Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi
Chương 72: Song túc song tê (thất)
Chỉ có lần đi này là hung hiểm, dẫu sao cũng là chiến trường đao thật giáo thật. Hoàng hậu xót xa Tư Mã Dục, mấy lần đến Đông Cung hỏi thăm, mỗi lần nói chuyện với A Ly lại âm thầm rơi lệ.
Nhưng cũng không có ý định khuyên can Hoàng thượng hay Tư Mã Dục.
Giờ đang lúc sinh tử tồn vong, Tư Mã gia cần phải có một người ở tiền tuyến, để biểu thị cùng tồn vong với quốc gia, cùng sống cùng chết với binh tướng. Mà Tư Mã Dục lại là người lo việc nghĩa không hề chểnh mảng.
A Ly tận lực đánh giá vài người có giá trị có thể yên tâm bên cạnh Tư Mã Dục cho Hoàng hậu hay. Tỷ như Tạ Liên và Vương Diễm đều đi theo bên cạnh Tư Mã Dục, sẽ không để kẻ xấu có cơ hội đục nước béo cò. Ví như trận chiến này nhìn có vẻ nguy hiểm đáng sợ, nhưng Bắc Tần nội loạn trùng trùng, quân ta cứ việc đợi quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công, thiên thời địa lợi nhân hòa đủ cả………
Trận đại chiến này cô không chỉ biết kết quả, cô còn từng trải qua, nên có thể đưa ra lời thề bảo đảm vững chắc, hoàn toàn không có áp lực. Sự tự tin ấy sơ sơ cũng đã lây sang Hoàng hậu, khiến bà dần dần an tâm hơn.
Chỗ Hoàng hậu thì còn dễ khuyên nhủ, dù sao người làm mẹ rất dễ suy nghĩ cảm tính mỗi khi có liên quan đến con mình, muốn ảnh hưởng đến một người cảm tính thì không khó. Nhưng còn mẹ ruột của A Ly, muốn khuyên nhủ cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
“Ý cha con là,” Mẹ A Ly mở miệng, A Lỷ chỉ biết mình sắp sửa đau đầu, “Thái tử đích thân tới tiền tuyến, thắng thì không công, bại phải mang tội, không phải chuyện tốt đẹp gì.”
Câu này là lời nói thật, Tư Mã Dục đã là Thái tử, vị trí đứng thứ hai cả nước, cho dù anh đánh thắng trận, Hoàng thượng có thể thưởng công anh như thế nào? Cũng không thể tự mình thoái vị nhường ngôi cho anh được?
Nhưng anh thân ở tiền tuyến, nếu đánh thua trận, chỉ e ở 2 phía là tiền tuyến lẫn hậu phương đều bị chấn động rất lớn, đến lúc đó chắc cũng chỉ có Hoàng thượng đích thân xuất chinh mới có thể cứu vãn.
Nếu đến cái cảnh ấy thật, cũng đủ chứng minh Tư Mã Dục không có thiên mệnh, không đáng để chọn làm Thái tử.
Nên mới nói, thắng cũng không công, bại thì có tội. Câu này không tài nào phản bác nổi.
A Ly nói: “Thánh chỉ của Hoàng thượng đã hạ xuống rồi.”
“Chuyện này có gì khó,” Mẹ A Ly nói, “Bảo hắn giả bệnh. Rồi phái kẻ khác đi là được.”
“Đó cũng là diệu kệ, có điều sao cha không tự mình nói với Thái tử?”
“Tuy cha con là nhạc phụ của Thái tử, nhưng mặt khác cũng là bề tôi của Hoàng thượng. Những lời này là mưu lợi riêng cho thái tử, sao ông ấy có thể mở miệng nói được? Không chỉ ông ấy không thể, cục diện này ngay cả triều thần cũng không được. Nhưng con lại là thê tử của Thái tử, để con nói, xét về tình về lí đều rất thích hợp.”
A Ly thầm nghĩ, mẹ à, mẹ lại đánh sau lưng cha con nữa rồi, cha đối với mẹ mà nói chính là múa rìu qua mắt thợ, tuyệt đối không sai.
Sau giây phút phân vân, vẫn nên giấu cha những ý định này thì hơn, nói: “Nữ nhi nhớ rồi, con sẽ chuyển lời với Thái tử.” Thấy mẹ mình dường như đã hiểu rõ mọi chuyện nên định cất lời, rồi có vẻ không kìm được,”Mẹ………”
“Làm sao thế?”
“Nếu trong lòng mẹ bất an, hãy thường đến chỗ nữ nhi chơi một lát. Chỗ A Diễm mà có tin tức gì, nữ nhi sẽ hỏi thăm thay mẹ.” Mẹ đừng cố nén sầu lo trước mặt cha nữa, nhìn mẹ cố gắng cười vui, làm bộ hiểu rõ đại nghĩa, cha cũng rất lo lắng cho mẹ….
Mẹ A Ly lập tức lên tinh thần, “A Diễm có tin gì rồi à?”
Ban đêm Tư Mã Dục quay về, A Ly giúp anh cởi áo, bèn kể lại chuyện tiếu lâm này cho Tư Mã Dục hay.
“Thái Sơn đại nhân làm việc, đúng là khó có được sự khéo léo.” Tư Mã Dục cười nói.
“Ông ở trước mặt mẹ thiếp, xưa giờ đều không thẳng thắn được. Cũng không biết nguyên cớ vì sao, rõ ràng mẹ thiếp cũng là một người vô cùng thẳng thắn kia mà.”
Tư Mã Dục thầm nghĩ: Thì là sợ vợ chứ sao.
Cũng như lần trước anh chỉ nói sai có một câu, lại bị A Ly lơ đẹp anh suốt đêm, giờ anh chẳng dám nói bừa bãi trước mặt cô ấy nữa. Anh hoàn toàn có thể hiểu lí do Vương Thản sợ vợ. Đàn ông trên đời này dù có mạnh mẽ không biết sợ đến thế nào, trước mặt người phụ nữ mà mình yêu thích đều phải chịu chết, sẽ đánh mất sự tự tin thường thấy, sẽ trở nên thấp thỏm ngượng nghịu. Yêu đến mức không thể làm được gì, nên trước tình yêu luôn luôn thua trận.
Có điều giữa anh và A Ly, rõ ràng A Ly đã thích anh trước, vì sao người thấp thỏm ngượng nghịu lại là anh? Cứ cảm thấy hình như có điểm nào đó không đúng lắm………
“Thật ra cha thiếp nói cũng có lý……” A Ly còn nói, “Chàng vào tiền tuyến, phải hết sức cẩn thận.”
Tư Mã Dục lên đường: “Phụ hoàng ta chỉ có mình ta là con trai, ngôi vị Hoàng thượng không để cho ta thì ông ấy còn để cho ai? Nếu chiến bại thì lại càng không đáng quan tâm, lúc nước mất nhà tan, ai làm Thái tử còn có gì quan trọng nữa?
Chỉ là một đạo lý đơn giản như vậy. A Ly cảm nhận sâu sắc, mẹ cô nghĩ mãi mà không hiểu vì bà vốn không cần thiết phải suy nghĩ như vậy. Bà chỉ cần một lý do giữ con rể ở lại nơi an toàn, nếu có thể đưa con trai mình về cùng thì càng tốt. Tận sâu trong trái tim, thật ra bà cũng rất giống Hoàng hậu.
Làm mẹ mà………
A Ly không kìm được nghĩ ngợi, mình không có con, có lẽ cũng là một chuyện tốt.
“Đi thì nhất định phải đi.” Tư Mã Dục cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của cô, “Vấn đề không phải làm sao để không đi, mà là sau khi thắng trận có còn trở về được nữa không………”
A Ly nhìn anh khó hiểu.
Tư Mã Dục cười thở dài, “Tóm lại trước hết phải nghĩ cách thắng trận, còn về sau thì cứ để sau này hẵng nói………” Nắm bàn tay A Ly lên, đặt một nụ hôn, “Nàng ở nhà tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, còn về mẫu hậu và thái hậu, cũng phiền nàng tốn nhiều tâm tư.”
Lúc phu thê đang quyến luyến, cũng là lúc biệt ly gần ngay trước mắt.
Đầu tháng Bảy, một lần nữa Tư Mã Dục khởi hành đi Kinh Khẩu, tới tiền tuyến đốc chiến.
Đông Cung bỗng trở nên vắng vẻ. Ngày nào A Ly cũng tới điện Hiển Dương và điện Huy Âm, hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu và Thái hậu.
Cô và Thái hậu không thể tránh khỏi cảnh không thân quen. Thái hậu cũng không nói gì nhiều, cũng không cần gì cả, trừ mấy lần thỉnh thoảng giữ cô lại dùng cơm, cũng không ban tặng gì cho Đông Cung.
Bà cụ là người rất thông suốt, ngược lại lại khiến A Ly xấu hổ vô cùng. Tư Mã Dục có quan hệ thân thiết với Thái hậu như thế, vậy mà đối với cô lại xa cách thế kia.
“Các nha đầu này tuy vốn là người trong điện của ta.” Có một lần Thái hậu nói với cô, “Nhưng nếu đã ban cho các con, thì là người của các con, nếu có chỗ nào không vừa ý, thì cứ việc dạy bảo, không cần phải kiêng dè ta.”
A Ly thầm nghĩ: Nếu có điểm nào không hài lòng, nể mặt mũi thái hậu cũng phải nhịn. Chuyện ngoài lề thì còn có thể kiện cáo, còn kiểu chân ngoài dài hơn chân trong, thì bảo cô nên dạy dỗ thế nào đây?
Thái hậu thấy cô xấu hổ, cũng không tìm hiểu triệt để, lại nói: “Có một lần con dẫn một nha đầu rất vui vẻ, nó có dáng vẻ rất giống con. Ta rất thích, thường xuyên dẫn nó đến đây chơi nhé.”
A Ly nói: “Nha đầu đó gọi là A Thanh, huynh trưởng là thủ hạ nhậm chức dưới trướng Hội Kê vương, nhập Đông Cung là do A Tú tiến cử. Nếu Thái hậu thích, con sẽ dẫn nàng ấy đến đây. Vừa hay A Tú đang ở Kiến Nghiệp, không biết có thời gian gặp nhau hay không?
Thái hậu hơi ngẩng ra, cười nói: “Con bé A Tú này… à, con bé A Thanh kia, ta thấy con đối xử với nó rất tốt nhỉ?”
A Ly cười nói: “Con với nàng ấy rất hợp nhau. Có thể do nguyên do dáng vẻ trưởng thành giống nhau, con coi nàng ấy như em gái. Tất nhiên là có phần thân thiết hơn.”
Thái hậu gật đầu, không nói thêm nữa.
Bà cụ sống lâu tới sắp thành tinh. Bà muốn biết chuyện gì, ai có thể giấu nổi bà chứ?
Chưa được mấy ngày liền tuyên Dữu Tú tiến cung, quở mắng một trận.
Lúc trước nhớ mong tổ phụ của Dữu Tú ở tiền tuyến, nên không hỏi, nay vừa hỏi mới biết, sao đến giờ Hội Kê vương vẫn chưa quay về phiên quốc.
Thái hậu vốn là người bình tĩnh, cũng phải tức đến nghiến răng, “Mau bảo nó cút về đi! Vào thời điểm mấu chốt thế này lại ở lại Kiến Nghiệp, muốn để người ta căm ghét sao? Thái tử thì ở tiền tuyến, tổ phụ, phụ thân và huynh ngươi đều ở tiền tuyến. Nó là cái thá gì, mà dám ở lại Kiến Nghiệp. Ở lại nơi này để làm gì, muốn cắm rễ mọc lá ở đây sao? Mau bảo nó quay về Hội Kê yên yên ổn ổn mà sống đi!
Thật ra Hội Kê vương đúng là có ý cắm rễ mọc lá ở đây thật. Vì ở triều đại này, vương chư hầu có thể kiêm nhiệm làm quan. Mà lúc này cuộc chiến sắp xảy ra, một số lớn quan viên cả văn lẫn võ đều đi đánh giặc, chức quan trống rất nhiều, hắn muốn nhân cơ hội ở lại Kiến Nghiệp mưu cầu chức vị — ở lại kinh thành, có chút gió thổi cỏ lay nào cũng sẽ bắt kịp, hơn nữa còn có thể kết giao với trọng thần, đề cao danh vọng, so với việc ở lại Hội Kê thì lợi hơn nhiều.
Nhưng Thái hậu đã mắng ác như vậy, dù da mặt Hội Kê vương có dày, cũng không dám lèo nhèo ở lại Kiến Nghiệp nữa.
Về phía A Ly, rốt cục cũng bắt được một chút động tĩnh. Một trong số những người bên cạnh Hội Kê vương đã gặp gỡ Quế Hương.
Nhưng cũng không có ý định khuyên can Hoàng thượng hay Tư Mã Dục.
Giờ đang lúc sinh tử tồn vong, Tư Mã gia cần phải có một người ở tiền tuyến, để biểu thị cùng tồn vong với quốc gia, cùng sống cùng chết với binh tướng. Mà Tư Mã Dục lại là người lo việc nghĩa không hề chểnh mảng.
A Ly tận lực đánh giá vài người có giá trị có thể yên tâm bên cạnh Tư Mã Dục cho Hoàng hậu hay. Tỷ như Tạ Liên và Vương Diễm đều đi theo bên cạnh Tư Mã Dục, sẽ không để kẻ xấu có cơ hội đục nước béo cò. Ví như trận chiến này nhìn có vẻ nguy hiểm đáng sợ, nhưng Bắc Tần nội loạn trùng trùng, quân ta cứ việc đợi quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công, thiên thời địa lợi nhân hòa đủ cả………
Trận đại chiến này cô không chỉ biết kết quả, cô còn từng trải qua, nên có thể đưa ra lời thề bảo đảm vững chắc, hoàn toàn không có áp lực. Sự tự tin ấy sơ sơ cũng đã lây sang Hoàng hậu, khiến bà dần dần an tâm hơn.
Chỗ Hoàng hậu thì còn dễ khuyên nhủ, dù sao người làm mẹ rất dễ suy nghĩ cảm tính mỗi khi có liên quan đến con mình, muốn ảnh hưởng đến một người cảm tính thì không khó. Nhưng còn mẹ ruột của A Ly, muốn khuyên nhủ cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
“Ý cha con là,” Mẹ A Ly mở miệng, A Lỷ chỉ biết mình sắp sửa đau đầu, “Thái tử đích thân tới tiền tuyến, thắng thì không công, bại phải mang tội, không phải chuyện tốt đẹp gì.”
Câu này là lời nói thật, Tư Mã Dục đã là Thái tử, vị trí đứng thứ hai cả nước, cho dù anh đánh thắng trận, Hoàng thượng có thể thưởng công anh như thế nào? Cũng không thể tự mình thoái vị nhường ngôi cho anh được?
Nhưng anh thân ở tiền tuyến, nếu đánh thua trận, chỉ e ở 2 phía là tiền tuyến lẫn hậu phương đều bị chấn động rất lớn, đến lúc đó chắc cũng chỉ có Hoàng thượng đích thân xuất chinh mới có thể cứu vãn.
Nếu đến cái cảnh ấy thật, cũng đủ chứng minh Tư Mã Dục không có thiên mệnh, không đáng để chọn làm Thái tử.
Nên mới nói, thắng cũng không công, bại thì có tội. Câu này không tài nào phản bác nổi.
A Ly nói: “Thánh chỉ của Hoàng thượng đã hạ xuống rồi.”
“Chuyện này có gì khó,” Mẹ A Ly nói, “Bảo hắn giả bệnh. Rồi phái kẻ khác đi là được.”
“Đó cũng là diệu kệ, có điều sao cha không tự mình nói với Thái tử?”
“Tuy cha con là nhạc phụ của Thái tử, nhưng mặt khác cũng là bề tôi của Hoàng thượng. Những lời này là mưu lợi riêng cho thái tử, sao ông ấy có thể mở miệng nói được? Không chỉ ông ấy không thể, cục diện này ngay cả triều thần cũng không được. Nhưng con lại là thê tử của Thái tử, để con nói, xét về tình về lí đều rất thích hợp.”
A Ly thầm nghĩ, mẹ à, mẹ lại đánh sau lưng cha con nữa rồi, cha đối với mẹ mà nói chính là múa rìu qua mắt thợ, tuyệt đối không sai.
Sau giây phút phân vân, vẫn nên giấu cha những ý định này thì hơn, nói: “Nữ nhi nhớ rồi, con sẽ chuyển lời với Thái tử.” Thấy mẹ mình dường như đã hiểu rõ mọi chuyện nên định cất lời, rồi có vẻ không kìm được,”Mẹ………”
“Làm sao thế?”
“Nếu trong lòng mẹ bất an, hãy thường đến chỗ nữ nhi chơi một lát. Chỗ A Diễm mà có tin tức gì, nữ nhi sẽ hỏi thăm thay mẹ.” Mẹ đừng cố nén sầu lo trước mặt cha nữa, nhìn mẹ cố gắng cười vui, làm bộ hiểu rõ đại nghĩa, cha cũng rất lo lắng cho mẹ….
Mẹ A Ly lập tức lên tinh thần, “A Diễm có tin gì rồi à?”
Ban đêm Tư Mã Dục quay về, A Ly giúp anh cởi áo, bèn kể lại chuyện tiếu lâm này cho Tư Mã Dục hay.
“Thái Sơn đại nhân làm việc, đúng là khó có được sự khéo léo.” Tư Mã Dục cười nói.
“Ông ở trước mặt mẹ thiếp, xưa giờ đều không thẳng thắn được. Cũng không biết nguyên cớ vì sao, rõ ràng mẹ thiếp cũng là một người vô cùng thẳng thắn kia mà.”
Tư Mã Dục thầm nghĩ: Thì là sợ vợ chứ sao.
Cũng như lần trước anh chỉ nói sai có một câu, lại bị A Ly lơ đẹp anh suốt đêm, giờ anh chẳng dám nói bừa bãi trước mặt cô ấy nữa. Anh hoàn toàn có thể hiểu lí do Vương Thản sợ vợ. Đàn ông trên đời này dù có mạnh mẽ không biết sợ đến thế nào, trước mặt người phụ nữ mà mình yêu thích đều phải chịu chết, sẽ đánh mất sự tự tin thường thấy, sẽ trở nên thấp thỏm ngượng nghịu. Yêu đến mức không thể làm được gì, nên trước tình yêu luôn luôn thua trận.
Có điều giữa anh và A Ly, rõ ràng A Ly đã thích anh trước, vì sao người thấp thỏm ngượng nghịu lại là anh? Cứ cảm thấy hình như có điểm nào đó không đúng lắm………
“Thật ra cha thiếp nói cũng có lý……” A Ly còn nói, “Chàng vào tiền tuyến, phải hết sức cẩn thận.”
Tư Mã Dục lên đường: “Phụ hoàng ta chỉ có mình ta là con trai, ngôi vị Hoàng thượng không để cho ta thì ông ấy còn để cho ai? Nếu chiến bại thì lại càng không đáng quan tâm, lúc nước mất nhà tan, ai làm Thái tử còn có gì quan trọng nữa?
Chỉ là một đạo lý đơn giản như vậy. A Ly cảm nhận sâu sắc, mẹ cô nghĩ mãi mà không hiểu vì bà vốn không cần thiết phải suy nghĩ như vậy. Bà chỉ cần một lý do giữ con rể ở lại nơi an toàn, nếu có thể đưa con trai mình về cùng thì càng tốt. Tận sâu trong trái tim, thật ra bà cũng rất giống Hoàng hậu.
Làm mẹ mà………
A Ly không kìm được nghĩ ngợi, mình không có con, có lẽ cũng là một chuyện tốt.
“Đi thì nhất định phải đi.” Tư Mã Dục cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của cô, “Vấn đề không phải làm sao để không đi, mà là sau khi thắng trận có còn trở về được nữa không………”
A Ly nhìn anh khó hiểu.
Tư Mã Dục cười thở dài, “Tóm lại trước hết phải nghĩ cách thắng trận, còn về sau thì cứ để sau này hẵng nói………” Nắm bàn tay A Ly lên, đặt một nụ hôn, “Nàng ở nhà tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, còn về mẫu hậu và thái hậu, cũng phiền nàng tốn nhiều tâm tư.”
Lúc phu thê đang quyến luyến, cũng là lúc biệt ly gần ngay trước mắt.
Đầu tháng Bảy, một lần nữa Tư Mã Dục khởi hành đi Kinh Khẩu, tới tiền tuyến đốc chiến.
Đông Cung bỗng trở nên vắng vẻ. Ngày nào A Ly cũng tới điện Hiển Dương và điện Huy Âm, hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu và Thái hậu.
Cô và Thái hậu không thể tránh khỏi cảnh không thân quen. Thái hậu cũng không nói gì nhiều, cũng không cần gì cả, trừ mấy lần thỉnh thoảng giữ cô lại dùng cơm, cũng không ban tặng gì cho Đông Cung.
Bà cụ là người rất thông suốt, ngược lại lại khiến A Ly xấu hổ vô cùng. Tư Mã Dục có quan hệ thân thiết với Thái hậu như thế, vậy mà đối với cô lại xa cách thế kia.
“Các nha đầu này tuy vốn là người trong điện của ta.” Có một lần Thái hậu nói với cô, “Nhưng nếu đã ban cho các con, thì là người của các con, nếu có chỗ nào không vừa ý, thì cứ việc dạy bảo, không cần phải kiêng dè ta.”
A Ly thầm nghĩ: Nếu có điểm nào không hài lòng, nể mặt mũi thái hậu cũng phải nhịn. Chuyện ngoài lề thì còn có thể kiện cáo, còn kiểu chân ngoài dài hơn chân trong, thì bảo cô nên dạy dỗ thế nào đây?
Thái hậu thấy cô xấu hổ, cũng không tìm hiểu triệt để, lại nói: “Có một lần con dẫn một nha đầu rất vui vẻ, nó có dáng vẻ rất giống con. Ta rất thích, thường xuyên dẫn nó đến đây chơi nhé.”
A Ly nói: “Nha đầu đó gọi là A Thanh, huynh trưởng là thủ hạ nhậm chức dưới trướng Hội Kê vương, nhập Đông Cung là do A Tú tiến cử. Nếu Thái hậu thích, con sẽ dẫn nàng ấy đến đây. Vừa hay A Tú đang ở Kiến Nghiệp, không biết có thời gian gặp nhau hay không?
Thái hậu hơi ngẩng ra, cười nói: “Con bé A Tú này… à, con bé A Thanh kia, ta thấy con đối xử với nó rất tốt nhỉ?”
A Ly cười nói: “Con với nàng ấy rất hợp nhau. Có thể do nguyên do dáng vẻ trưởng thành giống nhau, con coi nàng ấy như em gái. Tất nhiên là có phần thân thiết hơn.”
Thái hậu gật đầu, không nói thêm nữa.
Bà cụ sống lâu tới sắp thành tinh. Bà muốn biết chuyện gì, ai có thể giấu nổi bà chứ?
Chưa được mấy ngày liền tuyên Dữu Tú tiến cung, quở mắng một trận.
Lúc trước nhớ mong tổ phụ của Dữu Tú ở tiền tuyến, nên không hỏi, nay vừa hỏi mới biết, sao đến giờ Hội Kê vương vẫn chưa quay về phiên quốc.
Thái hậu vốn là người bình tĩnh, cũng phải tức đến nghiến răng, “Mau bảo nó cút về đi! Vào thời điểm mấu chốt thế này lại ở lại Kiến Nghiệp, muốn để người ta căm ghét sao? Thái tử thì ở tiền tuyến, tổ phụ, phụ thân và huynh ngươi đều ở tiền tuyến. Nó là cái thá gì, mà dám ở lại Kiến Nghiệp. Ở lại nơi này để làm gì, muốn cắm rễ mọc lá ở đây sao? Mau bảo nó quay về Hội Kê yên yên ổn ổn mà sống đi!
Thật ra Hội Kê vương đúng là có ý cắm rễ mọc lá ở đây thật. Vì ở triều đại này, vương chư hầu có thể kiêm nhiệm làm quan. Mà lúc này cuộc chiến sắp xảy ra, một số lớn quan viên cả văn lẫn võ đều đi đánh giặc, chức quan trống rất nhiều, hắn muốn nhân cơ hội ở lại Kiến Nghiệp mưu cầu chức vị — ở lại kinh thành, có chút gió thổi cỏ lay nào cũng sẽ bắt kịp, hơn nữa còn có thể kết giao với trọng thần, đề cao danh vọng, so với việc ở lại Hội Kê thì lợi hơn nhiều.
Nhưng Thái hậu đã mắng ác như vậy, dù da mặt Hội Kê vương có dày, cũng không dám lèo nhèo ở lại Kiến Nghiệp nữa.
Về phía A Ly, rốt cục cũng bắt được một chút động tĩnh. Một trong số những người bên cạnh Hội Kê vương đã gặp gỡ Quế Hương.
Bình luận truyện