Bá Nữ Khiêm Quân
Chương 58: Cậu là đồ Nhát gan! (4)
Edit: Phong Vũ
Phong Vũ: Truyện đang vào giai đoạn cuối nên có thể sẽ được post đều đặn. Các fan nào đã trót nhảy hố truyện này đón đọc nhé
Trình Hiểu Quân đứng lên kéo tay Trần Hiểu Quân còn đang bừng bừng lửa giận, không cam lòng: “Không phải như cậu nghĩ đâu, cho tới bây giờ tớ chưa từng nghĩ là cậu hung dữ hay là vô lý, tớ cho tới bây giờ cũng chưa từng cho Quân Quân là một cô gái hư, cậu ở trong lòng tớ luôn là điều đẹp nhất, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi.” Quân Quân, tớ làm sao có thể nghĩ là cậu không tốt chứ?
Sửng sốt một giây: “Thật không?”
Trình Hiểu Quân gật đầu. Xác định mình không có nghe lầm, Trần Hiểu Quân lần nữa tập kích miệng Trình Hiểu Quân. Lần này Trình Hiểu Quân không để cho Trần Hiểu Quân đang kích động hành động như ý: “Quân Quân, cậu không thể như vậy!”
“Tại sao không thể? Cậu không phải nói tôi tốt sao? Tại sao không thể?” Trần Hiểu Quân lại lần nữa bị cự tuyệt, nước mắt cũng nhịn không được nữa mà rơi xuống, “Tại sao không muốn hôn tôi ôm tôi, cậu căn bản ghét tôi mà!”
“Quân Quân, tớ không có ghét cậu!” Trình Hiểu Quân nói rất dịu dàng, ánh mắt cũng dịu dàng dừng ở trên người Trần Hiểu Quân. Sự dịu dàng đó làm cho Trần Hiểu Quân hơi sửng sốt.
“Vậy thì vì sao?” nếu không ghét tôi tại sao lại muốn cự tuyệt tôi!
Trình Hiểu Quân lau nước mắt trên mặt Trần Hiểu Quân: “Quân Quân, bây giờ không thể, tớ sợ có một ngày cậu sẽ hối hận vì quyết định của ngày hôm nay.”
“Bây giờ không thể? Sợ tôi hối hận?” Trần Hiểu Quân đẩy cánh tay Trình Hiểu Quân ra, vì lý do này sao, “Tôi không sợ thì cậu sợ cái gì! Bây giờ không thể? Trình Hiểu Quân, cậu là đồ hèn, đồ nhát gan!” Nước mắt vừa được lau khô lại lần nữa chảy xuống, lần này cô không để cho Trình Hiểu Quân lau nữa mà tự mình lau lấy, “Đồ nhát gan!” Trần Hiểu Quân đẩy Trình Hiểu Quân ra kéo cửa ra xông ra ngoài.
Trình Hiểu Quân không đề phòng, bị cô đẩy ngã ở trên giường, lúc đứng lên thì đã không thấy Trần Hiểu Quân đâu, anh lập tức đuổi theo Trần Hiểu Quân tới tận cửa khách sạn: “Quân Quân, cậu muốn đi đâu?” Không thể để cho cô ấy cứ đi như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao bây giờ?
“Đau, buông ra quỷ đáng ghét!” Trần Hiểu Quân hấp tấp hất tay Trình Hiểu Quân ra, “Tôi đi đâu không cần cậu quan tâm!”
“Buổi tối bên ngoài rất nguy hiểm, cậu đừng có chạy lung tung!” Trình Hiểu Quân vẫn không buông tay nhưng có giảm bớt lực nắm.
Trần Hiểu Quân cảm giác được cơn đau ở tay đã giảm bớt liền lập tức giãy khỏi bàn tay đang nắm chặt: “Vậy cũng không cần cậu phải lo lắng, đồ nhát gan!”
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân cất giọng rất nghiêm nghị, lần đầu tiên anh ở trước mặt Trần Hiểu Quân lớn tiếng như vậy: “Cậu không nghe lời tớ nói thì tớ sẽ vác cậu đem về trường đó.”
Hai người nói qua nói lại đã khiến người đi đường chú ý, Trần Hiểu Quân chạy ra khỏi khách sạn đầu óc liền tỉnh táo lại một chút: “Cậu…, quỷ đáng ghét!” sau đó liền liều mạng chạy về trường. Trình Hiểu Quân không có tiến lên ép Trần Hiểu Quân cùng anh trở về trường mà cứ theo sát phía sau Trần Hiểu Quân cho đến khi Trần Hiểu Quân vào trong ký túc…
[Nhật ký ngày…] Tớ, nghĩ cậu thích tớ!
Mình ở nhà đợi một tuần cũng không gặp được Quân Quân, Quân Quân, cậu rốt cuộc đã đi đâu, tại sao không chịu gặp tớ?
Sau sự kiện khách sạn đó chiều hôm sau lúc mình đi tìm Quân Quân, Quân Quân liền lên trường xin nghỉ học, còn nói là đã tìm được chỗ để thực tập sớm. Mình đã gọi không biết bao nhiêu lần, mới đầu là cúp máy hoặc không nhận, sau đó lại tắt luôn máy. Không liên lạc được Quân Quân, không thể cứ như vậy để cho Quân Quân đi!
Ngày sau đó mình đem mấy chuyện quan trọng ở trường giao phó cho Triệu Bân sau đó xin nghỉ về nhà, Quân Quân không thể đi chỗ nào khác ngoài về nhà. Nhưng điều làm mình thất vọng chính là mình về đến nhà vẫn không gặp được Quân Quân, mình hỏi bác Trần thì bác ấy nói Quân Quân đúng là đi thực tập, nhưng cô lúc đi có gọi cho bác nói là không được cho mình biết, mình năn nỉ mãi nhưng bác ấy vẫn không chịu nói cho mình biết, mình biết tại sao bác Trần không nói cho mình. Chẳng còn cách nào khác, mình chỉ có thể ôm cây đợi thỏ, mình xin kéo dài ngày nghỉ ở nhà đợi một tuần lễ, mình cứ tưởng Quân Quân cho tới bây giờ vẫn chưa từng tự mình trải qua cuộc sống tự lập ở bên ngoài nên nhất định sẽ về nhà, ai ngờ mình lại phải một lần nữa thất vọng, cả một tuần lễ mà mình cũng không đợi được Quân Quân, cũng không có bất cứ tin tức gì của Quân Quân…
Không có cách nào khác, mình năn nỉ mãi bác Trần mới nói cho mình biết Quân Quân đang ở đâu đó sống rất tốt, sau đó mình cũng chẳng thể làm gì khác hơn là một người trở lại trường. Trở lại trường, mình mới từ miệng Triệu Bân mà biết được mình và Quân Quân đã thành tin tức nóng hổi ở trường, mình đoán có thể là chuyện đêm hôm đó đã bị mấy học sinh trong trường nhìn thấy. Sau đó còn có bạn học hỏi mình có thật vậy hay không, mình không có phủ nhận, nói cho bọn họ biết mình đã thích cậu từ rất rất lâu rồi…
Quân Quân, cậu biết không, hai tuần sau khi cậu đi Bành Hạo tới tìm mình, cạu ta còn đấm mình một cú, nhưng mà mình cũng không có để cho cậu ta đánh không như vậy, mình cũng cho cậu ta một cú rất mạnh, ai bảo cậu ta nói là vì quá thích cậu mới chia tay cậu? Cậu ta còn nổi nóng với mình, cho rằng là mình ép cậu ra đi, nhưng mà Quân Quân, mình sao có thể ép cậu đi chứ, mình cho tới bây giờ cũng không chưa nghĩ tới việc phải xa cậu thì làm sao có thể ép cậu đi đây chứ? Bành Hạo không hiểu, cậu ta không hiểu cậu, cậu ta vốn phải buông tha cho cậu từ sớm kia.
Quân Quân, cậu đúng là thật sự rất ngốc, vì sao phải để ý đến mấy thứ thị phi đó chứ? Bất kể người khác nói thế nào, Quân Quân, mình vẫn luôn tin cậu, cho dù cậu có thực sự đánh người, mắng người mình cũng sẽ không cho là bởi vì cậu hung dữ, vô lý, xấu xa như lời mấy người đó nói. Không có ai hiểu cậu rõ hơn mình, cứ coi như cậu ở trong điện thoại nói những lời đồn đãi kia là thật thì mình cũng không tin, bởi vì cậu cho tới bây giờ chưa từng mắng oan ai, những người mà cậu đánh cho tới bây giờ cũng là những kẻ bắt nạt người khác hoặc mấy kẻ hư hỏng… Mình là ngoại lệ duy nhất nhỉ.
Quân Quân, đừng vì những người không đáng đó mà tức giận, lại càng không phải vì những người đó mà tự làm hại chính mình. Cậu có biết không đêm hôm đó, mình thật rất khổ sở? Mình biết cậu có những lúc rất kích động thậm chí là cố tỏ ra ngỗ ngược để che giấu sự yếu ớt của mình, trước kia cậu không có vì những thứ này mà bị tổn thương, đó là vì mình không nỡ mà bác Trần cũng không đành lòng, nhưng lần này mình không thể trơ mắt nhìn cậu làm chuyện điên rồ.
Quân Quân, cậu nói mình không muốn hôn, không muốn ôm cậu, lúc nói những lời này cậu có biết trong lòng mình đang rất phức tạp không? Mình sao lại không muốn hôn, không muốn ôm cậu chứ, mình chỉ không muốn lúc cậu nghĩ rõ ràng rồi lại giống như trước nói xin lỗi bác Trần và mình, hoặc là giống như trước bướng bỉnh mắng mình. Có lẽ cậu nói đúng, mình là đồ nhát gan, bất luận là kết quả thế nào, mình đều không thể chịu được. Hơn nữa Quân Quân, mình không muốn cậu sau khi tỉnh lại hối hận mình đã lỗ mãng, cũng hối hận không nên ở bên mình, như vậy thì mình phải làm sao, mình không dám tưởng tượng, cho nên cho dù mình thật sự rất muốn hôn cậu, cũng vô cùng sẵn sàng ôm cậu, nhưng không phải là ở trong tình trạng hỗn loạn này. Mình hy vọng có một ngày cậu có thể yêu mình, đem toàn bộ trái tim cậu giao cho mình, còn mình sẽ dốc hết sức chấp nhận tất cả.
Quân Quân cậu cứ như vậy không chịu gặp mặt mình một lần, cũng chịu nói với mình một câu đã vội vã ra đi, sau đó mình từ Quách Tuyết mới biết cậu đã từng về trường một lần, làm xong chuyện là lập tức đi ngay, cậu nhất định cũng nghe nói mấy lời đồn đãi ở trường học về mình và cậu rồi, những lời đó là mình nói, mình nói những lời đó cũng là muốn cậu sau khi nghe thấy những lời này sau sẽ chủ động tới tìm mình. Cậu không tới, về trường cũng không tới tìm mình. Bất luận cậu có để ý những lời này hay không, cậu nhất định sẽ tới tìm mình chất vấn, nhưng cậu không tới, nhưng với tính cách của cậu, cậu sẽ không như vậy. Mình ở trong trường suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến nỗi mình bắt đầu hoài nghi cậu rốt cuộc là đi hay là trốn? Người cậu trốn có phải chính là mình không…
Mình nói rồi mình sẽ chờ cậu, nhưng nếu cậu cứ mãi không đến, thì mình không thể làm gì khác hơn là lên kế hoạch đi tìm cậu trước…
Phong Vũ: Truyện đang vào giai đoạn cuối nên có thể sẽ được post đều đặn. Các fan nào đã trót nhảy hố truyện này đón đọc nhé
Trình Hiểu Quân đứng lên kéo tay Trần Hiểu Quân còn đang bừng bừng lửa giận, không cam lòng: “Không phải như cậu nghĩ đâu, cho tới bây giờ tớ chưa từng nghĩ là cậu hung dữ hay là vô lý, tớ cho tới bây giờ cũng chưa từng cho Quân Quân là một cô gái hư, cậu ở trong lòng tớ luôn là điều đẹp nhất, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi.” Quân Quân, tớ làm sao có thể nghĩ là cậu không tốt chứ?
Sửng sốt một giây: “Thật không?”
Trình Hiểu Quân gật đầu. Xác định mình không có nghe lầm, Trần Hiểu Quân lần nữa tập kích miệng Trình Hiểu Quân. Lần này Trình Hiểu Quân không để cho Trần Hiểu Quân đang kích động hành động như ý: “Quân Quân, cậu không thể như vậy!”
“Tại sao không thể? Cậu không phải nói tôi tốt sao? Tại sao không thể?” Trần Hiểu Quân lại lần nữa bị cự tuyệt, nước mắt cũng nhịn không được nữa mà rơi xuống, “Tại sao không muốn hôn tôi ôm tôi, cậu căn bản ghét tôi mà!”
“Quân Quân, tớ không có ghét cậu!” Trình Hiểu Quân nói rất dịu dàng, ánh mắt cũng dịu dàng dừng ở trên người Trần Hiểu Quân. Sự dịu dàng đó làm cho Trần Hiểu Quân hơi sửng sốt.
“Vậy thì vì sao?” nếu không ghét tôi tại sao lại muốn cự tuyệt tôi!
Trình Hiểu Quân lau nước mắt trên mặt Trần Hiểu Quân: “Quân Quân, bây giờ không thể, tớ sợ có một ngày cậu sẽ hối hận vì quyết định của ngày hôm nay.”
“Bây giờ không thể? Sợ tôi hối hận?” Trần Hiểu Quân đẩy cánh tay Trình Hiểu Quân ra, vì lý do này sao, “Tôi không sợ thì cậu sợ cái gì! Bây giờ không thể? Trình Hiểu Quân, cậu là đồ hèn, đồ nhát gan!” Nước mắt vừa được lau khô lại lần nữa chảy xuống, lần này cô không để cho Trình Hiểu Quân lau nữa mà tự mình lau lấy, “Đồ nhát gan!” Trần Hiểu Quân đẩy Trình Hiểu Quân ra kéo cửa ra xông ra ngoài.
Trình Hiểu Quân không đề phòng, bị cô đẩy ngã ở trên giường, lúc đứng lên thì đã không thấy Trần Hiểu Quân đâu, anh lập tức đuổi theo Trần Hiểu Quân tới tận cửa khách sạn: “Quân Quân, cậu muốn đi đâu?” Không thể để cho cô ấy cứ đi như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao bây giờ?
“Đau, buông ra quỷ đáng ghét!” Trần Hiểu Quân hấp tấp hất tay Trình Hiểu Quân ra, “Tôi đi đâu không cần cậu quan tâm!”
“Buổi tối bên ngoài rất nguy hiểm, cậu đừng có chạy lung tung!” Trình Hiểu Quân vẫn không buông tay nhưng có giảm bớt lực nắm.
Trần Hiểu Quân cảm giác được cơn đau ở tay đã giảm bớt liền lập tức giãy khỏi bàn tay đang nắm chặt: “Vậy cũng không cần cậu phải lo lắng, đồ nhát gan!”
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân cất giọng rất nghiêm nghị, lần đầu tiên anh ở trước mặt Trần Hiểu Quân lớn tiếng như vậy: “Cậu không nghe lời tớ nói thì tớ sẽ vác cậu đem về trường đó.”
Hai người nói qua nói lại đã khiến người đi đường chú ý, Trần Hiểu Quân chạy ra khỏi khách sạn đầu óc liền tỉnh táo lại một chút: “Cậu…, quỷ đáng ghét!” sau đó liền liều mạng chạy về trường. Trình Hiểu Quân không có tiến lên ép Trần Hiểu Quân cùng anh trở về trường mà cứ theo sát phía sau Trần Hiểu Quân cho đến khi Trần Hiểu Quân vào trong ký túc…
[Nhật ký ngày…] Tớ, nghĩ cậu thích tớ!
Mình ở nhà đợi một tuần cũng không gặp được Quân Quân, Quân Quân, cậu rốt cuộc đã đi đâu, tại sao không chịu gặp tớ?
Sau sự kiện khách sạn đó chiều hôm sau lúc mình đi tìm Quân Quân, Quân Quân liền lên trường xin nghỉ học, còn nói là đã tìm được chỗ để thực tập sớm. Mình đã gọi không biết bao nhiêu lần, mới đầu là cúp máy hoặc không nhận, sau đó lại tắt luôn máy. Không liên lạc được Quân Quân, không thể cứ như vậy để cho Quân Quân đi!
Ngày sau đó mình đem mấy chuyện quan trọng ở trường giao phó cho Triệu Bân sau đó xin nghỉ về nhà, Quân Quân không thể đi chỗ nào khác ngoài về nhà. Nhưng điều làm mình thất vọng chính là mình về đến nhà vẫn không gặp được Quân Quân, mình hỏi bác Trần thì bác ấy nói Quân Quân đúng là đi thực tập, nhưng cô lúc đi có gọi cho bác nói là không được cho mình biết, mình năn nỉ mãi nhưng bác ấy vẫn không chịu nói cho mình biết, mình biết tại sao bác Trần không nói cho mình. Chẳng còn cách nào khác, mình chỉ có thể ôm cây đợi thỏ, mình xin kéo dài ngày nghỉ ở nhà đợi một tuần lễ, mình cứ tưởng Quân Quân cho tới bây giờ vẫn chưa từng tự mình trải qua cuộc sống tự lập ở bên ngoài nên nhất định sẽ về nhà, ai ngờ mình lại phải một lần nữa thất vọng, cả một tuần lễ mà mình cũng không đợi được Quân Quân, cũng không có bất cứ tin tức gì của Quân Quân…
Không có cách nào khác, mình năn nỉ mãi bác Trần mới nói cho mình biết Quân Quân đang ở đâu đó sống rất tốt, sau đó mình cũng chẳng thể làm gì khác hơn là một người trở lại trường. Trở lại trường, mình mới từ miệng Triệu Bân mà biết được mình và Quân Quân đã thành tin tức nóng hổi ở trường, mình đoán có thể là chuyện đêm hôm đó đã bị mấy học sinh trong trường nhìn thấy. Sau đó còn có bạn học hỏi mình có thật vậy hay không, mình không có phủ nhận, nói cho bọn họ biết mình đã thích cậu từ rất rất lâu rồi…
Quân Quân, cậu biết không, hai tuần sau khi cậu đi Bành Hạo tới tìm mình, cạu ta còn đấm mình một cú, nhưng mà mình cũng không có để cho cậu ta đánh không như vậy, mình cũng cho cậu ta một cú rất mạnh, ai bảo cậu ta nói là vì quá thích cậu mới chia tay cậu? Cậu ta còn nổi nóng với mình, cho rằng là mình ép cậu ra đi, nhưng mà Quân Quân, mình sao có thể ép cậu đi chứ, mình cho tới bây giờ cũng không chưa nghĩ tới việc phải xa cậu thì làm sao có thể ép cậu đi đây chứ? Bành Hạo không hiểu, cậu ta không hiểu cậu, cậu ta vốn phải buông tha cho cậu từ sớm kia.
Quân Quân, cậu đúng là thật sự rất ngốc, vì sao phải để ý đến mấy thứ thị phi đó chứ? Bất kể người khác nói thế nào, Quân Quân, mình vẫn luôn tin cậu, cho dù cậu có thực sự đánh người, mắng người mình cũng sẽ không cho là bởi vì cậu hung dữ, vô lý, xấu xa như lời mấy người đó nói. Không có ai hiểu cậu rõ hơn mình, cứ coi như cậu ở trong điện thoại nói những lời đồn đãi kia là thật thì mình cũng không tin, bởi vì cậu cho tới bây giờ chưa từng mắng oan ai, những người mà cậu đánh cho tới bây giờ cũng là những kẻ bắt nạt người khác hoặc mấy kẻ hư hỏng… Mình là ngoại lệ duy nhất nhỉ.
Quân Quân, đừng vì những người không đáng đó mà tức giận, lại càng không phải vì những người đó mà tự làm hại chính mình. Cậu có biết không đêm hôm đó, mình thật rất khổ sở? Mình biết cậu có những lúc rất kích động thậm chí là cố tỏ ra ngỗ ngược để che giấu sự yếu ớt của mình, trước kia cậu không có vì những thứ này mà bị tổn thương, đó là vì mình không nỡ mà bác Trần cũng không đành lòng, nhưng lần này mình không thể trơ mắt nhìn cậu làm chuyện điên rồ.
Quân Quân, cậu nói mình không muốn hôn, không muốn ôm cậu, lúc nói những lời này cậu có biết trong lòng mình đang rất phức tạp không? Mình sao lại không muốn hôn, không muốn ôm cậu chứ, mình chỉ không muốn lúc cậu nghĩ rõ ràng rồi lại giống như trước nói xin lỗi bác Trần và mình, hoặc là giống như trước bướng bỉnh mắng mình. Có lẽ cậu nói đúng, mình là đồ nhát gan, bất luận là kết quả thế nào, mình đều không thể chịu được. Hơn nữa Quân Quân, mình không muốn cậu sau khi tỉnh lại hối hận mình đã lỗ mãng, cũng hối hận không nên ở bên mình, như vậy thì mình phải làm sao, mình không dám tưởng tượng, cho nên cho dù mình thật sự rất muốn hôn cậu, cũng vô cùng sẵn sàng ôm cậu, nhưng không phải là ở trong tình trạng hỗn loạn này. Mình hy vọng có một ngày cậu có thể yêu mình, đem toàn bộ trái tim cậu giao cho mình, còn mình sẽ dốc hết sức chấp nhận tất cả.
Quân Quân cậu cứ như vậy không chịu gặp mặt mình một lần, cũng chịu nói với mình một câu đã vội vã ra đi, sau đó mình từ Quách Tuyết mới biết cậu đã từng về trường một lần, làm xong chuyện là lập tức đi ngay, cậu nhất định cũng nghe nói mấy lời đồn đãi ở trường học về mình và cậu rồi, những lời đó là mình nói, mình nói những lời đó cũng là muốn cậu sau khi nghe thấy những lời này sau sẽ chủ động tới tìm mình. Cậu không tới, về trường cũng không tới tìm mình. Bất luận cậu có để ý những lời này hay không, cậu nhất định sẽ tới tìm mình chất vấn, nhưng cậu không tới, nhưng với tính cách của cậu, cậu sẽ không như vậy. Mình ở trong trường suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến nỗi mình bắt đầu hoài nghi cậu rốt cuộc là đi hay là trốn? Người cậu trốn có phải chính là mình không…
Mình nói rồi mình sẽ chờ cậu, nhưng nếu cậu cứ mãi không đến, thì mình không thể làm gì khác hơn là lên kế hoạch đi tìm cậu trước…
Bình luận truyện