Bà Xã Gây Phiền Toái
Chương 5
Chuyến du lịch tốt nghiệp kết thúc, ba người sau khi đến trường học, ngồi trong trường đợi xe của Ngụy Minh Khải tới đón để chuẩn bị trở về nhà.
"Tớ cảm thấy Tập Phi mấy ngày nay là lạ, rất dễ tức giận."
Tráng Sĩ Đức mất hứng nhỏ giọng oán giận, lại còn cứ 3 phút quay đầu nhìn Tập Phi một cái.
"Đúng vậy. Tớ cũng cảm thấy thế." Ngụy Minh Khải cũng gật đầu đồng ý.
Đâu chỉ kì lạ, cơ bản giống như biến thành người khác, dễ nổi giận, bộ dạng lúc nào cũng nặng nề, hỏi cậu ấy có tâm sự gì phải không thì cậu ấy cũng không nói.
"Tớ cảm thấy Phán Phán cũng rất kì lạ, thật kì lạ.!"
Lúc trước Tập Phi nhờ anh và Ngụy Minh Khải đi đón Phán Phán, hai người đã cảm thấy kì lạ, hiện tại nói không cần phải đưa đón em ấy nữa.
Mà bình thường Tập Phi ở đâu thì Phán Phán sẽ nhất định ở chỗ đó. Nhưng gần đây lại không thấy bóng dáng của cô, cảm thấy vô cùng không quen. Cuối cùng thì hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Uh." Ngụy Minh Khải nghĩ nghĩ rồi lại gật đầu.
"Này! Cậu không cần cứ nói ừ, tốt, đúng theo tớ." Tráng Sĩ Đức chịu không được rống to.
"Nói? Nói cài gì? Tập Phi xảy ra chuyện gì làm sao tớ biết được, cũng đã hơn một tháng không thấy Phán Phán, tớ càng không biết là vì sao. Cậu muốn tớ nói cái gì? Này.........Này, Sĩ Đức, cậu nhìn xem? Xem thử.........Ôi trời ơi...........".
Ngụy Minh Khải chỉ chỉ chỗ cho Sĩ Đức nhìn, không khỏi ngây người trong khoảng thời gian ngắn, liền nói tài xế chạy xe đến gần.
"Kia...........cái kia không phải..............là nhà Phán Phán sao? Sao...............lại biến thành như vậy?". Tráng Sĩ Đức không thể tin được thở dốc kinh ngạc nói.
"Tập Phi................Tập Phi------------". Ngụy Minh Khải quay ra phía sau, gọi to Tập Phi còn đang ngủ.
"Đã tới chưa?". Ngụy Minh Khải lớn tiếng gọi, Tập Phi bị đánh thức mở mắt ra.
"Kia.............không phải là nhà của Phán Phán sao?". Ngụy Minh Khải xoay người hỏi.
Tập Phi không rõ, cuối cùng ngẩn đầu lên, vừa nhìn thấy cũng bị dọa sợ--------
Này.........Đây là có chuyện gì?
Xảy ra chuyện gì?
Mới ba ngày, anh mới đi có 2, 3 ngày thôi mà, tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
"Không...........". Anh cảm thấy trong nháy mắt toàn thân bị buộc chặt.
Phán Phán, Phán Phán của anh.......
Đi xuống xe, đầu anh rối loạn, trống rỗng.
Đứng im nhìn đống đổ nát của căn nhà, giống như bị hỏa hoạn, khắp nới hoang tàn, không nhìn ra được hình dạng của một biệt thự xa hoa.
Một nỗi bất an chợt dâng lên trong lòng, anh run rẩy đi về phía trước, mở to miệng gọi: "Phán Phán? Phán Phán?".
Không cần, trăm ngàn lần không cần cô xảy ra chuyện gì, Phán Phán của anh không cần xảy ra chuyện gì........
"Phán Phán, Phán Phán......". Tập phi không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp chạy đến căn nhà đổ nát.
"Tập Phi, rất nguy hiểm, cậu bình tĩnh một chút." Ngụy Minh Khải từ phía sau dùng sức giữ chặt lấy Tập Phi đang kích động, không cho anh chạy vào ngôi nhà đang lung lay sắp đổ.
"Buông, Buông........". Anh không ngừng giãy dụa.
"Buông ra......Tớ muốn đi cứu Phán Phán.........Phán Phán............".
Anh không thể khống chế được mở miệng tức giận nói to.
Là ai? Là ai làm cho nơi này biến thành bộ dạng như thế này?
“Cậu đừng vội, nói không chừng bây giờ Phán Phán đang an toàn ở bên nhà cậu."
Ngụy Minh Khải lớn tiếng nói với Tập Phi đang phẫn nộ. Anh thật sự lo lắng Tập Phi sẽ làm ra hành động ngu ngốc.
"Buông......................Con mẹ nó, cậu buông........". Giờ phút này, Tập Phi đều không nghe thấy gì, anh chỉ sốt ruột muốn biết Phán Phán có ở bên trong hay không.
"Sĩ Đức, cậu đứng đó làm gì? Còn không mau tới đây giúp tớ giữ chặt Tập Phi, nhanh lên một chút."
Ngụy Minh Khải thấy mình nhanh chóng không giữ được Tập Phi liền kêu to Tráng Sĩ Đức đang đứng sững sờ.
"Gì? A, được." Bị Sĩ Đức rống như vậy, Sĩ Đức nhanh chóng chạy lại ngăn cản hành động của Tập Phi.
"Tập Phi......".
Lúc này Ngụy Cận đang ở trong nhà của bà, giống như nghe thấy tiếng kêu điên cuồng của con trai, liền nhanh chóng chạy ra cửa.
"Mẹ..............".
Tập Phi vừa nhìn thấy mẹ mình, lập tức dùng sức vùng khỏi hai người bên cạnh, giống như bay chạy tới trước mặt bà, kích động cầm lấy tay bà.
"Tại sao lại như thế này, Phán Phán đâu? Phán Phán có sao không?".
"Phán Phán...........". Vừa nghĩ đến đứa nhỏ kia, Ngụy Cận lắc đầu, nước mắt trào ra.
"Phán Phán rốt cuộc làm sao? Mẹ mau nói đi!". Lòng của Tập Phi giống như bị treo lơ lửng, anh kích động rống to.
"Phán Phán..........Không thấy.......Hai ngày trước, chính là ngày nhà bị cháy, chỉ có một mình Phán Phán ở nhà. Khi cha mẹ nuôi của con trở về, cả căn nhà đều chìm trong biển lửa, không thể đi vào. Chúng ta không biết rốt cuộc Phán Phán có ở trong nhà hay không...........Đã qua hai ngày, gọi điện thoại cho Phán Phán đều không có ai nghe, ngay cả người cũng không tìm thấy, mẹ thấy........Lành ít dữ nhiều. Mẹ nuôi của con không chịu nổi đả kích này, bây giờ đang nằm trong bệnh viện, còn ba và ba nuôi của con thì đang điều tra chuyện này, vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, thực sự quá đột nhiên, không ai nghĩ lại xảy ra chuyện này. Vốn là mẹ nuôi con muốn Phán Phán cùng bọn họ ra ngoài, nhưng Phán Phán không muốn quấy rầy bọn họ, cho nên............Cho nên ở nhà một mình......".
Ngụy Cận chảy nước mắt, lo lắng cho chị em tốt của bà, cũng lo lắng cho con gái nuôi của bà.
Nghe vậy, Tập Phi kinh ngạc lùi về sau.
"Không........Mẹ gạt con.........gạt con.".
Tập Phi dùng sức lắc đầu, trong mắt tiết lộ sự khủng hoảng lúc này của anh.
"Mẹ gạt con..............Phán Phán sẽ không.........Sẽ không...........".
Giống như phát điên, anh không ngừng nhìn mẹ mình rống to.
Không tin, anh không tin.
Phán Phán của anh.........không có khả năng..............
"Tập Phi.............". Ngụy Cận nhìn con trai bị đã kích, chỉ có thể lắc đầu xót xa.
Tất cả mọi người đều lừa anh, bởi vì anh làm Phán Phán khóc, cho nên bọn họ bắt tay cùng nhau trừng phạt anh.
Đúng! Chính là như vậy, chính là như vậy.
"Con gọi cho em ấy..............con gọi cho em ấy......con gọi tới, em ấy sẽ nhận...........con sẽ nói xin lỗi với em ấy vì đã làm em ấy thương tâm, kêu em ấy đừng trừng phạt con nữa, con nói xin lỗi với em ấy, em ấy sẽ tha thứ, sẽ nói cho con biết chỗ em ấy đang trốn, ngay lập tức con có thể tìm được em ấy........Đúng! Con sẽ đi đón em ấy, mang em ấy trở về........".
Run run lấy điện thoại từ trong túi ra, anh lắc đầu không ngừng, muốn chính mình đừng lo lắng.
Anh không tin lời nói của bọn họ, anh không tin.
Phán Phán không có khả năng mất tích như bọn họ nói, cô nhất định là đang giận anh.
Vừa mở di động ra--------
"Tin nhắn? Là tin nhắn!" Trong mắt anh xuất hiện một tia hi vọng.
"Là Phán Phán, nhất định là Phán Phán..........". Tập phi nhanh chóng nghe lại tin nhắn, trong mắt tràn đầy sự mong chờ.
Thời gian giống như dừng lại-------mọi người đều không dám lên tiếng, bọn họ đều cầu mong đáp án sẽ đúng như lời Tập Phi nói.
Nhưng mà...........
Khi âm thanh trong điện thoại truyền đến, trên mặt Tập Phi liền hoảng sợ------------
"Không.....................không cần............". Anh đột nhiên lắc đầu cuồng loạn, nước mắt chảy ra.
Ngay sau đó, anh dùng sức ném điện thoại xuống đất, điên cuồng nói to......
Đó là giọng nói của Phán Phán.
Đó là tiếng cầu cứu của Phán Phán...........
"Là Phán Phán............Em ấy gọi con tới cứu........Muốn con cứu em ấy.....".
Anh toàn thân vô lực quỳ gối, trong tai đều quanh quẩn tiếng cầu cứu đầy hoảng sợ của Phán Phán, anh không dám tưởng tượng lúc ấy Phán Phán đã xảy ra chuyện gì.
Anh dùng sức đánh lên mặt, cảm giác hối hận, đau xót không ngừng truyền tới tim anh.
Nước mắt rơi, những tiếng hô đau đớn không ngừng từ miệng anh truyền ra------------
********************************************
Hai năm sau, trong một tập đoàn khổng lồ.
"Thư kí Dương, tổng giám đốc của cô có ở đây không?". Tráng Sĩ Đức đi ra thang máy, nói với thư kí đang ở ngoài cửa.
"Tráng tiên sinh, tổng giám đốc đang ở bên trong. Có cần tôi đi thông báo không?". Thư kí ân cần hỏi.
"Không cần. Chính tôi có thể đi vào.".
Cười một nụ cười có chút mê người, Tráng Sĩ Đức trực tiếp đi tới văn phòng của Tập Phi.
Cốc cốc cốc--------
"Mời vào." Bên trong truyền đến một giọng nói từ tính trầm thấp.
"Tập Phi, tra ra được." Tráng Sĩ Đức đem tư liệu đặt trên bàn nam nhân trước mặt.
Diêm Tập Phi, tổng giám đốc mới của tập đoàn Đông Khôi, hai năm trước tiếp nhận vị trí của cha anh, anh không ngừng mở rộng công ty, sự giàu có và địa vị xã hội của anh cùng với vẻ đẹp anh tuấn của anh càng làm cho anh trở thành giấc mộng của tất cả cô gái.
"Quả nhiên như cậu dự đoán, Xích Đen đúng là có chủ ý với Đông Khôi, hơn nữa người của bọn chúng cũng đã trà trộn vào đây, chỉ là chưa tìm ra được là ai."
"Phải không?". Diêm Tập Phi trong ánh mắt lộ ra sự nguy hiểm, cầm tư liệu trên tay, một trang cũng không xem,.
Từ khi anh tiếp nhận Đông Khôi, cha anh từng nói với anh, tổ chức này đã tồn tại được nhiều năm rồi.
Mà gần đây công ty thường có gián điệp, điều tra nhiều lần, không nghĩ tới đúng là do tổ chức này quấy phá.
"Tiếp theo làm gì?". Tráng Sĩ Đức hỏi.
"Tiếp theo, sẽ chờ cá cắn câu.". Diêm Tập Phi cười lạnh nói-------
*******************************************
Vào buổi tối, cả công ty bị bao phủ bởi đêm tối dày đặt đến mức không thể nhìn thấy năm ngón tay, một bóng dáng nho nhỏ nhanh chóng từ nhà vệ sinh nữ đi ra ngoài.
Nhờ sự chiếu sáng của ánh trăng, cô nhẹ bước lên cầu thang, đi tới phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
Vì đã biết địa hình của công ty, cho dù không có ánh trăng chiếu sáng, cô vẫn có thể bước đi rất nhanh.
Đi tới văn phòng tổng giám đốc, cô nhanh chóng rút trong áo ra một thanh sắt nhỏ, thuần thục cho vào ổ khóa, khẽ chuyển động.
Vài giây qua, cửa quả nhiên được mở ra.
Đứng ở cửa, nhờ vào ánh trăng, cô cẩn thận nhìn xung quanh.
Không có người.
Khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Mấy tháng qua, tổng giám đốc của tập đoàn Đông Khôi là Diêm Tập Phi không biết xảy ra chuyện gì, nhưng lại yêu cầu là vào buổi chiều các nhân viên đều phải ra về đúng giờ.
Mặc dù hành động của anh có chút kì lạ, nhưng vì muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, mà cô cũng đã cẩn thận quan sát mấy ngày liên tiếp, xác định không có gì khả nghi, cô rốt cuộc quyết định hôm nay sẽ hành động.
Đắc ý cười to, cô gái không hề cảnh giác đi tới ngồi vào ghế, nhanh chóng mở máy tính.
Theo như sự quan sát của cô, cô có 25 phút, 30 phút sau, bảo vệ sẽ đến đây kiểm tra.
Nói cách khác, cô có 25 phút để phá mật mã máy tính, có 3 phút để copy tài liệu, còn lại 2 phút để trốn thoát.
Tính thời gian tốt, dùng sức hít sâu một hơi, cô lập tức vươn các ngón tay nhỏ nhắn, không ngừng bấm các con số để giải mật mã.
Thật lâu sau---------
Cô ảo não phát hiện mình không thể phá mật mã, nhịn không được thất bại kêu to.
"Đáng chết, mật mã của Diêm Tập Phi rốt cuộc là gì?". Cô nâng tay lên nhìn đồng hồ.
"Đáng giận, lại lãng phí một ngày."
Cô đã làm việc ở bộ phận nhận sự được 3 tháng cho nên đã quen thuộc địa hình của Đông Khôi.
Ban ngày làm việc đã mệt muốn chết, buổi tối lại phải đi kiểm tra địa hình, càng làm cô mệt mỏi.
"Tôi không muốn tiếp tục như vậy............".
Vừa nghĩ tới cô phải ở đây thêm một ngày, cô nhịn không được đau khổ rên rỉ.
"Ai nói cho tôi biết mật mã của Diêm Tập Phi rốt cuộc là gì không......?". Cô đưa hai tay lên ôm lấy đầu.
Đột nhiện, trong đầu hiện lên một dãy số.
Nếu không đúng mật mã............
Cô nhìn máy tính, vươn tay thử một lần nữa, cô đem dãy số đánh vào máy.
Qua ba mươi giây------
Tít tít
"Mở? Phá được mật mã?".
Mở to hai mắt nhìn sững sờ, không nghĩ tới cô lại may mắn như vậy, tùy tiện đoán mà cũng đoán trúng.
Quả nhiên mật mã của Diêm Tập Phi là con số thường xuyên xuất hiện trong đầu cô.
Này............này.............thật kì lạ. Nhưng mà, nghĩ nhiều làm gì.
Việc không thể chậm trễ, cô rất nhanh chép tài liệu, nhanh chóng tắt máy.
Thật tốt quá,.............Ở Đông Khôi ba tháng, cuối cùng cũng có kết quả.
Chờ 3 phút, đợi khi dữ liệu hoàn toàn lưu lại tốt, cô đem USB lấy ra, đem cất nó vào trong ngực, chuẩn bị chạy đi.
Chờ sau khi cô về tổng bộ, nhìn xem còn ai dám nói cô vô dụng hay không.
Vừa nghĩ tới sau khi hoàn thành được nhiệm vụ này, cô sẽ được rời khỏi tổ chức, Ngưng Thẩm liền cảm thấy cao hứng, cô nên tỉnh táo, chuyện này để sau.
Đang lúc ngâm nga hát, vui vẻ đứng dậy, tính rời khỏi, đột nhiện một bóng trắng xuất hiện, trong nháy mắt cô ngưng cười.
"Còn muốn chạy sao?". Giọng nói trầm thấp của đàn ông truyền vào tai cô.
Cô cảm thấy được một vật bén nhọn đặt ngay cổ cô, một mùi hương quen thuộc truyền vào mũi cô.
Đáng chết! Vì sao bên trong lại có người? Cô cảm thấy ảo não.
Một câu cũng không nói, cô muốn mình tỉnh táo lại, sau đó nhìn bốn phía, muốn tìm lối thoát.
"Muốn chạy trốn?". Giống như thấy được suy nghĩ của Ngưng Thẩm, giọng điệu lạnh băng của người đàn ông ở phía sau làm cô thấy lạnh cả người.
"Khuyên cô không cần làm chuyện điên rồ, nếu không tôi khó mà đảm bảo cô sẽ không chết trên tay tôi, chỉ cần xẹt qua cái gáy xinh đẹp này."
Nói xong, người đàn ông ở sau lưng Ngưng Thẩm liền nhẹ di chuyển con dao, không cẩn thận làm phía sau cổ cô xuất hiện một vết thương nhỏ.
Một tia máu nhỏ chảy ra từ gáy của Ngưng Thẩm, làm cho làn da trắng mịn của cô càng thêm nổi bật.
Cảm thấy được trên cổ một trận đau đớn, cô cắn răng, trong mắt xuất hiện sát ý.
Cô đưa khủy tay lên, đột nhiên dùng sức đánh về phía người đàn ông, muốn cho anh ta chống đỡ không kịp. Không ngờ, đối phương giống như biết được ý đồ của cô, rất nhanh xuất hiện trước mặt cô, lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai, dùng sức bắt lấy tay cô, đem nó để trên đầu cô, dùng sức nặng của cơ thể, đem ép cô lên cửa sổ sát đất, làm cho cô không thể động đậy.
Diêm Tập Phi? Là anh ta!
Ánh trăng chiếu rõ mặt anh, nhìn thấy biểu tình của Ngưng Thầm, khóe miệng anh nở một nụ cười châm biếm, làm người khác có chút hoảng hốt.
"Thật không ngờ, có thể giải được mật mã của tôi."
Vì ngược sáng, nên Tập Phi không thể nhìn rõ gương mặt của cô gái trước mặt này, nhưng kì lạ, anh thấy cô gái này có loại cảm giác quen thuộc.
"Như thế nào? Không nói lời nào sao?". Anh cuối người, vươn đầu lưỡi, cố ý liếm qua vết thương đang chảy máu trên cổ cô.
"Ưm......" Đầu lưỡi mang theo ẩm ướt chạm vào vết thương của cô, làm cho một trận tê dại khác thường xẹt qua lòng cô.
"Thích không?". Lời nói của anh có chút đen tối, khàn khàn nói.
Ngưng Thẩm dùng sức quay đi, cự tuyệt nhìn vào trong mắt anh.
"Thật bướng bỉnh."
"Như vậy, tôi sẽ nghĩ ra biện pháp làm cô mở miệng."
Rút caravat đang đeo trên cổ, anh đem hai tay Ngưng Thẩm cột ra phía sau, làm cho cô muốn giãy dụa đều không được.
"Cô tốt nhất mở miệng, nếu không tôi không cam đoan sẽ không làm cô bị thương."
"Nếu như tôi bây giờ đang ở trên tay anh, muốn chém muốn giết thì cứ tự nhiên."
Phun ra giọng điệu khinh thường, Ngưng Thẩm cố ép xuống sự sợ hãi trong lòng mình, tự nói với mình hãy dũng cảm lên.
"Tôi như thế nào lại giết cô?". Lắc đầu, anh nhìn Ngưng Thẩm cười cười.
Tuy rằng không thấy rõ mặt cô, nhưng trên người cô tỏa ra hương thơm thơm mát thân thuộc, cô gái này làm anh có một loại cảm giác quen thuộc, làm anh muốn nhìn rõ mặt của cô.
"Vậy anh muốn làm thế nào?". Cô nhìn thẳng vào đôi mắt có thể nhìn thấu người khác của anh. Dù sao cũng đã bị bắt, cô đã sớm đã chuẩn bị tâm lý.
Diêm Tập Phi không nghĩ tới gián điệp mà Xích Đạo phái tới chỉ là một cô gái nhỏ.
"Nói cho tôi biết vị trí của tổ chức của cô ở đâu, do ai đứng đâu?"
"Trừ phi tôi điên rồi!". Cô không nghĩ ngợi lập tức trả lời.
Tuy rằng cô thật sự chán ghét nơi đó, trừ bỏ ngày 3 bữa cơm cũng không đủ, có khi còn bị đánh, nhưng hai năm trước khi cô tỉnh dậy, cô bị mất trí nhớ, nơi đó trở thành ngôi nhà duy nhất của cô.
Tuy là nhận nhiệm vụ này vì muốn đổi lấy tự do, nhưng cô cũng không hi vọng những người khác ở trong tổ chức sẽ bị bắt, có rất nhiều người giống cô, đều vô tội.
"Phải không?". Nghe cô nói như vậy, anh đột nhiên muốn cười.
Cô gái trước mắt này.............Thật sự làm cho anh không muốn dùng biện pháp và thủ đoạn hung ác với cô.
Nhưng mà............Anh có một phương pháp ôn hòa khác.
"Anh đừng mong có thể từ tôi có được tin tức gì, tôi cái gì cũng sẽ không nói."
Dùng sức cắn môi dưới, cô làm ra bộ dáng vừa bướng bỉnh vừa đáng thương.
"A?". Anh dùng lực nắm lấy cằm của cô, hai mắt lợi hại như chim ưng nhìn thẳng vào mắt cô.
"Thử xem thử, tôi có hay không có cách làm cô mở miệng nói ra tin tức."
Nói xong, anh không nói trước cúi thấp người, ngậm đôi môi no đủ của cô, cắn mút không chút dịu dàng.
Nụ hôn của anh bá đạo, cuồng dã, giống như muốn lấy hết hơi thở của cô hít vào cơ thể anh, làm Ngưng Thẩm quên đi hô hấp, cảm giác sắp thở không được.
Giống như đã qua một thế kỷ, Tập Phi phát hiện người dưới thân đã muốn bất tỉnh, mới lưu luyến rời môi cô đi.
Môi cô giống như mật ngọt, anh vừa lòng vươn đầu lưỡi liếm môi mình.
Ngưng Thẩm nhịn không được đỏ mặt, không thể tin được chính cô lại chìn đắm trong nụ hôn đó, cô thống hận cô yếu đuối, nhưng lại cứ như vậy bị anh mê hoặc.
"Lưu manh!". Cắn răng, cô lớn tiếng mắng.
"Tôi lưu manh? Cô vừa rồi không phải rất hưởng thụ sao?".
"Anh..................Anh đừng nói lung tung! Tôi mới không có." Cô trong ngực anh dãy giụa, thầm nghĩ chạy thoát khỏi anh.
"Phải không? Vậy chúng ta xác nhận lại lần nữa!".
Nghĩ đến có thể một lần nữa nhấm nháp ngọt ngào của cô, anh không chút do dự hôn xuống.
"Ưm.........Buông......". Thừa dịp cô mở miệng thì anh liền đưa đầu lưỡi vào, cùng cô triền miên.
Nụ hôn mang theo tình cảm mãnh liệt, làm cho Ngưng Thẩm không biết tại sao không thể phản kháng, chỉ có thể một lần nữa mặc anh xâm nhập và kích thích.
Từ trên người anh tỏa ra hương thơm, mùi hương này khiến cô cảm thấy có một loại cảm giác thân thuộc và an toàn...........
Tại sao có thể như vậy? Thật kì lạ...........
Rốt cuộc, Diêm Tập Phi cũng lưu luyến rời khỏi đôi môi cô, trong mắt anh có sự thỏa mãn và khó hiểu, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở to đang bị bao phủ bởi một lớp sương mù của cô.
Đáng chết! Anh rốt cuộc đang bị cái gì? Chẳng qua chỉ là một nụ hôn, tại sao anh lại thấy mình giống như những chàng trai mới biết yêu, cảm thấy mất khống chế? Nhìn thẳng vào hai mắt chứa sương mù của cô, anh cảm thấy bụng dưới đang rung động mãnh liệt.
"Sự thật luôn thắng lời biện minh, không đúng sao?”.
Mặc dù ý thức được chính bản thân mình mất khống chế, nhưng Diêm Tập Phi vẫn nói lời khiêu khích, trong mắt phát ra dục vọng mãnh liệt.
Nghe vậy, Ngưng Thẩm liền giật mình, cô không ngờ rằng cô lại chìm đắm trong nụ hôn của anh!
Đối với việc cô lại dễ dàng khuất phục trước sự mê hoặc của anh như vậy, làm cô cảm thấy vô cùng xấu hổ và phẫn nộ.
"Người đàn ông đáng giận, buông!". Giống như con mèo hoang nhỏ bị làm cho tức giận, cô dùng toàn lực giãy dụa, nâng chân dùng sức đá về phía anh, hận trên tay cô không có một con dao, cô sẽ đem bộ mặt đùa cợt của anh phá hủy toàn bộ.
"Mèo hoang nhỏ, em đúng là mạnh mẽ." (P/s: Mad xin đổi cách xưng hô nhá, nghe cho nó tềnh thú một xíu. Hắc hắc!).
Động tác của Diêm Tập Phi nhanh hơn so với cô, lập tức dùng chân cản cô, khóe miệng đưa về phía cô, không để ý đến cô lớn tiếng trêu chọc.
"Không cần gọi tôi là mèo hoang, tôi có tên có họ." Cô dùng sức trừng mắt nói.
"A! Như vậy xin hỏi em tên gì?". Anh hứng thú nhìn cô.
"Tôi gọi là..................Tôi tại sao phải nói cho anh biết?!". Cô nâng cao cằm, quay mặt đi.
Cô không phải là kẻ ngốc, làm chuyện xấu mà lại đi khai báo tên của mình, cảm giác giống như ăn trộm tiền, đi vào sở cảnh sát đầu thú vậy.
"Không nói cho anh?". Nhướn mi, trong mắt Diêm Tập Phi bắn ra một tia sáng.
"Anh sẽ khiến chính miệng em phải nói ra cho anh biết."
Vừa nói xong, Diêm Tập Phi nhanh chống hôn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô, cứng rắn cạy đôi môi của cô ra, lửa nóng đưa vào trong miệng cô thăm dò, quấn quýt lấy lưỡi của cô.
"Uhm.......".
"Nói cho anh biết tên của em...........".
"Không............Không cần...............A...............".
Đầu lưỡi ấm áp của anh khẽ liếm vành tai yếu ớt của cô, khiến cô không nhịn được kêu ra tiếng, sau đó anh lại hôn dọc theo vành tai, hôn qua cằm và cắn nhẹ vào cái cổ vừa trắng mịn và mẫn cảm của cô.
Cô không có sức chống cự, cả người bị trói phải dựa vào tấm thủy tinh sau lưng mới có thể làm cho cơ thể của cô không bị té xuống, cô dùng sức cắn môi, cố ngăn mình phát ra âm thanh rên rỉ.
"Buông.................Buông...........". Cô dùng tia lý trí còn lại nhẹ giọng nói.
"Nói cho anh biết tên của em, anh sẽ buông em ra."
"Uhm.........Tôi........Gọi là Ngưng Thẩm.........". Giọng nói của anh phảng phất giống như đang thôi miên cô, dụ dỗ cô khuất phục.
"Nói cho anh biết kẻ chủ mưu đứng đằng sau là ai?". Anh nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai cô.
Nghe vậy, lý trí của cô đột nhiên quay về, cô kinh hoảng (kinh ngạc+ hoảng hốt) kêu to, không ngừng vặn vẹo cơ thể.
"Hỗn đản! Diêm Tập Phi, buông!"
"Đáng chết! không cần lộn xộn.”
Cơ bản chỉ là muốn cô nói ra toàn bộ mọi việc cho anh biết, nhưng cử động bất thình lình của cô làm dục vọng của anh bị đốt lên.
"Nhanh buông ra!". Cô vẫn không nghe lời, ở trong lòng Diêm Tập Phi không ngừng giãy dụa.
"Đáng chết!". Tập phi nổi giận gầm lên một tiếng, đem cô vác lên vai.
"Đây là do em tự chuốt lấy, em phải phụ trách dập lửa cho anh."
Bây giờ không phải là thời điểm để tra hỏi. Anh cắn răng, cố nhịn xuống ý nghĩ rằng ngay tại bàn làm việc này mà muốn cô, anh nhanh chóng đi vào phòng ngủ nhỏ được giấu bên trong phòng làm việc.
"Tớ cảm thấy Tập Phi mấy ngày nay là lạ, rất dễ tức giận."
Tráng Sĩ Đức mất hứng nhỏ giọng oán giận, lại còn cứ 3 phút quay đầu nhìn Tập Phi một cái.
"Đúng vậy. Tớ cũng cảm thấy thế." Ngụy Minh Khải cũng gật đầu đồng ý.
Đâu chỉ kì lạ, cơ bản giống như biến thành người khác, dễ nổi giận, bộ dạng lúc nào cũng nặng nề, hỏi cậu ấy có tâm sự gì phải không thì cậu ấy cũng không nói.
"Tớ cảm thấy Phán Phán cũng rất kì lạ, thật kì lạ.!"
Lúc trước Tập Phi nhờ anh và Ngụy Minh Khải đi đón Phán Phán, hai người đã cảm thấy kì lạ, hiện tại nói không cần phải đưa đón em ấy nữa.
Mà bình thường Tập Phi ở đâu thì Phán Phán sẽ nhất định ở chỗ đó. Nhưng gần đây lại không thấy bóng dáng của cô, cảm thấy vô cùng không quen. Cuối cùng thì hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Uh." Ngụy Minh Khải nghĩ nghĩ rồi lại gật đầu.
"Này! Cậu không cần cứ nói ừ, tốt, đúng theo tớ." Tráng Sĩ Đức chịu không được rống to.
"Nói? Nói cài gì? Tập Phi xảy ra chuyện gì làm sao tớ biết được, cũng đã hơn một tháng không thấy Phán Phán, tớ càng không biết là vì sao. Cậu muốn tớ nói cái gì? Này.........Này, Sĩ Đức, cậu nhìn xem? Xem thử.........Ôi trời ơi...........".
Ngụy Minh Khải chỉ chỉ chỗ cho Sĩ Đức nhìn, không khỏi ngây người trong khoảng thời gian ngắn, liền nói tài xế chạy xe đến gần.
"Kia...........cái kia không phải..............là nhà Phán Phán sao? Sao...............lại biến thành như vậy?". Tráng Sĩ Đức không thể tin được thở dốc kinh ngạc nói.
"Tập Phi................Tập Phi------------". Ngụy Minh Khải quay ra phía sau, gọi to Tập Phi còn đang ngủ.
"Đã tới chưa?". Ngụy Minh Khải lớn tiếng gọi, Tập Phi bị đánh thức mở mắt ra.
"Kia.............không phải là nhà của Phán Phán sao?". Ngụy Minh Khải xoay người hỏi.
Tập Phi không rõ, cuối cùng ngẩn đầu lên, vừa nhìn thấy cũng bị dọa sợ--------
Này.........Đây là có chuyện gì?
Xảy ra chuyện gì?
Mới ba ngày, anh mới đi có 2, 3 ngày thôi mà, tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
"Không...........". Anh cảm thấy trong nháy mắt toàn thân bị buộc chặt.
Phán Phán, Phán Phán của anh.......
Đi xuống xe, đầu anh rối loạn, trống rỗng.
Đứng im nhìn đống đổ nát của căn nhà, giống như bị hỏa hoạn, khắp nới hoang tàn, không nhìn ra được hình dạng của một biệt thự xa hoa.
Một nỗi bất an chợt dâng lên trong lòng, anh run rẩy đi về phía trước, mở to miệng gọi: "Phán Phán? Phán Phán?".
Không cần, trăm ngàn lần không cần cô xảy ra chuyện gì, Phán Phán của anh không cần xảy ra chuyện gì........
"Phán Phán, Phán Phán......". Tập phi không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp chạy đến căn nhà đổ nát.
"Tập Phi, rất nguy hiểm, cậu bình tĩnh một chút." Ngụy Minh Khải từ phía sau dùng sức giữ chặt lấy Tập Phi đang kích động, không cho anh chạy vào ngôi nhà đang lung lay sắp đổ.
"Buông, Buông........". Anh không ngừng giãy dụa.
"Buông ra......Tớ muốn đi cứu Phán Phán.........Phán Phán............".
Anh không thể khống chế được mở miệng tức giận nói to.
Là ai? Là ai làm cho nơi này biến thành bộ dạng như thế này?
“Cậu đừng vội, nói không chừng bây giờ Phán Phán đang an toàn ở bên nhà cậu."
Ngụy Minh Khải lớn tiếng nói với Tập Phi đang phẫn nộ. Anh thật sự lo lắng Tập Phi sẽ làm ra hành động ngu ngốc.
"Buông......................Con mẹ nó, cậu buông........". Giờ phút này, Tập Phi đều không nghe thấy gì, anh chỉ sốt ruột muốn biết Phán Phán có ở bên trong hay không.
"Sĩ Đức, cậu đứng đó làm gì? Còn không mau tới đây giúp tớ giữ chặt Tập Phi, nhanh lên một chút."
Ngụy Minh Khải thấy mình nhanh chóng không giữ được Tập Phi liền kêu to Tráng Sĩ Đức đang đứng sững sờ.
"Gì? A, được." Bị Sĩ Đức rống như vậy, Sĩ Đức nhanh chóng chạy lại ngăn cản hành động của Tập Phi.
"Tập Phi......".
Lúc này Ngụy Cận đang ở trong nhà của bà, giống như nghe thấy tiếng kêu điên cuồng của con trai, liền nhanh chóng chạy ra cửa.
"Mẹ..............".
Tập Phi vừa nhìn thấy mẹ mình, lập tức dùng sức vùng khỏi hai người bên cạnh, giống như bay chạy tới trước mặt bà, kích động cầm lấy tay bà.
"Tại sao lại như thế này, Phán Phán đâu? Phán Phán có sao không?".
"Phán Phán...........". Vừa nghĩ đến đứa nhỏ kia, Ngụy Cận lắc đầu, nước mắt trào ra.
"Phán Phán rốt cuộc làm sao? Mẹ mau nói đi!". Lòng của Tập Phi giống như bị treo lơ lửng, anh kích động rống to.
"Phán Phán..........Không thấy.......Hai ngày trước, chính là ngày nhà bị cháy, chỉ có một mình Phán Phán ở nhà. Khi cha mẹ nuôi của con trở về, cả căn nhà đều chìm trong biển lửa, không thể đi vào. Chúng ta không biết rốt cuộc Phán Phán có ở trong nhà hay không...........Đã qua hai ngày, gọi điện thoại cho Phán Phán đều không có ai nghe, ngay cả người cũng không tìm thấy, mẹ thấy........Lành ít dữ nhiều. Mẹ nuôi của con không chịu nổi đả kích này, bây giờ đang nằm trong bệnh viện, còn ba và ba nuôi của con thì đang điều tra chuyện này, vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, thực sự quá đột nhiên, không ai nghĩ lại xảy ra chuyện này. Vốn là mẹ nuôi con muốn Phán Phán cùng bọn họ ra ngoài, nhưng Phán Phán không muốn quấy rầy bọn họ, cho nên............Cho nên ở nhà một mình......".
Ngụy Cận chảy nước mắt, lo lắng cho chị em tốt của bà, cũng lo lắng cho con gái nuôi của bà.
Nghe vậy, Tập Phi kinh ngạc lùi về sau.
"Không........Mẹ gạt con.........gạt con.".
Tập Phi dùng sức lắc đầu, trong mắt tiết lộ sự khủng hoảng lúc này của anh.
"Mẹ gạt con..............Phán Phán sẽ không.........Sẽ không...........".
Giống như phát điên, anh không ngừng nhìn mẹ mình rống to.
Không tin, anh không tin.
Phán Phán của anh.........không có khả năng..............
"Tập Phi.............". Ngụy Cận nhìn con trai bị đã kích, chỉ có thể lắc đầu xót xa.
Tất cả mọi người đều lừa anh, bởi vì anh làm Phán Phán khóc, cho nên bọn họ bắt tay cùng nhau trừng phạt anh.
Đúng! Chính là như vậy, chính là như vậy.
"Con gọi cho em ấy..............con gọi cho em ấy......con gọi tới, em ấy sẽ nhận...........con sẽ nói xin lỗi với em ấy vì đã làm em ấy thương tâm, kêu em ấy đừng trừng phạt con nữa, con nói xin lỗi với em ấy, em ấy sẽ tha thứ, sẽ nói cho con biết chỗ em ấy đang trốn, ngay lập tức con có thể tìm được em ấy........Đúng! Con sẽ đi đón em ấy, mang em ấy trở về........".
Run run lấy điện thoại từ trong túi ra, anh lắc đầu không ngừng, muốn chính mình đừng lo lắng.
Anh không tin lời nói của bọn họ, anh không tin.
Phán Phán không có khả năng mất tích như bọn họ nói, cô nhất định là đang giận anh.
Vừa mở di động ra--------
"Tin nhắn? Là tin nhắn!" Trong mắt anh xuất hiện một tia hi vọng.
"Là Phán Phán, nhất định là Phán Phán..........". Tập phi nhanh chóng nghe lại tin nhắn, trong mắt tràn đầy sự mong chờ.
Thời gian giống như dừng lại-------mọi người đều không dám lên tiếng, bọn họ đều cầu mong đáp án sẽ đúng như lời Tập Phi nói.
Nhưng mà...........
Khi âm thanh trong điện thoại truyền đến, trên mặt Tập Phi liền hoảng sợ------------
"Không.....................không cần............". Anh đột nhiên lắc đầu cuồng loạn, nước mắt chảy ra.
Ngay sau đó, anh dùng sức ném điện thoại xuống đất, điên cuồng nói to......
Đó là giọng nói của Phán Phán.
Đó là tiếng cầu cứu của Phán Phán...........
"Là Phán Phán............Em ấy gọi con tới cứu........Muốn con cứu em ấy.....".
Anh toàn thân vô lực quỳ gối, trong tai đều quanh quẩn tiếng cầu cứu đầy hoảng sợ của Phán Phán, anh không dám tưởng tượng lúc ấy Phán Phán đã xảy ra chuyện gì.
Anh dùng sức đánh lên mặt, cảm giác hối hận, đau xót không ngừng truyền tới tim anh.
Nước mắt rơi, những tiếng hô đau đớn không ngừng từ miệng anh truyền ra------------
********************************************
Hai năm sau, trong một tập đoàn khổng lồ.
"Thư kí Dương, tổng giám đốc của cô có ở đây không?". Tráng Sĩ Đức đi ra thang máy, nói với thư kí đang ở ngoài cửa.
"Tráng tiên sinh, tổng giám đốc đang ở bên trong. Có cần tôi đi thông báo không?". Thư kí ân cần hỏi.
"Không cần. Chính tôi có thể đi vào.".
Cười một nụ cười có chút mê người, Tráng Sĩ Đức trực tiếp đi tới văn phòng của Tập Phi.
Cốc cốc cốc--------
"Mời vào." Bên trong truyền đến một giọng nói từ tính trầm thấp.
"Tập Phi, tra ra được." Tráng Sĩ Đức đem tư liệu đặt trên bàn nam nhân trước mặt.
Diêm Tập Phi, tổng giám đốc mới của tập đoàn Đông Khôi, hai năm trước tiếp nhận vị trí của cha anh, anh không ngừng mở rộng công ty, sự giàu có và địa vị xã hội của anh cùng với vẻ đẹp anh tuấn của anh càng làm cho anh trở thành giấc mộng của tất cả cô gái.
"Quả nhiên như cậu dự đoán, Xích Đen đúng là có chủ ý với Đông Khôi, hơn nữa người của bọn chúng cũng đã trà trộn vào đây, chỉ là chưa tìm ra được là ai."
"Phải không?". Diêm Tập Phi trong ánh mắt lộ ra sự nguy hiểm, cầm tư liệu trên tay, một trang cũng không xem,.
Từ khi anh tiếp nhận Đông Khôi, cha anh từng nói với anh, tổ chức này đã tồn tại được nhiều năm rồi.
Mà gần đây công ty thường có gián điệp, điều tra nhiều lần, không nghĩ tới đúng là do tổ chức này quấy phá.
"Tiếp theo làm gì?". Tráng Sĩ Đức hỏi.
"Tiếp theo, sẽ chờ cá cắn câu.". Diêm Tập Phi cười lạnh nói-------
*******************************************
Vào buổi tối, cả công ty bị bao phủ bởi đêm tối dày đặt đến mức không thể nhìn thấy năm ngón tay, một bóng dáng nho nhỏ nhanh chóng từ nhà vệ sinh nữ đi ra ngoài.
Nhờ sự chiếu sáng của ánh trăng, cô nhẹ bước lên cầu thang, đi tới phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
Vì đã biết địa hình của công ty, cho dù không có ánh trăng chiếu sáng, cô vẫn có thể bước đi rất nhanh.
Đi tới văn phòng tổng giám đốc, cô nhanh chóng rút trong áo ra một thanh sắt nhỏ, thuần thục cho vào ổ khóa, khẽ chuyển động.
Vài giây qua, cửa quả nhiên được mở ra.
Đứng ở cửa, nhờ vào ánh trăng, cô cẩn thận nhìn xung quanh.
Không có người.
Khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Mấy tháng qua, tổng giám đốc của tập đoàn Đông Khôi là Diêm Tập Phi không biết xảy ra chuyện gì, nhưng lại yêu cầu là vào buổi chiều các nhân viên đều phải ra về đúng giờ.
Mặc dù hành động của anh có chút kì lạ, nhưng vì muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, mà cô cũng đã cẩn thận quan sát mấy ngày liên tiếp, xác định không có gì khả nghi, cô rốt cuộc quyết định hôm nay sẽ hành động.
Đắc ý cười to, cô gái không hề cảnh giác đi tới ngồi vào ghế, nhanh chóng mở máy tính.
Theo như sự quan sát của cô, cô có 25 phút, 30 phút sau, bảo vệ sẽ đến đây kiểm tra.
Nói cách khác, cô có 25 phút để phá mật mã máy tính, có 3 phút để copy tài liệu, còn lại 2 phút để trốn thoát.
Tính thời gian tốt, dùng sức hít sâu một hơi, cô lập tức vươn các ngón tay nhỏ nhắn, không ngừng bấm các con số để giải mật mã.
Thật lâu sau---------
Cô ảo não phát hiện mình không thể phá mật mã, nhịn không được thất bại kêu to.
"Đáng chết, mật mã của Diêm Tập Phi rốt cuộc là gì?". Cô nâng tay lên nhìn đồng hồ.
"Đáng giận, lại lãng phí một ngày."
Cô đã làm việc ở bộ phận nhận sự được 3 tháng cho nên đã quen thuộc địa hình của Đông Khôi.
Ban ngày làm việc đã mệt muốn chết, buổi tối lại phải đi kiểm tra địa hình, càng làm cô mệt mỏi.
"Tôi không muốn tiếp tục như vậy............".
Vừa nghĩ tới cô phải ở đây thêm một ngày, cô nhịn không được đau khổ rên rỉ.
"Ai nói cho tôi biết mật mã của Diêm Tập Phi rốt cuộc là gì không......?". Cô đưa hai tay lên ôm lấy đầu.
Đột nhiện, trong đầu hiện lên một dãy số.
Nếu không đúng mật mã............
Cô nhìn máy tính, vươn tay thử một lần nữa, cô đem dãy số đánh vào máy.
Qua ba mươi giây------
Tít tít
"Mở? Phá được mật mã?".
Mở to hai mắt nhìn sững sờ, không nghĩ tới cô lại may mắn như vậy, tùy tiện đoán mà cũng đoán trúng.
Quả nhiên mật mã của Diêm Tập Phi là con số thường xuyên xuất hiện trong đầu cô.
Này............này.............thật kì lạ. Nhưng mà, nghĩ nhiều làm gì.
Việc không thể chậm trễ, cô rất nhanh chép tài liệu, nhanh chóng tắt máy.
Thật tốt quá,.............Ở Đông Khôi ba tháng, cuối cùng cũng có kết quả.
Chờ 3 phút, đợi khi dữ liệu hoàn toàn lưu lại tốt, cô đem USB lấy ra, đem cất nó vào trong ngực, chuẩn bị chạy đi.
Chờ sau khi cô về tổng bộ, nhìn xem còn ai dám nói cô vô dụng hay không.
Vừa nghĩ tới sau khi hoàn thành được nhiệm vụ này, cô sẽ được rời khỏi tổ chức, Ngưng Thẩm liền cảm thấy cao hứng, cô nên tỉnh táo, chuyện này để sau.
Đang lúc ngâm nga hát, vui vẻ đứng dậy, tính rời khỏi, đột nhiện một bóng trắng xuất hiện, trong nháy mắt cô ngưng cười.
"Còn muốn chạy sao?". Giọng nói trầm thấp của đàn ông truyền vào tai cô.
Cô cảm thấy được một vật bén nhọn đặt ngay cổ cô, một mùi hương quen thuộc truyền vào mũi cô.
Đáng chết! Vì sao bên trong lại có người? Cô cảm thấy ảo não.
Một câu cũng không nói, cô muốn mình tỉnh táo lại, sau đó nhìn bốn phía, muốn tìm lối thoát.
"Muốn chạy trốn?". Giống như thấy được suy nghĩ của Ngưng Thẩm, giọng điệu lạnh băng của người đàn ông ở phía sau làm cô thấy lạnh cả người.
"Khuyên cô không cần làm chuyện điên rồ, nếu không tôi khó mà đảm bảo cô sẽ không chết trên tay tôi, chỉ cần xẹt qua cái gáy xinh đẹp này."
Nói xong, người đàn ông ở sau lưng Ngưng Thẩm liền nhẹ di chuyển con dao, không cẩn thận làm phía sau cổ cô xuất hiện một vết thương nhỏ.
Một tia máu nhỏ chảy ra từ gáy của Ngưng Thẩm, làm cho làn da trắng mịn của cô càng thêm nổi bật.
Cảm thấy được trên cổ một trận đau đớn, cô cắn răng, trong mắt xuất hiện sát ý.
Cô đưa khủy tay lên, đột nhiên dùng sức đánh về phía người đàn ông, muốn cho anh ta chống đỡ không kịp. Không ngờ, đối phương giống như biết được ý đồ của cô, rất nhanh xuất hiện trước mặt cô, lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai, dùng sức bắt lấy tay cô, đem nó để trên đầu cô, dùng sức nặng của cơ thể, đem ép cô lên cửa sổ sát đất, làm cho cô không thể động đậy.
Diêm Tập Phi? Là anh ta!
Ánh trăng chiếu rõ mặt anh, nhìn thấy biểu tình của Ngưng Thầm, khóe miệng anh nở một nụ cười châm biếm, làm người khác có chút hoảng hốt.
"Thật không ngờ, có thể giải được mật mã của tôi."
Vì ngược sáng, nên Tập Phi không thể nhìn rõ gương mặt của cô gái trước mặt này, nhưng kì lạ, anh thấy cô gái này có loại cảm giác quen thuộc.
"Như thế nào? Không nói lời nào sao?". Anh cuối người, vươn đầu lưỡi, cố ý liếm qua vết thương đang chảy máu trên cổ cô.
"Ưm......" Đầu lưỡi mang theo ẩm ướt chạm vào vết thương của cô, làm cho một trận tê dại khác thường xẹt qua lòng cô.
"Thích không?". Lời nói của anh có chút đen tối, khàn khàn nói.
Ngưng Thẩm dùng sức quay đi, cự tuyệt nhìn vào trong mắt anh.
"Thật bướng bỉnh."
"Như vậy, tôi sẽ nghĩ ra biện pháp làm cô mở miệng."
Rút caravat đang đeo trên cổ, anh đem hai tay Ngưng Thẩm cột ra phía sau, làm cho cô muốn giãy dụa đều không được.
"Cô tốt nhất mở miệng, nếu không tôi không cam đoan sẽ không làm cô bị thương."
"Nếu như tôi bây giờ đang ở trên tay anh, muốn chém muốn giết thì cứ tự nhiên."
Phun ra giọng điệu khinh thường, Ngưng Thẩm cố ép xuống sự sợ hãi trong lòng mình, tự nói với mình hãy dũng cảm lên.
"Tôi như thế nào lại giết cô?". Lắc đầu, anh nhìn Ngưng Thẩm cười cười.
Tuy rằng không thấy rõ mặt cô, nhưng trên người cô tỏa ra hương thơm thơm mát thân thuộc, cô gái này làm anh có một loại cảm giác quen thuộc, làm anh muốn nhìn rõ mặt của cô.
"Vậy anh muốn làm thế nào?". Cô nhìn thẳng vào đôi mắt có thể nhìn thấu người khác của anh. Dù sao cũng đã bị bắt, cô đã sớm đã chuẩn bị tâm lý.
Diêm Tập Phi không nghĩ tới gián điệp mà Xích Đạo phái tới chỉ là một cô gái nhỏ.
"Nói cho tôi biết vị trí của tổ chức của cô ở đâu, do ai đứng đâu?"
"Trừ phi tôi điên rồi!". Cô không nghĩ ngợi lập tức trả lời.
Tuy rằng cô thật sự chán ghét nơi đó, trừ bỏ ngày 3 bữa cơm cũng không đủ, có khi còn bị đánh, nhưng hai năm trước khi cô tỉnh dậy, cô bị mất trí nhớ, nơi đó trở thành ngôi nhà duy nhất của cô.
Tuy là nhận nhiệm vụ này vì muốn đổi lấy tự do, nhưng cô cũng không hi vọng những người khác ở trong tổ chức sẽ bị bắt, có rất nhiều người giống cô, đều vô tội.
"Phải không?". Nghe cô nói như vậy, anh đột nhiên muốn cười.
Cô gái trước mắt này.............Thật sự làm cho anh không muốn dùng biện pháp và thủ đoạn hung ác với cô.
Nhưng mà............Anh có một phương pháp ôn hòa khác.
"Anh đừng mong có thể từ tôi có được tin tức gì, tôi cái gì cũng sẽ không nói."
Dùng sức cắn môi dưới, cô làm ra bộ dáng vừa bướng bỉnh vừa đáng thương.
"A?". Anh dùng lực nắm lấy cằm của cô, hai mắt lợi hại như chim ưng nhìn thẳng vào mắt cô.
"Thử xem thử, tôi có hay không có cách làm cô mở miệng nói ra tin tức."
Nói xong, anh không nói trước cúi thấp người, ngậm đôi môi no đủ của cô, cắn mút không chút dịu dàng.
Nụ hôn của anh bá đạo, cuồng dã, giống như muốn lấy hết hơi thở của cô hít vào cơ thể anh, làm Ngưng Thẩm quên đi hô hấp, cảm giác sắp thở không được.
Giống như đã qua một thế kỷ, Tập Phi phát hiện người dưới thân đã muốn bất tỉnh, mới lưu luyến rời môi cô đi.
Môi cô giống như mật ngọt, anh vừa lòng vươn đầu lưỡi liếm môi mình.
Ngưng Thẩm nhịn không được đỏ mặt, không thể tin được chính cô lại chìn đắm trong nụ hôn đó, cô thống hận cô yếu đuối, nhưng lại cứ như vậy bị anh mê hoặc.
"Lưu manh!". Cắn răng, cô lớn tiếng mắng.
"Tôi lưu manh? Cô vừa rồi không phải rất hưởng thụ sao?".
"Anh..................Anh đừng nói lung tung! Tôi mới không có." Cô trong ngực anh dãy giụa, thầm nghĩ chạy thoát khỏi anh.
"Phải không? Vậy chúng ta xác nhận lại lần nữa!".
Nghĩ đến có thể một lần nữa nhấm nháp ngọt ngào của cô, anh không chút do dự hôn xuống.
"Ưm.........Buông......". Thừa dịp cô mở miệng thì anh liền đưa đầu lưỡi vào, cùng cô triền miên.
Nụ hôn mang theo tình cảm mãnh liệt, làm cho Ngưng Thẩm không biết tại sao không thể phản kháng, chỉ có thể một lần nữa mặc anh xâm nhập và kích thích.
Từ trên người anh tỏa ra hương thơm, mùi hương này khiến cô cảm thấy có một loại cảm giác thân thuộc và an toàn...........
Tại sao có thể như vậy? Thật kì lạ...........
Rốt cuộc, Diêm Tập Phi cũng lưu luyến rời khỏi đôi môi cô, trong mắt anh có sự thỏa mãn và khó hiểu, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở to đang bị bao phủ bởi một lớp sương mù của cô.
Đáng chết! Anh rốt cuộc đang bị cái gì? Chẳng qua chỉ là một nụ hôn, tại sao anh lại thấy mình giống như những chàng trai mới biết yêu, cảm thấy mất khống chế? Nhìn thẳng vào hai mắt chứa sương mù của cô, anh cảm thấy bụng dưới đang rung động mãnh liệt.
"Sự thật luôn thắng lời biện minh, không đúng sao?”.
Mặc dù ý thức được chính bản thân mình mất khống chế, nhưng Diêm Tập Phi vẫn nói lời khiêu khích, trong mắt phát ra dục vọng mãnh liệt.
Nghe vậy, Ngưng Thẩm liền giật mình, cô không ngờ rằng cô lại chìm đắm trong nụ hôn của anh!
Đối với việc cô lại dễ dàng khuất phục trước sự mê hoặc của anh như vậy, làm cô cảm thấy vô cùng xấu hổ và phẫn nộ.
"Người đàn ông đáng giận, buông!". Giống như con mèo hoang nhỏ bị làm cho tức giận, cô dùng toàn lực giãy dụa, nâng chân dùng sức đá về phía anh, hận trên tay cô không có một con dao, cô sẽ đem bộ mặt đùa cợt của anh phá hủy toàn bộ.
"Mèo hoang nhỏ, em đúng là mạnh mẽ." (P/s: Mad xin đổi cách xưng hô nhá, nghe cho nó tềnh thú một xíu. Hắc hắc!).
Động tác của Diêm Tập Phi nhanh hơn so với cô, lập tức dùng chân cản cô, khóe miệng đưa về phía cô, không để ý đến cô lớn tiếng trêu chọc.
"Không cần gọi tôi là mèo hoang, tôi có tên có họ." Cô dùng sức trừng mắt nói.
"A! Như vậy xin hỏi em tên gì?". Anh hứng thú nhìn cô.
"Tôi gọi là..................Tôi tại sao phải nói cho anh biết?!". Cô nâng cao cằm, quay mặt đi.
Cô không phải là kẻ ngốc, làm chuyện xấu mà lại đi khai báo tên của mình, cảm giác giống như ăn trộm tiền, đi vào sở cảnh sát đầu thú vậy.
"Không nói cho anh?". Nhướn mi, trong mắt Diêm Tập Phi bắn ra một tia sáng.
"Anh sẽ khiến chính miệng em phải nói ra cho anh biết."
Vừa nói xong, Diêm Tập Phi nhanh chống hôn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô, cứng rắn cạy đôi môi của cô ra, lửa nóng đưa vào trong miệng cô thăm dò, quấn quýt lấy lưỡi của cô.
"Uhm.......".
"Nói cho anh biết tên của em...........".
"Không............Không cần...............A...............".
Đầu lưỡi ấm áp của anh khẽ liếm vành tai yếu ớt của cô, khiến cô không nhịn được kêu ra tiếng, sau đó anh lại hôn dọc theo vành tai, hôn qua cằm và cắn nhẹ vào cái cổ vừa trắng mịn và mẫn cảm của cô.
Cô không có sức chống cự, cả người bị trói phải dựa vào tấm thủy tinh sau lưng mới có thể làm cho cơ thể của cô không bị té xuống, cô dùng sức cắn môi, cố ngăn mình phát ra âm thanh rên rỉ.
"Buông.................Buông...........". Cô dùng tia lý trí còn lại nhẹ giọng nói.
"Nói cho anh biết tên của em, anh sẽ buông em ra."
"Uhm.........Tôi........Gọi là Ngưng Thẩm.........". Giọng nói của anh phảng phất giống như đang thôi miên cô, dụ dỗ cô khuất phục.
"Nói cho anh biết kẻ chủ mưu đứng đằng sau là ai?". Anh nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai cô.
Nghe vậy, lý trí của cô đột nhiên quay về, cô kinh hoảng (kinh ngạc+ hoảng hốt) kêu to, không ngừng vặn vẹo cơ thể.
"Hỗn đản! Diêm Tập Phi, buông!"
"Đáng chết! không cần lộn xộn.”
Cơ bản chỉ là muốn cô nói ra toàn bộ mọi việc cho anh biết, nhưng cử động bất thình lình của cô làm dục vọng của anh bị đốt lên.
"Nhanh buông ra!". Cô vẫn không nghe lời, ở trong lòng Diêm Tập Phi không ngừng giãy dụa.
"Đáng chết!". Tập phi nổi giận gầm lên một tiếng, đem cô vác lên vai.
"Đây là do em tự chuốt lấy, em phải phụ trách dập lửa cho anh."
Bây giờ không phải là thời điểm để tra hỏi. Anh cắn răng, cố nhịn xuống ý nghĩ rằng ngay tại bàn làm việc này mà muốn cô, anh nhanh chóng đi vào phòng ngủ nhỏ được giấu bên trong phòng làm việc.
Bình luận truyện