Bạch Kiếm Linh Mã
Chương 18: Bạch kiếm chủ thọ thương, thất kiệt hiệp hiện thân
Vân Dật Long cười ảo não:
- Triển cô nương khích động quá rồi, trên đời có buổi tiệc nào mà không tàn, sớm muộn gì chúng ta cũng phải chia tay thôi.
Bao tình cảm chất chứa trong lòng bây giờ đã bộc phát, Triển Ngọc Mai quên mất sự tôn nghiêm của người con gái, chỉ nghĩ đến một điều là không thể rời xa Vân Dật Long, mặt nàng ràn rụa nước mắt, ngước lên với giọng van vĩ nói:
- Vân đệ, hai ta có thể không rời xa nhau, chỉ cần Vân đệ bằng lòng cho tôi đi theo cùng, tôi biết Vân đệ hãy còn ghi hận trong lòng, Vân đệ tôi biết phải giải thích sao đây? Mặc dù tất cả đều do sự hiểu lầm, nhưng đã trở thành sự thật. Vân đệ hãy trừng phạt tôi đi, chỉ có cách đánh mắng tôi thì tôi mới cảm thấy là Vân đệ quả thật không còn hận tôi nữa...
Vân Dật Long mặt có vẻ co giật kích động, sau hồi não nùng lắc đầu, khẽ vỗ lên bờ vai rung động của Triển Ngọc Mai, giọng thành khẩn nói:
- Vân mỗ rất hiểu nỗi lòng của cô nương lúc ấy, không bao giờ ghi hận cô nương đâu!
Triển Ngọc Mai vẻ mặt có phần tươi hơn, đăm đăm nhìn Vân Dật Long nói:
- Vân đệ... không ghi hận tôi thật ư?
Gương mặt kiều diễm của nàng lúc này trông thật tội nghiệp, Vân Dật Long bất giác định đưa tay lau nước mắt cho nàng, bỗng như nhớ ra điều chi đó, liền nén lại và vội rời mắt đi nơi khác nói:
- Thật, Vân mỗ không dối gạt cô nương đâu, hãy trở về...
Triển Ngọc Mai biết Vân Dật Long định nói gì, vội ngắt lời:
- Vân đệ biết tôi vui mừng đến nhường nào không?
Bỗng tựa đầu vào Vân Dật Long, vẻ mặt mơ màng nói tiếp:
- Kể từ lúc Vân đệ rời khỏi tôi tại Phong Hà Lĩnh, tôi đã quyết định phải truy tìm Vân đệ, nhưng biết Vân đệ gặp tôi nhất định sẽ lẩn tránh. Do đó, tôi cải dạng nam trang bám theo Vân đệ, mãi đến khi Vân đệ gặp hai vợ chồng Lục Tùng Thanh thì tôi mới tìm được cơ hội tiếp cận. Lòng đang vui mừng được cận kề bên Vân đệ, ngờ đâu đến đây suýt nữa tôi làm hại Vân đệ rồi. Vân đệ đâu hiểu, khi thấy Vân đệ động thủ với hai lão ma ấy, lòng tôi đã tuyệt vọng siết bao, đầu óc hoàn toàn trống rỗng...
Nghe Triển Ngọc Mai bày tỏ nỗi niềm Vân Dật Long đâu phải kẻ ngu ngốc mà không hiểu tâm ý nàng, nhưng chàng có thể đón nhận chăng? Chẳng phải không cảm mến nàng nhưng chàng còn đang có quá nhiều việc phải làm, biết bao nguy hiểm đang đợi chàng. Nghĩ đến ân đức tăng tổ nàng, và cũng vì cảm mến nàng, lý trí đã bảo chàng biết cần phải làm gì.
Vân Dật Long hít một hơi thật sâu, cố nén niềm xao động trong lòng khẽ nói:
- Triển cô nương, nếu suy nghĩ kỹ thì cô nương sẽ nhận thấy hành động của cô nương thật hết sức là không đáng, trên cõi đời này có ai thích gần gũi với một người hai tay nhuốm đầy máu tanh đâu, phải không nào?
Triển Ngọc Mai khẽ run người, chầm chậm rời đầu khỏi ngực Vân Dật Long, đăm mắt nhìn chàng, trịnh trọng nói:
- Vân đệ từng bảo là mình không bao giờ nói dối, vậy chứ trong lòng Vân đệ có đúng như lời đã nói không?
Vân Dật Long vội dời ánh mắt đi, thoáng ngẫm nghĩ rồi nói:
- Dù đúng hay không thì đó cũng là sự thật!
Triển Ngọc Mai thoáng ngẩn người:
- Vân đệ khéo nói lắm, nhưng dù Vân đệ có lảng tránh tôi cũng biết vì sao Vân đệ đã thốt ra những lời nói gây tổn thương đến lòng tự trọng của tôi như vậy, Vân đệ tin chăng?
Vân Dật Long không dám tiếp xúc với ánh mắt nàng, chàng sợ ánh mắt rừng rực ấy sẽ thiêu rụi ý nghĩ của mình, cười nhạt nói:
- Triển cô nương bảo tại hạ tin gì?
Triển Ngọc Mai bỗng ré lên:
- Vân đệ hãy nhìn thẳng vào mắt tôi đi!
Vân Dật Long đành chầm chậm di chuyển ánh mắt vào mặt Triển Ngọc Mai, khi hai ánh mắt vừa tiếp xúc nhau, bỗng nghe Triển Ngọc Mai nói khẽ:
- Vân đệ, tôi biết... tôi biết vì thương tôi nên Vân đệ mới không muốn tôi theo Vân đệ vào sinh ra tử, do đó Vân đệ đã quên mất sự hiện hữu của bản thân, hạ thấp giá trị của mình, tìm đủ mọi cách để làm cho tôi căm ghét Vân đệ. Vân đệ, Mai tỷ đâu phải là kẻ ngu ngốc, vì vậy Mai tỷ đâu thể từ bỏ một người đã thật dạ thương yêu và luôn lo lắng cho mình.
Đoạn lại nhào vào lòng Vân Dật Long, ngước mắt lên lẩm bẩm:
- Vân đệ, ngay từ buổi đầu gặp gỡ là Mai tỷ đã hiểu rõ con người của Vân đệ rồi. Mai tỷ cảm thấy đã tìm được một người tri kỷ trong cõi đời mênh mông...
Nàng chầm chậm rúc đầu vào lòng Vân Dật Long.
Vân Dật Long khẽ vuốt vai Triển Ngọc Mai, lòng băn khoăn, buông tiếng thở dài nặng nề nói:
- Mai... Mai tỷ, ôi! Mai tỷ hiểu được như vậy cũng tốt, Mai tỷ theo Vân Dật Long ngàn dặm đến đây, Vân Dật Long cũng hiểu được nỗi lòng của Mai tỷ, nếu quả thật Mai tỷ hiểu cho Vân Dật Long, xin Mai tỷ hãy trở về Bằng Thành thì hơn.
Triển Ngọc Mai chẳng chút suy nghĩ, lắc đầu nói:
- Mai tỷ không sợ chết mà chỉ sợ sanh ly. Vân đệ, Mai tỷ chỉ cần còn một hơi thở, quyết không bao giờ xa rời Vân đệ.
Bỗng chỏi tay vào ngực Vân Dật Long dang ra, nghiêm mặt nói:
- Vân đệ hãy ngồi xuống mau!
Vân Dật Long ngạc nhiên:
- Sao vậy?
- Điều thương! Nghe lời Mai tỷ ngồi xuống mau, chúng ta đã mất quá nhiều thời gian rồi.
Vân Dật Long lùi sau một bước:
- Dật Long đâu có thọ thương.
Triển Ngọc Mai nghiêm giọng:
- Vân đệ đừng dối Mai tỷ, lúc đầu vì sợ Vân đệ không chịu nhận nên không dám đề cập, giờ thì chẳng còn sợ Vân đệ không vâng lời tỷ tỷ nữa, bởi Vân đệ đã hiểu lòng Mai tỷ rồi.
Đoạn liền tới nắm lấy tay Vân Dật Long bắt chàng phải ngồi xuống, hệt như một người vợ hiền thân thiết.
Thốt nhiên, một chuỗi cười đinh tai nhức óc từ trong rừng vang lên:
- Ha ha... quả là trời không phụ lòng người, cuối cùng rồi lão phu cũng gặp được chủ nhân Bạch Kiếm Linh Mã!
Vừa dứt lời, một lão nhân tóc bạc, khăn đen che mặt đã xuất hiện bên bờ khe suối như một cơn lốc.
Trông thấy thân pháp nhẹ nhàng của đối phương, Vân Dật Long bất giác giật mình, liền nghĩ ngay đến nội thương của mình, song vẫn điềm tĩnh cười lạnh lùng:
- Bằng hữu đến từ Chính Nghĩa Nhai!
Lão nhân bịt mặt cười dài:
- Vậy đủ thấy Vân đại hiệp không hề xa lạ đối với người của Chính Nghĩa Nhai, nếu lão phu đoán không lầm, nhất định Vân đại hiệp đã từng gặp đồng đạo của Chính Nghĩa Nhai tại đâu rồi?
Vân Dật Long cười khảy:
- Đúng vậy, Vân mỗ đã đưa ba tốp bằng hữu trên Chính Nghĩa Nhai xuống Diêm La Điệp rồi!
Lão nhân thản nhiên cười:
- Vân đại hiệp trẻ tuổi anh hùng, lời lẽ thẳng thắn và sắc bén, lão phu hết sức bái phục. Nhưng lão phu đã vượt ngàn dặm đến đây, chẳng hay Vân đại hiệp xử lý lão phu bằng cách nào?
Vân Dật Long cười khảy:
- Đối với người của Chính Nghĩa Nhai, Vân mỗ xem như nhau cả, tôn giả hỏi thật thừa thãi.
- Hắc hắc, khá lắm, vậy thì phiền Vân đại hiệp ra sức cho.
Đoạn chậm rãi buông tiếng cười khảy, vừa cất bước, bỗng nghe Triển Ngọc Mai nói:
- Vân đệ, để Mai tỷ xử lý lão ta cho!
Lão nhân bịt mặt cười khảy:
- Vân đại hiệp ngươi không được khỏe chứ gì?
Vân Dật Long cười khinh miệt:
- Nếu Vân mỗ đoán không lầm, đó chính là nguyên nhân mà tôn giả bây giờ mới hiện thân, rất tiếc là hai vị bằng hữu vừa rồi đã quá nóng nảy nên đã đi trước một bước, không thì chắc chắn họ sẽ nói ra được câu giải đáp chính xác.
Lão nhân bịt mặt thoáng ngớ người, đoạn cười vang:
- Ha ha... cao kiến của Vân đại hiệp quá đáng bội phục, hai vị đồng đạo kia tuy đi trước một bước, nhưng Vân đại hiệp cước trình nhanh, lão phu tin là sẽ đuổi kịp họ, rồi họ sẽ cho Vân đại hiệp biết là mình đã đoán đúng hay sai.
Ngưng chốc lát, nói tiếp:
- Vân đại hiệp còn nghĩ đến điều chi nữa vậy?
Vân Dật Long lạnh lùng quét mắt nhìn quanh:
- Tôn giá nên gọi các vị bằng hữu ra đây đi!
Lão nhân bịt mặt giật mình:
- Vân đại hiệp nhĩ lực thật kinh người!
Vân Dật Long cười khảy:
- Chẳng cần nghe Vân mỗ cũng biết.
- Vân đại hiệp căn cứ vào đâu?
Vân Dật Long cười khỉnh:
- Chỉ cần căn cứ vào thân phận địa vị người sai khiến của tôn giá, Vân mỗ cũng đủ biết tôn giá không bao giờ có đủ can đảm dám một mình đối diện với “Bạch Kiếm Linh Mã” Vân Dật Long này.
Lão nhân bịt mặt cười tức tối:
- Với tình huống hiện tại của Vân đại hiệp, không nhận thấy hơi quá đáng hay sao?
Vân Dật Long buông giọng sắc lạnh:
- Sự thật có thể chứng minh!
Đoạn chậm rãi đi đến gần lão nhân bịt mặt, thần thái hết sức lạnh lùng và bình thản.
Triển Ngọc Mai mấp máy môi như định lên tiếng khuyên can, nhưng không thốt ra khỏi miệng, bởi nàng quá hiểu cá tính của Vân Dật Long.
Lão nhân bịt mặt cười khảy:
- Vân đại hiệp gan dạ lắm!
Vân Dật Long cười sắc lạnh:
- Tôn giá động thủ trước được rồi!
Khoảng cách đã gần không đầy tám thước, nhưng Vân Dật Long vẫn không dừng bước.
Triển Ngọc Mai song chưởng sớm đã dồn đầy công lực, mắt không chớp nhìn vào hai người, ra chiều hết sức căng thẳng.
Lão nhân bịt mặt sau một hồi do dự, bỗng bất giác lùi lại sau một bước.
Vân Dật Long cười khảy:
- Hồ quần cẩu đảng của tôn giá ở ngay đây mà tôn giá không dám ra tay ư?
Đôi mắt sau mảnh khăn của lão nhân bịt mặt bất giác quét nhìn xung quanh, lòng thầm nôn nóng, lại lùi thêm bước nữa, lạnh lùng nói:
- Vân đại hiệp, lão phu đã tìm đến đây, nhất định sẽ không để đại hiệp phải thất vọng đâu.
Miệng tuy nói vậy song vẫn không ra tay.
Khoảng cách đã rút ngắn còn chừng năm thước, Vân Dật Long vẫn không dừng bước đanh giọng nói:
- Tôn giá, ai động thủ trước?
Lão nhân bịt mặt chùng lòng, lại bất giác quay đầu quét nhìn quanh.
Vân Dật Long đanh giọng tiếp:
- Tôn giá hãy chuẩn bị!
Bốn bề vắng lặng, lão nhân bịt mặt đành bấm bụng cười khảy:
- Vân đại hiệp có tự tin chăng?
Đồng thời đã dồn đầy công lực.
- Tôn giá đừng kéo dài thời...
Vân Dật Long chưa dứt lời, chợt nghe lão nhân bịt mặt quát to:
- Họ Vân kia, nằm xuống ngay!
Dứt lời chưởng lực đã như bài sơn đảo hải ập tới, uy thế thật khủng khiếp.
Trong tiếng cười âm trầm, Vân Dật Long đã nhanh nhẹn tạt chéo sang bên, thoát khỏi phạm vi chưởng lực của đối phương, gằn giọng nói:
- Những bằng hữu trên Chính Nghĩa Nhai quả nhiên người nào võ nghệ cũng siêu phàm.
Lão nhân bịt mặt giàu kinh nghiệm chiến đấu, hụt một chưởng liền sấn tới một bước, trong tiếng quát vang hai tay bỗng vung ngược ra sau với chiêu “Đao Đả Kim Chung”, người theo chưởng thế quay phắt lại, ứng biến nhanh không tả.
Tay lão ứng biến nhanh, song bóng Vân Dật Long đã biến mất, bất giác ngẩn người, ngay khi ấy bỗng nghe tiếng nói Vân Dật Long vang lên trên đỉnh đầu:
- Bằng hữu hãy nạp mạng đi thôi!
Lão nhân bịt mặt lặng người, trán toát mồ hôi lạnh, song chẳng chút chần chừ, song chưởng lẹ làng vung lên, đồng thời hai mắt cũng ngước lên nhìn.
Những thấy một vòng tròn màu đỏ ập nhanh xuống, chưởng lực của mình đến gần vòng tròn đỏ bỗng tan biến, lão kinh hoàng kêu lên:
- Ôi! Viêm Dương...
Vòng tròn đỏ thoắt cái biến thành màu vàng, liền một tiếng rũ thảm thiết đã cắt câu nói của lão nhân bịt mặt, rồi tất tả quay về với sự yên lặng.
Vân Dật Long hạ xuống cạnh tử thi của lão nhân bịt mặt, hai chân vừa chạm đất, người bất giác loạng choạng lùi sau một bước.
Ngay khi ấy, trong rừng bỗng vang lên một tiếng cười âm trầm và đắc ý:
- Ha ha... Vân đại hiệp đã thọ thương khắc địch, thật đáng kính phục.
Dứt tiếng, một lão nhân khác từ trong rừng phóng ra, theo sau là sáu lão nhân áo đen bịt mặt.
Vân Dật Long thầm kinh hãi, song vẫn điềm nhiên quét mắt nhìn bảy người và nói:
- Cuối cùng thì các vị cũng đã lộ diện.
Triển Ngọc Mai giật mình, vội phi thân đến đứng cạnh Vân Dật Long.
Lão nhân hiện thân đầu tiên cười khảy:
- Vân đại hiệp đã phải chờ quá lâu!
Vân Dật Long cười nhạt, đưa tay chỉ tử thi dưới đất:
- Vị bằng hữu này đã phải chờ quá lâu thì đúng hơn!
Lão nhân ơ hờ quét mắt nhìn tử thi dưới đất:
- Vân đại hiệp ra tay quá nhanh đó chứ!
Vân Dật Long cười khỉnh:
- Chẳng phải Vân mỗ nhanh tay, mà là vị bằng hữu này quá nóng nảy nên đã trở thành viên gạch đo đường cho các vị.
Bảy lão nhân nghe nói cùng giật mình ngưng chốc lát, lão nhân hiện thân đầu tiên cười to:
- Ha ha... Vân đại hiệp mới xuất đầu giang hồ, võ công và cơ trí đã lừng lẫy khắp võ lâm, khiếp giới đồng đạo, ai nấy đều phập phồng lo sợ, hôm nay gặp được, quả nhiên tin đồn chẳng ngoa. Vân đại hiệp đã biết đồng bọn này của lão phu đã trở thành viên gạch đo đường cho bảy bọn ta, chẳng hay Vân đại hiệp cho rằng đã dọ rõ đường hay chưa?
- Chư vị đã hiện thân rồi, Vân mỗ chẳng cần phải đoán nữa.
- Vậy là bọn ta đã dọ rõ đường rồi! Vân đại hiệp có muốn nhìn xem mặt thật của bọn ta chăng?
Vân Dật Long cười khảy:
- Có lẽ bảy vị biết là tôn dung của mình có thể khiến cho Vân mỗ kinh ngạc.
- Lão phu quả có nghĩ như vậy. Tuy nhiên, Vân Dật Long, ngươi nên biết người của Chính Nghĩa Nhai không bao giờ với mặt thật để gặp kẻ khác, vì vậy sau khi ngươi đã nhìn thấy, bọn ta cần phải có sự bảo đảm của ngươi, không thể nào truyền cho người khác được nữa.
Vân Dật Long thản nhiên cười:
- Bảy vị dám hiện hình tất nhiên đã nắm chắc diệt trừ được Vân mỗ, nếu vậy thì còn lo gì Vân mỗ loan truyền với kẻ khác nữa?
- Ha ha, Vân Dật Long, ngươi lại nói đúng nữa rồi!
Lão nhân hiện thân đầu tiên dứt lời, chầm chậm đưa tay lên nắm khăn che mặt nói tiếp:
- Vân Dật Long, ngươi còn nhận ra lão phu chăng?
Đoạn liền kéo khăn che mặt xuống, hiện ra một khuôn mặt đầy vết nhăn, mày rậm tam giác, miệng to mũi ó, trông vô cùng nham hiểm.
Vân Dật Long mặt liền bừng sát cơ, mắt giăng đầy tia máu rực hung quang nhìn chốt vào gương mặt gian ác kia, gằn giọng nói:
- Vân mỗ thật cảm tạ trời cao có mắt đã phù hộ cho tôn giá sống đến ngày hôm nay.
Lão nhân ấy cười khảy:
- Vân tiểu nhi, người phải cảm ta trời cao chính là lão phu, bởi ngươi là mầm họa đã khiến cho người của Chính Nghĩa Nhai nơm nớp lo sợ trong bao năm qua, giờ thì những đã lọt vào tay lão phu rồi.
Vân Dật Long tiến tới một bước, giọng sắc lạnh:
- Tôn giá đã hiện thân quá sớm!
- Để muộn lão phu sẽ không giải trừ được mối hận lòng đã chất chứa trong bao năm qua. Ngươi có cần xem mặt họ không?
Vân Dật Long cố nén lửa căm thù:
- Họ là bạn thâm giao của tôn giá chứ gì?
- Không sai, và cũng có thể nói là những người bạn không bao giờ xa rời nhau. Các vị huynh đệ, hãy lộ diện đi!
Lập tức, sáu người kia cùng tháo khăn che mặt. Vân Dật Long chầm chậm quét mắt nhìn mặt họ, đoạn âm trầm nói:
- Đều là những bộ mặt quen thuộc cả!
Triển Ngọc Mai bỗng buột miệng nói:
- Cửu Nghi Thất Kiệt!
Lão nhân hiện thân đầu tiên cười lạnh lùng:
- Cô nương lẽ ra không nên đi cùng với hắn.
Triển Ngọc Mai đanh mặt:
- Theo bổn cô nương thì chính bảy vị đã tự tìm lấy cái chết.
Cửu Nghi Thất Kiệt cùng sửng sốt, hai ba người đồng thanh nói:
- Cô nương là ai?
Triển Ngọc Mai liếc nhìn Vân Dật Long đáp:
- Bằng Thành Bạch Phụng.
Cửu Nghi Thất Kiệt cùng tái mặt, kinh hãi đồng thanh nói:
- Bằng Thành Bạch Phụng?
Vẻ đắc ý trên mặt bảy người lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ kinh khiếp, có lẽ bây giờ họ đã hối hận là không nên hiện thân trước khi hiểu rõ lai lịch của thiếu nữ này?
Triển Ngọc Mai nhích gần Vân Dật Long thêm một bước nữa, với giọng dịu dàng nói:
- Vân đệ, Mai tỷ bắt lấy bọn họ để cho Vân đệ xét xử nhé?
Vân Dật Long lắc đầu:
- Vân Dật Long phải chính tay đòi lại món nợ máu mà họ đã mắc của Vân gia.
Triển Ngọc Mai chau mày, vẻ lo lắng nói:
- Thương thế của...
Vân Dật Long thản nhiên:
- Vân Dật Long đã quyết, Mai tỷ đừng nói nữa.
Triển Ngọc Mai vẻ thiểu não:
- Giữa chúng ta phân biệt rõ ràng đến thế sao?
Vân Dật Long kiên quyết:
- Vân Dật Long từ khi hiểu sự đã có lập trọng thệ là phải huyết tẩy Chính Nghĩa Nhai, đòi lại nợ máu gấp trăm lần trở lên, Mai tỷ đừng ép buộc Dật Long nữa.
Cửu Nghi Thất Kiệt cùng đưa mắt ra hiệu nhau. Lão nhân hiện thân đầu tiên, người đứng đầu Thất Kiệt nói:
- Vân Dật Long, ngươi không hối hận chứ?
- Hối hận ư?
Vân Dật Long mắt giăng đầy tia máu, quét nhanh qua mặt bảy người bỗng ngửa mặt cười vang:
- Ha ha... Cửu Nghi Thất Kiệt, các vị đại hiệp duy trì chính nghĩa, lẽ ra các vị nên nghĩ đến thủ pháp đòi nợ của Vân mỗ trước mới phải...
Cửu Nghi lão đại cười khảy:
- Chỉ mình ngươi ư?
Vân Dật Long nghiêm giọng:
- Phải, chỉ mỗi mình Vân Dật Long này thôi!
Đoạn quay sang Triển Ngọc Mai nói:
- Mai tỷ hãy tránh ra xa đi!
Triển Ngọc Mai không yên tâm:
- Vân đệ, họ những bảy người, còn Vân đệ...
Vân đệ thản nhiên cười:
- Vân Dật Long hiểu rồi!
Triển Ngọc Mai lần lượt nhìn vào mặt bảy người, miễn cưỡng gật đầu cao giọng nói:
- Vân đệ cứ yên tâm đối phó, Mai tỷ canh giữ vòng ngoài, quyết không để họ trốn thoát đâu.
Đoạn tung mình phóng ra khỏi vòng vây của bảy người.
Cửu Nghi Thất Kiệt thấy vậy liền nghe lòng nhẹ nhõm, cùng khoát tay ra hiệu, chầm chậm siết chặt vòng vây.
Vân Dật Long lạnh lùng nói:
- Bảy vị không cần bảo vệ những nơi yếu hại toàn thân, Vân mỗ không để cho các vị chết một cách dễ dàng nhanh chóng đâu.
Cửu Nghi lão đại cười khảy:
- Ngươi đã quên mất nội thương của mình rồi!
Vân Dật Long rắn giọng:
- Vân mỗ rất hiểu thương thế của mình, chủ nhân Bạch Kiếm Linh Mã chưa phải bận tâm đến bọn cho săn tay sai các ngươi đâu, hãy cứ xông vào đi!
Cửu Nghi Thất Kiệt cùng đưa mắt nhìn nhau, qua đó dường như họ đã quyết tâm đại sự chi đó, Cửu Nghi lão đại bỗng cười to:
- Ha ha...Ngươi hãy xem thử có đáng không?
Vừa dứt lời song chưởng đã vung lên, kình phong cuồn cuộn như vũ bão, uy lực quả là kinh người.
Sáu người kia cũng cùng một lúc xuất thủ, hiển nhiên vừa rồi họ đã dùng hiệu là áp dụng phương pháp tốc chiến tốc quyết.
- Triển cô nương khích động quá rồi, trên đời có buổi tiệc nào mà không tàn, sớm muộn gì chúng ta cũng phải chia tay thôi.
Bao tình cảm chất chứa trong lòng bây giờ đã bộc phát, Triển Ngọc Mai quên mất sự tôn nghiêm của người con gái, chỉ nghĩ đến một điều là không thể rời xa Vân Dật Long, mặt nàng ràn rụa nước mắt, ngước lên với giọng van vĩ nói:
- Vân đệ, hai ta có thể không rời xa nhau, chỉ cần Vân đệ bằng lòng cho tôi đi theo cùng, tôi biết Vân đệ hãy còn ghi hận trong lòng, Vân đệ tôi biết phải giải thích sao đây? Mặc dù tất cả đều do sự hiểu lầm, nhưng đã trở thành sự thật. Vân đệ hãy trừng phạt tôi đi, chỉ có cách đánh mắng tôi thì tôi mới cảm thấy là Vân đệ quả thật không còn hận tôi nữa...
Vân Dật Long mặt có vẻ co giật kích động, sau hồi não nùng lắc đầu, khẽ vỗ lên bờ vai rung động của Triển Ngọc Mai, giọng thành khẩn nói:
- Vân mỗ rất hiểu nỗi lòng của cô nương lúc ấy, không bao giờ ghi hận cô nương đâu!
Triển Ngọc Mai vẻ mặt có phần tươi hơn, đăm đăm nhìn Vân Dật Long nói:
- Vân đệ... không ghi hận tôi thật ư?
Gương mặt kiều diễm của nàng lúc này trông thật tội nghiệp, Vân Dật Long bất giác định đưa tay lau nước mắt cho nàng, bỗng như nhớ ra điều chi đó, liền nén lại và vội rời mắt đi nơi khác nói:
- Thật, Vân mỗ không dối gạt cô nương đâu, hãy trở về...
Triển Ngọc Mai biết Vân Dật Long định nói gì, vội ngắt lời:
- Vân đệ biết tôi vui mừng đến nhường nào không?
Bỗng tựa đầu vào Vân Dật Long, vẻ mặt mơ màng nói tiếp:
- Kể từ lúc Vân đệ rời khỏi tôi tại Phong Hà Lĩnh, tôi đã quyết định phải truy tìm Vân đệ, nhưng biết Vân đệ gặp tôi nhất định sẽ lẩn tránh. Do đó, tôi cải dạng nam trang bám theo Vân đệ, mãi đến khi Vân đệ gặp hai vợ chồng Lục Tùng Thanh thì tôi mới tìm được cơ hội tiếp cận. Lòng đang vui mừng được cận kề bên Vân đệ, ngờ đâu đến đây suýt nữa tôi làm hại Vân đệ rồi. Vân đệ đâu hiểu, khi thấy Vân đệ động thủ với hai lão ma ấy, lòng tôi đã tuyệt vọng siết bao, đầu óc hoàn toàn trống rỗng...
Nghe Triển Ngọc Mai bày tỏ nỗi niềm Vân Dật Long đâu phải kẻ ngu ngốc mà không hiểu tâm ý nàng, nhưng chàng có thể đón nhận chăng? Chẳng phải không cảm mến nàng nhưng chàng còn đang có quá nhiều việc phải làm, biết bao nguy hiểm đang đợi chàng. Nghĩ đến ân đức tăng tổ nàng, và cũng vì cảm mến nàng, lý trí đã bảo chàng biết cần phải làm gì.
Vân Dật Long hít một hơi thật sâu, cố nén niềm xao động trong lòng khẽ nói:
- Triển cô nương, nếu suy nghĩ kỹ thì cô nương sẽ nhận thấy hành động của cô nương thật hết sức là không đáng, trên cõi đời này có ai thích gần gũi với một người hai tay nhuốm đầy máu tanh đâu, phải không nào?
Triển Ngọc Mai khẽ run người, chầm chậm rời đầu khỏi ngực Vân Dật Long, đăm mắt nhìn chàng, trịnh trọng nói:
- Vân đệ từng bảo là mình không bao giờ nói dối, vậy chứ trong lòng Vân đệ có đúng như lời đã nói không?
Vân Dật Long vội dời ánh mắt đi, thoáng ngẫm nghĩ rồi nói:
- Dù đúng hay không thì đó cũng là sự thật!
Triển Ngọc Mai thoáng ngẩn người:
- Vân đệ khéo nói lắm, nhưng dù Vân đệ có lảng tránh tôi cũng biết vì sao Vân đệ đã thốt ra những lời nói gây tổn thương đến lòng tự trọng của tôi như vậy, Vân đệ tin chăng?
Vân Dật Long không dám tiếp xúc với ánh mắt nàng, chàng sợ ánh mắt rừng rực ấy sẽ thiêu rụi ý nghĩ của mình, cười nhạt nói:
- Triển cô nương bảo tại hạ tin gì?
Triển Ngọc Mai bỗng ré lên:
- Vân đệ hãy nhìn thẳng vào mắt tôi đi!
Vân Dật Long đành chầm chậm di chuyển ánh mắt vào mặt Triển Ngọc Mai, khi hai ánh mắt vừa tiếp xúc nhau, bỗng nghe Triển Ngọc Mai nói khẽ:
- Vân đệ, tôi biết... tôi biết vì thương tôi nên Vân đệ mới không muốn tôi theo Vân đệ vào sinh ra tử, do đó Vân đệ đã quên mất sự hiện hữu của bản thân, hạ thấp giá trị của mình, tìm đủ mọi cách để làm cho tôi căm ghét Vân đệ. Vân đệ, Mai tỷ đâu phải là kẻ ngu ngốc, vì vậy Mai tỷ đâu thể từ bỏ một người đã thật dạ thương yêu và luôn lo lắng cho mình.
Đoạn lại nhào vào lòng Vân Dật Long, ngước mắt lên lẩm bẩm:
- Vân đệ, ngay từ buổi đầu gặp gỡ là Mai tỷ đã hiểu rõ con người của Vân đệ rồi. Mai tỷ cảm thấy đã tìm được một người tri kỷ trong cõi đời mênh mông...
Nàng chầm chậm rúc đầu vào lòng Vân Dật Long.
Vân Dật Long khẽ vuốt vai Triển Ngọc Mai, lòng băn khoăn, buông tiếng thở dài nặng nề nói:
- Mai... Mai tỷ, ôi! Mai tỷ hiểu được như vậy cũng tốt, Mai tỷ theo Vân Dật Long ngàn dặm đến đây, Vân Dật Long cũng hiểu được nỗi lòng của Mai tỷ, nếu quả thật Mai tỷ hiểu cho Vân Dật Long, xin Mai tỷ hãy trở về Bằng Thành thì hơn.
Triển Ngọc Mai chẳng chút suy nghĩ, lắc đầu nói:
- Mai tỷ không sợ chết mà chỉ sợ sanh ly. Vân đệ, Mai tỷ chỉ cần còn một hơi thở, quyết không bao giờ xa rời Vân đệ.
Bỗng chỏi tay vào ngực Vân Dật Long dang ra, nghiêm mặt nói:
- Vân đệ hãy ngồi xuống mau!
Vân Dật Long ngạc nhiên:
- Sao vậy?
- Điều thương! Nghe lời Mai tỷ ngồi xuống mau, chúng ta đã mất quá nhiều thời gian rồi.
Vân Dật Long lùi sau một bước:
- Dật Long đâu có thọ thương.
Triển Ngọc Mai nghiêm giọng:
- Vân đệ đừng dối Mai tỷ, lúc đầu vì sợ Vân đệ không chịu nhận nên không dám đề cập, giờ thì chẳng còn sợ Vân đệ không vâng lời tỷ tỷ nữa, bởi Vân đệ đã hiểu lòng Mai tỷ rồi.
Đoạn liền tới nắm lấy tay Vân Dật Long bắt chàng phải ngồi xuống, hệt như một người vợ hiền thân thiết.
Thốt nhiên, một chuỗi cười đinh tai nhức óc từ trong rừng vang lên:
- Ha ha... quả là trời không phụ lòng người, cuối cùng rồi lão phu cũng gặp được chủ nhân Bạch Kiếm Linh Mã!
Vừa dứt lời, một lão nhân tóc bạc, khăn đen che mặt đã xuất hiện bên bờ khe suối như một cơn lốc.
Trông thấy thân pháp nhẹ nhàng của đối phương, Vân Dật Long bất giác giật mình, liền nghĩ ngay đến nội thương của mình, song vẫn điềm tĩnh cười lạnh lùng:
- Bằng hữu đến từ Chính Nghĩa Nhai!
Lão nhân bịt mặt cười dài:
- Vậy đủ thấy Vân đại hiệp không hề xa lạ đối với người của Chính Nghĩa Nhai, nếu lão phu đoán không lầm, nhất định Vân đại hiệp đã từng gặp đồng đạo của Chính Nghĩa Nhai tại đâu rồi?
Vân Dật Long cười khảy:
- Đúng vậy, Vân mỗ đã đưa ba tốp bằng hữu trên Chính Nghĩa Nhai xuống Diêm La Điệp rồi!
Lão nhân thản nhiên cười:
- Vân đại hiệp trẻ tuổi anh hùng, lời lẽ thẳng thắn và sắc bén, lão phu hết sức bái phục. Nhưng lão phu đã vượt ngàn dặm đến đây, chẳng hay Vân đại hiệp xử lý lão phu bằng cách nào?
Vân Dật Long cười khảy:
- Đối với người của Chính Nghĩa Nhai, Vân mỗ xem như nhau cả, tôn giả hỏi thật thừa thãi.
- Hắc hắc, khá lắm, vậy thì phiền Vân đại hiệp ra sức cho.
Đoạn chậm rãi buông tiếng cười khảy, vừa cất bước, bỗng nghe Triển Ngọc Mai nói:
- Vân đệ, để Mai tỷ xử lý lão ta cho!
Lão nhân bịt mặt cười khảy:
- Vân đại hiệp ngươi không được khỏe chứ gì?
Vân Dật Long cười khinh miệt:
- Nếu Vân mỗ đoán không lầm, đó chính là nguyên nhân mà tôn giả bây giờ mới hiện thân, rất tiếc là hai vị bằng hữu vừa rồi đã quá nóng nảy nên đã đi trước một bước, không thì chắc chắn họ sẽ nói ra được câu giải đáp chính xác.
Lão nhân bịt mặt thoáng ngớ người, đoạn cười vang:
- Ha ha... cao kiến của Vân đại hiệp quá đáng bội phục, hai vị đồng đạo kia tuy đi trước một bước, nhưng Vân đại hiệp cước trình nhanh, lão phu tin là sẽ đuổi kịp họ, rồi họ sẽ cho Vân đại hiệp biết là mình đã đoán đúng hay sai.
Ngưng chốc lát, nói tiếp:
- Vân đại hiệp còn nghĩ đến điều chi nữa vậy?
Vân Dật Long lạnh lùng quét mắt nhìn quanh:
- Tôn giá nên gọi các vị bằng hữu ra đây đi!
Lão nhân bịt mặt giật mình:
- Vân đại hiệp nhĩ lực thật kinh người!
Vân Dật Long cười khảy:
- Chẳng cần nghe Vân mỗ cũng biết.
- Vân đại hiệp căn cứ vào đâu?
Vân Dật Long cười khỉnh:
- Chỉ cần căn cứ vào thân phận địa vị người sai khiến của tôn giá, Vân mỗ cũng đủ biết tôn giá không bao giờ có đủ can đảm dám một mình đối diện với “Bạch Kiếm Linh Mã” Vân Dật Long này.
Lão nhân bịt mặt cười tức tối:
- Với tình huống hiện tại của Vân đại hiệp, không nhận thấy hơi quá đáng hay sao?
Vân Dật Long buông giọng sắc lạnh:
- Sự thật có thể chứng minh!
Đoạn chậm rãi đi đến gần lão nhân bịt mặt, thần thái hết sức lạnh lùng và bình thản.
Triển Ngọc Mai mấp máy môi như định lên tiếng khuyên can, nhưng không thốt ra khỏi miệng, bởi nàng quá hiểu cá tính của Vân Dật Long.
Lão nhân bịt mặt cười khảy:
- Vân đại hiệp gan dạ lắm!
Vân Dật Long cười sắc lạnh:
- Tôn giá động thủ trước được rồi!
Khoảng cách đã gần không đầy tám thước, nhưng Vân Dật Long vẫn không dừng bước.
Triển Ngọc Mai song chưởng sớm đã dồn đầy công lực, mắt không chớp nhìn vào hai người, ra chiều hết sức căng thẳng.
Lão nhân bịt mặt sau một hồi do dự, bỗng bất giác lùi lại sau một bước.
Vân Dật Long cười khảy:
- Hồ quần cẩu đảng của tôn giá ở ngay đây mà tôn giá không dám ra tay ư?
Đôi mắt sau mảnh khăn của lão nhân bịt mặt bất giác quét nhìn xung quanh, lòng thầm nôn nóng, lại lùi thêm bước nữa, lạnh lùng nói:
- Vân đại hiệp, lão phu đã tìm đến đây, nhất định sẽ không để đại hiệp phải thất vọng đâu.
Miệng tuy nói vậy song vẫn không ra tay.
Khoảng cách đã rút ngắn còn chừng năm thước, Vân Dật Long vẫn không dừng bước đanh giọng nói:
- Tôn giá, ai động thủ trước?
Lão nhân bịt mặt chùng lòng, lại bất giác quay đầu quét nhìn quanh.
Vân Dật Long đanh giọng tiếp:
- Tôn giá hãy chuẩn bị!
Bốn bề vắng lặng, lão nhân bịt mặt đành bấm bụng cười khảy:
- Vân đại hiệp có tự tin chăng?
Đồng thời đã dồn đầy công lực.
- Tôn giá đừng kéo dài thời...
Vân Dật Long chưa dứt lời, chợt nghe lão nhân bịt mặt quát to:
- Họ Vân kia, nằm xuống ngay!
Dứt lời chưởng lực đã như bài sơn đảo hải ập tới, uy thế thật khủng khiếp.
Trong tiếng cười âm trầm, Vân Dật Long đã nhanh nhẹn tạt chéo sang bên, thoát khỏi phạm vi chưởng lực của đối phương, gằn giọng nói:
- Những bằng hữu trên Chính Nghĩa Nhai quả nhiên người nào võ nghệ cũng siêu phàm.
Lão nhân bịt mặt giàu kinh nghiệm chiến đấu, hụt một chưởng liền sấn tới một bước, trong tiếng quát vang hai tay bỗng vung ngược ra sau với chiêu “Đao Đả Kim Chung”, người theo chưởng thế quay phắt lại, ứng biến nhanh không tả.
Tay lão ứng biến nhanh, song bóng Vân Dật Long đã biến mất, bất giác ngẩn người, ngay khi ấy bỗng nghe tiếng nói Vân Dật Long vang lên trên đỉnh đầu:
- Bằng hữu hãy nạp mạng đi thôi!
Lão nhân bịt mặt lặng người, trán toát mồ hôi lạnh, song chẳng chút chần chừ, song chưởng lẹ làng vung lên, đồng thời hai mắt cũng ngước lên nhìn.
Những thấy một vòng tròn màu đỏ ập nhanh xuống, chưởng lực của mình đến gần vòng tròn đỏ bỗng tan biến, lão kinh hoàng kêu lên:
- Ôi! Viêm Dương...
Vòng tròn đỏ thoắt cái biến thành màu vàng, liền một tiếng rũ thảm thiết đã cắt câu nói của lão nhân bịt mặt, rồi tất tả quay về với sự yên lặng.
Vân Dật Long hạ xuống cạnh tử thi của lão nhân bịt mặt, hai chân vừa chạm đất, người bất giác loạng choạng lùi sau một bước.
Ngay khi ấy, trong rừng bỗng vang lên một tiếng cười âm trầm và đắc ý:
- Ha ha... Vân đại hiệp đã thọ thương khắc địch, thật đáng kính phục.
Dứt tiếng, một lão nhân khác từ trong rừng phóng ra, theo sau là sáu lão nhân áo đen bịt mặt.
Vân Dật Long thầm kinh hãi, song vẫn điềm nhiên quét mắt nhìn bảy người và nói:
- Cuối cùng thì các vị cũng đã lộ diện.
Triển Ngọc Mai giật mình, vội phi thân đến đứng cạnh Vân Dật Long.
Lão nhân hiện thân đầu tiên cười khảy:
- Vân đại hiệp đã phải chờ quá lâu!
Vân Dật Long cười nhạt, đưa tay chỉ tử thi dưới đất:
- Vị bằng hữu này đã phải chờ quá lâu thì đúng hơn!
Lão nhân ơ hờ quét mắt nhìn tử thi dưới đất:
- Vân đại hiệp ra tay quá nhanh đó chứ!
Vân Dật Long cười khỉnh:
- Chẳng phải Vân mỗ nhanh tay, mà là vị bằng hữu này quá nóng nảy nên đã trở thành viên gạch đo đường cho các vị.
Bảy lão nhân nghe nói cùng giật mình ngưng chốc lát, lão nhân hiện thân đầu tiên cười to:
- Ha ha... Vân đại hiệp mới xuất đầu giang hồ, võ công và cơ trí đã lừng lẫy khắp võ lâm, khiếp giới đồng đạo, ai nấy đều phập phồng lo sợ, hôm nay gặp được, quả nhiên tin đồn chẳng ngoa. Vân đại hiệp đã biết đồng bọn này của lão phu đã trở thành viên gạch đo đường cho bảy bọn ta, chẳng hay Vân đại hiệp cho rằng đã dọ rõ đường hay chưa?
- Chư vị đã hiện thân rồi, Vân mỗ chẳng cần phải đoán nữa.
- Vậy là bọn ta đã dọ rõ đường rồi! Vân đại hiệp có muốn nhìn xem mặt thật của bọn ta chăng?
Vân Dật Long cười khảy:
- Có lẽ bảy vị biết là tôn dung của mình có thể khiến cho Vân mỗ kinh ngạc.
- Lão phu quả có nghĩ như vậy. Tuy nhiên, Vân Dật Long, ngươi nên biết người của Chính Nghĩa Nhai không bao giờ với mặt thật để gặp kẻ khác, vì vậy sau khi ngươi đã nhìn thấy, bọn ta cần phải có sự bảo đảm của ngươi, không thể nào truyền cho người khác được nữa.
Vân Dật Long thản nhiên cười:
- Bảy vị dám hiện hình tất nhiên đã nắm chắc diệt trừ được Vân mỗ, nếu vậy thì còn lo gì Vân mỗ loan truyền với kẻ khác nữa?
- Ha ha, Vân Dật Long, ngươi lại nói đúng nữa rồi!
Lão nhân hiện thân đầu tiên dứt lời, chầm chậm đưa tay lên nắm khăn che mặt nói tiếp:
- Vân Dật Long, ngươi còn nhận ra lão phu chăng?
Đoạn liền kéo khăn che mặt xuống, hiện ra một khuôn mặt đầy vết nhăn, mày rậm tam giác, miệng to mũi ó, trông vô cùng nham hiểm.
Vân Dật Long mặt liền bừng sát cơ, mắt giăng đầy tia máu rực hung quang nhìn chốt vào gương mặt gian ác kia, gằn giọng nói:
- Vân mỗ thật cảm tạ trời cao có mắt đã phù hộ cho tôn giá sống đến ngày hôm nay.
Lão nhân ấy cười khảy:
- Vân tiểu nhi, người phải cảm ta trời cao chính là lão phu, bởi ngươi là mầm họa đã khiến cho người của Chính Nghĩa Nhai nơm nớp lo sợ trong bao năm qua, giờ thì những đã lọt vào tay lão phu rồi.
Vân Dật Long tiến tới một bước, giọng sắc lạnh:
- Tôn giá đã hiện thân quá sớm!
- Để muộn lão phu sẽ không giải trừ được mối hận lòng đã chất chứa trong bao năm qua. Ngươi có cần xem mặt họ không?
Vân Dật Long cố nén lửa căm thù:
- Họ là bạn thâm giao của tôn giá chứ gì?
- Không sai, và cũng có thể nói là những người bạn không bao giờ xa rời nhau. Các vị huynh đệ, hãy lộ diện đi!
Lập tức, sáu người kia cùng tháo khăn che mặt. Vân Dật Long chầm chậm quét mắt nhìn mặt họ, đoạn âm trầm nói:
- Đều là những bộ mặt quen thuộc cả!
Triển Ngọc Mai bỗng buột miệng nói:
- Cửu Nghi Thất Kiệt!
Lão nhân hiện thân đầu tiên cười lạnh lùng:
- Cô nương lẽ ra không nên đi cùng với hắn.
Triển Ngọc Mai đanh mặt:
- Theo bổn cô nương thì chính bảy vị đã tự tìm lấy cái chết.
Cửu Nghi Thất Kiệt cùng sửng sốt, hai ba người đồng thanh nói:
- Cô nương là ai?
Triển Ngọc Mai liếc nhìn Vân Dật Long đáp:
- Bằng Thành Bạch Phụng.
Cửu Nghi Thất Kiệt cùng tái mặt, kinh hãi đồng thanh nói:
- Bằng Thành Bạch Phụng?
Vẻ đắc ý trên mặt bảy người lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ kinh khiếp, có lẽ bây giờ họ đã hối hận là không nên hiện thân trước khi hiểu rõ lai lịch của thiếu nữ này?
Triển Ngọc Mai nhích gần Vân Dật Long thêm một bước nữa, với giọng dịu dàng nói:
- Vân đệ, Mai tỷ bắt lấy bọn họ để cho Vân đệ xét xử nhé?
Vân Dật Long lắc đầu:
- Vân Dật Long phải chính tay đòi lại món nợ máu mà họ đã mắc của Vân gia.
Triển Ngọc Mai chau mày, vẻ lo lắng nói:
- Thương thế của...
Vân Dật Long thản nhiên:
- Vân Dật Long đã quyết, Mai tỷ đừng nói nữa.
Triển Ngọc Mai vẻ thiểu não:
- Giữa chúng ta phân biệt rõ ràng đến thế sao?
Vân Dật Long kiên quyết:
- Vân Dật Long từ khi hiểu sự đã có lập trọng thệ là phải huyết tẩy Chính Nghĩa Nhai, đòi lại nợ máu gấp trăm lần trở lên, Mai tỷ đừng ép buộc Dật Long nữa.
Cửu Nghi Thất Kiệt cùng đưa mắt ra hiệu nhau. Lão nhân hiện thân đầu tiên, người đứng đầu Thất Kiệt nói:
- Vân Dật Long, ngươi không hối hận chứ?
- Hối hận ư?
Vân Dật Long mắt giăng đầy tia máu, quét nhanh qua mặt bảy người bỗng ngửa mặt cười vang:
- Ha ha... Cửu Nghi Thất Kiệt, các vị đại hiệp duy trì chính nghĩa, lẽ ra các vị nên nghĩ đến thủ pháp đòi nợ của Vân mỗ trước mới phải...
Cửu Nghi lão đại cười khảy:
- Chỉ mình ngươi ư?
Vân Dật Long nghiêm giọng:
- Phải, chỉ mỗi mình Vân Dật Long này thôi!
Đoạn quay sang Triển Ngọc Mai nói:
- Mai tỷ hãy tránh ra xa đi!
Triển Ngọc Mai không yên tâm:
- Vân đệ, họ những bảy người, còn Vân đệ...
Vân đệ thản nhiên cười:
- Vân Dật Long hiểu rồi!
Triển Ngọc Mai lần lượt nhìn vào mặt bảy người, miễn cưỡng gật đầu cao giọng nói:
- Vân đệ cứ yên tâm đối phó, Mai tỷ canh giữ vòng ngoài, quyết không để họ trốn thoát đâu.
Đoạn tung mình phóng ra khỏi vòng vây của bảy người.
Cửu Nghi Thất Kiệt thấy vậy liền nghe lòng nhẹ nhõm, cùng khoát tay ra hiệu, chầm chậm siết chặt vòng vây.
Vân Dật Long lạnh lùng nói:
- Bảy vị không cần bảo vệ những nơi yếu hại toàn thân, Vân mỗ không để cho các vị chết một cách dễ dàng nhanh chóng đâu.
Cửu Nghi lão đại cười khảy:
- Ngươi đã quên mất nội thương của mình rồi!
Vân Dật Long rắn giọng:
- Vân mỗ rất hiểu thương thế của mình, chủ nhân Bạch Kiếm Linh Mã chưa phải bận tâm đến bọn cho săn tay sai các ngươi đâu, hãy cứ xông vào đi!
Cửu Nghi Thất Kiệt cùng đưa mắt nhìn nhau, qua đó dường như họ đã quyết tâm đại sự chi đó, Cửu Nghi lão đại bỗng cười to:
- Ha ha...Ngươi hãy xem thử có đáng không?
Vừa dứt lời song chưởng đã vung lên, kình phong cuồn cuộn như vũ bão, uy lực quả là kinh người.
Sáu người kia cũng cùng một lúc xuất thủ, hiển nhiên vừa rồi họ đã dùng hiệu là áp dụng phương pháp tốc chiến tốc quyết.
Bình luận truyện