Chương 15: 15: Vu Oan
Đây đích thị là chiếc vòng tay mà cô vẫn luôn tìm kiếm, là chiếc vòng tay trân quý mà bà nội tặng cho cô thuở thơ ấu!
Lạc Yên mừng rỡ tột cùng, nước mắt không kìm nén được nữa mà lập tức tuôn trào ra, còn chưa kịp hỏi Lê Hồng Hi về giá cả của chiếc vòng này thì đột nhiên nghe thấy cô ta hét lớn:
"Ăn cắp, có ăn cắp! Cô gái kia, tôi không ngờ, thật sự không ngờ cô lại hành động bỉ ổi như vậy.
Nhìn bề ngoài thì cũng không đến nỗi nào, khuôn mặt sáng sủa xinh đẹp, vậy mà lại đi ăn cắp chiếc vòng tay cẩm thạch này ngay trước mắt tôi, cô không cảm thấy xấu hổ sao? Tôi biết cô là ăn xin, sống cũng chẳng dễ dàng gì nhưng đối với cô, đồng tiền thật sự còn quý hơn cả lòng tự trọng sao? Cô không cảm thấy có lỗi với những người sinh ra cô sao?"
Giọng của Lê Hồng Hi rất to, hơn nữa những gì cô ta nói ra rất gay gắt, thành công thu hút sự chú ý của mọi người.
Chỉ thấy nơi hai người Lê Hồng Hi và Lạc Yên đang đứng vốn dĩ thưa thớt người, chỉ vài giây sau đã đông nghẹt.
Tiếng nghị luận chỉ trích của mọi người truyền vào tai Lạc Yên, rõ ràng đến từng câu từng chữ:
"Còn trẻ như vậy, mặc dù quần áo có chút bẩn nhưng tay chân cũng lành lặn, không thiếu mất bộ phận nào, thế mà lại làm ra hành động này..."
"Người trẻ tuổi đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ, nếu không phải cô nhân viên kia phát hiện ra thì chiếc vòng tay đã bị cô ta lấy mất rồi..."
"Tôi nói rồi, mấy cô gái có khuôn mặt xinh đẹp đều không phải là loại tốt lành gì..."
"Cũng không trách được, trông bộ dáng nghèo kiết xác của cô ta kìa, bảo sao lại sinh tật ăn cắp."
"Bảo vệ đâu hết rồi, loại người gì cũng cho vào đây hả?"
"Nói nhiều làm gì, báo cảnh sát gô cổ cô ta lên đồn đi."
Động tĩnh náo ra rất lớn, làm quản lý không thể không đến xem tình hình nơi này.
Quản lý vừa đến, chưa đợi ông ta lên tiếng hỏi, Lê Hồng Hi đã cáo trạng trước:
"Quản lý Chu, cô ta ăn cắp đồ trong cửa hàng, chiếc vòng tay đó có giá không rẻ đâu.
May là tôi phát hiện kịp thời, nếu lơ đãng thêm một chút nữa, chắc cô ta đã thành công rồi."
Quản lý Chu không phải người thiển cận, không lập tức tin lời của Lê Hồng Hi ngay, mà trước tiên nhìn cả người Lạc Yên một lượt, phát hiện chiếc áo mà cô đang mặc chỉ là một chiếc áo phông bình thường, quần jean cũng không thuộc thương hiệu xa xỉ nào, thấy vậy, ông ta khinh thường hừ một tiếng, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, định bấm gọi cho bảo vệ, nhưng còn chưa kịp gọi thì bị một bàn tay ngăn lại.
Là tay của một người đàn ông trung niên.
Gã ta nở nụ cười bỉ ổi, nói thầm vào tai quản lý Chu:
"Khoan hãy gọi bảo vệ, cô ta xinh đẹp như vậy, chơi đùa một chút cũng không thiệt."
Quản lý Chu hơi do dự, người đàn ông trước mắt ông ta là ông chủ của một công ty bất động sản mới phất lên gần đây, mà ông ta chỉ là một quản lý nhỏ đi làm thuê cho người khác, nào dám từ chối người đàn ông này.
Nhưng đồng ý thì lại càng không được, người như Lạc Yên, đã táy máy chân tay thì phải trả giá, nếu để người đàn ông trung niên này bao nuôi cô, vậy chẳng phải là cô hời lớn rồi sao?
"Sao thế, ông có ý kiến à?" Người đàn ông trung niên thấy quản lý Chu hồi lâu vẫn không đáp lại ông ta thì sắp mất hết kiên nhẫn, trong mắt hiện lên tia bực bội.
Quản lý Chu nở nụ cười nịnh hót, trấn an ông ta:
"Uông tổng, ngài đừng nóng, ngài xem, cô ta không thành thật như vậy, làm sao xứng với ngài được?" Nói xong, quản lý Chu đưa tay chỉ vào người Lê Hồng Hi đang đứng gần đó, nụ cười trên môi càng tươi hơn vài phần:
"Đây là Lê Hồng Hi, là nhân viên xinh đẹp nhất của khu bán đồ cổ này, cô ta rất biết phục vụ đàn ông, ngài dùng tạm cô ta cũng không tồi đâu ạ."
Lê Hồng Hi được chỉ đích danh, cúi đầu cười bẽn lẽn.
Người đàn ông được gọi là Uông tổng kia nhìn sang hướng quản lý Chu chỉ, khẽ bĩu môi khinh thường:
"Đúng là xinh đẹp thật đấy, nhưng làm sao so được với con đàn bà vừa ăn cắp kia? Mặc dù tôi cũng không còn trẻ, nhưng mắt thì vẫn rất sáng, còn chưa mù."
Nghe những lời mà Uông tổng nói, khoé môi Lê Hồng Hi giật mạnh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Yên đang đứng yên ở một góc, tia đố kỵ trong mắt càng trở nên rõ ràng.
"Chết tiệt!" Cô ta rủa thầm.
Uông tổng là đối tượng mà cô ta nhắm đến mấy ngày nay, vốn dĩ còn đang tìm cơ hội tiếp cận, không ngờ lại bị Lạc Yên cướp mất mối ngon này.
Không trách được Lê Hồng Hi thiển cận, mấy ngày nay, vì bận rộn nhờ vả khắp nơi để có thể xin vào làm việc ở nơi này nên Lê Hồng Hi không chú ý nhiều vào tin tức trên TV, Uông tổng cũng vậy, suốt ngày ông ta đều nghĩ đến việc nên bao nuôi em gái xinh tươi ở nơi nào cho ngọt nước, nào có thời gian chú ý đến những tin tức gây chấn động dư luận gần đây chứ? Mặc dù ông ta cũng từng vô tình nhìn thấy tin tức tổng tài tập đoàn Âu thị có hôn thê, nhưng ông ta không để tâm nhiều, chỉ cho rằng Âu Dực cũng giống ông ta, vui chơi qua đường vài tuần rồi ly hôn, vì vậy nên ông ta không nhớ rõ Lạc Yên cũng là điều dễ hiểu.
Cả mọi người xung quanh cũng vậy, mặc dù có vài người cảm thấy khuôn mặt của cô gái "ăn cắp" này trông khá quen mắt, nhưng nhất thời bọn họ vẫn không nhớ ra cô là ai.
Dù sao thì Âu Dực mặc dù cũng khá nổi tiếng, nhưng anh lại là doanh nhân chứ không phải siêu sao, độ nổi tiếng của anh chỉ dừng lại ở một mức độ nào đó, vậy nên mọi người không nhớ rõ mặt của vợ anh cũng là điều dễ hiểu.
Mà lúc này, ở gara để xe, Âu Dực vừa ngồi lên xe định rời đi, lại nghĩ đến Lạc Yên còn đang chật vật chạy theo ở phía sau, ánh mắt anh thoáng lên tia do dự.
Xã hội này nguy hiểm và đầy rẫy những cạm bẫy như thế nào, anh là người rõ nhất, nếu như bây giờ ạn vì chút giận dỗi mà bỏ cô lại nơi này thì quả thật không đáng mặt đàn ông.
Nghĩ như vậy, Âu Dực buông tay ra khỏi vô lăng, dựa vào lưng ghế rồi uống chút nước, sau đó ngồi nhắm mắt suy nghĩ.
Khoảng chừng một lúc sau, anh mở mắt rồi ngồi thẳng người dậy, sau đó nhìn đồng hồ, khẽ thì thầm:
"Đã 15 phút rồi sao...?"
Trong lòng anh có chút bất an, chần chừ một lúc rồi quyết định đi tìm Lạc Yên, anh bước xuống xe rồi đi vào lại trung tâm thương mại.
Quay lại phía bên này, cảm nhận được ánh mắt đố kỵ của Lê Hồng Hi, Lạc Yên khẽ ngẩng đầu nhìn lại, sau đó cũng không phản ứng nữa.
Nói đến cũng lạ, kể từ khi bị Lê Hồng Hi vu khống là kẻ ăn cắp, Lạc Yên vẫn chưa nói gì để bào chữa cho mình.
Điều này không những không làm Lê Hồng Hi cảm thấy yên tâm, ngược lại, sâu trong lòng cô ta đột nhiên dâng lên một cỗ bất an.
Dường như cô ta đã quên mất cái gì đó...
Bên kia, Uông tổng và quản lý Chu đã thương lượng xong, hai người bọn họ bước đến trước mặt Lạc Yên.
Đứng trước mặt cô, tên quản lý thấp hơn cô một cái đầu kia dù không muốn nhưng cũng phải ngẩng đầu, dùng thái độ cao ngạo để nói với cô:
"Cô thật sự rất may mắn đấy, vốn dĩ tôi định báo cảnh sát, không ngờ lại có Uông tổng trượng nghĩa, ra tay giúp đỡ, lần này xem như cô nợ Uông tổng một ân tình, tôi sẽ không báo cảnh sát nữa." Nói đến đây, quản lý Chu hơi dừng lại, sau đó nở nụ cười bỉ ổi, nói:
"Nhưng Uông tổng có điều kiện, tối nay cô phải bồi ngài ấy uống rượu một đêm, địa điểm ở khách sạn X."
Quản lý Chu vừa dứt lời, tiếng nghị luận xung quanh lại truyền đến:
"Như vậy đúng là có lợi cho cô ta quá rồi, lần đầu tiên trong đời, tôi nhìn thấy người ăn cắp có đãi ngộ tốt như vậy."
"Sướng thật đấy, đúng là xinh đẹp thì luôn được ưu tiên, Uông tổng kia mặc dù hơi lớn tuổi, nhưng như vậy thì sao chứ? Người ta lớn tuổi nhưng có tiền là được.
Hơn nữa người càng nhiều tuổi thì kinh nghiệm càng phong phú, suy nghĩ cũng trưởng thành hơn người trẻ tuổi hiện nay rất nhiều."
"Tôi lại cảm thấy hơi thiệt thòi cho cô gái kia, lỡ dại một lần mà lại phải đem thân đi phục vụ một lão già mập ú."
"Mập ú cái gì chứ? Như vậy người ta gọi là thân thể khoẻ mạnh đấy."
"..."
Trước những lời nghị luận kia, biểu cảm trên khuôn mặt Lạc Yên vẫn bình tĩnh, trước sau như một.
Ánh mắt cô càn quét trên dưới người đàn ông họ Uông kia một lượt, như đang đánh giá một món đồ vô tri vô giác.
Ông ta mang hai ba sợi dây chuyền vàng thô, trông giống như...!xích chó, cả người ông ta, trên cổ tay, cổ chân đều là vàng, ngón tay đeo đầy nhẫn, quần áo thì chỉ thiếu điều muốn hét lên rằng: "Tao là Adidas, Gucci, Dior, Nike,..."
Phong cách ăn mặc này...!không nhầm lẫn vào đâu được, chính là bộ dáng của một nhà giàu mới nổi, muốn khoe với tất cả mọi người rằng: Tôi có tiền!
Cảm nhận được ánh mắt của cô, không hiểu sao trong lòng Uông tổng vô cùng bực bội, dù rằng ông ta không hề nhìn thấy vẻ khinh thường hay chế giễu trong đôi mắt xinh đẹp kia, nhưng lại cảm thấy ánh mắt kia rất thiếu đòn, cỗ khó chịu trong lòng cứ thế tăng dần lên, ông có dấu hiệu thuyên giảm.
Ngay khi Uông tổng sắp mất hết kiên nhẫn thì Lạc Yên đột nhiên lên tiếng:
"Ông không xứng với tôi." Cô cao ngạo buông một câu, khiến ông ta tức nổ phổi.
"Con ranh, mày nói cái gì?" Ông ta quát lên, giọng nói ồm ồm như con vịt đực già nua.
"Tôi nói, ông không xứng với tôi." Lạc Yên kiên nhẫn nhắc lại câu nói của mình một lần nữa cho con vịt đực già nua kia nghe.
Vừa dứt lời, không đợi ông ta phát hoả, Lạc Yên đã tiếp tục những lời vừa rồi của mình:
"Về ngoại hình, tôi không muốn miệt thị, nhưng quả thật ông rất khó coi, thấp hơn tôi, dáng dấp cũng tệ hơn tôi, đường nét trên khuôn mặt cũng không bằng tôi."
"Ông xấu hơn tôi, xấu hơn chồng tôi, cho nên ông không xứng với tôi."
Dứt lời, cô cầm lấy túi xách, toan định rời đi.
Còn chưa đi được hai bước thì nghe gã vịt đực già nua họ Uông kia gọi giật lại:
"Khoan đã, tao cho mày đi rồi sao?"
"Mày có gan dám chọc giận tao thì cũng phải có gan chịu trận, quản lý Chu, báo cảnh sát đi, không gọi bảo vệ nữa."
Xung quanh lại truyền đến những lời cảm thán của những người có mặt:
"Đúng là rượu mời không uống, cứ thích uống rượu phạt.
Chấp nhận hầu hạ Uông tổng một đêm thì đã không bị báo cảnh sát."
"Loại người như cô ta ấy à, tôi hiểu rõ hơn ai hết, vì ở đây có nhiều người nên cố làm ra vẻ thanh cao thôi, nếu như chỉ có mấy người bọn họ, đoán chừng cô ta đã nhào lên người Uông tổng từ lâu rồi kìa."
"Thế nào? Bây giờ cô đổi ý thì có lẽ vẫn còn kịp đấy." Vịt đực già nua đắc ý nhìn Lạc Yên, nói.
Biểu cảm trên khuôn mặt Lạc Yên vẫn không thay đổi, cô khoanh tay, thản nhiên nhìn bọn họ, khẽ nói:
"Báo cảnh sát? Bằng chứng đâu?"
Quản lý Chu tức đến mức mặt đỏ bừng, trả lời câu hỏi của cô:
"Chiếc vòng tay cẩm thạch mà cô đang cầm và tất cả những người có mặt ở đây đều giúp tôi làm chứng."
Lạc Yên không chút sợ hãi, vẫn thản nhiên như trước:
"Nhưng sau khi nghe nhân viên của ông hô lên, bọn họ mới đến, cũng không tận mắt nhìn thấy tôi ăn trộm.
Về chiếc vòng tay mà tôi đang cầm, tôi có thể minh oan cho bản thân rằng tôi vốn dĩ có ý định muốn mua nó, chỉ là hiện tại cần xác nhận chất lượng của chiếc vòng này nên mới bảo ả nhân viên của ông mang nó ra, ai biết được cô ta lại đột nhiên phát bệnh, vừa đưa vòng tay cho tôi thì lập tức hét toáng lên vu oan cho tôi."
Quản lý Chu nghe xong, mặt ông ta tối sầm, gầm lớn:
"Nói bậy, nhân viên của tôi sẽ không vu khống khách hàng.
Hơn nữa nhìn cách ăn mặc của cô, cô chắc chắn cô có thể mua nổi chiếc váy này sao? Nó có giá đến 12000 USD đấy.".
Bình luận truyện