Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 121: Tháp Phong Thần



Sao ngươi lại đến được địa ngục Vô Gian? Ta nhớ nơi này không có cửa vào mà.” Tề Hoan dính chặt vào người Mặc Dạ, ôm cổ hắn, tựa toàn bộ sức nặng lên người hắn.
“Tìm người… Nàng béo lên không ít.” Nói hai câu, Mặc Dạ cúi đầu cẩn thận đánh giá Tề Hoan, sau đó đưa ra kết luận.
“Nào có?” Tề Hoan liếc nhìn bụng dưới bằng phẳng của mình, chẳng lẽ mình béo lên thật? Nhưng…nàng đã thành tiên rồi cơ mà, chẳng nhẽ tiên cũng béo lên sao? Ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Mặc Dạ, “Đâu có…”
“Ở đây, xúc cảm tốt hơn.” Nhéo nhéo vị trí ngực mềm của Tề Hoan, Mặc Dạ cười vô cùng tà ác.
“Ngươi đi chết đi.” Tiếng hét chói tai của Tề Hoan vang vọng trong Địa ngục Vô Gian.
Vất vả lắm mới trấn an được cơn điên của Tề Hoan thì xiêm y của Mặc Dạ đã tơi bời rồi, quả nhiên không thể tùy tiện kích thích nữ nhân này được, bằng không hậu quả thật sự còn khủng bố hơn địa lôi. Trên cổ, trên tay vẫn còn dấu răng của Tề Hoan, xuyên qua tấm áo rách tả tơi còn nhìn thấy mấy vết cào trên ngực.
“Ô? Ngươi chảy máu?” Thò tay chùi chùi bả vai bị mình cắn, Tề Hoan kinh ngạc nhìn chất lỏng màu đỏ trên ngón tay, là máu sao? Quỷ mà cũng có máu sao?
Nghĩ đến đây, Tề Hoan càng thêm nghi ngờ, hình như tim Mặc Dạ vẫn còn đập, ngay cả thân nhiệt cũng có, chẳng lẽ hắn lại biến thành người rồi?
“Quỷ tiên và tiên nhân không khác nhau mấy, chẳng qua là từ quỷ tu tu thành thôi.” Bởi vì hắn là quỷ tiên chuyển từ ma tu cho nên thân thể nhất thời khó thích ứng, hiện giờ đã khôi phục tương đối. Trên cơ bản không khác gì tiên nhân bình thường. Mặc Dạ vỗ vỗ tay, mớ vải bị Tề Hoan gặm cắn lại biến thành một bộ nho bào màu trắng.
Hắn luôn mặc áo bào trắng, đeo thắt lưng thêu hoa văn màu xanh. Tề Hoan không hiểu, vì sao Mặc Dạ lại đặc biệt thích quần áo màu nhạt, theo lý thuyết, ma vương gì gì đó không phải luôn mặc màu đen sao, tốt nhất phải che mặt nữa, bảo trì vẻ thần bí.
“Sao ngươi không mặc màu đen?” Nhân cơ hội sờ sờ lồng ngực rắn chắc của Mặc Dạ, ăn đậu hũ. Hà cớ gì luôn là mình bị chiếm tiện nghi chứ, nàng đương nhiên không thể chịu thiệt, nhất định phải sờ lại, song không biết rằng đây chính là ngọn nguồn của tội lỗi.
“Nàng thích màu đen sao?” Mặc Dạ nhướng mày.
“…Không thích.” Bụng dạ đen tối là đủ rồi, không cần phải mặc đồ đen để chứng minh đâu. Nhưng cũng không nên ăn mặc trong sáng thuần khiết như vậy a. Nếu trên mặt hắn không phải là nụ cười tà tứ, không mang mặt nạ, thì nam nhân này đúng là thư sinh văn nhã bước ra từ tranh cổ, nếu có thêm quạt nữa thì càng chuẩn hơn.
Quá giả tạo rồi, những ai chưa từng tiếp xúc với hắn chắc chắn không biết, nam nhân này mà trở mặt thì quả là hổ ăn thịt người.
“Mẫu thân ta thích mặc quần áo trắng nhất, ta cũng có thể vì nàng đổi lại…” Mặc Dạ cười như không cười nhìn Tề Hoan, mở miệng nói đùa.
Tề Hoan nghiêng đầu nhếch miệng, “Ta thích y phục màu đỏ kết hợp với mũ xanh, có thể thử không?” Xanh đỏ lòe loẹt, thật phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của cổ nhân nha!
… Nhất thời, Mặc Dạ vã mồ hôi như tắm, vừa rồi hắn chưa nói gì hết.
“Ngươi nói tới đây tìm người, trong Địa ngục Vô Gian có người à?” Sau khi Mặc Dạ buông ra, Tề Hoan đứng bất động, để hắn tùy ý chỉnh sửa lại trang phục ình,
“Ừ, nghe nói là có, nhưng vẫn chưa tìm được.” Vén gọn tà áo của Tề Hoan lại, Mặc Dạ xoa nhẹ đầu tóc ngắn của nàng.
“Ngươi tìm ai thế?”
“Phụ thân của tiểu hồ ly.”
“… Một Cửu Vĩ Thiên Hồ khác?”
“Nghe nói không phải.” Câu trả lời của Mặc Dạ khiến Tề Hoan vô cùng kinh ngạc, Cửu cô nương cùng một người thần bí sinh ra tiểu hồ ly sao, trời ạ, thật làm người ta hoảng sợ nha.
Tề Hoan từ hiện đại đến nên rất khó tưởng tượng, hai loại sinh vật khác nhau mà cũng có thể sinh con? Chẳng lẽ không xuất hiện biến dị gì sao? Nghĩ tới đây, Tề Hoan lại nghĩ đến tiểu hồ ly và Tiểu Ngân, nếu như, chỉ là nếu như thôi, hai người bọn họ sinh con…chắc là… hồ ly chín đầu có đuôi rắn…
Rùng mình một cái. Loại chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, không nên nghĩ lung tung thì tốt hơn.
“Ngươi tìm cha nó làm gì?” Dù sao Mặc Dạ tuyệt đối không phải kẻ nhàn rỗi tới mức chạy đến Địa ngục Vô Gian để tìm hiểu xem phụ thân tiểu hồ ly là giống gì, nếu đổi là Tề Hoan thì chắc là có thể.
“Chuyện này có vài phần liên quan đến nàng, dù sao nàng cũng đã tới, chúng ta đi tìm ông ta.” Mặc Dạ không trả lời Tề Hoan, cười tỉm tỉm lảng sang chuyện khác.
“Được rồi.” Biết rõ hắn không muốn trả lời thì nhất định sẽ không nói, Tề Hoan cũng không truy hỏi, dù sao hắn cũng không hại nàng.
Có Mặc Dạ bên cạnh, Địa ngục Vô Gian vốn lạnh lẽo, cô quạnh, tịch mịch bây giờ không còn đáng sợ nữa, cho dù không nói gì nhưng tay nắm tay, mười ngón đan xen khiến tâm tình Tề Hoan dần dần bình tĩnh trở lại.
Những hung thú từ thời thượng cổ bị nhốt ở Địa ngục Vô Gian cảm nhận được khí tức trên người Mặc Dạ thì chạy thật xa, hai người bọn họ yên ổn đi lại.
“Vì sao không dùng độn thuật, đi như thế này chậm quá.” Đi được chốc lát, Tề Hoan bắt đầu phàn nàn, từ sau khi học xong độn thuật, về cơ bản đã không phải đi bộ nữa, đặc biệt sau khi lực lôi điện có phạm vi công kích lớn hơn, bình thường chạy đi đều chỉ thấy một tia chớp lóe lên, rồi xuất hiện một bóng người. Vào buổi tối, còn đáng sợ hơn gặp quỷ.
“Ở không gian này dùng độn thuật rất dễ bị mất phương hướng.” Địa ngục Vô Gian đáng sợ không phải vì nó không có lối ra, mà là dù có đi thế nào cũng sẽ trở về vị trí ban đầu, đây chính là vấn đề của không gian.
Bởi vì thân phận Mặc Dạ đặc thù, nên không gian này không ảnh hưởng đến hắn, nhưng Tề Hoan thì khác, nếu tách nhau ra, chỉ sợ lát nữa sẽ không tìm được nàng.
“Chân đau.” Đi thêm hai canh giờ, Tề Hoan chơi xấu không chịu đi tiếp.
Trái phải đều màu đỏ như máu, mênh mông rộng lớn, bầu trời thì tối tăm, mờ mịt.
Nhìn xa xa, có bóng đen như ẩn như hiện, Mặc Dạ liếc Tề Hoan, “Hóa ra nàng muốn ta bế nàng, nói thẳng là được rồi.” Xoay người bế Tề Hoan lên, tiếp tục đi về phía trước.
Một tay quàng lên vai hắn, đầu tựa vào vai Mặc Dạ, tay kia chọc chọc ngực hắn, bất mãn chỉ trích: “Ngươi phải nói, ‘đây là vinh dự của ta’”.
“Phải.” Mặc Dạ bất đắc dĩ cười cười.
Hắn bước đi không nhanh nhưng lại khiến người ta có cảm giác hắn đã đi được rất xa. Có người bước hộ quả nhiên vô cùng hạnh phúc, Tề Hoan không hề để ý tới việc Mặc Dạ bế người 50kg như nàng đi đường là một gánh nặng rất lớn. Người muốn bế nàng không biết nhiều thế nào đâu. Đây là vinh hạnh to lớn cỡ nào chứ. Hừ, nếu là người khác, nàng không cho bế đâu, Tề Hoan tự an ủi, lại vừa lo lắng, cánh tay Mặc Dạ sẽ không mỏi lắm chứ…
Dựa vào vai Mặc Dạ, cọ cọ, Tề Hoan điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trong ngực hắn. Thấy khuôn mặt đang ngủ vui vẻ của Tề Hoan, trên mặt Mặc Dạ không tự chủ hiện lên một nụ cười dịu dàng.
Ngẩng đầu nhìn ngọn tháp đen cao sừng sững càng ngày càng gần, Mặc Dạ bước nhanh hơn. Nhưng tòa tháp đen này dường như biết đi, bất kệ Mặc Dạ đi nhanh thế nào, nó vẫn bảo trì khoảng cách không đổi với Mặc Dạ.
Nhận ra tình hình, Mặc Dạ cau mày ngừng lại.
Ngươi là ai? Từ trong tháp đen đột nhiên bốc lên đám sương mù màu đỏ, sau đó từ từ ngưng tụ thành ba chữ lớn, lơ lửng giữa không trung.
Tìm được người rồi. Trên thân thể Mặc Dạ cũng tỏa ra sương trắng, hai loại sương mù ở trong không trung tranh chấp, sương đỏ muốn tới gần Mặc Dạ song lại bị sương trắng trên người Mặc Dạ ngăn lại, thậm chí có một phần sương đỏ bị sương trắng đồng hóa.
Tiên nhân? Chứng kiến năng lực của Mặc Dạ, sương đỏ không cuồng loạn tán ra nữa, giống như trở thành một đứa bé ngoan ngoãn dịu dàng.
Quỷ Tiên. Sau khi nhìn thấy hai chữ lớn trên không trung do sương trắng tạo ra, màn sương đỏ kia uốn lượn như nước sôi, ngay cả tòa tháp cũng bắt đầu run rẩy.
Lát sau, một giọng nói tang thương từ trong tháp truyền ra, “Ngươi là Quỷ Tiên?” Giọng nói trầm thấp khàn khàn, như đã trải qua tất cả tang thương chết chóc, chỉ nghe thôi đã khiến lòng người sôi sục dần dần tĩnh lặng.
Tề Hoan đang ngủ bị giọng nói làm bừng tỉnh, hoảng hốt tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói. Mặc Dạ thấy nàng đã tỉnh liền đặt nàng xuống đất, sau đó ôm nàng vào lòng, áp đầu nàng vào ngực mình, một tay bịt tai nàng lại.
Tề Hoan ngửa đầu nhìn Mặc Dạ, lại nhìn tòa tháp đen không biết xuất hiện từ lúc nào ở phía trước, đương nhiên cũng không bỏ qua hai đám sương mù trên không trung kia.
“Đúng vậy.” giọng Mặc Dạ không lớn, không biết người nọ có nghe thấy hay không.
Nửa ngày sau, tòa tháp đen trôi nổi bất định cuối cùng cũng ngừng lại, như một thiên thần đứng sừng sững trên vùng đất đỏ máu. “Vào đi.” Một tiếng vừa dứt, đám sương đỏ cũng bị thu về.
Lần này, khi Mặc Dạ kéo Tề Hoan đi vào, nó không di chuyển nữa mà đứng yên tại đó. Đến gần tháp đen, Tề Hoan mới phát hiện, trên thân tháp có khắc vô số bùa chú, có đến cả nghìn cái phù chú ghi chú văn vô cùng phiền phức. Nàng đã từng nghe Thiên Lôi nói, chú văn càng phức tạp thì uy lực càng khủng bố. Tòa tháp này có khoảng mười tầng, bên ngoài chằng chịt chú văn, trên thân tháp còn quấn đầy xiềng xích không biết làm từ chất liệu gì, chỗ thấp nhất chỉ có một cái cửa rất nhỏ, không có cổng lớn, từ bên ngoài nhìn vào thì tối đen như mực.
“Tháp này…”
“Tháp Phong Thần.” Trong tiên giới, chỉ có một thần khí duy nhất là tháp Phong Thần, chẳng qua, tòa tháp này đã biến mất trăm vạn năm, trong tiên giới, rất ít người biết được tung tích của nó.
“Người bên trong là phụ thân của tiểu hồ ly à?” Tề Hoan chọc Mặc Dạ, khẽ hỏi.
“Ừ, sao vậy?”
“Ngươi nói xem, nếu ta bảo hắn biến về bản thể, hắn có đồng ý không?” Tề Hoan vẫn chưa quên chuyện này, muốn nhìn xem rốt cuộc cha của tiểu hồ ly là giống gì.
“…” Đầu óc Tề Hoan quả nhiên ngoài sức tưởng tượng của người bình thường, giờ này rồi mà nàng vẫn suy nghĩ vấn đề đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện