Bạn Gái Tai Tiếng

Chương 60: Con heo mặc váy hoa



Tô Phùng Tần kể về quá khứ của mình, rất nhanh kể quay về cuộc sống đại học tuy mỏi mệt nhưng rất tự do, mặc dù kham khổ, nhưng lại thoát khỏi một số trói buộc, không cần ăn nhờ ở đậu, nhìn sắc mặt người khác mà sống. Liều mạng kiếm tiền, còn có một người thưởng thức tài năng thiên bẩm của nàng trong hội họa, thời gian sống trên thành phố là chuyện vui nhất nửa đời trước của Tô Phùng Tần.
Nhưng còn có một chuyện xảy ra, mà Tô Phùng Tần chưa từng nói với Tịch Sư Tử.
Sau khi nàng bị đuổi ra khỏi nhà, trong người không còn một đồng, chỉ có thể cầu trợ một vị giáo viên gầy yếu nhã nhặn, từng là chủ nhiệm lớp của nàng thời còn học cao trung.
Vốn dĩ nàng chỉ muốn mượn tạm một số tiền, muốn tới thành phố H học trường đại học mà nàng đã đăng ký nguyện vọng.
Nhưng chuyện khiến nàng không thể ngờ, chính là người thầy giáo lúc nào cũng ôn tồn lễ độ, đối với học trò lúc nào cũng kiên nhẫn ôn nhu, khi thấy nàng chật vật, lại dùng ánh mắt vừa ngạo mạn vừa say mê, nói với nàng, nếu nàng muốn có tiền thì phải đánh đổi một số thứ.
Với ánh mắt đầy dục vọng, ông tiến gần về phía nàng, tới lúc ấy Tô Phùng Tần đã rõ cái giá phải trả của nàng là gì.
Giãy dụa, run rẩy, sợ hãi, cầu cứu, người đàn ông ấy như con dã thú to khoẻ cùng tiếng thở dốc đã biến thành cơn ác mộng hằng đêm của nàng, sự tuyệt vọng tới cực điểm đó cứ mãi đeo bám nàng cho tới tận ngày hôm nay.
Cũng may vợ của ông ta kịp thời trở về.
Nhưng những sự kiện xảy ra tiếp sau đó lại như một thướt phim cứ không ngừng tua đi tua lại trong quá khứ.
Người đàn bà ấy như phát điên, dùng mọi thứ nện lên người Tô Phùng Tần, mắng nàng câu dẫn chồng bà ta, một chữ một câu cũng không hề có ý trách cứ chồng mình, bà mang tất cả tội lỗi đổ lên đầu Tô Phùng Tần, một cô gái lúc ấy chỉ mới mười sáu tuổi.
Giống hệt cha mẹ nuôi của nàng, có lẽ trong lòng bọn họ biết rõ Tô Phùng Tần chỉ là một người bị hại, nhưng bọn họ vẫn muốn mang tất cả phẫn nộ và không cam lòng toàn bộ phát tiết trên người nàng, bởi vì họ không chấp nhận nổi tội lỗi của người thân mình.
Hết thảy tội lỗi đều do Tô Phùng Tần, bọn họ vẫn sẽ nói như vậy cho dù nàng thật sự không làm gì.
Trải qua nhục nhã lần đầu tiên trong đời, nàng bất hạnh gặp phải nỗi nhục thứ hai.
Người vợ của ông thầy giáo kia, móc ra một cọc tiền, giống như ném rác vào người Tô Phùng Tần, khinh thường nhìn nàng, dùng giọng nói cay độc nhất, lạnh lẽo nhất: "Không phải mày muốn tiền lắm sao? Còn nhỏ đã không đứng đắn, sau này lớn lên cũng chỉ có thể làm con điếm thôi."
Ánh mắt khinh thường ấy, cả đời này Tô Phùng Tần cũng không quên được, nàng không muốn đồng tiền thối tha của bà ấy, muốn thẳng tay tát vào mặt gã đàn ông kia, sau đó cao ngạo rời đi, nhưng nàng không thể, nàng phải tiếp tục sống.
Tô Phùng Tần vẫn luôn lý trí như vậy, càng như vậy nàng càng căm ghét lý trí của mình. Dưới sự vũ nhục, nàng vẫn nhớ mình không còn một đồng nào, nàng phải tới thành phố H, phải mua vé xe lửa, nàng cần nhét đầy bao tử, cần phải mua một bộ quần áo mới, nàng rất cần tiền, nhưng hiện tại nàng không có gì cả, cho nên nàng không thể cao ngạo rời khỏi cánh cửa này, nàng chỉ có thể khuất phục.
Thế là người đàn bà kia lại càng được dịp ngạo mạn, ánh mắt chán ghét khinh thường cao cao tại thượng, nhìn Tô Phùng Tần ngồi xổm xuống nhặt từng tờ tiền lên.
Tay tái nhợt gầy yếu có chút run rẩy, siết từng tờ tiền trong tay, nắm chặt thật chặt, giống như muốn vò nát nó.
Người đàn bà ấy đang cười, khinh thường và đầy mỉa mai, tựa như một con quái vật miệt mài cười nàng trong bóng đêm.
Tô Phùng Tần cảm giác có lẽ thân thể của mình đã không phải là của mình nữa rồi, tinh thần của nàng, linh hồn của nàng, rõ ràng đã phẫn nộ và xấu hổ đến sắp chết, sắp điên mất rồi, nhưng thân thể của nàng vẫn cứ bình tĩnh lập đi lập lại động tác nhặt tiền, sao mà ti tiện đến thế.
Đến khi nhặt tờ tiền cuối cùng lên, nàng nghe thấy người đàn bà ấy nói với người chồng nãy giờ vẫn khúm núm không dám nói lời nào: "Nhìn thấy chưa, con điếm này chỉ muốn tiền thôi, chỉ cần trả tiền thì cái gì nó cũng làm, ông thích những con điếm như thế này lắm à?"
Đêm hôm đó, Tô Phùng Tần một mình thất thểu với đôi chân trần trên con đường dài thật dài, bàn chân bị mặt đường cắt trúng, khiến mỗi bức chân đều để lại một dấu máu.
Nàng đi đến nhà ga, sau đó dùng tiền mình bán tôn nghiêm để đổi lấy, mua cho mình một đôi giày.
Sau đó co mình trước cửa nhà ga, mãi cho đến hừng đông.
Mua một tấm vé tới thành phố H, Tô Phùng Tần đã rời khỏi đó, nơi đã nuôi lớn nàng mười sáu năm qua, từ đó không trở về nữa.
Chuyên cũ đã qua, giống như trong vòng một đêm giúp nàng hiểu được toàn bộ nhân loại đều thối nát và xấu xa. Từ đó về sau Tô Phùng Tần không còn tín nhiệm bất luận kẻ nào nữa, ngoại trừ Chân Lộ Sanh và Tịch Sư Tử sau này.
Tô Phùng Tần vừa mẫn cảm lại vừa kiên cường, thoạt nhìn nàng rất nhu nhược, nhưng lại kiên định hơn bất kỳ ai. Dù cao ngạo nhưng lại có thể chịu đựng khuất nhục người bình thường không thể tiếp nhận, cho nên dưới ánh mắt khác thường và chế giễu của tất cả mọi người, nàng vẫn có thể sống một cách kiêu ngạo.
Tô Phùng Tần của quá khứ, tựa như chưa từng được hưởng thụ một ít ấm áp nào, nhưng Tịch Sư Tử vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng hi vọng trong mắt của nàng, còn có sự kiêu ngạo và ôn nhu thuộc về riêng nàng, chờ đợi một người yêu nàng chân thành, cho dù từng bị tổn thương, nàng vẫn một lòng nuôi giữ hy vọng.
Tô Phùng Tần không hoàn mỹ, nàng không đơn thuần, không ngây thơ, nhưng lại bởi vì sự ương ngạnh của nàng mà mỹ lệ, dần dần trưởng thành, tận cho đến bây giờ, làm cho tất cả mọi người vừa đố kỵ vừa hâm mộ, trở thành một cô gái xinh đẹp xôn xao dư luận thành phố H, đổng sự trưởng của Lam Dịch "Tô Phùng Tần" .
Cũng là người Tịch Sư Tử vừa kính vừa yêu.
Tịch Sư Tử cùng Tô Phùng Tần ngồi trên bãi cỏ dưới một cây đại thụ, không biết cây này là giống cây gì, chỉ biết nó vẫn giữ được màu xanh biếc dạt dào giữa tiết trời giá lạnh của mùa đồng, lá cây xanh biếc bị gió thổi, không ngừng phe phẩy, phát ra những âm thanh nhẹ nhàng nhỏ xíu.
Tô Phùng Tần cùng Tịch Sư Tử sóng vai dựa vào nhau, trầm mặc cùng nhau ngắm dốc núi xinh đẹp cách đó không xa, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.
"Trước khi gặp học tỷ, em đã từng thấy ảnh của học tỷ trên bàn của lão sư, còn có bút ký học tỷ lưu lại cùng những bản vẽ. Mà học tỷ chưa từng gặp em, lại vô tình nhặt được bản vẽ của em. Có lẽ đây chính là duyên phận người ta hay nhắc tới, chúng ta vẫn luôn có một mối liên kết, chỉ là chúng ta không biết." Tịch Sư Tử nhẹ nhàng nói, biểu lộ trên mặt có biến hóa rất nhỏ, một nụ cười nhàn nhạt treo trên mặt cô.
"Khi ấy, em hẳn sẽ nghĩ như mọi người, chị là một cô gái xấu xa không đứng đắn đúng không?" Tô Phùng Tần nhẹ nhàng nghiêng đầu tựa ở đầu vai Tịch Sư Tử, trên gương mặt trắng nõn tinh xảo, mang theo vài phần ý cười thản nhiên, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Tịch Sư Tử nắm tay mình.
Tịch Sư Tử nhíu mày, có chút bất mãn nghiêng đầu nhìn Tô Phùng Tần: "Học tỷ vẫn luôn cảm thấy em sẽ tùy tiện tin những lời đồn kia sao?"
"Ah~ Vậy sao em không kể ra, khi đó ở trong lòng em chị là hạng người gì?" Hôm nay nói rất nhiều lời không nên nói, Tô Phùng Tần tựa hồ cũng không có bị cảm xúc hỏng bét ảnh hưởng, rất nhanh liền nở nụ cười hơi lười biếng, nàng nhẹ giọng hỏi Tịch Sư Tử, chữ "A"Uể oải kéo dài, tăng thêm sự gợi cảm trong giọng điệu trầm thấp, vậy mà khiến người ta như say như mê.
"Trước ngàn người chỉ trỏ, vẫn không quên ước nguyện ban đầu, tôi xem thường hết thảy chửi bới và vũ nhục, đường nên đi nên đi, trèo lên ngọn núi cao nhất, đứng trên tầng mây, quay đầu nhìn thiên hạ." Tịch Sư Tử nhẹ giọng đọc, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, tựa hồ có chút đắc ý.
"Em... Làm sao em biết câu nói này." Tô Phùng Tần kinh ngạc ngẩng đầu, trên mặt đã sớm đỏ ửng, nàng hờn dỗi trừng mắt nhìn Tịch Sư Tử vì xấu hổ.
"Đọc được trong bút ký của chị." Tịch Sư Tử cong mày, Tô Phùng Tần nhìn thấy bộ dáng đắc ý của cô không khỏi muốn dán bàn tay lên mặt cô.
"Lúc còn trẻ viết linh tinh , bây giờ nghe lại không hay." Tô Phùng Tần có chút lúng túng cúi đầu xuống, vụng trộm bóp bóp tay Tịch Sư Tử, bất mãn nói: "Mấy thứ chị để lại ở chỗ lão sư, không phải em đều xem hết đó chứ?"
"Ừm, có người viết thư tình cho chị em cũng đọc, chị lớn gan thật đó, thư tình người ta gởi cho mình mà lại đi kẹp vô vở, khẳng định lão sư cũng đã đọc luôn rồi." Tịch Sư Tử mím môi một cái, trong mắt lóe sáng lấp lánh hào quang, để cho người ta cảm thấy cô tựa hồ đang kìm nén nụ cười xấu xa.
Tô Phùng Tần ngẩn người, nàng không nhớ rõ mình kẹp thư tình vào vở khi nào.
Tịch Sư Tử đột nhiên thấp giọng, nhìn Tô Phùng Tần, ra vẻ người lớn thâm tình nói: "Tương ngộ người cần một phút, thích người cần một giờ, yêu người cần một ngày, nhưng tôi muốn quên người lại cần phải mất cả một đời."
Tô Phùng Tần nhíu mày, dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái có chút phức tạp nhìn Tịch Sư Tử: ". . . Em học mấy chữ này từ...đâu vậy hả?"
"Học tỷ quên rồi sao, đây là do một nam sinh tên Trần Dụ viết thư tình cho chị đó, nguyên bức thư chỉ viết có mấy chữ này, mặt sau còn có tranh vẽ học tỷ nữa." Tịch Sư Tử nhìn Tô Phùng Tần đang trừng mắt nhìn mình.
Tô Phùng Tần khe khẽ hừ một tiếng: "Thế nào, còn học được bản lãnh trêu chọc chị à."
"Chỉ là muốn nói cho học tỷ biết, lúc trước học tỷ không nhận lời quen học trưởng Trần Dụ là hoàn toàn chính xác." Mắt Tịch Sư Tử cong cong, lông mi thật dài vụt sáng vụt sáng, thoạt nhìn có chút đáng yêu, để cho người ta muốn vuốt lên hàng lông mi dài của cô.
"Há, vì sao nói như vậy? Mặc dù thư tình viết không được hay lắm, có lẽ cậu ấy lớn lên cũng không tệ lắm a , có thể cân nhắc." Tô Phùng Tần cắn cắn môi, trêu tức nhìn Tịch Sư Tử.
"Học tỷ chắc chắn sẽ không cân nhắc, bởi vì vị học trưởng Trần Dụ kia vẽ xấu lắm, anh ta vẽ học tỷ thành con heo mặc váy hoa." miệng Tịch Sư Tử có chút cong lên, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng noãn.
Esley: Quá khứ của Tô Phùng Tần khiến Es nhớ tới một câu "Cách vượt qua đau khổ, chính là đi xuyên qua nó." Tần tỷ kiên cường quá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện