Chương 37-2
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Thành mở tiệc ở biệt thự nhà mình. Trong thời gian chỉ có một buổi gửi lời mời mà khách gần như không ai vắng mặt, đủ thấy vị trí của Nghiêm Thành trong giới kinh doanh không chỉ phụ thuộc vào Nghiêm thị mà đã trở nên vững chắc như câu bà nội anh thường cảm thán “Đã mọc đủ lông đủ cánh” rồi.
Thiệp mời là “tân gia”. Khách dự tiệc đều thấy bên cạnh Nghiêm Thành có một cô gái trẻ. Cô không thật xinh đẹp song dịu dàng, thanh tú. Có người thắc mắc, Nghiêm Thành đều cười nhẹ:” Đây là vợ tôi”.
Bé gái xinh xắn có đôi mắt màu nâu nhạt, gặp ai cũng lễ phép chào hỏi, được Nghiêm Thành bồng lên âu yếm, còn ngọt ngào gọi anh là “ba”, gọi cô gái kia là “mẹ”. Ánh mắt ba người nhìn nhau đầy ấm áp khiến không ít người bất ngờ.
-Chúc mừng cháu….
Ba của Mạnh Bằng bước lên chúc mừng bằng một cái vỗ vai đứa cháu chưa bao giờ thân thiết. Mạnh Bằng nhếch miệng, không giấu được nụ cười có vẻ mỉa mai.
-Anh…..
Cô nhóc Đào Đào nhìn thấy Mạnh Bằng thì vui sướng gọi lớn, chạy đến ôm chân anh. Đôi mắt trong trẻo lấp lánh sự vui vẻ không thể che giấu. Mạnh Bằng cũng cúi xuống, vuốt tóc cô bé con:
-Tiểu Đào Đào….
-Không thể gọi là anh được- Ông Nghiêm lên tiếng nhắc nhở -Phải gọi là chú Hai, biết không Đào Đào. Còn ta là ông chú….
Đào Đào còn nhỏ, chưa phân biệt rõ ràng thế nào là “vai vế”. Cô bé thích gọi Mạnh Bằng bằng anh hơn.
-Anh ơi, Đào Đào gọi là anh không được sao? Đào Đào nhớ anh lắm. Nhớ anh Mạnh Quan nữa….
-Anh cũng nhớ Đào Đào….
Thật lòng có nhớ không?
Mạnh Bằng như soi mình trong đôi mắt trong veo đó. Cô bé nhớ đến các anh bằng tình cảm chân thật. Mạnh Quan cũng dành sự quan tâm thật lòng cho con nhóc. Chỉ có Mạnh Bằng- ban đầu chỉ để ý tới Đào Đào vì “anh họ” thích cô nhóc, quan tâm nhiều đến nó mà thôi.
Bây giờ….
-Anh ơi, ba Đào Đào nè….
Đào Đào chạy đến ôm lấy Nghiêm Thành. Anh họ nhìn con bé bằng đôi mắt đầy ấm áp. Không như ba….Mạnh Bằng nhìn sang cha ruột. Ông ấy đã bao giờ nhìn cậu bé thế chưa?
-Tiểu Bằng đem Đào Đào đi chơi giùm tôi nhé….Cháu mời chú….
Nghiêm Thành lên tiếng. Mạnh Bằng gật đầu, nắm lấy tay Đào Đào.
-Đi thôi em. Có đói bụng không, “anh” dẫn đi kiếm gì đó ăn nhé?
-Anh ơi, anh Mạnh Quan đâu? Anh Mạnh Quan không có đến sao anh?
-Anh ấy bận….- Mạnh Bằng bồng cô bé lên, dịu dàng- Anh Mạnh Quan bận rồi….
Thằng nhóc đó, sau khi Đào Đào đi mất thì đôi lúc ngẩn ngơ ngồi một chỗ. Nó trở nên cộc tính hơn, cũng không thường xuyên nói chuyện với Mạnh Bằng như trước. Hôm nay nghe được tin con bé ở chỗ Nghiêm Thành, có phải sẽ…
-Đào Đào nói chuyện với anh Mạnh Quan không?
-Có ạ….
Mạnh Bẳng trao điện thoại cho cô bé. Phía bên kia, giọng Mạnh Quan cáu gắt vang lên:
-Cái gì?
-Anh ơi….
Một tiếng “anh ơi” ngọt như rót mật. Mạnh Quan nhận ra ngay:
-Là mày à?
-Em đang ở chỗ anh Bằng. Em nhớ anh lắm…Anh ơi….
Trong một góc tối của khu vườn , Lạc Lạc nhìn cô nhóc đang hân hoan trò chuyện. Thế giới của Đào Đào toàn là điều tốt đẹp. Trước khi bé con hiểu chuyện, để lại ấn tượng tốt đẹp về một anh Lạc Lạc luôn thương yêu cô nhóc hơn là một kẻ lừa đảo. lợi dụng sự ngây thơ nhằm thực hiện một hợp đồng….
Có một bóng dáng chợt vụt qua trong tầm mắt. Tiệc đông người nên không ai chú ý. Nhưng Lạc Lạc chỉ thoáng nhìn đã nhận ra đó là ai.
-Anh buông ra…
-Tụng Ân….
-Buông ra…
Lạc Lạc chạy theo mà hai người kia dường như không để ý. Tới một góc tối khác của khu vườn rộng, Nhiếp Ân đang giằng co với ai mà giọng có vẻ kích động. Lạc Lạc định thần nhìn kỹ. Đó là một người đàn ông hơn 30 tuổi, vóc dáng cường tráng, khuôn mặt tuấn tú thoáng vẻ mệt mỏi. Cậu nhớ tới ngay tấm hình mà Nhiếp Ân từng đem đốt…Người đàn ông ôm cô gái mặc áo cưới. Thời gian dường như đã nhuộm lên vẻ mặt lạnh giá đó như mỏi mệt bởi bọng mắt khá dày.
-Em nghe anh nói…Anh….
-Mẹ ơi….
Lạc Lạc từ trong bóng tối chạy ra, ôm lấy Nhiếp Ân…Cậu đang diễn vai một đứa con hạnh phúc. Đôi mắt trong veo lấp lánh ánh cười:
-Mẹ ơi, ba bảo con đi tìm mẹ kìa- Lạc Lạc nũng nịu rồi nhìn sang người đàn ông đối diện- Chú này là ai vậy mẹ?
-Ân Ân….Đây là….
Lạc Lạc còn nhớ….Sư phụ từng nói Nhiếp Ân có một quá khứ đáng thương. Giao cậu cho cô ấy cũng như một biện pháp xao dịu tâm lý. Nhiếp Ân đã mất đi đứa trẻ của cô ấy. Sự có mặt của Lạc Lạc như là một phương án thế thân đúng lúc. Nhờ đó cô ấy lấy lại phẩn nào tinh thần, càng ngày càng trở nên kiên cường hơn.
So độ tuổi, hình như đứa trẻ của chị Nhiếp cũng cỡ tuổi Lạc Lạc….Không, nhỏ hơn vài tuổi thì phải. Nhưng thời đại này trẻ con lớn hơn tuổi là chuyện bình thường. Huống gì, khả năng nhập vai của Lạc Lạc là siêu hạng. Lừa một người cũng không phải chuyện khó khăn gì.
-Chú ơi, đây là mẹ cháu…Chú là ai?
Anh ta nhìn sững vào Lạc Lạc, có vẻ rất xúc động, bàn tay cứ run run….
-Ba ơi….
Có phải trùng hợp vậy không nhỉ? Lạc Lạc nhìn thấy dáng Khang Kỳ Bách thấp thoáng sau mấy bụi cây thưa, vội lên tiếng. Anh ta có hơi chần chừ nhưng cũng bước đến ngay.
-Ba ơi, chú này quen với mẹ này…
Cả hai người đàn ông đều có vẻ sững sờ khi nhìn thấy nhau. Nhưng Khang Kỳ Bách lấy lại bình tĩnh nhanh hơn, anh chìa tay ra, lịch sự:
-Chào anh…
-Chào anh…
Người đàn ông cũng đã trấn tĩnh, nhìn ba người trước mắt, vẻ lạnh lùng trở lại trong mắt anh ta.
-Nếu tôi nhớ không lầm thì lần gặp mặt trước, anh….à không – Phải gọi là đội trưởng Trương chứ. Anh vẫn chưa có gia đình. Sao hôm nay lại cùng vợ cũ của tôi có quan hệ vợ chồng được. Hay là tôi đã nhận nhầm? Anh không phải là Trương Vỹ Hàm – đội trưởng đội cảnh sát hình sự số 6 sao?
Bình luận truyện