Bà Cốt Khương Tô

Chương 29: Chương 29




Ở sân sau lúc này.

Cảnh sát nhận được tin báo nhanh chóng đến đây.

Có tổng cộng bốn cảnh sát tới, tuổi tác còn rất trẻ.

Sau khi xuống xe, đầu tiên cảnh sát hỏi ai là người báo cảnh sát.

Trương Tiểu Kiều lập tức giơ lên tay: “Là tôi!”Các cảnh sát đi theo cậu ta ra sân sau.

Cảnh sát vừa đi vừa dò hỏi Trương Tiểu Kiều và Trịnh Dung Dung, phó đội trưởng Trình Nham liếc mắt nhìn thoáng qua đống đồ tiện tay ném trên mặt đất, trong lòng nảy sinh nghi vấn, tại sao nhảy xuống giếng tự sát còn phải cởi quần áo trước? Sau đó anh ta đi đến miệng giếng nước thò đầu nhìn xuống, dưới giếng một màu đen đặc, không thể nhìn thấy cái gì cả.

Từ lúc bọn họ nhận được cuộc gọi tới khi đến đây đã hơn mười phút, nói cách khác người cũng ở dưới giếng hơn mười phút, cho dù có bơi giỏi đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không ai có thể ở dưới giếng hơn mười phút mà không cần thở.

Cảnh sát đã mặc đồ lặn vào, chẳng qua không phải xuống đó cứu người mà là đi xuống vớt thi thể.


Trình Nham ngồi chồm hổm nhìn cái rương bên miệng giếng, bên trong là một đống giấy vàng, và một vài thứ đồ kỳ lạ, tất cả đều tỏa ra sự kỳ quái.

“Đội phó, anh xem!” Một vị cảnh sát tuổi trẻ cầm đến đây một thứ.

Trình Nham đứng dậy, nhìn thấy trong tay anh ta cầm một lá bùa màu vàng.

Vị cảnh sát trẻ chỉ về nơi phát hiện ra nó: “Phát hiện trên mặt đất, bên kia còn nữa kìa.

”Trình Nham cầm lá bùa màu vàng lên so sánh với lá bùa trong rương, hoa văn được vẽ trên các lá bùa đều khác nhau.

“Đây là thứ gì?” Trình Nham hỏi bà Trịnh, người lớn duy nhất có mặt tại đây.

Bà Trịnh ngập ngừng không biết nói thế nào: “Là do vị tiên cô kia mang đến đây.

”“Tiên cô?” Trình Nham nhíu mày.


“Chính là người nhảy xuống giếng, cô ta chính là bà cốt.

” Bà Trịnh nói: “Nhà tôi có đồ dơ bẩn nên gọi cô ta đến đây, cô ta bảo chúng tôi tránh mặt đi, sau đó đi một mình ra chỗ này, tôi cũng không biết tại sao đột nhiên cô ta nghĩ quẩn trong lòng rồi nhảy xuống giếng…”Một vị cảnh sát nghe xong thì ngắt lời, nói: “Trước kia ở quê tôi cũng có làm mấy cái này, mấy trò đó đều là lừa gạt.

”Bà Trịnh nghe xong nét mặt xấu đi trông thấy, nói rằng mình chỉ nhất thời nóng vội, nên suy nghĩ không thấu đáo.

Lúc này bà Trịnh đã hối hận lắm rồi, bà ta còn thầm trách tội sang cả bà Trương, nếu không phải bà Trương đề cử Khương Tô cho bà ta thì chuyện này sẽ không ầm ỹ đến mức độ này! Giờ thì hay rồi, dính đến mạng người luôn rồi! Nghĩ đến bản thân sắp phải đối mặt với cơn giận dữ của ông xã, bà Trịnh thấy sốt hết cả ruột.

“Đội phó, chúng tôi đã chuẩn bị xong.

” Cảnh sát mặc đồ lặn nói, anh ta đã mặc đồ lặn xong xuôi, cũng đã cột chắc dây thừng, chỉ chờ xuống nước.

Trình Nham đi qua, nhận lấy đèn pin từ tay vị cảnh sát kế bên, chiếu xuống phía dưới giếng, nước rất sâu, chiếu đèn pin xuống như tầm nhìn còn không tới hai mét, không thể nhìn ra cái gì cả, Trình Nham tắt đèn pin, nói với vị cảnh sát mặc đồ lặn: “Được rồi, xuống nước đi.

Chú ý an toàn.

”Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy giếng nước vang lên một tiếng “cốp”!Mẹ Trình sợ hãi, tay run lên, cái đèn pin trong tay cầm không chắc bị rớt xuống giếng.

Chỉ nghe thấy tiếng vang nặng nề, cùng với tiếng ôi chao, giống như là đập trúng đầu ai đó, ngay sau đó là giọng nói thanh thúy pha thêm cơn giận đùng đùng cộng thêm tiếng vang vọng vang lên từ dưới giếng: “Ai đập tôi!”Nhóm dịch: Nhà YooAhin.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện