Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 135: Thanh Vân bị diệt?



Lão đầu tiên phong đạo cốt (phong thái tiên nhân) kia trước tiên nhìn xung quanh một chút. Sau khi phát hiện không ai chú ý đến mình, hắn mới cất bước đi về phía cô bé. Lão đầu vừa đi tới, cô bé kia khẽ ngẩng đầu lên, dường như nghe được tiếng bước chân của lão.
“Tiểu hữu tên Kiều Xảo sao?” Lão đầu vuốt râu ra vẻ từ bi hiền lành, đáng tiếc, trên mắt cô bé kia bịt một miếng vải đen, căn bản không hề nhìn thấy vẻ mặt của lão.
“Ngài, làm sao ngài biết? Ngài quen phụ thân ta sao?” Giọng cô bé rất nhỏ, nhưng mơ hồ lại mang theo vẻ chờ mong.
“Ừ, tất nhiên, phụ thân ngươi nói ngươi rất có tiên căn, muốn ta giúp ngươi tu tiên, ngươi có bằng lòng không?” Lão đầu nhìn Kiều Xảo, trong mắt hiện lên vẻ tham lam.
“Tất nhiên, tất nhiên nguyện ý, đa tạ tiên trưởng, đa tạ tiên trưởng thành toàn.” Tiểu nha đầu kia thoạt nhìn chưa trải sự đời, chỉ mấy câu nói đã tin lời lão đạo, hơn nữa kích động đến nước mắt lưng tròng.
Điều duy nhất khiến Tề Hoan kinh ngạc là, từ miếng vải đen của cô bé chảy ra dòng nước mắt đỏ như máu, rơi xuống đất đọng lại thành những viên châu nhỏ. Mới nghe qua nàng tiên cá khóc, nước mắt sẽ biến thành hạt châu, nhưng chưa từng thấy có ai khác có khả năng này.
“Đây là cái gì?”
“Yêu lệ, có cùng công hiệu như yêu chủng, nhưng quý hơn, hiệu quả lại càng tốt hơn.”
Sau khi nhìn thấy nước mắt nàng chảy ra, vẻ mặt lão đạo kích động, thậm chí thất thố liều mạng tìm kiếm những hạt châu kia, nhưng rất kỳ quái, những hạt châu đó vừa đụng phải tay hắn liền biến thành một luồng khói xanh rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Phát hiện tay mình không cầm được yêu lệ, trên mặt lão đạo lúc xanh lúc trắng, thần sắc dữ tợn khiến Tề Hoan cau mày. Đây chính là tiên nhân nhất trọng thiên sao? Tâm tình kém như vậy. Lão đạo kia mấy lần muốn bổ một chưởng vào đầu cô bé, nhưng không biết hắn nhớ ra điều gì, lại mạnh mẽ nhịn xuống.
“Chúng ta đi thôi.” Lão đạo vẻ mặt chán ghét vươn tay kéo cô bé, một thanh trường kiếm màu xanh lục hiện lên dưới chân hắn, không thèm để ý xem thân thể gầy yếu của Kiều Xảo có thể tiếp nhận nổi phi hành cấp tốc như vậy hay không, trong chớp mắt liền phi kiếm biến mất.
Khi lão đạo vừa đi, đã thi triển mê hồn thuật, làm ọi người quên hết những chuyện vừa xảy ra, cho nên những người vừa đi ngang qua cũng không ai chú ý tới, ở cửa sau Liễu gia đã thiếu mất một tiểu nữ hài ăn xin.
Cho dù không đi theo, Tề Hoan cũng có thể đoán ra, lão đạo này nhất định là coi trọng một thứ gì trên người cô bé kia, rất có thể liên quan đến cặp mắt của nàng.
Lão đạo vừa rời đi không lâu, lại có một người đáp xuống cửa sau Liễu gia. Người này, lại là người Tề Hoan quen ————— Khinh Sắc.
Khinh Sắc dường như không thay đổi gì so với năm đó, nhưng có thêm mấy phần khí phách, xem ra hắn làm tộc trưởng Yêu tộc không tệ. Chẳng qua, theo lý thuyết, lấy tuổi tu hành của hắn, dù sao cũng nên phi thăng rồi mới đúng. Tại sao bây giờ vẫn còn ở lại nhân gian?
Tề Hoan trong đầu tràn đầy nghi vấn, căn bản không nhớ tới, thật ra nàng chính là đầu sỏ. Nếu không phải nàng ôm tiểu hồ ly đi, khiến yêu tộc tìm suốt bao nhiêu năm như vậy cũng không tìm được một người thừa kế, còn phải để ột tiên nhân đã vượt qua thiên kiếp như Khinh Sắc phải tiếp tục lưu lại chốn hồng trần.
“Muốn đi chào hỏi?” Mặc Dạ quét mắt nhìn về phía Khinh Sắc đang nửa ngồi trên mặt đất tìm kiếm thứ gì đó, nhướn mày cười hỏi. Hắn biết Tề Hoan quen Khinh Sắc, hơn nữa không thể không thừa nhận, nàng đối với Yêu tộc vài phần thiện cảm, cũng có quan hệ khá thân thiết với vị tộc trưởng yêu tộc nhiều lần chiếu cố nàng khi còn ở nhân gian này, nhưng trước mắt nếu bọn họ xuất hiện, sẽ gây ra phiền toái không cần thiết.
Cho dù tai mắt của Tiên giới chưa chắc có thể chú ý đến bọn họ ở nhân gian, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.
“Thôi bỏ đi, nhiều người lắm việc.” Xem ra vị tiểu cô nương kia có rất nhiều người thích, không tới mấy phút, trên trời đã có mấy đạo thân ảnh vèo vèo bay tới, không chỉ ma tu, còn có tu sĩ của Thục Sơn, Côn Luân, Tề Hoan đợi chờ hồi lâu, vẫn không thấy người của Thanh Vân tới.
Những người đó hiếm khi đạt thành nhất trí, nhanh chóng thảo luận một phen, sau đó cùng bay về một hướng. Quả nhiên không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Nhìn mấy đạo nhân Thục Sơn cùng ma tu nói chuyện hăng hái, Tề Hoan ở phía sau bĩu môi.
Phương hướng bọn họ bay đi, chính là phương hướng mà gã tiên nhân đã mang theo cô bé rời đi, sợ rằng chuyện trên người cô bé có “bảo bối” đã không còn là bí mật nữa rồi, nếu không cũng sẽ không chấn động đến tất cả môn phái tu chân như vậy.
Không biết sau khi bị vây lại, những người này sẽ cùng lão đạo kia liều mạng cá chết lưới rách, hay thần phục dưới tu vi của hắn.
Thật ra đứng ở trên cao nhìn xuống, tiên nhân nhất trọng thiên so với Tu chân giả Đại Thừa kỳ khác biệt duy nhất chính là không có kim thân. Có kim thân, linh giác khắp mọi mặt đều được đề cao rất nhiều, mặc dù kim thân thoạt nhìn vô địch, nhưng trên thực tế, nếu bị mấy Tu chân giả Đại Thừa kỳ liên thủ đánh, thì tỷ lệ bể nát sẽ rất lớn.
Cho nên, thật ra tiên nhân nhất trọng thiên rất dễ đối phó, chỉ cần xem bọn họ có bao nhiêu quyết tâm, dù sao kẻ họ muốn đối phó cũng là tiên nhân. Nếu động thủ, phải có tinh thần phá phủ trầm chu (*).
(*) nghĩa là: đập nồi chìm thuyền, ý nói quyết đánh đến cùng.
Vốn ban đầu Tề Hoan đối với việc bọn họ truy đuổi còn cảm thấy vô cùng hăng hái, nhưng càng bay về phía trước, nàng càng cảm thấy là lạ, chờ đến khi sắp đến nơi, Tề Hoan mới chợt phát hiện, nơi này tại sao lại là đường đi đến núi Thanh Vân?
Lão đạo kia đem cô bé dẫn đến núi Thanh Vân, hơn nữa, những người này cũng đuổi theo đến đây!
Mắt thấy những người này lớn lối xông vào địa giới phái Thanh Vân, kỳ quái chính là không có nửa người đi ra ngoài chặn lại, Tề Hoan đầu đầy nghi vấn, chau mày, chẳng lẽ phái Thanh Vân có chuyện gì rồi?
Biết Tề Hoan lo lắng cho phái Thanh Vân, Mặc Dạ mang theo nàng vòng qua những người đó chạy thẳng tới đỉnh Yến Vong núi Thanh Vân.
Sau khi đi vào sơn môn, Tề Hoan kinh ngạc phát hiện, nơi này đã sớm hoang vu từ lâu, linh khí trong núi mỏng manh, vốn là ngọn núi cao vút đến tận trời lại bị người ta chém đứt ngang, khắp nơi một mảnh hỗn độn, không có chút nhân khí nào.
Chưa đến một ngàn năm, phái Thanh Vân lại sinh ra nhiều biến cố như vậy sao? Đột nhiên phát hiện môn phái của mình biến thành như vậy, trong đầu Tề Hoan một mảnh hỗn loạn. Tại sao phái Thanh Vân lại bị hủy? Là ai làm, người trong môn phái đâu, bọn họ còn sống không? Mọi vấn đề không ngừng hiện lên trong đầu nàng.
“Nơi này không có nhiều oán khí, hẳn là không có nhiều người bị chết, đừng lo lắng, đại khái hẳn chỉ xảy ra chuyện nhỏ thôi.” Mặc Dạ ôm Tề Hoan nhẹ giọng an ủi. Tề Hoan cùng phái Thanh Vân tình cảm rất sâu sắc, đây không phải chuyện gì đáng trách, bất thình lình nhìn thấy phái Thanh Vân biến thành bộ dạng như thế này, trong lòng thư thái mới là gặp quỷ.
Mặc dù Mặc Dạ nói rất uyển chuyển, nhưng đã gián tiếp nói cho Tề Hoan biết, nơi này đã từng chết không ít người.
Tề Hoan mặc dù trong lòng còn rất nhiều nghi vấn, nhưng chỉ ở đây suy đoán cũng vô dụng, còn không bằng tìm mấy người biết chuyện hỏi một chút. Dạo một vòng trên đỉnh Vong Ưu mình từng sống, Tề Hoan phát hiện tất cả đồ đạc đã bị phá hủy sạch sẽ, chỉ còn mấy gốc cây ăn quả của nàng, vậy mà vẫn ngoan cường sống sót.
Hái xuống hai quả lê lớn cỡ bằng bàn tay, Tề Hoan cẩn thận thu vào trong nhẫn trữ vật, sau đó cùng Mặc Dạ rời khỏi nơi này.
Mặc dù những người đó đã đi vào núi Thanh Vân, nhưng khí tức của bọn hắn cũng rất dễ tìm, không lâu sau, Tề Hoan đã nhìn thấy những người đó ở chung một chỗ, không biết đang thương lượng cái gì.
Gã tiên nhân nhất trọng thiên đem cô bé Kiều Xảo kia đi, giờ phút này cũng đã tham chiến. Không biết lão đạo này nói gì với tu sĩ chính phái của Côn Luân, Thục Sơn, mà hiện tại tình huống đã thay đổi, những tu sĩ chính phái Côn Luân, Thục Sơn kia phản chiến, đánh lại đám yêu tu ma tu, yêu tu ma tu vốn ít người hơn, cho nên dứt khoát liên hợp chống lại chính đạo.
Trở mặt đúng là quá nhanh rồi, một giây trước mọi người còn thương lượng làm sao đối phó địch nhân, giây sau đã thành kẻ địch, thật ra thì bất kể ở chỗ nào, thế giới Tu Chân giả, chỉ sợ đều là cái dạng này.
Tề Hoan đứng ở một bên, nghe tên ma tu toàn thân quấn vải đen, bộ dạng có thể sánh ngang xác ướp Ai Cập chỉ vào một lão đạo Thục Sơn vừa phản chiến đánh lén hắn một cái, chửi ầm lên, nói, “Chính đạo các ngươi đúng là vô sỉ, e rằng phái Thanh Vân trong một đêm bị diệt, cũng là âm mưu của các ngươi đi!”
Vốn Tề Hoan coi như chuyện cười, nhưng sau khi nghe thấy ma tu kia nhắc đến chuyện của phái Thanh Vân, liền nhíu lông mày, nhẫn nại nghe hết.
Lão đạo Thục Sơn kia hẳn là một thái thượng trưởng lão, nghe ma tu nói xong, trên mặt nở nụ cười lạnh, hừ một tiếng, “Phái Thanh Vân là tự làm tự chịu, ai bảo bọn họ cấu kết với ma đạo, hôm nay bị hủy cũng là đang đời, đáng tiếc Linh Phong Tử và Linh Vân Tử vận khí tốt, nếu không. . . . . . Hừ!”
“Vận khí tốt cái rắm, là tu vi các ngươi không thể so được với người ta, tinh anh trong nội bộ phái Thanh Vân các ngươi đều không lưu lại! Chỉ bằng kẻ tu vi Độ Kiếp kỳ như ngươi, cũng dám đi ra ngoài khoe khoang, cũng không nhìn lại đức hạnh của mình. Ta thấy tương lai của Thục Sơn Côn Luân đều để phái Thanh Vân diệt hết đi.” Ma tu mở miệng xem thường, chỉ mấy câu nói, đã làm cho lão đạo Thục Sơn kia tức đến mặt xanh mét.
Nghe hai người bọn họ nói chuyện, trong lòng Tề Hoan cũng bắt đầu suy tính, xem ra phái Thanh Vân phát sinh chuyện lớn như thế này, là có quan hệ đến đời trước của Thục Sơn, Côn Luân. Cũng may theo như lời ma tu kia nói, căn cơ của phái Thanh Vân dường như không bị ảnh hưởng nhiều, vậy cũng coi như vạn hạnh trong bất hạnh rồi. (điều may mắn trong bất hạnh).
Chẳng qua là, trong lòng Tề Hoan vẫn nghi ngờ, cho dù hiềm khích giữa Thục Sơn, Côn Luân và phái Thanh Vân đã sớm tồn tại từ lâu, nhưng tại sao lại động thủ với phái Thanh Vân ngay lúc này? Theo lý thuyết lão tổ tông đã thăng lên làm một trong cửu đại tiên tôn, thế lực sau lưng Thục Sơn Côn Luân sao lại dám mạo hiểm đắc tội với lão tổ tông mà tùy tiện ra tay chứ?Chẳng lẽ. . . . . . .chuyện này kỳ thực có liên quan tới nàng? Chân mày Tề Hoan càng lúc càng nhíu chặt, nàng lúc ấy đột nhiên biến mất khỏi Tiên giới, sợ rằng sẽ không thiếu người đi tìm nàng, lão tổ tông cũng phải chịu không ít áp lực, đám Tiên nhân trên Tiên giới kia, đều là loại người bỏ đá xuống giếng, nếu có Lôi Thần cùng Minh Hỏa làm chỗ dựa, vậy thì. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện