Bách Luyện Thành Thần
Chương 129: Khảm nạm
Nhìn chung, bảo vật có giá trị cao nhất mà La Chinh chọn cũng chỉ có một viên Thất Bảo Niết Bàn Đan, còn hai thanh linh khí thượng phẩm không trọn vẹn kia đều có giá trị tương đối thấp.
Hai thanh linh khí thượng phẩm không trọn vẹn kia, chỉ có tinh thạch Phượng Tường và tinh thạch Huyết Phỉ được khảm bên trên là đáng giá.
Hai viên tinh thạch này, đối với người khác thì không có tác dụng gì lớn, nhưng lại vô cùng có ích đối với La Chinh.
Vừa ra khỏi bảo khố của Đế Quân liền có người phụ trách bố trí cho La Chinh một gian phòng lớn làm chỗ ở tạm. Sau khi Yêu tộc lui binh, Đế Quân không ngừng phái các tiểu đội ra ngoài, dọn dẹp thế lực của Yêu tộc còn dư lại xung quanh, cho nên La Chinh tính qua hai ngày nữa sẽ rời khỏi thành Bạch Đế.
La Chinh coi như cũng vừa ý với gian phòng lớn mà mình ở, chỉ có điều hắn không hài lòng lắm với vị trí của nó. Phòng này nằm ngay sát bên cạnh phòng của Vân Lạc.
Chẳng qua lối sống của Vân Lạc cũng đơn giản, nếu hắn không trêu chọc nàng, nàng cũng sẽ không dùng kết giới giam hắn lại...
Sau khi vào phòng, La Chinh tắm rửa một lượt, loại bỏ những bụi bẩn tích tụ mấy ngày qua. Tiếp đến, hắn tìm một góc tương đối kín đáo trong phòng rồi ngồi xuống, sau đó liền móc thanh Ngọc Hồ Điệp nát kia ra khỏi nhẫn tu di.
Bình thường, linh khí thượng phẩm đều không khảm thêm tinh thạch, nếu khảm thêm thì đa phần uy lực có thể so với tiên khí bình thường!
Ngọc Hồ Điệp này là một thanh đao tốt, đáng tiếc đã bị phá hủy hoàn toàn.
“Trước tiên phải gỡ viên tinh thạch Phượng Tường này ra!” Nghĩ tới đây, La Chinh vươn tay định gỡ tinh thạch Phượng Tường ra, nhưng hắn cạy một cái mà nó vẫn không nhúc nhích gì. Nếu hắn tăng thêm lực, chỉ sợ sẽ làm vỡ viên tinh thạch Phượng Tường.
Viên tinh thạch Phượng Tường này không thể cạy bừa ra được. La Chinh chợt nhớ ra, trong Luyện Khí Tông Pháp có chỗ ghi lại tiểu xảo để gỡ tinh thạch. Vậy nên hắn nhanh chóng lấy quyển Luyện Khí Tông Pháp ra, dựa theo trí nhớ mà lật đến trang có liên quan.
Trong bản Luyện Khí Tông Pháp, ngoài bí mật trong trang sách kép thì cũng ghi lại một vài tiểu xảo cực kì hữu ích, tất cả đều là những điều Xa Đạo Tử đúc kết lại dựa trên tài nghệ trăm năm của bản thân.
Trên bản Luyện Khí Tông Pháp đúng là có ghi lại phương pháp để lấy tinh thạch khảm trên pháp bảo ra.
Sau khi xem xong từng câu từng chữ, vẻ mặt La Chinh lộ ra nét phiền muộn: “Hóa ra muốn gỡ được tinh thạch, nhất định phải dùng đến bản mệnh chân hỏa. Cái này có chút phiền toái.”
Hiện tại hắn tu luyện hai loại công pháp, nhưng dù là Tử Đàn Quyền hay Thiên Ma Thần Quyền thì chân khí sinh ra cũng không phải chân hỏa. Nếu thật sự muốn gỡ tinh thạch ra, nhất định phải tu luyện một quyển bí tịch chân hỏa, mà giờ thì hắn không có điều kiện này.
Cầm Luyện Khí Tông Pháp trong tay, La Chinh ngẩn người trong chốc lát, lông mày đang nhíu chặt bỗng nhiên giãn ra. Nếu chỉ cần là chân hỏa nào cũng được, vậy Hắc Hỏa của lò luyện lớn trong đầu kia có được hay không?
Hắc Hỏa kia có thể luyện hóa linh khí để chiết xuất ra Thiên Diễn Tinh Hoa. Từ điểm này xem ra, nó tất nhiên có tác dụng như chân hỏa.
Phiền toái duy nhất là uy lực của Hắc Hỏa quá lớn, gần như không gì có thể ngăn cản nó luyện hóa, chỉ cần không cẩn thận một chút, e rằng viên tinh thạch Phượng Tường này cũng bị nó đốt trụi.
Suy nghĩ một lát, La Chinh vẫn quyết định mạo hiểm thử một lần.
Sau đó hắn nhắm mắt lại, bắt đầu kết nối với lò luyện trong đầu.
“Vù!”
Chỉ chốc lát sau, một đám Hắc Hỏa xuất hiện trên ấn đường La Chinh. Nó quanh quẩn trên không trung trong chốc lát, phát ra một tiếng líu lo vui vẻ. Có lẽ nó đã phát hiện ra hai thanh linh khí thượng phẩm trước mặt nên xông thẳng tới.
La Chinh vừa thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi. Hắn cầm hai thanh linh khí nát lên, tránh để Hắc Hỏa lao tới.
“Từ từ, cái này không phải để cho ngươi luyện hóa!”
Hắc Hỏa cũng có linh tính, nghe La Chinh nói như vậy, nó liền lơ lửng trên không trung, xoay trái xoay phải, như không hiểu ý La Chinh.
Nhìn dáng điệu Hắc Hỏa trông như một đứa trẻ con, La Chinh cũng mỉm cười. Bỗng nhiên hắn nhớ tới thanh trường thương Xuyên Sơn chỉ có đầu là được khảm tinh thạch, còn cán thương thì cũng chẳng quan trọng gì với hắn.
Vì vậy hắn đưa cán thương đang cầm trong tay cho đám Hắc Hỏa.
Hắc Hỏa thấy thế, lập tức xoay vòng vòng, lao tới cắn nuốt cán thương trong tay La Chinh.
Cán thương này có vẻ được làm từ một thứ kim loại vô cùng rắn chắc nào đó nên rất nặng cũng rất chắc chắn. Nhưng đứng trước Hắc Hỏa, nó chỉ như một cây nến nháy mắt đã bị luyện hóa, sau đó từng giọt Thiên Diễn Tinh Hoa xuất hiện phía sau Hắc Hỏa.
Nhìn những giọt Thiên Diễn Tinh Hoa kia, La Chinh cũng phải chớp mắt vài cái, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Không hổ là linh khí thượng phẩm, chỉ là một cán thương mà có thể luyện ra nhiều Thiên Diễn Tinh Hoa như vậy!
La Chinh đếm thử, sau khi Hắc Hỏa cắn nuốt sạch cán thương này thì xuất hiện hơn bốn mươi giọt Thiên Diễn Tinh Hoa, nhiều hơn huyền khí thượng phẩm không ít.
Thật ra cái này cũng có thể hiểu được. Dù sao huyền khí thượng phẩm đã có thể luyện ra không ít Thiên Diễn Tinh Hoa rồi, mà vũ khí có phẩm cấp càng cao, lượng Thiên Diễn Tinh Hoa sẽ càng nhiều, gần như tăng lên theo cấp số nhân. Trường thương này dù sao cũng đã bị phá hủy nhiều năm, nếu là linh khí thượng phẩm hoàn hảo không chút tổn hại, chẳng phải là thể luyện ra mấy trăm giọt Thiên Diễn Tinh Hoa?
Chờ sau khi Hắc Hỏa hấp thụ Thiên Diễn Tinh Hoa vào trong đầu rồi thắp sáng chín chiếc vảy rồng, La Chinh lại triệu hồi nó ra lần nữa.
Mục đích của hắn cũng không phải muốn thắp sáng vảy rồng, mà là dùng Hắc Hỏa để gỡ bảo thạch trên vũ khí này xuống.
Chỉ là Hắc Hỏa đã có linh trí nên La Chinh cũng không thể điều khiển được nó hoàn toàn, vì thế quá trình này nhất định sẽ có chút phiền phức.
“Được rồi! Vừa nãy đã cho ngươi ăn rồi, giờ thì ngươi hãy ngoan ngoãn làm việc cho ta!” La Chinh giơ thân đao Ngọc Hồ Điệp lên, chỉ kí hiệu trên đó, rồi nói với Hắc Hỏa: “Ngươi kích hoạt kí hiệu này để ta gỡ viên tinh thạch Phượng Tường xuống, sau đó thân đao này sẽ thuộc về ngươi!”
Để chắc chắn hơn, La Chinh lặp lại thêm một lần như dạy dỗ một đứa trẻ ba tuổi.
Nói xong, La Chinh mới đưa Ngọc Hồ Điệp đến trước mặt Hắc Hỏa. Thế nhưng La Chinh vừa mới giơ lên, Hắc Hỏa kia lại reo lên một tiếng, sau đó phi thẳng về phía tinh thạch Phượng Tường.
La Chinh thấy thế, vội vàng cầm thân đao Ngọc Hồ Điệp ra xa...
“Thật phiền phức, tên nhóc này không hề nghe lời chút nào.” Nhìn Hắc Hỏa nhảy nhót không ngừng, La Chinh cảm thấy vô cùng đau đầu. Đúng là thứ gì không hoàn toàn thuộc về mình thì không đáng tin. Hắc Hỏa với lò luyện kia tuy ở nhờ trong đầu hắn, nhưng hắn cũng không thể khống chế được chúng hoàn toàn.
Chỉ mới thử hai lần đã bỏ cuộc ngay thì không phải tính cách của La Chinh.
Dù sao hiện giờ hắn cũng có rất nhiều thời gian, ít nhất có thể dạy tên nhóc này hiểu ý đồ của mình.
Tiêu tốn khoảng hai canh giờ, cuối cùng La Chinh cũng dạy cho Hắc Hỏa hiểu rằng, hắn muốn nó tiến vào trong kí hiệu trên thân đao.
Ngay lúc Hắc Hỏa tiến vào, kí hiệu trên thân đao Ngọc Hồ Điệp lóe lên ánh sáng xanh đen.
Tiếp theo đó, vòng kí hiệu bên ngoài chuyển động sang trái hai vòng, vòng kí hiệu bên trong chuyển động sang phải hai vòng, sau đó La Chinh liền thấy viên tinh thạch Phượng Tường ở giữa vòng kí hiệu kia lay động.
La Chinh thấy thế thì rung nhẹ thân đao một cái.
“Lạch cạch!”
Viên tinh thạch Phượng Tường trên thân đao liền rơi xuống đất.
“Rốt cuộc cũng lấy được!”
La Chinh mỉm cười, đợi sau khi Hắc Hỏa chui ra, hắn mới ném thân đao Ngọc Hồ Điệp lên không trung. Hắc Hỏa như con chó con, lao tới rất nhanh, cắn nuốt nửa thân đao trên không trung, chỉ để lại từng giọt Thiên Diễn Tinh Hoa.
Sau khi tinh thạch Phượng Tường được lấy ra khỏi kí hiệu thì lập tức mất đi màu sắc cùng độ sáng vốn có. La Chinh xem xét thật tỉ mỉ: “Bây giờ cần nghĩ xem, làm thế nào để khảm nó lên tay mình.”
Nghĩ đến chuyện khảm một viên tinh thạch vào trong thân thể, La Chinh vẫn cảm thấy hơi rùng mình.
Tuy rằng về bản chất mà nói, thân thể La Chinh khác những người bình thường rất nhiều, giờ hắn có thể được coi là một linh khí hình người, song để khảm một vật lạ vào trong tay mình thì hắn vẫn có cảm giác vô cùng quái dị.
Nhưng nghĩ đến chuyện, sau khi khảm bảo thạch lên sẽ nâng cao năng lực của mình, hắn thực sự không có lý do gì để không làm.
Vả lại, muốn khảm bảo thạch thì nhất định phải kích hoạt kí hiệu trên cánh tay, mà kích hoạt kí hiệu lại phải dựa vào Hắc Hỏa. Tuy Hắc Hỏa chưa từng gây tổn thương cho hắn, nhưng uy lực của nó lớn như thế, chỉ cần sơ ý một cái là cánh tay của hắn có thể bị thiêu hủy ngay...
“Chỉ có thể đánh cuộc một lần thôi!”
:
Hai thanh linh khí thượng phẩm không trọn vẹn kia, chỉ có tinh thạch Phượng Tường và tinh thạch Huyết Phỉ được khảm bên trên là đáng giá.
Hai viên tinh thạch này, đối với người khác thì không có tác dụng gì lớn, nhưng lại vô cùng có ích đối với La Chinh.
Vừa ra khỏi bảo khố của Đế Quân liền có người phụ trách bố trí cho La Chinh một gian phòng lớn làm chỗ ở tạm. Sau khi Yêu tộc lui binh, Đế Quân không ngừng phái các tiểu đội ra ngoài, dọn dẹp thế lực của Yêu tộc còn dư lại xung quanh, cho nên La Chinh tính qua hai ngày nữa sẽ rời khỏi thành Bạch Đế.
La Chinh coi như cũng vừa ý với gian phòng lớn mà mình ở, chỉ có điều hắn không hài lòng lắm với vị trí của nó. Phòng này nằm ngay sát bên cạnh phòng của Vân Lạc.
Chẳng qua lối sống của Vân Lạc cũng đơn giản, nếu hắn không trêu chọc nàng, nàng cũng sẽ không dùng kết giới giam hắn lại...
Sau khi vào phòng, La Chinh tắm rửa một lượt, loại bỏ những bụi bẩn tích tụ mấy ngày qua. Tiếp đến, hắn tìm một góc tương đối kín đáo trong phòng rồi ngồi xuống, sau đó liền móc thanh Ngọc Hồ Điệp nát kia ra khỏi nhẫn tu di.
Bình thường, linh khí thượng phẩm đều không khảm thêm tinh thạch, nếu khảm thêm thì đa phần uy lực có thể so với tiên khí bình thường!
Ngọc Hồ Điệp này là một thanh đao tốt, đáng tiếc đã bị phá hủy hoàn toàn.
“Trước tiên phải gỡ viên tinh thạch Phượng Tường này ra!” Nghĩ tới đây, La Chinh vươn tay định gỡ tinh thạch Phượng Tường ra, nhưng hắn cạy một cái mà nó vẫn không nhúc nhích gì. Nếu hắn tăng thêm lực, chỉ sợ sẽ làm vỡ viên tinh thạch Phượng Tường.
Viên tinh thạch Phượng Tường này không thể cạy bừa ra được. La Chinh chợt nhớ ra, trong Luyện Khí Tông Pháp có chỗ ghi lại tiểu xảo để gỡ tinh thạch. Vậy nên hắn nhanh chóng lấy quyển Luyện Khí Tông Pháp ra, dựa theo trí nhớ mà lật đến trang có liên quan.
Trong bản Luyện Khí Tông Pháp, ngoài bí mật trong trang sách kép thì cũng ghi lại một vài tiểu xảo cực kì hữu ích, tất cả đều là những điều Xa Đạo Tử đúc kết lại dựa trên tài nghệ trăm năm của bản thân.
Trên bản Luyện Khí Tông Pháp đúng là có ghi lại phương pháp để lấy tinh thạch khảm trên pháp bảo ra.
Sau khi xem xong từng câu từng chữ, vẻ mặt La Chinh lộ ra nét phiền muộn: “Hóa ra muốn gỡ được tinh thạch, nhất định phải dùng đến bản mệnh chân hỏa. Cái này có chút phiền toái.”
Hiện tại hắn tu luyện hai loại công pháp, nhưng dù là Tử Đàn Quyền hay Thiên Ma Thần Quyền thì chân khí sinh ra cũng không phải chân hỏa. Nếu thật sự muốn gỡ tinh thạch ra, nhất định phải tu luyện một quyển bí tịch chân hỏa, mà giờ thì hắn không có điều kiện này.
Cầm Luyện Khí Tông Pháp trong tay, La Chinh ngẩn người trong chốc lát, lông mày đang nhíu chặt bỗng nhiên giãn ra. Nếu chỉ cần là chân hỏa nào cũng được, vậy Hắc Hỏa của lò luyện lớn trong đầu kia có được hay không?
Hắc Hỏa kia có thể luyện hóa linh khí để chiết xuất ra Thiên Diễn Tinh Hoa. Từ điểm này xem ra, nó tất nhiên có tác dụng như chân hỏa.
Phiền toái duy nhất là uy lực của Hắc Hỏa quá lớn, gần như không gì có thể ngăn cản nó luyện hóa, chỉ cần không cẩn thận một chút, e rằng viên tinh thạch Phượng Tường này cũng bị nó đốt trụi.
Suy nghĩ một lát, La Chinh vẫn quyết định mạo hiểm thử một lần.
Sau đó hắn nhắm mắt lại, bắt đầu kết nối với lò luyện trong đầu.
“Vù!”
Chỉ chốc lát sau, một đám Hắc Hỏa xuất hiện trên ấn đường La Chinh. Nó quanh quẩn trên không trung trong chốc lát, phát ra một tiếng líu lo vui vẻ. Có lẽ nó đã phát hiện ra hai thanh linh khí thượng phẩm trước mặt nên xông thẳng tới.
La Chinh vừa thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi. Hắn cầm hai thanh linh khí nát lên, tránh để Hắc Hỏa lao tới.
“Từ từ, cái này không phải để cho ngươi luyện hóa!”
Hắc Hỏa cũng có linh tính, nghe La Chinh nói như vậy, nó liền lơ lửng trên không trung, xoay trái xoay phải, như không hiểu ý La Chinh.
Nhìn dáng điệu Hắc Hỏa trông như một đứa trẻ con, La Chinh cũng mỉm cười. Bỗng nhiên hắn nhớ tới thanh trường thương Xuyên Sơn chỉ có đầu là được khảm tinh thạch, còn cán thương thì cũng chẳng quan trọng gì với hắn.
Vì vậy hắn đưa cán thương đang cầm trong tay cho đám Hắc Hỏa.
Hắc Hỏa thấy thế, lập tức xoay vòng vòng, lao tới cắn nuốt cán thương trong tay La Chinh.
Cán thương này có vẻ được làm từ một thứ kim loại vô cùng rắn chắc nào đó nên rất nặng cũng rất chắc chắn. Nhưng đứng trước Hắc Hỏa, nó chỉ như một cây nến nháy mắt đã bị luyện hóa, sau đó từng giọt Thiên Diễn Tinh Hoa xuất hiện phía sau Hắc Hỏa.
Nhìn những giọt Thiên Diễn Tinh Hoa kia, La Chinh cũng phải chớp mắt vài cái, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Không hổ là linh khí thượng phẩm, chỉ là một cán thương mà có thể luyện ra nhiều Thiên Diễn Tinh Hoa như vậy!
La Chinh đếm thử, sau khi Hắc Hỏa cắn nuốt sạch cán thương này thì xuất hiện hơn bốn mươi giọt Thiên Diễn Tinh Hoa, nhiều hơn huyền khí thượng phẩm không ít.
Thật ra cái này cũng có thể hiểu được. Dù sao huyền khí thượng phẩm đã có thể luyện ra không ít Thiên Diễn Tinh Hoa rồi, mà vũ khí có phẩm cấp càng cao, lượng Thiên Diễn Tinh Hoa sẽ càng nhiều, gần như tăng lên theo cấp số nhân. Trường thương này dù sao cũng đã bị phá hủy nhiều năm, nếu là linh khí thượng phẩm hoàn hảo không chút tổn hại, chẳng phải là thể luyện ra mấy trăm giọt Thiên Diễn Tinh Hoa?
Chờ sau khi Hắc Hỏa hấp thụ Thiên Diễn Tinh Hoa vào trong đầu rồi thắp sáng chín chiếc vảy rồng, La Chinh lại triệu hồi nó ra lần nữa.
Mục đích của hắn cũng không phải muốn thắp sáng vảy rồng, mà là dùng Hắc Hỏa để gỡ bảo thạch trên vũ khí này xuống.
Chỉ là Hắc Hỏa đã có linh trí nên La Chinh cũng không thể điều khiển được nó hoàn toàn, vì thế quá trình này nhất định sẽ có chút phiền phức.
“Được rồi! Vừa nãy đã cho ngươi ăn rồi, giờ thì ngươi hãy ngoan ngoãn làm việc cho ta!” La Chinh giơ thân đao Ngọc Hồ Điệp lên, chỉ kí hiệu trên đó, rồi nói với Hắc Hỏa: “Ngươi kích hoạt kí hiệu này để ta gỡ viên tinh thạch Phượng Tường xuống, sau đó thân đao này sẽ thuộc về ngươi!”
Để chắc chắn hơn, La Chinh lặp lại thêm một lần như dạy dỗ một đứa trẻ ba tuổi.
Nói xong, La Chinh mới đưa Ngọc Hồ Điệp đến trước mặt Hắc Hỏa. Thế nhưng La Chinh vừa mới giơ lên, Hắc Hỏa kia lại reo lên một tiếng, sau đó phi thẳng về phía tinh thạch Phượng Tường.
La Chinh thấy thế, vội vàng cầm thân đao Ngọc Hồ Điệp ra xa...
“Thật phiền phức, tên nhóc này không hề nghe lời chút nào.” Nhìn Hắc Hỏa nhảy nhót không ngừng, La Chinh cảm thấy vô cùng đau đầu. Đúng là thứ gì không hoàn toàn thuộc về mình thì không đáng tin. Hắc Hỏa với lò luyện kia tuy ở nhờ trong đầu hắn, nhưng hắn cũng không thể khống chế được chúng hoàn toàn.
Chỉ mới thử hai lần đã bỏ cuộc ngay thì không phải tính cách của La Chinh.
Dù sao hiện giờ hắn cũng có rất nhiều thời gian, ít nhất có thể dạy tên nhóc này hiểu ý đồ của mình.
Tiêu tốn khoảng hai canh giờ, cuối cùng La Chinh cũng dạy cho Hắc Hỏa hiểu rằng, hắn muốn nó tiến vào trong kí hiệu trên thân đao.
Ngay lúc Hắc Hỏa tiến vào, kí hiệu trên thân đao Ngọc Hồ Điệp lóe lên ánh sáng xanh đen.
Tiếp theo đó, vòng kí hiệu bên ngoài chuyển động sang trái hai vòng, vòng kí hiệu bên trong chuyển động sang phải hai vòng, sau đó La Chinh liền thấy viên tinh thạch Phượng Tường ở giữa vòng kí hiệu kia lay động.
La Chinh thấy thế thì rung nhẹ thân đao một cái.
“Lạch cạch!”
Viên tinh thạch Phượng Tường trên thân đao liền rơi xuống đất.
“Rốt cuộc cũng lấy được!”
La Chinh mỉm cười, đợi sau khi Hắc Hỏa chui ra, hắn mới ném thân đao Ngọc Hồ Điệp lên không trung. Hắc Hỏa như con chó con, lao tới rất nhanh, cắn nuốt nửa thân đao trên không trung, chỉ để lại từng giọt Thiên Diễn Tinh Hoa.
Sau khi tinh thạch Phượng Tường được lấy ra khỏi kí hiệu thì lập tức mất đi màu sắc cùng độ sáng vốn có. La Chinh xem xét thật tỉ mỉ: “Bây giờ cần nghĩ xem, làm thế nào để khảm nó lên tay mình.”
Nghĩ đến chuyện khảm một viên tinh thạch vào trong thân thể, La Chinh vẫn cảm thấy hơi rùng mình.
Tuy rằng về bản chất mà nói, thân thể La Chinh khác những người bình thường rất nhiều, giờ hắn có thể được coi là một linh khí hình người, song để khảm một vật lạ vào trong tay mình thì hắn vẫn có cảm giác vô cùng quái dị.
Nhưng nghĩ đến chuyện, sau khi khảm bảo thạch lên sẽ nâng cao năng lực của mình, hắn thực sự không có lý do gì để không làm.
Vả lại, muốn khảm bảo thạch thì nhất định phải kích hoạt kí hiệu trên cánh tay, mà kích hoạt kí hiệu lại phải dựa vào Hắc Hỏa. Tuy Hắc Hỏa chưa từng gây tổn thương cho hắn, nhưng uy lực của nó lớn như thế, chỉ cần sơ ý một cái là cánh tay của hắn có thể bị thiêu hủy ngay...
“Chỉ có thể đánh cuộc một lần thôi!”
:
Bình luận truyện