Chương 21: 21: Nàng Không Phải Là Thái Giám Nhỏ Của Hắn
Sương khói mờ ảo, người chập chờn nơi đáy mộng, đâu biết là tỉnh hay mê?
Phía bên ngoài, gió hòa cùng tuyết dấy lên trận cuồng phong.
Nơi căn phòng, vị hoàng tử đã tỉnh giấc, nhưng người hắn cần nhất, lại chẳng thấy đâu.
Nàng biến mất rồi...
Lúc biết được điều này, cơn tức giận đã nghiền nát lý trí của hắn.
Nhất Dạ vừa mới tỉnh chẳng được bao lâu, bây giờ vì điên cuồng tức giận mà hắn lại ho ra một trận máu tươi.
Sắc mặt hắn nhợt nhạt, yếu ớt như phù dung mỏng manh trong gió.
Nếu như không phải thân thể còn yếu ớt, hắn nhất định sẽ cầm kiếm kết liễu Phùng Đình, ban cho Phùng Đình cái chết vạn kiếp bất phục.
Chinh chiến sa trường thì liên quan gì đến hắn, sinh mạng con dân Đại Yến có can hệ gì đến hắn, khi mà mọi thứ hắn làm, đều trở nên vô nghĩa khi người ấy biến tan?
Đôi mắt của vị hoàng tử đỏ lên một màu máu, yêu dã quỷ dị.
Phùng Đình cảm thấy, bản thân đã đánh giá thấp vị trí tên thái giám ấy trong lòng điện hạ rồi.
Nếu như thực sự Vân Mặc chết đi, chờ đợi y không những là cái chết vạn kiếp bất phục mà còn liên lụy đến vạn sinh linh của con dân Đại Yến.
Ác linh trong người hắn, có lẽ, chỉ có Vân Mặc mới trói buộc được mà thôi?
Lúc này đây, bộ dạng của thiếu niên biến đổi hoàn toàn, giống như ác thú đã phá vỡ phong ấn!
Tuyết vẫn rơi đầy trời, bóng vị hoàng tử cô độc cầm kiếm trong tay, đau thương từng chút bước ra ngoài.
Giọng của hắn khản đặc nhưng tuyệt tình lãnh khốc, thiếu niên nở nụ cười yêu mị chết chóc.
- "Bằng mọi giá, phải tìm được hắn cho ta.
Nếu như để ta chờ quá lâu...dù có chết, ta cũng kéo các ngươi xuống địa ngục chôn cùng."
Những lời lạnh lùng đe dọa của hắn khiến Phùng Đình cực kì khiếp sợ.
Bản chất của vị hoàng tử bề ngoài tuấn tú vô song, nhưng sâu trong lòng chính là ác quỷ tàn nhẫn máu lạnh.
Thiếu niên sau đó ngẩn người nhìn làn tuyết rơi bên ngoài, như đang chìm vào một kí ức xa xôi...
Đau...đau...đau quá...
Sao lại có thể đau thấu đến xương tủy, buốt lạnh đến tận tâm can?
Trái tim Nhất Dạ tưởng như vỡ nát, đau đớn nhức nhối đến ngạt thở.
Là hắn đã quá yếu ớt, nên không thể bảo vệ nàng sao?
Ẩn nhẫn cam chịu bao lâu, trong phút chốc lại đổi lại kết cục thế này?
Hắn không can tâm, hắn không thể cứ thế để lạc mất nàng.
Nhìn bóng lưng cô độc của hắn lẫn trong tuyết rơi, người ta cảm tưởng như hắn đã cô độc cả một đời.
Bóng lưng mang theo những bi thương u uất.
Hắn cô tịch đứng ở đấy, giống như một thiếu niên si tình, chỉ mình hắn cô đơn ngặm nhấm mối tình còn chưa kịp nở rộ, kết trái đâm hoa.
Hắn cũng chẳng rõ, bản thân tại sao lại muốn phát điên thế này?
Ngỡ ngàng ngoảnh lại nhìn về kí ức xa xưa, từ một đứa trẻ 9 tuổi chỉ biết hờn giận chán ghét, từ bao giờ, hắn đã trở nên quan tâm và để ý đến một người?
Không một ai quan tâm đến hắn.
Không một ai chịu lắng nghe hắn, vì hắn mà tiếc thương.
Thế giới màu đen, xung quanh bốn bề vỡ nát.
Từ bao giờ, hắn chợt nhận ra, không thể cứ ngẩng cao đầu mà tùy ý làm bậy, không thể đến trước mặt vị phi tử xinh đẹp kia mà buông lời cay đắng, không thể ngây thơ mà gây ra bao nhiêu rắc rối, chỉ muốn đổi lấy ánh mắt quan tâm của phụ hoàng.
Từ bao giờ, hắn chợt nhận ra, bản thân chỉ nhỏ bé mong manh như hạt cát, tùy ý có thể bị người khác dẫm đạp.
Một tia sáng chân thật đột nhiên điểm xuyết qua cuộc đời của hắn, có thể nào sẽ nhanh chóng biến tan?
Hắn như mất đi phương hướng, lạc lối đi vào trong sương mù...Nàng ở đâu, mà hắn ngỡ, như mất cả thế gian?
Đã bao đêm, Vũ thành kiên trì cố thủ.
Ở bên ngoài, Tây Nhung nhiều phen khiêu chiến, Phùng Đình chẳng biết, y có thể cầm cự nổi hay không, lương thảo từ nơi hậu phương xa xôi có kịp tiếp tục vận chuyển đến hay không, khi mà...nguyên soái của bọn họ, đang điên điên dại dại.
Phải làm sao, để làm dịu cơn điên của điện hạ đây? Khi mà mọi dấu vết của thái giám đó, cùng với người hầu nữ và vị đại phu đi cùng, hoàn toàn biến mất một cách kì lạ.
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, y ở trong phòng dùng trà, buồn bã tâm sự những nỗi lo của y với phu nhân, Phùng Đình lại nhận được tin, con trai duy nhất của y, cả gan vung tiền mời một đoàn vũ nữ về từ ngàn dặm xa xôi đi tới.
Đúng là nghiệt tử!
Y tức giận đến nỗi muốn rút kiếm đoạt đi sinh mạng của tên nghiệt chủng ấy.
Phu nhân của y thấy vậy thì sợ hãi không thôi, vội vàng khóc ầm lên mà một mực can ngăn y.
Phu nhân khóc lóc nức nở, con trai của họ tuổi mới lớn còn trẻ người non dạ, nàng nhất định sẽ dạy dỗ con trai thêm.
Phùng Đình bị những lời thuyết phục của nàng làm cho bình tĩnh lại.
Y thở dài một hơi, đoạn truyền lệnh người bắt công tử nhốt trong phòng phạt quỳ ba ngày, đồng thời chép lại cuốn gia huấn của dòng họ Phùng mười lần.
Vị công tử đang say mê thưởng nhạc, đến khi biết rằng việc mình mời đoàn vũ nữ đã bị bại lộ, lập tức sợ hãi không ngừng.
Hắn cứ an nhiên nghĩ rằng phụ thân đang mải lo nghĩ chiến sự cùng tìm kiếm tung tích của vị thái giám của điện hạ, không có thời gian quản giáo hắn, nhưng chẳng ngờ có kẻ phản bội dám truyền tin đến cho phụ thân hắn.
Đáng chết!
Ngày hôm ấy, vị thiếu gia là con trai độc nhất của quan thái thú Phùng Đình bị cận vệ đem nhốt trong phòng.
Mặc cho hắn kêu la ầm ĩ, chẳng ai quan tâm.
Phu nhân tiếc thương con trai, bèn vội vã lao đi tìm hắn, để lại Phùng Đình day day thái dương, cảm giác bất lực.
Sau đó, y bèn truyền đoàn ca múa tới, muốn trả tiền phí cho họ.
Y biết, con trai của y, cả gan phá gia chi tử, chuyện gì cũng dám làm, nhưng tiền bạc thường không có mà thường lợi dụng tình thương, tìm đủ mọi cách moi tiền của phu nhân y.
Vì vậy, lần này y sẽ trả tiền, sau đó triệt để giải quyết mối họa trước mắt.
Khi đoàn ca múa được phái tới gặp Phùng Đình, thì vừa lúc, Nhất Dạ dù cơ thể yếu ớt, hắn cũng cầm kiếm đến gặp y.
Hôm nay đã bước sang ngày thứ ba, là hạn cuối hắn dành cho y, nhưng hắn cứ kiên nhẫn chờ đợi lại chờ đợi, vậy mà chỉ thấy tuyệt vọng trùng trùng, mãi chưa có câu trả lời.
Ngoài ý muốn là, khi hắn đi ngang qua một đoàn vũ ca, chợt hắn ngửi thấy một mùi hương đặc trưng rất nhẹ.
Đã bao đêm hắn lén lút nằm bên cạnh Vân Mặc để tìm kiếm an yên, mùi hương của nàng từ lâu đã khắc sâu in khảm vào tâm trí hắn, không sao quên được.
Mùi hương thanh dịu và thuần khiết như hoa lan rừng.
Trái tim của Nhất Dạ đập lệch một nhịp.
Lí trí hắn nhất thời trống rỗng, hắn đột nhiên dừng bước, lập tức xoay người.
Đoàn vũ ca có mười hai người, trong đó người trưởng cơ cầm đầu đang dặn dò những người còn lại chờ nàng, để mình nàng gặp gỡ Phùng Đình là đủ.
Ánh mắt sắc bén của Nhất Dạ nhìn qua một lượt, hắn bắt gặp thân ảnh của một cô nương vận y phục trắng thuần, nàng có dùng khăn mạng che mặt, mái tóc đen dài xõa tản ra không trung thập phần phiêu dật, cả người hơi hơi cúi xuống, khiến hắn không nhìn rõ mặt.
Nhưng rõ ràng thân ảnh của cô nương này cực kì quen thuộc.
Nhất Dạ đột nhiên bật cười.
Lòng hắn thoáng chốc lạnh lẽo, như hóa tro tàn.
Thái giám nhỏ của hắn vậy mà cư nhiên đóng giả thành một vũ nữ, lại còn không có ý định tìm về phía hắn.
Nội tâm của vị hoàng tử, cuộn thành đợt sóng dâng trào mãnh liệt!
Cho đến khi thỏa thuận của người trưởng cơ và Phùng Đình đã định, Phùng Đình cùng nàng bước ra thì đã thấy Nhất Dạ đứng ngoài từ bao giờ.
Môi mỏng của Nhất Dạ cong lên thành một vầng trăng đẹp đẽ, hắn mỉm cười yêu nghiệt.
- "Phùng Đình, bây giờ ta muốn xem múa để giết thời gian, liệu có được không?"
Phùng Đình bị câu hỏi của hắn làm cho dọa sợ.
Y cứ ngỡ hắn đến đây đòi mạng y, vì đã đến hạn cuối y chưa thể cho Nhất Dạ câu trả lời thích hợp, không ngờ y lại nhận được câu hỏi ngoài ý muốn.
Nhất Dạ hỏi y, nhưng giọng nói thập phần đe dọa lạnh lẽo của hắn không cho phép y từ chối.
Đối với thiếu niên mang thân phận cao quý, y còn có thể làm gì hơn ngoài gật đầu chấp thuận?
Sau đó, thiếu niên cao lãnh ngồi phía trên, thờ ơ lạnh nhạt ra lệnh.
- "Người vận y phục màu trắng đứng hàng cuối, ngươi múa một bài cho bản điện hạ xem!"
Trưởng vũ cơ nghe vậy sợ hết hồn, nàng lúng túng trình bày.
- "Bẩm điện hạ, nàng ấy vừa mới gia nhập đoàn vũ cơ không lâu, kĩ thuật còn đang cần bồi dưỡng thêm, e rằng..."
Nàng còn định phân trần, thì thiếu niên cười lạnh ngắt lời nàng.
- "Ngươi đủ tư cách, để bàn chuyện với bản điện hạ ư?"
Thiếu niên ẩn ẩn tâm ma, nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm đang cầm trên tay, hệt như một con quỷ tàn bạo khát máu.
Trưởng vũ cơ ngẩng đầu nhìn thấy cảnh ấy, sợ hãi đến mức cả người ướt đẫm mồ hôi, nàng bèn lập tức đưa mắt ra hiệu cho cô nương vận y phục trắng.
Rất tình cờ là, Vân Mặc chính là cô nương đang vận y phục trắng ấy.
Ban đầu, nàng may mắn gặp được đoàn vũ ca cưu mang, thực ra, họ là có lời mời từ kinh thành xa xôi lặn lội về đây biểu diễn.
Chỉ là không ngờ trong đoàn của họ, giữa chừng có một tiểu cô nương lén bỏ trốn đi cùng tình lang, khiến trưởng vũ cơ rất tức giận.
Vì lẽ đó, Vân Mặc tình nguyện thay thế vị trí của tiểu cô nương kia, gia nhập đoàn của họ.
Nàng công khai thân phận nữ nhi, chỉ hi vọng có thể sống sót.
Nếu như có ai truy tìm nàng thì họ chỉ biết tìm một tên thái giám, sao có thể nghĩ rằng thái giám ấy là một cô nương?
Thế nhưng nàng chẳng ngờ, lời mời biểu diễn đó lại xuất phát từ vị thiếu gia họ Phùng.
Sáng sớm hôm nay, Vân Mặc đã có cảm giác bất an.
Để đến khi nhìn thấy bóng dáng suy yếu ẩn đầy lệ khí của Nhất Dạ, tim nàng tưởng chừng ngừng đập.
Nàng vội vã cúi người, lại nghĩ thầm hắn chỉ vô định lướt qua, nàng đứng hàng cuối, có lẽ hắn cũng chẳng nhận ra nàng!
Mặc dù là trong thời gian vắng hắn, nàng cũng nhớ đến hắn, cũng đôi khi nghĩ về bệnh tình của hắn, nhưng nàng lấy lý do nào, để mạo hiểm bất chấp trở về cạnh hắn đây?
Giây phút này, nghe thấy giọng nói lạnh băng của Nhất Dạ khiến da đầu nàng tê dại, hắn lại như vô tình hữu ý chĩa mũi nhọn về phía nàng, nàng mơ hồ linh cảm, bản thân xong đời rồi.
Vân Mặc cắn răng bước ra.
Tiếng đàn sáo sau đó nổi lên.
Vân Mặc từng là một diễn viên múa nổi tiếng, dù đã bỏ nghề từ lâu, nhưng bản năng vẫn còn.
Chỉ một khắc, nàng đã lấy lại cảm xúc, bắt đầu để linh hồn hòa cũng điệu nhạc, vẽ lên một khúc hoan ca.
Điệu múa của nàng uyển chuyển quyến rũ, câu hồn đoạt niệm, từng cái đưa tay nhấc chân tràn đầy vẻ phong tình vạn chủng, làm đắm say lòng người.
Cô nương vận y phục trắng phiêu dật, mái tóc đen dài theo điệu múa của nàng tản ra, tựa như tiên nữ xinh đẹp giáng trần.
Ban đầu vị hoàng tử chỉ là muốn gây khó dễ cho nàng, không ngờ lại bị sắc thái câu hồn của nàng làm cho ngơ ngẩn.
Ánh mắt hắn điên cuồng si mê tràn đầy bóng hình của nàng, nhưng bất chợt, hắn bỗng nhận ra điều gì đó không đúng.
Người trước mắt, sao có thể là một thái giám đây?
Rõ ràng đó là một cô nương xinh đẹp tuyệt trần.
Bao năm sống cạnh nàng, chỉ cảm thấy tư phong của nàng đôi khi giống hệt một cô nương, hắn cũng không nghĩ gì nhiều, tưởng rằng thái giám nào đều sẽ như vậy.
Nhưng có lẽ, hắn đã sai rồi.
Là nàng che giấu quá giỏi, hay là hắn đã quá ngu ngốc?
Nhất Dạ bỗng nghe thấy trái tim bản thân vụn vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Đời này kiếp này, có hai thứ khiến hắn căm hận nhất, một là có kẻ diễn trò dối lừa lợi dụng hắn, hai là có kẻ ẩn trong bóng tối đâm sau lưng phản bội.
Cô nương xinh đẹp trước mắt, là hạng người nào đây?
Màn trình diễn của nàng giờ đây trong mắt hắn, sao thấy khó coi, sao thấy nhức nhối đau đớn đến ngột ngạt?
Nhất Dạ đứng lên, tức giận gạt đi toàn bộ những thứ được chuẩn bị chu đáo cho hắn trên bàn, khiến những mảnh vỡ văng ra tung tóe.
Tiếng đàn sáo sợ hãi ngưng bặt.
Không khí bỗng rơi vào trạng thái yên lặng quỷ dị.
Ai nấy đều cảm giác không rét mà run!
Thiếu niên lúc này tràn đầy lệ khí u ám đến từ địa ngục, một mảnh điên cuồng, hắn từng bước từng bước tiến đến cô nương vận y phục trắng đang sững sờ chẳng biết làm sao.
Cho đến khi mọi người bừng tỉnh từ trong mộng, vị hoàng tử đã thô bạo đoạt người đem đi mất..
Bình luận truyện