Anti-fan số một

Chương 72: Bại Lộ



“Cụ thể là ai thì khó mà nói, người anh từng đắc tội rất nhiều, người muốn bò lên giường anh cũng không phải ít. Anh đã để Phí Lễ đi thăm dò rồi.” Ngu Thành Hà hời hợt nói.

Tuy anh không đề cập tới tên Kỷ Dật Văn, nhưng Trâu Hàn cũng ngầm hiểu. Nếu như đúng là nghệ sĩ nào muốn leo giường hay kẻ đối đầu gây chuyện, Ngu Thành Hà sẽ không sốt sắng mà trực tiếp gọi Lộ Nam tới đây, còn nói với anh ta nhiều như thế. Anh biểu hiện ra càng thoải mái, thì càng cho thấy trong lòng anh rất để ý.

Có thể khiến cho Ngu Thành Hà cảnh giác như thế, hẳn là Kỷ Dật Văn.

Chỉ là anh không nói, Trâu Hàn cũng không đâm toạc ra, cậu muốn tìm được Chu Quyên Quyên trước đã rồi nói.

Ngày hôm sau, cả đoàn kịch đều biết chuyện Dụ Thu Nhuế bị đuổi ra khỏi đoàn phim.

Lộ Nam vốn muốn giết gà dọa khỉ, nên không che giấu gì hết, nói thẳng với mọi người là sợ Dụ Thu Nhuế phá hỏng không khí đoàn phim, khiến cho mọi người thu hồi mấy ý nghĩ lung ta lung tung.

Chuyện Dụ Thu Nhuế làm trước mặt mọi người hôm qua, rất nhiều người đều nhìn thấy. Thế nhưng, ý của mỗi người mỗi khác.

Một nhóm cảm thấy, Dụ Thu Nhuế ám chỉ quá mức trắng trợn, nếu không xử lý thì bầu không khí sẽ không tốt. Cũng có một nhóm cảm thấy, kỳ thực động tác của Dụ Thu Nhuế rất bình thường, muốn trách thì trách vóc người của cô ta quá tốt, là do Trâu Hàn và Ngu Thành Hà tưởng bở, suy nghĩ nhiều.

Nhưng bất kể thế nào, không khí đoàn phim vẫn bị ảnh hưởng đôi chút, hơn nữa phần diễn phía sau của Tôn Niệm cũng bị điều chỉnh lại, khiến mọi người không khỏi suy đoán, làm việc đặc biệt cẩn thận.

Cứ thế qua mấy ngày, bề ngoài nhìn có vẻ sóng êm gió lặng, bên trong thật ra đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Phí Lễ tra ra, trước kia Dụ Thu Nhuế cũng là người kiêu ngạo, nhưng thẳng đến năm ba đại học vẫn không nhận được nhân vật nào, cô ta rốt cuộc cúi đầu trước hiện thực, nửa năm trước đã bị người ta bao dưỡng. Người bao dưỡng cô ta họ Vương, đang đầu tư một bộ phim Tết tên “Đại Tài Thần”, tuyên truyền rất nhiều, có thể nói ông ta rất mong đợi doanh thu phòng bán vé. Mà tết năm nay Lộ Dư Phi cũng ra phim mới, trùng hợp hơn là tên bộ phim đó gọi là “Tiểu Hỉ Thần”.

Chưa gì đã có mấy blog marketing so sánh hai bộ phim, đương nhiên, phần lớn đều cho rằng Lộ Dư Phi đã cầm chắc thắng lợi.

“Cho nên, Dụ Thu Nhuế là nhắm vào Tiểu Lộ đạo thật à?” Trâu Hàn cầm tư liệu, không biết phải nói gì.

“Tám, chín mươi phần trăm là vậy. Chứ cả cô ta lẫn Vương tổng đều không thấy có dính líu gì tới hai người.” Phí Lễ nhìn về phía Lộ Nam, “Dụ Thu Nhuế sau khi rời khỏi đoàn phim đã đi gặp mặt Vương tổng, không bao lâu thì bị đuổi ra ngoài, Tiểu Lộ đạo có thể đi hỏi lại một chút.”

Hắn cho là Dụ Thu Nhuế không nhắm vào Ngu Thành Hà hay Trâu Hàn, nên không nhúng tay thêm nhiều.

Lộ Nam trầm mặc đáp lại.

Sau đó anh ta thật sự đi tìm Dụ Thu Nhuế.

Dụ Thu Nhuế bây giờ biến thành con rơi, cô ta thấy mình lỗ lớn rồi, Lộ Nam vừa hỏi thì nói hết tất cả ra.

Cô ta quả thật là người Vương tổng phái tới để tiếp cận Lộ Nam, sau khi tiếp cận thì phải làm gì thì Vương tổng lại chưa nói, chỉ để cho cô ta thăm dò sở thích và nhược điểm của Lộ Nam. Sở dĩ cô ta đi câu dẫn Trâu Hàn là bởi vì thấy cả Lộ Nam lẫn Ngu Thành Hà đều đối xử với Trâu Hàn rất tốt, mà Trâu Hàn thoạt nhìn rất đơn thuần, nên mới định ra tay từ Trâu Hàn.

Nhưng cô ta không thể ngờ được, cô ta còn chưa kịp làm gì đã bị đuổi khỏi đoàn phim. Cô ta đi tìm Vương tổng muốn ông ta bênh vực cho mình, kết quả lại bị chửi cho một trận, rồi bị đuổi ra lần thứ hai.

Về phần tổ chức gì đó, cô ta chưa từng nghe nói, cũng chưa từng trải qua huấn luyện, mấy động tác câu dẫn đó đều là do theo chân Vương tổng đi tới mấy chỗ ăn chơi đàn đúm mà học được.

Còn Tôn Niệm, cô ta cũng chẳng quen biết.

“Tôi chợt nghĩ.” Trâu Hàn sau khi nghe xong thì nói, “Có khi nào Tôn Niệm và Dụ Thu Nhuế vốn không phải cùng một nhóm? Mục đích của mấy cổ khác nhau, nhưng lại chọn cùng một cách, cho nên mới xảy ra trùng hợp như vậy.”

Ngu Thành Hà gật đầu, “Có lý, nếu như đúng là cùng một tổ chức thì quá lộ liễu rồi.”

“Nếu vậy thì Tôn Niệm kia chắc chắn là nhắm vào hai người.” Lộ Nam cũng nói, “Tra được lai lịch của cô ta không?”

“Tra rồi, không có vấn đề gì.” Phí Lễ nói.

Vào những lúc thế này, không có vấn đề chính là vấn đề lớn nhất.

Nhưng Tôn Niệm hẳn là đã phát hiện ra, nên mấy ngày gần đây rất đàng hoàng, không có chuyện gì thì trốn trong phòng luyện tập lời thoại, rất ít ra khỏi cửa.

Một đêm trước khi Đồng Mặc vào đoàn, Phí Lễ truyền tới tin tức, Tôn Niệm có vấn đề không thì hắn chưa tra ra được. Nhưng hắn tra ra giám đốc sản xuất chương trình tuyển tú mà Đồng Mặc debut từng là trợ lý của Kỷ Dật Văn. Buổi tối ngày Đồng Mặc đoạt giải quán quân, xe Kỷ Dật Văn từng xuất hiện trước cửa khách sạn tổ chức tiệc liên hoan.

“Nói vậy là, Đồng Mặc có thể là người của Kỷ Dật Văn?” Trâu Hàn cau mày.

Phí Lễ sốt ruột, nói thẳng tên Kỷ Dật Văn ra, Ngu Thành Hà muốn ngăn cũng ngăn không kịp, nghe Trâu Hàn nói vậy thì có chút khiếp sợ, “Em biết Kỷ Dật Văn?”

Lúc này Trâu Hàn mới ý thức được, bọn họ còn có một số việc chưa nói rõ với nhau, đang định giải thích thì điện thoại vang lên, là vệ sĩ cậu phái đi đến nước A.

Cậu không tránh Ngu Thành Hà, trực tiếp nhận cuộc gọi.

Vệ sĩ có chút sốt ruột, bọn họ rốt cuộc cũng tìm được Chu Quyên Quyên. Nhưng còn có một nhóm người khác cũng đang tìm bà ta, vừa nãy hai bên động thủ, Chu Quyên Quyên suýt nữa đã bay mất cái mạng, may là Trâu Hàn phái nhiều người đi, mới có thể bảo vệ bà ta.

Chỉ là ở nước A, bọn họ lạ nước lạ cái, còn chưa biết bên kia có bao nhiêu người, sợ không bảo vệ được Chu Quyên Quyên nên mới gọi cho Trâu Hàn xin viện trợ.

“Tôi sẽ phái thêm người tới.” Trâu Hàn định cúp điện thoại, gọi cho bên khác giúp đỡ.

“Khoan đã.” Ngu Thành Hà đè tay cậu lại, nãy giờ anh đã nghe được rất nhiều, “Bây giờ bọn họ đang ở đâu?”

Trâu Hàn sững sờ, theo bản năng hỏi lại lần nữa.

Vệ sĩ ở đầu kia điện thoại lập tức báo địa chỉ.

Trâu Hàn trực tiếp nhấn mở loa ngoài, Ngu Thành Hà nói thẳng, “Bây giờ các anh cứ đi về phía bên trái, đi chừng một kilomet thì sẽ thấy quảng trường…”

Anh hiển nhiên rất quen thuộc với đường xá nước A, không chỉ dẫn đường cho vệ sĩ, còn nói, “Đến nơi, báo tên Ngu Thành Hà, bọn họ sẽ bảo vệ các anh. Trước khi bọn tôi tự mình liên hệ các anh, bất kể chuyện gì xảy ra cũng không được rời khỏi chỗ đó, càng không được để người khác mang Chu Quyên Quyên đi.”

Chờ vệ sĩ an toàn tìm tới nơi Ngu Thành Hà đã nói, Trâu Hàn mới cúp điện thoại, rồi cùng Phí Lễ trợn tròn mắt há to miệng nhìn Ngu Thành Hà.

“Anh là con lai, có thể coi như là mang nửa quốc tịch nước A. Hồi đó anh xuất ngoại chính là tới nước A, cho nên rất quen thuộc đường xá bên đó. Còn tình huống cụ thể thì để từ từ nói cho hai người sau.” Ngu Thành Hà nhìn về phía Trâu Hàn, “Sao người của em lại ở nước A? Tại sao lại đi tìm Chu Quyên Quyên?”

Trâu Hàn tất bật nói hết tất cả mọi chuyện ra.

Ngu Thành Hà nhất thời không biết phải nói gì mới đúng.

“Sao vậy?” Trâu Hàn có chút bất an.

“Không sao.” Ngu Thành Hà nắm tay cậu, “Chu Quyên Quyên là do anh sắp xếp đến ở nước A.”

Mắt Trâu Hàn trợn trừng đến mức sắp rớt cả ra, “Hả?”

“Chu Quyên Quyên biết không ít những chuyện dơ bẩn của Kỷ Dật Văn, lão chó đó bị bệnh đa nghi, luôn muốn giết bà ta diệt khẩu.” Ngu Thành Hà giải thích nói, “Nhưng lão chó đó rất khôn, lão sắp xếp cho Chu Quyên Quyên ra nước ngoài trước, sau đó mới định động thủ ở nước ngoài. Chắc là ông trời có mắt, lúc bọn họ động thủ thì bị anh nhìn thấy. Anh cứu Chu Quyên Quyên, sau đó giấu bà ta đi. Cũng là từ lúc đó anh mới bắt đầu có ý nghĩ muốn trả thù. Nhưng dù trong tay anh có Chu Quyên Quyên, thì cũng không phải là đối thủ của lão chó già đó, cho nên anh mới phải tiến vào giới giải trí, để nắm càng nhiều chứng cứ hơn.”

“Vậy là em… thế chẳng phải… không đúng…” Trâu Hàn vọt đứng lên, “Vậy tin tức của Lộ đạo…”

“Là lão chó chết đó cố ý thả ra.” Ngu Thành Hà đã hiểu, “Lão ta chắc chắn đã hoài nghi anh, đã thế còn mãi không tìm được Chu Quyên Quyên, nên mới cố ý lan truyền tin tức, dù là anh dời bà ta đi hay là em phái người đi tìm, đều chứng minh suy đoán của lão là đúng.”

Trâu Hàn hối hận muốn chết, “Xin lỗi, em không nên…”

“Không, em không sai.” Ngu Thành Hà nghĩ mà sợ, “Nếu như người của em không tìm được Chu Quyên Quyên trước, có khi bà ta bị giết anh cũng không biết. Dù người của em không đi tìm thì bọn họ vẫn có thể nhanh chóng tìm thấy. Dựa theo kế hoạch ban đầu của anh, anh còn phải chờ một chút nữa mới động thủ. Nhưng bây giờ, có lẽ phải bắt đầu thôi.”

Phí Lễ bên cạnh cuối cùng cũng lấy lại tinh thần từ nỗi khiếp sợ, “Vậy… bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Trâu Hàn cũng lo lắng không ngừng, “Chứng cứ của anh còn chưa đủ, có phải vậy không?”

“Chứng cứ thì có không ít, nhưng…” Ngu Thành Hà trầm ngâm, “Ngày mai Đồng Mặc vào đoàn đúng không?”

Phí Lễ cùng Trâu Hàn đều gật đầu.

“Mai gặp Đồng Mặc rồi nói tiếp.” Ngu Thành Hà nói, “Anh phải xem xem hắn ta rốt cuộc là người thế nào đã.”

Ngày hôm sau, Đồng Mặc vào đoàn.

Hắn ta không mấy khác so với trên màn ảnh, ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ, bởi vì tuổi còn nhỏ nên da dẻ vô cùng tốt, nhìn cứ như nhân vật trong phim hoạt hình.

Thái độ của Đồng Mặc rất tốt, chủ động chào hỏi Ngu Thành Hà, “Anh Ngu, em ngưỡng mộ anh lâu rồi, rốt cuộc cũng thấy được người thật, nhìn anh đẹp trai hơn trên màn ảnh nhiều.”

“Cậu cũng vậy, người thật nhìn còn hoàn hảo hơn trong hình.”

Hai người trò chuyện nhiệt tình, trông cứ như bạn cũ lâu ngày gặp lại, bầu không khí vô cùng thân thiện.

Sau khi gặp Lộ Nam, Đồng Mặc mời tất cả mọi người trong đoàn phim đi ăn tối.

Gần đây không khí trong đoàn khá căng thẳng, hiếm khi có cơ hội thả lỏng, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, bầu không khí tốt lên nhiều. Cuối cùng dẫn tới cả đám người quá chén, bao gồm cả Lộ Nam, Ngu Thành Hà, cùng Trâu Hàn.

Trợ lý cố không fangirl Đồng Mặc nhưng không nhịn nổi, vội vàng đi tìm nhân viên công tác đến để giúp đưa bọn họ về phòng.

“Để tôi phụ một tay.” Đồng Mặc chủ động tới giúp đỡ.

Đoàn người quay lại khách sạn, đầu tiên đưa Lộ Nam về phòng trước.

Đến chỗ của Ngu Thành Hà, Trâu Hàn lúc thường rất dễ nói chuyện, hôm nay uống say tự dưng lại khó ở, nắm lấy cửa phòng Ngu Thành Hà không buông, một hai đòi phải vào phòng Ngu Thành Hà ngủ.

“Ngủ chung luôn ê.” Ngu Thành Hà say tít mù, hai mắt lờ đờ mông lung khoát tay lên vai Đồng Mặc và Trâu Hàn kéo hai người vào phòng.

Chị trợ lý cùng trợ lý của Đồng Mặc đều trợn mắt há mồm.

“Được rồi, hai người đi nghỉ đi.” Đồng Mặc chật vật quay đầu lại vung vung tay với bọn họ, “Tôi sẽ chăm sóc bọn họ.”

Chị trợ lý chần chờ một hồi, đi thật.

Trợ lý của Đồng Mặc thấy thế cũng đi theo.

Trong phòng Ngu Thành Hà, ba người đồng thời ngã trên ghế sofa, Ngu Thành Hà quay sang phía Trâu Hàn, ôm cậu vào trong ngực che chở.

“Hai người không sao chứ?” Đồng Mặc giãy dụa đứng lên.

Ngu Thành Hà cùng Trâu Hàn đều không lên tiếng, hai người nhắm chặt mắt, trông cứ như đang ngủ.

“Say thật à?” Đồng Mặc chần chờ nói, “Tôi cứ nghĩ là nhóm các người có chuyện muốn nói với tôi?”

Không có ai trả lời hắn ta.

Đồng Mặc ngồi bên cạnh một lát. Hai người kia ôm nhau ngủ rất say, căn bản không phản ứng gì với hắn ta.

“Thôi được rồi.” Đồng Mặc thở dài, “Nhưng hai người nhất định muốn ngủ như vậy hả? Không thấy khó chịu sao? Lên giường nước mà nằm đi.”

Hắn ta kéo Ngu Thành Hà đứng dậy, Trâu Hàn lại không chịu yên, “Ngư Ngư… ngủ chung…”

Đồng Mặc không thể làm gì khác hơn là ném Ngu Thành Hà lên giường, rồi dìu Trâu Hàn qua luôn.

Hai người kia lập tức ôm quắp lấy nhau.

Đồng Mặc đứng ở bên giường, nét mặt cũng không ngoài ý muốn, chỉ thở dài một câu, “Sắp tới nửa đêm rồi hai người đừng có gây ồn ào gì. Các người không sợ công khai chứ tôi thì sợ người khác hiểu lầm đấy.”

Hắn ta nói xong liền đi ra phòng ngoài, tạm ngủ trên ghế sofa.

Nửa đêm, Ngu Thành Hà rời giường đi vệ sinh một chuyến, lúc đi ra nương theo ánh trăng lờ mờ thấy trên ghế sofa có người, sợ đến nỗi hồn vía lên mây.

“Tỉnh rồi hả?” Đồng Mặc nghe thấy tiếng động thì mở mắt ra, vừa lúc đối mặt với một đôi mắt màu xanh băng lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện