Bạn Gái Ôn Nhu

Chương 2: 2: Nốt Ruồi Đỏ




- Không có.
Hà Dư trả lời đúng sự thật.
Giao diện trò chuyện hiển thị đối phương đang nhập, nhưng nửa ngày cũng chưa thấy gửi đi.

Hình đại diện của cô rất đặc biệt, nhìn giống tự chụp, không lộ mặt, là một bàn tay trắng nhỏ đặt ở phía dưới xương quai xanh.
Hà Dư click mở phóng to hình ảnh.
Trong hình, nước dọc theo ngón tay cân đối rõ ràng uốn lượn chảy xuống, có chút rơi xuống xương quai xanh, ngực, trên cổ hơi nhô lên cũng có, dưới xương quai xanh bên trái hình như có nốt ruồi, ánh sáng không quá tốt, lại nửa che nửa lộ, không thể nhìn rõ.
Bấm back ra, trở lại phiếm giao diện trò chuyện.
Tin nhắn Diệp Tầm đánh nửa ngày đã gửi tới, chỉ có hai chữ ――

- Ngủ ngon.
Hà Dư chỉnh độ ấm điều hòa đến 26℃, vén chăn lên nằm thẳng trên giường, trả lời cô: Cô cũng ngủ ngon.
...
Hôm sau
Bởi vì trước một ngày đổ mưa, buổi sáng hôm nay không khí rất thoải mái tươi mới, cũng mát mẻ hơn một ít so với ngày thường.

Hà Dư thức dậy lúc 7 giờ rưỡi, đơn giản rửa mặt một phen, lại xuống lầu chạy bộ hai vòng buổi sáng, khoảng 8 giờ chạy xong, sau đó tắm rửa, ăn cơm sáng, trang điểm, 9 giờ ra cửa.
Khác hẳn với làm việc và nghỉ ngơi ngày đêm đảo lộn thời sinh viên, sinh hoạt hằng ngày của nàng rất quy luật lành mạnh.
Từ tiểu khu đến tiệm cà phê sách, một đường nối thẳng, con đường này là đường một chiều, hai bên trồng bạch du xanh sẫm cành lá tốt tươi, ánh mặt trời xuyên qua cành cây đan xen đổ bóng loang lổ.
Tiệm cà phê sách 9 giờ rưỡi bắt đầu kinh doanh, nhưng mà trước giữa trưa thường không có khách nào, trời nóng như vậy, đa số cư dân chung quanh không muốn ra ngoài, sinh viên trường đối diện ra cổng buổi sáng cũng ít đi.
Hà Dư trước lau chùi quầy bar, rửa sạch máy móc, tiếp theo là gia vị, trước tiên làm chuẩn bị, bởi vì hơn 12 giờ đến ba giờ đều sẽ khá bận, trong tiệm chỉ có một mình nàng, sợ đến lúc đó luống cuống tay chân.
Lúc gần 12 giờ, nàng nhận được tin nhắn chuyển phát nhanh, một đống sách mới mua đã tới.
Dù sao trong tiệm tạm thời không có khách, mấy phút mà thôi, nàng liền dứt khoát khóa cửa tiệm về tiểu khu lấy sách chuyển phát nhanh.
Buổi trưa thời tiết rất nóng, oi bức như đặt mình vào trong lồng hấp, mặt đất nóng đến mức có thể chiên trứng gà.

Nàng cố gắng đi dưới bóng cây, nhưng một đoạn đường một đi một về, vẫn là nóng đến mặt nàng đỏ bừng.
Trong thời gian đó, cửa tiệm đã có mấy người đang chờ.
Hà Dư vội vàng một tay ôm sách một tay cầm chìa khóa mở cửa.

"Đưa cho tôi đi."
Sau lưng chợt vươn ra một bàn tay, lấy sách đi.

Lúc lấy sách, khó tránh khỏi sẽ có tiếp xúc, bàn tay kia hơi lạnh, vô tình trượt qua cánh tay trắng nõn mềm mại của Hà Dư, mang đi hai phần nhiệt ý.
Là Diệp Tầm.
Nàng nói tiếng cảm ơn, vội vàng mở cửa, điều hòa vẫn đang mở, cửa vừa mở ra, mát mẻ liền ập vào trước mặt.
"Sách trực tiếp đặt lên kệ hay là để đây trước?" Diệp Tầm hỏi.
"Đặt kệ sách, hàng thứ hai bên phải."
Còn chưa kịp tiến vào quầy bar, khách phía sau liền bắt đầu gọi món, Hà Dư nói xong vội vàng đánh đơn bắt đầu làm.
Diệp Tầm cất sách xong, tìm được vị trí cũ đã ngồi ngày hôm qua, chờ quầy bar ít người, mới đi qua gọi món.
Cô còn chưa mở miệng, Hà Dư liền nói: "Cà phê đen, không đường, tôi biết."
"Buổi chiều không có tiết học?" Hà Dư vừa hỏi, vừa kéo hạt cà phê, nàng hơi cúi người, áo tạp dề hai dây màu xám nhạt phác họa một dáng người đẹp.


Truyện Mỹ Thực
"Tuần đầu tiên khai giảng đều không có tiết." Diệp Tầm trả lời, góc độ này của cô, vừa khéo có thể thấy góc nghiêng nhu hòa của đối phương, nghiêm túc lại điềm nhã.
"Có thể trước tiên chuẩn bị bài một chút."
"Đang xem rồi."
Hà Dư cười cười, lúm đồng tiền trên hai má hiện ra, giọng ôn nhu: "Bây giờ năm mấy rồi?"
"Năm ba." Diệp Tầm hơi rũ mắt nhìn nàng.
"Năm ba nhiều môn chuyên ngành, chương trình học rất căng, sẽ tương đối mệt." Hà Dư nói, kéo hạt xong, nàng ngồi dậy, giương mắt trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua chỗ xương quai xanh của Diệp Tầm.
Nơi đó quả thật có nốt ruồi, màu đỏ sẫm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện