Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống
Chương 51: Thợ săn vampire (36)
Lâu Thất Tinh vốn nằm ở vùng nội thành cũ, là một tòa nhà có hơn sáu trăm năm lịch sử, thế sự xoay vần hỏa lễ rửa tội, hơn nữa trải qua nhiều chuyện ly kỳ —— nó là tòa tháp Phật được xây dựng sớm nhất, những tháp Phật bình thường đều là cao mà nhỏ hẹp, nhưng bởi kiến trúc sư muốn phát huy đúng ý nghĩa của câu "Hữu dung nãi đại" (gốc là "Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại; bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương", ý nói rằng biển vì có thể dung nạp trăm nghìn con sông mà trở nên rộng lớn, vách núi nghìn trượng sừng sững vì không mang dục vọng mới có thể giữ mình cương trực), mỗi một tầng được xây dựng khá rộng, kết quả lúc đó không biết hoàng đế Chính Đức trúng tà gì, đột nhiên nhìn trúng toà tháp này, chiếm giữ, lại không sửa chữa, tòa tháp này dần dần hoang phế, sau này, triều đại biến đổi, chiến hỏa tán loạn, tháp lại bị một nhóm tà môn đạo sĩ chiếm đóng, nhóm đạo sĩ này tu hú chiếm tổ, cải biến thành đạo quan, về sau đạo sĩ cũng bởi đủ loại nguyên nhân mà chạy hết, tòa nhà này bị một phú hộ mua, cải tạo thành lâu, biến thành Tàng Thư Lâu, rồi tới lúc triều Thanh mục nát, đạo sĩ truyền đạo từ phương Tây mua lại tòa lâu này, trở thành giáo đường của đạo Cơ Đốc... Tóm lại, những chuyện tòa lâu này trải qua, cực kỳ hoang đường, lung tung rối loạn, lại tề tập đủ loại tôn giáo cùng với yêu ma quỷ quái trong lời đồn.
Lúc Lý Việt Bạch đi vào lâu Thất Tinh, bóng đêm dày đặc, bầu trời để lại một vòng tàn nguyệt đỏ như máu. Khu nội thành cũ vốn dĩ là một mảnh hoang vu, bởi vì thành phố xảy ra chuyện rối loạn, điện bị gián đoạn, bốn phía là một mảnh hắc ám, đèn đường cũng không có, chỉ có thể nương theo bóng đêm màu đỏ, mới có thể miễn cưỡng thấy rõ tình cảnh trước mắt.
Lâu Thất Tinh tiêu điều đứng sừng sững trên triền núi, hình dáng cực kỳ quái dị, các thời kỳ, các loại phong cách kiến trúc đặc thù không có quy luật đứng lộn xộn bên nhau, còn có lỗ hổng do bị đạn pháo oanh tạc, trong bóng tối mười phần là một tòa quỷ lâu, cực kỳ dữ tợn đáng sợ.
Hơn nữa, không biết có phải do ảo giác hay không, Lý Việt Bạch càng đến gần, càng cảm giác toàn thân tòa lâu Thất Tinh này bao phủ một đoàn sương đen, sương đen khi thì ngưng tụ, khi thì tản ra, vì thế tòa lâu vốn dữ tợn đáng sợ lại tăng thêm một tầng khủng bố.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, không có tiếng người, bầu trời chỉ còn tàn nguyệt, phảng phất như không ở thời hiện đại, như không ở nhân gian. Lý Việt Bạch cắn chặt răng, đi lên chỗ triền núi, hướng về cửa chót của lâu Thất Tinh --- nơi đó nguyên bản có một cánh cửa sắt, nhưng hiện tại chỉ còn một cái cổng tò vò tối đen.
Thời điểm Lý Việt Bạch đi vào cổng tò vò, liền nghe thấy tiếng quạ kêu.
Bên trong lâu Thất Tinh khác hẳn so với tưởng tượng của hắn --- không có bất luận trang sức gì, không có bất kỳ gia cụ gì, chỉ là một gian phòng trống rỗng, có một cầu thang uốn lượn lên tầng trên, vách tường làm từ gạch đá màu đen, trên tường chỉ có một cái cửa sổ, không có mặt kính, chỉ là khung cửa sổ trống rỗng, trên khung cửa có một con quạ đen đang đậu, phát ra tiếng kêu thê lương. Dưới móng quạ đen có một tấm da dê.
Lý Việt Bạch đi đến chỗ cửa sổ, vươn tay, cầm lấy tấm da dê kia --- quạ đen vẻ mặt lạnh nhạt nhảy ra, cũng không bay đi, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Loại cảm giác này giống như đang chơi trò chơi mạo hiểm, cửa đầu tiên này hẳn là nhắc nhở, tấm da dê này có lẽ là phương tiện câu thông giữa hắn và Cao Thừa Dục.
Như muốn chứng minh cho suy đoán của hắn, trên tấm da dê trống rỗng xuất hiện một hàng chữ, là tiếng Trung, rất rõ ràng: Mày đến rồi.
Trong lúc nhất thời Lý Việt Bạch bị kiểu hỏi thăm này làm cho tức giận.
Hắn không mở miệng trả lời, đơn giản dùng ngón tay viết chữ lên tấm da dê: Phải, bố mày tới, thế nào?
Rất tốt. --- tấm da dê trả lời.
Mày chuẩn bị cái gì? --- Lý Việt Bạch hỏi.
Tấm da dê rất lớn, nhưng cũng không có khả năng không giới hạn trang giấy, huống chi chữ Lý Việt Bạch viết ra dưới tình huống khẩn cấp rất lớn, bởi vậy, sau một khoảng thời gian, chữ sẽ tự động biến mất.
Tòa lâu này có bảy tầng, tao chỉ cần mày đi từ tầng một tới tầng thứ bảy, chỉ đơn giản như vậy. --- tấm da dê trả lời.
Giống như trò chơi qua cửa? Trong lúc nhất thời Lý Việt Bạch càng không phân rõ mình rốt cuộc đang ở trong hiện thực hay trò chơi.
Chính là, xung quanh tầng thứ nhất trống không, không có thứ gì, không có kẻ thù, không có vampire, không có cơ quan bẫy rập... Mục đích của Cao Thừa Dục chẳng lẽ không phải bắt mình sao? Vì cái gì dùng tầng trệt trống không này tiếp đón, việc này không hợp lý.
Trên tấm da dê hiện ra dòng chữ mới: Rất nhanh, mày sẽ nhìn thấy người kia, không cần giật mình...
Người nào?
Đáy lòng Lý Việt Bạch chợt lạnh, hắn biết rõ, trong thế giới này, đối với mình mà nói, ngoại trừ Diệp Thanh, không có ai là "người kia" đặc biệt.
Chẳng lẽ Diệp Thanh ở đây?
Không có khả năng, lần trước trò chuyện, rõ ràng Diệp Thanh đang ở bờ biển...
"Hệ thống!" Lý Việt Bạch đột nhiên triệu hoán hệ thống trong lòng: "Hệ thống, liên hệ Diệp Thanh cho tao."
Hệ thống vô thanh vô tức, không hề phản ứng.
Chẳng lẽ là không thể liên hệ với Diệp Thanh, tại sao?
Trên tấm da dê xuất hiện một cái icon:), giống như đang trào phúng.
Rất nhanh, Lý Việt Bạch sẽ biết nguyên nhân không liên hệ được với Diệp Thanh.
Trên cầu thang xuất hiện tiếng bước chân, có người từ tầng hai đi xuống, hơn nữa tiếng bước chân này, nghe quen thuộc vô cùng.
Lý Việt Bạch nâng mắt lên, lập tức thấy trái tim đông cứng lại.
Là Diệp Thanh.
Bộ dáng của y so với lần trước không khác nhau là mấy, chỉ là làn da càng thêm trái nhợt, mái tóc màu đỏ bên trái cùng dấu nước mắt màu lam ở dưới mắt phải rất rõ ràng, quần áo trên người cũng đổi thành màu đen, động tác xuống lầu cực kỳ bình tĩnh, mắt nhìn thẳng vào Lý Việt Bạch, tất cả là cừu hận phức tạp cùng dục vọng.
"Diệp Thanh..." Lý Việt Bạch hoàn toàn bị làm cho mơ hồ, thế nhưng quên mất phương án tốt nhất là không nói, buột miệng thốt ra, thanh âm có chút run rẩy: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"
Một khắc hắn mở miệng, dường như nhìn thấy Diệp Thanh nở nụ cười.
Giây tiếp theo, Lý Việt Bạch cảm thấy lưng cùng đầu mình nện vào mặt đất lạnh như băng, trên cổ truyền đến cảm giác hít thở không thông quen thuộc. Diệp Thanh một lần nữa hung hăng đè hắn lên mặt đất, bóp cổ hắn, hơn nữa lúc này, Lý Việt Bạch hoàn toàn không nghĩ đến chuyện phản kháng, hiện tại, hắn chỉ muốn hỏi cho rõ ràng.
"Tôi nói rồi, chờ tôi trở lại tìm anh." Diệp Thanh khẽ nói ra những lời này bên tai hắn.
Nháy mắt hai mắt Lý Việt Bạch trừng lớn.
Không sai, lúc giao lưu qua hệ thống lần trước, Diệp Thanh quả thật có nói qua những lời này, mình cũng nhớ rõ.
Lực trên cổ tăng lên, đại não Lý Việt Bạch lập tức không thông.
Tại sao, tại sao, tại sao.
"Bởi vì tôi là vampire." Diệp Thanh vẫn dùng thanh âm bình tĩnh vốn có của y, nhẹ nhàng giải thích bên tai Lý Việt Bạch: "Tôi không thể ức chế nguyện vọng ăn anh của mình, cho nên, tôi chỉ có thể hợp tác với cừu địch của anh... Tại sao lại như vậy, sư phụ, không phải anh biết rõ nguyên nhân hay sao?"
Đúng vậy, Diệp Thanh là vampire, vampire sao có thể buông tha cho Vila, mục đích của Cao Thừa Dục không phải là dùng Vila thao túng thủ hạ của mình sao, chỉ cần sử dụng thủ đoạn ngoan độc một chút, là có thể thuyết phục Diệp Thanh, khiến Diệp Thanh đứng về phía gã.
Mấy này qua, mình vẫn luôn trốn tránh Diệp Thanh, không liên hệ với y, khiến y phải chịu đựng giày vò một mình, không lâu trước đây lúc bị tập kích ở quảng trường, mình đã từng hướng Diệp Thanh giúp đỡ, nhưng sau khi thoát khỏi khốn cảnh dưới sự trợ giúp của Diệp Thanh, lại chớp mắt đáp ứng điều kiện của Cao Thừa Dục, đi tới nơi này, hoàn toàn không có ý định đi tìm Diệp Thanh.
Đối với Diệp Thanh đã mất đi lý trí mà nói, điều này khó có thể chịu đựng.
"Cậu hận tôi sao?" Hơi thở Lý Việt Bạch càng lúc càng yếu.
"Hận." Diệp Thanh vẫn cười: "Nhưng có khả năng, một lát nữa sẽ không hận, sau khi ăn anh."
Y mặc áo đen, thân hình gắt gao đè trên người Lý Việt Bạch, Lý Việt Bạch có thể dùng thân thể cảm nhận được cốt cách hình dáng cơ bắp của Diệp Thanh, đã từng là thân hình trẻ tuổi sống động hiện tại lạnh băng đáng sợ, lạnh đến người run bần bật.
Là mình biến y thành như vậy, là mình.
Lý Việt Bạch nhắm mắt lại.
Hàm răng Diệp Thanh một lần nữa cắn lên cổ hắn, vị trí giống y lần trước, răng nanh nhòn nhọn để trên làn da cùng mạch máu, lại chậm chạp không cắn ra, ngược lại làm động tác liếm mút cùng liếm láp, giống như lần trước.
Trong nháy mắt, Lý Việt Bạch đột nhiên cái gì cũng không muốn phản kháng.
Cứ kết thúc như vậy đi, cho Diệp Thanh hút máu mình, cứ chết ở chỗ này đi, kết thúc hết thảy, không cần phải thừa nhận dày vò nữa.
Cho dù đối mặt với Diệp Thanh hiện tại, hắn một chút hận hay sợ hãi cũng không có, chỉ có đau lòng.
Trong thời gian này, Diệp Thanh rốt cuộc đã trải qua cái gì, hơi nghĩ một chút, liền cảm thấy ngực đau nhói.
Cứ như vậy đi.
Lý Việt Bạch dùng chút sức lực cuối cùng, vươn tay, sờ lên mặt Diệp Thanh.
Cảm xúc giống y như trong trí nhớ, lạnh băng, không hề có sinh khí.
Thời điểm cuối cùng hắn mở to mắt, thấy được tấm da dê kia trôi nổi trong không khí, thấy được dòng chữ mới xuất hiện --- Cố Tây Sa, giết chết Diệp Thanh.
Không --- Lý Việt Bạch không tiếng động mà trả lời trong lòng.
Giết y, không phải mày mang theo vũ khí sao? --- dòng chữ trên tấm da dê rất rõ ràng.
Trên người Lý Việt Bạch mang theo súng cùng đạn bạc, không sai, Cao Thừa Dục cũng không yêu cầu —— không mang theo bất luận vũ khí gì đến, bởi vậy, rốt cuộc hắn vẫn có ý nghĩ phản kháng, mang theo.
Nếu là đối mặt với vampire khác, đương nhiên Lý Việt Bạch sẽ không chút do dự mà nổ súng.
Nhưng hiện tại đối thủ là Diệp Thanh, vô luận thế nào, Lý Việt Bạch cũng không thể lấy súng ra, bóp cò súng với Diệp Thanh.
Diệp Thanh tựa hồ lâm vào trạng thái si mê cuồng nhiệt, chỉ gắt gao ôm lấy mình, giống như muốn chậm rãi tận hưởng khoảng thời gian khó có được này, cũng không tiếp tục hút máu --- có lẽ y biết, một khi bắt đầu hút máu, chính là kết thúc hết thảy, bởi thế, y ngừng lại.
Ngay lúc này, mình thậm chí có cơ hội rút súng ra, nhắm vào Diệp Thanh, hoàn thành phản sát.
Chính là không thể, vô luận thế nào cũng không thể làm ra loại chuyện này.
Nếu mày không chịu giết y, để hồi báo, tao sẽ trực tiếp giết chết mọi người trong cô nhi viện --- tấm da dê biểu hiện.
Trái tim Lý Việt Bạch một lần nữa khẩn trương.
Chuyện hắn lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra --- lựa chọn khó cả đôi đường, thứ Cao Thừa Dục thích nhất, chính là buộc hắn lâm vào thế lưỡng nan, chọn thế nào cũng là tử lộ.
Nếu sinh mệnh có thể đo đếm, một bên là hơn trăm mạng người, một bên là sinh mạng của người mình coi trọng nhất, bên nào quan trọng hơn? Không ai có thể trả lời.
Hơn nữa, cái người mình coi trọng nhất còn đang giết chết mình.
Xuất phát từ bản năng cầu sinh, lúc này nên nghe theo chỉ thị của Cao Thừa Dục, giết chết Diệp Thanh, đây là lựa chọn hợp lý nhất, chính xác nhất.
Lý Việt Bạch một lần nữa nhắm mắt lại, hắn phảng phất cảm thấy mình đang ở khe hở thời không, bị cắn nuốt, bị xé rách, trong đầu một mảnh hỗn độn, một mảnh tối tăm, trước mắt nổi lên vô số tinh quang.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Một khắc Diệp Thanh xuống lầu, mình đã mất bình tĩnh.
Muốn giải quyết một vấn đề, biện pháp duy nhất là --- chậm rãi bình tĩnh lại, tìm về ý nghĩ, dù thống khổ thế nào cũng phải bảo trì tự hỏi.
Hắn chịu đựng phần đầu đau nhức cùng choáng váng, một chút lý trí nổi lên.
Nhớ lại từ lúc Diệp Thanh đi xuống cầu thang, mỗi một chi tiết đều không bỏ qua...
Rốt cuộc...
Lý Việt Bạch mở to mắt, gian nan hít một hơi.
Mặt Diệp Thanh vẫn chôn trong cần cổ mình.
"Tiểu Diệp." Thanh âm Lý Việt Bạch thực nhẹ: "Tôi có thể hỏi cậu một chuyện cuối cùng không?"
Lúc Lý Việt Bạch đi vào lâu Thất Tinh, bóng đêm dày đặc, bầu trời để lại một vòng tàn nguyệt đỏ như máu. Khu nội thành cũ vốn dĩ là một mảnh hoang vu, bởi vì thành phố xảy ra chuyện rối loạn, điện bị gián đoạn, bốn phía là một mảnh hắc ám, đèn đường cũng không có, chỉ có thể nương theo bóng đêm màu đỏ, mới có thể miễn cưỡng thấy rõ tình cảnh trước mắt.
Lâu Thất Tinh tiêu điều đứng sừng sững trên triền núi, hình dáng cực kỳ quái dị, các thời kỳ, các loại phong cách kiến trúc đặc thù không có quy luật đứng lộn xộn bên nhau, còn có lỗ hổng do bị đạn pháo oanh tạc, trong bóng tối mười phần là một tòa quỷ lâu, cực kỳ dữ tợn đáng sợ.
Hơn nữa, không biết có phải do ảo giác hay không, Lý Việt Bạch càng đến gần, càng cảm giác toàn thân tòa lâu Thất Tinh này bao phủ một đoàn sương đen, sương đen khi thì ngưng tụ, khi thì tản ra, vì thế tòa lâu vốn dữ tợn đáng sợ lại tăng thêm một tầng khủng bố.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, không có tiếng người, bầu trời chỉ còn tàn nguyệt, phảng phất như không ở thời hiện đại, như không ở nhân gian. Lý Việt Bạch cắn chặt răng, đi lên chỗ triền núi, hướng về cửa chót của lâu Thất Tinh --- nơi đó nguyên bản có một cánh cửa sắt, nhưng hiện tại chỉ còn một cái cổng tò vò tối đen.
Thời điểm Lý Việt Bạch đi vào cổng tò vò, liền nghe thấy tiếng quạ kêu.
Bên trong lâu Thất Tinh khác hẳn so với tưởng tượng của hắn --- không có bất luận trang sức gì, không có bất kỳ gia cụ gì, chỉ là một gian phòng trống rỗng, có một cầu thang uốn lượn lên tầng trên, vách tường làm từ gạch đá màu đen, trên tường chỉ có một cái cửa sổ, không có mặt kính, chỉ là khung cửa sổ trống rỗng, trên khung cửa có một con quạ đen đang đậu, phát ra tiếng kêu thê lương. Dưới móng quạ đen có một tấm da dê.
Lý Việt Bạch đi đến chỗ cửa sổ, vươn tay, cầm lấy tấm da dê kia --- quạ đen vẻ mặt lạnh nhạt nhảy ra, cũng không bay đi, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Loại cảm giác này giống như đang chơi trò chơi mạo hiểm, cửa đầu tiên này hẳn là nhắc nhở, tấm da dê này có lẽ là phương tiện câu thông giữa hắn và Cao Thừa Dục.
Như muốn chứng minh cho suy đoán của hắn, trên tấm da dê trống rỗng xuất hiện một hàng chữ, là tiếng Trung, rất rõ ràng: Mày đến rồi.
Trong lúc nhất thời Lý Việt Bạch bị kiểu hỏi thăm này làm cho tức giận.
Hắn không mở miệng trả lời, đơn giản dùng ngón tay viết chữ lên tấm da dê: Phải, bố mày tới, thế nào?
Rất tốt. --- tấm da dê trả lời.
Mày chuẩn bị cái gì? --- Lý Việt Bạch hỏi.
Tấm da dê rất lớn, nhưng cũng không có khả năng không giới hạn trang giấy, huống chi chữ Lý Việt Bạch viết ra dưới tình huống khẩn cấp rất lớn, bởi vậy, sau một khoảng thời gian, chữ sẽ tự động biến mất.
Tòa lâu này có bảy tầng, tao chỉ cần mày đi từ tầng một tới tầng thứ bảy, chỉ đơn giản như vậy. --- tấm da dê trả lời.
Giống như trò chơi qua cửa? Trong lúc nhất thời Lý Việt Bạch càng không phân rõ mình rốt cuộc đang ở trong hiện thực hay trò chơi.
Chính là, xung quanh tầng thứ nhất trống không, không có thứ gì, không có kẻ thù, không có vampire, không có cơ quan bẫy rập... Mục đích của Cao Thừa Dục chẳng lẽ không phải bắt mình sao? Vì cái gì dùng tầng trệt trống không này tiếp đón, việc này không hợp lý.
Trên tấm da dê hiện ra dòng chữ mới: Rất nhanh, mày sẽ nhìn thấy người kia, không cần giật mình...
Người nào?
Đáy lòng Lý Việt Bạch chợt lạnh, hắn biết rõ, trong thế giới này, đối với mình mà nói, ngoại trừ Diệp Thanh, không có ai là "người kia" đặc biệt.
Chẳng lẽ Diệp Thanh ở đây?
Không có khả năng, lần trước trò chuyện, rõ ràng Diệp Thanh đang ở bờ biển...
"Hệ thống!" Lý Việt Bạch đột nhiên triệu hoán hệ thống trong lòng: "Hệ thống, liên hệ Diệp Thanh cho tao."
Hệ thống vô thanh vô tức, không hề phản ứng.
Chẳng lẽ là không thể liên hệ với Diệp Thanh, tại sao?
Trên tấm da dê xuất hiện một cái icon:), giống như đang trào phúng.
Rất nhanh, Lý Việt Bạch sẽ biết nguyên nhân không liên hệ được với Diệp Thanh.
Trên cầu thang xuất hiện tiếng bước chân, có người từ tầng hai đi xuống, hơn nữa tiếng bước chân này, nghe quen thuộc vô cùng.
Lý Việt Bạch nâng mắt lên, lập tức thấy trái tim đông cứng lại.
Là Diệp Thanh.
Bộ dáng của y so với lần trước không khác nhau là mấy, chỉ là làn da càng thêm trái nhợt, mái tóc màu đỏ bên trái cùng dấu nước mắt màu lam ở dưới mắt phải rất rõ ràng, quần áo trên người cũng đổi thành màu đen, động tác xuống lầu cực kỳ bình tĩnh, mắt nhìn thẳng vào Lý Việt Bạch, tất cả là cừu hận phức tạp cùng dục vọng.
"Diệp Thanh..." Lý Việt Bạch hoàn toàn bị làm cho mơ hồ, thế nhưng quên mất phương án tốt nhất là không nói, buột miệng thốt ra, thanh âm có chút run rẩy: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"
Một khắc hắn mở miệng, dường như nhìn thấy Diệp Thanh nở nụ cười.
Giây tiếp theo, Lý Việt Bạch cảm thấy lưng cùng đầu mình nện vào mặt đất lạnh như băng, trên cổ truyền đến cảm giác hít thở không thông quen thuộc. Diệp Thanh một lần nữa hung hăng đè hắn lên mặt đất, bóp cổ hắn, hơn nữa lúc này, Lý Việt Bạch hoàn toàn không nghĩ đến chuyện phản kháng, hiện tại, hắn chỉ muốn hỏi cho rõ ràng.
"Tôi nói rồi, chờ tôi trở lại tìm anh." Diệp Thanh khẽ nói ra những lời này bên tai hắn.
Nháy mắt hai mắt Lý Việt Bạch trừng lớn.
Không sai, lúc giao lưu qua hệ thống lần trước, Diệp Thanh quả thật có nói qua những lời này, mình cũng nhớ rõ.
Lực trên cổ tăng lên, đại não Lý Việt Bạch lập tức không thông.
Tại sao, tại sao, tại sao.
"Bởi vì tôi là vampire." Diệp Thanh vẫn dùng thanh âm bình tĩnh vốn có của y, nhẹ nhàng giải thích bên tai Lý Việt Bạch: "Tôi không thể ức chế nguyện vọng ăn anh của mình, cho nên, tôi chỉ có thể hợp tác với cừu địch của anh... Tại sao lại như vậy, sư phụ, không phải anh biết rõ nguyên nhân hay sao?"
Đúng vậy, Diệp Thanh là vampire, vampire sao có thể buông tha cho Vila, mục đích của Cao Thừa Dục không phải là dùng Vila thao túng thủ hạ của mình sao, chỉ cần sử dụng thủ đoạn ngoan độc một chút, là có thể thuyết phục Diệp Thanh, khiến Diệp Thanh đứng về phía gã.
Mấy này qua, mình vẫn luôn trốn tránh Diệp Thanh, không liên hệ với y, khiến y phải chịu đựng giày vò một mình, không lâu trước đây lúc bị tập kích ở quảng trường, mình đã từng hướng Diệp Thanh giúp đỡ, nhưng sau khi thoát khỏi khốn cảnh dưới sự trợ giúp của Diệp Thanh, lại chớp mắt đáp ứng điều kiện của Cao Thừa Dục, đi tới nơi này, hoàn toàn không có ý định đi tìm Diệp Thanh.
Đối với Diệp Thanh đã mất đi lý trí mà nói, điều này khó có thể chịu đựng.
"Cậu hận tôi sao?" Hơi thở Lý Việt Bạch càng lúc càng yếu.
"Hận." Diệp Thanh vẫn cười: "Nhưng có khả năng, một lát nữa sẽ không hận, sau khi ăn anh."
Y mặc áo đen, thân hình gắt gao đè trên người Lý Việt Bạch, Lý Việt Bạch có thể dùng thân thể cảm nhận được cốt cách hình dáng cơ bắp của Diệp Thanh, đã từng là thân hình trẻ tuổi sống động hiện tại lạnh băng đáng sợ, lạnh đến người run bần bật.
Là mình biến y thành như vậy, là mình.
Lý Việt Bạch nhắm mắt lại.
Hàm răng Diệp Thanh một lần nữa cắn lên cổ hắn, vị trí giống y lần trước, răng nanh nhòn nhọn để trên làn da cùng mạch máu, lại chậm chạp không cắn ra, ngược lại làm động tác liếm mút cùng liếm láp, giống như lần trước.
Trong nháy mắt, Lý Việt Bạch đột nhiên cái gì cũng không muốn phản kháng.
Cứ kết thúc như vậy đi, cho Diệp Thanh hút máu mình, cứ chết ở chỗ này đi, kết thúc hết thảy, không cần phải thừa nhận dày vò nữa.
Cho dù đối mặt với Diệp Thanh hiện tại, hắn một chút hận hay sợ hãi cũng không có, chỉ có đau lòng.
Trong thời gian này, Diệp Thanh rốt cuộc đã trải qua cái gì, hơi nghĩ một chút, liền cảm thấy ngực đau nhói.
Cứ như vậy đi.
Lý Việt Bạch dùng chút sức lực cuối cùng, vươn tay, sờ lên mặt Diệp Thanh.
Cảm xúc giống y như trong trí nhớ, lạnh băng, không hề có sinh khí.
Thời điểm cuối cùng hắn mở to mắt, thấy được tấm da dê kia trôi nổi trong không khí, thấy được dòng chữ mới xuất hiện --- Cố Tây Sa, giết chết Diệp Thanh.
Không --- Lý Việt Bạch không tiếng động mà trả lời trong lòng.
Giết y, không phải mày mang theo vũ khí sao? --- dòng chữ trên tấm da dê rất rõ ràng.
Trên người Lý Việt Bạch mang theo súng cùng đạn bạc, không sai, Cao Thừa Dục cũng không yêu cầu —— không mang theo bất luận vũ khí gì đến, bởi vậy, rốt cuộc hắn vẫn có ý nghĩ phản kháng, mang theo.
Nếu là đối mặt với vampire khác, đương nhiên Lý Việt Bạch sẽ không chút do dự mà nổ súng.
Nhưng hiện tại đối thủ là Diệp Thanh, vô luận thế nào, Lý Việt Bạch cũng không thể lấy súng ra, bóp cò súng với Diệp Thanh.
Diệp Thanh tựa hồ lâm vào trạng thái si mê cuồng nhiệt, chỉ gắt gao ôm lấy mình, giống như muốn chậm rãi tận hưởng khoảng thời gian khó có được này, cũng không tiếp tục hút máu --- có lẽ y biết, một khi bắt đầu hút máu, chính là kết thúc hết thảy, bởi thế, y ngừng lại.
Ngay lúc này, mình thậm chí có cơ hội rút súng ra, nhắm vào Diệp Thanh, hoàn thành phản sát.
Chính là không thể, vô luận thế nào cũng không thể làm ra loại chuyện này.
Nếu mày không chịu giết y, để hồi báo, tao sẽ trực tiếp giết chết mọi người trong cô nhi viện --- tấm da dê biểu hiện.
Trái tim Lý Việt Bạch một lần nữa khẩn trương.
Chuyện hắn lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra --- lựa chọn khó cả đôi đường, thứ Cao Thừa Dục thích nhất, chính là buộc hắn lâm vào thế lưỡng nan, chọn thế nào cũng là tử lộ.
Nếu sinh mệnh có thể đo đếm, một bên là hơn trăm mạng người, một bên là sinh mạng của người mình coi trọng nhất, bên nào quan trọng hơn? Không ai có thể trả lời.
Hơn nữa, cái người mình coi trọng nhất còn đang giết chết mình.
Xuất phát từ bản năng cầu sinh, lúc này nên nghe theo chỉ thị của Cao Thừa Dục, giết chết Diệp Thanh, đây là lựa chọn hợp lý nhất, chính xác nhất.
Lý Việt Bạch một lần nữa nhắm mắt lại, hắn phảng phất cảm thấy mình đang ở khe hở thời không, bị cắn nuốt, bị xé rách, trong đầu một mảnh hỗn độn, một mảnh tối tăm, trước mắt nổi lên vô số tinh quang.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Một khắc Diệp Thanh xuống lầu, mình đã mất bình tĩnh.
Muốn giải quyết một vấn đề, biện pháp duy nhất là --- chậm rãi bình tĩnh lại, tìm về ý nghĩ, dù thống khổ thế nào cũng phải bảo trì tự hỏi.
Hắn chịu đựng phần đầu đau nhức cùng choáng váng, một chút lý trí nổi lên.
Nhớ lại từ lúc Diệp Thanh đi xuống cầu thang, mỗi một chi tiết đều không bỏ qua...
Rốt cuộc...
Lý Việt Bạch mở to mắt, gian nan hít một hơi.
Mặt Diệp Thanh vẫn chôn trong cần cổ mình.
"Tiểu Diệp." Thanh âm Lý Việt Bạch thực nhẹ: "Tôi có thể hỏi cậu một chuyện cuối cùng không?"
Bình luận truyện