Bạch Nguyệt Quang Đã Thay Đổi Rồi

Chương 15: 15: Quá Khứ





Bên ngoài ngự thư phòng, Ôn Cửu ngồi xổm trong bụi hoa, nghe bát quái một hồi.

Mãi cho đến khi bóng dáng của Hạ Yên Nhiên bị lôi ra ngoài, hắn mới nhàn nhã đứng dậy, phủi phủi lá cỏ dính trên y phục.
Cao Phúc đi ngang qua nhìn thấy vô cùng sợ hãi: "Sao Ôn đại nhân vẫn còn ở đây?!"
"Cao công công đừng sợ, chỉ là dạ dày không khỏe mà thôi."
Ôn Cửu cười híp mắt vỗ vai Cao Phúc, thái độ bình tĩnh khác thường.

Hắn thả chậm bước chân, chỉ trong phút chốc, trong lòng đã đoán được tám chín phần sự việc.
"Tiêu thống lĩnh đang ở đâu?"
Hắn làm như vô ý hỏi nội thị phía sau, rất nhanh liền tìm được chỗ để đi.
Thi thể của Vương Cầu vẫn nằm trong một sương phòng hẻo lánh trong vọng lâu, mà Tiêu Vịnh đang dẫn theo mấy thị vệ thân cận đứng trước quan tài thắp mấy ngọn nến.
Ôn Cửu lắc lắc chiết phiến trong tay, chỉ cảm thấy ở đây có từng đợt gió tà thổi qua, không khỏi nói: "Dù sao đây vẫn là trong cung, chiếu theo quy củ thì tội nhân không được bố trí linh đường."
"Ta biết, đã có người nói với ta rồi."
Bóng lưng của Tiêu Vịnh như núi, đưa lưng về phía Ôn Cửu khoát tay, mấy tên thị vệ phía sau liền lui hết ra ngoài.
Hắn khàn giọng nói: "Vương Cầu đã theo ta từ hồi còn là Vũ Lâm vệ.

Ở Bạch Nhạn quan, một mình hắn ở giữa ba mươi mũi tên vẫn chém được bốn mươi tên địch.

Ở núi Hân Dương lao ra mấy chục dặm liều chết truyền tin, cuối cùng dẫn được viện quân tới cứu ta một mạng...!"
"Hắn đã từng là một nam nhân tốt, tại sao lại bị Ninh quý phi lợi dụng chứ?"
"Đều tại ta dẫn hắn về, cũng trách thâm cung này...!không phải là nơi tốt lành gì."
Ôn Cửu nghe những lời chán chường này thì không khỏi sửng sốt.
Tiêu Vịnh này đã quen coi mình là đại ca, lúc nào cũng ôm trách nhiệm vào người mình, thực sự khiến hắn không biết phải nói thế nào.
Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị sẵn một bụng lý do thoái thác, muốn Tiêu Vịnh mau chóng an phận, dâng tấu chương cầu thánh thượng ban chết cho Ninh quý phi là xong mọi chuyện.

Nhưng lúc này, hắn lại không có chủ ý gì.

"Hiểu rõ từ sớm không phải là điều tốt sao? Khi Vương Định An gọi ngươi hồi kinh là thương cảm ngươi vất vả chiến đấu, muốn thăng quan tiến tước cho ngươi ư?"
Ôn Cửu chửi một câu "đồ ngốc", tức giận đến mức muốn đánh hắn, nhưng thấy bóng lưng tiêu điều của Tiêu Vịnh lại có mấy phần do dự, nghiến răng nghiến lợi, oán giận rút tay về.
"Ta đã nói đầu óc của ngươi không tốt.

Đời này ngươi nên vĩnh viễn ở trong quân doanh, đừng bao giờ trở lại! Bây giờ Tô thị có thể nói chuyện trước mặt thánh thượng, nếu ngươi không có quan hệ tốt với nàng ta thì đúng là khiến người ta giật mình vì trên đời vẫn còn có loại người ngu si...!"
Đôi lông mày rậm rạp của Tiêu Vịnh giật giật, quay người lại, trên khuôn mặt cương nghị vẫn có mấy phần không cam lòng.
"Là Tô Chính Khanh muốn bàn hôn sự của nữ nhi!"
Bộ dạng nghiêm nghị của Tiêu Vịnh dưới ánh nến khiến Ôn Cửu tức đến bật cười.
Tô gia là thế gia đại tộc nổi danh, từ trước đến nay chọn nữ tế đều rất xoi mói cẩn thận, nếu đổi thành người khác đều là cầu còn không được.

Chỉ có mình Tiêu Vịnh là mang bộ dạng thà chết không theo, khiến cho ý tốt của Tô Chính Khanh nhất thời lại như tâm mang ý xấu.
"Ngươi đó..."
Ôn Cửu cất chiết phiến vào trong ống tay áo, ôm cánh tay lắc đầu.
"Ngươi đã gần ba mươi rồi, Tô đại nhân chẳng phải là thưởng thức ngươi, muốn tốt cho ngươi sao? Cứ cho là bà con xa của Tô gia thì người ta cũng là nữ nhi dòng dõi thư hương, coi như là không làm nhục ngươi."
Tiêu Vịnh thẳng thắn nhìn hắn, đột nhiên lúng ta lúng túng nói: "Nếu ta thành thân...!vậy ngươi sẽ thế nào?"
"Thế nào là thế nào?"
Ôn Cửu châm chọc nói: "Ta còn có thánh thượng mà!"
Tiêu Vịnh nghiêm mặt, nắm lấy bả vai của hắn: "Ngươi đừng có đùa với thánh thượng!"
Mạnh tay dữ vậy?!!
Ôn Cửu chỉ cảm thấy xương bả vai như sắp vỡ vụn, lạnh lùng trợn mắt một cái: "Vậy ngươi không cảm thấy Cao công công rất thanh tú lả lướt, như hoa như ngọc sao?"
Tiêu Vịnh tức giận đến mức dựng tóc gáy, hận không thể lập tức bịt cái miệng nói năng bậy bạ của hắn lại để hắn không thể mở miệng nói nhảm nữa.
Lúc này, đột nhiên có thủ hạ báo lại: "Thống lĩnh."
"Cao tổng quản mở Đạt Ma viện, muốn giam giữ một mình Ninh quý phi ở trong đó.

Mấy cung nữ đang ở trước cửa điện quỳ lạy van xin, vô cùng ầm ĩ —— "
Tiêu Vịnh buông lỏng tay ra, vẻ mặt như nuốt phải con ruồi, bỏ Ôn Cửu ở lại rồi sải bước ra ngoài.


Trên núi giả, Tô Hà Y đặt ống nhòm trong tay xuống, xoa xoa thắt lưng đau nhức.
"Nương nương cẩn thận, ngài xuống ăn chút hương nhu thang trước đã."
Ninh Nguyệt bưng điểm tâm, đứng yên gọi.

Nàng hờ hững đáp một tiếng rồi mới để tiểu nha đầu đỡ nàng đi xuống khỏi núi giả.
Vừa rồi nàng tìm một chỗ cao ráo để lén nhìn tình hình bên trong Đạt Ma viện, không ngờ Hạ Yên Nhiên thực sự nhẫn nại, quả thật sống như ở nhà mình.

Tô Hà Y nhìn nàng ta ngồi ngay ngắn không nhúc nhích trước tượng Phật cả nửa ngày, giống như đang nhắm mắt cầu khẩn, nàng nhưng cũng thầm kinh ngạc với phần định lực này của nàng ta.
"Đã ba ngày rồi, bổn cung thấy đây chẳng phải là nghiêm phạt gì, là an dưỡng thì có."
Nàng cau mày khuấy cháo thuốc [1] trong chén: "Sáng nay thánh thượng lâm triều giáng phong hào nàng ta thành tần, cũng trục xuất hết sứ thần Nam Việt đang ở trong kinh.

Mắt thấy nàng gây chiến càng ngày càng gần, ngươi tìm người tiết lộ cho nàng ta biết, bổn cung không tin nàng ta có thể ngồi yên!"
[1] cháo thuốc: là món cháo được chế biến chủ yếu từ ngũ cốc, kết hợp với trái cây, rau củ, cá, trứng, sữa và các vị thuốc.

Cháo thuốc là một loại liệu pháp để bồi bổ cơ thể, kéo dài tuổi thọ, phòng và chữa bệnh theo hướng dẫn của lý luận của Trung y.
"Nương nương bị cảm nắng còn chưa khỏe hẳn, tội gì phải bận tâm đến chuyện này?"
Ninh Nguyệt cầm khăn tay lên lau mồ hôi trên trán cho nàng, đau lòng nói: "Thánh thượng còn cố ý sai người đến hỏi ngài đã ăn cơm chưa.

Chẳng phải là do ngài khiến chúng nô tỳ vội muốn chết sao?"
Tô Hà Y đặt thìa xuống, cái chén nhỏ bạch ngọc vang lên một âm thanh giòn giã, kèm theo một tiếng thở dài.
Nàng ăn không ngon là lỗi của ai?
Đều là do ánh mắt vô cùng sắc bén của Độc Cô Đình ngày đó, làm nàng suýt nữa đã buột miệng nói ra bí mật, nàng mới kinh hồn tán đảm, buổi tối lại mở cửa sổ hóng gió.

Hôm sau tinh thần mới mệt mỏi, cả người không còn sức lực, ngay cả thư người nhà gửi tới cũng không có sức để hồi âm.
Rốt cuộc nàng có nên nói với Độc Cô Đình, nàng cũng là người biết được kiếp trước giống hắn, cho nên có thể trợ giúp cho hắn hay không?

Trái tim Tô Hà Y vẫn không chắc chắn, dù sao thì chuyện nàng biết cũng có hạn, nói miệng không có cơ sở rất có khả năng bị cho là cố ý nói dối, hồ ngôn loạn ngữ...
"Bỏ đi, về cung trước đã.

Hương Diệp, ngươi nhìn chằm chằm chỗ này cho bổn cung."
Tô Hà Y phân phó mấy câu rồi dẫn Ninh Nguyệt quay về, nhưng ngọn núi giả tạo cảnh rất rộng lớn, sau khi nàng bước xuống được mấy bước liền đạp phải một vật lạ, suýt chút lảo đảo ngã xuống.
Ninh Nguyệt vội vàng bước tới đỡ nàng: "Cẩn thận!"
"Đây...!đây là cái gì?"
Tô Hà Y cau mày nhìn kỹ dưới chân, phát hiện đó là một tấm bia đá có khắc chữ, cong sang một bên, bên trên còn có một số hoa văn hình cây cỏ uốn lượn, trông kết cấu khá đẹp.
Kỳ lạ, loại bia khắc chữ này sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở một góc hoang vắng chứ?
Lòng hiếu kỳ của Tô Hà Y dâng lên, không khỏi ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét.
"Mộ của Độc Cô Tiểu Tiểu —— tháng chín năm Thiên Hi thứ mười lăm."
Nàng đọc dòng chữ nhỏ trên phía trên, kinh ngạc: "Đã gần 20 năm rồi, Độc Cô Tiểu Tiểu này là ai? Trong tôn thất làm gì có cái tên như vậy!"
Theo lệ cũ đương triều, hoàng tử lấy một chữ, hoàng nữ lấy hai chữ, mỗi thế hệ đều có định sẵn chữ lót cho hàng thứ.

Công chúa duy nhất của thế hệ trước gả xa, đã chết từ lâu, bia mộ không thể nào xuất hiện ở nơi hoang vắng này.
Tô Hà Y chạm vào những vết cháy xém màu vàng trên phiến đá trắng như tuyết, trầm tư không nói.
Hình như còn có vết tích thắp hương tế bái, rốt cuộc đây là ai hay là vật gì?
Trong đầu Tô Hà Y có một đống suy đoán lung tung, một hồi thì nghĩ là thai nhi chết yểu trong cung, một hồi lại tưởng là vu cổ gì gì đó.

Đoán mò đến mức sau lưng toát mồ hôi, lùi lại mấy bước.
Nhưng Ninh Nguyệt cúi đầu nhìn dòng chữ khắc trên tấm bia, đột nhiên lộ ra vẻ hoảng hốt, muốn nói lại thôi.
"Là...!là một biệt hiệu! Chữ khắc trên tấm bia không rõ ràng, thậm chí đến lạc khoản cũng không có..."
"Ngươi biết chuyện gì sao?"
Tô Hà Y híp mắt nhìn về phía Ninh Nguyệt, thấp giọng: "Nếu thật sự có ấn tượng thì cứ nói, nói sai bổn cung không trách ngươi, nhưng không được gạt bổn cung!"
"Cái năm Thiên Hi thứ mười lăm này, nô tỳ nhớ tới một chuyện cũ...!Nô tỳ cũng chỉ nghe các ma ma nói khi còn bé chứ không biết chính xác."
Ninh Nguyệt bất đắc dĩ cười cười: "Khi ấy thánh thượng vẫn còn là một tiểu hài tử, rất thích chó mèo.

Ngài ấy có nuôi một con chó nhỏ [1], chỉ lớn chừng một bàn tay, hình như là đặt cho nó cái tên này."
[1] Lúc trước tác giả để là nuôi mèo bây giờ lại để là nuôi chó.

Mình để theo tác giả luôn nhé.

Tô Hà Y nghe xong thì rất kinh ngạc.
Không ngờ Độc Cô Đình lại từng có một mặt...!đáng yêu như vậy!
Nàng không khỏi vẽ lên cảnh tượng thánh thượng phiên bản thu nhỏ đang ôm một con chó, thiếu chút bật cười thành tiếng.
Nói đến những sinh vật nhỏ bé này, trong lòng nàng cũng rất thích.

Vốn dĩ nàng còn muốn nuôi mấy con vẹt ở hành lang, nhưng lại lo sẽ làm phiền đến Độc Cô Đình thích yên tĩnh, nên không dám nhắc tới.
Hóa ra, tất cả hài tử trên đời đều giống nhau.

Chỉ là theo thời gian, người ta dần dần quên đi dáng vẻ trẻ con của hắn, rồi chuyển sang vừa sợ hãi vừa kiêng kỵ.
Tô Hà Y lắc đầu, nghĩ đến Vương Định An liền có chút không thoải mái.
Ông ta cũng là sư trưởng nhìn Độc Cô Đình lớn lên, tại sao lại nháo đến tình trạng hiện tại chứ? Chức quan đã thấp lại càng thấp, nghe đâu là ông ta còn muốn đến Thái Miếu làm Tế tửu [2].
[2] Tế tửu: Việc dâng rượu cúng, do người tôn trưởng đứng ra làm — Chức vụ về nghi lễ triều đình cũng là chức vụ dạy học tại Quốc tử giám ngày trước, coi như vị Hiệu trưởng của trường này.
Thu lại mạch suy nghĩ đang bay lung tung, nàng truy hỏi: "Sau đó thì sao? Tại sao lại không nuôi? Bổn cung nhớ hiện tại trong cung cũng có nuôi chó mèo con, nhưng thánh thượng vẫn luôn không thích mấy thứ này tới gần người.

Có mấy lần gọi nội thị tới đuổi thẳng ra ngoài."
"Sau đó con chó đó chết, là do tiên thái tử quá nghịch ngợm, treo ngược nó lên để chơi."
Ninh Nguyệt nhìn ý cười trên mặt Tô Hà Y dần dần biến mất, nhỏ giọng nói: "Nghe nói từ đó về sau thánh thượng bắt đầu không thích thân cận với thái hậu nương nương nữa."
Thì ra là vậy...
Tiếng chuông "keng" từ xa vang lên, Tô Hà Y giật bắn cả người, tỉnh táo lại, trái tim như bị bóp chặt.
Nàng sờ sờ bia mộ nhỏ, mặt mày ủ rũ, lộ ra vẻ thương xót nhàn nhạt.
"Tục ngữ nói thà làm chó thời bình chứ không làm người thời loạn [3].

Không ngờ làm chó ở trong cung cũng thê thảm như vậy..."
[3] Câu này nói rằng làm một con chó trong thời bình so với làm người trong thời loạn lạc thì làm chó còn tốt hơn.

Thời thái bình thì không có chiến tranh loạn lạc, cũng không có kẻ trộm cắp, cường đạo.

Cho nên chó không cần phải chú ý lo giữ cửa, nó hết sức thanh nhàn ngồi coi nhà.
Cuối cùng nàng đứng dậy, phân phó: "Đi thôi, hôm khác chuẩn bị chút hương nến vàng mã, chúng ta cũng tới bái tế nhóc con đáng thương này."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện