Bạc Vụ

Chương 61



[61] Bạc Vụ

***

Một đêm không ngủ.

Tiếng sóng biển từ ngoài cửa sổ loáng thoáng truyền tới, kèm theo đó là làn không khí ẩm ướt bị gió biển lùa vào, Quý Vũ Thời khó có thể đi vào giấc ngủ.

Gần tới lúc phải đi làm nhiệm vụ, suy nghĩ của cậu hỗn loạn không có phương hướng, những hình ảnh từng thấy không thể khống chế xuất hiện trong đầu. Cứ tiếp tục như vậy sẽ bất lợi cho nhiệm vụ, cậu phải giữ được trạng thái thật tốt.

Quý Vũ Thời ngồi dậy uống thuốc, cũng không biết ở trong ảo cảnh này thuốc có tác dụng hay không, nói chung là tinh thần của cậu dần tốt hơn.

Chỉ có một mình, lực chú ý rất khó dời đi.

Vì vậy cậu lôi máy chơi game cầm tay Xbox trắng đen của mình ra, không mở đèn, nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ chơi suốt vài tiếng, thẳng tới tận hừng đông mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trong mộng vẫn luông lập đi lập lại những hình ảnh không hề logic, chỉ là những thứ mà cậu đã từng thấy mà thôi.

Chờ đến khi Quý Vũ Thời mở mắt ra, cậu đã trở về khoang thuyền con nhộng.

Lúc đối với chấn động kịch liệt của khoang thuyền cùng màn hình nhiễu sóng, Quý Vũ Thời đã không còn cảm thấy ngạc nhiên.

Âm thanh quen thuộc vang lên [Cảnh báo! Cảnh báo! Ngài đã lệch khỏi tọa độ mục tiêu! Ngài đã lệch khỏi tọa độ mục tiêu!]

[Đo lường được chuyển tiếp phi pháp!]

[Đo lường được chuyển tiếp phi pháp!]

Vài giây sau, khoang thuyền con nhộng an tĩnh trở lại, điều này biểu thị cậu đã nhảy vọt tới mục tiêu mới.

Hệ thống Thiên Khung ngay cả mặt mũi cũng không xuất hiện, ảo cảnh cũng bị thu hồi.

Quý Vũ Thời mở khóa an toàn, cánh tay máy móc ở bên cạnh đưa dịch dinh dưỡng tới, cậu nhận lấy vừa uống vừa chăm chú nhìn bảng điều khiển trong suốt trước mặt.

Trên bảng hiện ra một chuỗi mã loạn, sau đó chuyển thành gợi ý nhiệm vụ của Thiên Khung.

[Hình thức nhiệm vụ: Rubik.]

[Quy tắc nhiệm vụ: Tử vong đào thải.]

[Mục tiêu nhiệm vụ: Ghép lại.]

Những tin tức này chỉ xem qua một lần là đủ.

Quý Vũ Thời tắt bảng điều khiển, sau đó mở cửa khoang thuyền con nhộng đi ra ngoài.

*

Ánh sáng chói mắt, Quý Vũ Thời đưa tay che mắt.

Chờ đến khi thích ứng với tia sáng, Quý Vũ Thời mới phát hiện cảm giác nhức mắt tới từ đâu---- lọt vào trong tầm mắt là một mảng trắng lóa như tuyết, giống như người đang ở trong tuyết địa không hề có vật nào để định hướng, rất khó tìm ra điểm để tầm mắt tập trung.

Trước mặt Quý Vũ Thời không xa trôi nổi một quả cầu màu đỏ, kích cỡ cỡ quả bóng chày, dựa vào sự tồn tại của nó nên cậu mới miễn cưỡng phân biệt được nơi này là một căn phòng vuông vức.

Trần nhà, tường, sàn, tất cả đều là màu trắng.

Bởi vì một nguyên lý nào đó, quả cầu đỏ đang di chuyển ở vị trí chính giữa căn phòng.

Quý Vũ Thời nhìn lại hướng mình tới, khoang thuyền con nhộng ở sau lưng không thấy đâu, thay vào đó là một mặt tường trắng như tuyết.

Đây là mục tiêu nhiệm vụ à?

Lúc này, có người xuất hiện ở bên cạnh cậu.

Giống như hình chiếu hoạt hình toàn tức vậy, trên mặt sàn trắng như tuyết xuất hiện một đôi giày cổ thấp màu đen, sau đó là đồng phục tác chiến màu đen, sau đó là mặt.

Chân trái Lý Thuần nhấc lên rồi đặt xuống đất, xem ra cũng mới từ khoang con nhộng bước ra.

Lý Thuần hỏi: "Quý cố vấn! Đây là đâu vậy?"

Quý Vũ Thời lắc đầu: "Tôi cũng không biết."

Vừa dứt lời.

Đồng đội mặt tròn xuất hiện, thấy tình cảnh trước mắt thì có chút sững sờ, nhanh chóng nhìn ra phía sau.

Lý Thuần cũng quay đầu lại, da gà da vịt nổi cục cục: "Đệt, khoang thuyền con nhộng đâu rồi?!"

Khoang thuyền của bọn họ cũng biến mất giống như khoang của Quý Vũ Thời, hoặc có lẽ ngay lúc mở khoang thuyền ra thì bọn họ đã bước vào nơi này rồi. Giống như lúc mở cửa khoang thuyền vũ trụ ở nhiệm vụ Chaos vậy, một bước tiến vào thành phố kính tượng.

"Này quả thực này một bước bước vào thế giới khác, không cần khe hở khe hiếc gì đó, như vậy chúng ta làm sao hợp tại đây?" Lý Thuần đánh giá một vòng căn phòng: "Tử vong đào thải? Nơi này không có gì cả, làm sao loại?"

Trong phòng có chút an tĩnh, Lý Thuần cười nói: "Nhạc Nhạc đừng sợ! Lần này không có chó hai đuôi đâu!"

Quý Vũ Thời đi một vòng quanh phòng tìm kiếm manh mối, lúc này không ngẩng đầu lên sửa lời Lý Thuần: "Người tới là Thang Kỳ."

Lý Thuần: "?"

Thang Kỳ chịu hết nổi, có chút không hữu nghị xỉa: "Ông vào đội cũng hơn một năm rồi, đây là lần thứ mấy rồi hả?"

"Đệt, hai người dán tên lên đồng phục đi. Lý Thuận giải thích: "Tôi con mẹ nó đâu phài Quý cố vấn, cho dù hai người giống như đúc cũng có thể phân rõ mồn một."

Song sinh ghét nhất là bị người khác nhìn nhầm là người kia.

Thang Kỳ khó chịu, thế nhưng cậu không phải Thang Nhạc, không thích cái gì cũng nói ra miệng, vì thế chỉ buồn bực không lên tiếng.

Thoạt nhìn thì căn phòng này tạm thời an toàn, hơn nữa có ba người ở nên không ai hoảng loạn.

Điểm hấp dẫn sự chú ý nhất chính là quả cầu màu đỏ trôi lơ lửng ở giữa phòng.

Thang Kỳ đi tới, đang muốn đưa tay đụng vào thì Quý Vũ Thời đưa tay cản lại: "Đừng đụng vào nó!"

Thang Kỳ lập tức rụt tay lại: "Xin lỗi."

Cậu quả thực quá lỗ mãng.

Lý Thuần hỏi: "Quý cố vấn, thứ này có phải là cơ quan giết người gì không?"

"Hẳn là không phải."

Quý Vũ Thời đã xem qua quả cầu, bề mặt sáng bóng trơn trượt, thoạt nhìn chỉ là một quả cầu bình thường, thế nhưng cụ thể là gì thì phải chạm vào mới biết.

Cậu nói tiếp: "Hệ thống Thiên Khung không có khả năng đưa chúng ta vào mật thất có bố trí cơ quan để tìm chết, tử vong đào thải sẽ không đơn giản như vậy. Tôi đang nghĩ, quả cầu này xuất hiện ở đây khẳng định có nguyên nhân nào đó."

"Nguyên nhân gì?"

Lý Thuần liền thuận theo mạch suy nghĩ đặt câu hỏi.

Quý Vũ Thời trả lời: "Nơi này không có đường ra, chúng ta bị vây ở đây khẳng định không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ, như vậy nhiệm vụ mà hệ thống Thiên Khung đưa ra cho chúng ta sẽ không có ý nghĩa. Tôi đoán quả cầu này cho dù là cơ quan thì cũng chỉ là mở ra cái gì đó, hoặc là nối liền thông tới đâu đó. Hiện giờ người chưa đủ, chúng ta trước tiên đừng đụng tới nó, chờ tập hợp đủ người rồi tính."

Thang Kỳ hiểu ra: "Hợp lý."

Lý Thuần: "Đúng là hợp lý, em suýt chút nữa cũng chạm vào nó rồi. Như vậy rất có thể chúng ta sẽ bị tản ra."

Quý Vũ Thời ngắn gọn giải thích suy nghĩ của mình xong thì tiếp tục đi một vòng quanh phòng.

Dựa theo bước chân tính toán, mỗi bước là 50cm, đi hết một bức tường cần mười bước.

Như vậy căn phòng này là 5x5, 25 mét vuông.

Cậu ngẩng đầu, độ cao cùng độ rộng của phòng tương đương nhau, nơi này giống như một hình lập phương.

Rubik...

Quý Vũ Thời nghĩ tới hình thức nhiệm vụ, hình lập phương này có phải là một phần của Rubik không?

Mọi thứ vẫn chưa rõ.

Quý Vũ Thời nâng tay nhìn thông tấn khí, tính từ lúc ba người tới căn phòng này thì đã qua năm phút đồng hồ nhưng không thấy có người khác tiến vào.

Cậu có chút lo lắng.

Sau khi Quý Vũ Thời nói vậy, Thang Kỳ đã thử kết nối với mọi người qua tần số kênh chung: "Quý cố vấn, kênh chung không có cách nào kết nối, không thể liên lạc được với nhóm Tống đội."

"Tôi cũng phát hiện, có thể là có quan hệ tới tín hiệu." Quý Vũ Thời gật đầu, hơi nhíu mày: "Hai cậu có nhớ chúng ta tới từ bức tường nào không?"

Thoạt nghe chỉ là một vấn đề đơn giản, thế nhưng nó lại làm Thang Kỳ cùng Lý Thuần giật mình.

Quý Vũ Thời không nói thì bọn họ cũng không phát hiện, sau khi tiến vào phòng này bọn họ vẫn luôn đi tới đi lui, sớm đã không còn ở vị trí cũ.

Bốn bức tường giống như đúc, không có bất kỳ vật nào làm mốc, ngay cả Quý Vũ Thời cũng không thể thông qua ký ức để phân biệt---- bọn họ ngay cả tới từ hướng nào cũng không thể xác định.

Thang Kỳ: "Em không nhớ rõ, đệt."

Lý Thuần: "Em cũng vậy!!"

Hai người vô thức đi tới chạm vào tường, muốn tìm ra điểm bất đồng, thế nhưng tay chỉ cảm nhận được một mảnh trơn bóng.

Bốn bức tường không có cửa, cũng không có cửa ra nào khác.

Hai người đều không hiểu là chuyện gì.

Bọn họ không biết, đây cũng là lần đầu tiên Quý Vũ Thời không thể thông qua ký ức hồi tưởng để tìm kiếm tin tức hữu dụng, vì thế mới hỏi như vậy.

Lý Thuần sờ bốn bức tường một lượt rồi triệt để từ bỏ, ngày càng cảm thấy độ khó lv max của nhiệm vụ này, dứt khoát ngồi xuống sàn: "Đừng nghĩ nữa, chờ chút đi, chờ Tống đội tới thì chúng ta sẽ biết mình tới từ bức tường nào."

Quý Vũ Thời không nói gì.

Thoạt nhìn như đang suy tư.

"Chờ thôi, bọn họ sẽ tới." Lý Thuần lại nói: "Nhất định là vì chuyến nhảy vọt khác nhau nên thời gian bị chênh lệch. Giống như lần chúng ta rơi xuống bãi rác ấy, khi đó không phải từng người từng người rơi xuống à?"

Có khả năng này.

Thang Kỳ biểu thị tán thành: "Ông nói có lý, chỉ là không biết phải chờ bao lâu."

Lý Thuần vẫn còn nhớ kỹ lời cảnh báo trước khi đi làm nhiệm vụ: "Cứ chờ thôi, dù sao chúng ta cũng không thể cứ bỏ đi như vậy, lỡ như chết trước thì sẽ kéo thấp tỷ lệ thành công của đội.

Có Quý Vũ Thời ở, hai người làm đồng đội cũng không quá hoảng loạn.

Thế nhưng xét về vũ lực thì bọn họ cần đội trưởng Tống Tình Lam. Một người nhiều mưu trí, một người thi hành, hai người chính là tổ hợp hoàng kim trong mắt đồng đội.

Hơn nữa, không biết vì sao, bọn họ cứ cảm thấy lúc Tống Tình Lam không có mặt, Quý Vũ Thời lạnh nhạt hơn hẳn, không có sức sống như khi Tống Tình Lam ở.

Kỳ thực hai người mong ngóng Tống đội tới hơn ai hết.

*

Sau một tiếng.

Trong căn phòng kín không có bất kỳ vật gì, sự chờ đợi tựa hồ không có hồi kết làm cảm xúc bất an bị phóng đại, ba người bắt đầu có chút phiền não.

Lý Thuần nói nhiều nhất, lúc đầu còn câu có câu không nói chuyện phiếm với bọn họ.

Thế nhưng Thang Kỳ là người hướng nội, Quý Vũ Thời cũng ít nói, Lý Thuần nói một hồi miệng khô lưỡi khô, cảm thấy nhàm chán cũng không nói thêm nữa.

"Còn chờ nữa hả?" Lý Thuần chịu hết nổi: "Em có cảm giác bọn họ sẽ không tới."

Quý Vũ Thời ngồi trong góc phòng cầm Xbox chơi xếp gạch, bức tường trắng tinh làm nổi bậc làn da trắng gần như trong suốt cùng vẻ mặt lãnh tĩnh. Nghe thấy câu hỏi, cậu không chút tiếc nuối thu hồi máy chơi game: "Có thể bọn họ đã tới nơi khác."

Thang Kỳ: "Còn có nơi khác sao?"

Quý Vũ Thời: "Khẳng định là có. Thiên Khung đã nói đây là nhiệm vụ nhiều người, vì thế nơi này nhất định không chỉ có đội chúng ta. Thế nhưng chúng ta cũng không tình cờ gặp ai khác, chứng tỏ bọn họ đang ở nơi khác."

Thiên Khung mọi thời đại này nếu đã bố trí nhiệm vụ như vậy thì người tham gia sẽ tới vị trí theo số tương ứng của mình.

Đợi lâu như vậy đã có thể khẳng định khả năng nhóm Tống Tình Lam đã bị đưa tới nơi khác.

Nói liền làm.

Thang Kỳ đi tới, quyết định thử tiếp xúc với viên cầu màu đỏ kia.

Thang Kỳ chạm nhẹ vào nó, đột nhiên lòng bàn tay có cảm giác nặng, quả cầu cư nhiên rớt luôn vào tay cậu.

Mọi người trong phòng nín thở chờ xem, chỉ sợ có gì phát sinh.

May mắn, chẳng có gì xảy ra.

Thứ này thoạt nhìn giống như một quả cầu bình thường.

Quý Vũ Thời từ trong góc phòng đứng dậy, đi tới trung tâm.

"Tui xem chút." Lý Thuần đứng bên cạnh Thang Kỳ nhận lấy quả cầu đỏ, lăn qua lộn lại quan sát: "Chỗ này hình như hơi mềm này-----đệt!!"

"Tít-----"

Một tiếng vang nhỏ, trên sàn đột nhiên xuất hiện một cái lỗ tròn, Thang Kỳ cùng Lý Thuần không kịp đề phòng nháy mắt bị rớt xuống.

Quý Vũ Thời biến sắc, bổ nhào tới nhưng không chụp được.

"Đệt!"

Quý Vũ Thời cũng nhịn không được bùng nổ câu cửa miệng của đội bảy, không chờ cậu kịp nhìn rõ tình cảnh bên dưới, lại tít một tiếng, cái lỗ tròn kia khép lại.

Cùng lúc đó, quả cầu đỏ giống như có lực đàn hồi một lần nữa bắn trở lại.

Nó quay về giữa không trung, vững vàng lơ lửng ở đó.

Đồng đội sinh tử chưa biết, Quý Vũ Thời túa mồ hôi lạnh, lập tức cầm lấy nó, lui về sau mấy bước, quan sát nơi Lý Thuần bảo là mềm hơi.

Trên quả cầu có một cái nút ẩn hình, không phải một mà là sáu.

Quý Vũ Thời tùy tiện nhấn một cái, "tít" một tiếng, chỉ thấy bức tường trước mặt xuất hiện một cái lỗ tròn lớn cỡ một mét vuông.

Sáu nút đại biểu cho sáu mặt của căn phòng.

Thì ra nó thật sự là chìa khóa mở cửa.

Quý Vũ Thời lần thứ hai thử lại, lỗ tròn dưới sàn một lần nữa xuất hiện.

"Hai cậu thế nào?!"

Quý Vũ Thời lo lắng nhìn xuống bên dưới.

Giống như tưởng tượng của cậu, bên dưới cũng là một căn phòng, cũng có tường và sàn trắng tinh.

Chính là căn phòng trống rỗng.

Lý Thuần cùng Thang Kỳ rơi xuống ngay trước mắt cậu cư nhiên đã biến mất.

[end 61] 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện