Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em
Chương 186
Mặc dù là tứ hợp viện, nhưng ở đây giống như nhà lầu đều do công ty tập thể khí đốt sưởi ấm, cho nên trong nhà rất ấm áp cũng rất khô ráo.
Đun một ấm nước nóng, pha trà thưởng thức trà, rất vừa lòng. Tất cả dụng cụ pha trà ở đây đều là đồ sứ tinh tế Quan diêu * thời Tống Minh, vô cùng chú trọng, có thể thấy được Hoắc Gia Tường là một người vô cùng chú ý tới trà đạo.
(*) Đồ sứ Quan diêu: để chỉ đồ sứ ở Biện Kinh (Khai Phong) thời Bắc Tống và các trấn ở Hàng Châu cùng khu ngoại thành thời Nam Tống, do chủ yếu để nung các đồ sứ trong cung đình nên số lượng rất ít, truyền thế cũng hiếm.
“Ông ấy nói… Muốn trở lại âm thầm xem, chỉ có điều gần đây tiếng gió quá gấp!” Lâm Tuyết chủ động châm trà cho Lương Tuấn Đào, thử thăm dò thương lượng với anh, “Em muốn mang ít ảnh chụp cho ông ấy, có được không?”
“Được mà!” Lương Tuấn Đào rất dễ nói chuyện, không có điều nào không đáp ứng yêu cầu của vợ yêu.
“Tuấn Đào.” Đôi mắt trong veo của Lâm Tuyết ngước lên, kiềm chế cảm động trong lòng, nhẹ nhàng nói, “Anh thật tốt!”
Lương Tuấn Đào đang uống trà dừng lại, anh ngước mắt lên, ánh mắt nóng rực bắn về phía cô, đưa tay kéo cô vào trong ngực, đùa cợt nhìn cô, hồi lâu thở dài nói: “Anh giống như trúng cổ độc của em, nhìn em như thế nào cũng nhìn không đủ!”
Trong lòng ngọt ngào, cô chẳng qua là một cô gái tầm thường, giống như đại đa số phụ nữ khác, thích nghe người đàn ông mình yêu mến lời ngon tiếng ngọt: “Vậy anh cứ cố hết sức nhìn chứ sao, dù sao… Em một mực ở bên cạnh anh!” Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Nếu anh chỉnh chết Mạc Sở Hàn, em có đau lòng không?” Một tay Lương Tuấn Đào ôm cô, một tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp nhẵn nhụi như ngọc của cô, trong cặp mắt sáng kia có một chút ý vị sâu xa.
“Sẽ không đâu!” Có lúc người đàn ông giống như một đứa bé, luôn muốn được dụ dỗ hết lần này đến lần khác. Cô ôm lấy anh, chắc chắn nói, “Anh là chồng của em, kẻ địch của anh chính là kẻ địch của em, mục tiêu của anh chính là mục tiêu của em, em sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp anh sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ!”
Lời nói này biểu lộ rõ lập trường của cô, cô chẳng những đồng ý hành trình tới lưỡi liềm vàng với Lương Tuấn Đào, đồng thời cũng sẽ thích cực hợp tác hỗ trợ anh, cùng ra tay lùng bắt Mạc Sở Hàn.
“Anh không nhìn lầm em!” Lương Tuấn Đào hết sức hài lòng với câu trả lời của cô, cánh tay sắt thắt chặt, bật hơi mập mờ bên vành tai cô, “Chờ em qua xong hai tháng ở cữ, chồng đây ở trên giường cố gắng yêu thương em!”
— ——Puck.d.đ.l.q.đ—- —–
Có hành trình tới tam giác vàng lúc trước, lần hành động này, Lâm Tuyết quen việc nhẹ tay rất nhiều.
Trước khi xuất phát vẫn cần phải viết di chúc, bởi vì lần trước đã viết một phần, cho nên lần này cô có thể viết có thể không viết. Mấu chốt là xem nội dung di chúc của cô có thay đổi hay không.
Lâm Tuyết suy nghĩ một chút, quyết định viết lại.
Lần trước cô viết di chúc, Lương Tuấn Đào liền tỏ vẻ vô cùng hứng thú, lần này cũng không ngoại lệ.
Dù sao di chúc của cô cũng không có chỗ nào không thể cho người ta xem, Lâm Tuyết quyết định thoải mái để cho anh nhìn.
Bố trí lại một lần nữa công ty Lâm thị, tính toán một phần tiền đặc biệt để lại cho Hứa Tĩnh Dao, mặt khác công ty Lâm thị chỉ chờ tiểu Bảo tròn mười tám tuổi mới có tư cách thừa kế. Còn có khu tứ hợp viện này, Lâm Tuyết ghi lại trong di chúc, đó là đồ cưới cô để lại cho Mộng Mộng, tương lai khi Mộng Mộng tròn mười tám tuổi, có quyền bán trao tay hoặc tự dùng.
Lương Tuấn Đào lướt lên lướt xuống khắp cả bản di chúc chính là vẫn không tìm được tên của mình và con trai, anh rất bất mãn, liền kháng nghị nói: “Em ngay cả Mộng Mộng cũng cân nhắc tới, tại sao không cân nhắc thay anh và Mặc Mặc?”
“Anh và thằng bé còn cần cân nhắc tới sao?” Lâm Tuyết hơi nghi ngờ không hiểu, phải biết nhà họ Lương không chỉ quyền thế ngập trời còn giàu có ngang nước, một chút tài sản này của cô ở tỏng mắt nhà họ Lương xem ra căn bản không đáng để nói, “Mặc mặc là cháu trai trưởng của nhà họ Lương, em tin tưởng ông nội và bà nội của thằng bé tuyệt đối sẽ không bạc đãi thằng bé, cho dù… Anh tái giá, em cũng rất yên tâm!”
Mặc dù Lưu Mỹ Quân cay nghiệt, nhưng bà yêu thương cháu nội mình chân thành. Còn có Lương Trọng Toàn, càng thêm vô cùng yêu thích Mặc Mặc! Nếu trong hành động lần này, cô bất hạnh gặp nạn, cô rất yên tâm với việc bố trí cho thằng bé.
“Hừ!” Lương Tuấn Đào lại không cho là như vậy, anh cảm giác ở trong Lâm Tuyết anh và con trai có địa vị quá thấp, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, “Em không nhìn anh và con ở trong mắt cũng không để ở trong lòng!”
“Làm sao có thể chứ!” Khi đàn ông càn quấy cũng khiến cho người ta rất nhức đầu, Lâm Tuyết dụ dỗ anh, “Ngoan, đừng làm rộn, chúng ta phải hành động!”
“Chẳng lẽ em không cảm thấy tò mò với di chúc của anh?” Lương Tuấn Đào không vui hỏi.
Đương nhiên có tò mò, chỉ có điều cô cũng không miễn cưỡng anh tiết lộ nội dung bên trong, lúc này nghe Lương Tuấn Đào nói như vậy, liền theo ý trong lời nói của anh, hé miệng cười nói: “Tò mò chứ! Anh lấy di chúc của anh ra cho em nhìn một chút!”
“Khóa trong tủ sắt của quân đội, chẳng qua anh có thể chép lại một phần cho em xem!” Lương Tuấn Đào giận dỗi vung bút thật nhanh, viết phần di thư của mình một lần nữa.
Rất nhanh, anh đưa giấy tràn ngập chữ tới trước mặt Lâm Tuyết, “Này, nhìn đi, địa vị của em ở trong lòng chồng!”
Lâm Tuyết nhận lấy, thấy di chúc cũng không phải rất dài, nhưng suốt toàn bộ đều là sắp xếp cho cô, nhìn ra được anh mất rất nhiều tâm tư, cho dù sau khi anh hy sinh cũng không muốn uất ức cô.
Đầu tiên, anh tích cực đồng ý cho cô tái giá, hơn nữa anh đưa tất cả tài sản và bất động sản dưới tên anh cho cô, chỉ có điều tài sản chia làm hai phần, một phần trực tiếp giao cho cô tự do xử lý, một phần khác định kỳ mỗi tháng chi trả cổ phần cho cô. [email protected]
Nói cách khác, cho dù cô không cẩn thận vứt sạch tài sản trong tay, vẫn không cần lo lắng vấn đề cuộc sống nửa đời sau. Bởi vì khoản của cải thiên văn sổ tự * kia một mực sinh ra tiền lời trong ngân hàng, mỗi tháng cũng sẽ chi trả cho cô một khoản tiền không nhỏ, bảo đảm nửa đời sau áo cơm không lo.
(*) thiên văn sổ tự: chỉ những con số cực lớn.
Trong lòng mỗi người đều có một phần vướng bận, Lâm Tuyết vướng bận chính là Hứa Tĩnh Dao và Mộng Mộng, nhưng không vướng bận hai người Lương Tuấn Đào và Mặc Mặc, có lẽ bởi vì gia thế kiêu ngạo người của nhà họ Lương khiến cho cô yên tâm đi!
Lương Tuấn Đào vướng bận cũng chỉ có cô, suy nghĩ băn khoăn trong lòng, tất cả đều là cô! Vắt óc tìm mưu kế suy tính chuyện: Nếu có một ngày anh rời khỏi nhân thế, làm thế nào mới có thể khiến cho cô hạnh phúc sống tiếp!
Trong lòng ấm áp cảm động, cô nắm tờ giấy kia ôm chặt lấy người đàn ông cô yêu mến không rời, nức nở nói: “Chúng ta đều sẽ trở về! Những di thư này viết tốt hơn nữa đều là giấy vụn, nhất định đều là giấy vụn!”
Phải nói lần này vẫn tương đối may mắn, bởi vì khi bọn họ tới lưỡi liềm vàng, chính là nơi có tiết trời mát.
Không có rét căm căm, không có gió lạnh thấu xương như miền bắc Trung Quốc, chỉ có mát mẻ mê người, thoải mái vô cùng.
Khi xuống máy bay, Lâm Tuyết không khỏi nhớ tới sóng nhiệt cuồn cuộn vào mùa hè năm ngoái khi đi tam giác vàng, cảm khái nói với người đàn ông bên cạnh: “Chúng ta nhất định kết thúc nhiệm vụ lần này trước khi mùa hè lại tới!”
Lương Tuấn Đào không khỏi bật cười, nói: “Khẩu khí thật lớn!”
Anh chuẩn bị kế hoạch ít nhất một năm, ở trong mắt những thủ trưởng khác xem ra tốc độ này đã quá điên cuồng, không ngờ con quỷ nhỏ này còn điên cuồng hơn, lại kêu gào cái gì mà kết thúc trong vòng nửa năm, thật sự là – người không biết không sợ!
Đun một ấm nước nóng, pha trà thưởng thức trà, rất vừa lòng. Tất cả dụng cụ pha trà ở đây đều là đồ sứ tinh tế Quan diêu * thời Tống Minh, vô cùng chú trọng, có thể thấy được Hoắc Gia Tường là một người vô cùng chú ý tới trà đạo.
(*) Đồ sứ Quan diêu: để chỉ đồ sứ ở Biện Kinh (Khai Phong) thời Bắc Tống và các trấn ở Hàng Châu cùng khu ngoại thành thời Nam Tống, do chủ yếu để nung các đồ sứ trong cung đình nên số lượng rất ít, truyền thế cũng hiếm.
“Ông ấy nói… Muốn trở lại âm thầm xem, chỉ có điều gần đây tiếng gió quá gấp!” Lâm Tuyết chủ động châm trà cho Lương Tuấn Đào, thử thăm dò thương lượng với anh, “Em muốn mang ít ảnh chụp cho ông ấy, có được không?”
“Được mà!” Lương Tuấn Đào rất dễ nói chuyện, không có điều nào không đáp ứng yêu cầu của vợ yêu.
“Tuấn Đào.” Đôi mắt trong veo của Lâm Tuyết ngước lên, kiềm chế cảm động trong lòng, nhẹ nhàng nói, “Anh thật tốt!”
Lương Tuấn Đào đang uống trà dừng lại, anh ngước mắt lên, ánh mắt nóng rực bắn về phía cô, đưa tay kéo cô vào trong ngực, đùa cợt nhìn cô, hồi lâu thở dài nói: “Anh giống như trúng cổ độc của em, nhìn em như thế nào cũng nhìn không đủ!”
Trong lòng ngọt ngào, cô chẳng qua là một cô gái tầm thường, giống như đại đa số phụ nữ khác, thích nghe người đàn ông mình yêu mến lời ngon tiếng ngọt: “Vậy anh cứ cố hết sức nhìn chứ sao, dù sao… Em một mực ở bên cạnh anh!” Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Nếu anh chỉnh chết Mạc Sở Hàn, em có đau lòng không?” Một tay Lương Tuấn Đào ôm cô, một tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp nhẵn nhụi như ngọc của cô, trong cặp mắt sáng kia có một chút ý vị sâu xa.
“Sẽ không đâu!” Có lúc người đàn ông giống như một đứa bé, luôn muốn được dụ dỗ hết lần này đến lần khác. Cô ôm lấy anh, chắc chắn nói, “Anh là chồng của em, kẻ địch của anh chính là kẻ địch của em, mục tiêu của anh chính là mục tiêu của em, em sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp anh sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ!”
Lời nói này biểu lộ rõ lập trường của cô, cô chẳng những đồng ý hành trình tới lưỡi liềm vàng với Lương Tuấn Đào, đồng thời cũng sẽ thích cực hợp tác hỗ trợ anh, cùng ra tay lùng bắt Mạc Sở Hàn.
“Anh không nhìn lầm em!” Lương Tuấn Đào hết sức hài lòng với câu trả lời của cô, cánh tay sắt thắt chặt, bật hơi mập mờ bên vành tai cô, “Chờ em qua xong hai tháng ở cữ, chồng đây ở trên giường cố gắng yêu thương em!”
— ——Puck.d.đ.l.q.đ—- —–
Có hành trình tới tam giác vàng lúc trước, lần hành động này, Lâm Tuyết quen việc nhẹ tay rất nhiều.
Trước khi xuất phát vẫn cần phải viết di chúc, bởi vì lần trước đã viết một phần, cho nên lần này cô có thể viết có thể không viết. Mấu chốt là xem nội dung di chúc của cô có thay đổi hay không.
Lâm Tuyết suy nghĩ một chút, quyết định viết lại.
Lần trước cô viết di chúc, Lương Tuấn Đào liền tỏ vẻ vô cùng hứng thú, lần này cũng không ngoại lệ.
Dù sao di chúc của cô cũng không có chỗ nào không thể cho người ta xem, Lâm Tuyết quyết định thoải mái để cho anh nhìn.
Bố trí lại một lần nữa công ty Lâm thị, tính toán một phần tiền đặc biệt để lại cho Hứa Tĩnh Dao, mặt khác công ty Lâm thị chỉ chờ tiểu Bảo tròn mười tám tuổi mới có tư cách thừa kế. Còn có khu tứ hợp viện này, Lâm Tuyết ghi lại trong di chúc, đó là đồ cưới cô để lại cho Mộng Mộng, tương lai khi Mộng Mộng tròn mười tám tuổi, có quyền bán trao tay hoặc tự dùng.
Lương Tuấn Đào lướt lên lướt xuống khắp cả bản di chúc chính là vẫn không tìm được tên của mình và con trai, anh rất bất mãn, liền kháng nghị nói: “Em ngay cả Mộng Mộng cũng cân nhắc tới, tại sao không cân nhắc thay anh và Mặc Mặc?”
“Anh và thằng bé còn cần cân nhắc tới sao?” Lâm Tuyết hơi nghi ngờ không hiểu, phải biết nhà họ Lương không chỉ quyền thế ngập trời còn giàu có ngang nước, một chút tài sản này của cô ở tỏng mắt nhà họ Lương xem ra căn bản không đáng để nói, “Mặc mặc là cháu trai trưởng của nhà họ Lương, em tin tưởng ông nội và bà nội của thằng bé tuyệt đối sẽ không bạc đãi thằng bé, cho dù… Anh tái giá, em cũng rất yên tâm!”
Mặc dù Lưu Mỹ Quân cay nghiệt, nhưng bà yêu thương cháu nội mình chân thành. Còn có Lương Trọng Toàn, càng thêm vô cùng yêu thích Mặc Mặc! Nếu trong hành động lần này, cô bất hạnh gặp nạn, cô rất yên tâm với việc bố trí cho thằng bé.
“Hừ!” Lương Tuấn Đào lại không cho là như vậy, anh cảm giác ở trong Lâm Tuyết anh và con trai có địa vị quá thấp, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, “Em không nhìn anh và con ở trong mắt cũng không để ở trong lòng!”
“Làm sao có thể chứ!” Khi đàn ông càn quấy cũng khiến cho người ta rất nhức đầu, Lâm Tuyết dụ dỗ anh, “Ngoan, đừng làm rộn, chúng ta phải hành động!”
“Chẳng lẽ em không cảm thấy tò mò với di chúc của anh?” Lương Tuấn Đào không vui hỏi.
Đương nhiên có tò mò, chỉ có điều cô cũng không miễn cưỡng anh tiết lộ nội dung bên trong, lúc này nghe Lương Tuấn Đào nói như vậy, liền theo ý trong lời nói của anh, hé miệng cười nói: “Tò mò chứ! Anh lấy di chúc của anh ra cho em nhìn một chút!”
“Khóa trong tủ sắt của quân đội, chẳng qua anh có thể chép lại một phần cho em xem!” Lương Tuấn Đào giận dỗi vung bút thật nhanh, viết phần di thư của mình một lần nữa.
Rất nhanh, anh đưa giấy tràn ngập chữ tới trước mặt Lâm Tuyết, “Này, nhìn đi, địa vị của em ở trong lòng chồng!”
Lâm Tuyết nhận lấy, thấy di chúc cũng không phải rất dài, nhưng suốt toàn bộ đều là sắp xếp cho cô, nhìn ra được anh mất rất nhiều tâm tư, cho dù sau khi anh hy sinh cũng không muốn uất ức cô.
Đầu tiên, anh tích cực đồng ý cho cô tái giá, hơn nữa anh đưa tất cả tài sản và bất động sản dưới tên anh cho cô, chỉ có điều tài sản chia làm hai phần, một phần trực tiếp giao cho cô tự do xử lý, một phần khác định kỳ mỗi tháng chi trả cổ phần cho cô. [email protected]
Nói cách khác, cho dù cô không cẩn thận vứt sạch tài sản trong tay, vẫn không cần lo lắng vấn đề cuộc sống nửa đời sau. Bởi vì khoản của cải thiên văn sổ tự * kia một mực sinh ra tiền lời trong ngân hàng, mỗi tháng cũng sẽ chi trả cho cô một khoản tiền không nhỏ, bảo đảm nửa đời sau áo cơm không lo.
(*) thiên văn sổ tự: chỉ những con số cực lớn.
Trong lòng mỗi người đều có một phần vướng bận, Lâm Tuyết vướng bận chính là Hứa Tĩnh Dao và Mộng Mộng, nhưng không vướng bận hai người Lương Tuấn Đào và Mặc Mặc, có lẽ bởi vì gia thế kiêu ngạo người của nhà họ Lương khiến cho cô yên tâm đi!
Lương Tuấn Đào vướng bận cũng chỉ có cô, suy nghĩ băn khoăn trong lòng, tất cả đều là cô! Vắt óc tìm mưu kế suy tính chuyện: Nếu có một ngày anh rời khỏi nhân thế, làm thế nào mới có thể khiến cho cô hạnh phúc sống tiếp!
Trong lòng ấm áp cảm động, cô nắm tờ giấy kia ôm chặt lấy người đàn ông cô yêu mến không rời, nức nở nói: “Chúng ta đều sẽ trở về! Những di thư này viết tốt hơn nữa đều là giấy vụn, nhất định đều là giấy vụn!”
Phải nói lần này vẫn tương đối may mắn, bởi vì khi bọn họ tới lưỡi liềm vàng, chính là nơi có tiết trời mát.
Không có rét căm căm, không có gió lạnh thấu xương như miền bắc Trung Quốc, chỉ có mát mẻ mê người, thoải mái vô cùng.
Khi xuống máy bay, Lâm Tuyết không khỏi nhớ tới sóng nhiệt cuồn cuộn vào mùa hè năm ngoái khi đi tam giác vàng, cảm khái nói với người đàn ông bên cạnh: “Chúng ta nhất định kết thúc nhiệm vụ lần này trước khi mùa hè lại tới!”
Lương Tuấn Đào không khỏi bật cười, nói: “Khẩu khí thật lớn!”
Anh chuẩn bị kế hoạch ít nhất một năm, ở trong mắt những thủ trưởng khác xem ra tốc độ này đã quá điên cuồng, không ngờ con quỷ nhỏ này còn điên cuồng hơn, lại kêu gào cái gì mà kết thúc trong vòng nửa năm, thật sự là – người không biết không sợ!
Bình luận truyện