếng ghê nha!''
Khải vẫn tập trung ăn uống, một lúc sau mới hỏi lại:'' nổi tiếng gì?''
'' Tớ nghe thoáng qua mọi người truyền tai nhau vậy thôi chứ không có ý gì đâu!''
'' ừ!''
'' cậu với em ấy nhìn cũng không thân thiết lắm! đứng cạnh hay đi cùng cũng chẳng vui vẻ gì! cậu không thích em ý sao?''
'' ừ!''
'' ya~ con bé cũng có chút dị dị! nếu so với Khải thì đúng là gà đòi sánh phượng đấy!''
Khải bấy giờ mới thấy con người trước mặt có chút khiếm nhã liền nhìn lên với vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ:'' nếu ăn xong rồi thì về chỗ ngồi của cậu đi!''
Bình luận truyện