Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy!
Chương 59: Ngoại truyện: Thác cá voi
Edit: Đào Sindy
Đó là một ngày sáng sủa có gió, gió Địa Trung Hải ôn hoà nhuận hây hây thổi tới, hơi ngẩng đầu một cái, liền có thể trông thấy núi Vesuvius* xa xa.
*là một núi lửa tầng nằm ở vịnh Naples, Ý, cách Naples 9 kilômét (5,6 mi) về phía đông và gần bờ biển. Nó là núi lửa duy nhất ở châu Âu nằm trên đất liền đã từng phun trong vòng hàng trăm năm qua, mặc dù hiện tại nó không còn phun trào
Ở đằng kia Napoli cách đó không xa, chính là Cổ Thành Pompeii nổi tiếng thế giới, nơi đó bởi vì tuyệt vọng mà gọi tên, nghe nói khi núi Vesuvius phun trào, trong thành Pompeii có hai ngàn người trong nháy mắt bị đọng lại thành khoáng vật thể rắn, mà những người còn lại đều chạy trốn tới bờ biển, không may, bọn họ gặp song thần, trong thành Pompeii không một người may mắn thoát khỏi, trong vòng một đêm trên biến mất địa cầu, hóa thành địa ngục.
Đi trên đường phố Napoli, hai bên là Pinus pinea* Địa Trung Hải, bộ dáng giống là từng búp bông cải xanh thật to, không đẹp như cây phượng ở quê nhà.
*là một loài thực vật hạt trần trong họ Thông. Loài này được L. miêu tả khoa học đầu tiên năm 1753.
Nghiêm Hi Quang vì lang thang mà trông già đi, anh không thể không nhờ một bạn Trung Quốc đồng hành tên A Uy cắt tóc thay mình, nói thật, tay nghề của A Uy thật không ra làm sao, mà hiển nhiên, A Uy cũng ghét bỏ tay nghề của Nghiêm Hi Quang, bọn họ vừa đi, vừa nhìn lẫn nhau cười ngây ngô.
"Ăn no là quan trọng nhất, có đẹp hay không không quan trọng, anh không phải phụ nữ." A Uy an ủi anh nói.
Nghiêm Hi Quang im lặng, nhìn về phía bến tàu xa xa.
Nơi đó ngừng hai chiếc du thuyền xa hoa, uy phong đến không tưởng nổi.
Nghiêm Hi Quang hỏi: "Lần này là cái gì sống?"
A Uy nói: "Là một công việc gấp, vẫn rất đáng tin cậy đấy, bạn của tôi biết tiếng ý, có thể giúp chúng ta khai thông."
Nghiêm Hi Quang hỏi: "Tiền lương tính thế nào."
A Uy nói: "Mỗi ngày mỗi tính."
Nghiêm Hi Quang gật đầu, lấy ra điếu thuốc lá đưa cho A Uy: "Cũng được, đừng có lại bị lừa là được."
A Uy nói: "Đó là không thể."
Nghiêm Hi Quang hỏi: "Lương cao như vậy, sao họ không tìm dân bản xứ? Nhập cư trái phép cũng cần?"
A Uy nói: "Vậy ắt hẳn tình huống đặc thù, xem gan của anh có lớn hay không."
Nghiêm Hi Quang hỏi: "Làm gì?"
A Uy nói: "Đi rồi anh sẽ biết."
Khoảng cách bến tàu còn cần qua một giao lộ, rất nhiều du khách trên cổ đeo máy chụp hình sôi nổi chạy ra bãi biển, không biết có chuyện gì.
Napoli là thành phố rác nổi danh, trên mặt đất khắp nơi đều là túi nhựa và đồ ăn mọi người ăn để thừa, Nghiêm Hi Quang không nghĩ ra, những du khách này đến đây để làm gì.
So sánh với con đường dơ dáy bẩn thiểu kia ở Napoli, làm cho Nghiêm Hi Quang nhức đầu nhất chính là giao thông hỗn loạn.
Đèn xanh đèn đỏ ở thành phố này là thùng rỗng kêu to*, Nam Phi lái xe là không thể trêu vào.
*hữu danh vô thực, có cũng như không.
Đèn xanh phía trước cho người đi đường có hai mươi giây, Nghiêm Hi Quang không thể không kéo cái chân tàn tật cố hết sức chạy hết sức qua làn, nhưng mà chân trái co rút đau đớn và không nghe sai khiến thường hay làm anh đau đến đầu đầy mồ hôi.
Đèn xanh từ từ rút ngắn, Nghiêm Hi Quang cố hết sức chạy về phía trước, A Uy chạy nhanh, không ngừng thúc giục ở phía trước.
Hai mươi giây, hai mươi giây có thể làm một người không chút nào phòng bị một con dao chém ngã xuống đất.
Không sai, cũng chỉ có hai mươi giây.
Lúc vừa ra nước ngoài, Nghiêm Hi Quang thường xuyên mơ thấy ác mộng, mơ thấy tràng cảnh thống khổ ngày đó.
Trong trí nhớ anh đi tìm người đàn ông nhìn trộm Thẩm Mộc Tinh, chạy đến nửa đường người kia liền không thấy, trời tối quá, trên trấn lặng yên, Nghiêm Hi Quang không thể không chạy đến, trở lại trong tiệm may, hết thảy như thường.
Cái gì anh cũng không biết.
Như mỗi đêm an tĩnh, anh không có vội vã đóng cửa hàng, mà ngồi trước án gỗ làm trong chốc lát, anh muốn trong lúc Thẩm Mộc Tinh đang học, mua cho cô một chiếc laptop tốt nhất.
Bất tri bất giác đã rất muộn, đèn đặt dưới hòm trong tiệm may vẫn sáng, anh cần chuyển nó đi trước khi đóng cửa hàng.
Ngay tại khoảnh khắc anh ra ngoài, không chú ý tới cách đó không xa một thiếu niên đằng đằng sát khí đi tới.
Anh khom người đi chuyển hộp đèn, chỉ nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ phía sau xông lên, còn chưa kịp quay đầu, sau lưng liền truyền đến một hồi đau đớn!
Đau đớn ấy làm anh ngã nhào ra đất, hộp đèn đột nhiên trở nên chớp tắt, phát ra tiếng dòng điện "XÌ... Rồi cờ-rắc".
Con dao dài chém vào người anh, rút ra đẫm máu
Một dao sau lưng, vết thương không sâu.
Sâu nhất là một dao trên đùi.
Đầu não Nghiêm Hi Quang vì sợ hãi và đau đớn mà trở nên chậm chạp, nhưng khát vọng sống còn khiến anh không để ý tới đau đớn, không ngừng lùi lại, lúc con dao dài chém xuống lần nữa, chém thật sâu vào chân trái của anh.
Toàn bộ quá trình, từ anh ngăn cản, chạy trốn, chém bị thương, chỉ ngắn ngủi hai mươi giây.
Cuối cùng hộp đèn ngã trên mặt đất đột nhiên lại sáng lên, Nghiêm Hi Quang ngã trong vũng máu mở mắt ra, thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Đó là em trai Thẩm Mộc Tinh, hai mắt cậu màu đỏ tươi, tay cầm con dao găm rỉ máu, im lặng nhìn anh, giống như bị ma nhập.
Cậu nâng tay lên lần nữa, dao kia chạm đến ngực, Nghiêm Hi Quang không thể dùng tay cản
Anh không thể dùng tay cản, vì một dao kia đủ để khiến hai tay anh bị phế bỏ.
Thẩm Minh thấy anh không đỡ, động tác trên tay đột nhiên ngừng lại, cậu dùng lưỡi dao lạnh lẽo chống trên xương quai xanh của Nghiêm Hi Quang, chậm rãi trượt xuống dưới, Nghiêm Hi Quang đau khổ hừ một tiếng, run rẩy gọi tên Thẩm Minh.
"Thẩm Minh —— "
Thẩm Minh dừng dao lại, dùng mũi dao chỉ anh, giọng cậu còn run hơn cả Nghiêm Hi Quang:
"Anh làm chị tôi chayr máu bao nhiêu, anh phải trả lại bấy nhiêu..."
"Dạng người như anh, đều đáng chết..."
"A Quang, nhanh lên!" A Uy đứng ở đầu đường ngoắc tay với anh.
Nghiêm Hi Quang cật lực chạy về phía trước, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, đã có hai chiếc xe từ trước mặt anh gào thét mà qua, còn có một người da đen tính tình nôn nóng lái xe dừng bên phải anh, nhô đầu ra mắng thô bạo.
Nghiêm Hi Quang đầu đầy mồ hôi, anh ghét đường ở Napoli, nhưng anh nhất định phải nhanh một chút.
***
Đến vịnh Napoli, anh mới biết mình nhận việc gì.
Địa Trung Hải xanh lam, bãi đá xinh đẹp, như người mẹ dịu dàng, lúc bạn ghét thành phố hỗn loạn này, sẽ đến chỗ này tìm sự tha thứ.
Nghiêm Hi Quang thường tới nơi này, anh thích yên lặng của nơi này, nhưng, nơi này có chỗ không tốt duy nhất là, luôn có các cặp tình nhân ôm hôn trong gió biển.
Điều này khiến anh cảm thấy khổ sở.
Không sai, người tới nơi này lẳng lặng nhìn biển, là vì khổ sở mà đến.
Nhưng lần này, trên bờ cát đột nhiên xuất hiện thật nhiều người, làn da màu nâu, làn da màu trắng, làn da màu vàng, làn da màu đen, bọn họ nói ngôn ngữ bốn phương tám hướng, làm cảng không được an bình.
Chính phủ xuất động nhân lực, tiến hành phong tỏa hiện trường, nhưng không cách nào ngăn cản lòng hiếu kỳ của mọi người, bọn họ càng không ngừng gạt phía trước, thậm chí có bạn nhỏ chui đầu qua chỗ phong toả, nhưng vì nguy hiểm mà bị cảnh sát bắt trở về.
Cảnh sát, người nhập cư trái phép mới đến sợ nhất là cảnh sát.
Nghiêm Hi Quang kéo mũ xuống, theo bước chân A Uy xuyên qua đám người.
Nghiêm Hi Quang và A Uy mới vừa đến, thì có một nhân viên công tác tiếp ứng bọn họ, tiếp ứng bọn họ là người Trung Quốc, không phải người nhập cư trái phép, là một phiên dịch ăn mặc lịch sự.
"Á, hai người đã tới." Nam phiên dịch thân sĩ gật đầu với hai người bọn họ.
"Xin chào xin chào." A Uy nói: "Chúng tôi do anh Thất giới thiệu tới đón bạn bè."
Từ khi Nghiêm Hi Quang ra nước ngoài, chưa từng được người nào tôn trọng, thấy thông dịch viên kia cười với mình, cũng gật đầu đuổi theo.
Phiên dịch đẩy kính mắt, vừa đi vừa nói nội dung công việc với họ:
"Trên bờ biển bị sóng gió nổi lên một con cá voi, đại khái dài mười mét, là một thứ to lớn, hiện tại xác cá voi đã bành trướng rất lớn, lúc nào cũng có thể nổ tung nguy hiểm."
"Nổ tung?" A Uy không hiểu: "Tại sao cá voi lại nổ?"
Phiên dịch cười: "Tôi nói với anh rồi anh cũng koong hiểu, tôi nói với anh tại đây, cho anh hay, anh biết khí thiên nhiên không? Sau khi cá voi chết, trong cơ thể sinh ra khí tự nhiên nhiều ngày."
A Uy lại thấy kì lạ: "Khí thiên nhiên không phải dùng trong bình gas sao? Sao lại ở trong bụng cá voi?"
Thông dịch viên nhếch miệng, trong mắt lóe lên một chút khinh miệt khó phát hiện: "Tôi nói rồi, tôi có nói với anh thì anh cũng không hiểu."
Nghiêm Hi Quang giật tay áo A Uy.
Phiên dịch ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Này anh trai, không sai, xác cá voi, giống như một bình gas, khi nó bành trướng tới trình độ nhất định, thì sẽ nổ tung, hiện tại quần chúng vây xem càng ngày càng nhiều, chúng ta nhất định phải chủ động xử lý."
Lúc nói chuyện, hai người được đưa tới trong xe một công vụ, có một cô gái Trung Quốc đeo kính đưa ra hai bộ đồ đặc chế, đưa cho bọn họ.
" Muốn chúng tôi làm gì?" Nghiêm Hi Quang hỏi.
Phiên dịch nghiêm túc nói: "Hai người đi theo chuyên gia đến cạnh cá voi, dùng công cụ đặc thù đâm thủng nội tạng cá voi, coi như hoàn thành nhiệm vụ."
A Uy hỏi: "Cá voi ở đâu?"
Cô gái Trung Quốc chỉ bãi biển phía sau xe, quay đầu đồng tình nhìn họ.
Nghiêm Hi Quang mới quay sang đám người nhìn lại, con cá voi chết dài chừng mười mét, như mộ cái gò màu đen, gió biển thổi qua xác nó, dù cho cách thật xa cũng có thể ngửi được mùi hôi quái dị.
"Thật là một thứ to xác..." A Uy có chút sợ hãi.
Khó trách thông dịch viên kia khách sáo như vậy, công việc nguy hiểm như thế, chính phủ bồi dưỡng chuyên gia sao để họ xông lên trước? Mà dùng những người nhập cư trái phép không đáng tiền như họ, coi như bị cá voi nổ chết, cũng không xuất hiện trong tin tức.
Cô gáiTrung Quốc thấy bọn họ do dự, liền nhắc nhở: "Xác cá voi rất nguy hiểm, hai người nhất định cẩn thận."
Phiên dịch lập tức trừng mắt liếc cô gái kia, cô gái kia ngậm miệng lại.
A Uy hỏi: "Không thì có thể chờ? Xem nó có thể tự nổ không?"
Phiên dịch cười anh ta ngây thơ, nói: "Người anh em, anh không thấy những quần chúng ngu xuẩn này sao? Vài phút sẽ có người bị thương. Nó là một thứ bất cứ khi ào nổ tung đều lạc đạn, nhóm chính phủ không chịu nổi!"
Nghiêm Hi Quang nhìn cá voi, hỏi phiên dịch: "Anh cho chúng tôi bao nhiêu tiền?"
Phiên dịch cười, dựng thẳng lên hai ngón tay: "Mỗi người hai trăm đồng Euro."
"Hai trăm đồng Euro..." A Uy nuốt nước miếng một cái.
Đối với hai kẻ lang thang như họ, quả thực là con số trên trời.
"Công việc này chúng tôi nhận." Nghiêm Hi Quang lưu loát tiếp nhận quần áo đặc chế, mặc lên người.
A Uy thấy Nghiêm Hi Quang mặc quần áo, cũng do dự nhận quần áo.
Công việc xử lí cá voi bắt đâu, tất cả quần chúng vây xem đều bị cảnh sát rút lui.
Có phóng viên ở phía xa lắp xong camera.
Chuyên gia được chính phủ mời tới cũng không muốn tham dự hành động xử lý lần này, nhưng mà dư luận bố trí, bọn họ nhất định phải xuất hiện trước ống kính, Nghiêm Hi Quang và A Uy ăn mặc cùng quần áo giống các chuyên gia, thành thế thân của bọn họ.
Công cụ xử lý là một cây thép dài hai mét, thép đầu hơi rộng, hiện ra hình dáng của dao, Nghiêm Hi Quang cầm cây thép, đầu bị chế phục che đến cực kỳ chặt chẽ, kính mắt đặc chế khiến tầm mắt của anh bị hạn chế.
Anh chậm rãi tới gần cá voi, bên tai là tiếng vang quần áo lao động ào ào.
Nghiêm Hi Quang ở bên trái, A Uy ở bên phải, một chuyên gia Italy chạy tới, khoa tay chỉ nội tạng của cá voi, liền chạy ra.
Hai người nắm thép chọt mấy lần vào xác cá voi, cuối cùng Nghiêm Hi Quang dùng hết khí lực toàn thân, đưa công cụ trong tay đâm vào cái xác khổng lồ!
Trong khoảnh khắc đó, xác cá voi ầm vang nổ tung! Nghiêm Hi Quang ném thép bỏ chạy, nhìn lại, giữa đống đỏ sậm hỗn loạn dơ bẩn phun ra, xung lực to lớn làm lỗ tai của anh vù vù! Mà A Uy không may, vị trí anh ta đứng ngay cửa ra vào của nội tạng, trong nháy mắt nổ tung, cả người A Uy trong nháy mắt bị nội tạng cá voi bao phủ!
Trên tấm kính, trên người, khắp nơi dính đầy mỡ và hôi thối!
Nhân viên cứu viện ỏ hiện trường lập tức xông lên, lôi A Uy từ đống hỗn loạn không chịu nổi lôi dậy.
***
Đó là công việc làm thêm họ đến Napoli, A Uy mắng thô tục một đêm.
Làm việc kết thúc, lấy được tiền lương, Nghiêm Hi Quang và A Uy mua hai cân đồ biển ngay tại cửa hàng hải sản bến tàu, cầm tới tiệm cơm gần bãi biển chế biến, phí chế biến rất rẻ.
Đêm đến họ ăn một bữa cơm thật no.
Bên cạnh bàn ăn có thể nhìn thấy biển, một trận gió biển ướt mặn thổi vào, làm Nghiêm Hi Quang có chút buồn nôn, anh ăn quá nhiều hải sản, mùi tanh gió biển giống nhau, đã cảm thấy không thoải mái, coi như cao hứng.
Bàn bên ngồi một mỹ nữ Ukraine, một mình uống cà phê thưởng thức cảnh biển trong đêm, A Uy lại gần, nhỏ giọng nói: "Anh quay đầu lại, phía sau anh là một cô nàng Ukraine."
Nghiêm Hi Quang quay đầu lại nhìn, cô gái kia mũi cao mắt to, đẹp thì đẹp đó, nhưng anh thật sự không thích con gái ngoại quốc.
A Uy nhìn mà trợn tròn mắt, nói: "A Quang, anh thưởng thức hương vị của phụ nữ chưa?"
Nghiêm Hi Quang gật đầu, giọng đều đều: "Ừm."
A Uy cười gian: "Ai u? Anh được đấy."
Nghiêm Hi Quang cười, ăn xong phần còn lại trong mâm.
A Uy lại hỏi: "Cô ấy có đẹp không?"
Nghiêm rHi Quangộn ràng chỉ riêng không hề nghĩ ngợi: "Đương nhiên!"
A Uy lắc đầu thở dài: "Đẹp thì cũng quên đi, hai ngươi còn có thể đến với nhau sao?"
Nghiêm Hi Quang lắc đầu: "Không biết."
"Vậy thì không xong rồi? Cô ấy làm nghề gì?"
"Vừa lên đại học."
"Sinh viên à? Đó thật sự đáng tiếc. Người thế nào? Tình cảm hai ngươi tốt không?"
"Chưa từng cãi nhau, cô ấy học giỏi, não thông minh, biết nhiều hơn tôi."
A Uy thấy trên mặt anh có mỉm cười si me, thở dài: "Con gái bây giờ, vừa lên đại học ban đầu còn trong sáng, dần dần bị thay đooir, nhất là dáng vẻ xinh đẹp, bên người đàn ông thế nào chả có? Ai còn chờ anh? Anh là ai chứ? Chỉ là một kẻ lang thang."
Nghiêm Hi Quang phiền muộn hít một hơi, gật đầu, đúng vậy, anh chỉ là kẻ lang thang chân bị tật.
A Uy rót đầy rượu cho anh.
"Tới tới tới, không đề cập tới phụ nữ, uống."
Ăn cơm xong, đi bộ trên bờ biển, Nghiêm Hi Quang co rúm lại lấy quấn chặt lấy áo khoác trên người.
Bờ biển đêm mây nhìn luôn có chút dọa người, màu xanh đậm to lớn, giống như thú lớn ẩn nấp tuỳ thời, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt cả thành phố này.
Hôm nay ăn no rồi, ngày mai nên đi nơi nào, anh không biết.
Đi ngang qua chỗ cá voi mắc cạn, xác đã xử lý xong, Nghiêm Hi Quang ngừng lại ở đó.
Trên bờ biển có một người đàn ông đi chân trần, ăn mặc trang phục Hy Lạp cổ, ôm một cây đàn hạt, phát ra tiếng dễ nghe thu hút một số ít người.
Trong tiếng sóng biển lãng mạn, Nghiêm Hi Quang đụng phải một đôi đang hôn, âm nhạc kia phối hợp cực kỳ, giống như phát ra từ trên thân thể.
Anh lại bắt đầu nhớ Thẩm Mộc Tinh.
"Nghiêm Hi Quang, anh biết cái gì gọi là xác cá voi khônh?" Giọng cô xuất hiện bên tai.
Anh bề bộn nhiều việc, cúi đầu cắt quần áo, tiếng kéo lạnh lung không ảnh hưởng gì đến nhiejt tình của cô gái.
"Vậy anh nói, anh có thể hô hấp có thể bước đi có thể sống, dựa vào cái gì?"
Nghiêm Hi Quang đùa cô: "Thẩm Mộc Tinh."
"Đáng ghét, không phải Mộc Tinh, mà là mặt trời!"
Trong cổ họng Nghiêm Hi Quang phát ra tiếng cười tuổi trẻ.
Vẻ mặt Thẩm Mộc Tinh thành thật hỏi: "Em lại hỏi anh, mặt trời không thể đến biển sâu, sinh vật đáy biển sống trong đen kịt cô lập dựa vào đâu?"
Nghiêm Hi Quang làm sao biết, hùa theo lắc đầu: "Dựa vào cái gì?"
Thẩm Mộc Tinh nói: "Dựa vào cá voi. Sau khi một con cá voi chết đi, thân thể to lớn sẽ rơi vực sâu cô lập, biến thành trời hạn gặp mưa trên trời rơi xuống của sinh vật đáy biển, cái này gọi là thác cá voi. Một con cá voi là một ốc đảo, nó hư thối trong biển sâu, có thể tẩm bổ những sinh vật khác mười lăm năm."
...
Nghiêm Hi Quang bị vây trong vực sâu cô lập này, nhớ tới lời cô nói khi xưa.
Cá voi của tôi, ốc đảo của tôi, Mộc Tinh của tôi...
Em nói thi thể cá voi thối rữa trong biển sâu, cần phân giải mười lăm năm.
Như vậy để quên đi một người, cần mất bao lâu?
Đó là một ngày sáng sủa có gió, gió Địa Trung Hải ôn hoà nhuận hây hây thổi tới, hơi ngẩng đầu một cái, liền có thể trông thấy núi Vesuvius* xa xa.
*là một núi lửa tầng nằm ở vịnh Naples, Ý, cách Naples 9 kilômét (5,6 mi) về phía đông và gần bờ biển. Nó là núi lửa duy nhất ở châu Âu nằm trên đất liền đã từng phun trong vòng hàng trăm năm qua, mặc dù hiện tại nó không còn phun trào
Ở đằng kia Napoli cách đó không xa, chính là Cổ Thành Pompeii nổi tiếng thế giới, nơi đó bởi vì tuyệt vọng mà gọi tên, nghe nói khi núi Vesuvius phun trào, trong thành Pompeii có hai ngàn người trong nháy mắt bị đọng lại thành khoáng vật thể rắn, mà những người còn lại đều chạy trốn tới bờ biển, không may, bọn họ gặp song thần, trong thành Pompeii không một người may mắn thoát khỏi, trong vòng một đêm trên biến mất địa cầu, hóa thành địa ngục.
Đi trên đường phố Napoli, hai bên là Pinus pinea* Địa Trung Hải, bộ dáng giống là từng búp bông cải xanh thật to, không đẹp như cây phượng ở quê nhà.
*là một loài thực vật hạt trần trong họ Thông. Loài này được L. miêu tả khoa học đầu tiên năm 1753.
Nghiêm Hi Quang vì lang thang mà trông già đi, anh không thể không nhờ một bạn Trung Quốc đồng hành tên A Uy cắt tóc thay mình, nói thật, tay nghề của A Uy thật không ra làm sao, mà hiển nhiên, A Uy cũng ghét bỏ tay nghề của Nghiêm Hi Quang, bọn họ vừa đi, vừa nhìn lẫn nhau cười ngây ngô.
"Ăn no là quan trọng nhất, có đẹp hay không không quan trọng, anh không phải phụ nữ." A Uy an ủi anh nói.
Nghiêm Hi Quang im lặng, nhìn về phía bến tàu xa xa.
Nơi đó ngừng hai chiếc du thuyền xa hoa, uy phong đến không tưởng nổi.
Nghiêm Hi Quang hỏi: "Lần này là cái gì sống?"
A Uy nói: "Là một công việc gấp, vẫn rất đáng tin cậy đấy, bạn của tôi biết tiếng ý, có thể giúp chúng ta khai thông."
Nghiêm Hi Quang hỏi: "Tiền lương tính thế nào."
A Uy nói: "Mỗi ngày mỗi tính."
Nghiêm Hi Quang gật đầu, lấy ra điếu thuốc lá đưa cho A Uy: "Cũng được, đừng có lại bị lừa là được."
A Uy nói: "Đó là không thể."
Nghiêm Hi Quang hỏi: "Lương cao như vậy, sao họ không tìm dân bản xứ? Nhập cư trái phép cũng cần?"
A Uy nói: "Vậy ắt hẳn tình huống đặc thù, xem gan của anh có lớn hay không."
Nghiêm Hi Quang hỏi: "Làm gì?"
A Uy nói: "Đi rồi anh sẽ biết."
Khoảng cách bến tàu còn cần qua một giao lộ, rất nhiều du khách trên cổ đeo máy chụp hình sôi nổi chạy ra bãi biển, không biết có chuyện gì.
Napoli là thành phố rác nổi danh, trên mặt đất khắp nơi đều là túi nhựa và đồ ăn mọi người ăn để thừa, Nghiêm Hi Quang không nghĩ ra, những du khách này đến đây để làm gì.
So sánh với con đường dơ dáy bẩn thiểu kia ở Napoli, làm cho Nghiêm Hi Quang nhức đầu nhất chính là giao thông hỗn loạn.
Đèn xanh đèn đỏ ở thành phố này là thùng rỗng kêu to*, Nam Phi lái xe là không thể trêu vào.
*hữu danh vô thực, có cũng như không.
Đèn xanh phía trước cho người đi đường có hai mươi giây, Nghiêm Hi Quang không thể không kéo cái chân tàn tật cố hết sức chạy hết sức qua làn, nhưng mà chân trái co rút đau đớn và không nghe sai khiến thường hay làm anh đau đến đầu đầy mồ hôi.
Đèn xanh từ từ rút ngắn, Nghiêm Hi Quang cố hết sức chạy về phía trước, A Uy chạy nhanh, không ngừng thúc giục ở phía trước.
Hai mươi giây, hai mươi giây có thể làm một người không chút nào phòng bị một con dao chém ngã xuống đất.
Không sai, cũng chỉ có hai mươi giây.
Lúc vừa ra nước ngoài, Nghiêm Hi Quang thường xuyên mơ thấy ác mộng, mơ thấy tràng cảnh thống khổ ngày đó.
Trong trí nhớ anh đi tìm người đàn ông nhìn trộm Thẩm Mộc Tinh, chạy đến nửa đường người kia liền không thấy, trời tối quá, trên trấn lặng yên, Nghiêm Hi Quang không thể không chạy đến, trở lại trong tiệm may, hết thảy như thường.
Cái gì anh cũng không biết.
Như mỗi đêm an tĩnh, anh không có vội vã đóng cửa hàng, mà ngồi trước án gỗ làm trong chốc lát, anh muốn trong lúc Thẩm Mộc Tinh đang học, mua cho cô một chiếc laptop tốt nhất.
Bất tri bất giác đã rất muộn, đèn đặt dưới hòm trong tiệm may vẫn sáng, anh cần chuyển nó đi trước khi đóng cửa hàng.
Ngay tại khoảnh khắc anh ra ngoài, không chú ý tới cách đó không xa một thiếu niên đằng đằng sát khí đi tới.
Anh khom người đi chuyển hộp đèn, chỉ nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ phía sau xông lên, còn chưa kịp quay đầu, sau lưng liền truyền đến một hồi đau đớn!
Đau đớn ấy làm anh ngã nhào ra đất, hộp đèn đột nhiên trở nên chớp tắt, phát ra tiếng dòng điện "XÌ... Rồi cờ-rắc".
Con dao dài chém vào người anh, rút ra đẫm máu
Một dao sau lưng, vết thương không sâu.
Sâu nhất là một dao trên đùi.
Đầu não Nghiêm Hi Quang vì sợ hãi và đau đớn mà trở nên chậm chạp, nhưng khát vọng sống còn khiến anh không để ý tới đau đớn, không ngừng lùi lại, lúc con dao dài chém xuống lần nữa, chém thật sâu vào chân trái của anh.
Toàn bộ quá trình, từ anh ngăn cản, chạy trốn, chém bị thương, chỉ ngắn ngủi hai mươi giây.
Cuối cùng hộp đèn ngã trên mặt đất đột nhiên lại sáng lên, Nghiêm Hi Quang ngã trong vũng máu mở mắt ra, thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Đó là em trai Thẩm Mộc Tinh, hai mắt cậu màu đỏ tươi, tay cầm con dao găm rỉ máu, im lặng nhìn anh, giống như bị ma nhập.
Cậu nâng tay lên lần nữa, dao kia chạm đến ngực, Nghiêm Hi Quang không thể dùng tay cản
Anh không thể dùng tay cản, vì một dao kia đủ để khiến hai tay anh bị phế bỏ.
Thẩm Minh thấy anh không đỡ, động tác trên tay đột nhiên ngừng lại, cậu dùng lưỡi dao lạnh lẽo chống trên xương quai xanh của Nghiêm Hi Quang, chậm rãi trượt xuống dưới, Nghiêm Hi Quang đau khổ hừ một tiếng, run rẩy gọi tên Thẩm Minh.
"Thẩm Minh —— "
Thẩm Minh dừng dao lại, dùng mũi dao chỉ anh, giọng cậu còn run hơn cả Nghiêm Hi Quang:
"Anh làm chị tôi chayr máu bao nhiêu, anh phải trả lại bấy nhiêu..."
"Dạng người như anh, đều đáng chết..."
"A Quang, nhanh lên!" A Uy đứng ở đầu đường ngoắc tay với anh.
Nghiêm Hi Quang cật lực chạy về phía trước, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, đã có hai chiếc xe từ trước mặt anh gào thét mà qua, còn có một người da đen tính tình nôn nóng lái xe dừng bên phải anh, nhô đầu ra mắng thô bạo.
Nghiêm Hi Quang đầu đầy mồ hôi, anh ghét đường ở Napoli, nhưng anh nhất định phải nhanh một chút.
***
Đến vịnh Napoli, anh mới biết mình nhận việc gì.
Địa Trung Hải xanh lam, bãi đá xinh đẹp, như người mẹ dịu dàng, lúc bạn ghét thành phố hỗn loạn này, sẽ đến chỗ này tìm sự tha thứ.
Nghiêm Hi Quang thường tới nơi này, anh thích yên lặng của nơi này, nhưng, nơi này có chỗ không tốt duy nhất là, luôn có các cặp tình nhân ôm hôn trong gió biển.
Điều này khiến anh cảm thấy khổ sở.
Không sai, người tới nơi này lẳng lặng nhìn biển, là vì khổ sở mà đến.
Nhưng lần này, trên bờ cát đột nhiên xuất hiện thật nhiều người, làn da màu nâu, làn da màu trắng, làn da màu vàng, làn da màu đen, bọn họ nói ngôn ngữ bốn phương tám hướng, làm cảng không được an bình.
Chính phủ xuất động nhân lực, tiến hành phong tỏa hiện trường, nhưng không cách nào ngăn cản lòng hiếu kỳ của mọi người, bọn họ càng không ngừng gạt phía trước, thậm chí có bạn nhỏ chui đầu qua chỗ phong toả, nhưng vì nguy hiểm mà bị cảnh sát bắt trở về.
Cảnh sát, người nhập cư trái phép mới đến sợ nhất là cảnh sát.
Nghiêm Hi Quang kéo mũ xuống, theo bước chân A Uy xuyên qua đám người.
Nghiêm Hi Quang và A Uy mới vừa đến, thì có một nhân viên công tác tiếp ứng bọn họ, tiếp ứng bọn họ là người Trung Quốc, không phải người nhập cư trái phép, là một phiên dịch ăn mặc lịch sự.
"Á, hai người đã tới." Nam phiên dịch thân sĩ gật đầu với hai người bọn họ.
"Xin chào xin chào." A Uy nói: "Chúng tôi do anh Thất giới thiệu tới đón bạn bè."
Từ khi Nghiêm Hi Quang ra nước ngoài, chưa từng được người nào tôn trọng, thấy thông dịch viên kia cười với mình, cũng gật đầu đuổi theo.
Phiên dịch đẩy kính mắt, vừa đi vừa nói nội dung công việc với họ:
"Trên bờ biển bị sóng gió nổi lên một con cá voi, đại khái dài mười mét, là một thứ to lớn, hiện tại xác cá voi đã bành trướng rất lớn, lúc nào cũng có thể nổ tung nguy hiểm."
"Nổ tung?" A Uy không hiểu: "Tại sao cá voi lại nổ?"
Phiên dịch cười: "Tôi nói với anh rồi anh cũng koong hiểu, tôi nói với anh tại đây, cho anh hay, anh biết khí thiên nhiên không? Sau khi cá voi chết, trong cơ thể sinh ra khí tự nhiên nhiều ngày."
A Uy lại thấy kì lạ: "Khí thiên nhiên không phải dùng trong bình gas sao? Sao lại ở trong bụng cá voi?"
Thông dịch viên nhếch miệng, trong mắt lóe lên một chút khinh miệt khó phát hiện: "Tôi nói rồi, tôi có nói với anh thì anh cũng không hiểu."
Nghiêm Hi Quang giật tay áo A Uy.
Phiên dịch ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Này anh trai, không sai, xác cá voi, giống như một bình gas, khi nó bành trướng tới trình độ nhất định, thì sẽ nổ tung, hiện tại quần chúng vây xem càng ngày càng nhiều, chúng ta nhất định phải chủ động xử lý."
Lúc nói chuyện, hai người được đưa tới trong xe một công vụ, có một cô gái Trung Quốc đeo kính đưa ra hai bộ đồ đặc chế, đưa cho bọn họ.
" Muốn chúng tôi làm gì?" Nghiêm Hi Quang hỏi.
Phiên dịch nghiêm túc nói: "Hai người đi theo chuyên gia đến cạnh cá voi, dùng công cụ đặc thù đâm thủng nội tạng cá voi, coi như hoàn thành nhiệm vụ."
A Uy hỏi: "Cá voi ở đâu?"
Cô gái Trung Quốc chỉ bãi biển phía sau xe, quay đầu đồng tình nhìn họ.
Nghiêm Hi Quang mới quay sang đám người nhìn lại, con cá voi chết dài chừng mười mét, như mộ cái gò màu đen, gió biển thổi qua xác nó, dù cho cách thật xa cũng có thể ngửi được mùi hôi quái dị.
"Thật là một thứ to xác..." A Uy có chút sợ hãi.
Khó trách thông dịch viên kia khách sáo như vậy, công việc nguy hiểm như thế, chính phủ bồi dưỡng chuyên gia sao để họ xông lên trước? Mà dùng những người nhập cư trái phép không đáng tiền như họ, coi như bị cá voi nổ chết, cũng không xuất hiện trong tin tức.
Cô gáiTrung Quốc thấy bọn họ do dự, liền nhắc nhở: "Xác cá voi rất nguy hiểm, hai người nhất định cẩn thận."
Phiên dịch lập tức trừng mắt liếc cô gái kia, cô gái kia ngậm miệng lại.
A Uy hỏi: "Không thì có thể chờ? Xem nó có thể tự nổ không?"
Phiên dịch cười anh ta ngây thơ, nói: "Người anh em, anh không thấy những quần chúng ngu xuẩn này sao? Vài phút sẽ có người bị thương. Nó là một thứ bất cứ khi ào nổ tung đều lạc đạn, nhóm chính phủ không chịu nổi!"
Nghiêm Hi Quang nhìn cá voi, hỏi phiên dịch: "Anh cho chúng tôi bao nhiêu tiền?"
Phiên dịch cười, dựng thẳng lên hai ngón tay: "Mỗi người hai trăm đồng Euro."
"Hai trăm đồng Euro..." A Uy nuốt nước miếng một cái.
Đối với hai kẻ lang thang như họ, quả thực là con số trên trời.
"Công việc này chúng tôi nhận." Nghiêm Hi Quang lưu loát tiếp nhận quần áo đặc chế, mặc lên người.
A Uy thấy Nghiêm Hi Quang mặc quần áo, cũng do dự nhận quần áo.
Công việc xử lí cá voi bắt đâu, tất cả quần chúng vây xem đều bị cảnh sát rút lui.
Có phóng viên ở phía xa lắp xong camera.
Chuyên gia được chính phủ mời tới cũng không muốn tham dự hành động xử lý lần này, nhưng mà dư luận bố trí, bọn họ nhất định phải xuất hiện trước ống kính, Nghiêm Hi Quang và A Uy ăn mặc cùng quần áo giống các chuyên gia, thành thế thân của bọn họ.
Công cụ xử lý là một cây thép dài hai mét, thép đầu hơi rộng, hiện ra hình dáng của dao, Nghiêm Hi Quang cầm cây thép, đầu bị chế phục che đến cực kỳ chặt chẽ, kính mắt đặc chế khiến tầm mắt của anh bị hạn chế.
Anh chậm rãi tới gần cá voi, bên tai là tiếng vang quần áo lao động ào ào.
Nghiêm Hi Quang ở bên trái, A Uy ở bên phải, một chuyên gia Italy chạy tới, khoa tay chỉ nội tạng của cá voi, liền chạy ra.
Hai người nắm thép chọt mấy lần vào xác cá voi, cuối cùng Nghiêm Hi Quang dùng hết khí lực toàn thân, đưa công cụ trong tay đâm vào cái xác khổng lồ!
Trong khoảnh khắc đó, xác cá voi ầm vang nổ tung! Nghiêm Hi Quang ném thép bỏ chạy, nhìn lại, giữa đống đỏ sậm hỗn loạn dơ bẩn phun ra, xung lực to lớn làm lỗ tai của anh vù vù! Mà A Uy không may, vị trí anh ta đứng ngay cửa ra vào của nội tạng, trong nháy mắt nổ tung, cả người A Uy trong nháy mắt bị nội tạng cá voi bao phủ!
Trên tấm kính, trên người, khắp nơi dính đầy mỡ và hôi thối!
Nhân viên cứu viện ỏ hiện trường lập tức xông lên, lôi A Uy từ đống hỗn loạn không chịu nổi lôi dậy.
***
Đó là công việc làm thêm họ đến Napoli, A Uy mắng thô tục một đêm.
Làm việc kết thúc, lấy được tiền lương, Nghiêm Hi Quang và A Uy mua hai cân đồ biển ngay tại cửa hàng hải sản bến tàu, cầm tới tiệm cơm gần bãi biển chế biến, phí chế biến rất rẻ.
Đêm đến họ ăn một bữa cơm thật no.
Bên cạnh bàn ăn có thể nhìn thấy biển, một trận gió biển ướt mặn thổi vào, làm Nghiêm Hi Quang có chút buồn nôn, anh ăn quá nhiều hải sản, mùi tanh gió biển giống nhau, đã cảm thấy không thoải mái, coi như cao hứng.
Bàn bên ngồi một mỹ nữ Ukraine, một mình uống cà phê thưởng thức cảnh biển trong đêm, A Uy lại gần, nhỏ giọng nói: "Anh quay đầu lại, phía sau anh là một cô nàng Ukraine."
Nghiêm Hi Quang quay đầu lại nhìn, cô gái kia mũi cao mắt to, đẹp thì đẹp đó, nhưng anh thật sự không thích con gái ngoại quốc.
A Uy nhìn mà trợn tròn mắt, nói: "A Quang, anh thưởng thức hương vị của phụ nữ chưa?"
Nghiêm Hi Quang gật đầu, giọng đều đều: "Ừm."
A Uy cười gian: "Ai u? Anh được đấy."
Nghiêm Hi Quang cười, ăn xong phần còn lại trong mâm.
A Uy lại hỏi: "Cô ấy có đẹp không?"
Nghiêm rHi Quangộn ràng chỉ riêng không hề nghĩ ngợi: "Đương nhiên!"
A Uy lắc đầu thở dài: "Đẹp thì cũng quên đi, hai ngươi còn có thể đến với nhau sao?"
Nghiêm Hi Quang lắc đầu: "Không biết."
"Vậy thì không xong rồi? Cô ấy làm nghề gì?"
"Vừa lên đại học."
"Sinh viên à? Đó thật sự đáng tiếc. Người thế nào? Tình cảm hai ngươi tốt không?"
"Chưa từng cãi nhau, cô ấy học giỏi, não thông minh, biết nhiều hơn tôi."
A Uy thấy trên mặt anh có mỉm cười si me, thở dài: "Con gái bây giờ, vừa lên đại học ban đầu còn trong sáng, dần dần bị thay đooir, nhất là dáng vẻ xinh đẹp, bên người đàn ông thế nào chả có? Ai còn chờ anh? Anh là ai chứ? Chỉ là một kẻ lang thang."
Nghiêm Hi Quang phiền muộn hít một hơi, gật đầu, đúng vậy, anh chỉ là kẻ lang thang chân bị tật.
A Uy rót đầy rượu cho anh.
"Tới tới tới, không đề cập tới phụ nữ, uống."
Ăn cơm xong, đi bộ trên bờ biển, Nghiêm Hi Quang co rúm lại lấy quấn chặt lấy áo khoác trên người.
Bờ biển đêm mây nhìn luôn có chút dọa người, màu xanh đậm to lớn, giống như thú lớn ẩn nấp tuỳ thời, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt cả thành phố này.
Hôm nay ăn no rồi, ngày mai nên đi nơi nào, anh không biết.
Đi ngang qua chỗ cá voi mắc cạn, xác đã xử lý xong, Nghiêm Hi Quang ngừng lại ở đó.
Trên bờ biển có một người đàn ông đi chân trần, ăn mặc trang phục Hy Lạp cổ, ôm một cây đàn hạt, phát ra tiếng dễ nghe thu hút một số ít người.
Trong tiếng sóng biển lãng mạn, Nghiêm Hi Quang đụng phải một đôi đang hôn, âm nhạc kia phối hợp cực kỳ, giống như phát ra từ trên thân thể.
Anh lại bắt đầu nhớ Thẩm Mộc Tinh.
"Nghiêm Hi Quang, anh biết cái gì gọi là xác cá voi khônh?" Giọng cô xuất hiện bên tai.
Anh bề bộn nhiều việc, cúi đầu cắt quần áo, tiếng kéo lạnh lung không ảnh hưởng gì đến nhiejt tình của cô gái.
"Vậy anh nói, anh có thể hô hấp có thể bước đi có thể sống, dựa vào cái gì?"
Nghiêm Hi Quang đùa cô: "Thẩm Mộc Tinh."
"Đáng ghét, không phải Mộc Tinh, mà là mặt trời!"
Trong cổ họng Nghiêm Hi Quang phát ra tiếng cười tuổi trẻ.
Vẻ mặt Thẩm Mộc Tinh thành thật hỏi: "Em lại hỏi anh, mặt trời không thể đến biển sâu, sinh vật đáy biển sống trong đen kịt cô lập dựa vào đâu?"
Nghiêm Hi Quang làm sao biết, hùa theo lắc đầu: "Dựa vào cái gì?"
Thẩm Mộc Tinh nói: "Dựa vào cá voi. Sau khi một con cá voi chết đi, thân thể to lớn sẽ rơi vực sâu cô lập, biến thành trời hạn gặp mưa trên trời rơi xuống của sinh vật đáy biển, cái này gọi là thác cá voi. Một con cá voi là một ốc đảo, nó hư thối trong biển sâu, có thể tẩm bổ những sinh vật khác mười lăm năm."
...
Nghiêm Hi Quang bị vây trong vực sâu cô lập này, nhớ tới lời cô nói khi xưa.
Cá voi của tôi, ốc đảo của tôi, Mộc Tinh của tôi...
Em nói thi thể cá voi thối rữa trong biển sâu, cần phân giải mười lăm năm.
Như vậy để quên đi một người, cần mất bao lâu?
Bình luận truyện