Bách Yêu Phổ 4
Chương 25
Phần 6: Thạch cố
Chương 25
Hai người chân trước chân sau trở về Ti phủ, Tất nhiên là Đào Yêu lại bị Liễu công tử và Ma Nha bắt lấy hỏi tận gốc tận ngọn. Ngoại trừ quan tâm việc Tiêu phủ được giải quyết như thế nào, thì bọn họ càng quan tâm dọc đường giữa nàng và Nhị thiếu gia có "chung sống hòa bình" hay không, càng quan tâm bọn họ đồng tâm hiệp lực mà một đêm không về, quan hệ có xuất hiện thứ gì đáng để chờ mong hay không, Ma Nha thì từ sớm đã chuẩn bị nước trà cho Đào Yêu nhuận họng rồi, đã thể còn tri kỷ mà đặt thêm một đ ĩa hạt dưa...
Ti Cuồng Lan thì vừa mới vào cửa đã gọi Miêu quản gia vào thư phòng, đến giờ cơm cũng không ra ngoài ăn, có trời mới biết bọn họ đang đóng cửa thảo luận về những vấn đề quan trọng gì. So sánh với cuộc đối thoại kín đáo trong thư phòng, trong phòng Đào Yêu lại truyền ra nhiều tiếng thán phục nhất từ trước đến nay.
"Cái gì? Đây là điều mà con người có thể làm ra sao?”
"Cái gì? Còn không thể làm gì hắn? Hay là để ta đến ăn thịt hắn…”
"Cái gì? Lôi Thần tự mình tìm tới?"
"Cái gì? Ngươi còn đánh nhau với Lôi Thần hả? Là tai chúng ta có vấn đề hay là ngươi điên rồi?"
"Cái gì… cái gì? Nhị thiếu gia đi chắn thiên lôi? Đã thế còn chắn được?"
"Cái này... Ngươi xác định người cùng ngươi trở về không phải là một u hồn của Nhị thiếu gia đó chứ, hay là ngươi gặp ảo giác rồi?"
Ôi chao!
Ma Nha lại bị đánh vào đầu một cái, Đào Yêu lườm cậu: "Người chết người sống mà không phân biệt được thì còn làm đại phu làm gì? Còn ảo giác cơ... Các ngươi cũng gặp ảo giác như ta chắc!" Nàng ôm chén trà uống một ngụm, nhíu mày: “Đừng nói các ngươi, đến ta còn thấy hoảng sợ. Hắn quả thực là quái vật mà!"
"Nhưng hắn quả thực chỉ là một phàm nhân có máu có thịt." Một hạt dưa từ ngón tay Liễu công tử nhảy ra: “Hoặc là hắn có thiên phú dị bẩm, hoặc là kiếm trong tay hắn không phải phàm phẩm.”
Đào Yêu gật gật đầu: "Kiếm khí của hắn, đến yêu quái cũng trốn không thoát, một trong những tam bảo của Ti phủ, bản lĩnh quả thật không nhỏ. Có thể thấy rằng nhân gian cũng không thiếu thần binh lợi khí.” Nàng thở dài: “Đương nhiên càng có thể là vô tri nên mới không sợ, hắn nào biết được sự ghê gớm của Lôi Thần, dù gì cũng là lần đầu gặp.”
"Cho dù có là lần đầu gặp, thì kẻ đứng đối diện cũng là một vị thần, điều này hắn hắn cũng biết chứ." Ma Nha vẫn còn thấy sợ hãi: “Phàm nhân thấy thần minh, mấy người có thể chống đỡ không quỳ xuống dập đầu chứ? Chẳng những không kính sợ, còn động thủ với thần...... A Di Đà Phật, Nhị thiếu gia có thể toàn thân trở ra, nhất định là do ngày thường làm quá nhiều chuyện tốt!”
"Nàng ta cũng làm quá nhiều chuyện tốt ư?" Liễu công tử chỉ vào đầu Đào Yêu: “Là Lôi Thần vốn chẳng muốn đối phó bọn họ thì có. Trên thiên giới, có thể ngồi ở vị trí đó, chỉ có bản lĩnh bổ sấm thôi thì không đủ, trí tuệ tâm trí khí phách, không được thiếu cái nào. Những lời hắn nói với các ngươi, ta lại thấy thành tâm thành ý." Hắn lại bóc một hạt dưa bề ngoài trơn bóng đầy đặn, vừa ăn vào lại nhè ra, nhíu mày nói: “Thối......"
"Thối..." Đào Yêu đăm chiêu dùng ngón tay vẽ vẽ trong đ ĩa hạt dưa, quyển danh sách đen của Lôi Thần dài đến mức không có điểm dừng, giống như lại mở ra xoay tròn trước mắt nàng, thật lâu sau, nàng mới lẩm bẩm: “Ngoại thương dễ chữa, nội thương khó lành.”
"Đâu đâu chả như thế." Liễu công tử cười cười, sau đó chợt nhích vai nàng, chuyển đề tài: “Sao, về sau còn khóc lóc muốn gả cho Lôi Thần nữa không?”
Đào Yêu nhấc mí mắt: "Hắn đánh ta thật đó!!”
Ma Nha vội vàng nói: "Cho nên mau mau thu lại cái tâm tư kia lại đi, tính mạng quan trọng hơn tình yêu nhiều!”
Đào Yêu liếc cầu một cái: "Hừ, các ngươi là sợ bị ta liên lụy chứ gì."
"Đúng vậy, chúng ta sợ chứ! Ai mà không sợ?!" Liễu công tử và Ma Nha đồng thanh.
"Thế mà há miệng ngậm miệng đều nói là đồng bọn tốt người một nhà!"
Đào Yêu xụ mặt xuống, nhét số hạt dưa còn sót lại nhét vào trong ngực Liễu công tử: “Đi ra ngoài, ta muốn ngủ."
Ma Nha bị đẩy ra vội vàng nói: "Ngủ rồi sao? Không đi thăm Nhị thiếu gia ư? Hắn liều mạng đỡ thiên lôi cho ngươi đó, lỡ như hắn có vấn đề gì…”
"Có thể có vấn đề gì chứ! Thuốc giảm đau quý giá nhất để ta đều cho hắn..." Đào Yêu thốt lên, rồi lại lập tức giải thích: “Thật ra cũng không phải là ta cho, là ta trượt tay nên không cẩn thận rơi vào trong nước trà, sau đó lại vừa vặn bị hắn uống phải thôi.”
"Ồ... Trượt tay à." Liễu công tử gật gật đầu với Ma Nha.
“Đi đi, đừng làm phiền ta, cả đêm không ngủ, mệt chết rồi nè!” Đào Yêu cho Liễu công tử một quyền, chột dạ rụt về phòng. Mãi cho đến khi bên ngoài không có động tĩnh của hai người bọn họ, Đào Yêu mới len lén thò đầu ra xem, sau đó lại lẻn ra khỏi bãi ngựa.
Ngoài miệng nói không quan tâm là thế nhưng trong lòng vẫn còn hơi lo hắn... Dù sao cái thứ hắn chắn là Thiên Lôi của Lôi Thần, dù hắn có có thiên phú hơn nữa thì với thân thể phàm nhân kia, cho dù Lôi Thần chỉ giáng "Tiểu Lôi" thôi, thế nhưng lỡ như để lại di chứng gì... Quên đi, vẫn phải đi xem thử.
Nàng lén lút đến bên ngoài phòng Ti Cuồng Lan thăm dò một hồi, trong phòng không thắp đèn, cũng không có người. Không phải vẫn còn đóng cửa bàn chuyện ở thư phòng đó chứ? Nàng quay đầu lại định đi về phía thư phòng, thì chợt nhìn thấy Ti Cuồng Lan đang lặng yên không tiếng động đứng sau lưng mình, gương mặt dưới ánh trăng lạnh lẽo có hơi mệt mỏi.
Nàng hoảng sợ, vội vàng đứng thẳng người vỗ vỗ ngực: "Nửa đêm nữa hôm ngươi đi đứng không có âm thanh gì thế mà được à?"
Ti Cuồng Lan nhìn nàng, lại nhìn cửa sổ phòng mình, lạnh lùng nói: "Muốn trộm cái gì?”
"Ta trộm... Trộm giấy cửa sổ của ngươi, có được không? Giấy cửa sổ của ngươi nhìn là thấy có giá trị rồi!" Đào Yêu xoay lưng trừng mắt nhìn hắn, nàng vẫn biết là như vậy, cho dù bọn họ đã trải qua chuyện gì ở bên ngoài, thì chỉ cần trở lại Ti phủ, thì chút hòa đồng của hai người bọn họ sẽ biến mất không còn gì, Ti Cuồng Lan thậm chí còn không thèm cho nàng một biểu cảm sinh động gì.
"Giấy cửa sổ của ta đâu phải muốn trộm là có thể trộm được." Ti Cuồng Lan vòng qua nàng: “Nếu không có việc gì bẩm báo, thì trở về nghỉ ngơi đi.“
Thấy hắn đang muốn đi, Đào Yêu bèn bất chấp bước lên vén tay áo, bắt lấy cổ tay hắn.
"Ngươi..." Ti Cuồng Lan nhíu mày, nhưng không hất tay nàng ra.
"Đừng nhúc nhích, để ta xem mạch đã rồi hẳn đi." Ngón tay Đào Yêu thuần thục bấm lên mạch môn của hắn.
Ti Cuồng Lan đừng lại, mặc dù vẫn là dáng vẻ không tình nguyện lắm, nhưng cũng mặc cho ngón tay của nàng nhẹ nhàng bấm trên cổ tay mình. Trong viện yên tĩnh hơn bất cứ lúc nào, hai người tâm im lặng đứng dưới ánh trăng, chỉ có thể nghe được hô hấp và nhịp tim của đối phương.
Cuối cùng, Đào Yêu nhẹ nhàng thở dài một hơi, vẻ mặt thoải mái không ít, nàng thu tay lại, khôi phục bộ dáng cợt nhả như trước kia: "Ngài là Nhị thiếu gia phát tiền công cho ta, dù sao cũng không thể ngươi để lại di chứng gì. Lôi Thần tuy rằng đã hạ thủ lưu tình, nhưng lạc đà dù có gầy yếu thì cũng lớn hơn ngựa, ngươi không coi trọng, còn ta thì không thế. Chỉ là nhìn ngươi quả thật không sao, thế nhưng khí huyết hơi hao tổn một chút, đã uống nhầm thuốc của ta rồi, chỉ cần nghỉ ngơi cho đủ là sẽ không sao.” Nàng nhấn mạnh rõ ràng hai từ "uống nhầm".
"Đúng là làm việc thừa." Ti Cuồng Lan lắc đầu, trực tiếp đi vào phòng, trước khi đóng cửa lại nói một câu: “Hai tiểu yêu kia ngươi nhất định phải chăm sóc cho tốt, chuyện của Tiêu Nguyên Tân còn phải dựa vào chúng nó trợ giúp một tay đó.”
"Chúng vốn là bệnh nhân của ta, không cần ngươi ra lệnh. Chỉ là ngươi..."
Đào Yêu còn chưa dứt lời, cửa phòng Ti Cuồng Lan đã không hề khách khí đóng lại.
"Cái tên này..." Nàng làm mặt quỷ về phía cửa phòng hắn, thế nhưng trong lòng lại không hề tức giận nào, rõ ràng chuyện hắn nên làm đã làm xong rồi, rõ ràng bản thân đã đủ mệt mỏi rồi, những chuyện hắn vốn không cần quan tấm thế nhưng hắn vẫn để ở trong lòng, con người này, dương như vẫn luôn nói ít làm nhiều, vừa tùy hứng lại vừa đáng tin cậy.
Có lẽ Lôi Thần nói không sai, thế gian có người như Tiêu Nguyên Tân, thì cũng sẽ có người như Ti Cuồng Lan.
Một ác tất sẽ có một chế, nàng tạm thời tin vậy.
Ô cửa sổ sáng sáng lên, cái bóng có đường nét rất đẹp của Ti Cuồng Lan chiếu lên trên đó.
Đào Yêu ngáp một cái, xoay người rời đi. Hắn có việc cần làm, nàng cũng vậy.
Từ sau ngày đó, Đào Yêu đột nhiên trở nên siêng năng.
Liễu công tử và Ma Nha đều cho rằng nàng bị Lôi Thần bổ ra tật gì rồi, nếu không vì sao nàng lại trở nên tích cực trong chuyện chữa bệnh như thế. Ngoại trừ việc cho ngựa ăn ra, thì đi sớm về khuya đã trở thành chuyện thường ngày, có khi đến cơm còn chưa ăn xong người đã chạy mất, có mấy lần đi tận mấy ngày, việc đầu tiên sau khi trở về là ăn một bữa, sau đó quay người ra ngủ. Hỏi nàng, nàng chỉ nói rằng mấy con yêu quái đốt giấy xếp hàng dài kia thực sự phiền muốn chết. Hỏi thêm lần nữa, nàng chỉ nói là vừa chữa thêm cho mấy con yêu quái, để cho thế gian này yên ổn thêm vài phần, thứ nhất chứng minh nàng cũng không phải tới nhân giới để lừa gạt ăn uống vô công rỗi nghề, thứ hai nếu Lôi Thần thật sự muốn cáo trạng với người kia, thì nàng cũng có thêm một lý do để tránh được một kiếp, ít nhất công tôi ngang nhau thì biết đâu sẽ giữ lại một cái mạng nhỏ này.
Nhưng lời nàng nói, Ma Nha tin rồi, còn dặn nàng nhớ cẩn thận, lúc nào cần thì kêu thêm cậu và Liễu công tử, ít nhất có thể chăm lo cho nhau, dù sao các yêu quái mỗi con một tính, bản lĩnh có phân cao thấp, tâm tính cũng có thiện có ác, không phải con nào cũng sẽ khách khí với nàng. Tuy rằng bọn họ dường như đã sớm quen với cuộc sống làm người bình thường trong Ti phủ, nhưng dù sao bọn họ cũng không phải người bình thường, ba người bọn họ cùng đi từ Đào Đô ra ngoài, sớm muộn gì cũng phải cùng nhau trở về Đào Đô, không ai được xảy ra chuyện hết.
"Tiểu hòa thượng nói không sai, ngươi gấp rút muốn biểu hiện không phải không được, nhưng cũng thong thả một chút đi, ngươi cũng không phải làm từ sắt thép. Yêu quái xếp hàng cũng không phải hôm nay mới xếp, muốn trách thì chỉ trách ngươi trước kia quá tản mạn, gặp phải chuyện này muốn bổ sung trong thời gian ngắn là không thế. Gần đây đỉnh đầu cũng bốc khói vài lần rồi nhỉ?" Liễu công tử bước lên nhìn đỉnh đầu nàng: “Chậc chậc, sao lại cảm thấy đỉnh đầu thưa thớt bớt rồi nè?”
“Cút!” Đào Yêu liếc xéo hắn: “Một con rắn như người, toàn thân đến sợi lông còn không có, thế mà còn không biết xấu hổ chê đỉnh đầu ta thưa thớt!”
"Ta quan tâm ngươi mà người cũng không thấy ư, đúng là đau lòng quá." Liễu công tử vô cùng tủi thân, sờ sờ tóc mình: “Tóc ta rõ ràng vừa đen vừa sáng vừa dày, hình người cũng là một bộ phận của ta đó!"
"Ngươi bớt nói nhảm, đi học nấu cơm cho ngon, bớt làm thơ lại, thì đó là sự quan tâm lớn nhất đối với ta rồi." Đào Yêu hừ một tiếng: “Chuyện của ta ta tự có tính toán, lúc cần các ngươi thì không có ai chạy được đâu, lúc không cần thì đừng có đến đây gây phiền toái, ở yên trong Ti phủ hưởng thụ cuộc sống của người bình thường đi.”
Những cuộc tranh cãi ồn ào như vậy đã trở thành một phần phổ biến nhất của cuộc sống của họ.
Ma Nha không cảm giác được có cái gì không đúng, dù sao ba người bọn họ không phải lúc nào cũng sống như vậy sao, ghét bỏ lẫn nhau lại nương tựa lẫn nhau, người chịu thiệt bị mắng nhiều nhất luôn là mình là ổn rồi.
Nhưng Liễu công tử thì khác, hắn cảm thấy Đào Yêu gần đây không giống trước kia, cũng không riêng gì chuyện cần cù. Chạng vạng tối ngày hôm đó, Đào Yêu phong trần mệt mỏi trở về, thì bị Liễu công tử ngồi trên bãi ngựa gọi lại.
"Có chuyện gì thì mau nói, ta mệt chết đi được." Cách một hàng rào, nàng vô cùng thiếu kiên nhẫn nói.
Liễu công tử quay đầu lại nhìn nàng, cười: "Ta không cảm thấy là ngươi sợ Lôi Thần cáo trạng."
"Hả?" Đào Yêu còn chưa lấy lại tinh thần thì Liễu công tử quay đầu lại, cầm một ngọn cỏ dại trong tay xoay tới đi lui: "Ngươi đang lén lút làm chuyện gì?”
Đào Yêu sửng sốt: "Ngươi nói cái gì vậy?”
“"Sự siêng năng" của ngươi đến một cách khó hiểu.” Liễu công tử cười.
Đào Yêu nhíu mày: "Lời này của ngươi cũng đến một cách khó hiểu. Chúng ta ở cùng dưới một mái nhà, tối qua ta ăn mấy chén cơm ngươi đều biết.”
Liễu công tử giơ cỏ dại trong tay lên cao trong ánh tà dương, nhìn nó đung đưa trong gió: "Lời tiểu hòa thượng nói, cũng là lời ta muốn nói, ba người chúng ta, không ai được xảy ra chuyện cả. Ngươi không ổn nó không nhìn ra, chứ muốn gạt thì không được.”
Đào Yêu giật mình.
"Dù sao cũng phải có một lý do." Liễu công tử lại nói: “Có liên quan đến Ti Cuồng Lan sao? Ngươi bây giờ hình như rất thân thiết với hắn nhỉ.”
“Đương nhiên là không." Đào Yêu quả quyết phủ nhận, lại chợt nhướng mày nói: “Ta thân thiết với hắn, không phải là công lao của các ngươi sao, ngươi rồi Miêu quản gia, không phải ai cũng đẩy ta đến chỗ hắn sao? Miêu quản gia thì thôi đi, ngươi cũng góp vui cái gì chứ? Cũng không biết là trước đây ai nhắc nhở ta, kêu ta thời khắc khắc đều phải nhớ kỹ mình là Đào Yêu của Đào Đô, làm tạp dịch chăn ngựa chỉ đút ngựa chỉ là nhân sinh khách qua đường mà thôi.”
“Chậc chậc, ngươi xem ta mới nói mấy chữ thôi mà ngươi đã nói một đống rồi. Đây không phải là thẹn quá hóa giận thì là cái gì. Liễu công tử bật cười: “Ta từng nhắc nhở ngươi như thế không sai, vì đó là bổn phận của ta thân là đồng hương Đào Đô của ngươi, nhưng ngươi cũng biết tính ta, ta không thích can thiệp vào tự do của người khác, dù sao chỉ có chính ngươi mới có thể quyết định hướng đi tương lai của mình, trong lòng ngươi không có muốn thì người bên ngoài có nói rách miệng cũng vô dụng." Hắn hơi dừng lại, cười cười lắc lắc cỏ dại trong tay: “Theo phán đoán mấy ngày nay của ta, người như Ti Cuồng Lan, là một đối tượng tốt có thể phó thác cả đời. Chỉ là phàm nhân mạng có hơi ngắn.”
(Xin chào, liễu thuyền trưởng)
Đào Yêu đỏ mặt, gõ hàng rào một cái: "Ngươi chưa ăn tối nên đói ngu người luôn rồi hả? Vì sao ta phải giao phó cuộc đời của ta cho người khác? Bản thân ta mới là người ủy thác tốt nhất.”
"Cái này ta tin." Liễu công tử vẫn cười tủm tỉm nói: “Nhưng Đào Đô chúng ta cũng không có nhiều quy củ như Thiên giới, yêu thương lẫn nhau thì sao cũng được. Dù sao, cũng đừng vì mấy thứ áp lực không cần thiết, mà làm mấy thứ kỳ kỳ quái quái.”
“Ngươi chắc chắn là uống quá chén rồi." Đào Yêu nhìn chằm chằm vào sau gáy hắn: “Thẳng thắn mà nói, ta quả thực không sợ ai cáo trạng cả, nhưng quyển danh sách đen của Lôi Thần cho đến nay vẫn lắc qua lắc lại trước mắt ta, ngày hôm đó ta mới chợt ý thức được, những tên thần tiên ngạo mạn của thiên giới kia, cũng chẳng có cuộc sống cao cao tại thượng gì.”
"Vì thế, cho nên?"
"Cho nên, ta cảm thấy áy náy với quá khứ hơi lười biếng của mình." Đào Yêu nhấn mạnh "hơi": “Người của Đào Đô, không nên để thua thiên giới, càng không nên để thua nhân loại. Ta cũng lười quan tâm cái gì mà ngoại thương nội thương, ta chỉ làm việc ta nên làm, chỉ mong trời đất này, có thể bớt được phần thất vọng nào thì hay phần đó. Có như thế, thì ít nhất khi có nhưng yêu quái nhỏ bé như Nhân Diện lại hỏi ta những câu hỏi tương tự, ta không đến mức á khẩu không nói nên lời.”
"Đơn giản như vậy thôi sao?” Liễu công tử cười hỏi.
"Vậy ngươi muốn phức tạp đến mức nào?" Đào Yêu hỏi ngược lại.
Liễu công tử quay đầu lại, hoàng hôn đỏ nhạt nhuộm lên xiêm y của Đào Yêu, hắn mỉm cười: "Ngươi trưởng thành rồi."
Đào Yêu hừ một tiếng, xoay người định đi.
"Đào Yêu." Liễu công tử lại gọi nàng lại, một tia sáng cuối cùng ở chân trời lóe lên chuyển động trong con ngươi hắn: “Ta không chỉ hy vọng ngươi không sao, mà còn hy vọng ngươi được vui vẻ. Cuộc sống của chúng ta quá dài, vì vậy chúng ta muốn gì thì làm, và không được chết. Pháo hoa mặc dù ngắn ngủi, nhưng mà nó đẹp, xem xong vẫn có thể nhớ cả đời.”
(Thuyền trưởng anh ra đây em lạy cái, haha, yêu anh ghê hồn)
Đào Yêu ngẩn người, bóng lưng Liễu công tử chợt trở nên mơ hồ trong tầm mắt nàng.
(là chị mình khóc đó phải không ạ, nghe lời ảnh đi chị, ngày mai kết hôn luôn đi)
"Nếu ngươi còn không về ăn cơm, thì ở đây ăn cỏ với ngựa đi!”
Nàng dụi mắt thật mạnh, chạy đi trước khi hắn quay đầu lại.
Không muốn để cho hắn nhìn thấy biểu cảm bây giờ của mình, cũng không muốn để hắn nói những lời như vậy với mình. Nàng hy vọng bọn họ mãi mãi có thể đùa giỡn hoặc cãi nhau ầm ỹ không ai nhường ai với mình, mãi mãi dùng đủ cách chọ tức nàng, mãi mãi đặt lợi ích bản thân lên đầu, mãi mãi như thế để nàng có thể ung dung nói đi là đi, mãi mãi không để cho trái tim nàng sinh ra bất kỳ sự ràng buộc nào... Nhưng bây giờ xem ra, càng ngày càng khó rồi..
Vậy thì, khoan hãy nghĩ đến chuyện xa xôi như thế, ít nhất thì lần này, người đi ra từ Đào Đô sẽ cùng nhau trở về Đào Đô, không mất một cọng lông sợi tóc.
Đồng thời nàng cũng rất xin lỗi, vì nàng không hoàn toàn nói sự thật với Liễu công tử. Nàng siêng năng như vậy, không chỉ vì tranh giành cho Đào Đô, mà như nàng từng nói, họa nàng gây ra, nàng tự mình giải quyết.
Chỉ là, vẫn phải cần có thời gian.
Dưới ánh hoàng hôn, nàng chạy rất nhanh, chỉ sợ chạy chậm một chút thì sẽ bị Liễu công tử đuổi kịp, rồi lại bị con rắn nấu ăn thì dở tệ mà lại khôn ngoan này nhìn ra điều gì.
Thời tiết đầu xuân tuy ấm áp nhưng vẫn còn hơi lạnh, chồi non trong sân thi nhau nhú lên.
Mấy tháng nay, Đào Yêu lại đóng dấu với không ít yêu quái, mà nàng cũng không có ý muốn nghỉ ngơi, giống đã quen với những ngày lúc nào cũng có thể rời khỏi nhà.
Ước chừng là ứng với câu "sinh nhai một năm đều tập trung vào mùa xuân", cho nên Ti phủ vào năm mới ai ai cũng cực kỳ bận rộn. Ma Nha ngoài việc thiền định niệm kinh và chuyên tâm nuôi gà nuôi hồ ly, còn đang cố gắng học tập các loại kỹ thuật trồng trọt, giống như sợ không ăn được món chay. Cổn Cổn thì rất nhiệt tình giúp nó cào đất bắt côn trùng, phối hợp cực kỳ ăn ý, Liễu công tử thì vội vàng nghiên cứu các loại công thức nấu ăn cổ xưa, tuy rằng cũng không giúp gì cho trù nghệ của hắn, cũng may có Miêu quản gia thông cảm cho mọi người, Ti phủ năm nay cuối cùng cũng mời một đầu bếp mới đến, xem như tin tức tốt đầu tiên trong năm mới đi...
Ti Tĩnh Uyên lưu luyến mãi ở Lạc Dương cuối cùng cũng biết gửi thư về, nói mình sẽ về nhà sau, cái gì mà giang sơn ngàn dặm không thể phụ nàng, gió xuân khó gặp được tri kỷ, dù sao thì là bao nhiêu ý tứ biểu đạt thành một đống hổ lốn vô nghĩa, nhưng đại khái nghĩa là ta kiên quyết sẽ không trở về để bị nhốt phạt chép bát tự, khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi đùa thoải mái, vậy thì phải chơi cho đã, chơi đủ rồi thì tự khắc sẽ về, chớ lo lắng.
Về phần Ti Cuồng Lan, nàng cũng không có cơ hội gặp hắn mấy lần, không phải hắn xuất phủ, thì là nàng đi khám bệnh. Chỉ là giữa tháng, Ti Cuồng Lan đến chỗ nàng đòi Nhân Diện và Ẩn Ẩn, nói là nhiều nhất sẽ mang chúng đi ba ngày rồi sẽ trả lại. Trong bình thuốc của nàng, hai con yêu quái tĩnh dưỡng nhiều ngày đã sớm khôi phục lại sức khỏe, Nhân Diện an toàn trở lại thân thể nó, và Đào Yêu cũng rửa sạch phấn cốt tinh lân thú trên người Ẩn Ẩn, trả lại bản lĩnh tàng hình của nó, cũng sắp xếp chúng ở trong Ti phủ. Ti Cuồng Lan đến đòi, nàng cũng không hề do dự, bỏ chúng vào một cái túi vải xiêu vẹo do chính tay nàng may đưa cho Cuồng Lan, còn dặn dò hắn đối xử với hai đứa cho tốt, ba ngày sau cần phải trả lại hai yêu quái nguyên vẹn.
Ba ngày sau, Ti Cuồng Lan đúng giờ trả lại hai con yêu quái.
Đào Yêu không hỏi hắn mang bọn nó đi đâu, chỉ hỏi một câu: "Có thể giúp được ngươi không?"
Ti Cuồng Lan gật gật đầu: "Kết quả tuy không thể hài lòng mười phần, nhưng cũng được tám phần."
"Ý ngươi là sao?"
"Muộn nhất là khi xuân ấm hoa nở có thể thấy được."
Nàng biết hắn chưa từng nói những lời không nắm chắc, đã là xuân ấm hoa nở, vậy thì cứ chờ một chút thôi. Khoảng thời gian này, nàng lại đến cốc Vân Ngoại một chuyến, Nhân Diện nói trước khi Lôi Thần bắt lấy chúng nó, muốn đi xem lại chỗ ở trước kia nó từng ở mấy chục năm, nhìn lại lão Phùng.
Ngày đó, Đào Yêu giúp nó đốt tiền giấy cho lão Phùng, còn chuẩn bị cho lão một bình rượu ngon. Câu cuối cùng Nhân Diện nói với lão Phùng là: "Xin lỗi, không có cơ hội để cho ngươi nhìn thấy dáng sang vẻ nở hoa của ta một lần."
Lão Phùng nếu nghe được, đại khái sẽ sờ đầu nó nói: "Không sao, thật ra ngươi có nở hoa hay không, ta đều rất vui."
Một đoạn duyên phận, dù sao cũng nên có đầu có kết.
Gió xuân và hương rượu toả ra khắp cốc Vân Ngoại.
Ba ngày sau, thủ hạ của Lôi Thần đúng giờ tìm được nàng. Lại là hai tên gia hỏa bị nàng uy hiếp, thấy nàng, bình thường vừa sợ vừa đáng ghét vừa không thể trêu chọc nổi. Nàng hỏi bọn họ Lôi Thần tính toán xử trí hai yêu quái này như thế nào, bọn họ nói Lôi Thần quyết định phạt hai con yêu quái này đến vườn Tiên Quả, nói gần đây thường có tiểu tiên nghịch ngợm đi trộm trái cây, muốn chúng nó lấy công chuộc tội, trông coi vườn trái cây thật tốt, nếu trong ba năm không phạm sai lầm, thì sẽ miễn hai mươi tiên côn hình phạt của chúng nó. Đào Yêu thở phào nhẹ nhõm, mối "thù cũ"
Lôi Thần bổ nàng cũng buông xuống bớt một phần. Lôi Thần tên này, nàng gả là khẳng định không muốn gả, nhưng kính ý vẫn có, chỉ là quá khẳng định sẽ không nói cho hắn biết. Vì thế, nên nàng cực kỳ hiền hòa chắp tay nói với hai vị kia: "Đa tạ hai vị, xin thay ta truyền đạt lòng biết ơn của ta đối với Lôi Thần. Lúc trước có nhiều điều đắc tội, kính xin hai vị đừng để bụng, cũng không nên nói mấy lời khó nghe với người khác ta như là ác bà nương Đào Đô, ta không ác, thật đấy.”
“... Điều đó, chúng ta chưa từng giờ nói vậy.”
"Đúng vậy, chúng ta sao có thể vô lễ với Đào Yêu đại nhân như thế, tuyệt đối chưa từng nói mấy lời như vậy, đều là vu khống cả."
"Ồ... Có lẽ là hiểu lầm rồi, hai vị đi thong thả, ta không tiễn nữ." Sắc mặt của nàng rất hiền hòa, hai vị kia thì lại rất khó coi, trên đường trở về thiên giới văn còn sợ hãi, chỉ sợ Đào Yêu khi nói chuyện đã âm thầm dùng độc dược gì trên người bọn họ. Nữ nhân này, cười rộ lên còn đáng sợ hơn không cười nhiều!
Đào Yêu cười tủm tỉm xua tay nhìn bóng dáng bọn họ biến mất trên không trung, sau đó vươn tay phải nhìn một chút, thổi chút bột thuốc dính trên ngón tay, vỗ vỗ tay cười nói: "Mắng ta hả. Trở về chịu ngứa ba ngày nhé, đảm bảo bạn thoải mái đến tận xương tủy, hì hì.”
Vài con ong mật vui vẻ bay qua giữa những bông hoa, Đào Yêu duỗi thắt lưng, hít sâu một hơi không khí mùa xuân mang theo vị ngọt, cảm thấy vô cùng mỹ mãn quay trở về Ti phủ.
Tâm trạng bị Tiêu phủ làm hỏng, cuối cùng cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Bất giác, ngày xuân ấm hoa nở cũng thật sự đã đến, đảo mắt đã là đến tháng tư, ánh mặt trời buổi chiều đã hơi nóng rực.
Hôm nay, nàng đang ở trong rừng mai phơi nắng, thì Miêu quản gia bỗng nhiên tới tìm nàng, nói Nhị thiếu gia bảo lão đến nói với nàng một tiếng, bảo nàng sáng mai theo Nhị thiếu gia đi ra ngoài một chuyến.
"Đi đâu?" Đào Yêu rất kỳ quái, chợt vui vẻ mở to hai mắt: “Không phải là muốn mời ta đạp thanh đó chứ!"
Miêu quản gia khó xử cười: "Đạp thanh.... Với hiểu biết của ta với Nhị thiếu gia, chỉ sợ là không phải."
"Vậy ta đi với hắn thì có tốt đâu?"
"Nhị thiếu gia nói, nếu ngươi hỏi như vậy, cũng có thể không đi."
"Ta đi!"
(Liêm sỉ rớt chị kia)
"Vậy thì quyết định vậy đi."
Sau đó, Đào Yêu ôm một lòng hiếu kỳ sắp nổ tung, nóng lòng trải qua một đêm. Sáng hôm sau, hai con ngựa đã chờ đợi từ sớm.
Ti Cuồng Lan nhận dây cương trong tay gã sai vặt, xoay người lên ngựa, quay đầu lại nói với Đào Yêu còn đang lề mề nói: "Đi trễ sẽ không kịp."
Thật đúng là có chuyện tốt sao?! Đào Yêu vội vàng nhảy lên ngựa.
Theo đường hắn dẫn đi, hai người đi thẳng về ngoại ô phía đông, cuối cùng dừng lạ trước một ngôi đình nằm trên sườn núi, trên đình kia viết hai chữ "Vọng Hương", cũng không biết là tu sửa năm nào tháng nào, cực kỳ cũ kỹ loang lổ. Buộc ngựa xong, Ti Cuồng Lan ngồi vào trong đình, nhìn về một hướng nào đó dưới sườn núi. Hôm nay thời tiết không đẹp lắm, lúc này đã có mưa phùn. Đào Yêu ngồi xuống bên cạnh, lần theo tầm mắt hắn nhìn xuống, ngoại trừ một con đường lầy lội trống rỗng, thì chẳng có gì cả mà? Cũng không phải mới sáng sớm dẫn nàng đến ngắm một con đường lầy lồi đó chứ?
Không, có vẻ như có ai đó đang ở đó.
Nàng cẩn thận nhìn xuống, dưới một gốc cây đại thụ ven đường, có chống hai cái ô, dưới ô nhìn không rõ là người nào, chỉ lộ ra nửa đoạn váy và giày thêu, có lẽ là hai nữ tử. Gần đó cũng không có phong cảnh gì đẹp, hơn nữa thời tiết còn rất kém, có lẽ cũng không phải là người qua đường đến đạp thanh du ngoạn.
“Nhị thiếu gia thích ở nơi tr@n trụi này ngắm mưa? Đào Yêu lại nhìn một vòng, ngoại trừ người dưới ô trắng, không còn chỗ nào đáng để xem thêm một cái nữa.
Ti Cuồng Lan không trả lời, chỉ chăm chú nhìn về phương hướng kia.
Đào Yêu thấy không có chuyện gì không thú vị, cũng lười hỏi lại hắn, nhàm chán chống lan can nâng cằm, chờ dưới trận mưa này có thể dẫn nàng đi tới xem chuyện tốt gì đây.
Ước chừng qua thời gian nửa chén trà, mưa càng lúc càng lớn, một đầu kia của con đường bùn lầy phía xa xa có mấy bóng người chạy đến, kèm theo một loạt tiếng vó ngựa mơ hồ. Đi tới gần, mới nhìn rõ ràng là hai nam tử đội nón khoác áo tơi, cưỡi hai con hắc mã một trước một sau đang đi chậm rãi. Hai con ngựa cũng rất quy củ, trong lúc đi vẫn luôn duy trì tốc độ giống hệt nhau, khiến cho khoảng cách giữa hai người họ không thay đổi, để cho người đi đứng gian nan ở giữa chúng không đến mức bị vó ngựa đá trúng.
Ánh mắt Đào Yêu chợt mở lớn hơn một vòng... người đi giữa hai con ngựa, đúng là một phạm nhân đang mang gông xiềng, xiềng xích trên tay chân ở mỗi một bước hắn đều không ngừng rung động, trở thành động tĩnh chói tai vang lên sắp xung quanh. Mà phạm nhân đi lảo đảo kia, có thể nhìn ra trước lúc bị bắt sống không tệ, mập mạp trắng trẻo, chỉ là đồ tù có hơi bẩn một chút.
Mặc dù cách một sườn núi, nàng cũng có thể nhận ra khuôn mặt suy sụp trên gông xiềng. Là Tiêu Nguyên Tân... Hắn đã hoàn toàn khôi phục lại thành mootn gương mặt ban đầu, thoạt nhìn thật đúng là có vài phần không quen.
"Sao lại như vậy?" Nàng nhìn qua Ti Cuồng Lan.
"Thông đồng ngoại tộc, buôn lậu, lạm dụng cổ thuật." Ti Cuồng Lan thản nhiên nói: “Ba tội lớn, Tiêu Nguyên Tân bị lưu đày ra đảo, mãi mãi không được thả ra, toàn bộ phủ đệ tài sản sung công.”
Đào Yêu kinh ngạc nói: "Ai phán?"
"Vụ án của Bệ Hãn Tư, đương nhiên là do Bệ Hãn Tư thẩm ra, chân tướng cần phải được phơi bày rõ ràng, án phạt không hề thiên vị, lại thỉnh Thiên tử chỉ thị mới kết án." Ti Cuồng Lan nhìn bọn họ đi trong mưa, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc phập phồng nào: “Quan phủ không tiện xử lý "kỳ án", từ trước đến nay do Bệ Hãn Tư làm thay. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, người như Tiêu Nguyên Tân, có thể làm ra những chuyện đáng chết kia, thì nhất định sẽ còn có sai lầm khác, chỉ cần điều tra tiếp, thì sẽ có thể tìm được thôi. Mặc dù Bệ Hãn Tư tồn tại bên ngoài triều đình, tự hình thành một mạch riêng, tác phong làm việc tuy có hơi cổ quái, nhưng cũng lấy việc giữ núi sông xã tắc, bảo vệ bình an của dân chúng làm nhiệm vụ, làm theo đúng theo luật pháp, không uổng công bao năm nuôi dưỡng.” Nói tới đây, không biết hắn nhớ tới điều gì, cười cười: “Một ác tất có một chế, muốn chế phải có chứng cứ, có pháp có lý như thế, ngươi cuối cùng cũng có mặt mũi mà trả lời yêu quái kia, mặc dù muộn một chút, nhưng lại không đáng với những người sống tốt, cuối cùng hắn cũng phải sống cuộc sống mà hắn nên sống.”
Trong lòng nàng chợt thấy thoải mái, lại nói: "Bệ Hãn Tư đối với dân chúng của cõ khác thế nào, lúc trước ở tháp Xung Tiêu, bọn họ cũng đâu nương tay với đám yêu quái chút nào đâu. Ngay cả người tính tình tốt như Miêu quản gia, hình như cũng không thích bọn họ. Hơn nữa bản thân ngươi không phải cũng trong sáng ngoài tối âm thầm đối nghịch với bọn họ sao? ”
"Ta đối nghịch với bọn họ bao giờ?" Ti Cuồng Lan không thừa nhận: “Chẳng qua là mỗi người đều có lập trường riêng mà thôi.”
Đào Yêu hừ một tiếng.
Lúc này, dưới sườn núi đột nhiên truyền đến tiếng khóc xé tim xé phổi. Chiếc ô trắng bị ném sang một bên, phu nhân quỳ gối trước mặt phu quân nước mắt ngắn dài, ôm chặt chân hắn, gió to mưa lớn, mặc dù không nghe rõ nàng họ đang nói gì, nhưng muốn đoán thì cũng có thể đoán được.
Nam nhân này chính là toàn bộ thế giới của bà ta, vừa đi đã giống như sinh ly tử biệt, bây giờ bà ta là gia quyến của phạm nhân, dù sao cũng chỉ là một nữ tử, ngoại trừ đưa lương khô trong giỏ và tiền tài còn sót lại cho hắn, thì bản thân cũng khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc ra thì còn có thể làm cái gì.
Đào Yêu hoàn toàn không muốn nghĩ đến cảm giác của mình đối với nữ nhân này, phẫn nộ hay là tiếc nuối cũng không còn quan trọng nữa, giờ phút này nàng chỉ là đang suy nghĩ, trận mưa này có thể rơi nhỏ hơn một chút thì tốt biết mấy, ít nhất thì sự ly biệt cuối cùng cũng không đến mức chật vật như vậy.
Nàng cũng không muốn truy vấn Ti Cuồng Lan đã âm thầm hoàn thành chuyện này thế nào, giải mã tư chi cho nàng, như Đào Đô đối với Ti Cuồng Lan, đó là thế giới riêng của hai người bọn họ, có lẽ hiện tại còn không phải là lúc để hiểu rõ chi tiết lẫn nhau. Nàng chỉ biết, thị phi của Tiêu phủ, đã chính thức dừng lại ở đây. Những gì nàng có thể làm, những gì hắn có thể làm, đều đã làm xong, tiểu yêu quái và những người đã qua đời, những người chìm trong năm tháng và nước mắt, tất cả nghi vấn và nỗi tủi thân, dù sao cũng nên rửa sạch trong trận mưa này. Tiếng khóc, tiếng xích sắt, tiếng vó ngựa, dần dần biến mất trong cơn mưa xuân dày đặc này.
Đào Yêu nhìn Tiêu phu nhân ngất xỉu trong lòng nha hoàn, xoay người nói với Ti Cuồng Lan: "Trở về đi."
"Không sao nữa rồi phải hông?" Ti Cuồng Lan nhìn nàng: “Sau khi trở về, không được làm phiền ta nữa.”
Đào Yêu bĩu môi: "Còn tưởng rằng có thể chém đầu hắn chứ, chỉ là lưu đày thôi mà."
"Vốn dĩ cái chết của Tiểu An đủ để phán hắn tội chết, thế nhưng chỉ có lời khai của một bên, vợ chồng lang trung cứu chữa cho Tiểu An đều đã qua đời, hài cốt Tiểu An cũng không biết ở đâu, mặc dù trong lòng chúng ta biết rõ, nhưng không tìm được người bị hại, theo pháp luật khó định tội giết người. Chẳng qua..." Ti Cuồng Lan lại quay đầu lại nhìn theo hướng bọn họ rời đi: “Ngươi cho rằng lưu đày có thể hạnh phúc hơn tử hình sao?"
Đào Yêu suy nghĩ một chút: "Với thân thể quên sống an nhàn sung sướng của hắn, có thể sống sót đi đến đích hay không còn là ẩn số, ngược lại việc cầm đao làm thịt mới không chịu tội. Ngươi nói đúng, là ta nông cạn."
"Hiếm khi ngươi đánh giá chính xác về bản thân như thế." Ti Cuồng Lan mỉm cười, đi khỏi ngôi đình, xoay người lên ngựa.
Đào Yêu nhè lưỡi với hắn, hôm nay nàng có thể tha thứ cho tất cả những sự cay nghiệt của hà.
Mưa dần dần nhỏ lại, rơi trên khuôn mặt làm nàng hơi nhột, mang theo hương cỏ xanh và hoa dại. Hai con ngựa chở hai người hiếm lúc không công kích nhau cùng chạy trên đường về nhà.
Đi tới một đoạn, Đào Yêu đột nhiên kêu một tiếng: "Ti Cuồng Lan, chúng ta lại đi ăn canh rau đi! Bây giờ thời gian vừa và, không cần phải bao quán. Ta mời!"
"Ngươi ra ngoài lại mang theo tiền sao?"
"Tại sao ta lại không mang theo tiền!"
"Liễu công tử nói."
Thời tiết càng lúc càng xấu, lại càng muốn ăn món ăn mình yêu thích, vì vậy nửa ngày sau nhất định sẽ được hạnh phúc.
Chương 25
Hai người chân trước chân sau trở về Ti phủ, Tất nhiên là Đào Yêu lại bị Liễu công tử và Ma Nha bắt lấy hỏi tận gốc tận ngọn. Ngoại trừ quan tâm việc Tiêu phủ được giải quyết như thế nào, thì bọn họ càng quan tâm dọc đường giữa nàng và Nhị thiếu gia có "chung sống hòa bình" hay không, càng quan tâm bọn họ đồng tâm hiệp lực mà một đêm không về, quan hệ có xuất hiện thứ gì đáng để chờ mong hay không, Ma Nha thì từ sớm đã chuẩn bị nước trà cho Đào Yêu nhuận họng rồi, đã thể còn tri kỷ mà đặt thêm một đ ĩa hạt dưa...
Ti Cuồng Lan thì vừa mới vào cửa đã gọi Miêu quản gia vào thư phòng, đến giờ cơm cũng không ra ngoài ăn, có trời mới biết bọn họ đang đóng cửa thảo luận về những vấn đề quan trọng gì. So sánh với cuộc đối thoại kín đáo trong thư phòng, trong phòng Đào Yêu lại truyền ra nhiều tiếng thán phục nhất từ trước đến nay.
"Cái gì? Đây là điều mà con người có thể làm ra sao?”
"Cái gì? Còn không thể làm gì hắn? Hay là để ta đến ăn thịt hắn…”
"Cái gì? Lôi Thần tự mình tìm tới?"
"Cái gì? Ngươi còn đánh nhau với Lôi Thần hả? Là tai chúng ta có vấn đề hay là ngươi điên rồi?"
"Cái gì… cái gì? Nhị thiếu gia đi chắn thiên lôi? Đã thế còn chắn được?"
"Cái này... Ngươi xác định người cùng ngươi trở về không phải là một u hồn của Nhị thiếu gia đó chứ, hay là ngươi gặp ảo giác rồi?"
Ôi chao!
Ma Nha lại bị đánh vào đầu một cái, Đào Yêu lườm cậu: "Người chết người sống mà không phân biệt được thì còn làm đại phu làm gì? Còn ảo giác cơ... Các ngươi cũng gặp ảo giác như ta chắc!" Nàng ôm chén trà uống một ngụm, nhíu mày: “Đừng nói các ngươi, đến ta còn thấy hoảng sợ. Hắn quả thực là quái vật mà!"
"Nhưng hắn quả thực chỉ là một phàm nhân có máu có thịt." Một hạt dưa từ ngón tay Liễu công tử nhảy ra: “Hoặc là hắn có thiên phú dị bẩm, hoặc là kiếm trong tay hắn không phải phàm phẩm.”
Đào Yêu gật gật đầu: "Kiếm khí của hắn, đến yêu quái cũng trốn không thoát, một trong những tam bảo của Ti phủ, bản lĩnh quả thật không nhỏ. Có thể thấy rằng nhân gian cũng không thiếu thần binh lợi khí.” Nàng thở dài: “Đương nhiên càng có thể là vô tri nên mới không sợ, hắn nào biết được sự ghê gớm của Lôi Thần, dù gì cũng là lần đầu gặp.”
"Cho dù có là lần đầu gặp, thì kẻ đứng đối diện cũng là một vị thần, điều này hắn hắn cũng biết chứ." Ma Nha vẫn còn thấy sợ hãi: “Phàm nhân thấy thần minh, mấy người có thể chống đỡ không quỳ xuống dập đầu chứ? Chẳng những không kính sợ, còn động thủ với thần...... A Di Đà Phật, Nhị thiếu gia có thể toàn thân trở ra, nhất định là do ngày thường làm quá nhiều chuyện tốt!”
"Nàng ta cũng làm quá nhiều chuyện tốt ư?" Liễu công tử chỉ vào đầu Đào Yêu: “Là Lôi Thần vốn chẳng muốn đối phó bọn họ thì có. Trên thiên giới, có thể ngồi ở vị trí đó, chỉ có bản lĩnh bổ sấm thôi thì không đủ, trí tuệ tâm trí khí phách, không được thiếu cái nào. Những lời hắn nói với các ngươi, ta lại thấy thành tâm thành ý." Hắn lại bóc một hạt dưa bề ngoài trơn bóng đầy đặn, vừa ăn vào lại nhè ra, nhíu mày nói: “Thối......"
"Thối..." Đào Yêu đăm chiêu dùng ngón tay vẽ vẽ trong đ ĩa hạt dưa, quyển danh sách đen của Lôi Thần dài đến mức không có điểm dừng, giống như lại mở ra xoay tròn trước mắt nàng, thật lâu sau, nàng mới lẩm bẩm: “Ngoại thương dễ chữa, nội thương khó lành.”
"Đâu đâu chả như thế." Liễu công tử cười cười, sau đó chợt nhích vai nàng, chuyển đề tài: “Sao, về sau còn khóc lóc muốn gả cho Lôi Thần nữa không?”
Đào Yêu nhấc mí mắt: "Hắn đánh ta thật đó!!”
Ma Nha vội vàng nói: "Cho nên mau mau thu lại cái tâm tư kia lại đi, tính mạng quan trọng hơn tình yêu nhiều!”
Đào Yêu liếc cầu một cái: "Hừ, các ngươi là sợ bị ta liên lụy chứ gì."
"Đúng vậy, chúng ta sợ chứ! Ai mà không sợ?!" Liễu công tử và Ma Nha đồng thanh.
"Thế mà há miệng ngậm miệng đều nói là đồng bọn tốt người một nhà!"
Đào Yêu xụ mặt xuống, nhét số hạt dưa còn sót lại nhét vào trong ngực Liễu công tử: “Đi ra ngoài, ta muốn ngủ."
Ma Nha bị đẩy ra vội vàng nói: "Ngủ rồi sao? Không đi thăm Nhị thiếu gia ư? Hắn liều mạng đỡ thiên lôi cho ngươi đó, lỡ như hắn có vấn đề gì…”
"Có thể có vấn đề gì chứ! Thuốc giảm đau quý giá nhất để ta đều cho hắn..." Đào Yêu thốt lên, rồi lại lập tức giải thích: “Thật ra cũng không phải là ta cho, là ta trượt tay nên không cẩn thận rơi vào trong nước trà, sau đó lại vừa vặn bị hắn uống phải thôi.”
"Ồ... Trượt tay à." Liễu công tử gật gật đầu với Ma Nha.
“Đi đi, đừng làm phiền ta, cả đêm không ngủ, mệt chết rồi nè!” Đào Yêu cho Liễu công tử một quyền, chột dạ rụt về phòng. Mãi cho đến khi bên ngoài không có động tĩnh của hai người bọn họ, Đào Yêu mới len lén thò đầu ra xem, sau đó lại lẻn ra khỏi bãi ngựa.
Ngoài miệng nói không quan tâm là thế nhưng trong lòng vẫn còn hơi lo hắn... Dù sao cái thứ hắn chắn là Thiên Lôi của Lôi Thần, dù hắn có có thiên phú hơn nữa thì với thân thể phàm nhân kia, cho dù Lôi Thần chỉ giáng "Tiểu Lôi" thôi, thế nhưng lỡ như để lại di chứng gì... Quên đi, vẫn phải đi xem thử.
Nàng lén lút đến bên ngoài phòng Ti Cuồng Lan thăm dò một hồi, trong phòng không thắp đèn, cũng không có người. Không phải vẫn còn đóng cửa bàn chuyện ở thư phòng đó chứ? Nàng quay đầu lại định đi về phía thư phòng, thì chợt nhìn thấy Ti Cuồng Lan đang lặng yên không tiếng động đứng sau lưng mình, gương mặt dưới ánh trăng lạnh lẽo có hơi mệt mỏi.
Nàng hoảng sợ, vội vàng đứng thẳng người vỗ vỗ ngực: "Nửa đêm nữa hôm ngươi đi đứng không có âm thanh gì thế mà được à?"
Ti Cuồng Lan nhìn nàng, lại nhìn cửa sổ phòng mình, lạnh lùng nói: "Muốn trộm cái gì?”
"Ta trộm... Trộm giấy cửa sổ của ngươi, có được không? Giấy cửa sổ của ngươi nhìn là thấy có giá trị rồi!" Đào Yêu xoay lưng trừng mắt nhìn hắn, nàng vẫn biết là như vậy, cho dù bọn họ đã trải qua chuyện gì ở bên ngoài, thì chỉ cần trở lại Ti phủ, thì chút hòa đồng của hai người bọn họ sẽ biến mất không còn gì, Ti Cuồng Lan thậm chí còn không thèm cho nàng một biểu cảm sinh động gì.
"Giấy cửa sổ của ta đâu phải muốn trộm là có thể trộm được." Ti Cuồng Lan vòng qua nàng: “Nếu không có việc gì bẩm báo, thì trở về nghỉ ngơi đi.“
Thấy hắn đang muốn đi, Đào Yêu bèn bất chấp bước lên vén tay áo, bắt lấy cổ tay hắn.
"Ngươi..." Ti Cuồng Lan nhíu mày, nhưng không hất tay nàng ra.
"Đừng nhúc nhích, để ta xem mạch đã rồi hẳn đi." Ngón tay Đào Yêu thuần thục bấm lên mạch môn của hắn.
Ti Cuồng Lan đừng lại, mặc dù vẫn là dáng vẻ không tình nguyện lắm, nhưng cũng mặc cho ngón tay của nàng nhẹ nhàng bấm trên cổ tay mình. Trong viện yên tĩnh hơn bất cứ lúc nào, hai người tâm im lặng đứng dưới ánh trăng, chỉ có thể nghe được hô hấp và nhịp tim của đối phương.
Cuối cùng, Đào Yêu nhẹ nhàng thở dài một hơi, vẻ mặt thoải mái không ít, nàng thu tay lại, khôi phục bộ dáng cợt nhả như trước kia: "Ngài là Nhị thiếu gia phát tiền công cho ta, dù sao cũng không thể ngươi để lại di chứng gì. Lôi Thần tuy rằng đã hạ thủ lưu tình, nhưng lạc đà dù có gầy yếu thì cũng lớn hơn ngựa, ngươi không coi trọng, còn ta thì không thế. Chỉ là nhìn ngươi quả thật không sao, thế nhưng khí huyết hơi hao tổn một chút, đã uống nhầm thuốc của ta rồi, chỉ cần nghỉ ngơi cho đủ là sẽ không sao.” Nàng nhấn mạnh rõ ràng hai từ "uống nhầm".
"Đúng là làm việc thừa." Ti Cuồng Lan lắc đầu, trực tiếp đi vào phòng, trước khi đóng cửa lại nói một câu: “Hai tiểu yêu kia ngươi nhất định phải chăm sóc cho tốt, chuyện của Tiêu Nguyên Tân còn phải dựa vào chúng nó trợ giúp một tay đó.”
"Chúng vốn là bệnh nhân của ta, không cần ngươi ra lệnh. Chỉ là ngươi..."
Đào Yêu còn chưa dứt lời, cửa phòng Ti Cuồng Lan đã không hề khách khí đóng lại.
"Cái tên này..." Nàng làm mặt quỷ về phía cửa phòng hắn, thế nhưng trong lòng lại không hề tức giận nào, rõ ràng chuyện hắn nên làm đã làm xong rồi, rõ ràng bản thân đã đủ mệt mỏi rồi, những chuyện hắn vốn không cần quan tấm thế nhưng hắn vẫn để ở trong lòng, con người này, dương như vẫn luôn nói ít làm nhiều, vừa tùy hứng lại vừa đáng tin cậy.
Có lẽ Lôi Thần nói không sai, thế gian có người như Tiêu Nguyên Tân, thì cũng sẽ có người như Ti Cuồng Lan.
Một ác tất sẽ có một chế, nàng tạm thời tin vậy.
Ô cửa sổ sáng sáng lên, cái bóng có đường nét rất đẹp của Ti Cuồng Lan chiếu lên trên đó.
Đào Yêu ngáp một cái, xoay người rời đi. Hắn có việc cần làm, nàng cũng vậy.
Từ sau ngày đó, Đào Yêu đột nhiên trở nên siêng năng.
Liễu công tử và Ma Nha đều cho rằng nàng bị Lôi Thần bổ ra tật gì rồi, nếu không vì sao nàng lại trở nên tích cực trong chuyện chữa bệnh như thế. Ngoại trừ việc cho ngựa ăn ra, thì đi sớm về khuya đã trở thành chuyện thường ngày, có khi đến cơm còn chưa ăn xong người đã chạy mất, có mấy lần đi tận mấy ngày, việc đầu tiên sau khi trở về là ăn một bữa, sau đó quay người ra ngủ. Hỏi nàng, nàng chỉ nói rằng mấy con yêu quái đốt giấy xếp hàng dài kia thực sự phiền muốn chết. Hỏi thêm lần nữa, nàng chỉ nói là vừa chữa thêm cho mấy con yêu quái, để cho thế gian này yên ổn thêm vài phần, thứ nhất chứng minh nàng cũng không phải tới nhân giới để lừa gạt ăn uống vô công rỗi nghề, thứ hai nếu Lôi Thần thật sự muốn cáo trạng với người kia, thì nàng cũng có thêm một lý do để tránh được một kiếp, ít nhất công tôi ngang nhau thì biết đâu sẽ giữ lại một cái mạng nhỏ này.
Nhưng lời nàng nói, Ma Nha tin rồi, còn dặn nàng nhớ cẩn thận, lúc nào cần thì kêu thêm cậu và Liễu công tử, ít nhất có thể chăm lo cho nhau, dù sao các yêu quái mỗi con một tính, bản lĩnh có phân cao thấp, tâm tính cũng có thiện có ác, không phải con nào cũng sẽ khách khí với nàng. Tuy rằng bọn họ dường như đã sớm quen với cuộc sống làm người bình thường trong Ti phủ, nhưng dù sao bọn họ cũng không phải người bình thường, ba người bọn họ cùng đi từ Đào Đô ra ngoài, sớm muộn gì cũng phải cùng nhau trở về Đào Đô, không ai được xảy ra chuyện hết.
"Tiểu hòa thượng nói không sai, ngươi gấp rút muốn biểu hiện không phải không được, nhưng cũng thong thả một chút đi, ngươi cũng không phải làm từ sắt thép. Yêu quái xếp hàng cũng không phải hôm nay mới xếp, muốn trách thì chỉ trách ngươi trước kia quá tản mạn, gặp phải chuyện này muốn bổ sung trong thời gian ngắn là không thế. Gần đây đỉnh đầu cũng bốc khói vài lần rồi nhỉ?" Liễu công tử bước lên nhìn đỉnh đầu nàng: “Chậc chậc, sao lại cảm thấy đỉnh đầu thưa thớt bớt rồi nè?”
“Cút!” Đào Yêu liếc xéo hắn: “Một con rắn như người, toàn thân đến sợi lông còn không có, thế mà còn không biết xấu hổ chê đỉnh đầu ta thưa thớt!”
"Ta quan tâm ngươi mà người cũng không thấy ư, đúng là đau lòng quá." Liễu công tử vô cùng tủi thân, sờ sờ tóc mình: “Tóc ta rõ ràng vừa đen vừa sáng vừa dày, hình người cũng là một bộ phận của ta đó!"
"Ngươi bớt nói nhảm, đi học nấu cơm cho ngon, bớt làm thơ lại, thì đó là sự quan tâm lớn nhất đối với ta rồi." Đào Yêu hừ một tiếng: “Chuyện của ta ta tự có tính toán, lúc cần các ngươi thì không có ai chạy được đâu, lúc không cần thì đừng có đến đây gây phiền toái, ở yên trong Ti phủ hưởng thụ cuộc sống của người bình thường đi.”
Những cuộc tranh cãi ồn ào như vậy đã trở thành một phần phổ biến nhất của cuộc sống của họ.
Ma Nha không cảm giác được có cái gì không đúng, dù sao ba người bọn họ không phải lúc nào cũng sống như vậy sao, ghét bỏ lẫn nhau lại nương tựa lẫn nhau, người chịu thiệt bị mắng nhiều nhất luôn là mình là ổn rồi.
Nhưng Liễu công tử thì khác, hắn cảm thấy Đào Yêu gần đây không giống trước kia, cũng không riêng gì chuyện cần cù. Chạng vạng tối ngày hôm đó, Đào Yêu phong trần mệt mỏi trở về, thì bị Liễu công tử ngồi trên bãi ngựa gọi lại.
"Có chuyện gì thì mau nói, ta mệt chết đi được." Cách một hàng rào, nàng vô cùng thiếu kiên nhẫn nói.
Liễu công tử quay đầu lại nhìn nàng, cười: "Ta không cảm thấy là ngươi sợ Lôi Thần cáo trạng."
"Hả?" Đào Yêu còn chưa lấy lại tinh thần thì Liễu công tử quay đầu lại, cầm một ngọn cỏ dại trong tay xoay tới đi lui: "Ngươi đang lén lút làm chuyện gì?”
Đào Yêu sửng sốt: "Ngươi nói cái gì vậy?”
“"Sự siêng năng" của ngươi đến một cách khó hiểu.” Liễu công tử cười.
Đào Yêu nhíu mày: "Lời này của ngươi cũng đến một cách khó hiểu. Chúng ta ở cùng dưới một mái nhà, tối qua ta ăn mấy chén cơm ngươi đều biết.”
Liễu công tử giơ cỏ dại trong tay lên cao trong ánh tà dương, nhìn nó đung đưa trong gió: "Lời tiểu hòa thượng nói, cũng là lời ta muốn nói, ba người chúng ta, không ai được xảy ra chuyện cả. Ngươi không ổn nó không nhìn ra, chứ muốn gạt thì không được.”
Đào Yêu giật mình.
"Dù sao cũng phải có một lý do." Liễu công tử lại nói: “Có liên quan đến Ti Cuồng Lan sao? Ngươi bây giờ hình như rất thân thiết với hắn nhỉ.”
“Đương nhiên là không." Đào Yêu quả quyết phủ nhận, lại chợt nhướng mày nói: “Ta thân thiết với hắn, không phải là công lao của các ngươi sao, ngươi rồi Miêu quản gia, không phải ai cũng đẩy ta đến chỗ hắn sao? Miêu quản gia thì thôi đi, ngươi cũng góp vui cái gì chứ? Cũng không biết là trước đây ai nhắc nhở ta, kêu ta thời khắc khắc đều phải nhớ kỹ mình là Đào Yêu của Đào Đô, làm tạp dịch chăn ngựa chỉ đút ngựa chỉ là nhân sinh khách qua đường mà thôi.”
“Chậc chậc, ngươi xem ta mới nói mấy chữ thôi mà ngươi đã nói một đống rồi. Đây không phải là thẹn quá hóa giận thì là cái gì. Liễu công tử bật cười: “Ta từng nhắc nhở ngươi như thế không sai, vì đó là bổn phận của ta thân là đồng hương Đào Đô của ngươi, nhưng ngươi cũng biết tính ta, ta không thích can thiệp vào tự do của người khác, dù sao chỉ có chính ngươi mới có thể quyết định hướng đi tương lai của mình, trong lòng ngươi không có muốn thì người bên ngoài có nói rách miệng cũng vô dụng." Hắn hơi dừng lại, cười cười lắc lắc cỏ dại trong tay: “Theo phán đoán mấy ngày nay của ta, người như Ti Cuồng Lan, là một đối tượng tốt có thể phó thác cả đời. Chỉ là phàm nhân mạng có hơi ngắn.”
(Xin chào, liễu thuyền trưởng)
Đào Yêu đỏ mặt, gõ hàng rào một cái: "Ngươi chưa ăn tối nên đói ngu người luôn rồi hả? Vì sao ta phải giao phó cuộc đời của ta cho người khác? Bản thân ta mới là người ủy thác tốt nhất.”
"Cái này ta tin." Liễu công tử vẫn cười tủm tỉm nói: “Nhưng Đào Đô chúng ta cũng không có nhiều quy củ như Thiên giới, yêu thương lẫn nhau thì sao cũng được. Dù sao, cũng đừng vì mấy thứ áp lực không cần thiết, mà làm mấy thứ kỳ kỳ quái quái.”
“Ngươi chắc chắn là uống quá chén rồi." Đào Yêu nhìn chằm chằm vào sau gáy hắn: “Thẳng thắn mà nói, ta quả thực không sợ ai cáo trạng cả, nhưng quyển danh sách đen của Lôi Thần cho đến nay vẫn lắc qua lắc lại trước mắt ta, ngày hôm đó ta mới chợt ý thức được, những tên thần tiên ngạo mạn của thiên giới kia, cũng chẳng có cuộc sống cao cao tại thượng gì.”
"Vì thế, cho nên?"
"Cho nên, ta cảm thấy áy náy với quá khứ hơi lười biếng của mình." Đào Yêu nhấn mạnh "hơi": “Người của Đào Đô, không nên để thua thiên giới, càng không nên để thua nhân loại. Ta cũng lười quan tâm cái gì mà ngoại thương nội thương, ta chỉ làm việc ta nên làm, chỉ mong trời đất này, có thể bớt được phần thất vọng nào thì hay phần đó. Có như thế, thì ít nhất khi có nhưng yêu quái nhỏ bé như Nhân Diện lại hỏi ta những câu hỏi tương tự, ta không đến mức á khẩu không nói nên lời.”
"Đơn giản như vậy thôi sao?” Liễu công tử cười hỏi.
"Vậy ngươi muốn phức tạp đến mức nào?" Đào Yêu hỏi ngược lại.
Liễu công tử quay đầu lại, hoàng hôn đỏ nhạt nhuộm lên xiêm y của Đào Yêu, hắn mỉm cười: "Ngươi trưởng thành rồi."
Đào Yêu hừ một tiếng, xoay người định đi.
"Đào Yêu." Liễu công tử lại gọi nàng lại, một tia sáng cuối cùng ở chân trời lóe lên chuyển động trong con ngươi hắn: “Ta không chỉ hy vọng ngươi không sao, mà còn hy vọng ngươi được vui vẻ. Cuộc sống của chúng ta quá dài, vì vậy chúng ta muốn gì thì làm, và không được chết. Pháo hoa mặc dù ngắn ngủi, nhưng mà nó đẹp, xem xong vẫn có thể nhớ cả đời.”
(Thuyền trưởng anh ra đây em lạy cái, haha, yêu anh ghê hồn)
Đào Yêu ngẩn người, bóng lưng Liễu công tử chợt trở nên mơ hồ trong tầm mắt nàng.
(là chị mình khóc đó phải không ạ, nghe lời ảnh đi chị, ngày mai kết hôn luôn đi)
"Nếu ngươi còn không về ăn cơm, thì ở đây ăn cỏ với ngựa đi!”
Nàng dụi mắt thật mạnh, chạy đi trước khi hắn quay đầu lại.
Không muốn để cho hắn nhìn thấy biểu cảm bây giờ của mình, cũng không muốn để hắn nói những lời như vậy với mình. Nàng hy vọng bọn họ mãi mãi có thể đùa giỡn hoặc cãi nhau ầm ỹ không ai nhường ai với mình, mãi mãi dùng đủ cách chọ tức nàng, mãi mãi đặt lợi ích bản thân lên đầu, mãi mãi như thế để nàng có thể ung dung nói đi là đi, mãi mãi không để cho trái tim nàng sinh ra bất kỳ sự ràng buộc nào... Nhưng bây giờ xem ra, càng ngày càng khó rồi..
Vậy thì, khoan hãy nghĩ đến chuyện xa xôi như thế, ít nhất thì lần này, người đi ra từ Đào Đô sẽ cùng nhau trở về Đào Đô, không mất một cọng lông sợi tóc.
Đồng thời nàng cũng rất xin lỗi, vì nàng không hoàn toàn nói sự thật với Liễu công tử. Nàng siêng năng như vậy, không chỉ vì tranh giành cho Đào Đô, mà như nàng từng nói, họa nàng gây ra, nàng tự mình giải quyết.
Chỉ là, vẫn phải cần có thời gian.
Dưới ánh hoàng hôn, nàng chạy rất nhanh, chỉ sợ chạy chậm một chút thì sẽ bị Liễu công tử đuổi kịp, rồi lại bị con rắn nấu ăn thì dở tệ mà lại khôn ngoan này nhìn ra điều gì.
Thời tiết đầu xuân tuy ấm áp nhưng vẫn còn hơi lạnh, chồi non trong sân thi nhau nhú lên.
Mấy tháng nay, Đào Yêu lại đóng dấu với không ít yêu quái, mà nàng cũng không có ý muốn nghỉ ngơi, giống đã quen với những ngày lúc nào cũng có thể rời khỏi nhà.
Ước chừng là ứng với câu "sinh nhai một năm đều tập trung vào mùa xuân", cho nên Ti phủ vào năm mới ai ai cũng cực kỳ bận rộn. Ma Nha ngoài việc thiền định niệm kinh và chuyên tâm nuôi gà nuôi hồ ly, còn đang cố gắng học tập các loại kỹ thuật trồng trọt, giống như sợ không ăn được món chay. Cổn Cổn thì rất nhiệt tình giúp nó cào đất bắt côn trùng, phối hợp cực kỳ ăn ý, Liễu công tử thì vội vàng nghiên cứu các loại công thức nấu ăn cổ xưa, tuy rằng cũng không giúp gì cho trù nghệ của hắn, cũng may có Miêu quản gia thông cảm cho mọi người, Ti phủ năm nay cuối cùng cũng mời một đầu bếp mới đến, xem như tin tức tốt đầu tiên trong năm mới đi...
Ti Tĩnh Uyên lưu luyến mãi ở Lạc Dương cuối cùng cũng biết gửi thư về, nói mình sẽ về nhà sau, cái gì mà giang sơn ngàn dặm không thể phụ nàng, gió xuân khó gặp được tri kỷ, dù sao thì là bao nhiêu ý tứ biểu đạt thành một đống hổ lốn vô nghĩa, nhưng đại khái nghĩa là ta kiên quyết sẽ không trở về để bị nhốt phạt chép bát tự, khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi đùa thoải mái, vậy thì phải chơi cho đã, chơi đủ rồi thì tự khắc sẽ về, chớ lo lắng.
Về phần Ti Cuồng Lan, nàng cũng không có cơ hội gặp hắn mấy lần, không phải hắn xuất phủ, thì là nàng đi khám bệnh. Chỉ là giữa tháng, Ti Cuồng Lan đến chỗ nàng đòi Nhân Diện và Ẩn Ẩn, nói là nhiều nhất sẽ mang chúng đi ba ngày rồi sẽ trả lại. Trong bình thuốc của nàng, hai con yêu quái tĩnh dưỡng nhiều ngày đã sớm khôi phục lại sức khỏe, Nhân Diện an toàn trở lại thân thể nó, và Đào Yêu cũng rửa sạch phấn cốt tinh lân thú trên người Ẩn Ẩn, trả lại bản lĩnh tàng hình của nó, cũng sắp xếp chúng ở trong Ti phủ. Ti Cuồng Lan đến đòi, nàng cũng không hề do dự, bỏ chúng vào một cái túi vải xiêu vẹo do chính tay nàng may đưa cho Cuồng Lan, còn dặn dò hắn đối xử với hai đứa cho tốt, ba ngày sau cần phải trả lại hai yêu quái nguyên vẹn.
Ba ngày sau, Ti Cuồng Lan đúng giờ trả lại hai con yêu quái.
Đào Yêu không hỏi hắn mang bọn nó đi đâu, chỉ hỏi một câu: "Có thể giúp được ngươi không?"
Ti Cuồng Lan gật gật đầu: "Kết quả tuy không thể hài lòng mười phần, nhưng cũng được tám phần."
"Ý ngươi là sao?"
"Muộn nhất là khi xuân ấm hoa nở có thể thấy được."
Nàng biết hắn chưa từng nói những lời không nắm chắc, đã là xuân ấm hoa nở, vậy thì cứ chờ một chút thôi. Khoảng thời gian này, nàng lại đến cốc Vân Ngoại một chuyến, Nhân Diện nói trước khi Lôi Thần bắt lấy chúng nó, muốn đi xem lại chỗ ở trước kia nó từng ở mấy chục năm, nhìn lại lão Phùng.
Ngày đó, Đào Yêu giúp nó đốt tiền giấy cho lão Phùng, còn chuẩn bị cho lão một bình rượu ngon. Câu cuối cùng Nhân Diện nói với lão Phùng là: "Xin lỗi, không có cơ hội để cho ngươi nhìn thấy dáng sang vẻ nở hoa của ta một lần."
Lão Phùng nếu nghe được, đại khái sẽ sờ đầu nó nói: "Không sao, thật ra ngươi có nở hoa hay không, ta đều rất vui."
Một đoạn duyên phận, dù sao cũng nên có đầu có kết.
Gió xuân và hương rượu toả ra khắp cốc Vân Ngoại.
Ba ngày sau, thủ hạ của Lôi Thần đúng giờ tìm được nàng. Lại là hai tên gia hỏa bị nàng uy hiếp, thấy nàng, bình thường vừa sợ vừa đáng ghét vừa không thể trêu chọc nổi. Nàng hỏi bọn họ Lôi Thần tính toán xử trí hai yêu quái này như thế nào, bọn họ nói Lôi Thần quyết định phạt hai con yêu quái này đến vườn Tiên Quả, nói gần đây thường có tiểu tiên nghịch ngợm đi trộm trái cây, muốn chúng nó lấy công chuộc tội, trông coi vườn trái cây thật tốt, nếu trong ba năm không phạm sai lầm, thì sẽ miễn hai mươi tiên côn hình phạt của chúng nó. Đào Yêu thở phào nhẹ nhõm, mối "thù cũ"
Lôi Thần bổ nàng cũng buông xuống bớt một phần. Lôi Thần tên này, nàng gả là khẳng định không muốn gả, nhưng kính ý vẫn có, chỉ là quá khẳng định sẽ không nói cho hắn biết. Vì thế, nên nàng cực kỳ hiền hòa chắp tay nói với hai vị kia: "Đa tạ hai vị, xin thay ta truyền đạt lòng biết ơn của ta đối với Lôi Thần. Lúc trước có nhiều điều đắc tội, kính xin hai vị đừng để bụng, cũng không nên nói mấy lời khó nghe với người khác ta như là ác bà nương Đào Đô, ta không ác, thật đấy.”
“... Điều đó, chúng ta chưa từng giờ nói vậy.”
"Đúng vậy, chúng ta sao có thể vô lễ với Đào Yêu đại nhân như thế, tuyệt đối chưa từng nói mấy lời như vậy, đều là vu khống cả."
"Ồ... Có lẽ là hiểu lầm rồi, hai vị đi thong thả, ta không tiễn nữ." Sắc mặt của nàng rất hiền hòa, hai vị kia thì lại rất khó coi, trên đường trở về thiên giới văn còn sợ hãi, chỉ sợ Đào Yêu khi nói chuyện đã âm thầm dùng độc dược gì trên người bọn họ. Nữ nhân này, cười rộ lên còn đáng sợ hơn không cười nhiều!
Đào Yêu cười tủm tỉm xua tay nhìn bóng dáng bọn họ biến mất trên không trung, sau đó vươn tay phải nhìn một chút, thổi chút bột thuốc dính trên ngón tay, vỗ vỗ tay cười nói: "Mắng ta hả. Trở về chịu ngứa ba ngày nhé, đảm bảo bạn thoải mái đến tận xương tủy, hì hì.”
Vài con ong mật vui vẻ bay qua giữa những bông hoa, Đào Yêu duỗi thắt lưng, hít sâu một hơi không khí mùa xuân mang theo vị ngọt, cảm thấy vô cùng mỹ mãn quay trở về Ti phủ.
Tâm trạng bị Tiêu phủ làm hỏng, cuối cùng cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Bất giác, ngày xuân ấm hoa nở cũng thật sự đã đến, đảo mắt đã là đến tháng tư, ánh mặt trời buổi chiều đã hơi nóng rực.
Hôm nay, nàng đang ở trong rừng mai phơi nắng, thì Miêu quản gia bỗng nhiên tới tìm nàng, nói Nhị thiếu gia bảo lão đến nói với nàng một tiếng, bảo nàng sáng mai theo Nhị thiếu gia đi ra ngoài một chuyến.
"Đi đâu?" Đào Yêu rất kỳ quái, chợt vui vẻ mở to hai mắt: “Không phải là muốn mời ta đạp thanh đó chứ!"
Miêu quản gia khó xử cười: "Đạp thanh.... Với hiểu biết của ta với Nhị thiếu gia, chỉ sợ là không phải."
"Vậy ta đi với hắn thì có tốt đâu?"
"Nhị thiếu gia nói, nếu ngươi hỏi như vậy, cũng có thể không đi."
"Ta đi!"
(Liêm sỉ rớt chị kia)
"Vậy thì quyết định vậy đi."
Sau đó, Đào Yêu ôm một lòng hiếu kỳ sắp nổ tung, nóng lòng trải qua một đêm. Sáng hôm sau, hai con ngựa đã chờ đợi từ sớm.
Ti Cuồng Lan nhận dây cương trong tay gã sai vặt, xoay người lên ngựa, quay đầu lại nói với Đào Yêu còn đang lề mề nói: "Đi trễ sẽ không kịp."
Thật đúng là có chuyện tốt sao?! Đào Yêu vội vàng nhảy lên ngựa.
Theo đường hắn dẫn đi, hai người đi thẳng về ngoại ô phía đông, cuối cùng dừng lạ trước một ngôi đình nằm trên sườn núi, trên đình kia viết hai chữ "Vọng Hương", cũng không biết là tu sửa năm nào tháng nào, cực kỳ cũ kỹ loang lổ. Buộc ngựa xong, Ti Cuồng Lan ngồi vào trong đình, nhìn về một hướng nào đó dưới sườn núi. Hôm nay thời tiết không đẹp lắm, lúc này đã có mưa phùn. Đào Yêu ngồi xuống bên cạnh, lần theo tầm mắt hắn nhìn xuống, ngoại trừ một con đường lầy lội trống rỗng, thì chẳng có gì cả mà? Cũng không phải mới sáng sớm dẫn nàng đến ngắm một con đường lầy lồi đó chứ?
Không, có vẻ như có ai đó đang ở đó.
Nàng cẩn thận nhìn xuống, dưới một gốc cây đại thụ ven đường, có chống hai cái ô, dưới ô nhìn không rõ là người nào, chỉ lộ ra nửa đoạn váy và giày thêu, có lẽ là hai nữ tử. Gần đó cũng không có phong cảnh gì đẹp, hơn nữa thời tiết còn rất kém, có lẽ cũng không phải là người qua đường đến đạp thanh du ngoạn.
“Nhị thiếu gia thích ở nơi tr@n trụi này ngắm mưa? Đào Yêu lại nhìn một vòng, ngoại trừ người dưới ô trắng, không còn chỗ nào đáng để xem thêm một cái nữa.
Ti Cuồng Lan không trả lời, chỉ chăm chú nhìn về phương hướng kia.
Đào Yêu thấy không có chuyện gì không thú vị, cũng lười hỏi lại hắn, nhàm chán chống lan can nâng cằm, chờ dưới trận mưa này có thể dẫn nàng đi tới xem chuyện tốt gì đây.
Ước chừng qua thời gian nửa chén trà, mưa càng lúc càng lớn, một đầu kia của con đường bùn lầy phía xa xa có mấy bóng người chạy đến, kèm theo một loạt tiếng vó ngựa mơ hồ. Đi tới gần, mới nhìn rõ ràng là hai nam tử đội nón khoác áo tơi, cưỡi hai con hắc mã một trước một sau đang đi chậm rãi. Hai con ngựa cũng rất quy củ, trong lúc đi vẫn luôn duy trì tốc độ giống hệt nhau, khiến cho khoảng cách giữa hai người họ không thay đổi, để cho người đi đứng gian nan ở giữa chúng không đến mức bị vó ngựa đá trúng.
Ánh mắt Đào Yêu chợt mở lớn hơn một vòng... người đi giữa hai con ngựa, đúng là một phạm nhân đang mang gông xiềng, xiềng xích trên tay chân ở mỗi một bước hắn đều không ngừng rung động, trở thành động tĩnh chói tai vang lên sắp xung quanh. Mà phạm nhân đi lảo đảo kia, có thể nhìn ra trước lúc bị bắt sống không tệ, mập mạp trắng trẻo, chỉ là đồ tù có hơi bẩn một chút.
Mặc dù cách một sườn núi, nàng cũng có thể nhận ra khuôn mặt suy sụp trên gông xiềng. Là Tiêu Nguyên Tân... Hắn đã hoàn toàn khôi phục lại thành mootn gương mặt ban đầu, thoạt nhìn thật đúng là có vài phần không quen.
"Sao lại như vậy?" Nàng nhìn qua Ti Cuồng Lan.
"Thông đồng ngoại tộc, buôn lậu, lạm dụng cổ thuật." Ti Cuồng Lan thản nhiên nói: “Ba tội lớn, Tiêu Nguyên Tân bị lưu đày ra đảo, mãi mãi không được thả ra, toàn bộ phủ đệ tài sản sung công.”
Đào Yêu kinh ngạc nói: "Ai phán?"
"Vụ án của Bệ Hãn Tư, đương nhiên là do Bệ Hãn Tư thẩm ra, chân tướng cần phải được phơi bày rõ ràng, án phạt không hề thiên vị, lại thỉnh Thiên tử chỉ thị mới kết án." Ti Cuồng Lan nhìn bọn họ đi trong mưa, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc phập phồng nào: “Quan phủ không tiện xử lý "kỳ án", từ trước đến nay do Bệ Hãn Tư làm thay. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, người như Tiêu Nguyên Tân, có thể làm ra những chuyện đáng chết kia, thì nhất định sẽ còn có sai lầm khác, chỉ cần điều tra tiếp, thì sẽ có thể tìm được thôi. Mặc dù Bệ Hãn Tư tồn tại bên ngoài triều đình, tự hình thành một mạch riêng, tác phong làm việc tuy có hơi cổ quái, nhưng cũng lấy việc giữ núi sông xã tắc, bảo vệ bình an của dân chúng làm nhiệm vụ, làm theo đúng theo luật pháp, không uổng công bao năm nuôi dưỡng.” Nói tới đây, không biết hắn nhớ tới điều gì, cười cười: “Một ác tất có một chế, muốn chế phải có chứng cứ, có pháp có lý như thế, ngươi cuối cùng cũng có mặt mũi mà trả lời yêu quái kia, mặc dù muộn một chút, nhưng lại không đáng với những người sống tốt, cuối cùng hắn cũng phải sống cuộc sống mà hắn nên sống.”
Trong lòng nàng chợt thấy thoải mái, lại nói: "Bệ Hãn Tư đối với dân chúng của cõ khác thế nào, lúc trước ở tháp Xung Tiêu, bọn họ cũng đâu nương tay với đám yêu quái chút nào đâu. Ngay cả người tính tình tốt như Miêu quản gia, hình như cũng không thích bọn họ. Hơn nữa bản thân ngươi không phải cũng trong sáng ngoài tối âm thầm đối nghịch với bọn họ sao? ”
"Ta đối nghịch với bọn họ bao giờ?" Ti Cuồng Lan không thừa nhận: “Chẳng qua là mỗi người đều có lập trường riêng mà thôi.”
Đào Yêu hừ một tiếng.
Lúc này, dưới sườn núi đột nhiên truyền đến tiếng khóc xé tim xé phổi. Chiếc ô trắng bị ném sang một bên, phu nhân quỳ gối trước mặt phu quân nước mắt ngắn dài, ôm chặt chân hắn, gió to mưa lớn, mặc dù không nghe rõ nàng họ đang nói gì, nhưng muốn đoán thì cũng có thể đoán được.
Nam nhân này chính là toàn bộ thế giới của bà ta, vừa đi đã giống như sinh ly tử biệt, bây giờ bà ta là gia quyến của phạm nhân, dù sao cũng chỉ là một nữ tử, ngoại trừ đưa lương khô trong giỏ và tiền tài còn sót lại cho hắn, thì bản thân cũng khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc ra thì còn có thể làm cái gì.
Đào Yêu hoàn toàn không muốn nghĩ đến cảm giác của mình đối với nữ nhân này, phẫn nộ hay là tiếc nuối cũng không còn quan trọng nữa, giờ phút này nàng chỉ là đang suy nghĩ, trận mưa này có thể rơi nhỏ hơn một chút thì tốt biết mấy, ít nhất thì sự ly biệt cuối cùng cũng không đến mức chật vật như vậy.
Nàng cũng không muốn truy vấn Ti Cuồng Lan đã âm thầm hoàn thành chuyện này thế nào, giải mã tư chi cho nàng, như Đào Đô đối với Ti Cuồng Lan, đó là thế giới riêng của hai người bọn họ, có lẽ hiện tại còn không phải là lúc để hiểu rõ chi tiết lẫn nhau. Nàng chỉ biết, thị phi của Tiêu phủ, đã chính thức dừng lại ở đây. Những gì nàng có thể làm, những gì hắn có thể làm, đều đã làm xong, tiểu yêu quái và những người đã qua đời, những người chìm trong năm tháng và nước mắt, tất cả nghi vấn và nỗi tủi thân, dù sao cũng nên rửa sạch trong trận mưa này. Tiếng khóc, tiếng xích sắt, tiếng vó ngựa, dần dần biến mất trong cơn mưa xuân dày đặc này.
Đào Yêu nhìn Tiêu phu nhân ngất xỉu trong lòng nha hoàn, xoay người nói với Ti Cuồng Lan: "Trở về đi."
"Không sao nữa rồi phải hông?" Ti Cuồng Lan nhìn nàng: “Sau khi trở về, không được làm phiền ta nữa.”
Đào Yêu bĩu môi: "Còn tưởng rằng có thể chém đầu hắn chứ, chỉ là lưu đày thôi mà."
"Vốn dĩ cái chết của Tiểu An đủ để phán hắn tội chết, thế nhưng chỉ có lời khai của một bên, vợ chồng lang trung cứu chữa cho Tiểu An đều đã qua đời, hài cốt Tiểu An cũng không biết ở đâu, mặc dù trong lòng chúng ta biết rõ, nhưng không tìm được người bị hại, theo pháp luật khó định tội giết người. Chẳng qua..." Ti Cuồng Lan lại quay đầu lại nhìn theo hướng bọn họ rời đi: “Ngươi cho rằng lưu đày có thể hạnh phúc hơn tử hình sao?"
Đào Yêu suy nghĩ một chút: "Với thân thể quên sống an nhàn sung sướng của hắn, có thể sống sót đi đến đích hay không còn là ẩn số, ngược lại việc cầm đao làm thịt mới không chịu tội. Ngươi nói đúng, là ta nông cạn."
"Hiếm khi ngươi đánh giá chính xác về bản thân như thế." Ti Cuồng Lan mỉm cười, đi khỏi ngôi đình, xoay người lên ngựa.
Đào Yêu nhè lưỡi với hắn, hôm nay nàng có thể tha thứ cho tất cả những sự cay nghiệt của hà.
Mưa dần dần nhỏ lại, rơi trên khuôn mặt làm nàng hơi nhột, mang theo hương cỏ xanh và hoa dại. Hai con ngựa chở hai người hiếm lúc không công kích nhau cùng chạy trên đường về nhà.
Đi tới một đoạn, Đào Yêu đột nhiên kêu một tiếng: "Ti Cuồng Lan, chúng ta lại đi ăn canh rau đi! Bây giờ thời gian vừa và, không cần phải bao quán. Ta mời!"
"Ngươi ra ngoài lại mang theo tiền sao?"
"Tại sao ta lại không mang theo tiền!"
"Liễu công tử nói."
Thời tiết càng lúc càng xấu, lại càng muốn ăn món ăn mình yêu thích, vì vậy nửa ngày sau nhất định sẽ được hạnh phúc.
Bình luận truyện