Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy!
Chương 9: Thành phố lớn
Tình yêu khác phái và tình yêu cùng phái hoàn toàn trái ngược nhau.
Tình yêu cùng phái thường xuất hiện ở những cô nàng độc thân lâu năm, làm hại những người bạn của các cô nàng này luôn tích cực mai mối bạn trai cho họ, và không nguyên do mà thất bại, bạn bè bình thường cũng thương cảm mà cảm khái: Nếu mình là nam , mình sẽ yêu cậu.
Tình yêu khác phái thì hay ở những cô gái xinh đẹp như hoa, mặc dù hẹn hò nhưng không vô vấn đề chính có thể bị bạn không ưa mình lấy ra làm tật xấu để chê cười khi rãnh rỗi, bạn bè tốtcũng sẽ ở sau lưng khịt mũi coi thường: Cô này? Là cô gái nông cạn mà còn ra vẻ thông minh, mấy tên đàn ông kia bộ bị mù sao?
Thẩm Mộc Tinh thuộc về người vế trước.
Từ khi đi học, khắp các phương diện Thẩm Mộc Tinh đều giỏi cũng có rất nhiều bạn tốt, nhưng lại chưa bao giờ có một bức thư tình, chỉ trách cô bị thầy giáo chọn làm lớp trưởng đại diện bảo vệ lớp, hoặc lại buồn rầu tại buổi khóa biểu không thể cùng bạn bè quan hệ cùng làm bài tập. Đúng thật là có một cậu bạn nam xấu xí thấy cô bị lệch búi tóc, lại bởi vì cô có tính cách “mạnh mẽ” mà chưa dám đụng vào bím tóc của cô, cũng có một cậu nam tốt bụng thay cô xếp hàng nhận cơm, nhưng muốn ở gần cô học bá này thì chỉ chép phạt vài trăm nghìn lần thôi. Nam sinh đối với cô kính trọng tránh xa, "Chép" mà kính .
Cho nên, cho dù là từ nhỏ đến lớn ở trong mắt hàng xóm thân thích, Thẩm Mộc Tinh cùng Hạ Thành đều được cha mẹ ngầm đồng ý đối với cặp thanh mai trúc mã này, Hạ Thành cũng không dám nói với Thẩm Mộc Tinh một chữ nào ái muội hết.
"Mộc Tinh, nhớ mình không? Mình rất nhớ cậu."
Thẩm Mộc Tinh ngồi trên giường, nhìn tin nhắn trong điện thoại đã bị mất hai tháng trước, khẽ giật mình. Sau khi anh ấy gửi tin nhắn này, cô đã hai tháng không liên lạc với Hạ Thành.
Khi Thẩm Mộc Tinh đang ngẩn người, đúng lúc bị mẹ đang bưng cơm lên phòng nhìn thấy.
Cô hiện tại một tháng trở về nhà một lần, mẹ không biết như thế nào yêu thương cô rất tốt, thế mà lại cho phép cô cuối tuần ngủ nướng, cònđưa thức ăn lên phòng tự ăn.
Mẹ đem mì vằn thắn lặng lẽ để ở trên bàn, thừa dịp cô ngẩn người dùng công phu lặng lẽ tới gần, vừa nhìn tin nhắn của Hạ Thành, liền mím môi nở nụ cười.
"Cùng Hạ Thành nhắn tin sao?"
"Mẹ! Người đi sao không phát ra tiếng vậy! Làm con sợ muốn chết!" Thẩm Mộc Tinh vỗ ngực, vội vàng cầm điện thoại đứng lên.
Mẹ Thẩm vừa nhìn phản ứng của cô, lập tức lộra một nụ cười thân thiết, cố gắng cảm hóa cô mà nói: "Giấu cái gì, mẹ cũng là con gái thời đại mới, hai người chúng ta chẳng lẽ không thể làm bạn cùng nhau chia sẻ sao?"
"Ách. . . Con cảm thấy không thể. . ."
Mẹ Thẩm dừng một chút, vẻ mặt cứng rắn.
Thẩm Mộc Tinh lập tức ngửa đầu cười đến vui mừng, cười đến đặc biệt chân chó.
"Mẹ thừa nhận mẹ có hơi nghiêm khắc một chút, nhưng những ngày qua mẹ đã suy nghĩ rất nhiều, mẹ không phản đối hai hai đứa các con cùng một chỗ."
"Với ai cùng một chỗ? Hạ Thành?"
"Nhưng mà mẹ nói trước, không được phép làm trễ nãi học tập!"
"Mẹ, người nói cái gì đó, con cùng Hạ Thành chỉ là bạn tốt mà thôi. . ."
"Ai nha được rồi được rồi, con là miếng thịt rớt xuống từ người mình, điểm nhỏ nhặt này mà mẹ không biết sao? Mau chải đầu rửa mặt ăn mì vằn thắn! Chao ôi ô người này phòng sao mà hỗn loạn như vậy, về sau đến nhà chồng làm sao bây giờ. . ."
Giống như mỗi một người mẹ đều cảm thấy con gái của mình tương lai không đảm đương đầu cùng một người mẹ khác.
"Mẹ Hạ Thành bảo ngày mai ở nhà nấu lẩu tứ xuyên, bảo con qua ăn."
"Nồi lẩu sao? Thật tốt quá!" Thẩm Mộc Tinh nước miếng muốn chảy ra, chợt nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt cũng khôngcòn nhẹ nhàng: "Là vì ngày mai Hạ Thành trở lại sao?"
"Đúng rồi, ngày mai Hạ Thành từ Hàng Châu trở lại,nó không có nói cho con biết sao?"
"Không có. . ." Côhào hứng nói.
Mẹ Thẩm xoay đầu lại, đột nhiên nhíu mày, như là ý thức được cái gì đó, muốn nói lại thôi, lại quay người lại thu thập.
Mẹ Thẩm nói: "Mẹ Hạ Thành nói, Hạ Thành ngày mai muốn dẫn một bạn học nữ về nhà, bạn học nữ này hàm răng bị hư, muốn đến phòng khám của Ba Hạ để lấp lại chỗ hư."
"Ồ. . ."
Mẹ Thẩm cười lạnh một tiếng: "Nghe nói là một cô gái Đông Bắc, mẹ Hạ sẽ lo lắng. Tương lai nếu em trai con đòi vợ, ngoại trừ Ôn Châu , vùng khác thì không thể đòi!"
Thẩm Mộc Tinh bĩu môi: "Còn nói mình là con gái thời đại mới."
Ở thế hệ này của mẹ Thẩm toàn tư tưởng bên trong,con traiÔn Châuphải cưới con gái Ôn Châu.
Mẹ Thẩm quay đầu lại, không kiên nhẫn nhìn búi tóc bù xù trên đầu cô, nói: "Con lấy ra năm mươi đồng trong ví, đến tiệm may mua một cái váy, cậu thợ may kia làm cũng ổn, các cô gái trấn trên đều thích mặc, con cũng nên ăm mặc cẩn thận chút, không phải cứ cái bộ dạng trẻ con như thế mãi."
"Mẹ tại sao lại nói con giống trẻ con chứ."
Thẩm Mộc Tinh đứng ở cửa hàng may, từng ngón tay nhanh nhẹn của anh thợ may trẻ đang chăm chú làm việc, thưởng thức ở đây mỗi một bộ đồ do tay anh làm, giống như đang phỏng vấn các cô nàng xinh đẹp.
Ông thợ may già ở trên lầu thu thập phòng, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng oán hận, đại khái mỗi một người cha mẹ khi thu dọn phòng hộ con cái, đều không thể thiếu hai câu quở trách.
Nghiêm Hi Quang khom người trước bàn may mà trao đổi,viên phấn theo cây thước cố định mà rơi xuống từng đường, thuần thục mà lưu loát, khi hắn đang làm việc thì từng giọt mồ hôi rơi trên trán, đường cong trên gò má như được một nhà điêu khắc chạm trổ ra, đặc biệt đẹp mắt.
Thẩm Mộc Tinh nhìn từng thứ đều đẹp mắt, tự nhiên lại thấy sợ hãi, dần dần mất đi kiên nhẫn: "Chọn một bộ đồthật là khó nha, mẹ dặn dò tôi nhất định phải mua một bộ xinh đẹp nhất ."
"Có thân thích sắp đến sao?" Anh vậy mà lại nghe được lời cô nói, thuận miệng hỏi.
"Không phải đâu. . ." Cô trả lời một nửa, liền bị tiếng của ông thợ may già trên lầu cắt đứt .
"Hi Quang à, con tại sao lại vứt trái táo vào trong ngăn kéo thế?Nó đã nát thành bùn rồi!"
Trong mắt Nghiêm Hi Quanghiện lên một tia ranh mãnh, ngẩng đầu nói với cha mình: "Cha, con quên mất!"
Tất cả đều lọt vào tai Thẩm Mộc Tinh, trong lòng vừa động. Bởi vì cô nhớ tới một tháng trước cùng anh tách ra, bản thân cùng quả táo kia khoảng vài ngày không dám ăn.
Nghiêm Hi Quang tiếp tục làm công việc, vừa rồi đã xẹt qua một tia xấu hổ e thẹn, anh không khỏi nhíu nhíu mày.
Thẩm Mộc Tinh chắp tay sau lưng đi vòng quanh anh, đi tới đi lui lại ở bên cạnh anh dừng lại, cúi đầu nhìn anh, cố ý hỏi: "Không phải lần trước tôi đưa anh trái táo anh còn chưa ăn hả?"
Nghiêm Hi Quang không ngẩng đầu: "Tôi không thích ăn táo."
"Không thích ăn thì cho người khác ăn! Cần gì chờ nó bị hư thế. . ." Khóe miệng của cô đột nhiên hiện lên một tia đắc ý, làm thế nào cũng không che dấu được.
Nghiêm Hi Quang đứng thẳng người, nhìn cô, lại nhìn một chút quần áo trên giá, nghiêm mặt hỏi: "Cô chọn trúng bộ đó sao?"
Thẩm Mộc Tinh thu hồi nụ cười, tại sao lại cảm thấy anh ta đang tức giận vậy?
"Chưa có chọn xong đâu, mẹ tôi nói muốn chọn một bộ đẹp nhất ."
"Gặp thân thích sao?" Đề tài lại trở về vừa rồi.
Thẩm Mộc Tinh vốn không muốn nói, hiện tại bỗng nhiên lại muốn nói : "Ngày mai Hạ Thành từ Hàng Châu trở lại, mẹ Hạ mời tôi đến ăn lẩu, nên mẹ mới kêu tôi đi mua quần áo đẹp. . . Bà nói đồ ở đây đẹp, nên kêu tôi đến!"
Nghiêm Hi Quang cũng không lộ vẻ mặt gì, lại khom lưng làm tiếp.
Thẩm Mộc Tinh cong miệng lên, một lần nữa lại làm bộ dáng đi tới đi lui chọn đồ.
Không phải là không có bộ vứ ý, cô chỉ đơn thuần muốn ở chỗ này nán lại một hồi.
Một lát sau, Thẩm Mộc Tinh nghe được tiếng bước chân của Nghiêm Hi Quang đang đến gần mình, không đợi cô kịp quay đầu lại, anh đã đi đến sau lưng cô, nhẹ nhàng đụng một cái vào bả vai cô, nhắc nhở cô quay đầu lại.
"Hả?" cô xoay người nhìn anh.
"Ở đây không có à." Nghiêm Hi Quang đem thước dây trên cổ rút xuống, dán lên người cô, nhàn nhạt nói.
"Không có?" Thẩm Mộc Tinh hết sức tự nhiên cùng động tác của anh duỗi thẳng hai tay.
"Muốn đẹp thì phải tự may theo yêu cầu." Anh nói.
Thẩm Mộc Tinh xoay qua chỗ khác, cánh tay của anh từ phía sau vòng đến, thước dây ở ngang hông của cô vây quanh một vòng.
"Vì sao nhất định phải làm theo yêu cầu mới đẹp nhất chứ?" Cô khẽ nghiêng đầu, đối vớingười phía sau hỏi: "Trước kia tôi mua quần áo, chỉ cần mua m hào là được rồi, chọn thẳng cũng rất đẹp mắt cũng hết sức thoải mái nha?"
"Cô về sau sẽ biết ." Anh nói.
"Về sau? Lớn lên sao? A không đúng, tôi hiện tại cũng đã trưởng thành, nếu không phải do thi rớt, tôi hiện tại đã là tân sinh viên đại học."
Thẩm Mộc Tinh quay qua, giương mắt nhìn anh ở khoảng cách gần, cô thích cùng anh nhìn thẳng, bởi vì chỉ có lúc này, cô mới có thể danh chính ngôn thuận tham lam nhìn anh. Nhìn chóp mũi anh, môi của anh, nhìn cằm anh, nhìn anh cùng một người đàn ông niên kỉ mặt mày thâm trầm không tương xứng, lông mi vừa rủ xuống, đôi mắt lúc sáng lúc tối.
Anh thu hồi thước dây, xoay người lại nhnh chóng viết chuỗi số đã đo đạc được vào trong một cuốn sổ, nói:
"Một món bộ đồ đã được cắt may tỉ mỉ, khi cô giơ cánh tay để bắt xe buýt công cộng không phaei vặn vẹo người."
"Chờ cô sau này đến thành phố lớn, mỗi ngày đều phải bôn ba, một bộ đồ phù hợp theo cơ thể sẽ khiến cô không phải chật vật như vậy nữa."
Thẩm Mộc Tinh lần đầu tiên nghe anh một hơi nói một câu dài như thế, cảm giác tinh tế giống như một đạo lí sống, liền bừng tỉnh gật đầu: "Tôi hiểu rồi, phù hợp mới là tốt nhất."
Nghiêm Hi Quang tay cầm bút ngừng lại, tiếp theo chụp lấy cái nắp để qua một bên.
"Ngày mai trước khi ăn cơm, tới lấy đồ."
"Ừ được."
. . .
Đêm khuya, ngoài cửa sổ một mảnh đen tối không thấy gì.
Trên bàn sách máy tính xách tay bị mở ra, trên mặt công thức rậm rạp chằng chịt, giống như đây là từng chuỗi mật mã thông đến thế giới mới.
Cô dung ngón cái cầm lấy nhánh cây quýt bước đến trước mặt khoa tay múa chân , mắt trái nheo lại, mắt phải lướt qua cửa sổ nhỏ lầu hai đối diện, chỗ đó vẫn còn sang đèn.
Vì gấp gáp muốn may đồ cho cô, anh còn chưa ngủ.
Anh sang nhu hòa phát ra, như muốn chảy ra mật đường.
Cô nâng má ảo tưởng.
Khi tốt nghiệp, cô sẽ chọn một trường đại học thật tốt. . .
Sauk hi tốt nghiệp đến đại học, sẽ đến một thành phố lớn tìm một công việc hết sức tốt. . .
Cô muốn mỗi ngày ngồi xe công cộng đi làm, cùng mọi người chen lấn trong một xe.
Khi đó, cô ở thành phố lớn, còn Nghiêm Hi Quang đâu?
Nghiêm Hi Quang ở đâu bên trong.....
Tình yêu cùng phái thường xuất hiện ở những cô nàng độc thân lâu năm, làm hại những người bạn của các cô nàng này luôn tích cực mai mối bạn trai cho họ, và không nguyên do mà thất bại, bạn bè bình thường cũng thương cảm mà cảm khái: Nếu mình là nam , mình sẽ yêu cậu.
Tình yêu khác phái thì hay ở những cô gái xinh đẹp như hoa, mặc dù hẹn hò nhưng không vô vấn đề chính có thể bị bạn không ưa mình lấy ra làm tật xấu để chê cười khi rãnh rỗi, bạn bè tốtcũng sẽ ở sau lưng khịt mũi coi thường: Cô này? Là cô gái nông cạn mà còn ra vẻ thông minh, mấy tên đàn ông kia bộ bị mù sao?
Thẩm Mộc Tinh thuộc về người vế trước.
Từ khi đi học, khắp các phương diện Thẩm Mộc Tinh đều giỏi cũng có rất nhiều bạn tốt, nhưng lại chưa bao giờ có một bức thư tình, chỉ trách cô bị thầy giáo chọn làm lớp trưởng đại diện bảo vệ lớp, hoặc lại buồn rầu tại buổi khóa biểu không thể cùng bạn bè quan hệ cùng làm bài tập. Đúng thật là có một cậu bạn nam xấu xí thấy cô bị lệch búi tóc, lại bởi vì cô có tính cách “mạnh mẽ” mà chưa dám đụng vào bím tóc của cô, cũng có một cậu nam tốt bụng thay cô xếp hàng nhận cơm, nhưng muốn ở gần cô học bá này thì chỉ chép phạt vài trăm nghìn lần thôi. Nam sinh đối với cô kính trọng tránh xa, "Chép" mà kính .
Cho nên, cho dù là từ nhỏ đến lớn ở trong mắt hàng xóm thân thích, Thẩm Mộc Tinh cùng Hạ Thành đều được cha mẹ ngầm đồng ý đối với cặp thanh mai trúc mã này, Hạ Thành cũng không dám nói với Thẩm Mộc Tinh một chữ nào ái muội hết.
"Mộc Tinh, nhớ mình không? Mình rất nhớ cậu."
Thẩm Mộc Tinh ngồi trên giường, nhìn tin nhắn trong điện thoại đã bị mất hai tháng trước, khẽ giật mình. Sau khi anh ấy gửi tin nhắn này, cô đã hai tháng không liên lạc với Hạ Thành.
Khi Thẩm Mộc Tinh đang ngẩn người, đúng lúc bị mẹ đang bưng cơm lên phòng nhìn thấy.
Cô hiện tại một tháng trở về nhà một lần, mẹ không biết như thế nào yêu thương cô rất tốt, thế mà lại cho phép cô cuối tuần ngủ nướng, cònđưa thức ăn lên phòng tự ăn.
Mẹ đem mì vằn thắn lặng lẽ để ở trên bàn, thừa dịp cô ngẩn người dùng công phu lặng lẽ tới gần, vừa nhìn tin nhắn của Hạ Thành, liền mím môi nở nụ cười.
"Cùng Hạ Thành nhắn tin sao?"
"Mẹ! Người đi sao không phát ra tiếng vậy! Làm con sợ muốn chết!" Thẩm Mộc Tinh vỗ ngực, vội vàng cầm điện thoại đứng lên.
Mẹ Thẩm vừa nhìn phản ứng của cô, lập tức lộra một nụ cười thân thiết, cố gắng cảm hóa cô mà nói: "Giấu cái gì, mẹ cũng là con gái thời đại mới, hai người chúng ta chẳng lẽ không thể làm bạn cùng nhau chia sẻ sao?"
"Ách. . . Con cảm thấy không thể. . ."
Mẹ Thẩm dừng một chút, vẻ mặt cứng rắn.
Thẩm Mộc Tinh lập tức ngửa đầu cười đến vui mừng, cười đến đặc biệt chân chó.
"Mẹ thừa nhận mẹ có hơi nghiêm khắc một chút, nhưng những ngày qua mẹ đã suy nghĩ rất nhiều, mẹ không phản đối hai hai đứa các con cùng một chỗ."
"Với ai cùng một chỗ? Hạ Thành?"
"Nhưng mà mẹ nói trước, không được phép làm trễ nãi học tập!"
"Mẹ, người nói cái gì đó, con cùng Hạ Thành chỉ là bạn tốt mà thôi. . ."
"Ai nha được rồi được rồi, con là miếng thịt rớt xuống từ người mình, điểm nhỏ nhặt này mà mẹ không biết sao? Mau chải đầu rửa mặt ăn mì vằn thắn! Chao ôi ô người này phòng sao mà hỗn loạn như vậy, về sau đến nhà chồng làm sao bây giờ. . ."
Giống như mỗi một người mẹ đều cảm thấy con gái của mình tương lai không đảm đương đầu cùng một người mẹ khác.
"Mẹ Hạ Thành bảo ngày mai ở nhà nấu lẩu tứ xuyên, bảo con qua ăn."
"Nồi lẩu sao? Thật tốt quá!" Thẩm Mộc Tinh nước miếng muốn chảy ra, chợt nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt cũng khôngcòn nhẹ nhàng: "Là vì ngày mai Hạ Thành trở lại sao?"
"Đúng rồi, ngày mai Hạ Thành từ Hàng Châu trở lại,nó không có nói cho con biết sao?"
"Không có. . ." Côhào hứng nói.
Mẹ Thẩm xoay đầu lại, đột nhiên nhíu mày, như là ý thức được cái gì đó, muốn nói lại thôi, lại quay người lại thu thập.
Mẹ Thẩm nói: "Mẹ Hạ Thành nói, Hạ Thành ngày mai muốn dẫn một bạn học nữ về nhà, bạn học nữ này hàm răng bị hư, muốn đến phòng khám của Ba Hạ để lấp lại chỗ hư."
"Ồ. . ."
Mẹ Thẩm cười lạnh một tiếng: "Nghe nói là một cô gái Đông Bắc, mẹ Hạ sẽ lo lắng. Tương lai nếu em trai con đòi vợ, ngoại trừ Ôn Châu , vùng khác thì không thể đòi!"
Thẩm Mộc Tinh bĩu môi: "Còn nói mình là con gái thời đại mới."
Ở thế hệ này của mẹ Thẩm toàn tư tưởng bên trong,con traiÔn Châuphải cưới con gái Ôn Châu.
Mẹ Thẩm quay đầu lại, không kiên nhẫn nhìn búi tóc bù xù trên đầu cô, nói: "Con lấy ra năm mươi đồng trong ví, đến tiệm may mua một cái váy, cậu thợ may kia làm cũng ổn, các cô gái trấn trên đều thích mặc, con cũng nên ăm mặc cẩn thận chút, không phải cứ cái bộ dạng trẻ con như thế mãi."
"Mẹ tại sao lại nói con giống trẻ con chứ."
Thẩm Mộc Tinh đứng ở cửa hàng may, từng ngón tay nhanh nhẹn của anh thợ may trẻ đang chăm chú làm việc, thưởng thức ở đây mỗi một bộ đồ do tay anh làm, giống như đang phỏng vấn các cô nàng xinh đẹp.
Ông thợ may già ở trên lầu thu thập phòng, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng oán hận, đại khái mỗi một người cha mẹ khi thu dọn phòng hộ con cái, đều không thể thiếu hai câu quở trách.
Nghiêm Hi Quang khom người trước bàn may mà trao đổi,viên phấn theo cây thước cố định mà rơi xuống từng đường, thuần thục mà lưu loát, khi hắn đang làm việc thì từng giọt mồ hôi rơi trên trán, đường cong trên gò má như được một nhà điêu khắc chạm trổ ra, đặc biệt đẹp mắt.
Thẩm Mộc Tinh nhìn từng thứ đều đẹp mắt, tự nhiên lại thấy sợ hãi, dần dần mất đi kiên nhẫn: "Chọn một bộ đồthật là khó nha, mẹ dặn dò tôi nhất định phải mua một bộ xinh đẹp nhất ."
"Có thân thích sắp đến sao?" Anh vậy mà lại nghe được lời cô nói, thuận miệng hỏi.
"Không phải đâu. . ." Cô trả lời một nửa, liền bị tiếng của ông thợ may già trên lầu cắt đứt .
"Hi Quang à, con tại sao lại vứt trái táo vào trong ngăn kéo thế?Nó đã nát thành bùn rồi!"
Trong mắt Nghiêm Hi Quanghiện lên một tia ranh mãnh, ngẩng đầu nói với cha mình: "Cha, con quên mất!"
Tất cả đều lọt vào tai Thẩm Mộc Tinh, trong lòng vừa động. Bởi vì cô nhớ tới một tháng trước cùng anh tách ra, bản thân cùng quả táo kia khoảng vài ngày không dám ăn.
Nghiêm Hi Quang tiếp tục làm công việc, vừa rồi đã xẹt qua một tia xấu hổ e thẹn, anh không khỏi nhíu nhíu mày.
Thẩm Mộc Tinh chắp tay sau lưng đi vòng quanh anh, đi tới đi lui lại ở bên cạnh anh dừng lại, cúi đầu nhìn anh, cố ý hỏi: "Không phải lần trước tôi đưa anh trái táo anh còn chưa ăn hả?"
Nghiêm Hi Quang không ngẩng đầu: "Tôi không thích ăn táo."
"Không thích ăn thì cho người khác ăn! Cần gì chờ nó bị hư thế. . ." Khóe miệng của cô đột nhiên hiện lên một tia đắc ý, làm thế nào cũng không che dấu được.
Nghiêm Hi Quang đứng thẳng người, nhìn cô, lại nhìn một chút quần áo trên giá, nghiêm mặt hỏi: "Cô chọn trúng bộ đó sao?"
Thẩm Mộc Tinh thu hồi nụ cười, tại sao lại cảm thấy anh ta đang tức giận vậy?
"Chưa có chọn xong đâu, mẹ tôi nói muốn chọn một bộ đẹp nhất ."
"Gặp thân thích sao?" Đề tài lại trở về vừa rồi.
Thẩm Mộc Tinh vốn không muốn nói, hiện tại bỗng nhiên lại muốn nói : "Ngày mai Hạ Thành từ Hàng Châu trở lại, mẹ Hạ mời tôi đến ăn lẩu, nên mẹ mới kêu tôi đi mua quần áo đẹp. . . Bà nói đồ ở đây đẹp, nên kêu tôi đến!"
Nghiêm Hi Quang cũng không lộ vẻ mặt gì, lại khom lưng làm tiếp.
Thẩm Mộc Tinh cong miệng lên, một lần nữa lại làm bộ dáng đi tới đi lui chọn đồ.
Không phải là không có bộ vứ ý, cô chỉ đơn thuần muốn ở chỗ này nán lại một hồi.
Một lát sau, Thẩm Mộc Tinh nghe được tiếng bước chân của Nghiêm Hi Quang đang đến gần mình, không đợi cô kịp quay đầu lại, anh đã đi đến sau lưng cô, nhẹ nhàng đụng một cái vào bả vai cô, nhắc nhở cô quay đầu lại.
"Hả?" cô xoay người nhìn anh.
"Ở đây không có à." Nghiêm Hi Quang đem thước dây trên cổ rút xuống, dán lên người cô, nhàn nhạt nói.
"Không có?" Thẩm Mộc Tinh hết sức tự nhiên cùng động tác của anh duỗi thẳng hai tay.
"Muốn đẹp thì phải tự may theo yêu cầu." Anh nói.
Thẩm Mộc Tinh xoay qua chỗ khác, cánh tay của anh từ phía sau vòng đến, thước dây ở ngang hông của cô vây quanh một vòng.
"Vì sao nhất định phải làm theo yêu cầu mới đẹp nhất chứ?" Cô khẽ nghiêng đầu, đối vớingười phía sau hỏi: "Trước kia tôi mua quần áo, chỉ cần mua m hào là được rồi, chọn thẳng cũng rất đẹp mắt cũng hết sức thoải mái nha?"
"Cô về sau sẽ biết ." Anh nói.
"Về sau? Lớn lên sao? A không đúng, tôi hiện tại cũng đã trưởng thành, nếu không phải do thi rớt, tôi hiện tại đã là tân sinh viên đại học."
Thẩm Mộc Tinh quay qua, giương mắt nhìn anh ở khoảng cách gần, cô thích cùng anh nhìn thẳng, bởi vì chỉ có lúc này, cô mới có thể danh chính ngôn thuận tham lam nhìn anh. Nhìn chóp mũi anh, môi của anh, nhìn cằm anh, nhìn anh cùng một người đàn ông niên kỉ mặt mày thâm trầm không tương xứng, lông mi vừa rủ xuống, đôi mắt lúc sáng lúc tối.
Anh thu hồi thước dây, xoay người lại nhnh chóng viết chuỗi số đã đo đạc được vào trong một cuốn sổ, nói:
"Một món bộ đồ đã được cắt may tỉ mỉ, khi cô giơ cánh tay để bắt xe buýt công cộng không phaei vặn vẹo người."
"Chờ cô sau này đến thành phố lớn, mỗi ngày đều phải bôn ba, một bộ đồ phù hợp theo cơ thể sẽ khiến cô không phải chật vật như vậy nữa."
Thẩm Mộc Tinh lần đầu tiên nghe anh một hơi nói một câu dài như thế, cảm giác tinh tế giống như một đạo lí sống, liền bừng tỉnh gật đầu: "Tôi hiểu rồi, phù hợp mới là tốt nhất."
Nghiêm Hi Quang tay cầm bút ngừng lại, tiếp theo chụp lấy cái nắp để qua một bên.
"Ngày mai trước khi ăn cơm, tới lấy đồ."
"Ừ được."
. . .
Đêm khuya, ngoài cửa sổ một mảnh đen tối không thấy gì.
Trên bàn sách máy tính xách tay bị mở ra, trên mặt công thức rậm rạp chằng chịt, giống như đây là từng chuỗi mật mã thông đến thế giới mới.
Cô dung ngón cái cầm lấy nhánh cây quýt bước đến trước mặt khoa tay múa chân , mắt trái nheo lại, mắt phải lướt qua cửa sổ nhỏ lầu hai đối diện, chỗ đó vẫn còn sang đèn.
Vì gấp gáp muốn may đồ cho cô, anh còn chưa ngủ.
Anh sang nhu hòa phát ra, như muốn chảy ra mật đường.
Cô nâng má ảo tưởng.
Khi tốt nghiệp, cô sẽ chọn một trường đại học thật tốt. . .
Sauk hi tốt nghiệp đến đại học, sẽ đến một thành phố lớn tìm một công việc hết sức tốt. . .
Cô muốn mỗi ngày ngồi xe công cộng đi làm, cùng mọi người chen lấn trong một xe.
Khi đó, cô ở thành phố lớn, còn Nghiêm Hi Quang đâu?
Nghiêm Hi Quang ở đâu bên trong.....
Bình luận truyện