Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 66: Cuộc sống nhàn nhã ở Viên Minh viên (1)



Có thể trải qua mùa hè nóng bức ở Viên Minh viên, quả thật là một loại hưởng thụ.

Ngày thứ hai đến nơi này, Điềm Nhi đột nhiên nảy lên ý tưởng muốn đi du hồ, trong Viên Minh viên có một hồ nhân tạo, gọi là Phúc Hải. Đương nhiên xa xa không có ‘biển’ (hải) khoa trương như vậy, nhưng diện tích mặt hồ cũng không nhỏ, cả một mảnh sóng nước lăn tăn mênh mông, quả thực đứng trên bờ bên này hoàn toàn không nhìn thấy bờ bên kia.

Đối bài*, lấy thuyền. Không bao lâu, mấy chiếc thuyền nhỏ có mui rộng liền chậm rãi hướng về vạch đánh dấu giữa lòng hồ, Điềm Nhi, Dận Chân và bốn đứa trẻ cùng ngồi trên một con thuyền nhỏ, hai bên là đám nô tài giỏi bơi lội canh chừng, hoàn toàn không phải lo về vấn đề an toàn. Dận Chân cũng hưu nhàn, khí trời quá nóng, hắn dứt khoát chỉ tròng vô chiếc áo ngắn, đầu đội nón trúc, trên tay còn cầm thêm cần câu cá, nhìn từ xa trông cứ như thật vậy.

(* đối bài:so thẻ bài dùng làm tín vật, ở đây là lấy thẻ đánh dấu số thuyền)

Tiếc là ‘ngư phu’ này không chuyên nghiệp tẹo nào, ngồi một hồi lâu, cũng không câu được con cá nào.

“Các ngươi như vậy, làm sao có cá đến đây cắn câu.” Dận Chân có chút bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nói với thê tử đang ngồi bên cạnh đang không ngừng quẫy đạp đôi bàn chân nhỏ trong nước.

Điềm Nhi nghe vậy lại cười hì hì: “Người xưa có câu, ‘Nguyện giả thượng câu’*. Gia không câu được cá, chỉ có thể nói do bọn cá không muốn cho chàng câu được thôi, hoàn toàn không có liên quan gì đến thiếp a. Quân nhi, ngạch nương nói có đúng không?”

(*Xuất phát từ câu “Thái công điếu ngư – Nguyện giả thượng câu” (Thái công câu cá – Cá tự cắn câu). Thái công là chỉ Khương Tử Nha, ông có cách câu cá hết sức đặc biệt, dùng lưỡi câu thẳng không móc mồi câu, con cá nào cắn câu là tự muốn mắc câu. Mắc câu không phải vì không biết, mà là cam tâm tình nguyện sa vào.)

Tiểu thí hài (thằng nhóc xấu xa) nghe vậy, tuy không hiểu ngạch nương nói gì, nhưng vẫn ra sức gật gù cái đầu nhỏ, giơ cao hai tay hoan hô nói: “Quá đúng...”

Dận Chân: “...” nhìn thê tử ‘già mồm cãi lý’ cùng con trai chỉ biết chân chó, hắn thở một hơi dài thật sâu, thật sâu...

Ngay lúc này, một tia nước chợt bắn vào trước ngực Điềm Nhi, liền thấy hai tiểu gia hỏa Hoằng Thì cùng Hoằng Lịch kia, trong tay mỗi đứa cầm một cành trúc nhỏ, được ép dẹp lại, đang hi hi ha ha vung vẩy tứ phía.

“Giỏi a!” Điềm Nhi làm bộ tức giận hô một tiếng, tự mình cũng ngắt một “ống trúc to” cao thấp ép tuốt vài cái, đuổi theo nhắm ngay sau mông của đám Hoằng Thì mà quất, hai tiểu tử kia bị dọa, la hét oa oa loạn xạ, chạy rầm rập quanh thuyền.

Cảm giác cả con thuyền nhỏ không ngừng chồng chềnh lắc lư, Dận Chân thầm nghĩ, hôm nay sợ là mình không câu được một con cá nào rồi.

Chơi thuyền trên mặt hồ, hái sen tách ngó sen, suốt một ngày, hai vợ chồng cùng bốn đứa bé tận tình thỏa thích du ngoạn trên hồ Phúc Hải, để lại vô số hoan thanh tiếu ngữ vang vọng bốn phía.

Con người trong lúc khoái hoạt luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, Điềm Nhi cũng vậy, bất tri bất giác ở trong Viên Minh viên, cả nhà họ đã nán lại hơn nửa tháng.

Một ngày nọ, buổi sáng tinh mơ, nàng vừa tỉnh lại đã không thấy Dận Chân đâu, nàng ngáp một cái gọi: “Truy Nguyệt.”

“Phúc tấn đã dậy rồi!” một lát sau, chỉ thấy Truy Nguyệt dẫn hai tiểu nha hoàn bưng chậu nước, khăn mặt tiến vào.

Điềm Nhi ừm một tiếng, hỏi: “Gia đâu rồi?”

“Sáng sớm đã mang theo Đại a ca ra khỏi Viên Minh viên rồi ạ.”

Điềm Nhi nghe xong nhíu mày, nghĩ bụng có lẽ do có chuyện gì đi. Rửa mặt chải đầu xong, nàng sai người kêu bọn nhỏ đến cùng ăn sáng. Ăn xong, bốn mẹ con liền lên kiệu cáng tre, diện tích của Viên Minh viên rộng chừng hơn bốn trăm mẫu, trong đó phong cảnh xinh đẹp lại nhiều không đếm xuể, cho nên đến đây đã hơn nửa tháng mà mẹ con họ cũng vẫn còn dáng vẻ hăng hái bừng bừng. Dạo bộ một hồi lâu, đoàn người đi đến một cây cầu đá bên hông có đề hai chữ “Xuân Hoa”, đám anh em Hoằng Thì bám lên lan can cầu nhìn xuống dưới, miệng nhỏ liên thanh kêu: “Ngạch nương, có cá này...”

Cầm thức ăn cá từ trong tay đám hạ nhân hầu hạ bên cạnh, phân cho bọn nhỏ, nhìn chúng đồng loạt giơ nắm tay nhỏ lên, rất dùng sức ném thức ăn xuống nước, Điềm Nhi khẽ nở nụ cười, mặt mày đều tràn ngập từ ái.

Cứ như vậy, đến khi mấy mẹ con thấy đã dạo chơi đủ, cũng là lúc mặt trời đã lên cao, Điềm Nhi liền dẫn bọn nhỏ về viện. Ai ngờ mới vừa vào đến sân, còn chưa kịp bước xuống cáng tre, Tô Bồi Thịnh đã vui vẻ chạy tới, ý cười đầy mặt thưa nói: “Phúc tấn đại hỉ a, vạn tuế gia thánh giá Sướng Xuân Viên, đặc tuyên ngài dẫn mấy vị tiểu a ca qua đó diện thánh đấy ạ.”

Điềm Nhi vừa nghe vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Sướng Xuân Viên nàng tất nhiên đã nghe qua, đó cũng là một tòa lâm viên hoàng gia, lại tọa lạc không xa Viên Minh viên của nhà mình, chỉ là không ngờ Khang Hy đế thế mà lại thánh giá quang lâm, vả lại còn muốn triệu mẹ con họ qua đó.

“Gia đang ở đâu?” Nàng vội vàng hỏi.

“Đang theo bồi thánh giá ạ!” Tô Bồi Thịnh dùng thanh âm thúc giục nói: “Phúc tấn mau chút đi ạ, chớ để cho vạn tuế gia đợi lâu.”

Điềm Nhi hồi thần, khẽ gật đầu một cái, nhanh chóng phân phó đám người Truy Nguyệt tắm rửa thay quần áo cho mấy tiểu a ca, nàng cũng đi vào phòng ngủ, thay một bộ xiêm y nghiêm trang một chút. Chỉnh trang xong xuôi đâu vào đấy, mấy mẹ con liền lên xe ngựa, thẳng hướng Sướng Xuân viên. Đi được khoảng gần nửa canh giờ, xe ngựa nhoáng lên một cái liền ngừng lại.

Không để ý thưởng thức cảnh đẹp của Sướng Xuân Viên, Điềm Nhi dẫn ba đứa bé theo sau Tô Bồi Thịnh, không bao lâu liền đi đến một tòa sân trong. Đại khái là do đám Ngự lâm quân gần đó mặt đầy sát khí, đao thương san sát, làm cho bọn Hoằng Thì nhác thấy liền sợ hãi, ba tiểu tử không tự chủ nhích lại gần người ngạch nương. Điềm Nhi xoa đầu bọn chúng, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, a mã các con cũng ở bên trong.”

Đang nói thì bên trong đã có một thái giám đi ra báo, Khang Hy đế tuyên các nàng yết kiến, nắm tay các con, Điềm Nhi có chút khẩn trương đi vào.

“Con dâu Nữu Hỗ Lộc thị thỉnh an Hoàng a mã, Hoàng a mã vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Chúng tôn nhi thỉnh an Hoàng tổ phụ.” Ba tên tiểu gia hỏa, lúc này ngược lại không quên lời dặn dò của ngạch nương trước khi tới, một đám quỳ trên mặt đất, trông như những con lật đật, cực dễ thương khấu đầu.

Khang Hy đế thấy vậy liền thích thú bật cười ngay tại chỗ, cất cao giọng nói: “Đứng lên đi, đều là người trong nhà không cần co đầu rụt cổ mất tự nhiên như thế.”

Được cho phép, lúc này Điềm Nhi mới đỡ đám con dậy, nàng giương mắt nhanh chóng quét nhìn xung quanh, liền thấy Khang Hy một thân áo bào minh hoàng thêu rồng đang ngồi ở một bên trên kim tháp, trước tháp đặt một chiếc bàn gỗ, trên bàn bày mười mấy món ăn cùng một bầu rượu, nhìn qua như đang dùng bữa. Điềm Nhi liền nghĩ, hình như mình tới không đúng lúc a!

“Ca ca...” Lúc này Hoằng Lịch bé nhất đột nhiên buông lỏng tay Điềm Nhi ra, thân mình nhỏ bé bẹp bẹp chạy thẳng tới chỗ bên dưới Khang Hy đế.

Liền thấy Dận Chân và con lớn nhất Hoằng Đán đang cùng ngồi ở chỗ kia.

“Từ từ thôi.” Hoằng Đán vội đỡ lấy, yêu thương xoa đầu ấu đệ.

Có Hoằng Lịch mở đầu, hai đứa còn lại cũng theo sát, trông như một đám chim non chập choạng chạy đến bên người ca ca “cầu yêu thương.”

Hoằng Đán nhìn ba đệ đệ, lần lượt xoa đầu bọn chúng, lúc này mới khiến bọn đệ đệ hài lòng cười khanh khách.

Điềm Nhi cúi đầu, một mực nhìn đầu mũi chân mình, nàng tựa hồ cảm nhận được tầm mắt âm trầm của Dận Chân bắn tới trên người. Lẹt quẹt lê từng bước đi tới trước người hắn, Điềm Nhi cúi người: “Thỉnh gia đại an.”

Dận Chân mặt không chút biểu tình, xoay xoay ngọc ban chỉ trên ngón cái, gật đầu nói: “Hoàng a mã quan tâm thương thế trên đầu Hoằng Đán, vả lại cũng đã lâu không gặp đám Thì nhi, biết các nàng vừa vặn cũng đang ở Viên Minh viên, liền triệu tới.”

Nói cách khác, đây chỉ là lão nhân gia ông ta nhất thời tâm huyết dâng trào, Điềm Nhi nghe vậy tâm tư không khỏi thả lỏng, vẻ mặt cũng hòa hoãn đôi phần.

“Ha ha ha ha...” Ngay lúc này Khang Hy đế đột nhiên cười vang nói: “Dận Chân, mấy đứa con của ngươi vậy mà cũng thật thú vị, Hoằng Đán dẫn mấy đệ đệ đến chỗ trẫm.”

Hoằng Đán nghe thấy thế, rất nhu thuận dẫn bọn đệ đệ đi tới bên người Khang Hy đế.

Đám anh em Hoằng Thì năm nay mới hơn hai tuổi, lại còn bụ bẫm tròn trịa, lúc chạy lẹp bẹp lẹp bẹp trông rất đáng yêu, đặc biệt ba đứa này lại trông giống nhau như đúc, vụt một cái liền đứng trước mắt, càng nhìn càng thấy thú vị. Khang Hy đế trái ôm một đứa, phải bế một đứa, cười nói với Hoằng Lịch bé nhất: “Con có thích ca ca không?”

Hoằng Lịch nghe xong vô cùng khẳng định gật gật đầu, vươn đầu ngón tay thịt thịt lần lượt đếm: “Lịch ca thích Đại ca, thích Nhị ca, thích Tam ca... Còn có, thích ngạch nương nhất nhất!” một nụ cười cực kỳ lấy lòng bắn đến trước người Điềm Nhi, Hoằng Lịch cười híp mắt, bổ sung: “Ừm, cũng thích a mã nữa ạ.”

Khang Hy đế nghe xong không khỏi càng cười vang, Lý Đức Toàn đứng hầu bên dưới thấy thế, cũng góp vui theo nói: “Mấy vị tiểu a ca thật sự là thông minh lanh lợi. Hoàng thượng ngài không ngại cũng cho mấy tiểu a ca dùng chung bữa chứ ạ?”

Khang Hy đế cười nói: “Ngươi xem, cũng may là ngươi nhắc nhở, trẫm thiếu chút nữa đã quên, các con đã ăn cơm chưa?”

Hoằng Thì, tên nhóc phá bĩnh kia lập tức chu mỏ nói: “Con đói sắp chết rồi!”

“Ai u u, không thể bỏ đói tiểu tôn tôn của trẫm được, Lý Đức Toàn nhanh đi cầm mấy bộ chén đũa lại đây, trẫm muốn dùng bữa với bọn nhỏ.”

“Dạ!”

Bên kia, Khang Hy vẻ mặt vui vẻ cùng mấy đứa cháu dùng bữa, bên này hai vợ chồng Dận Chân cùng Điềm Nhi cũng ngồi xuống.

Cảm giác được thê tử thỉnh thoảng dáo dác ngó lên phía trên, biết nàng lo lắng cho con, hắn không khỏi vỗ nhẹ cánh tay nàng, tỏ ý không sao. Đè nén tâm tư, Điềm Nhi cũng cầm đũa lên ăn một chút.

Không bao lâu sau, Khang Hy ăn xong, ông đưa mắt nhìn Hoằng Đán bên cạnh, ánh mắt quét một vòng trên đỉnh đầu thằng bé. Tuy vết thương trên đầu của Hoằng Đán đã lành, nhưng để tiện bôi thuốc nên phần tóc cạo sạch lại chưa mọc ra, cho nên rất dễ dàng nhìn thấy một vết sẹo trải dài.

“Đầu còn đau không?” Khang Hy đế đột nhiên mở miệng hỏi.

Hoằng Đán ngẩng đầu lên từ trong chiếc chén nhỏ, thấy Khang Hy đế đang nhìn mình hỏi, không khỏi tròn xoe mắt.

Khang Hy đế liền vươn tay sờ sờ cái đầu nhỏ của thằng bé, lặp lại: “Đầu con còn đau không?”

Hoằng Đán hơi lắc đầu: “Hoàng tổ phụ ngài không cần lo lắng, đầu của con đã sớm hết đau, đã rất tốt rồi ạ!”

“Vậy con có giận Hoằng Yến làm con bị thương không?” Sau một lúc lâu, Khang Hy đế đột nhiên hỏi.

Trái tim Điềm Nhi không khỏi đánh thịch một cái, hồi hộp nhìn lên ghế trên.

“Không giận ạ!” Hoằng Đán đáng yêu toét miệng cười: “Hoằng Yến ca ca không phải cố ý, lại nói sau đó ca ấy cũng đã đến xin lỗi rồi. Ngạch nương nói, nam tử hán phải có tấm lòng rộng rãi, không thể giống như nữ tử so đo thiệt hơn từng chút.”

“Đúng vậy a, đúng a!!” Hoằng Thì bên cạnh nghe vậy, không biết nhớ tới cái gì, lại bô bô nói: “Ca ca vậy mà rất rộng lượng đó ạ, lần trước Quân ca lôi vở tập viết chữ của ca ca ra xé chơi, ca ca cũng không tức giận a.”

“Ngươi vu cáo!” Quân ca vừa nghe vậy lập tức phản đối: “Xé sách của ca ca là ngươi đó có biết không ...”

“Không phải ta.” ヽ(`Д´)ノ

“Chính là ngươi.” ヽ(`Д´)ノ

“Hầyzz! Lại bắt đầu ầm ỹ rồi!” Hoằng Lịch bé nhất trong bàn, đột nhiên như lão già thở dài thườn thượt nói: “Thật là phiền nga!”

Khang Hy đế, bật cười lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện