Bấm Ngón Tay Tính Toán, Tình Địch Là Lão Công Của Ta

Chương 20





Lê Hoặc từ bên trong đi ra, bên ngoài ánh sáng mặt trời gay gắt đâm thẳng vào mắt, không nhịn được lấy tay che chắn.
Chỗ Chu trợ lý đứng nhiều hơn hai người, một là chủ đơn hàng này của hắn, một người khác cũng có chút quen mắt, trong lúc nhất thời không nhớ ra được.
Chu trợ lý nghe bọn họ nói chuyện, vì ông chủ của mình mà bất bình, tâm trạng lửa cháy tới mông, thấy Lê Hoặc đi ra lập tức đến đón.
"Tình huống thế nào rồi?"
Lê Hoặc vỗ vỗ bụi vô hình trên ống tay áo, "Cái này —— "
Kim tổng dư quang quét mắt nhìn Triệu tổng một bên chờ xem kịch vui, "Đừng có thừa nước đục thả câu, nói nhanh."
"Đương nhiên là giải quyết xong xuôi." Lê Hoặc cười cười, "Tôi sẽ vẽ mấy lá bùa, ngài dán ở vài vị trí tương ứng dựa theo yêu cầu, ba ngày sau gỡ xuống là được."
Kim tổng hai mắt trợn to, âm thanh không tự chủ nâng cao hơn một chút, "Giải, giải quyết?"
Đối phương nói đơn giản như vậy, hắn không dám tin tưởng.
"Cũng không phải chuyện khó khăn gì." Nghĩ đến cái kia, Lê Hoặc cười khẽ một tiếng, "Nhưng mà để phòng ngừa vạn nhất, cái phòng này tốt nhất bỏ trống nửa năm, tất nhiên, bán cho người có pháp lực cao cường thì không cần lo lắng, ví dụ như tôi."
Kim tổng không dám tin tưởng, "Cậu muốn mua...!phòng này?"
Lê Hoặc ung dung thong thả gật đầu, "Không cần kinh ngạc, tôi vẫn luôn có tinh thần hi sinh, hơn nữa tôi và Kim tổng ngài cũng coi như hữu duyên, không cần cám ơn tôi."
Kim tổng: "..." Sao mà càng nghe càng thấy không đúng?
Triệu tổng thấy Lê Hoặc đi ra còn kinh ngạc hơn so với Kim tổng, không vì cái gì khác, người này vậy mà con trai của bạn cũ hắn - Lê Vĩnh Xương!
Nói tới đứa con trai không bớt lo này, lão già kia đấm ngực dậm chân, hận không thể xem như vết mực đen mà xóa đi.
Trong cái vòng này của bọn họ, xã giao khó tránh khỏi, mà Lê Vĩnh Xương cũng là người tương đối thành thật, cơ bản không lạm giao ở bên ngoài, chỉ là có một lần uống say sơ suất ngủ với người bồi rượu, kết quả người kia mang thai, kéo theo loạt chuyện phiền toái.
Cuối cùng người phụ nữ kia cầm tiền ra nước ngoài nhập cư, để lại con riêng cho Lê gia nuôi dưỡng.
Phàm là đứa nhỏ ngoan ngoãn một chút, dù không thể kế thừa gia nghiệp cũng là cả đời không lo ăn mặc, nhưng hắn lại không bớt lo như mẹ của hắn, chuyên tâm ăn chơi trác tán, chưa trưởng thành đã biết đi chơi gái, suốt ngày cá cược đua xe trái phép.
Một trận ầm ĩ lớn, bỏ nhà ra ngoài sống.
Lê Vĩnh Xương triệt để hết hy vọng đối với đứa con trai này, mỗi tháng cho ít tiền tiêu vặt, không bao giờ quan tâm tới nữa.
Sau đó nghe nói hắn gia nhập giới giải trí cùng một tiểu minh tinh qua lại với nhau, không ngờ tới bây giờ cư nhiên xem phong thủy người ta? Đây là đang lừa đảo?
Triệu tổng đối với hắn ấn tượng rất kém, thái độ lẫn lời nói đều không khách khí, "Cậu nói giải quyết là giải quyết sao? Bằng chứng đâu?"
Lê Hoặc nhướng mắt lên nhìn hắn, "Vị này chính là...?"
Kim tổng giới thiệu, "Ông ấy là một trong số những chủ hộ ở đây, tập đoàn vạn thông Triệu tổng."

Hóa ra là một con dê to béo nha! Lê Hoặc tự động quên thái độ không tốt của đối phương, cười khanh khách mà nói: "Tất nhiên có thể chứng minh, lúc trước tôi đã bàn qua với Kim tổng, trong vòng ba ngày bán ra mười căn biệt thự, coi như giải quyết."
"Ba ngày mười căn?!" Triệu tổng kinh ngạc, "Cậu đang bán rau cải ngoài chợ đấy à?"
Ngón tay ông ta chỉ thẳng mặt Lê Hoặc, nghiêng đầu nhìn Kim tổng, "Cậu cũng đừng ngu ngốc, đây rõ rang là một tên lừa đảo."
Tầm mắt Kim tổng từ Lê Hoặc chuyển qua biệt thự, hơn nửa năm, hắn đã trải qua quá nhiều thất vọng, vốn không ôm hy vọng gì, nhưng Lê Hoặc nói có thể giải quyết, hắn lại không nhịn được nảy sinh một tia hi vọng, e rằng thật sự ——
Lê Hoặc mặt mày cong cong cười rộ lên, lúm đồng tiền xuất hiện hai bên má đặc biệt vô hại, "Đừng hiểu lầm, tôi nói ba ngày mười căn là ít nhất."
Triệu tổng mặt đầy dấu chấm hỏi, "Khẩu khí cậu cũng không nhỏ!"
Chu trợ lý: "..." Xong xong xong, lại sắp bị chế giễu.
Ý niệm này mới chợt lóe, điện thoại di động của hắn vang lên.
Hắn liếc nhìn, là giám đốc bộ phận môi giới gọi tới.
Điện thoại vừa nhận, nghe bên kia giọng oang oang, "Chu trợ lý, biệt thự Hoa phủ đi một căn!"
Chu trợ lý ngẩn ra, ngây ngốc hỏi: "Anh nói cái gì?"
"Năm phút trước, biệt thự Hoa phủ đi một căn! Đã trả toàn bộ tất cả các khoản!" Giọng oang oang run lẩy bẩy, hưng phấn cùng kích động, "Đối phương thậm chí không yêu cầu xem phòng đã quyết định mua rồi, anh đoán căn nào? Đối phương muốn căn cách vách kia!"
Tiếng quá lớn, Kim tổng bên cạnh cũng nghe được, đoạt lấy điện thoại hỏi: "Cậu nói đã bán một căn?!"
"Kim tổng? Đúng, bên tài vụ cũng xác nhận thu được tiền sau cú điện thoại kia, sẽ không sai."
Cúp điện thoại, Kim tổng cũng bối rối, trong miệng tự lẩm bẩm, "Thật...!Thần kỳ."
Điện thoại di động vừa trở lại tay Chu trợ lý, lại vang lên, vẫn là giám đốc bộ phận môi giới.
Chu trợ lý còn chưa kịp vui mừng lòng đã nhói lên.
Không thể nào...!Chẳng lẽ khách hàng muốn trả phòng?
Hầu kết hắn lăn lăn, nhận, "Này? Không phải là khách hàng kia..."
"Ông chủ! Thêm một căn! Thêm một căn nữa!"
Chu trợ lý một mặt ngây ngốc để điện thoại di động xuống.
Hắn không nằm mơ chứ?
Nghe tiếng chuông điện thoại, Kim tổng cũng đồng dạng lo lắng, vô cùng lo sợ hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Chu trợ lý chậm rãi lắc đầu, "Không phải, thêm, thêm một căn, đã bán được hai căn rồi."

"Hai, hai căn?" Kim tổng cuống họng khô khan, trước đây toàn bộ căn hộ trong tiểu khu bán sạch chỉ trong một ngày hắn còn chưa cảm thấy vui vẻ bao nhiêu.
Hết thảy hạng mục đều phải trải qua nhiều lần kiểm tra gắt gao, có nhiều thành tích đều có thể dự đoán trước được.
Nhưng hôm nay bán được hai căn biệt thự lại khiến hắn có loại cảm giác tương lai phía trước cuối cùng đã tươi sáng rồi.
Vẫn luôn bàng quang - Triệu tổng: "..." Tà môn như vậy? Sớm không mua muộn không mua cố tình mua lúc này?
Lê Hoặc vai còn đau đây, muốn sớm về nhà nằm nghỉ, nói với Kim tổng: "Xem ra mọi người còn có việc phải bận rộn, vậy tôi đi về trước, chớ quên giao kèo của chúng ta."
Mới đến đây một lát, ánh mắt Kim tổng nhìn Lê Hoặc thay đổi hoàn toàn, đừng nói là tôn kính với đại sư, quả thực chính là đang nhìn một vị Phật Tổ!
"Được được được! Tôi bảo tiểu Chu đưa cậu về."
Còn có mấy lá bùa muốn đưa ông ta, Lê Hoặc không từ chối.
Lúc đi qua trước mặt Triệu tổng, hắn ung dung thong thả mở miệng, "Triệu tổng, con dâu ngài có phải thân thể không quá tốt? Cái này nếu không chuyển biến tốt có thể sẽ ảnh hưởng tới thai nhi nha."
Triệu tổng hai mắt trừng lớn, "Cậu làm sao biết..."
Lê Hoặc thong dong nở nụ cười, "Nếu cần thiết có thể tới tìm tôi, nể tình ngài là người quen của Kim tổng, tôi sẽ ưu tiên cho ngài một chút."
Triệu tổng nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng nghi ngờ không thôi.
Chuyện trong nhà hắn chưa từng nói với ai khác, nhưng chuyện này cũng không coi là bí mật, muốn thăm dò không khó.
Có thể Lê Hoặc dùng câu sẽ ảnh hưởng đến hài tử kia trực tiếp uy hiếp hắn.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Kim tổng, "Kim tổng, cậu ta..."
Kim tổng lại nhận điện thoại, vui mừng căn bản không giấu được, "Cái gì? Vừa bán?!"
Nỗi băn khoăn trong lòng Triệu tổng càng lúc càng lớn.
Chẳng lẽ đứa con trai vô dụng kia của Lê gia có thể giải quyết? Thật sự phải xem phong thủy?
Tập đoàn tài chính Bùi thị ——
Tu Tư gõ cửa tiến vào phòng tổng tài, "Thủ tục phòng ốc đã xử lý xong, bên kia nói nhanh nhất ba ngày sau là có thể vào ở."
Bùi Dực Thần không ngẩng đầu, ngón tay thon dài cầm bút ký tên lên văn kiện phê duyệt, "Ừ, tiền chi từ tài khoản tư nhân của tôi?"
"Đúng thế." Tu Tư cung kính trả lời.
Sau khi Tu Tư rời đi, Bùi Dực Thần lấy kính mắt xuống, hai con mắt sau thấu kính lộ ra màu xám bạc nguyên bản.

Không biết nghĩ tới điều gì, khóe môi hơi cong lên, gương mặt lạnh lùng đột nhiên nhu hòa vài phần.
Về đến nhà, Lê Hoặc đưa cho Chu trợ lý vài lá bùa với bản đồ đánh dấu vị trí treo bùa cụ thể.
Chu trợ lý như đang nâng bảo bối, một bộ cẩn thận từng li từng tí trông rất buồn cười, nghe xong Lê Hoặc dặn dò, hắn hỏi: "Còn có chuyện gì cần chú ý không ạ?"
Mặc dù bây giờ vẫn không thể trực tiếp chứng minh là cách của Lê Hoặc có hiệu quả, nhưng hắn vẫn tin.
Chờ người đi rồi, Lê Hoặc thả Đại Công ra.
Không chờ Đại Công đứng vững đã kéo nó lại đây.
Lê Hoặc híp mắt nhìn kỹ con mắt của nó, "Đại Công, không ngờ mày lợi hại như vậy, chỉ một móng vuốt đã vồ nát Quỷ Anh."
Lúc đó tình huống khẩn cấp, hắn còn tưởng rằng lần này thảm rồi, không nghĩ tới Đại Công vừa bị quật ngã có thể chỉ trong một chiêu, dễ dàng giải quyết xong Quỷ Anh.
Bùi tổng: "..." Liền...!Hoàn hảo.
Lê Hoặc: "Màu sắc mắt của mày có thể tự do thay đổi sao?"
Bùi tổng: "..."
"Màu đen sa điêu liền yếu kê(?), màu xám cao lãnh còn mạnh mẽ hơn, mày sao lại phân liệt nghiêm trọng như vậy? Cẩu Tử đáng thương." Lê Hoặc thương xót sờ sờ đầu của nó, "Sau này thời điểm kiếm tiền phải biến thành màu xám cho ba, ba ba yêu con."
Bùi tổng: "..." Tôi là công cụ kiếm tiền của em?
Ba ngày thoáng một cái đã qua, khu biệt thự Hoa phủ bị tranh mua hết sạch.
Chu trợ lý mặt đỏ lừ lừ tới đón hắn đến trung tâm mua bán cao ốc, tự mình giải quyết thủ tục mua nhà của hắn.
Phòng ở đã sớm xem qua, chỉ còn thủ tục là xong.
Giám đốc bộ phận môi giới biết hắn là vị đại sư giúp bọn họ nhận được số tiền thưởng kếch xù, quả thực quá nhiệt tình.
Thời điểm giao phòng, Chu trợ lý nói: "Kim tổng muốn biếu tặng căn biệt thự này cho ngài, không cần ngài trả bất kỳ phí dụng nào."
Lê Hoặc dừng tay, "Không cần, trước đã nói, căn biệt thự này tôi sẽ tự mình mua."
Lời này khiến hảo cảm Chu trợ lý đối với hắn lần thứ hai tăng vọt đến mức khó tin nổi ——
Thật là một đại sư tốt nhaaa, trẻ tuổi đẹp trai có năng lực, còn đặc biệt có nguyên tắc, thực sự là tấm gương của chúng ta.
Giám đốc bộ phận môi giới nhanh chóng lưu lại trên máy tính, "Căn biệt thự này trước giá là 80 triệu, dựa theo chiết khấu thấp nhất cùng các ưu đãi cấp bậc cao nhất, trừ đi số lẻ, cho ngài năm ngàn..."
Hắn còn chưa nói hết, Lê Hoặc duỗi ra hai ngón tay, "Hai ngàn."
Giám đốc bộ phận môi giới sắc mặt cứng đờ, bất lực mà nhìn về phía Chu trợ lý.
Phòng này lúc trước giá đúng là 80 triệu, nhưng bị trả phòng, ấn theo giá cả hiện tại là trong phạm vi quyền hạn thấp nhất của hắn, đây là đã sớm bàn bạc với ông chủ mới có thể định ra.
Nếu là ông chủ nói biếu tặng thì trực tiếp đi theo quy trình là tốt rồi, nhưng bây giờ phải trả tiền, lại trực tiếp bị chém hơn một nửa.
Chuyện này...!Hắn không có quyền hạn a!
"Ngài chờ." Chu trợ lý ra ngoài gọi điện thoại.

"Kim tổng, ý đại sư là 20 triệu."
Điện thoại bên kia truyền đến âm thanh rất vững vàng, "Cho hắn đi, phê duyệt văn kiện."
Đáp xong, Chu trợ lý quay lại, gật đầu với giám đốc bộ phận môi giới.
"Cầm quét đi, không mật mã."
Lê Hoặc lấy thẻ, giám đốc bộ phận môi giới quét một cái, sắc mặt lúng túng, "Xin lỗi, ngài có phải cầm nhầm thẻ không, thẻ này số dư không đủ."
"Làm sao có thể." Lê Hoặc ngón tay lãnh bạch thon dài gõ trên mặt đá hoa cương, mặt mỉm cười, "Chỉ hai ngàn, chắc chắn đủ."
Giám đốc bộ phận môi giới quét một lần nữa, vẫn là số dư không đủ, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Chu trợ lý.
Chu trợ lý cũng một đầu dấu chấm hỏi, đột nhiên hồi tưởng lời Lê Hoặc nói, trong lòng hắn chợt động, khô cằn hỏi: "Ngài nói là bao nhiêu?"
Lê Hoặc không rõ, "Hai ngàn a."
Chu trợ lý: "..."
Kim tổng mới nhìn một phần văn kiện, điện thoại lại vang lên, bên kia truyền đến âm thanh Chu trợ lý, "Kim tổng, đại sư nói hai ngàn..."
"Tôi không phải nói cho cậu ta sao?"
Chu trợ lý: "...!Hắn ý tứ là, hai ngàn không phải 20 triệu."
Kim tổng cho là mình nghe nhầm, "Bao nhiêu?!"
Chu trợ lý nhu nhược trả lời: "...!Hai ngàn."
==========================
editor: đoạn chỗ tiền nong kia t thật sự không hiểu, chỉ biết giá Lê đại sư đưa ra thấp tới mức khó có thể tin được:v
Với có một chuyện, bạn tui mới cap màn hình cho tui xem một trang reup truyện này, số lượt đọc với tương tác phải nói là gấp 5-6l ở đây, thậm chí trang đó còn rất có tâm dẫn link Truyện Bất Hủ với cả link blog của tui, nhưng mọi người vẫn đọc ở đó, haiz.

Thôi còn vài chương, ráng làm xong cho rồi, tự nhiên mệt tâm ngang.

Cảm ơn những bạn đã đọc, bình chọn, bình luận ủng hộ mình nha.

Thấy lượt đọc, bình chọn tăng lên t vui lắm.

Nên chỉ buồn hum nay thui, mai tăng động tiếp nè~.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện