Bạn Học, Cậu Còn Nhớ Rõ Tớ Không?
Chương 1
Bầu trời tràn ngập ánh vàng, phản chiếu lên toàn bộ vườn trường một màu vàng rực, La Bình lôi kéo Tạ Tư Dĩnh ra khỏi thư viện, chỉ lên trời: “Cậu xem, mình đã nói đi ra ngoài sẽ có bất ngờ mà. Chúng ta đều đã “ngâm mình” trong thư viện nhiều ngày như vậy, vẫn chưa có ý tưởng gì cho đề tài luận văn. Điều này chứng tỏ, chúng ta nên thư giãn một chút, nói không chừng ý tưởng liền tới.”
Tạ Tư Dĩnh nhìn bầu trời tráng lệ, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, vài giây sau mới mở to mắt ra. Cô nàng nhìn La Bình cười cười, trêu chọc: “Cậu chỉ có ngụy biện là giỏi. Nhưng lần này thì mình đồng ý. Giờ chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó thì đi tản bộ ở sân thể dục. Hôm nay chúng ta tạm gác việc chọn đề tài qua một bên đi.”
La Bình lúc này mới nở nụ cười, kéo tay Tạ Tư Dĩnh đi về phía nhà ăn. Kỳ thực, hai người mấy ngày nay đều ở thư viện tìm đọc rất nhiều tài liệu. Cũng lựa được vài cái, nhưng mấy cái được chọn đều bị giảng viên bác bỏ. Vì để chọn được đề tài nhà nhà đều vui, cả hai trong khoảng thời gian này đều ngồi lì ở thư viện từ bảy giờ sáng đến mười một rưỡi tối. Buổi tối, sau khi quay về ký túc xá còn thức đêm sửa sang lại tài liệu tìm được hôm nay. Mấy ngày nay, hai người đều trong trạng thái học tập trung cao độ, đúng là sắp chịu không nỗi đến nơi.
Cả hai nhanh chóng giải quyết xong cơm chiều, thong thả tản bộ trên sân thể dục. Vừa ngắm nhìn hoàng hôn phía chân trời, vừa tán gẫu câu được câu mất về những chuyện bát quái trong trường dạo gần đây. Tuy rằng, hầu hết thời gian đều là La Bình nói, nhưng cô nàng không quan tâm, cô ấy vốn là người có tính cách cởi mở, rộng rãi. Ngay cả khi, Tạ Tư Dĩnh không tham gia vào cuộc nói chuyện, nhưng chỉ cần Tạ Tư Dĩnh ngẫu nhiên phản ứng đáp lại cũng đã đủ khiến cô vui vẻ.
La Bình và Tạ Tư Dĩnh là bạn cùng phòng từ năm nhất đại học. Vì hai người bạn cùng phòng còn lại là người địa phương. Hơn nữa, hai người đều có bạn trai, nên thường ngày rất ít khi ở lại trong ký túc xá. Cho nên, mối quan hệ giữa bọn họ và hai người bạn khác cùng phòng đều ở mức bạn bè thông thường. Tuy rằng, nhìn bên ngoài hai người trông có vẻ lạnh nhạt. Nhưng ở chung với nhau thời gian dài, đều bồi dưỡng ra được sự ăn ý lẫn nhau, rất nhiều thời điểm suy nghĩ trong lòng của đối phương đều có thể đoán được đến tám mươi chín mươi phần trăm.
Hai người chậm rãi đi hai vòng sân thể dục, rồi mới ngồi xuống thảm cỏ ở sân bóng để nghỉ ngơi. La Bình ríu ra ríu rít nói không ngừng một hồi lại thấy Tạ Tư Dĩnh đối với mấy chuyện này không hứng thú gì, liền đổi đề tài, hỏi Tạ Tư Dĩnh: “Cậu có biết học kỳ này, trường chúng ta cùng với đại học K có chương trình trao đổi sinh viên hay không?
“Biết.” Tạ Tư Dĩnh nhìn bầu trời, lơ đễnh trả lời.
“Vậy cậu đối với việc này có hứng thú không? Sẽ đăng ký chứ?”
“Không có, mình không định đăng ký”
“Vậy cậu cũng không định kiếm bạn trai sao? Mỗi ngày cắm chốt ở thư viện, cẩn thận không gả đi được đấy.” La Bình nắm được cơ hội, liền đùa cợt một phen.
Lần này Tạ Tư Dĩnh không có lại đáp lời cô, chỉ lắc đầu, rồi tiếp tục ngẩn người nhìn bầu trời. Hiểu biết Tạ Tư Dĩnh, La Bình cũng sớm dự đoán được câu trả lời của cô nàng. Ở trong mắt La Bình, Tạ Tư Dĩnh là một người vừa lý trí vừa lạnh lùng. Ít nhất trong ba năm làm bạn với nhau, Tạ Tự Dĩnh đều chưa từng thể hiện mình yêu thích cái gì, dù là đồ vật hay người. Đối với bất kỳ người nào hay chuyện gì đều cũng có thể giữ vững sự bình tĩnh, nói cách khác chính là loại người thờ ơ với mọi thứ.
Không biết là do bị hoàn cảnh ảnh hưởng hay là do có chuyện gì khác, cuối cùng La Bình vẫn hỏi thắc mắc bấy lâu trong lòng mình, “Vậy cậu có thích người nào chưa? Cậu thích kiểu người như thế nào?”
Tạ Tư Dĩnh như cũ vẫn ngẩn người nhìn bầu trời, cũng không trả lời La Bình. La Bình kỳ thật cũng không trông chờ cô nàng sẽ trả lời, hai người không nói gì, yên lặng ngắm hoàng hôn. Buổi tối, sau khi làm xong tốt mọi việc, cả hai nhàn nhã nằm trên giường, tận hưởng khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm có này.
Tạ Tư Dĩnh nằm trên giường, ánh mắt xa xăm nhìn nóc giường. Qua một lúc lâu, cô nàng mới chậm rãi rút mặt dây chuyền đang đeo trên cổ ra. Đây thật ra cũng không tính là mặt dây chuyền, chỉ là một khối gỗ, bên trên khắc một ít hoa văn hình tròn, khối gỗ dài đại khái khoảng năm milimet, trông không đáng tiền. Nhưng dù là một khối gỗ không đáng tiền nhưng lại bị sờ đến nhẵn bóng, có thể thấy được có người thường xuyên vuốt ve nó.
Tạ Tư Dĩnh nắm chặt khối gỗ, từ từ nhắm mắt lại. Trong đầu nhớ lại câu hỏi kia của La Bình “Vậy cậu có thích người nào chưa? Cậu thích kiểu người như thế nào?”
“Không có gu cụ thể. Còn việc thích ai sao? Cậu ấy cũng tính chứ? Chắc là có nhỉ.” Theo câu trả lời, ký ức Tạ Tư Dĩnh dần bị lôi kéo trở lại vào mùa hè năm ấy.
Tạ Tư Dĩnh nhìn bầu trời tráng lệ, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, vài giây sau mới mở to mắt ra. Cô nàng nhìn La Bình cười cười, trêu chọc: “Cậu chỉ có ngụy biện là giỏi. Nhưng lần này thì mình đồng ý. Giờ chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó thì đi tản bộ ở sân thể dục. Hôm nay chúng ta tạm gác việc chọn đề tài qua một bên đi.”
La Bình lúc này mới nở nụ cười, kéo tay Tạ Tư Dĩnh đi về phía nhà ăn. Kỳ thực, hai người mấy ngày nay đều ở thư viện tìm đọc rất nhiều tài liệu. Cũng lựa được vài cái, nhưng mấy cái được chọn đều bị giảng viên bác bỏ. Vì để chọn được đề tài nhà nhà đều vui, cả hai trong khoảng thời gian này đều ngồi lì ở thư viện từ bảy giờ sáng đến mười một rưỡi tối. Buổi tối, sau khi quay về ký túc xá còn thức đêm sửa sang lại tài liệu tìm được hôm nay. Mấy ngày nay, hai người đều trong trạng thái học tập trung cao độ, đúng là sắp chịu không nỗi đến nơi.
Cả hai nhanh chóng giải quyết xong cơm chiều, thong thả tản bộ trên sân thể dục. Vừa ngắm nhìn hoàng hôn phía chân trời, vừa tán gẫu câu được câu mất về những chuyện bát quái trong trường dạo gần đây. Tuy rằng, hầu hết thời gian đều là La Bình nói, nhưng cô nàng không quan tâm, cô ấy vốn là người có tính cách cởi mở, rộng rãi. Ngay cả khi, Tạ Tư Dĩnh không tham gia vào cuộc nói chuyện, nhưng chỉ cần Tạ Tư Dĩnh ngẫu nhiên phản ứng đáp lại cũng đã đủ khiến cô vui vẻ.
La Bình và Tạ Tư Dĩnh là bạn cùng phòng từ năm nhất đại học. Vì hai người bạn cùng phòng còn lại là người địa phương. Hơn nữa, hai người đều có bạn trai, nên thường ngày rất ít khi ở lại trong ký túc xá. Cho nên, mối quan hệ giữa bọn họ và hai người bạn khác cùng phòng đều ở mức bạn bè thông thường. Tuy rằng, nhìn bên ngoài hai người trông có vẻ lạnh nhạt. Nhưng ở chung với nhau thời gian dài, đều bồi dưỡng ra được sự ăn ý lẫn nhau, rất nhiều thời điểm suy nghĩ trong lòng của đối phương đều có thể đoán được đến tám mươi chín mươi phần trăm.
Hai người chậm rãi đi hai vòng sân thể dục, rồi mới ngồi xuống thảm cỏ ở sân bóng để nghỉ ngơi. La Bình ríu ra ríu rít nói không ngừng một hồi lại thấy Tạ Tư Dĩnh đối với mấy chuyện này không hứng thú gì, liền đổi đề tài, hỏi Tạ Tư Dĩnh: “Cậu có biết học kỳ này, trường chúng ta cùng với đại học K có chương trình trao đổi sinh viên hay không?
“Biết.” Tạ Tư Dĩnh nhìn bầu trời, lơ đễnh trả lời.
“Vậy cậu đối với việc này có hứng thú không? Sẽ đăng ký chứ?”
“Không có, mình không định đăng ký”
“Vậy cậu cũng không định kiếm bạn trai sao? Mỗi ngày cắm chốt ở thư viện, cẩn thận không gả đi được đấy.” La Bình nắm được cơ hội, liền đùa cợt một phen.
Lần này Tạ Tư Dĩnh không có lại đáp lời cô, chỉ lắc đầu, rồi tiếp tục ngẩn người nhìn bầu trời. Hiểu biết Tạ Tư Dĩnh, La Bình cũng sớm dự đoán được câu trả lời của cô nàng. Ở trong mắt La Bình, Tạ Tư Dĩnh là một người vừa lý trí vừa lạnh lùng. Ít nhất trong ba năm làm bạn với nhau, Tạ Tự Dĩnh đều chưa từng thể hiện mình yêu thích cái gì, dù là đồ vật hay người. Đối với bất kỳ người nào hay chuyện gì đều cũng có thể giữ vững sự bình tĩnh, nói cách khác chính là loại người thờ ơ với mọi thứ.
Không biết là do bị hoàn cảnh ảnh hưởng hay là do có chuyện gì khác, cuối cùng La Bình vẫn hỏi thắc mắc bấy lâu trong lòng mình, “Vậy cậu có thích người nào chưa? Cậu thích kiểu người như thế nào?”
Tạ Tư Dĩnh như cũ vẫn ngẩn người nhìn bầu trời, cũng không trả lời La Bình. La Bình kỳ thật cũng không trông chờ cô nàng sẽ trả lời, hai người không nói gì, yên lặng ngắm hoàng hôn. Buổi tối, sau khi làm xong tốt mọi việc, cả hai nhàn nhã nằm trên giường, tận hưởng khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm có này.
Tạ Tư Dĩnh nằm trên giường, ánh mắt xa xăm nhìn nóc giường. Qua một lúc lâu, cô nàng mới chậm rãi rút mặt dây chuyền đang đeo trên cổ ra. Đây thật ra cũng không tính là mặt dây chuyền, chỉ là một khối gỗ, bên trên khắc một ít hoa văn hình tròn, khối gỗ dài đại khái khoảng năm milimet, trông không đáng tiền. Nhưng dù là một khối gỗ không đáng tiền nhưng lại bị sờ đến nhẵn bóng, có thể thấy được có người thường xuyên vuốt ve nó.
Tạ Tư Dĩnh nắm chặt khối gỗ, từ từ nhắm mắt lại. Trong đầu nhớ lại câu hỏi kia của La Bình “Vậy cậu có thích người nào chưa? Cậu thích kiểu người như thế nào?”
“Không có gu cụ thể. Còn việc thích ai sao? Cậu ấy cũng tính chứ? Chắc là có nhỉ.” Theo câu trả lời, ký ức Tạ Tư Dĩnh dần bị lôi kéo trở lại vào mùa hè năm ấy.
Bình luận truyện