Bà Mai Điểm Sai Bài
Chương 15
Năm ngày sau.
Ánh bình minh rực rỡ, chiếu vào phòng khách điểm.
Tư Đồ Phỉ Nhi cẩn thận từng li từng tí bưng một chén thuốc vừa mới sắc, đẩy cửa đi vào trong phòng.Thấy người trên giường còn đang ngủ, nàng đặt thuốc lên bàn rồi đi đến bên giường.
Mắt thấy khí sắc khi ngủ say của Lạc Thiên Hách cũng không tệ lắm, đôi mắt xinh đẹp của nàng hiện vẻ nhẹ nhõm.
Năm ngày trước, nàng quả thật bị hắn làm cho sợ hãi!
Ngày đó thật may là có mấy tiều phu giúp đỡđưa hắn đang mất máu hôn mê vào thành, tìm đại phu cứu chữa.
Đại phu chữa thương cho hắn nhanh chóng. Bôi thuốc xong, đại phu nói, trên người hắn có nhiều vết thương sâu, là do móng vuốt của con báo, dù không tổn thương đến những bộ phận quan trọng, nhưng với vết thương nặng như vậy mà đi từ trên núi xuống chân núi, cũng phải có ý chí rất lớn mới có thể làm được.
Nghe đại phu nói vậy, nàng đau lòng không thôi. Vì nàng hiểu vì hắn muốn bảo vệ nàng mới cắn răng chịu đựng đau đớn như vậy.
May mắn, tuy hắn mất nhiều máu, nhưng vì thân thể cường tráng, hơn nữa còn kịp thời cấp cứu nên không nguy hiểm đến tính mạng.
Để hắn có thể dưỡng thương thật tốt, họ tiếp tục tìm nơi ngủ trọ trong khách điếm, qua năm ngày hết lòng chăm sóc, tình trạng của hắn đã tốt hơn nhiều rồi.
Trong lúc ngủ Lạc Thiên Hách như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nàng, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy người bên giường.
"Chàng tỉnh tồi? Nên uống thuốc thôi."
Tư Đồ Phỉ Nhi mau chóng bưng thuốc tới, cẩn thận thử xmuội còn nóng hay không.
"Phỉ Nhi, ta làm nàng vất vả rồi." Lạc Thiên Hách đau lòng nhìn dáng vẻ gầy gò của nàng.
"Không, muội không vất vả đâu!" Tư Đồ Phỉ Nhi lắc đầu phủ nhận.
"Sao lại không vất vả?" Hắn thương tiếc than nhẹ."Nhìn nàng xmuội, gầy đi nhiều rồi. Thật xin lỗi, mấy ngày nay làm nàng lo lắng."
Nghe lời của hắn, Tư Đồ Phỉ Nhi nhớ lại mấy ngày trước mà lo lắng sợ hãi, đôi mắt đẹp không khỏi đỏ lên, nhưng nước mắt lại biến mất nhanh chóng, không muốn để hắn tự trách thêm nữa.
"Thật may là bây giờ không sao rồi, nhưng sau này không cho chàng cậy mạnh như thế nữa."
Lạc Thiên Hách nhìn nàng thâm tình, lắc đầu.
"Vậy cũng không được, dù thế nào, ta nhất dịnh phải bảo vệ nàng an toàn." Giọng hắn kiên định, vì trong lòng hắn, nàng quý giá hơn tất cả.
Tư Đồ Phỉ Nhi tràn đầy cảm động, nước mắt cũng không kìm được rơi vào chén thuốc.
"Chén thuốc vừa sắc không lâu, uống nhanh đi!"
Lạc Thiên Hách gật đầu, nhận lấy, một hơi uống hết chén thuốc to không còn giọt nào.
Nhìn khí sắc hắn lúc này cũng không tệ lắm, Tư Đồ Phỉ Nhi không khỏi nghĩ đến tình cảnh hắn hôn mê năm ngày trước, lòng siết lại.
"Dù có thế nào, sau này không cho chàng coi thường tính mạng của mình. Chàng nghĩ rằng chàng chết rồi, muội còn thể sống tốt sao?" Nàng cố gắng nói.
Nghĩ lại lúc ấy hắn ở trước mặt nàng hôn mê ngã xuống đất, bất lực và sợ hãi như rơi vào vực sâu, Tư Đồ Phỉ Nhi đến giờ vẫn còn run.
Mấy ngày hôm nay, nàng không chỉ một lần nằm mơ thấy lúc ấy hắn đối phó với con báo, mỗi lần nàng đều tỉnh lại từ ác mộng, mà sau khi tỉnh lại lệ rơi đầy mặt, tâm trạng hoảng sợ không có cách nào bình phục lại.
"Muội thật sự . . . . . . Không thể chịu được chàng bỏ muội đi. . . . . . Muội không muốn cô đơn một mình. . . . . ."
Lạc Thiên Hách đau lòng nhìn nàng, có thể cảm nhận được tận sâu trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi lo lắng.
Hắn duỗi tay về phía nàng, Tư Đồ Phỉ Nhi lập tức nắm lấy, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, tình cảm trong mắt lẫn nhau nồng đậm tới mức không tan được.
"Ta đồng ý với nàng, Phỉ Nhi, dù chỉ nhiều hơn một ngày, ta nhất định sẽ sống với nàng lâu hơn, sẽ không để nàng chịu đựng đau khổ mất ta."
Nghe hắn hứa hẹn chân thành, nước mắt của Tư Đồ Phỉ Nhi càng rơi nhiều hơn.
Hắn rất hiểu nàng, biết nàng đau khổ sợ hãi mất đi tình cảm chân thành này.
Nhưng. . . . . . Nhưng nếu nàng bỏ hắn đi trước, vậy thì hắn cũng phải chịu đựng nỗi đau mất đi nàng, sao nàng lại nhẫn tâm thế được?
Chỉ nghĩ đến cảnh sinh ly tử biệt, nước mắt nàng càng không ngừng được, thật sự rất sợ ngày đó đến, nhưng sinh lão bệnh tử không có ai có thể trốn được, rồi có một ngày, họ vẫn phải gặp chuyện đau khổ như vậy. . . . . .
"Bây giờ cuối cùng muội đã rõ tại sao lại có người yêu nguyện có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, như vậy ai cũng không phải chịu đưng đau khổ vì mất đi người kia."
Lạc Thiên Hách nắm tay nàng thật chặt, nhẹ giọng nói: "Nhưng nếu có thể đi Hoàng Tuyền cùng nhau, thật cũng không tiếc."
Tư Đồ Phỉ Nhi cảm động, nhưng nhanh chóng ngắt lời: "Được rồi, đừng nói, đừng nói nữa! Việc gì phải tìm xui xẻo? Bây giờ chàng phải dưỡng thương thật tốt!"
"Được, ta không nói, nàng cũng đừng khóc."
Tư Đồ Phỉ Nhi gật đầu, cố gắng ngừng rơi nước mắt, nàng biết hắn không muốn nàng khóc, mà nàng không muốn hắn đang dưỡng thương còn phải lo cho nàng.
"Phỉ Nhi, lên đây với ta một lúc nhé?" Lạc Thiên Hách mở miệng, mong muốn được ôm nàng.
"A? Nhưng vết thương của chàng. . . . . ."
"Yên tâm, vết thương của ta tốt hơn nhiều rồi, không có gì đáng ngại, hơn nữa ta cũng chỉ muốn ôm nàng, còn những chuyện khác. . . . . . Phải đợi ta có ít sức nữa.”
Ý trong lời hắn, chọc Tư Đồ Phỉ Nhi đỏ mặt.
Nàng nhẹ nhàng lên giường, cẩn thận từng li từng tí tránh chạm vào vết thương của hắn.
Lạc Thiên Hách ôm nàng vào ngực, cảm nhận được nàng đang thật sự ở bên cạnh mình mà thỏa mãn và yên lòng, khiến ngực hắn dâng lên sự xúc động.
Tư Đồ Phỉ Nhi cũng xúc động nhưthế, nhớ tới nguy hiểm mà họ đã phải trải qua, nàng liền cảm tạ trời cao đối xử với họ không tệ.
Nàng không nhịn được ngẩng đầu lên, mà môi hắn cũng rất ăn ý đặt lên ngay sau đó, hai người đắm chìm một lúc lâu mới tách ra.
"Ngủ một lát đi? Muội ngủ với chàng." Tư Đồ Phỉ Nhi dịu dàng nói.
"Ừ."
Hai mắt của họ nhắm lại, ôm lấy nhau, làm họ thấy thật yên lòng, chỉ chốc lát sau đã thiếp đi.
Vì dưỡng thương, Lạc Thiên Hách nghỉ lại khách điếm hai ngày, chắc chắn vết thương không còn gì đáng lo nữa, họ liền lên đường đi thăm bá phụ của Tư Đồ Phỉ Nhi.
Tư Đồ Khải Nam không hề bất ngờ khi nàng đến, vì trước đó không lâu bọn Vương Thủ đã đến cửa đi tìm người. Hắn bắt mấy người lại hỏi cho rõ, biết Tư Đồ Chí Dương muốn bắt nàng về để bức hôn, giận đến mức ra sức đánh bọn thủ hạ, lệnh cho bọn chúng cút về ngay lập tức!
Tư Đồ Khải Nam luôn nuông chiều Phỉ Nhi, vừa nhìn thấy cháu gái bảo bối thì cười vui vẻ không ngậm miệng được, mà lại vô cùng hài lòng về Lạc Thiên Hách, hơn nữa khi ông nghe nói Lạc Thiên Hách cứu Phỉ Nhi khỏi miệng báo, không tiếc tính mạng bảo vệ nàng thì càng muốn giơ ngón tay cái lên, tán thưởng không thôi.
Họ ở lại hai ngày dưới sự nhiệt tình hiếu khách của bá phụ và vợ con rồi trở về.
Càng lúc càng đến gần Lạc gia, lòng Tư Đồ Phỉ Nhi càng ngày càng nặng hơn. Dù sao, trước kia nàng chưa bao giờ gặp cha mẹ hắn, lúc này thật sự thấp thỏm với tâm trạng con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng.
Mặc dù nàng tự an ủi mình rằng cha mẹ hắn còn mời ‘Bà mai’ tới cửa cầu hôn, nên nhất định sẽ có ấn tượng tốt về nàng. Vậy mà, nói chuyện đính hôn xong, đại ca lại ép nàng gả cho nam nhân khác, khiến nàng phải dắt nha hoàn trốn khỏi nhà.
Mặc dù là Lạc Thiên Hách “đào hôn” trước, mới có những chuyện tiếp theo xảy ra, nhưng dù nói thế nào, Lạc Thiên Hách vẫn là con trai của họ, mà nàng ngày trước vẫn chỉ là một "Người ngoài", sợ rằng khó tránh sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của họ với nàng!
Nàng không kìm được lo lắng, cha mẹ hắn có thể thấy hối hận với việc mời ‘Bà mai’ tới cửa cầu hôn lúc trước không? Có chào đón nàng khi gả vào Lạc gia không?
Lạc Thiên Hách nhận ra nàng lo lắng, dịu dàng nắm lấy tay nàng.
"Phỉ Nhi, đừng lo, không có việc gì đâu."
"Nhưng muội không chỉ trốn khỏi nhà, đại ca muội còn muốn gả muội cho người khác. . . . . . Cha mẹ chàng. . . . . . Sẽ bỏ qua sao?" Nàng khó nén thấp thỏm hỏi.
"Đừng sợ, Phỉ Nhi, cha mẹ ta là người phân rõ phải trái, nàng không sai chỗ nào, họ sẽ không trách tội nàng đâu.”
"Có thật không?" Nghe hắn nói như vậy, sự lo lắng trong lòng Tư Đồ Phỉ Nhi nhất thời vơi đi rất nhiều.
"Đương nhiên là thật, huống hồ còn có ta ở đây! Tin ta, ta sẽ không để nàng chịu uất ức." Lạc Thiên Hách hứa hẹn chân thành.
Tư Đồ Phỉ Nhi gật đầu, mỉm cười ngọt ngào với hắn, mà xe ngựa lúc này cũng đang chạy vào Lạc gia.
Bọn nô bộc vừa thấy thiếu gia trở lại, lập tức đi báo tin cho lão gia và phu nhân, mà ông bà Lạc vừa nghe được tin, cũng vội chạy tới.
Khi Lạc Thiên Hách vừa xuống xe ngựa, còn chưa kịp dìu Tư Đồ Phỉ Nhi xuống thì đã nhìn thấy cha mẹ.
Nhìn thấy con trai, Lam Thái Vân liền mở miệng hét lên: "Thiên Hách, cuối cùng con cũng về rồi! Con không biết con đi khỏi nhà đã ầm ĩ sóng gió tới mức nào đâu!"
Lạc Thiên Hách mỉm cười, nói: "Nếu mẹ định nói chuyện cha mẹ lừa con, lén nhờ ‘Bà mai’ đi cầu hôn thì con đã biết rồi."
"Hả? Con biết rồi?" Ông bà Lạc vô cùng ngạc nhiên.
"Không sai." Lạc Thiên Hách gật đầu nói tiếp: "Con rất tò mò, sao cha mẹ lại muốn đếnTư Đồ gia cầu hôn vậy?" Vấn đề này, hắn cũng muốn hỏi giúp Tư Đồ Phỉ Nhi còn đang ở trong xe, lúc này sợ rằng nàng ngồi trong xe không được, ra ngoài cũng không xong!
Hắn nghĩ thầm, không bằng hắn hỏi chuyện cho rõ trước, rồi giới thiệu nàng với cha mẹ, kể từ đó, tâm trạng tháp thỏm trong lòng nàng cũng sẽ giảm bớt đi rất nhiều!
"Haizz, nhắc đến chuyện này ta lại thấy bực mình!" Lam Thái Vân lấm lét nhìn trái nhìn phải, thấy không ai để ý, liền không nhịn được bực mình càu nhàu: "Tất cả đều trách Đỗ đại nương đó!"
"Cái gì? Trách Đỗ đại nương?"
Câu trả lời ngoài dự đoán, không chỉ có khiến Lạc Thiên Hách kinh ngạc ngơ ngẩn, sắc mặt Tư Đồ Phỉ Nhi trong xe càng thêm tái nhợt, trong lòng trào dâng dự cảm xấu.
"Haiz, nếu không phải Đỗ đại nương là ‘Bà mai’ nổi tiếng nhất trong thành, ta và cha con sẽ không tới chỗ bà ấy hỏi hôn sự, không thể tưởng tượng được bà ấy lại gây chuyện!"
Lạc Bách Thâm nói tiếp: "Rõ ràng ta với mẹ con chọn nàng dâulà tiểu thư Diệp gia Diệp Thu Sương, nhưng bà ấy lại chạy đến Tư Đồ gia cầu hôn!"
"Cái gì?" Lạc Thiên Hách nghe vậy vô cùng kinh ngạc, mày rậm của hắn nhíu lại, lo lắng Tư Đồ Phỉ Nhi ở trong xe ngựa sẽ thấy đau lòng.
Nghe lời này, Tư Đồ Phỉ Nhi ngoài khiếp sợ ra, còn có cảm giác sét đánh giữa trời quang, gáy như bị người ta đánh cho một gậy.
Thì ra nàng không phải là con dâu cha mẹ hắn chọn lựa, chỉ là do ‘Bà mai’ nhầm đối tượng, như vậy hôn sự giữa nàng và Lạc Thiên Hách còn giữ được sao?
Với kẻ "Trình Giảo Kim" phá hoại như nàng, cha mẹ hắn chỉ chán ghét, bài xích, sẽ nhận nàng làm con dâu họ sao?
Những vấn đề này hiện lên, níu chặt tim Tư Đồ Phỉ Nhi, không chỉ khiến nàng hoảng loạn, càng làm lòng nàng thêm lạnh.
"Haizz, đều do Đỗ đại nương mơ màng." Lạc Bách Thâm nói: "Rõ ràng khi đó chúng ta nói liên tục với bà ấy là đến Diệp gia cầu hôn, bà ấy còn cố tình nghĩ lệch đi!"
Lam Thái Vân lắc đầu, nói: "Tư Đồ gia đấy, kể từ sau khi Tư Đồ lão gia qua đời, gia nghiệp do đại thiếu gia nhà họ tiếp quản, mà Tư Đồ công tử dù là nhân phẩm hay tính tình hình như cũng không tốt lắm, sao chúng ta có thể kết thân gia với hắn ——"
"Cha, mẹ!" Lạc Thiên Hách cắt lời họ, chỉ sợ Tư Đồ Phỉ Nhi nghe nhiều hơn nữa sẽ khiến nàng đau lòng hơn."Thật ra, dọc đường con đi Đông Bắc hái thuốc, gặp Phỉ Nhi."
"Phỉ Nhi? Phỉ Nhi nào?" Ông bà Lạc nhất thời vẫn chưa rõ chuyện.
Lạc Thiên Hách quay người lại, vươn tay với Tư Đồ Phỉ Nhi trong xe ngựa.
Ánh bình minh rực rỡ, chiếu vào phòng khách điểm.
Tư Đồ Phỉ Nhi cẩn thận từng li từng tí bưng một chén thuốc vừa mới sắc, đẩy cửa đi vào trong phòng.Thấy người trên giường còn đang ngủ, nàng đặt thuốc lên bàn rồi đi đến bên giường.
Mắt thấy khí sắc khi ngủ say của Lạc Thiên Hách cũng không tệ lắm, đôi mắt xinh đẹp của nàng hiện vẻ nhẹ nhõm.
Năm ngày trước, nàng quả thật bị hắn làm cho sợ hãi!
Ngày đó thật may là có mấy tiều phu giúp đỡđưa hắn đang mất máu hôn mê vào thành, tìm đại phu cứu chữa.
Đại phu chữa thương cho hắn nhanh chóng. Bôi thuốc xong, đại phu nói, trên người hắn có nhiều vết thương sâu, là do móng vuốt của con báo, dù không tổn thương đến những bộ phận quan trọng, nhưng với vết thương nặng như vậy mà đi từ trên núi xuống chân núi, cũng phải có ý chí rất lớn mới có thể làm được.
Nghe đại phu nói vậy, nàng đau lòng không thôi. Vì nàng hiểu vì hắn muốn bảo vệ nàng mới cắn răng chịu đựng đau đớn như vậy.
May mắn, tuy hắn mất nhiều máu, nhưng vì thân thể cường tráng, hơn nữa còn kịp thời cấp cứu nên không nguy hiểm đến tính mạng.
Để hắn có thể dưỡng thương thật tốt, họ tiếp tục tìm nơi ngủ trọ trong khách điếm, qua năm ngày hết lòng chăm sóc, tình trạng của hắn đã tốt hơn nhiều rồi.
Trong lúc ngủ Lạc Thiên Hách như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nàng, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy người bên giường.
"Chàng tỉnh tồi? Nên uống thuốc thôi."
Tư Đồ Phỉ Nhi mau chóng bưng thuốc tới, cẩn thận thử xmuội còn nóng hay không.
"Phỉ Nhi, ta làm nàng vất vả rồi." Lạc Thiên Hách đau lòng nhìn dáng vẻ gầy gò của nàng.
"Không, muội không vất vả đâu!" Tư Đồ Phỉ Nhi lắc đầu phủ nhận.
"Sao lại không vất vả?" Hắn thương tiếc than nhẹ."Nhìn nàng xmuội, gầy đi nhiều rồi. Thật xin lỗi, mấy ngày nay làm nàng lo lắng."
Nghe lời của hắn, Tư Đồ Phỉ Nhi nhớ lại mấy ngày trước mà lo lắng sợ hãi, đôi mắt đẹp không khỏi đỏ lên, nhưng nước mắt lại biến mất nhanh chóng, không muốn để hắn tự trách thêm nữa.
"Thật may là bây giờ không sao rồi, nhưng sau này không cho chàng cậy mạnh như thế nữa."
Lạc Thiên Hách nhìn nàng thâm tình, lắc đầu.
"Vậy cũng không được, dù thế nào, ta nhất dịnh phải bảo vệ nàng an toàn." Giọng hắn kiên định, vì trong lòng hắn, nàng quý giá hơn tất cả.
Tư Đồ Phỉ Nhi tràn đầy cảm động, nước mắt cũng không kìm được rơi vào chén thuốc.
"Chén thuốc vừa sắc không lâu, uống nhanh đi!"
Lạc Thiên Hách gật đầu, nhận lấy, một hơi uống hết chén thuốc to không còn giọt nào.
Nhìn khí sắc hắn lúc này cũng không tệ lắm, Tư Đồ Phỉ Nhi không khỏi nghĩ đến tình cảnh hắn hôn mê năm ngày trước, lòng siết lại.
"Dù có thế nào, sau này không cho chàng coi thường tính mạng của mình. Chàng nghĩ rằng chàng chết rồi, muội còn thể sống tốt sao?" Nàng cố gắng nói.
Nghĩ lại lúc ấy hắn ở trước mặt nàng hôn mê ngã xuống đất, bất lực và sợ hãi như rơi vào vực sâu, Tư Đồ Phỉ Nhi đến giờ vẫn còn run.
Mấy ngày hôm nay, nàng không chỉ một lần nằm mơ thấy lúc ấy hắn đối phó với con báo, mỗi lần nàng đều tỉnh lại từ ác mộng, mà sau khi tỉnh lại lệ rơi đầy mặt, tâm trạng hoảng sợ không có cách nào bình phục lại.
"Muội thật sự . . . . . . Không thể chịu được chàng bỏ muội đi. . . . . . Muội không muốn cô đơn một mình. . . . . ."
Lạc Thiên Hách đau lòng nhìn nàng, có thể cảm nhận được tận sâu trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi lo lắng.
Hắn duỗi tay về phía nàng, Tư Đồ Phỉ Nhi lập tức nắm lấy, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, tình cảm trong mắt lẫn nhau nồng đậm tới mức không tan được.
"Ta đồng ý với nàng, Phỉ Nhi, dù chỉ nhiều hơn một ngày, ta nhất định sẽ sống với nàng lâu hơn, sẽ không để nàng chịu đựng đau khổ mất ta."
Nghe hắn hứa hẹn chân thành, nước mắt của Tư Đồ Phỉ Nhi càng rơi nhiều hơn.
Hắn rất hiểu nàng, biết nàng đau khổ sợ hãi mất đi tình cảm chân thành này.
Nhưng. . . . . . Nhưng nếu nàng bỏ hắn đi trước, vậy thì hắn cũng phải chịu đựng nỗi đau mất đi nàng, sao nàng lại nhẫn tâm thế được?
Chỉ nghĩ đến cảnh sinh ly tử biệt, nước mắt nàng càng không ngừng được, thật sự rất sợ ngày đó đến, nhưng sinh lão bệnh tử không có ai có thể trốn được, rồi có một ngày, họ vẫn phải gặp chuyện đau khổ như vậy. . . . . .
"Bây giờ cuối cùng muội đã rõ tại sao lại có người yêu nguyện có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, như vậy ai cũng không phải chịu đưng đau khổ vì mất đi người kia."
Lạc Thiên Hách nắm tay nàng thật chặt, nhẹ giọng nói: "Nhưng nếu có thể đi Hoàng Tuyền cùng nhau, thật cũng không tiếc."
Tư Đồ Phỉ Nhi cảm động, nhưng nhanh chóng ngắt lời: "Được rồi, đừng nói, đừng nói nữa! Việc gì phải tìm xui xẻo? Bây giờ chàng phải dưỡng thương thật tốt!"
"Được, ta không nói, nàng cũng đừng khóc."
Tư Đồ Phỉ Nhi gật đầu, cố gắng ngừng rơi nước mắt, nàng biết hắn không muốn nàng khóc, mà nàng không muốn hắn đang dưỡng thương còn phải lo cho nàng.
"Phỉ Nhi, lên đây với ta một lúc nhé?" Lạc Thiên Hách mở miệng, mong muốn được ôm nàng.
"A? Nhưng vết thương của chàng. . . . . ."
"Yên tâm, vết thương của ta tốt hơn nhiều rồi, không có gì đáng ngại, hơn nữa ta cũng chỉ muốn ôm nàng, còn những chuyện khác. . . . . . Phải đợi ta có ít sức nữa.”
Ý trong lời hắn, chọc Tư Đồ Phỉ Nhi đỏ mặt.
Nàng nhẹ nhàng lên giường, cẩn thận từng li từng tí tránh chạm vào vết thương của hắn.
Lạc Thiên Hách ôm nàng vào ngực, cảm nhận được nàng đang thật sự ở bên cạnh mình mà thỏa mãn và yên lòng, khiến ngực hắn dâng lên sự xúc động.
Tư Đồ Phỉ Nhi cũng xúc động nhưthế, nhớ tới nguy hiểm mà họ đã phải trải qua, nàng liền cảm tạ trời cao đối xử với họ không tệ.
Nàng không nhịn được ngẩng đầu lên, mà môi hắn cũng rất ăn ý đặt lên ngay sau đó, hai người đắm chìm một lúc lâu mới tách ra.
"Ngủ một lát đi? Muội ngủ với chàng." Tư Đồ Phỉ Nhi dịu dàng nói.
"Ừ."
Hai mắt của họ nhắm lại, ôm lấy nhau, làm họ thấy thật yên lòng, chỉ chốc lát sau đã thiếp đi.
Vì dưỡng thương, Lạc Thiên Hách nghỉ lại khách điếm hai ngày, chắc chắn vết thương không còn gì đáng lo nữa, họ liền lên đường đi thăm bá phụ của Tư Đồ Phỉ Nhi.
Tư Đồ Khải Nam không hề bất ngờ khi nàng đến, vì trước đó không lâu bọn Vương Thủ đã đến cửa đi tìm người. Hắn bắt mấy người lại hỏi cho rõ, biết Tư Đồ Chí Dương muốn bắt nàng về để bức hôn, giận đến mức ra sức đánh bọn thủ hạ, lệnh cho bọn chúng cút về ngay lập tức!
Tư Đồ Khải Nam luôn nuông chiều Phỉ Nhi, vừa nhìn thấy cháu gái bảo bối thì cười vui vẻ không ngậm miệng được, mà lại vô cùng hài lòng về Lạc Thiên Hách, hơn nữa khi ông nghe nói Lạc Thiên Hách cứu Phỉ Nhi khỏi miệng báo, không tiếc tính mạng bảo vệ nàng thì càng muốn giơ ngón tay cái lên, tán thưởng không thôi.
Họ ở lại hai ngày dưới sự nhiệt tình hiếu khách của bá phụ và vợ con rồi trở về.
Càng lúc càng đến gần Lạc gia, lòng Tư Đồ Phỉ Nhi càng ngày càng nặng hơn. Dù sao, trước kia nàng chưa bao giờ gặp cha mẹ hắn, lúc này thật sự thấp thỏm với tâm trạng con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng.
Mặc dù nàng tự an ủi mình rằng cha mẹ hắn còn mời ‘Bà mai’ tới cửa cầu hôn, nên nhất định sẽ có ấn tượng tốt về nàng. Vậy mà, nói chuyện đính hôn xong, đại ca lại ép nàng gả cho nam nhân khác, khiến nàng phải dắt nha hoàn trốn khỏi nhà.
Mặc dù là Lạc Thiên Hách “đào hôn” trước, mới có những chuyện tiếp theo xảy ra, nhưng dù nói thế nào, Lạc Thiên Hách vẫn là con trai của họ, mà nàng ngày trước vẫn chỉ là một "Người ngoài", sợ rằng khó tránh sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của họ với nàng!
Nàng không kìm được lo lắng, cha mẹ hắn có thể thấy hối hận với việc mời ‘Bà mai’ tới cửa cầu hôn lúc trước không? Có chào đón nàng khi gả vào Lạc gia không?
Lạc Thiên Hách nhận ra nàng lo lắng, dịu dàng nắm lấy tay nàng.
"Phỉ Nhi, đừng lo, không có việc gì đâu."
"Nhưng muội không chỉ trốn khỏi nhà, đại ca muội còn muốn gả muội cho người khác. . . . . . Cha mẹ chàng. . . . . . Sẽ bỏ qua sao?" Nàng khó nén thấp thỏm hỏi.
"Đừng sợ, Phỉ Nhi, cha mẹ ta là người phân rõ phải trái, nàng không sai chỗ nào, họ sẽ không trách tội nàng đâu.”
"Có thật không?" Nghe hắn nói như vậy, sự lo lắng trong lòng Tư Đồ Phỉ Nhi nhất thời vơi đi rất nhiều.
"Đương nhiên là thật, huống hồ còn có ta ở đây! Tin ta, ta sẽ không để nàng chịu uất ức." Lạc Thiên Hách hứa hẹn chân thành.
Tư Đồ Phỉ Nhi gật đầu, mỉm cười ngọt ngào với hắn, mà xe ngựa lúc này cũng đang chạy vào Lạc gia.
Bọn nô bộc vừa thấy thiếu gia trở lại, lập tức đi báo tin cho lão gia và phu nhân, mà ông bà Lạc vừa nghe được tin, cũng vội chạy tới.
Khi Lạc Thiên Hách vừa xuống xe ngựa, còn chưa kịp dìu Tư Đồ Phỉ Nhi xuống thì đã nhìn thấy cha mẹ.
Nhìn thấy con trai, Lam Thái Vân liền mở miệng hét lên: "Thiên Hách, cuối cùng con cũng về rồi! Con không biết con đi khỏi nhà đã ầm ĩ sóng gió tới mức nào đâu!"
Lạc Thiên Hách mỉm cười, nói: "Nếu mẹ định nói chuyện cha mẹ lừa con, lén nhờ ‘Bà mai’ đi cầu hôn thì con đã biết rồi."
"Hả? Con biết rồi?" Ông bà Lạc vô cùng ngạc nhiên.
"Không sai." Lạc Thiên Hách gật đầu nói tiếp: "Con rất tò mò, sao cha mẹ lại muốn đếnTư Đồ gia cầu hôn vậy?" Vấn đề này, hắn cũng muốn hỏi giúp Tư Đồ Phỉ Nhi còn đang ở trong xe, lúc này sợ rằng nàng ngồi trong xe không được, ra ngoài cũng không xong!
Hắn nghĩ thầm, không bằng hắn hỏi chuyện cho rõ trước, rồi giới thiệu nàng với cha mẹ, kể từ đó, tâm trạng tháp thỏm trong lòng nàng cũng sẽ giảm bớt đi rất nhiều!
"Haizz, nhắc đến chuyện này ta lại thấy bực mình!" Lam Thái Vân lấm lét nhìn trái nhìn phải, thấy không ai để ý, liền không nhịn được bực mình càu nhàu: "Tất cả đều trách Đỗ đại nương đó!"
"Cái gì? Trách Đỗ đại nương?"
Câu trả lời ngoài dự đoán, không chỉ có khiến Lạc Thiên Hách kinh ngạc ngơ ngẩn, sắc mặt Tư Đồ Phỉ Nhi trong xe càng thêm tái nhợt, trong lòng trào dâng dự cảm xấu.
"Haiz, nếu không phải Đỗ đại nương là ‘Bà mai’ nổi tiếng nhất trong thành, ta và cha con sẽ không tới chỗ bà ấy hỏi hôn sự, không thể tưởng tượng được bà ấy lại gây chuyện!"
Lạc Bách Thâm nói tiếp: "Rõ ràng ta với mẹ con chọn nàng dâulà tiểu thư Diệp gia Diệp Thu Sương, nhưng bà ấy lại chạy đến Tư Đồ gia cầu hôn!"
"Cái gì?" Lạc Thiên Hách nghe vậy vô cùng kinh ngạc, mày rậm của hắn nhíu lại, lo lắng Tư Đồ Phỉ Nhi ở trong xe ngựa sẽ thấy đau lòng.
Nghe lời này, Tư Đồ Phỉ Nhi ngoài khiếp sợ ra, còn có cảm giác sét đánh giữa trời quang, gáy như bị người ta đánh cho một gậy.
Thì ra nàng không phải là con dâu cha mẹ hắn chọn lựa, chỉ là do ‘Bà mai’ nhầm đối tượng, như vậy hôn sự giữa nàng và Lạc Thiên Hách còn giữ được sao?
Với kẻ "Trình Giảo Kim" phá hoại như nàng, cha mẹ hắn chỉ chán ghét, bài xích, sẽ nhận nàng làm con dâu họ sao?
Những vấn đề này hiện lên, níu chặt tim Tư Đồ Phỉ Nhi, không chỉ khiến nàng hoảng loạn, càng làm lòng nàng thêm lạnh.
"Haizz, đều do Đỗ đại nương mơ màng." Lạc Bách Thâm nói: "Rõ ràng khi đó chúng ta nói liên tục với bà ấy là đến Diệp gia cầu hôn, bà ấy còn cố tình nghĩ lệch đi!"
Lam Thái Vân lắc đầu, nói: "Tư Đồ gia đấy, kể từ sau khi Tư Đồ lão gia qua đời, gia nghiệp do đại thiếu gia nhà họ tiếp quản, mà Tư Đồ công tử dù là nhân phẩm hay tính tình hình như cũng không tốt lắm, sao chúng ta có thể kết thân gia với hắn ——"
"Cha, mẹ!" Lạc Thiên Hách cắt lời họ, chỉ sợ Tư Đồ Phỉ Nhi nghe nhiều hơn nữa sẽ khiến nàng đau lòng hơn."Thật ra, dọc đường con đi Đông Bắc hái thuốc, gặp Phỉ Nhi."
"Phỉ Nhi? Phỉ Nhi nào?" Ông bà Lạc nhất thời vẫn chưa rõ chuyện.
Lạc Thiên Hách quay người lại, vươn tay với Tư Đồ Phỉ Nhi trong xe ngựa.
Bình luận truyện