Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy!

Chương 55: Hôn lễ



Edit: Đào Sindy

Nếu như Nghiêm Hi Quang bướng bỉnh, Thẩm Mộc Tinh bắt anh bỏ cũng không được.

Hai người đã là vợ chồng, không nên vì cởi quần áo mà cãi lộn lên.

Anh rất thông minh, cũng rất hiểu tư tưởng, thuận thế chuyển từ từ chối sang bá đạo và cường ngạnh, khiến bên trong phẫn uất của Thẩm Mộc Tinh là bất lực,  trong bất lực là e lệ.

Thời khắc cô đang định ngủ, Thẩm Mộc Tinh trông thấ anh hắn xuống giường trong bóng tối, đi đóng cửa sổ ban công.

Lúc này đang là khoảng thời gian Hồi Nam Thiên ở Thâm Quyến (chú thích: Hồi Nam Thiên là cách gọi tên một kiểu thời tiết của người dân ở khu vực Hoa Nam, khi hơi ấm và độ ẩm tăng dần lên trong không khí, kiểu thời tiết này xảy ra ở Thâm Quyến vào hạ tuần tháng 2 - thượng tuần tháng 3), không đóng cửa sổ sẽ có hậu quả là ướt hết.

Thẩm Mộc Tinh cực kỳ mệt mỏi, chậm chạp khép mở mắt bóng lưng anh trần truồng loã thể, ánh sang quá yếy, chỉ có thể nhìn thấy đường nét.

Anh đóng kỹ cửa sổ chậm rãi tới gần, lại nằm về trên giường, nhét cánh tay vào hõm cổ cô, ôm cô vào trong ngực.

Có lẽ là tâm lí hay thói quen, chỉ cần cô cuốn trong ngực anh, liền có thể yên giấc, ở trên ghế sa lon cũng được, ở trên giường cũng thế.

Trầm mật ôm hắn, lảo đảo tiến vào giấc ngủ...

Mơ tới Kaka ở trong tiệm uốn tóc cho người ta.

Mơ tới Thẩm Minh đứng phía sau cô ta, cầm một cái rổ nhựa, trong giỏ chứa đầy thanh cuộn nhựa để uốn tóc, Thẩm Minh ở một bên đưa thanh cuộn nhựa xanh xanh đỏ đỏ cho cô ta, một bên giơ tay nghịch tóc cô ta, cô ta không thích, Kaka nhìn chằm chằm cậu cười, hay dùng chân đạp anh, Thẩm Minh cười đùa tí tửng với cô ta như cũ.

Vừa rạng sáng hôm sau, Nghiêm Hi Quang làm bữa sang cho cô xong thì đi làm, Thẩm Mộc Tinh lái xe đến chỗ ở của em trai.

Thằng nhóc này này, quả nhiên không có ở về Nam Thiên nhớ kỹ đóng cửa sổ, túc xá mặt tường đã mốc meo rồi.

"Chị, khi nào hai người tổ chức chuyện vui?"

Thẩm Minh đánh răng, Thẩm Mộc Tinh gấp chăn mền cho cậu.

"Hai ngày này về đi, mẹ đặt xong nhà hàng rồi."

"Không phải đâu? Hai người không muốn hôn lễ kiểu Âu sao? Để một đám người có tuổi xử lí à?"

" Xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Minh cười lạnh một tiếng, mặt mũi xem náo nhiệt: "Chị thật yên tâm để mẹ làm cho chị? Một nhà hàng, trên đài dùng tranh chữ màu đỏ viết dòng chữ: Anh Nghiêm Hi Quang và chị Thẩm Mộc Tinh, mấy chục bà con ngồi trên bàn tròn, chồng chị còn phải lên đài nói chuyện, lại lần lượt mời rượu, Nam MC đánh má hồng ở trên kia cứ bô lô ba la mãi chẳng kết thúc, đến lúc đó chị đừng có mà hối hận? Thôi bỏ đi."

Thẩm Mộc Tinh xem thường nói: "Kết hôn chỉ là hình thức, dùng để lừa người già vui vẻ thôi, để họ thu lại số tiền đã bỏ ra."

Toàn thân Thẩm Minh sợ run cả người, bàn chải đánh răng chọc trong miệng nói mơ hồ không rõ: "Thật không tưởng tượng nổi cảnh Nghiêm Hi Quang đứng trên đài nói chuyện..."

Thẩm Mộc Tinh nắm ga trải giường sững sờ, cười: "Em khoan hãy nói, quả thực chị rất muốn nhìn dáng vẻ khẩn trương gấp gáp của anh ấy..."

Thẩm Minh cười cười, rồi sau đó bỗng nhiên giống  như nghĩ đến cái gì, động tác đánh răng ngừng lại.

"Chị, chị... Có liên lạc hay với Kaka không?"

Động tác trong tay Thẩm Mộc Tinh cũng ngừng lại, nên xem là cô đã liên hệ rồi.

"Ừm."

Thẩm Minh nhẹ nhàng hít một hơi: "Chị có phương thức liên lạc với cô ấy không?"

Thẩm Mộc Tinh chột dạ gật đầu, không biết nên nói với em trai thế nào.

"Có..."

Thẩm Minh cười khẽ: "Cô ấy và chị có vẻ rất thân."

Thẩm Mộc Tinh không nói lời nào, tận lực né tránh vấn đề này.

Thẩm Minh thấy cô không nói lời nào, lại chủ động hỏi:

"Chị kết hôn, cô ấy có đến không?"

Thẩm Mộc Tinh nhìn ánh mắt mong chờ của Thẩm Minh, có chút hoảng, ấp úng trả lời: "Sẽ đi..."

Thẩm Minh không nói, ánh mắt nhìn về phía mình trong gương, an tĩnh đánh răng.

***

Trước ngày về quê xử lý tiệc cưới, Thẩm Minh mua cho mình một bộ quần áo trông rất có tinh thần.

Lần này Nghiêm Hi Quang trở về, cũng ăn mặc tỉ mỉ một phen, nghi thức hôn lễ mặc áo chú rể,  mời rượu mặc Đường trang, bình thường tiếp đãi khách trong vòng bạn bè thì mặc quần áo anh may.

Nghiêm Hi Quang về nhà những ngày gần đây, thân thích lui tới không ngừng tán dương anh tuấn tú lịch sự, mà anh mấy ngày nay, cũng là những ngày anh cười nhiều nhất mà Thẩm Mộc Tinh từng biết.

Hôn lễ đúng hạn mà tới.

Trầm Mộc từng tham gia vô số hôn lễ thô tục nên cô âm thầm thề: Sau này cô kết hôn nhất định phải thật lãng mạn.

Nhưng mà hiện thực và mộng tưởng quả nhiên là có khoảng cách.

Sáng sớm cùng ngày, Thẩm Mộc Tinh liền bị các loại giày vò đến không rõ, làm tóc, làm móng tay, trang điểm, mặc áo cưới, cô và Nghiêm Hi Quang bị ép tách ra hai ngày không gặp mặt, lúc anh ôm theo bó hoa hồng lớn từ trên xe xuống, Thẩm Mộc Tinh len lén đi đến trước cửa sổ nhìn xuống, anh mặc Tây  trang đơn giản đẹp trai cực kỳ, trên đầu bị thợ trang điểm phun keo xịt tóc, trên sợi tóc còn gắn một lớp phát sáng, trên cổ còn đeo dây chuyền vàng có nhẫn bà ngoại đưa.

Thẩm Mộc Tinh đứng trên lầu cười đau cả bụng, mẹ đi tới đẩy cô một cái, một bên oán trách cô lớn mà không chính chắn, một bên dùng khăn giấy lau son môi dính lên răng cửa thay cô.

Đoàn xe của chú rể đứng dưới lầu, bên người Nghiêm Hi Quang đi theo bốn năm nam, là nhóm phù rể.

Sử Lỗi đẩy anh một cái, thúc giục một câu, Nghiêm Hi Quang ho nhẹ một tiếng, giọng điệu vô cùng khó chịu gọi lên lầu:

"Thẩm Mộc Tinh —— anh đến đón em rồi!"

Thẩm Mộc Tinh cười như điên, mẹ vẫn cắn răng nghiến lợi vặn eo cô, cô không nhịn được cười điên cuồng.

Cưới vợ không phải là chuyện dễ dàng.

Khi nhóm phù dâu chắn tại cửa ra vào làm khó dễ Nghiêm Hi Quang, Thẩm Mộc Tinh đã có chút sốt ruột rồi.

Nhóm phù dâu là mấy chị em học cùng cấp ba hay đại học với cô, huyên náo và vui mừng nhất là hai người Dương Dương và Chung Lâm, cho dù nhóm phù rể phần lớn đều là thanh niên tuổi trẻ tài cao có công ty, cũng không có biện pháp với mấy cô gái này.

Cuối cùng  Thẩm Mộc Tinh thực sự nhịn không được mở miệng, gánh vác lấy "Tội danh"  ""lấy tay bắt cá", để họ mở cửa cho Nghiêm Hi Quang.

Nghiêm Hi Quang bị đẩy vào, suýt nữa ngã sấp xuống, động tác vụng về che bó hoa trong tay lại.

Anh từ đám người vui cười chen chúc đến trước giường cô đang ngồi, nhìn cô mà cười ngại ngùng, Thẩm Mộc Tinh cũng khẩn trương ngẩng đầu nhìn anh.

Hai người như quay về lần đầu gặp nhau thời niên thiếu.

Cô dùng nụ cười che dấu nội tâm rối loạn, anh dùng ánh mắt nóng bỏng xóa đi ồn ào.

Trong nháy mắt như vậy, Thẩm Mộc Tinh bỗng nhiên có chút muốn khóc, cô thấy bộ dáng anh vụng về nâng hoa đi đến trước mặt mình, cứ như chút quẫn bách đó đều mê luyến cô vạn phần.

Nhưng Thẩm Mộc Tinh không khóc, bởi vì dựa theo hình thức hôn lễ, còn chưa tới lúc khóc đâu!

Ấn tượng khá sâu sắc trong hôn lễ là nhóm phù dâu và phù rể đấu trí đấu dũng, vì không cho Nghiêm Hi Quang ôm tân nương đi, bọn họ giấu đi một chiếc giày đỏ của Thẩm Mộc Tinh, chỗ giấu ngay cả Thẩm Mộc Tinh cũng không nói.

Nhóm phù rể vì để tìm tung tích chiếc giày bị giấu, đã trải qua rất nhiều cửa ải, gì mà thổi bột mì, thôi chai, cõng phù dâu hít đất. Vì Nghiêm Hi Quang liều mạng.

Chơi một vòng xong, mặt mũi phù rể đầy phấn trắng, có người mệt mỏi gần chết, có người còn nôn ra.

Nhưng cho dù dạng này, nhóm phù dâu nói quỵt nợ liền quỵt nợ, chết sống không nói chỗ giấu giày cao gót, Thẩm Mộc Tinh liếc trộm Nghiêm Hi Quang, anh đãi gãi đầu, trên mặt viết chữ lo lắng, cuối cùng anh mê mang nhìn về phía Thẩm Mộc Tinh, Thẩm Mộc Tinh lập tức giang tay ra.

Dưa hấu, không phải không hỗ trợ, là thật không biết.

Cuối cùng Thẩm Minh làm phản đồ, vào phòng vệ sinh, lấy giày cao gót bị giấu ra.

"Ai ai ai! Em cùng bọn với họ sao?"

"Đúng vậy Thẩm Minh! Em là kẻ phản bội! Giao ra giày cao gót để không bị giết!"

Thẩm Minh cười hắc hắc, đắc tội không nổi đám phụ nữ này, lợi dụng ưu thế thân cao cắn răng giơ cao giày giữa các cô gái vây quanh.

"Anh rể! Nhận lấy!"

Một vòng cung xẹt qua không trung, Nghiêm Hi Quanh nhanh tay lẹ mắt nhận giày, Thẩm Mộc Tinh cũng thở ra một hơi.

Giày vừa rơi đến tay anh, nhóm phù rể tự động hoá thành màn bảo vê, bảo vệ trước người Nghiêm Hi Quang, dùng * chặn mấy cô gái xông lên.

Nghiêm Hi Quang nắm giày cao gót, xông lên trước mặt Thẩm Mộc Tinh nở một nụ cười đã qua, cô cũng thở ra một hơi.

Quỳ một chân trên đất, nắm chặt chân cô, anh thay cô mang giày.

Như vậy thì có thể dẫn cô đi.

***

Không thể không nói, phẩm vị tuyển MC của mẹ, thật để Thẩm Minh đoán trúng.

Nhà hàng sang trọng, tranh chữ đỏ, bà con ngồi đầy bàn tròn, còn có MC điều khiển chương trình.

Bởi vì quá khẩn trương, Thẩm Mộc Tinh cũng không nhớ rõ mình nói gì trên đài, ngược lại là nhớ kỹ biểu hiện của Nghiêm Hi Quang trên đài, càng giống một...

Cán bộ kỳ cựu.

Microphone phải đập vài cái mới nói được:

"Cảm ơn mọi người trong trăm công ngàn việc tham gia hôn lễ của chúng tôi, vợ tôi nói với tôi, cô ấy có một cái yêu cầu, trong hôn lễ nhớ phát đũa cho khách."

Dưới đài phát ra một trận tiếng cười, nhưng không ai động đũa, mọi người đang nhìn, nhìn một thợ may trước không có chút danh tiếng gì, thế mà sau khi trổ mã lại có bộ dáng tuấn lãng như thế

"Hôm nay tôi kết hôn,... Tôi chưa từng vui vẻ như thế."

"Tôi và vợ tôi đã biết nhau từ rất lâu, chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, khi còn trẻ ở cạnh nhau, tôi luôn sợ hãi, sợ cô ấy thấy tôi ít nói nên chán ghét, không thích tôi. Hiện tại trưởng thành rồi, tôi lại lo lắng, cô ấy có vì tôi rời đi mà không yêu tôi nữa.”

Nghiêm Hi Quang phát biểu cảm nghĩ xong, chỉnh nhạc bật lên bài nhạc đệm, là bài 《 Bởi vì yêu 》.

Thẩm Mộc Tinh tranh thủ thời gian vẫy vẫy ta, MC không biết sao, cô không kịp chờ đợi đoạt lấy Micro của Nghiêm Hi Quang, nói với người chỉnh nhạc: "Làm ơn đừng bật nhạc, để chồng tôi tự mình nói, vừa bật nhạc là tôi lại muốn khóc."

Người chỉnh nhạc tắt nhạc đi.

Em trai ngồi phía dưới cười, những người khác cũng cười.

Thẩm Mộc Tinh kín đáo đưa Micro cho Nghiêm Hi Quang, kéo áo cưới lùi ra sau một bước.

"Nghiêm Hi Quang, anh tiếp tục."

Nghiêm Hi Quang sững sờ:

"Mộc Tinh, anh quên lời rồi..."

Thẩm Mộc Tinh há to miệng, cười xấu hổ, bao tay hoa màu trắng đưa qua lấy micro của anh: "Vậy để em nói."

"Khụ khụ."

Cô vòng qua, đối mặt anh, Nghiêm Hi Quang cũng ngắm nhìn cô.

"Nghiêm Hi Quang, em yêu anh! Em vô cùng vô cùng yêu anh! Cực kì cực kì cực cực kì yêu anh!"

Thấy anh nhìn cô, cười, trong mắt có ánh sáng chớp động.

Người chỉnh nhạc nhớ không lâu, lại bật lên một bài hát ngọt ngào.

Mặc kệ, thích bài gì thì bật bài đó.

Cô tiến lên một hai bước, ôm cổ anh, Nghiêm Hi Quang cũng ôm cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

Bọn họ ôm hôn trong tiếng vỗ tay và reo hò.

Vì giờ khắc này danh chính ngôn thuận, anh và cô đã đi trên bao con đường cay đắng.

Mà giờ khắc này, cuối cùng không phụ tuổi tác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện