Chương 60: Chạm đến linh hồn.
Nghe Lâm Hoan nói, Tang Đồng càng thêm tin tưởng phán đoán của mình. Cái Mặc gia đối mặt quả nhiên không phải trời định mà là người hại, chỉ là cô đoán không ra, thâm cừu đại hận kiểu gì lại muốn diệt môn Mặc gia?
Sáng hôm nay Mặc Trọng Khê nói Mặc Tiểu Bảo mộng du, một hơi ăn hết mười cái trứng sống, còn nghĩ hắn bị động vật có chút đạo hạnh nhập vào người. Dù sao nơi cũng là phía bắc của Sơn Hải Quan, ở cục xử lý sự kiện đặc biệt, cũng có mấy người đông bắc đại năng giả tương lai, bọn hắn tự xưng 'Xuất Mã đệ tử'.
Tương truyền, năm đó Nỗ Nhĩ Cáp Xích bị hãm hại, từng được động vật thành tinh ở Đông Bắc hóa thân cứu nguy. Về sau Nỗ Nhĩ Cáp Xích đem phía bắc Sơn Hải Quan ban cho bọn họ, cũng được phong thành Ngũ Đại gia tộc, đời đời trấn thủ Đông Bắc, nghe nói long mạch Thanh triều cũng ở chỗ này.
Tuy đã sớm suy vong, nhưng truyền thuyết vẫn ở lại, Ngũ Đại gia tộc vẫn ở Đông Bắc thụ hưởng hương quả của bá tánh dâng lên. Tang Đồng cũng từng thấy được cái gọi là 'Xuất Mã đệ tử', nhưng những người tu đạo chánh tông như cô nhìn nhận cái việc để cho động vật 'mượn' tạm thân thể quý giá, đổi lấy năng lực tạm thời là hành vị ngu xuẩn nhất. Hơn nữa, mấy cái người tự nhận 'Xuất Mã đệ tử' cô từng thấy công lực quá tệ, còn những người ở trong cục với cô, cô cũng xem không được mắt, là bởi vì bọn hắn rời khỏi Sơn Hải Quan.
Có thứ gọi là nhà tiên không qua sông, 'Xuất Mã đệ tử' đi qua Hoàng Hà hơn phân nửa là giả rồi. Cho dù bị động vật nhập, cùng lắm chỉ là động vật bản xứ tu luyện thành tinh, huyễn hoặc phàm nhân lộng huyền một chút, so với tự tu luyện và nhận ngự phong thì không có tí tuổi nào.
Phía bắc Sơn Hải Quan mới thật sự là đại bản doanh của nhà tiên. Đừng nói đến đồ đệ, đến cả sư phụ khi đến phía bắc Sơn Hải Quan cũng phải nể nhà tiên ba phần, đối với điều này Tang Đồng không quan tâm, tuy tính chất công việc như nhau, nhưng cô xem thường những người này.
Cô cho rằng Mặc Tiểu Bảo bị động vật thành tinh nhập vào, muốn mượn cơ hội gặp lại cái gọi là 'Xuất Mã đệ tử', nhưng đi một chuyến cái gì cũng không nhìn ra, chẳng lẽ nhà tiên này đắc đạo rồi, có thể lẫn trốn âm dương nhãn, nên liền tìm Đường Liêm Tử và Lâm Hoan.
Yêu vẫn là yêu, yêu khí trên người sẽ không gạt được mũi của Đường Liêm Tử. Tiếc là Đường Liêm Tử không phát hiện ra dị thường, ngược lại thân thể đặc biệt của Lâm Hoan lại cảm nhận được nhiệt độ lửa giận.
Tang Đồng ngồi trên ghế suy nghĩ thật lâu, ánh mắt mọi người đều tập trung vào cô, bầu không khí yên tĩnh cực kỳ. Mặc lão thái thấy vậy càng thêm lo sợ bất an, chỉ sợ Tang Đồng nói ra điềm xấu.
Tang Đồng cân nhắc trước sau, mở miệng nó: "Mặc tiên sinh, có thể phiền ngài mời vợ và con gái của ngài đến đây cho tôi nhìn một chút không?"
Mặc lão thái hừ lạnh, bà chướng mắt cái người phụ nữ quyến rũ kia, không cho người ta vào cửa, nhưng nghĩ đến việc này liên quan đến cháu trai của bà, còn là 'đích tôn' của Mặc gia nên gật đầu.
Mặc Trọng Khê gọi điện cho hai mẹ con, hai người lập tức đến. Tang Đồng liếc mắt nhìn, đau đầu không chịu được: Như nào mà hai người này sắc khí cũng tệ vậy chứ? Cô nhìn qua chỉ tay của hai người, quả nhiên, năm nay hai người này cũng gặp họa sát thân.
Toàn gia năm người, ngoại trừ Mặc Trọng Khê, không có ai có thể sống đến cuối năm, Tang Đồng trầm ngâm, lòng bàn tay lạnh buốt.
Dựa vào trực giác của người tu đạo, Tang Đồng cảm thấy chính mình tự nhiên lại nhảy vào một sự kiện ghê gớm.
Tang Đồng cùng Mặc Trọng Khê đi đến phòng sách, cô nhìn chằm chằm vào Mặc Trọng Khê, dùng ánh mắt thận trọng vừa nhìn vừa hỏi: "Mặc tiên sinh, ngài có phải là một vị quan tốt không?"
Mặc Trọng Khê sững sờ, vẻ mặt đâm chiêu: "Tang tiểu thư có ý gì?"
"Ngài đã từng mượn việc công trả thù riêng, hại dân hại nước, hối lộ, tham nhũng, lạm dụng chức quyền hay xem mạng người như cỏ rác chưa?
Ánh mắt Mặc Trọng Khê lóe lên tia giận dữ, hắn nhìn chằm chằm vào Tang Đồng, phun ra từng chữ: "Tang tiểu thư, lời nói phải cẩn thận."
Tang Đồng để ý, tuy Mặc Trọng Khê phẫn nộ nhưng ánh mắt lỗi lạc, cảm giác lời Bảo Tiểu Huyên nói không sai.
"Mạo phạm Mặc tiên sinh, chỉ là chuyện nhà ngài rất nghiêm trọng, tôi nhất định phải hỏi, xin đừng trách."
"Vậy à? Vậy Tang tiểu thư nói xem nhìn ra gì rồi?"
"Mặc tiên sinh, năm người nhà ngài mạch sống đều đứt, khí sắc tướng mại, ngoại trừ ngài, những người còn lại chỉ sợ không sống đến cuối năm."
'RẦM' một tiếng, Mặc Trọng Khê đập bàn đứng dây, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tang Đồng, đáy mắt lóe lên cảnh cáo: "Tôi vốn không tin mấy thứ mê tín dị đoan này, mời cô đến là vì để cho mẹ tôi yên tâm, cô có biết tôi là ai không? Dám ở trước mặt tôi hồ ngôn loạn ngữ à?"
Tang Đông dựa vào ghế, khoanh tay: "Chức vụ cụ thể tôi không biết, bất quá là đội nón xanh sĩ quan nhỉ? Nói thật, nếu không phải đỉnh đầu ông có quốc huy bảo vệ, ông và bọn họ sẽ chết nhanh thôi."
Tang Đồng khẽ cười: "Tướng mạo Mặc tiên sinh, nhìn liền biết là người cầm quyền, nhưng mệnh khắc thê, vợ cả của ngài đã chết, người thứ hai thân thể không tốt, đúng không?"
Mặc Trọng Khê không ngừng đảo mắt, vợ cả của hắn là mẹ của Mặc Tiểu Bảo, lúc Mặc Tiểu Bảo tám tuổi, đã qua đời vì ung thú vú, người thứ hai vừa mới cắt bỏ tử cung không lâu, thân thể rất yếu.
"Tôi biết bây giờ là thời đại của vô thần, các người sẽ không quá để ý chuyện này, tin thì có không tin thì không có, chỉ là đến lúc tai họa giáng xuống, ngài tốt nhất đừng mở miệng trách trời, nên coi như là 'trùng hợp' đi đôi với 'bất hạnh' đi, toàn gia của ngài, người người mang họa sát thân, nhưng xem đi xem lại, phong thủy hay nhân khí đều không phải vấn đề, chuyện cổ quái như vậy cũng là lần đầu tiên tôi chứng kiến, tôi muốn hỏi xem ngài có đắc tội ai không, đến mức người ta muốn diệt môn nhà ngài, nhưng nghĩ kỹ thì điều đấy bất khả thi, ai lại có năng lực lớn như vậy hại đến năm cái miệng ăn nhỉ? Mặc tiên sinh, nếu ngài đã không tin, vậy tôi cũng không cần phí sức, tôi sẽ trả lại tiền cho Tiểu Huyên, tạm biệt."
Sắc mặt Mặc Trọng Khê nhiều lần biến hóa, bị cái gọi là 'mặt mũi' kiếm hãm đành phải để Tang Đồng rời đi. Bảo Tiểu Huyên chạy theo đuổi kịp Tang Đồng: "Tang đại sư, ngài với chú Mặc nói cái gì, sao lại rời đi? Việc này ngài không thể bỏ mặc được, mạng người quan trọng mà!"
Tang Đồng cười cười: "Tiểu Huyên, cô về đi, cứ để chú Mặc của cô tìm người ổng tin tưởng, sớm muộn gì ổng cũng phải tìm đến tôi thôi."
Bốn mạng? không đâu, rất có thể sẽ thành năm cái mạng người! Chính mình đã tham dự, sao có thể khoanh tay đứng nhìn,nhưng cô nhìn không ra vấn đề ở cái nhà này, cũng chỉ có thể về trước suy nghĩ thật kỹ.
Trở lại cửa hàng, chỉ còn Mục Dung ở lại, Tang Đồng bỏ valy xuống, ngồi trước bàn của Mục Dung. Mục Dung nghĩ đến lời Tô Tứ Phương nói, thu lại biểu cảm lạnh lùng, chủ động hỏi: "Thế nào?"
Tang Đồng có chút bất ngờ, trả lời: "Rất khó giải quyết, cần cô hỗ trợ."
"Nói thử một chút đi."
"Tôi vừa rồi đến nhà bọn họ nhìn, rất sạch sẽ, giống như đúc với nhà Bảo Tiểu Huyên, thế nhưng mà một nhà năm người bọn họ mạch sống đều đứt, sợ là không qua nổi cuối năm."
Mục Dung nhíu mày: "Tại sao lại vậy?"
"Tôi cũng nhìn không thấu, cho nên muốn cô giúp đỡ chút, phiền cô mở sách tử, nhìn xem có phải có tên bọn họ trong đó hay không, bọn họ là tận thọ hay hàm oan mà chết."
Trong tay Phán Quan có cái gọi là sổ sinh tử. Mục Dung là học viên của học viên Tử Thần, trong tay cô cũng có một cuốn sổ, gọi là: Sổ ghi chép tử số.
Tên sao nghĩa vậy, bên trong sổ ghi chép đầy đủ những người gần đây đến Phong Đồ báo mệnh, để thuận tiện cho công việc của học viên. Nhưng chết có rất nhiều loại: Một là thọ tận mà chết, loại này không tránh được, người sống rồi phải chết.
Loại khác là hàm oan mà chết, tuổi thọ chưa hết bởi vì chuyện ngoài ý muốn mà qua đời, việc này có thể tránh được. Dùng cách gọi của dân gian, loại thứ nhất là số kiếp khó thoát. Loại thứ hai gọi là 'Khảm*'
(Khảm*: Quẻ khảm. Một quẻ trong bát quái 八卦, nghĩa là hõm vào, là hiểm hóc, nên chỗ nào hỏm sâu xuống đều gọi là khảm.)
Theo thuyết pháp dân gian: người tuổi 'bảy mươi ba' và' tám mươi bốn' đại đa số đều có một vết nức, vượt qua thì có thể bình an vô sự sống tiếp, nếu không thì...
Tang Đồng không biết nhờ Mục Dung tra sổ có vị phạm luật lệ Địa Phủ hay không, những thấy Mục Dung lấy bùa dán lên trán thì sắc mặt cô liền vui mừng.
Dựa theo luật của Địa Phủ và quy tắc của học viện Tử Thần, Mục Dung không thể tùy tiện nói thông tin trong sổ cho phàm nhân biết, nhưng cô nghĩ đến việc này liên quan đến năm nhân mạng, nên quyết định giúp một tay.
Đã rất lâu cô không điều tra thời gian thi hành án của mẹ, cô sợ hãi, sợ thời gian làm cô sụp đổ, sợ đánh mất hi vọng đối với cuộc sống này, sợ con số đó lại biến bản thân trở thành máy móc.
Làm phụ tá của Tang Đồng, cũng vì mong muốn thông qua những chuyện này có thể tích thêm chút công đức.
Mục Dung mở sổ ra, liền tìm được tên năm người bọn họ, cô vừa định mở miệng, mắt đảo qua cửa kính ngoài cửa tiệm, trông thấy người đang đi tới, giật mình một cái, kinh ngạc không nói nên lời.
Tang Đồng cũng quay đầu, nhìn thấy Tang Du trở về, đi mất nửa ngày hoá ra là đi cắt tóc.
Tóc dài xoã vai cắt thành tóc ngắn tới ngang tai, kiểu tóc mới này nhìn có mấy phần giống Tang Đồng. Mục Dung kinh ngạc nhìn Tang Du, trong lòng hốt hoảng.
Thậm chí cô không phân biệt nổi, chính cô lúc này là đang ở trong tranh hay là hiện thực?
Tại sao Tang Du không nói gì đã đi cắt tóc??
Hơn nữa kiểu tóc này, cùng với Tang Du năm lớp mười hai ở thế giới trong tranh giống nhau như đúc...
Từ đó về sau, Tang Du không còn để tóc dài nữa, lần cuối Mục Dung gặp nàng, nàng cũng là kiểu tóc này, đưa quyển nhật ký cho cô, nói với cô: "Sau này thấy nhớ em thì mở ra xem."
Đau nhức này chạm đến linh hồn cô.
~~~
Tác giả có lời muốn:
Nhắc lại lần thứ Nhất, nội dung, logic, sự việc, thời đại, bối cảnh, đều là nói bậy nói bạ.
Pha tạp chút khẩu quyết tâm pháp Đạo gia và Phật gia, tất cả đều là thêu dệt vô cớ, đừng tin là thật, đừng ráng dò đài. Xan kìu.
Mị: phải mà khẩu quyết là thật, mình đây cũng không dám thử. .-.~
Bình luận truyện