Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 104: Trừng phạt
Chế tạo Tô Châu Trần
Thiên Tinh cùng vợ Lâm thị quỳ rạp dưới đất, bên cạnh là Trần Minh Minh
cùng Lâm Thịnh Khai mặt mày trắng bệch, cả người run lẩy bẩy, xa hơn
phía sau là một loạt tất cả quan viên lớn nhỏ.
“Thánh thượng bớt giận, vi thần quản gia không nghiêm, thực là tội đáng muôn chết.” Trần Thiên Tinh lúc này trong lòng quả rất muốn một đao đâm chết Lâm Thịnh Khai, mình đã cỡ nào nơm nớp lo sợ, cẩn trọng dè dặt cỡ nào, sợ trong lúc tiếp giá xuất hiện sơ suất gì, nhưng hiện tại hoàn toàn ngược lại, Trần Thiên Tinh đã không dám tưởng tượng điều chờ đợi mình sẽ là cái gì.
“Hoàng thượng tha mạng, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.” Lâm Thịnh Khai đã sợ đến ướt đũng quần, hắn quỳ mọp trên đất, dùng quai hàm với mới được nối lại, khàn khàn nói: “Hoàng thượng tha mạng, nô tài không biết thân phận của nương nương, mới có thể...”
Hắn chưa dứt lời, một cái chặn giấy đã hung hăng đập lên trán hắn.
“Á ——” Lâm Thịnh Khai gào khóc thảm thiết, đầu như cái bầu hồ lô không bịt nút, máu tràn xuống ào ào. (máu mà làm như suối (• ε •) )
“Rút lưỡi hắn, đánh cho tới chết.”
“Đừng a! Đừng a! Tỷ tỷ cứu đệ, tỷ tỷ, ... đệ là đệ đệ ruột của tỷ a... Cứu đệ...”
Tinh thần Lâm thị vốn đã căng cứng, kinh hãi muốn chết, mắt thấy Lâm Thịnh Khai bị lôi đi, cả người bà như tinh thần sụp đổ, mặt đầy nước mắt nhìn trượng phu bên cạnh, Trần Thiên Tinh lại không hề có ý mở miệng cầu tình, hắn đã làm ra chuyện như vậy, vốn là tội đáng chết vạn lần.
Xử lý Lâm Thịnh Khai xong, ánh mắt Dận Chân nhìn về phía Trần Minh Minh bên dưới, những lời lẽ mạo phạm nàng ta nói với Hoàng hậu, Dận Chân vậy mà nghe thấy hết, há có thể tha cho nàng.
“Ở mảnh đất Tô Châu này, không ai có thể động đến người Trần gia sao.” Dận Chân vô cùng tức giận mà cười, tràn đầy trào phúng nói: “Trần Thiên Tinh ngươi là Thổ hoàng đế, ấy vậy cũng thật uy phong nhỉ.”
“Vi thần tội đáng chết muôn chết, tội đáng muôn chết!” Trần Thiên Tinh quỳ mọp trên đất, đầu đầy mồ hôi liên thanh nói: “Hoàng thượng thứ tội a.”
Trần Thiên Tinh có thể leo lên được cái chức Chế tạo Tô Châu này, lại có khả năng tiếp đón thánh giá, tất nhiên là được Dận Chân nhìn trúng, nhưng Dận Chân hắn lại có một tính khí, đó chính là người hắn đã xem trọng, nếu có thể làm hắn nở mặt, hắn tất nhiên sẽ ‘ngàn hảo vạn hảo’, cho dù có sơ sót gì, hắn hoàn toàn cũng không so đo. Nhưng nếu là kẻ đó làm mất mặt mũi của hắn, vậy thì —
Dận Chân hừ lạnh một tiếng: “Trần Thiên Tinh không biết dạy con, dung túng tộc vợ ngông cuồng, mục vô vương pháp (trong mắt không có vương pháp). Trừ đi mũ miện hoa linh*, chức Chế tạo Tô Châu.” hơi ngừng lại, tầm mắt chuyển đến trên người một người quỳ phía sau: “Tạm thời do Kiều Danh Viễn tiếp nhậm.”
(*hoa linh: lông khổng tước gắn trên mũ của quan lại thời Thanh, để phân biệt cấp bậc)
“Vi thần tạ Hoàng thượng long ân.” Hai tiếng cảm tạ, lại cảm thấy cách biệt một trời một vực. (hai người cùng tạ long ân, một người bị cách chức, một người được ban chức)
Trần Thiên Tinh mặt như tro tàn, trong lòng biết con đường làm quan của mình đã là chấm dứt ngay tại ngày hôm nay.
Kiều Danh Viễn cùng nữ nhi bên cạnh liếc nhìn nhau, hai cha con đều lộ vẻ mặt vui sướng.
Còn về hai người gây ra đại họa cho cha mẹ kia, một Lâm Thịnh Khai lúc này sợ là đã bị đánh đến không còn thở được, về phần một người khác, Trần Minh Minh lúc này cũng đã sớm như con chim non hoảng sợ, kinh hãi đến bay cả hồn vía.
“Còn nữ tử kia dám mạo phạm Hoàng hậu kia, ừm... liền tống đến miếu thanh tu đi!”
Nhanh nhẹn dứt khoát xử lý xong mớ bòng bong trong cửa hàng, Dận Chân không muốn nhìn thêm nữa, xoay người liền đi tìm thê tử.
Lúc này Điềm Nhi đã rửa mặt chải đầu xong, đang nửa nằm trên giường hẹp ôm Nhạc Nhạc cùng An An chơi đùa. Đại nữ nhi Hòa Nhạc năm nay tám tuổi, tiểu nữ nhi Gia An năm nay mới năm tuổi. Hòa Nhạc hiếu động, Gia An hiếu tĩnh, là một đôi tỷ muội tính cách chênh lệch rất lớn. Ba mẹ con đang cùng chơi Cửu liên hoàn, đua xem ai giải được nhanh nhất, Hòa Nhạc ở phương diện này thật sự rất có tài, đã thắng liên tục ba vòng.
“A! A mã ——” Hòa Nhạc tinh mắt, ngẩng đầu đã nhìn thấy Dận Chân đứng đó.
Điềm Nhi cười xuống tháp hơi nhún người, nói: “Thỉnh an Hoàng thượng.”
Dận Chân sắc mặt đem ngòm, không lề lên tiếng.
Điềm Nhi âm thầm kêu một tiếng hỏng bét, lập tức quay người lại bế con gái út còn đang ngồi trên tháp nỗ lực chiến đấu với Cửu liên hoàn trong tay, bế con từ phía sau lưng, giơ hai móng vuốt béo của con lên, lấy lòng nói: “An An, mau thỉnh an a mã con.”
An An ngẩng đầu nhìn Dận Chân, như con mèo con gọi một tiếng, a mã.
Đứa bé này từ nhỏ đã yếu ớt, lớn lên cũng mang dáng vẻ yếu đuối mỏng manh, thoạt nhìn liền khiến người ta có cảm giác lướt mướt. Mặc dù Điềm Nhi đã uốn nắn đủ kiểu, đáng tiếc hiệu quả không lớn. Trước mặt hai đứa con gái, Dận Chân không tiện phát hỏa, nhẹ nhàng ừ một tiếng, xem như cho các nàng đứng dậy.
“Đám Hoằng Thì đã về chưa ạ...” Điềm Nhi dè dặt lái đề tài. Hoa đăng náo nhiệt như thế, nàng không tin mấy tên tiểu tử nghịch ngợm kia sẽ không đi, bất quá Dận Chân đã sớm cấp cho mỗi đứa thư đồng cùng tuổi, bên cạnh cũng có ám vệ coi chừng, về mặt an toàn cũng không lo.
“Ừm.” Dận Chân khẽ hừ một tiếng.
Điềm Nhi nghe vậy lập tức yên tâm.
“Phỉ Thúy, Truy Nguyệt, dẫn hai công chúa đi nghỉ đi.”
“Vâng ạ!”
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng, Điềm Nhi thấy không ổn, thoăn thoắt liền tháo giày, bàn chân nhỏ để trần toan muốn chui lên giường, lại bị nam nhân một phen chụp được bàn chân nhỏ, sợ tới mức kêu thảm một tiếng.
“Kêu cái gì!” Dận Chân rất là bất mãn trừng mắt nhìn.
Điềm Nhi bĩu môi, không dám lên tiếng.
Nom dáng vẻ kinh sợ của nàng, trong lòng Dận Chân không khỏi lại nổi khí, nghiến răng nói: “Nàng hôm nay cũng thật khoái trá nhỉ!”
Điềm Nhi lập tức lộ ra biểu tình ủy khuất, ôm lấy trái tim nhỏ của mình, liên thanh nói: “Hoàng thượng không biết đó thôi. Vậy mà hù thần thiếp sợ chết khiếp a!”
Dận Chân oán hận lườm nàng, nam nhân này lòng tự trọng cực lớn, nội tâm lại cực nhỏ (ý chỉ ghen tuông), nghĩ lại thê tử hôm nay bị nam nhân khác “chọc ghẹo”, liền càng nổi trận lôi đình. Không nói đến Điềm Nhi đáng thương bị nam nhân đè lên giường oán hận giáo huấn như thế nào, chỉ nói đến sáng ngày hôm sau, Phỉ Thúy len lén kể với nàng kết cục của đám người Trần thị, Điềm Nhi nghe xong, lại không hề có lòng thương hại, chỉ bằng vào lời chửi bậy của Lâm Thịnh Khai dám đối với mình, hắn dù có chết một nghìn lần cũng không xem là ít. Về phần kết cục của Trần Minh Minh, thật ra cũng khiến cho Điềm Nhi thở dài vài tiếng, ai bảo nàng ta bị cha mẹ dung túng, dưỡng thành tính nết kiêu căng thành tánh, lại cố sống cố chết nhất định phải ra mặt vì Lâm Thịnh Khai cơ chứ!
“Đó là hắn xứng đáng!” Ngay lúc này, vài đạo thanh âm chẳng phân biệt được trước sau vang lên, liền thấy ba thiếu niên tướng mạo cực kỳ giống nhau, vén rèm cửa đi vào. Hoằng Thì đi đầu nhìn mẫu từ trên xuống dưới hai vòng, rồi mới lên tiếng: “Nhi tử bất hiếu, sáng sớm hôm nay mới biết được chuyện Hoàng ngạch nương bị mạo phạm, ngài không sao chứ?”
“Hảo hài tử, ngạch nương không sao.” Điềm Nhi ngẩng đầu ra hiệu cho anh em chúng đến gần.
Trong ba bào thai, Hoằng Quân tính tình nóng nảy nhất, chỉ thấy hắn sắc mặt giận dữ, căm hận nói: “Đánh chết tên họ Lâm đích thực là tiện nghi cho hắn.”
“Họ Lâm kia bất quá là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà thôi.” Hoằng Lịch bên cạnh lạnh lùng nói: “Trần gia mới là đáng chết nhất.”
“Được rồi!” Điềm Nhi không vui nạt một tiếng, tấm lòng của bọn nhỏ mặc dù tốt, nhưng nàng vẫn phải nói: “Ngạch nương đã không sao, lại nói hết thảy đều đã qua, cứ luôn nhớ kỹ làm gì. Ngạch nương vậy nhưng không hy vọng hài tử của ta đều là người bụng dạ hẹp hòi như vậy.”
Nên trừng phạt cũng đã trừng phạt, Điềm Nhi nghĩ nên dừng ở đây thôi.
“Nương nương...” Ngay lúc này, Phỉ Thúy tiến vào bẩm báo: “Kiều cô nương đến đây.”
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của đám con trai, Điềm Nhi vắn tắt kể lại vài câu, nghe nói Kiều Tư Ngữ từng bảo vệ ngạch nương của bọn hắn, sắc mặt anh em Hoằng Thì không khỏi tốt hơn vài phần.
Điềm Nhi tuyên Kiều Tư Ngữ vào, tiểu cô nương hôm nay mặc một bộ y phục hàng ngày màu xanh nhạt, lặng lẽ quan sát, vừa dịu dàng lại vừa thanh nhã. Điềm Nhi cũng không nói thêm câu gì, chỉ sai người thưởng cho tiểu cô nương vài hộp điểm tâm, rồi phất tay một cái, cho người lui xuống, từ đầu đến cuối vậy mà không hề nhắc đến chuyện tối hôm qua.
Kiều Tư Ngữ có chút nặng nề đi ra ngoài, Hoàng hậu nương nương lạnh nhạt, nhạy cảm như nàng sao không cảm giác được, vốn nàng còn tưởng rằng nương nương sẽ coi trọng nàng một chút.
“Ngạch nương...” Nhìn từ đầu tới đuôi, Hoằng Lịch như có chút đăm chiêu nói: “Ngài không thích nàng ta?”
“Không thể nói rõ có thích hay không.” Điềm Nhi lạnh nhạt nói: “Cô bé này, tâm bất chính.”
Chuyện đêm hoa đăng hôm đó đến đây liền hoàn toàn kết thúc, tâm tình của Điềm Nhi lại khôi phục được hớn hở như mọi ngày, Dận Chân là người không buông xuống triều chính được, trong một ngày một đêm, hai phần ba thời gian, không phải xử lý triều sự, cũng là phải tiếp kiến chúng quan viên bên hai ven bờ sông*, mức độ bận rộn độ so với ở trong cung cũng không khác biệt mấy.
(*ở Giang Nam nhiều sông ngòi, nên mỗi phủ huyện được phân ra dựa vào con sông)
Như thế, Điềm Nhi chỉ có thể tự du ngoạn một mình, bất quá có bọn nhỏ cùng đi, ngược lại tâm tình cũng thư sướng. Cứ như vậy liên tục nửa tháng trôi qua, Dận Chân hạ lệnh, Hoàng giá khởi hành, đi đến Hàng Châu.
Biết Điềm Nhi có bệnh say sóng, mấy thái y đi theo phí hết tâm tư nghĩ ra một đơn thuốc, thành phần chủ yếu bên trong mặc dù nàng không rõ ràng lắm, nhưng thuốc kia có vị bạc hà ngọt ngọt, lại còn nghe mùi rõ ràng, Điềm Nhi dùng vài lần, quả nhiên không còn thấy khó chịu như trước.
Sóng biếc dập dềnh, bát ngát mênh mông. Bàn tay trắng nõn khẽ vén rèm bước ra ngoài, một tiếng than nhẹ bất giác tuôn ra: “Thật đẹp a!”
Dận Chân ngồi sau bàn, khẽ nâng mắt liếc nhìn một cái, âm thầm bật cười, ngay sau đó tâm tư lại tiếp tục vùi trong đống tấu chương. Đứng bồi bên cạnh, Tô Bồi Thịnh lúc này bèn tiến lên cười nói: “Nương nương, đó cũng chưa là gì đâu ạ, nghe nói Tây Hồ ở Hàng Châu mới thật sự là đẹp!”
Từ xưa đến nay không biết đã có bao nhiêu danh gia ca tụng cảnh đẹp Tây Hồ, có biết bao nhiêu ‘tạp văn triện kỷ’ (ấn ký trên thơ) lưu lại tên Tây Hồ, Điềm Nhi đối với lần này tất nhiên là mong đợi không thôi.
Nghĩ đến đây, Điềm Nhi không khỏi nhếch miệng lên, dùng thanh âm nũng nịu, mị nhãn như tơ mà sẳng giọng: “Hoàng thượng, cùng nô tì dạo chơi Tây Hồ được hông.”
Dận Chân rõ ràng là bị thanh âm nịnh nọt này làm cho kích thích cả người nổi đầy da gà, ngẩng đầu trừng mắt liếc người nào đó một cái, ý cảnh cáo phi thường dồi dào.
Điềm Nhi thấy thế, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, lộ ra biểu tình ‘nam nhân này thật không thú vị chút nào’.
Ung Chính ngồi trên thuyền vua, trong sự khẩn trương cùng kích động của tất cả chúng quan viên ở Chiết Giang, rốt cuộc cũng chầm chậm đến được Hàng Châu, Hàng Châu cũng chính là trạm dừng cuối cùng của chuyến đi Nam tuần lần này (tuần sát xuống phía Nam) vì thế so với những lần dừng thuyền trước đó, lần này quan viên bên hai bờ sông tới yết kiến lại đông đảo hơn, chen chúc gần như muốn sập cả bến tàu.
“Thánh thượng bớt giận, vi thần quản gia không nghiêm, thực là tội đáng muôn chết.” Trần Thiên Tinh lúc này trong lòng quả rất muốn một đao đâm chết Lâm Thịnh Khai, mình đã cỡ nào nơm nớp lo sợ, cẩn trọng dè dặt cỡ nào, sợ trong lúc tiếp giá xuất hiện sơ suất gì, nhưng hiện tại hoàn toàn ngược lại, Trần Thiên Tinh đã không dám tưởng tượng điều chờ đợi mình sẽ là cái gì.
“Hoàng thượng tha mạng, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.” Lâm Thịnh Khai đã sợ đến ướt đũng quần, hắn quỳ mọp trên đất, dùng quai hàm với mới được nối lại, khàn khàn nói: “Hoàng thượng tha mạng, nô tài không biết thân phận của nương nương, mới có thể...”
Hắn chưa dứt lời, một cái chặn giấy đã hung hăng đập lên trán hắn.
“Á ——” Lâm Thịnh Khai gào khóc thảm thiết, đầu như cái bầu hồ lô không bịt nút, máu tràn xuống ào ào. (máu mà làm như suối (• ε •) )
“Rút lưỡi hắn, đánh cho tới chết.”
“Đừng a! Đừng a! Tỷ tỷ cứu đệ, tỷ tỷ, ... đệ là đệ đệ ruột của tỷ a... Cứu đệ...”
Tinh thần Lâm thị vốn đã căng cứng, kinh hãi muốn chết, mắt thấy Lâm Thịnh Khai bị lôi đi, cả người bà như tinh thần sụp đổ, mặt đầy nước mắt nhìn trượng phu bên cạnh, Trần Thiên Tinh lại không hề có ý mở miệng cầu tình, hắn đã làm ra chuyện như vậy, vốn là tội đáng chết vạn lần.
Xử lý Lâm Thịnh Khai xong, ánh mắt Dận Chân nhìn về phía Trần Minh Minh bên dưới, những lời lẽ mạo phạm nàng ta nói với Hoàng hậu, Dận Chân vậy mà nghe thấy hết, há có thể tha cho nàng.
“Ở mảnh đất Tô Châu này, không ai có thể động đến người Trần gia sao.” Dận Chân vô cùng tức giận mà cười, tràn đầy trào phúng nói: “Trần Thiên Tinh ngươi là Thổ hoàng đế, ấy vậy cũng thật uy phong nhỉ.”
“Vi thần tội đáng chết muôn chết, tội đáng muôn chết!” Trần Thiên Tinh quỳ mọp trên đất, đầu đầy mồ hôi liên thanh nói: “Hoàng thượng thứ tội a.”
Trần Thiên Tinh có thể leo lên được cái chức Chế tạo Tô Châu này, lại có khả năng tiếp đón thánh giá, tất nhiên là được Dận Chân nhìn trúng, nhưng Dận Chân hắn lại có một tính khí, đó chính là người hắn đã xem trọng, nếu có thể làm hắn nở mặt, hắn tất nhiên sẽ ‘ngàn hảo vạn hảo’, cho dù có sơ sót gì, hắn hoàn toàn cũng không so đo. Nhưng nếu là kẻ đó làm mất mặt mũi của hắn, vậy thì —
Dận Chân hừ lạnh một tiếng: “Trần Thiên Tinh không biết dạy con, dung túng tộc vợ ngông cuồng, mục vô vương pháp (trong mắt không có vương pháp). Trừ đi mũ miện hoa linh*, chức Chế tạo Tô Châu.” hơi ngừng lại, tầm mắt chuyển đến trên người một người quỳ phía sau: “Tạm thời do Kiều Danh Viễn tiếp nhậm.”
(*hoa linh: lông khổng tước gắn trên mũ của quan lại thời Thanh, để phân biệt cấp bậc)
“Vi thần tạ Hoàng thượng long ân.” Hai tiếng cảm tạ, lại cảm thấy cách biệt một trời một vực. (hai người cùng tạ long ân, một người bị cách chức, một người được ban chức)
Trần Thiên Tinh mặt như tro tàn, trong lòng biết con đường làm quan của mình đã là chấm dứt ngay tại ngày hôm nay.
Kiều Danh Viễn cùng nữ nhi bên cạnh liếc nhìn nhau, hai cha con đều lộ vẻ mặt vui sướng.
Còn về hai người gây ra đại họa cho cha mẹ kia, một Lâm Thịnh Khai lúc này sợ là đã bị đánh đến không còn thở được, về phần một người khác, Trần Minh Minh lúc này cũng đã sớm như con chim non hoảng sợ, kinh hãi đến bay cả hồn vía.
“Còn nữ tử kia dám mạo phạm Hoàng hậu kia, ừm... liền tống đến miếu thanh tu đi!”
Nhanh nhẹn dứt khoát xử lý xong mớ bòng bong trong cửa hàng, Dận Chân không muốn nhìn thêm nữa, xoay người liền đi tìm thê tử.
Lúc này Điềm Nhi đã rửa mặt chải đầu xong, đang nửa nằm trên giường hẹp ôm Nhạc Nhạc cùng An An chơi đùa. Đại nữ nhi Hòa Nhạc năm nay tám tuổi, tiểu nữ nhi Gia An năm nay mới năm tuổi. Hòa Nhạc hiếu động, Gia An hiếu tĩnh, là một đôi tỷ muội tính cách chênh lệch rất lớn. Ba mẹ con đang cùng chơi Cửu liên hoàn, đua xem ai giải được nhanh nhất, Hòa Nhạc ở phương diện này thật sự rất có tài, đã thắng liên tục ba vòng.
“A! A mã ——” Hòa Nhạc tinh mắt, ngẩng đầu đã nhìn thấy Dận Chân đứng đó.
Điềm Nhi cười xuống tháp hơi nhún người, nói: “Thỉnh an Hoàng thượng.”
Dận Chân sắc mặt đem ngòm, không lề lên tiếng.
Điềm Nhi âm thầm kêu một tiếng hỏng bét, lập tức quay người lại bế con gái út còn đang ngồi trên tháp nỗ lực chiến đấu với Cửu liên hoàn trong tay, bế con từ phía sau lưng, giơ hai móng vuốt béo của con lên, lấy lòng nói: “An An, mau thỉnh an a mã con.”
An An ngẩng đầu nhìn Dận Chân, như con mèo con gọi một tiếng, a mã.
Đứa bé này từ nhỏ đã yếu ớt, lớn lên cũng mang dáng vẻ yếu đuối mỏng manh, thoạt nhìn liền khiến người ta có cảm giác lướt mướt. Mặc dù Điềm Nhi đã uốn nắn đủ kiểu, đáng tiếc hiệu quả không lớn. Trước mặt hai đứa con gái, Dận Chân không tiện phát hỏa, nhẹ nhàng ừ một tiếng, xem như cho các nàng đứng dậy.
“Đám Hoằng Thì đã về chưa ạ...” Điềm Nhi dè dặt lái đề tài. Hoa đăng náo nhiệt như thế, nàng không tin mấy tên tiểu tử nghịch ngợm kia sẽ không đi, bất quá Dận Chân đã sớm cấp cho mỗi đứa thư đồng cùng tuổi, bên cạnh cũng có ám vệ coi chừng, về mặt an toàn cũng không lo.
“Ừm.” Dận Chân khẽ hừ một tiếng.
Điềm Nhi nghe vậy lập tức yên tâm.
“Phỉ Thúy, Truy Nguyệt, dẫn hai công chúa đi nghỉ đi.”
“Vâng ạ!”
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng, Điềm Nhi thấy không ổn, thoăn thoắt liền tháo giày, bàn chân nhỏ để trần toan muốn chui lên giường, lại bị nam nhân một phen chụp được bàn chân nhỏ, sợ tới mức kêu thảm một tiếng.
“Kêu cái gì!” Dận Chân rất là bất mãn trừng mắt nhìn.
Điềm Nhi bĩu môi, không dám lên tiếng.
Nom dáng vẻ kinh sợ của nàng, trong lòng Dận Chân không khỏi lại nổi khí, nghiến răng nói: “Nàng hôm nay cũng thật khoái trá nhỉ!”
Điềm Nhi lập tức lộ ra biểu tình ủy khuất, ôm lấy trái tim nhỏ của mình, liên thanh nói: “Hoàng thượng không biết đó thôi. Vậy mà hù thần thiếp sợ chết khiếp a!”
Dận Chân oán hận lườm nàng, nam nhân này lòng tự trọng cực lớn, nội tâm lại cực nhỏ (ý chỉ ghen tuông), nghĩ lại thê tử hôm nay bị nam nhân khác “chọc ghẹo”, liền càng nổi trận lôi đình. Không nói đến Điềm Nhi đáng thương bị nam nhân đè lên giường oán hận giáo huấn như thế nào, chỉ nói đến sáng ngày hôm sau, Phỉ Thúy len lén kể với nàng kết cục của đám người Trần thị, Điềm Nhi nghe xong, lại không hề có lòng thương hại, chỉ bằng vào lời chửi bậy của Lâm Thịnh Khai dám đối với mình, hắn dù có chết một nghìn lần cũng không xem là ít. Về phần kết cục của Trần Minh Minh, thật ra cũng khiến cho Điềm Nhi thở dài vài tiếng, ai bảo nàng ta bị cha mẹ dung túng, dưỡng thành tính nết kiêu căng thành tánh, lại cố sống cố chết nhất định phải ra mặt vì Lâm Thịnh Khai cơ chứ!
“Đó là hắn xứng đáng!” Ngay lúc này, vài đạo thanh âm chẳng phân biệt được trước sau vang lên, liền thấy ba thiếu niên tướng mạo cực kỳ giống nhau, vén rèm cửa đi vào. Hoằng Thì đi đầu nhìn mẫu từ trên xuống dưới hai vòng, rồi mới lên tiếng: “Nhi tử bất hiếu, sáng sớm hôm nay mới biết được chuyện Hoàng ngạch nương bị mạo phạm, ngài không sao chứ?”
“Hảo hài tử, ngạch nương không sao.” Điềm Nhi ngẩng đầu ra hiệu cho anh em chúng đến gần.
Trong ba bào thai, Hoằng Quân tính tình nóng nảy nhất, chỉ thấy hắn sắc mặt giận dữ, căm hận nói: “Đánh chết tên họ Lâm đích thực là tiện nghi cho hắn.”
“Họ Lâm kia bất quá là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà thôi.” Hoằng Lịch bên cạnh lạnh lùng nói: “Trần gia mới là đáng chết nhất.”
“Được rồi!” Điềm Nhi không vui nạt một tiếng, tấm lòng của bọn nhỏ mặc dù tốt, nhưng nàng vẫn phải nói: “Ngạch nương đã không sao, lại nói hết thảy đều đã qua, cứ luôn nhớ kỹ làm gì. Ngạch nương vậy nhưng không hy vọng hài tử của ta đều là người bụng dạ hẹp hòi như vậy.”
Nên trừng phạt cũng đã trừng phạt, Điềm Nhi nghĩ nên dừng ở đây thôi.
“Nương nương...” Ngay lúc này, Phỉ Thúy tiến vào bẩm báo: “Kiều cô nương đến đây.”
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của đám con trai, Điềm Nhi vắn tắt kể lại vài câu, nghe nói Kiều Tư Ngữ từng bảo vệ ngạch nương của bọn hắn, sắc mặt anh em Hoằng Thì không khỏi tốt hơn vài phần.
Điềm Nhi tuyên Kiều Tư Ngữ vào, tiểu cô nương hôm nay mặc một bộ y phục hàng ngày màu xanh nhạt, lặng lẽ quan sát, vừa dịu dàng lại vừa thanh nhã. Điềm Nhi cũng không nói thêm câu gì, chỉ sai người thưởng cho tiểu cô nương vài hộp điểm tâm, rồi phất tay một cái, cho người lui xuống, từ đầu đến cuối vậy mà không hề nhắc đến chuyện tối hôm qua.
Kiều Tư Ngữ có chút nặng nề đi ra ngoài, Hoàng hậu nương nương lạnh nhạt, nhạy cảm như nàng sao không cảm giác được, vốn nàng còn tưởng rằng nương nương sẽ coi trọng nàng một chút.
“Ngạch nương...” Nhìn từ đầu tới đuôi, Hoằng Lịch như có chút đăm chiêu nói: “Ngài không thích nàng ta?”
“Không thể nói rõ có thích hay không.” Điềm Nhi lạnh nhạt nói: “Cô bé này, tâm bất chính.”
Chuyện đêm hoa đăng hôm đó đến đây liền hoàn toàn kết thúc, tâm tình của Điềm Nhi lại khôi phục được hớn hở như mọi ngày, Dận Chân là người không buông xuống triều chính được, trong một ngày một đêm, hai phần ba thời gian, không phải xử lý triều sự, cũng là phải tiếp kiến chúng quan viên bên hai ven bờ sông*, mức độ bận rộn độ so với ở trong cung cũng không khác biệt mấy.
(*ở Giang Nam nhiều sông ngòi, nên mỗi phủ huyện được phân ra dựa vào con sông)
Như thế, Điềm Nhi chỉ có thể tự du ngoạn một mình, bất quá có bọn nhỏ cùng đi, ngược lại tâm tình cũng thư sướng. Cứ như vậy liên tục nửa tháng trôi qua, Dận Chân hạ lệnh, Hoàng giá khởi hành, đi đến Hàng Châu.
Biết Điềm Nhi có bệnh say sóng, mấy thái y đi theo phí hết tâm tư nghĩ ra một đơn thuốc, thành phần chủ yếu bên trong mặc dù nàng không rõ ràng lắm, nhưng thuốc kia có vị bạc hà ngọt ngọt, lại còn nghe mùi rõ ràng, Điềm Nhi dùng vài lần, quả nhiên không còn thấy khó chịu như trước.
Sóng biếc dập dềnh, bát ngát mênh mông. Bàn tay trắng nõn khẽ vén rèm bước ra ngoài, một tiếng than nhẹ bất giác tuôn ra: “Thật đẹp a!”
Dận Chân ngồi sau bàn, khẽ nâng mắt liếc nhìn một cái, âm thầm bật cười, ngay sau đó tâm tư lại tiếp tục vùi trong đống tấu chương. Đứng bồi bên cạnh, Tô Bồi Thịnh lúc này bèn tiến lên cười nói: “Nương nương, đó cũng chưa là gì đâu ạ, nghe nói Tây Hồ ở Hàng Châu mới thật sự là đẹp!”
Từ xưa đến nay không biết đã có bao nhiêu danh gia ca tụng cảnh đẹp Tây Hồ, có biết bao nhiêu ‘tạp văn triện kỷ’ (ấn ký trên thơ) lưu lại tên Tây Hồ, Điềm Nhi đối với lần này tất nhiên là mong đợi không thôi.
Nghĩ đến đây, Điềm Nhi không khỏi nhếch miệng lên, dùng thanh âm nũng nịu, mị nhãn như tơ mà sẳng giọng: “Hoàng thượng, cùng nô tì dạo chơi Tây Hồ được hông.”
Dận Chân rõ ràng là bị thanh âm nịnh nọt này làm cho kích thích cả người nổi đầy da gà, ngẩng đầu trừng mắt liếc người nào đó một cái, ý cảnh cáo phi thường dồi dào.
Điềm Nhi thấy thế, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, lộ ra biểu tình ‘nam nhân này thật không thú vị chút nào’.
Ung Chính ngồi trên thuyền vua, trong sự khẩn trương cùng kích động của tất cả chúng quan viên ở Chiết Giang, rốt cuộc cũng chầm chậm đến được Hàng Châu, Hàng Châu cũng chính là trạm dừng cuối cùng của chuyến đi Nam tuần lần này (tuần sát xuống phía Nam) vì thế so với những lần dừng thuyền trước đó, lần này quan viên bên hai bờ sông tới yết kiến lại đông đảo hơn, chen chúc gần như muốn sập cả bến tàu.
Bình luận truyện