Bạch Kiếm Linh Mã
Chương 30: Nhẫn nhục nhảy xuống vựt, quần gia phục kích
Vẻ kinh ngạc của Vân Dật Long là xuất phát từ nội tâm, nhưng Kim Thủ Ngọc Nữ bởi lòng đã có định kiến, lại nghĩ chàng là vì gian kế bị khám phá nên mới có phản ứng như vậy, bèn tức tối cười khảy nói:
- Hừ, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Trước hết bắt giữ người đưa tin để uy hiếp bổn cô nương, như vậy sẽ không còn sợ bổn cô nương gây khó khăn nữa, diệu kế ấy cũng chỉ có mỗi Vân đại hiệp danh chấn võ lâm là nghĩ ra được thôi, quả rất đáng bội phục.
Vân Dật Long ngơ ngẩn nhìn Kim Thủ Ngọc Nữ, chàng định nói:
- Cô nương nhận thấy Vân mỗ có phải là hạng người như vậy chăng?
Song chàng lại không thốt ra, chỉ cười não nùng nói:
- Cô nương, Vân mỗ tin là trong lúc này dù có nói thế nào thì cô nương cũng chẳng tin Vân mỗ không bao giờ hành động như vậy...
Kim Thủ Ngọc Nữ cười khảy:
- Nếu bổn cô nương là đứa bé lên ba, hoặc giả có thể tin được.
- Vậy thì Vân mỗ không cần nói nhiều cho thêm phí lời nữa. Cô nương, Vân mỗ có thể hỏi thêm một câu chăng?
- Các hạ hỏi đi!
- Vân mỗ muốn biết ai đã báo tin ấy với cô nương?
Kim Thủ Ngọc Nữ cười khảy:
- Các hạ có thể suy đoán được!
Vân Dật Long rúng động cõi lòng:
- Người của Chính Nghĩa Nhai?
Kim Thủ Ngọc Nữ mai mỉa:
- Có lẽ lúc bấy giờ các hạ đã phát giác rồi, nhưng rất tiếc không bắt giữ được họ.
Giờ thì Vân Dật Long đã hiểu hết mọi sự, chàng chẳng muốn giải thích nữa, mà dù có giải thích thì Kim Thủ Ngọc Nữ cũng không bao giờ tin, bèn cười chua chát nói:
- Sau cùng thì bọn chúng cũng đã tìm ra cơ hội giết chết Vân Dật Long này!
Đoạn bỗng ngẩng đầu lên nhìn Kim Thủ Ngọc Nữ, bình thản nói:
- Cô nương hãy động thủ đi!
Kim Thủ Ngọc Nữ tuy ngoài miệng cứng rắn, song qua thái độ bình thản của Vân Dật Long, lòng tự tin của nàng đã có phần chao đảo, ném vào mặt Vân Dật Long một cái nhìn thật nhanh, đoạn lạnh lùng nói:
- Các hạ đã chuẩn bị rồi chứ?
- Vân mỗ đã nói rồi, quyết sẽ không hoàn thủ.
Kim Thủ Ngọc Nữ lòng tin càng thêm chao đảo, song lại xóa bỏ được định kiến trong lòng, bèn nói bừa:
- Các hạ đã khiếp sợ phải không?
Vân Dật Long nhìn chằm chặp vào mặt Kim Thủ Ngọc Nữ, im lặng hồi lâu.
Kim Thủ Ngọc Nữ như biết mình lỡ lời, vội dời ánh mắt đi nơi khác, bởi nàng hiểu rất rõ, Vân Dật Long không thể nào lại khiếp sợ nàng.
Sọng thật bất ngờ, Vân Dật Long lại bình thản nói:
- Phải! Vân mỗ tự biết ắt bại, chống cự chỉ thêm mang tiếng là kẻ vong ân phụ nghĩa.
Kim Thủ Ngọc Nữ vụt quay ánh mắt vào mặt Vân Dật Long, vẻ kinh ngạc trân trối nhìn chàng, vẻ bình thản của chàng đã khiến nàng cảm thấy như bị bỡn cợt, nàng biết mình không thể nào phá được Viêm Dương chưởng của Vân Dật Long, và tin là chính Vân Dật Long cũng biết vậy, bất giác lửa giận phừng lên, gằn giọng nói:
- Các hạ đã khiếp sợ, vậy có biết bổn cô nương sẽ xử trí các hạ ra sao không?
Vân Dật Long vẫn thản nhiên cười:
- Cô nương nói đi!
Kim Thủ Ngọc Nữ chỉ vực thẳm sau lưng, đanh giọng nói:
- Nhảy xuống dưới đó!
Vân Dật Long ơ hờ quét mắt nhìn Kim Thủ Ngọc Nữ, chầm chậm để dây cương trong tay lên lưng Linh Mã, nhẹ nhàng vuốt ve ngựa một hồi, đoạn chậm rãi đi về phía vực thẳm.
Chậm rãi ngang qua Kim Thủ Ngọc Nữ, Vân Dật Long đến bên bờ vực thẳm.
Ánh mắt di chuyển theo từng bước của Vân Dật Long, Kim Thủ Ngọc Nữ chầm chậm quay người, nàng không ngờ Vân Dật Long chẳng chút chần chừ, thẳng bước đi tới, chỉ còn cách miệng vực chừng hơn một thước nữa thôi.
Kim Thủ Ngọc Nữ không còn kềm lòng được nữa, bối rối lớn tiếng nói:
- Vân Dật Long, các hạ có gì giải thích không?
Vân Dật Long đứng bên mép vực, giọng chua chát nói:
- Vân mỗ chẳng còn gì để nói, vực thẳm này chỉ sâu chừng ba mươi trượng, quyết không thể gây tử thương cho Vân mỗ được, song cô nương là người duy nhất trong giới võ lâm đã làm cho Vân mỗ phải nhảy xuống vực thẳm, cái tên Vân Dật Long kể từ nay...
Kim Thủ Ngọc Nữ rúng động cõi lòng buột miệng nói:
- Các hạ có thể không nhảy cũng được!
Vân Dật Long không quay lại, chỉ lạnh lùng nói:
- Tuy cô nương nghĩ Vân mỗ không có chút tín nghĩa, nhưng dẫu sao Vân mỗ cũng là chủ nhân Kim Bích Cung, không khi nào tự nuốt lời mà hổ thẹn với vong linh của cố Cung chủ.
Ngưng chốc lát, đoạn trầm giọng nói tiếp:
- Nhưng trước khi nhảy xuống, Vân mỗ cần phải thổ lộ hết những gì trong lòng. Vân Dật Long kể từ khi gặp biến cố tại Thái Sơn, rơi xuống Trích Huyết Cốc được sống cho đến khi bước chân vào chốn giang hồ, ngoại trừ chúng đệ tử Kim Bích Cung, cô nương là người đầu tiên duy nhất đã cứu giúp Vân mỗ, những lời cảm ơn đền đáp Vân mỗ không dám nói nữa. Thế nhưng, Vân mỗ chỉ cần một ngày chưa chết, quyết không bao giờ quên đại ân của cô nương. Vân Dật Long xin cáo từ!
Kim Thủ Ngọc Nữ cả kinh:
- Các hạ... hãy chờ...
Ngay khi ấy, nơi lưng núi cũng vọng lên một giọng hối hả la to:
- Vân đại hiệp, hãy chờ...
Vừa nghe tiếng gọi kia, Kim Thủ Ngọc Nữ lập tức buông rơi nước mắt, ngửa mắt u oán lẩm bẩm:
- Trời ơi! Chả lẽ trời đã sắp bày thế ư? Trời chưa bao giờ thương xót cho người con gái cô đơn yếu đuối này ư? Hết lầm lẫn này lại đến lầm lẫn khác, nếu chàng không hề bắt giữ Song Hồ, kể từ nay mình còn mặt mũi nào để gặp lại chàng nữa.
Trong tiếng gió rít, Song Hồ phi thân đáp xuống bên cạnh Kim Thủ Ngọc Nữ, hơ hãi nói:
- Tiểu thư, Vân Dật Long xuống dưới chi vậy?
Kim Thủ Ngọc Nữ không ngoảnh lại, không đáp mà hỏi:
- Sao bây giờ mới về đến?
Song Hồ nghe giọng nói tiểu thư có vẻ nghẹn ngào, liền giật mình nói:
- Tiểu thư, có người của Chính Nghĩa Nhai tới không vậy?
Kim Thủ Ngọc Nữ não nề:
- Có, lão đã trở về quá muộn, tất cả đã trở thành quá khứ rồi!
Song Hồ tái mặt, thoáng ngẫm nghĩ, đoạn gượng cười nói:
- Hãy chưa muộn, tiểu thư không có gây tổn thương cho Vân Dật Long đâu! Ngay khi bọn khốn kiếp Chính Nghĩa Nhai chặn đường thì lão bộc đã biết chúng muốn làm gì rồi, may là Vân Dật Long trước khi ra đi đã phái Huyết Phật ngầm hộ tống lão, nếu không nhờ Huyết Phật kịp thời giải cứu, lão bộc mà chết đi thì sự hiểu lầm giữa hai người sẽ không bao giờ xóa bỏ được.
Kim Thủ Ngọc Nữ trước mắt như bỗng hiện ra gương mặt bình thản và ưu tư của Vân Dật Long, nàng chợt cảm thấy đầu óc rỗng tuếch, chậm rãi đi về phía Linh Mã, cười chua xót nói:
- Lão đã trở về quá muộn rồi!
Song Hồ sãi chân tới hai bước, nhìn xuống vực thẳm một hồi, đoạn vui mừng nói:
- Độ sâu chỉ chừng ba mươi trượng, quyết chẳng thể gây thương vong cho Vân Dật Long được. Tiểu thư, ta hãy xuống tìm ngay đi!
Kim Thủ Ngọc Nữ cười ão não:
- Lão biết ta đã mắng chửi y những gì không? Rất có thể y sẽ lượng thứ cho ta, nhưng ta cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp lại y nữa, vĩnh viễn.
Song Hồ đã chứng kiến Kim Thủ Ngọc Nữ trưởng thành từ thuở bé, rất hiểu cá tính nàng, nghe nàng nói vậy biết có khuyên cũng vô ích, đôi mắt lão đảo tròn một hồi, đoạn bỗng nói:
- Tiểu thư, Vân Dật Long quyết không bao giờ ghi hận tiểu thư đâu, chính bản thân tiểu thư cũng biết, cuộc đời ai lại chẳng có sai lầm chứ?
Kim Thủ Ngọc Nữ vẫn tiến về Linh Mã, cất giọng não nề:
- Ta biết y sẽ không ghi hận ta, trước khi nhảy xuống y cũng nói vậy. Thế nhưng, y càng rộng lòng lượng thứ thì ta lại càng cảm thấy xấu hổ khi gặp y.
Dứt lời nước mắt rơi lã chã.
Song Hồ như đã nghĩ ra một ý kiến chi đó, bỗng nói:
- Vậy thì tiểu thư định như thế nào?
Kim Thủ Ngọc Nữ thở dài trĩu giọng:
- Hãy đưa Huyết Si và Sở cô nương đến Lãnh Vân Quán, chúng ta trở về Miêu Cương.
- Trở về rồi sao nữa?
Kim Thủ Ngọc Nữ cười chua chát:
- Ta đã khôn lớn tại đó cũng nên chôn thây tại đó!
Song Hồ rúng động cõi lòng, thầm nhủ:
- Tự cổ chí kim chữ tình là hại người hơn hết, nếu không nhờ lão Hồ Ly nào sống thêm được mấy năm, học chút xảo kế, cuộc đời nàng ta há chẳng kết liễu từ nay rồi còn gì?
Đoạn cất tiếng nói:
- Tiểu thư có biết vì sao bọn Chính Nghĩa Nhai lại chặn đường lão bộc và giở gian kế không?
Kim Thủ Ngọc Nữ dừng lại cách Linh Mã chừng ba thước, giọng nặng nề nói:
- Chúng định mượn tay mình trừ khử Vân Dật Long chứ gì?
Song Hồ cười:
- Tiểu thư tuy nói rất đúng, nhưng lại thiếu sót một điều, tiểu thư hãy tĩnh tâm thử nghĩ, chúng ta xưa nay chưa từng tiếp xúc với Chính Nghĩa Nhai, có thể nào bọn họ lại tin cậy mình đến vậy chăng? Vạn nhất tiểu thư không diệt trừ Vân Dật Long thì sao?
Kim Thủ Ngọc Nữ cười tự mỉa:
- Bọn họ đã biết hết việc chúng ta cứu Vân Dật Long và giúp y cứu thoát thủ hạ, kế này đương nhiên cũng đã được rất nhiều kẻ có đầu óc tính toán, do đó bọn họ khẳng định ta ắt sẽ giết Vân Dật Long.
- Bọn họ quyết chắc tiểu thư nhất định diệt được Vân Dật Long hay sao?
Kim Thủ Ngọc Nữ đau khổ lắc đầu:
- Bọn họ biết võ công của ta không thắng nổi Vân Dật Long, nhưng bọn họ hiểu Vân Dật Long hơn ta, biết y quyết không chịu động thủ với ta.
Song Hồ vỗ tay đánh bốp:
- Đúng rồi! Tiểu thư, họ đã biết Vân Dật Long quyết không chịu động thủ, chả lẽ lại quyết chắc tiểu thư nhất định động thủ hạ sát một người không muốn chống cự hay sao?
Kim Thủ Ngọc Nữ chợt động tâm ngẩng lên:
- Ý lão muốn nói là bọn họ còn có sự bố trí khác nữa phải không?
Song Hồ trịnh trọng:
- Tiểu thư, nếu lão bộc dự liệu không sai, mục đích của họ đơm đặt thị phi ngoại trừ muốn mượn tay tiểu thư sát hạ Vân Dật Long, lại còn khiến tiểu thư không hợp tác với chàng ta nữa. Bởi vì chỉ một mình Vân Dật Long mà Chính Nghĩa Nhai chúng đã đối phó không xong, nếu có thêm tiểu thư nữa thì chúng đừng mong diệt trừ được Vân Dật Long.
Kim Thủ Ngọc Nữ bàng hoàng:
- Ý lão muốn nói là bọn họ đã giăng bẫy ở xung quanh Tiêm Thạch Nhai này chứ gì?
Song Hồ gật đầu:
- Bọn họ nhất quyết trừ bằng được Vân Dật Long, mà Vân Dật Long rất hiếm khi đi một mình, tiểu thư thử nghĩ xem có thể nào bọn chúng lại bỏ qua một cơ hội tốt như thế này chăng?
Kim Thủ Ngọc Nữ tuy trong lòng ngập đầy niềm căm hận và hổ thẹn, cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp mặt Vân Dật Long nữa, nhưng lòng lại luôn lo nghĩ về chàng, nghe vậy liền lo lắng:
- Vậy biết phải làm sao đây?
Song Hồ vội nói:
- Tiểu thư có thể giúp cho Vân Dật Long.
- Lão đoán là bọn họ có thể ở đâu?
- Tiểu thư đứng tại đây có lẽ họ đã sớm trông thấy rồi, hẳn là họ đang ở gần đây thôi, chúng ta hãy lần theo hướng đi của Vân Dật Long nhất định sẽ gặp.
Kim Thủ Ngọc Nữ vội nói:
- Vậy chúng ta hãy đi mau!
Đoạn cất bước đi về phía bờ vực.
Song Hồ vội nói:
- Tiểu thư hãy khoan, chúng ta hãy gọi mọi người đến đây cùng đi một thể.
Kim Thủ Ngọc Nữ lúc này chỉ lo cho sự an nguy của Vân Dật Long, nghe vậy liền nói:
- Vậy hãy mau gọi họ đến ngay, ta đi trước.
Đoạn không chờ Song Hồ nói gì thêm nữa, đã tung mình phóng xuống vực thẳm.
Song Hồ lẩm bẩm:
- Tính nết của tiểu thư trước kia đâu hết cả rồi?
Đoạn vội phi thân phóng đi lên núi, chỉ còn lại mỗi mình Linh Mã tại đó.
Hãy nói về Vân Dật Long phi thân xuống vực, buông tiếng thở dài nặng trĩu, lẩm bẩm:
- Ta hãy quay về Lãnh Vân Quán trước đã!
Đoạn ngẩng lên nhận định phương hướng, giở khinh công phóng đi về phía cửa núi, thoáng chốc đã đến nơi.
Vân Dật Long bỗng chững bước, phóng mắt nhìn về một phía triền núi đầu loan thạch ngoài cửa núi, buông tiếng cười lạnh lùng nói:
- Các vị bằng hữu không cần phải ẩn nấp nữa.
Đoạn thản nhiên cất bước ra khỏi cửa núi, tiến thẳng vào giữa thung lũng, như không hề có chút giới bị.
Chiều rộng của núi chỉ chừng năm thước, Vân Dật Long vừa ra khỏi chưa đầy ba thước, từ trên hai bên núi sau lưng bỗng nhẹ nhàng phóng xuống hai bóng người, lao thẳng tới sau lưng Vân Dật Long, hai tay năm ngón co lại như móc câu, hiển nhiên đã vận đầy nội công.
Vân Dật Long ánh mắt lên sắc lạnh, như hoàn toàn chưa hay khoảnh khắc ấy, thần thái hết sức ung dung.
Chớp mắt hai bóng người đó đã đến sát sau lưng, ngay trong khoảnh khắc ấy, chợt thấy Vân Dật Long lách nhanh sang trái và lạnh lùng nói:
- Vân mỗ đã biết trước rồi, phiền các vị phải chờ đợi lâu!
Đồng thời đã xoay người, tay phải tung ra, dứt lời thì chưởng thế đã đến trước mặt hai người đó rồi.
Bỗng nghe hai tiếng kinh hoàng hét lên:
- Ô! Viêm Dương...
Hai tiếng rú thảm vang lên cắt ngang câu nói, hai người cùng một lúc bật ngửa, ngã ra đất, chết ngay tức thời.
Vân Dật Long lạnh lùng quét mắt nhìn hai tử thi dưới đất liền thoáng ngạc nhiên, đoạn cười lạnh lùng nói:
- Thì ra các vị đến từ Chính Nghĩa Nhai, chúng ta có thể kể được là cố nhân gặp lại nhau.
Đoạn vung tay vạch mở khăn đen che mặt của hai tử thi, hiện ra hai khuôn mặt lạ lẫm chưa từng gặp mặt bao giờ.
Lúc này bốn bề vắng lặng, Vân Dật Long ngoảnh lại nhìn khoảng cách của cửa núi, trong lòng đã hiểu ra, lập tức mắt sáng rực sát cơ, bỗng tung mình phóng lên giữa triền núi, lạnh lùng quét mắt nhìn quanh và nói:
- Bây giờ đã đến lúc các vị hiện thân rồi chứ?
Lập tức, từ sau lưng bên phải vang lên tiếng cười to nói:
- Chủ nhân Bạch Kiếm Linh Mã quả là thẳng thắn lẹ làng, nếu lão phu mà rề rà chậm chạp thì thật là thiếu lễ độ!
Vân Dật Long không quay người lại, phóng mắt nhìn phía trước lạnh lùng nói:
- Tôn giá đã biết Vân mỗ là người mau lẹ, thời gian có hạn, sao không mời hết ra đây đi?
Đối phương dường như thoáng ngạc nhiên:
- Vân Cung chủ nghĩ là lão phu cần thiết phải mai phục nhiều người ư?
- Nếu tôn giá mà tự tin đến vậy thì đâu có chờ đến lúc hai thủ hạ táng mạng và Vân mỗ đây lọt vào vòng vây rồi mới dám hiện thân.
Đối phương tuy nghe Vân Dật Long buông lời mai mỉa, song vẫn không tức giận, buông tiếng cười khảy, đắc ý nói:
- Vậy ra Vân đại Cung chủ đã biết lão phu chờ tại đây rồi ư?
Vân Dật Long giọng sắc lạnh:
- Vân mỗ tuy không biết trước, chưa thể thu xếp cho các hạ lên đường sớm hơn, nhưng cũng thật may mắn, giờ đây đã chạm mặt với các vị.
Đối phương cười u ám:
- Lão phu cũng nghĩ mình rất may mắn, bởi Vân đại Cung chủ đã đi ngang qua đây, và càng đáng quý hơn nữa là Vân đại Cung chủ đã hành động hoàn toàn đúng theo kế hoạch của lão phu.
Vân Dật Long vẫn không quay lại, chỉ khinh miệt nói:
- E rằng tôn giá chưa phải là người đặt ra kế hoạch ấy đâu.
Đối phương thoáng ngạc nhiên, cười khảy:
- Vân đại Cung chủ quả quyết như vậy ư?
Vân Dật Long cười khảy:
- Tôn giá không cần phải kéo dài thời gian, cứ gọi họ ra đây đi! Nếu tôn giá nhất định buộc Vân mỗ đích thân mời ra từng người một thì trách nhiệm ấy e rằng tôn giá không gánh vác nổi đâu.
Quả nhiên Vân Dật Long đã đánh trúng điểm yếu đối phương, chỉ nghe y tức tối cười khảy:
- Phải chăng có người đang đợi Vân đại Cung chủ dưới suối vàng nên mới nóng lòng lên đường thế này?
Vân Dật Long gằn giọng:
- Sự kiên nhẫn của Vân mỗ có hạn, tôn giá hãy quyết định nhanh đi!
- Được, lão phu sẽ đưa đại Cung chủ lên đường ngay!
Đoạn trầm giọng quát:
- Các vị hiện thân đi, nhân vật chính đã đến rồi!
Lập tức, từ sau những tảng đã cao xung quanh lần lượt đứng lên chừng ba mươi người áo đen bịt mặt, trước ngực đều có thêu hình Chính Nghĩa Nhai.
Vân Dật Long lạnh lùng và bình thản quét mắt nhìn xung quanh, đoạn chầm chậm quay người về phía kẻ hiện thân đầu tiên, nhưng thấy người này cũng khăn đen che mặt, liền cười khinh bỉ nói:
- Tôn giá hạ mệnh lệnh thứ nhì được rồi!
Người đó vừa tiếp xúc với ánh mắt sắc lạnh của Vân Dật Long, liền bất giác rợn người, buột miệng nói:
- Vân đại Cung chủ nóng lòng lắm phải không?
Vân Dật Long cười khảy:
- Chính tôn giá nóng lòng thì đúng hơn! Mặc dù Vân mỗ rất ít khi chạm mặt với người của Chính Nghĩa Nhai, nhưng cũng có thể đoán ra được tôn giá chẳng qua chỉ là hạng lâu la chịu người sai khiến thôi.
- Đó là giả thiết của Vân đại Cung chủ phải không?
- Không phải giả thiết mà là căn cứ theo sự thật, bởi bản lĩnh của các vị chưa đủ để giữ gìn uy vọng của Chính Nghĩa Nhai, và những kẻ đứng sau lưng chỉ đạo, có lẽ thảy đều là hạng phô trương mà thôi.
Đối phương giật mình, cố định thần nói:
- Lý luận của Vân đại Cung chủ e rằng trong giới võ lâm chẳng mấy ai hiểu được.
Vân Dật Long cười khảy:
- Chỉ cần người của Kim Bích Cung hiểu được là đủ rồi. Mặc dù các vị chưa xứng đáng để đối kháng với Vân mỗ, song Vân mỗ vẫn giữ lễ với bọn gian ác trên Chính Nghĩa Nhai, bắt buộc phải đưa các vị lên đường trước khi bọn họ đến nơi.
Thoáng dừng, đoạn với giọng đanh lạnh nói tiếp:
- Vân mỗ nhắc lại một lần nữa, tôn giá hạ lệnh đi thôi!
Ngay khi ấy, Kim Thủ Ngọc Nữ như cánh én nhẹ nhàng đáp xuống trên vách núi cao chừng ba mươi trượng bên phải cửa núi, nàng có vẻ hết sức hối hả.
Người kia như cố ý kéo dài thời gian trầm giọng nói:
- Hai vị huynh đệ họ Triệu hãy đưa Vân đại Cung chủ lên đường đi thôi!
Lập tức, sau lưng Vân Dật Long vang lên hai tiếng sang sảng quát:
- Vân Dật Long quay lại đây!
Dứt tiếng đã đến sau lưng Vân Dật Long cách chừng năm thước.
Vân Dật Long chậm rãi quay người, những thấy đó là hai người bịt mặt một mập, một ốm, đều tay cầm lưu tinh chùy, chàng cười khinh bỉ nói:
- Hai vị động thủ đi! Để tranh thủ thời gian, Vân mỗ sẽ dùng Trích Huyết Kiếm đưa hai vị lên đường cho nhanh.
Tuy nói vậy song chàng không tuốt kiếm.
Hai người bịt mặt đã từng chứng kiến thủ đoạn của Vân Dật Long hạ sát đồng bọn, nên không dám giục chàng tuốt kiếm, cùng đưa mắt nhìn nhau, gã mập bỗng quát:
- Tuốt kiếm đi!
Đồng thời đã tung mình lao tới, lưu tinh chùy với chiêu “Lưu tinh cán (đuổi) nguyệt” quét thẳng vào ngực Vân Dật Long, thân thủ nhanh khôn tả.
Và ngay khi gã mập vừa tung lưu tinh chùy ra, gã ốm cũng với chiêu “Kim Long bàn trụ” quét vào bên hông Vân Dật Long, lưu tinh chùy xé gió rít lên ghê rợn, uy lực cực kỳ hung mãnh.
Kim Thủ Ngọc Nữ đừng trên vách núi vừa thấy thân thủ của hai người, mặt liền vút qua vẻ thất vọng, lắc đầu lẩm bẩm:
- Nếu như bọn họ đều như hai người này, hôm nay e rằng mình sẽ không có cơ hội để giúp Vân Dật Long rồi.
Vân Dật Long đã từng mấy phen giao thủ với người của Chính Nghĩa Nhai, ngoài miệng chàng tuy nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng không dám khinh suất, vừa thấy gã mập xuất thủ, tay phải chàng đã lẹ làng nắm lấy chuôi kiếm.
Ngay khi hai quả lưu tinh chùy đến sát người, thanh Trích Huyết Kiếm trong tay Vân Dật Long đã rời khỏi bao quét ra.
Những thấy ánh thép chói ngời, lập tức vang lên hai tiếng rú ghê rợn, hai chiếc đầu rơi xuống đất, lông lốc lăn ra xa, hai tử thi cổ phun máu như vòi vẫn đứng chưa ngã.
Những kẻ xung quanh chỉ thấy ánh bạc lấp lánh, khi định thần nhìn kỹ thì đồng bọn đã biến thành hai cái xác không đầu, Vân Dật Long vẫn đứng nguyên tại chỗ. Trích Huyết Kiếm đã tra trở lại vào bao, thủ pháp nhanh đến độ không một ai nhìn thấy rõ.
Lão nhân hiện thân đầu tiên ngây người ra tại chỗ, lão vốn định dùng phương pháp xa luân chiến hầu kéo dài thời gian, nhưng không ngờ lại kết thúc nhanh chóng đến vậy.
Vân Dật Long quét mắt nhìn quanh, buông giọng sắc lạnh:
- Các vị đứng yên thế này, muốn Vân mỗ ra tay trước hay sao?
Lão nhân bịt mặt đầu tiên nghe nói giật mình, đầu óc suy tính thật nhanh, đoạn trầm giọng quát:
- Các huynh đệ, hãy cùng tiến lên!
Đoạn liền dẫn trước lao bổ tới.
Những kẻ xung quanh chẳng ai đủ can đảm một chọi một với Vân Dật Long, vừa nghe lệnh giáp công, lập tức cùng buông tiếng quát vang, đổ xô lao bổ vào Vân Dật Long.
Vân Dật Long buông tiếng cười dài ghê rợn, hai mắt giăng ngập sát cơ, tay phải vung lên, Trích Huyết Kiếm tạo ra một đóa hoa bạc to lớn trên không, ngay khi ấy mọi người vừa lao tới.
Thế là tiếng gào thét vang động khắp núi rừng, máu tươi rưới đầy trên vách đá, như phủ lên ngọn núi trọc này một chiếc áo bông đỏ thắm.
Bọn Chính Nghĩa Nhai lần lượt từng tên gục ngã, Vân Dật Long chẳng khác nào mãnh hổ xông vào đàn dê.
Kim Thủ Ngọc Nữ thấy vậy, không khỏi thất vọng lẩm bẩm:
- Xem chừng trời cao đã muốn ta một mình cô độc quay về Miêu Cương rồi!
Đoạn ném cái nhìn quyến luyến về phía Vân Dật Long trong trận chiến, chầm chậm quay người toan bỏ đi.
Ngay khi ấy, từ ba phía khác nhau đối diện của núi bỗng vang lên ba tiếng huýt dài đinh tai nhức óc, liền theo đó là một giọng rổn rảng quát:
- Vân Dật Long ngươi còn nhớ Di Thế Tẩu này chăng?
- Hừ, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Trước hết bắt giữ người đưa tin để uy hiếp bổn cô nương, như vậy sẽ không còn sợ bổn cô nương gây khó khăn nữa, diệu kế ấy cũng chỉ có mỗi Vân đại hiệp danh chấn võ lâm là nghĩ ra được thôi, quả rất đáng bội phục.
Vân Dật Long ngơ ngẩn nhìn Kim Thủ Ngọc Nữ, chàng định nói:
- Cô nương nhận thấy Vân mỗ có phải là hạng người như vậy chăng?
Song chàng lại không thốt ra, chỉ cười não nùng nói:
- Cô nương, Vân mỗ tin là trong lúc này dù có nói thế nào thì cô nương cũng chẳng tin Vân mỗ không bao giờ hành động như vậy...
Kim Thủ Ngọc Nữ cười khảy:
- Nếu bổn cô nương là đứa bé lên ba, hoặc giả có thể tin được.
- Vậy thì Vân mỗ không cần nói nhiều cho thêm phí lời nữa. Cô nương, Vân mỗ có thể hỏi thêm một câu chăng?
- Các hạ hỏi đi!
- Vân mỗ muốn biết ai đã báo tin ấy với cô nương?
Kim Thủ Ngọc Nữ cười khảy:
- Các hạ có thể suy đoán được!
Vân Dật Long rúng động cõi lòng:
- Người của Chính Nghĩa Nhai?
Kim Thủ Ngọc Nữ mai mỉa:
- Có lẽ lúc bấy giờ các hạ đã phát giác rồi, nhưng rất tiếc không bắt giữ được họ.
Giờ thì Vân Dật Long đã hiểu hết mọi sự, chàng chẳng muốn giải thích nữa, mà dù có giải thích thì Kim Thủ Ngọc Nữ cũng không bao giờ tin, bèn cười chua chát nói:
- Sau cùng thì bọn chúng cũng đã tìm ra cơ hội giết chết Vân Dật Long này!
Đoạn bỗng ngẩng đầu lên nhìn Kim Thủ Ngọc Nữ, bình thản nói:
- Cô nương hãy động thủ đi!
Kim Thủ Ngọc Nữ tuy ngoài miệng cứng rắn, song qua thái độ bình thản của Vân Dật Long, lòng tự tin của nàng đã có phần chao đảo, ném vào mặt Vân Dật Long một cái nhìn thật nhanh, đoạn lạnh lùng nói:
- Các hạ đã chuẩn bị rồi chứ?
- Vân mỗ đã nói rồi, quyết sẽ không hoàn thủ.
Kim Thủ Ngọc Nữ lòng tin càng thêm chao đảo, song lại xóa bỏ được định kiến trong lòng, bèn nói bừa:
- Các hạ đã khiếp sợ phải không?
Vân Dật Long nhìn chằm chặp vào mặt Kim Thủ Ngọc Nữ, im lặng hồi lâu.
Kim Thủ Ngọc Nữ như biết mình lỡ lời, vội dời ánh mắt đi nơi khác, bởi nàng hiểu rất rõ, Vân Dật Long không thể nào lại khiếp sợ nàng.
Sọng thật bất ngờ, Vân Dật Long lại bình thản nói:
- Phải! Vân mỗ tự biết ắt bại, chống cự chỉ thêm mang tiếng là kẻ vong ân phụ nghĩa.
Kim Thủ Ngọc Nữ vụt quay ánh mắt vào mặt Vân Dật Long, vẻ kinh ngạc trân trối nhìn chàng, vẻ bình thản của chàng đã khiến nàng cảm thấy như bị bỡn cợt, nàng biết mình không thể nào phá được Viêm Dương chưởng của Vân Dật Long, và tin là chính Vân Dật Long cũng biết vậy, bất giác lửa giận phừng lên, gằn giọng nói:
- Các hạ đã khiếp sợ, vậy có biết bổn cô nương sẽ xử trí các hạ ra sao không?
Vân Dật Long vẫn thản nhiên cười:
- Cô nương nói đi!
Kim Thủ Ngọc Nữ chỉ vực thẳm sau lưng, đanh giọng nói:
- Nhảy xuống dưới đó!
Vân Dật Long ơ hờ quét mắt nhìn Kim Thủ Ngọc Nữ, chầm chậm để dây cương trong tay lên lưng Linh Mã, nhẹ nhàng vuốt ve ngựa một hồi, đoạn chậm rãi đi về phía vực thẳm.
Chậm rãi ngang qua Kim Thủ Ngọc Nữ, Vân Dật Long đến bên bờ vực thẳm.
Ánh mắt di chuyển theo từng bước của Vân Dật Long, Kim Thủ Ngọc Nữ chầm chậm quay người, nàng không ngờ Vân Dật Long chẳng chút chần chừ, thẳng bước đi tới, chỉ còn cách miệng vực chừng hơn một thước nữa thôi.
Kim Thủ Ngọc Nữ không còn kềm lòng được nữa, bối rối lớn tiếng nói:
- Vân Dật Long, các hạ có gì giải thích không?
Vân Dật Long đứng bên mép vực, giọng chua chát nói:
- Vân mỗ chẳng còn gì để nói, vực thẳm này chỉ sâu chừng ba mươi trượng, quyết không thể gây tử thương cho Vân mỗ được, song cô nương là người duy nhất trong giới võ lâm đã làm cho Vân mỗ phải nhảy xuống vực thẳm, cái tên Vân Dật Long kể từ nay...
Kim Thủ Ngọc Nữ rúng động cõi lòng buột miệng nói:
- Các hạ có thể không nhảy cũng được!
Vân Dật Long không quay lại, chỉ lạnh lùng nói:
- Tuy cô nương nghĩ Vân mỗ không có chút tín nghĩa, nhưng dẫu sao Vân mỗ cũng là chủ nhân Kim Bích Cung, không khi nào tự nuốt lời mà hổ thẹn với vong linh của cố Cung chủ.
Ngưng chốc lát, đoạn trầm giọng nói tiếp:
- Nhưng trước khi nhảy xuống, Vân mỗ cần phải thổ lộ hết những gì trong lòng. Vân Dật Long kể từ khi gặp biến cố tại Thái Sơn, rơi xuống Trích Huyết Cốc được sống cho đến khi bước chân vào chốn giang hồ, ngoại trừ chúng đệ tử Kim Bích Cung, cô nương là người đầu tiên duy nhất đã cứu giúp Vân mỗ, những lời cảm ơn đền đáp Vân mỗ không dám nói nữa. Thế nhưng, Vân mỗ chỉ cần một ngày chưa chết, quyết không bao giờ quên đại ân của cô nương. Vân Dật Long xin cáo từ!
Kim Thủ Ngọc Nữ cả kinh:
- Các hạ... hãy chờ...
Ngay khi ấy, nơi lưng núi cũng vọng lên một giọng hối hả la to:
- Vân đại hiệp, hãy chờ...
Vừa nghe tiếng gọi kia, Kim Thủ Ngọc Nữ lập tức buông rơi nước mắt, ngửa mắt u oán lẩm bẩm:
- Trời ơi! Chả lẽ trời đã sắp bày thế ư? Trời chưa bao giờ thương xót cho người con gái cô đơn yếu đuối này ư? Hết lầm lẫn này lại đến lầm lẫn khác, nếu chàng không hề bắt giữ Song Hồ, kể từ nay mình còn mặt mũi nào để gặp lại chàng nữa.
Trong tiếng gió rít, Song Hồ phi thân đáp xuống bên cạnh Kim Thủ Ngọc Nữ, hơ hãi nói:
- Tiểu thư, Vân Dật Long xuống dưới chi vậy?
Kim Thủ Ngọc Nữ không ngoảnh lại, không đáp mà hỏi:
- Sao bây giờ mới về đến?
Song Hồ nghe giọng nói tiểu thư có vẻ nghẹn ngào, liền giật mình nói:
- Tiểu thư, có người của Chính Nghĩa Nhai tới không vậy?
Kim Thủ Ngọc Nữ não nề:
- Có, lão đã trở về quá muộn, tất cả đã trở thành quá khứ rồi!
Song Hồ tái mặt, thoáng ngẫm nghĩ, đoạn gượng cười nói:
- Hãy chưa muộn, tiểu thư không có gây tổn thương cho Vân Dật Long đâu! Ngay khi bọn khốn kiếp Chính Nghĩa Nhai chặn đường thì lão bộc đã biết chúng muốn làm gì rồi, may là Vân Dật Long trước khi ra đi đã phái Huyết Phật ngầm hộ tống lão, nếu không nhờ Huyết Phật kịp thời giải cứu, lão bộc mà chết đi thì sự hiểu lầm giữa hai người sẽ không bao giờ xóa bỏ được.
Kim Thủ Ngọc Nữ trước mắt như bỗng hiện ra gương mặt bình thản và ưu tư của Vân Dật Long, nàng chợt cảm thấy đầu óc rỗng tuếch, chậm rãi đi về phía Linh Mã, cười chua xót nói:
- Lão đã trở về quá muộn rồi!
Song Hồ sãi chân tới hai bước, nhìn xuống vực thẳm một hồi, đoạn vui mừng nói:
- Độ sâu chỉ chừng ba mươi trượng, quyết chẳng thể gây thương vong cho Vân Dật Long được. Tiểu thư, ta hãy xuống tìm ngay đi!
Kim Thủ Ngọc Nữ cười ão não:
- Lão biết ta đã mắng chửi y những gì không? Rất có thể y sẽ lượng thứ cho ta, nhưng ta cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp lại y nữa, vĩnh viễn.
Song Hồ đã chứng kiến Kim Thủ Ngọc Nữ trưởng thành từ thuở bé, rất hiểu cá tính nàng, nghe nàng nói vậy biết có khuyên cũng vô ích, đôi mắt lão đảo tròn một hồi, đoạn bỗng nói:
- Tiểu thư, Vân Dật Long quyết không bao giờ ghi hận tiểu thư đâu, chính bản thân tiểu thư cũng biết, cuộc đời ai lại chẳng có sai lầm chứ?
Kim Thủ Ngọc Nữ vẫn tiến về Linh Mã, cất giọng não nề:
- Ta biết y sẽ không ghi hận ta, trước khi nhảy xuống y cũng nói vậy. Thế nhưng, y càng rộng lòng lượng thứ thì ta lại càng cảm thấy xấu hổ khi gặp y.
Dứt lời nước mắt rơi lã chã.
Song Hồ như đã nghĩ ra một ý kiến chi đó, bỗng nói:
- Vậy thì tiểu thư định như thế nào?
Kim Thủ Ngọc Nữ thở dài trĩu giọng:
- Hãy đưa Huyết Si và Sở cô nương đến Lãnh Vân Quán, chúng ta trở về Miêu Cương.
- Trở về rồi sao nữa?
Kim Thủ Ngọc Nữ cười chua chát:
- Ta đã khôn lớn tại đó cũng nên chôn thây tại đó!
Song Hồ rúng động cõi lòng, thầm nhủ:
- Tự cổ chí kim chữ tình là hại người hơn hết, nếu không nhờ lão Hồ Ly nào sống thêm được mấy năm, học chút xảo kế, cuộc đời nàng ta há chẳng kết liễu từ nay rồi còn gì?
Đoạn cất tiếng nói:
- Tiểu thư có biết vì sao bọn Chính Nghĩa Nhai lại chặn đường lão bộc và giở gian kế không?
Kim Thủ Ngọc Nữ dừng lại cách Linh Mã chừng ba thước, giọng nặng nề nói:
- Chúng định mượn tay mình trừ khử Vân Dật Long chứ gì?
Song Hồ cười:
- Tiểu thư tuy nói rất đúng, nhưng lại thiếu sót một điều, tiểu thư hãy tĩnh tâm thử nghĩ, chúng ta xưa nay chưa từng tiếp xúc với Chính Nghĩa Nhai, có thể nào bọn họ lại tin cậy mình đến vậy chăng? Vạn nhất tiểu thư không diệt trừ Vân Dật Long thì sao?
Kim Thủ Ngọc Nữ cười tự mỉa:
- Bọn họ đã biết hết việc chúng ta cứu Vân Dật Long và giúp y cứu thoát thủ hạ, kế này đương nhiên cũng đã được rất nhiều kẻ có đầu óc tính toán, do đó bọn họ khẳng định ta ắt sẽ giết Vân Dật Long.
- Bọn họ quyết chắc tiểu thư nhất định diệt được Vân Dật Long hay sao?
Kim Thủ Ngọc Nữ đau khổ lắc đầu:
- Bọn họ biết võ công của ta không thắng nổi Vân Dật Long, nhưng bọn họ hiểu Vân Dật Long hơn ta, biết y quyết không chịu động thủ với ta.
Song Hồ vỗ tay đánh bốp:
- Đúng rồi! Tiểu thư, họ đã biết Vân Dật Long quyết không chịu động thủ, chả lẽ lại quyết chắc tiểu thư nhất định động thủ hạ sát một người không muốn chống cự hay sao?
Kim Thủ Ngọc Nữ chợt động tâm ngẩng lên:
- Ý lão muốn nói là bọn họ còn có sự bố trí khác nữa phải không?
Song Hồ trịnh trọng:
- Tiểu thư, nếu lão bộc dự liệu không sai, mục đích của họ đơm đặt thị phi ngoại trừ muốn mượn tay tiểu thư sát hạ Vân Dật Long, lại còn khiến tiểu thư không hợp tác với chàng ta nữa. Bởi vì chỉ một mình Vân Dật Long mà Chính Nghĩa Nhai chúng đã đối phó không xong, nếu có thêm tiểu thư nữa thì chúng đừng mong diệt trừ được Vân Dật Long.
Kim Thủ Ngọc Nữ bàng hoàng:
- Ý lão muốn nói là bọn họ đã giăng bẫy ở xung quanh Tiêm Thạch Nhai này chứ gì?
Song Hồ gật đầu:
- Bọn họ nhất quyết trừ bằng được Vân Dật Long, mà Vân Dật Long rất hiếm khi đi một mình, tiểu thư thử nghĩ xem có thể nào bọn chúng lại bỏ qua một cơ hội tốt như thế này chăng?
Kim Thủ Ngọc Nữ tuy trong lòng ngập đầy niềm căm hận và hổ thẹn, cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp mặt Vân Dật Long nữa, nhưng lòng lại luôn lo nghĩ về chàng, nghe vậy liền lo lắng:
- Vậy biết phải làm sao đây?
Song Hồ vội nói:
- Tiểu thư có thể giúp cho Vân Dật Long.
- Lão đoán là bọn họ có thể ở đâu?
- Tiểu thư đứng tại đây có lẽ họ đã sớm trông thấy rồi, hẳn là họ đang ở gần đây thôi, chúng ta hãy lần theo hướng đi của Vân Dật Long nhất định sẽ gặp.
Kim Thủ Ngọc Nữ vội nói:
- Vậy chúng ta hãy đi mau!
Đoạn cất bước đi về phía bờ vực.
Song Hồ vội nói:
- Tiểu thư hãy khoan, chúng ta hãy gọi mọi người đến đây cùng đi một thể.
Kim Thủ Ngọc Nữ lúc này chỉ lo cho sự an nguy của Vân Dật Long, nghe vậy liền nói:
- Vậy hãy mau gọi họ đến ngay, ta đi trước.
Đoạn không chờ Song Hồ nói gì thêm nữa, đã tung mình phóng xuống vực thẳm.
Song Hồ lẩm bẩm:
- Tính nết của tiểu thư trước kia đâu hết cả rồi?
Đoạn vội phi thân phóng đi lên núi, chỉ còn lại mỗi mình Linh Mã tại đó.
Hãy nói về Vân Dật Long phi thân xuống vực, buông tiếng thở dài nặng trĩu, lẩm bẩm:
- Ta hãy quay về Lãnh Vân Quán trước đã!
Đoạn ngẩng lên nhận định phương hướng, giở khinh công phóng đi về phía cửa núi, thoáng chốc đã đến nơi.
Vân Dật Long bỗng chững bước, phóng mắt nhìn về một phía triền núi đầu loan thạch ngoài cửa núi, buông tiếng cười lạnh lùng nói:
- Các vị bằng hữu không cần phải ẩn nấp nữa.
Đoạn thản nhiên cất bước ra khỏi cửa núi, tiến thẳng vào giữa thung lũng, như không hề có chút giới bị.
Chiều rộng của núi chỉ chừng năm thước, Vân Dật Long vừa ra khỏi chưa đầy ba thước, từ trên hai bên núi sau lưng bỗng nhẹ nhàng phóng xuống hai bóng người, lao thẳng tới sau lưng Vân Dật Long, hai tay năm ngón co lại như móc câu, hiển nhiên đã vận đầy nội công.
Vân Dật Long ánh mắt lên sắc lạnh, như hoàn toàn chưa hay khoảnh khắc ấy, thần thái hết sức ung dung.
Chớp mắt hai bóng người đó đã đến sát sau lưng, ngay trong khoảnh khắc ấy, chợt thấy Vân Dật Long lách nhanh sang trái và lạnh lùng nói:
- Vân mỗ đã biết trước rồi, phiền các vị phải chờ đợi lâu!
Đồng thời đã xoay người, tay phải tung ra, dứt lời thì chưởng thế đã đến trước mặt hai người đó rồi.
Bỗng nghe hai tiếng kinh hoàng hét lên:
- Ô! Viêm Dương...
Hai tiếng rú thảm vang lên cắt ngang câu nói, hai người cùng một lúc bật ngửa, ngã ra đất, chết ngay tức thời.
Vân Dật Long lạnh lùng quét mắt nhìn hai tử thi dưới đất liền thoáng ngạc nhiên, đoạn cười lạnh lùng nói:
- Thì ra các vị đến từ Chính Nghĩa Nhai, chúng ta có thể kể được là cố nhân gặp lại nhau.
Đoạn vung tay vạch mở khăn đen che mặt của hai tử thi, hiện ra hai khuôn mặt lạ lẫm chưa từng gặp mặt bao giờ.
Lúc này bốn bề vắng lặng, Vân Dật Long ngoảnh lại nhìn khoảng cách của cửa núi, trong lòng đã hiểu ra, lập tức mắt sáng rực sát cơ, bỗng tung mình phóng lên giữa triền núi, lạnh lùng quét mắt nhìn quanh và nói:
- Bây giờ đã đến lúc các vị hiện thân rồi chứ?
Lập tức, từ sau lưng bên phải vang lên tiếng cười to nói:
- Chủ nhân Bạch Kiếm Linh Mã quả là thẳng thắn lẹ làng, nếu lão phu mà rề rà chậm chạp thì thật là thiếu lễ độ!
Vân Dật Long không quay người lại, phóng mắt nhìn phía trước lạnh lùng nói:
- Tôn giá đã biết Vân mỗ là người mau lẹ, thời gian có hạn, sao không mời hết ra đây đi?
Đối phương dường như thoáng ngạc nhiên:
- Vân Cung chủ nghĩ là lão phu cần thiết phải mai phục nhiều người ư?
- Nếu tôn giá mà tự tin đến vậy thì đâu có chờ đến lúc hai thủ hạ táng mạng và Vân mỗ đây lọt vào vòng vây rồi mới dám hiện thân.
Đối phương tuy nghe Vân Dật Long buông lời mai mỉa, song vẫn không tức giận, buông tiếng cười khảy, đắc ý nói:
- Vậy ra Vân đại Cung chủ đã biết lão phu chờ tại đây rồi ư?
Vân Dật Long giọng sắc lạnh:
- Vân mỗ tuy không biết trước, chưa thể thu xếp cho các hạ lên đường sớm hơn, nhưng cũng thật may mắn, giờ đây đã chạm mặt với các vị.
Đối phương cười u ám:
- Lão phu cũng nghĩ mình rất may mắn, bởi Vân đại Cung chủ đã đi ngang qua đây, và càng đáng quý hơn nữa là Vân đại Cung chủ đã hành động hoàn toàn đúng theo kế hoạch của lão phu.
Vân Dật Long vẫn không quay lại, chỉ khinh miệt nói:
- E rằng tôn giá chưa phải là người đặt ra kế hoạch ấy đâu.
Đối phương thoáng ngạc nhiên, cười khảy:
- Vân đại Cung chủ quả quyết như vậy ư?
Vân Dật Long cười khảy:
- Tôn giá không cần phải kéo dài thời gian, cứ gọi họ ra đây đi! Nếu tôn giá nhất định buộc Vân mỗ đích thân mời ra từng người một thì trách nhiệm ấy e rằng tôn giá không gánh vác nổi đâu.
Quả nhiên Vân Dật Long đã đánh trúng điểm yếu đối phương, chỉ nghe y tức tối cười khảy:
- Phải chăng có người đang đợi Vân đại Cung chủ dưới suối vàng nên mới nóng lòng lên đường thế này?
Vân Dật Long gằn giọng:
- Sự kiên nhẫn của Vân mỗ có hạn, tôn giá hãy quyết định nhanh đi!
- Được, lão phu sẽ đưa đại Cung chủ lên đường ngay!
Đoạn trầm giọng quát:
- Các vị hiện thân đi, nhân vật chính đã đến rồi!
Lập tức, từ sau những tảng đã cao xung quanh lần lượt đứng lên chừng ba mươi người áo đen bịt mặt, trước ngực đều có thêu hình Chính Nghĩa Nhai.
Vân Dật Long lạnh lùng và bình thản quét mắt nhìn xung quanh, đoạn chầm chậm quay người về phía kẻ hiện thân đầu tiên, nhưng thấy người này cũng khăn đen che mặt, liền cười khinh bỉ nói:
- Tôn giá hạ mệnh lệnh thứ nhì được rồi!
Người đó vừa tiếp xúc với ánh mắt sắc lạnh của Vân Dật Long, liền bất giác rợn người, buột miệng nói:
- Vân đại Cung chủ nóng lòng lắm phải không?
Vân Dật Long cười khảy:
- Chính tôn giá nóng lòng thì đúng hơn! Mặc dù Vân mỗ rất ít khi chạm mặt với người của Chính Nghĩa Nhai, nhưng cũng có thể đoán ra được tôn giá chẳng qua chỉ là hạng lâu la chịu người sai khiến thôi.
- Đó là giả thiết của Vân đại Cung chủ phải không?
- Không phải giả thiết mà là căn cứ theo sự thật, bởi bản lĩnh của các vị chưa đủ để giữ gìn uy vọng của Chính Nghĩa Nhai, và những kẻ đứng sau lưng chỉ đạo, có lẽ thảy đều là hạng phô trương mà thôi.
Đối phương giật mình, cố định thần nói:
- Lý luận của Vân đại Cung chủ e rằng trong giới võ lâm chẳng mấy ai hiểu được.
Vân Dật Long cười khảy:
- Chỉ cần người của Kim Bích Cung hiểu được là đủ rồi. Mặc dù các vị chưa xứng đáng để đối kháng với Vân mỗ, song Vân mỗ vẫn giữ lễ với bọn gian ác trên Chính Nghĩa Nhai, bắt buộc phải đưa các vị lên đường trước khi bọn họ đến nơi.
Thoáng dừng, đoạn với giọng đanh lạnh nói tiếp:
- Vân mỗ nhắc lại một lần nữa, tôn giá hạ lệnh đi thôi!
Ngay khi ấy, Kim Thủ Ngọc Nữ như cánh én nhẹ nhàng đáp xuống trên vách núi cao chừng ba mươi trượng bên phải cửa núi, nàng có vẻ hết sức hối hả.
Người kia như cố ý kéo dài thời gian trầm giọng nói:
- Hai vị huynh đệ họ Triệu hãy đưa Vân đại Cung chủ lên đường đi thôi!
Lập tức, sau lưng Vân Dật Long vang lên hai tiếng sang sảng quát:
- Vân Dật Long quay lại đây!
Dứt tiếng đã đến sau lưng Vân Dật Long cách chừng năm thước.
Vân Dật Long chậm rãi quay người, những thấy đó là hai người bịt mặt một mập, một ốm, đều tay cầm lưu tinh chùy, chàng cười khinh bỉ nói:
- Hai vị động thủ đi! Để tranh thủ thời gian, Vân mỗ sẽ dùng Trích Huyết Kiếm đưa hai vị lên đường cho nhanh.
Tuy nói vậy song chàng không tuốt kiếm.
Hai người bịt mặt đã từng chứng kiến thủ đoạn của Vân Dật Long hạ sát đồng bọn, nên không dám giục chàng tuốt kiếm, cùng đưa mắt nhìn nhau, gã mập bỗng quát:
- Tuốt kiếm đi!
Đồng thời đã tung mình lao tới, lưu tinh chùy với chiêu “Lưu tinh cán (đuổi) nguyệt” quét thẳng vào ngực Vân Dật Long, thân thủ nhanh khôn tả.
Và ngay khi gã mập vừa tung lưu tinh chùy ra, gã ốm cũng với chiêu “Kim Long bàn trụ” quét vào bên hông Vân Dật Long, lưu tinh chùy xé gió rít lên ghê rợn, uy lực cực kỳ hung mãnh.
Kim Thủ Ngọc Nữ đừng trên vách núi vừa thấy thân thủ của hai người, mặt liền vút qua vẻ thất vọng, lắc đầu lẩm bẩm:
- Nếu như bọn họ đều như hai người này, hôm nay e rằng mình sẽ không có cơ hội để giúp Vân Dật Long rồi.
Vân Dật Long đã từng mấy phen giao thủ với người của Chính Nghĩa Nhai, ngoài miệng chàng tuy nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng không dám khinh suất, vừa thấy gã mập xuất thủ, tay phải chàng đã lẹ làng nắm lấy chuôi kiếm.
Ngay khi hai quả lưu tinh chùy đến sát người, thanh Trích Huyết Kiếm trong tay Vân Dật Long đã rời khỏi bao quét ra.
Những thấy ánh thép chói ngời, lập tức vang lên hai tiếng rú ghê rợn, hai chiếc đầu rơi xuống đất, lông lốc lăn ra xa, hai tử thi cổ phun máu như vòi vẫn đứng chưa ngã.
Những kẻ xung quanh chỉ thấy ánh bạc lấp lánh, khi định thần nhìn kỹ thì đồng bọn đã biến thành hai cái xác không đầu, Vân Dật Long vẫn đứng nguyên tại chỗ. Trích Huyết Kiếm đã tra trở lại vào bao, thủ pháp nhanh đến độ không một ai nhìn thấy rõ.
Lão nhân hiện thân đầu tiên ngây người ra tại chỗ, lão vốn định dùng phương pháp xa luân chiến hầu kéo dài thời gian, nhưng không ngờ lại kết thúc nhanh chóng đến vậy.
Vân Dật Long quét mắt nhìn quanh, buông giọng sắc lạnh:
- Các vị đứng yên thế này, muốn Vân mỗ ra tay trước hay sao?
Lão nhân bịt mặt đầu tiên nghe nói giật mình, đầu óc suy tính thật nhanh, đoạn trầm giọng quát:
- Các huynh đệ, hãy cùng tiến lên!
Đoạn liền dẫn trước lao bổ tới.
Những kẻ xung quanh chẳng ai đủ can đảm một chọi một với Vân Dật Long, vừa nghe lệnh giáp công, lập tức cùng buông tiếng quát vang, đổ xô lao bổ vào Vân Dật Long.
Vân Dật Long buông tiếng cười dài ghê rợn, hai mắt giăng ngập sát cơ, tay phải vung lên, Trích Huyết Kiếm tạo ra một đóa hoa bạc to lớn trên không, ngay khi ấy mọi người vừa lao tới.
Thế là tiếng gào thét vang động khắp núi rừng, máu tươi rưới đầy trên vách đá, như phủ lên ngọn núi trọc này một chiếc áo bông đỏ thắm.
Bọn Chính Nghĩa Nhai lần lượt từng tên gục ngã, Vân Dật Long chẳng khác nào mãnh hổ xông vào đàn dê.
Kim Thủ Ngọc Nữ thấy vậy, không khỏi thất vọng lẩm bẩm:
- Xem chừng trời cao đã muốn ta một mình cô độc quay về Miêu Cương rồi!
Đoạn ném cái nhìn quyến luyến về phía Vân Dật Long trong trận chiến, chầm chậm quay người toan bỏ đi.
Ngay khi ấy, từ ba phía khác nhau đối diện của núi bỗng vang lên ba tiếng huýt dài đinh tai nhức óc, liền theo đó là một giọng rổn rảng quát:
- Vân Dật Long ngươi còn nhớ Di Thế Tẩu này chăng?
Bình luận truyện