Bản Lĩnh Của Nữ Phụ
Chương 31: Điểm yếu
3 ngày sau khi diễn ra cuộc thay đổi nhân sự ở Trác Thị, cuộc sống của Trác Đình và Đường Tâm lại trở về với quỹ đạo cũ. Trác Đình tạm thời giữ chức Chủ tịch của Trác Thị nên lịch làm việc dày đặc hơn trước. Sau khi bàn bạc sắp xếp công việc với nhau, Trác Đình và Đường Tâm quyết định phân chia lịch trình theo chuyên môn. Đường Tâm làm việc tại bệnh viện nên cô chủ yếu sẽ phụ trách việc chăm sóc cho ba mẹ và Việt Việt để Trác Đình có nhiều thời gian tập trung vào công việc quản lý Trác Thị. Trác Đình chưa bao giờ có suy nghĩ mình sẽ ngồi lên chiếc ghế chủ tịch của Trác Thị nên việc quản lý nhân sự và kinh doanh mà cô biết chỉ dựa trên những gì đã được học, khi áp dụng vào thực tế lại có rất nhiều khác biệt, chính những điều đó đã làm Trác Đình quyết tâm theo Trầm Hưng và Tư Á học hỏi kinh nghiệm thực tiễn với mong muốn trong thời gian ba mẹ hôn mê cô vẫn có thể hợp lực với mọi người lèo lái Trác Thị.
***
Đường Tâm đứng thật lâu ở trước bức tường bằng kính sáng loáng chăm chú ngắm nhìn cậu bé ốm yếu đang nằm trong một chiếc nôi nhỏ màu trắng, trên người đắp một cái chăn nhỏ xíu màu xanh dương nhạt đang nhắm chặt mắt ngủ say, hai bàn tay bé xíu của bé vô thức nắm lại, khuôn mặt mỉm cười tỏ vẻ dễ chịu:
“ Việt Việt à, em đang mơ thấy chuyện gì mà lại vui vẻ như vậy? … Việt Việt nhanh lớn nha! … Tâm Tâm và Đình Đình rất rất muốn ôm Việt Việt đó! “ – Đường Tâm thì thầm lên tiếng, ngón tay trỏ thon dài nhẹ nhàng chạm vào lớp kính, khóe môi xinh xắn khẽ nở nụ cười chứa đầy sự thương yêu dành cho cậu bé nhỏ xíu sau lớp kính.
“ … Em thích trẻ con lắm sao? … “ – một giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng vang lên.
Đường Tâm xoay đầu nhìn sang người đang đứng bên cạnh mình không chút giấu diếm gật đầu thổ lộ:
“ … Vâng, em rất thích! … Lúc trước em hay đến đây ngắm những em bé mới sinh … nhưng từ khi có Việt Việt em chỉ thích ngắm một mình bé thôi! “
“ … Em thích bé trai hơn bé gái à? … Lúc đưa mẹ vào bệnh viện sinh em bé, Đình Đình nói Đình Đình thích em trai hơn đó! “ – Tô Cẩn Hiên mỉm cười nhìn Đường Tâm hỏi.
“ … Đình Đình và em đều mong mẹ sinh em trai để nối nghiệp của ba … ba và mẹ đều rất đẹp nên nếu mẹ sinh em trai, em cũng sẽ rất đẹp trai … Nhà đã có 3 người phụ nữ rồi nên tất nhiên bọn em sẽ thích có thêm một hot boy làm hậu thuẫn cho ba … như vậy ba sẽ đỡ tủi thân vì không có đồng minh! “ – Đường Tâm mỉm cười tươi rói nhìn Tô Cẩn Hiên thỏ thẻ tiết lộ.
“ … Vậy sau này em có con thì sao? … Lỡ như sinh con gái em không yêu bé nhiều sao? “ – Tô Cẩn Hiên tò mò nheo mắt hỏi tiếp.
“ Không đâu, con của em sinh ra cho dù là trai hay gái em cũng sẽ rất yêu thương bé! … Em cũng thích có một gia đình đông người … như vậy mới vui vẻ ấm cúng! “ – Đường Tâm lập tức trả lời.
“ … Em thích có bao nhiêu đứa? … “ – Tô Cẩn Hiên vui vẻ hỏi.
“ … Tốt nhất là có một trai một gái … con gái giống mẹ con trai giống ba … mỗi khi hai vợ chồng cãi nhau mẹ sẽ ôm con trai đi ngủ, con gái sẽ ngủ với ba! “ – Đường Tâm tinh nghịch nói, nói xong cô còn mỉm cười thích thú.
“ … Anh không nghĩ như vậy đâu! … Con gái giống em, con trai giống anh … khi hai vợ chồng mình cãi nhau em ôm con trai, anh ôm con gái đi ngủ làm gì? … Mình ôm nhau ngủ không tốt hơn sao??? “ – Tô Cẩn Hiên nheo mắt nửa đùa nửa thật nói.
“ … Em đi lên phòng làm việc đây! … “ – khuôn mặt của Đường Tâm ửng hồng, cô mím môi để che giấu vẻ mặt ngượng ngùng rồi lên tiếng đánh trống lảng.
“ … Uhm! … “ – Tô Cẩn Hiên cũng mím môi nhịn cười khi nhìn dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu của cô.
“ … À, anh quên mất! … Chiều nay anh có cuộc họp đột xuất nên không chở em về nhà lấy đồ được! … Em làm việc xong thì gọi cho anh, anh cho tài xế riêng lái xe đến đón em về nhà! “ – Tô Cẩn Hiên nhìn Đường Tâm dịu dàng nói.
“ … Không cần phải phiền phức như vậy đâu! … Anh đang họp em gọi điện thoại thì kỳ lắm! … Em làm việc xong sẽ đón taxi về nhà lấy đồ rồi quay lại bệnh viện, như vậy vừa đơn giản vừa tiện lợi, gần đây em cũng hay đón taxi đi về nhà lắm! “ – Đường Tâm nhìn Tô Cẩn Hiên rồi nhanh chóng đưa ra ý kiến.
“ … Uhm! … như vậy cũng được! … Sau khi họp xong, anh sẽ xuống phòng của ba mẹ gặp em rồi chúng ta đi ăn tối … Bác sĩ Hứa vừa chỉ cho anh một quán ăn lề đường khá gần bệnh viện bán món sườn bò nướng mà em thích rất ngon đó! “ – Tô Cẩn Hiên khẽ gật đầu đồng ý rồi yêu thương nhìn Đường Tâm nói tiếp.
“ Vâng ạ! … Cám ơn anh! … Em đi đây!“ – Đường Tâm mỉm cười nhìn Tô Cẩn Hiên nhẹ nhàng đáp lời, nói xong cô đút hai tay vào hai chiếc túi trên áo Bloose của mình gật đầu chào anh rồi xoay người đi lên phòng làm việc.
Tô Cẩn Hiên đứng nhìn theo bóng lưng của Đường Tâm đến khi cô đi khuất, anh nghiêng đầu nhìn cậu bé Việt Việt đang nằm trong lồng kính khẽ mỉm cười rồi cất bước rời đi.
***
Đường Tâm bàn giao công việc của mình cho bác sĩ trực ban xong xuôi rồi nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của mình thì thấy đã 6:30 chiều, thời gian khá muộn so với dự tính của cô. Vào tầm giờ này trước cổng bệnh viện đã không còn taxi đậu xe đón khách, cô phải đi bộ một khoảng khá xa mới ra đến đường lớn để đón taxi. Đường Tâm lấy điện thoại soạn một tin nhắn gửi cho Tô Cẩn Hiên với nội dung thông báo cho anh biết cô sẽ trở về bệnh viện khá muộn rồi vội vàng lấy túi xách ra về.
Đường Tâm ra khỏi cổng bệnh viện đi được khoảng hơn 200m, dưới ánh sáng của những cây đèn đường, cô nhìn thấy một người thanh niên máu me đầy người đang ngồi bệt xuống đường giơ tay ra hiệu cần được giúp đỡ. Đường Tâm vội vàng tiến đến gần anh ta, lo lắng hỏi:
“ … Tôi giúp gì được cho anh? … Gần đây có bệnh viện, tôi sẽ đưa anh đến đó được không? … “
Đường Tâm cúi người quỳ một chân xuống đất, khẽ đỡ người thanh niên lạ mặt đứng dậy, khi vừa nhận ra vết máu trên người anh ta là phẩm màu, cô hốt hoảng đứng dậy tính bỏ chạy nhưng đã muộn. Tên thanh niên lạ mặt kia nhoẻn miệng nở nụ cười đầy xảo trá rồi bất ngờ vung tay nắm lấy cánh tay của Đường Tâm kéo lại, Đường Tâm mất thế ngã xuống đất, một tay hắn ta giữ thật chặt cổ tay của cô, tay còn lại nhanh như chớp rút trong túi quần ra một chiếc khăn màu trắng rồi đưa lên mũi của cô bịt thật chặt làm cô lập tức hôn mê bất tỉnh. Đường Tâm vừa bất tỉnh thì một chiếc xe màu đen cũ kĩ lập tức trờ đến đậu bên cạnh hắn ta, hắn ta nhanh chóng bế Đường Tâm đứng dậy bước lên xe rồi đóng cửa xe lại, chiếc xe lao vút đi trên con đường vắng vẻ.
***
Trác Đình đang ngồi trong phòng họp thảo luận hướng đẩy mạnh tình hình kinh doanh của Trác Thị với Trình Hạo Thiên, Sở Trường Hy, Trầm Hưng, Tư Á và hai mỹ nhân tài năng vừa mới chính thức ký hợp đồng làm việc cho Trác Thị là Lâm Doanh cùng Diệp Hân.
Sở Trường Hy muốn Trác Thị cho ra mắt những sản phẩm nữ trang mang tính phổ biến nhiều hơn nữa để cung cấp cho những khách hàng tầm trung và có nhiều bộ trang sức đắt tiền, tinh xảo và độc đáo có thể đáp ứng nhu cầu mua sắm của khách hàng cao cấp. Anh còn đưa ra ý kiến một năm Trác Thị nên có hai chương trình ra mắt sản phẩm mới với những tiêu chí anh vừa đề cập để mở rộng phạm vi kinh doanh, khai thác thêm được những nguồn khách hàng tiềm năng khác. Trình Hạo Thiên lại đưa ra đề nghị Trác Thị phát triển thêm về lĩnh vực thời trang với những set đồ được thiết kế giới hạn dành riêng cho giới quý tộc … Những ý tưởng của Sở Trường Hy và Trình Hạo Thiên đều rất thực tế và rất đáng để xem xét thực hiện nên cuộc họp diễn ra khá sôi nổi hào hứng. Trác Đình, Lâm Doanh và Diệp Hân đều mới ra trường nên có rất nhiều ý tưởng táo bạo mang tính phá cách. Trác Thị lúc trước quá lệ thuộc vào ba Tần, những cổ đông khác chỉ muốn yên ổn sung sướng thu lợi nhuận nên họ không muốn mạo hiểm đầu tư hay khai thác những cái mới, chính vì những điều này vô tình đã làm cho tình hình kinh doanh của Trác Thị chỉ dậm chân tại chỗ mà không thể phát triển hơn nữa.
“ Tracy, cô có thể cho chúng tôi biết một vài thông tin về bộ trang sức chủ đạo của Trác Thị trong lần ra mắt sản phẩm sau được không? “ – Sở Trường Hy nhìn Lâm Doanh nghiêm túc lên tiếng đề nghị.
“ Vâng! “ – Lâm Doanh đáp lời rồi gõ vào bàn phím chiếc laptop của mình đang đặt trước mặt, trên chiếc TV màn hình phẳng 150 inch hiện lên hình mẫu thiết kế 3D của một bộ nữ trang bằng vàng, nổi bật là hình thiết kế mặt trăng theo những chu kỳ của nó bằng kim cương màu xanh lam tuyệt đẹp điểm xuyến những hạt kim cương li ti lấp lánh… Nhìn hình ảnh của bộ trang sức này tất cả nhân vật cao cấp có mặt tại phòng họp đều gật gù tán thưởng.
“ … Bộ trang sức chủ đạo mà chúng ta sẽ cho ra mắt lần sau có tên là Trăng Xanh … đây là thiết kế mà tôi vừa chỉnh sửa và ưng ý nhất! … Vì bộ trang sức lần này sẽ được chế tác từ những viên kim cương màu xanh lam nên giá thành thực hiện sẽ rất cao, chi phí đầu tư chắc chắn sẽ không ít! … “ – Lâm Doanh từ tốn lên tiếng.
“ … Bộ nữ trang vừa rồi là Hoa Lửa … lần này là Trăng Xanh … cậu đừng nói với mình lần tới sẽ là Hắc Nhật nha! … “ – Diệp Hân lườm Lâm Doanh rồi lên tiếng trêu ghẹo.
“ … Có gì không được sao? … Đúng là mình đang có ý tưởng này đó! … Nhưng kim cương màu đen rất quý hiếm … mình đang nghiên cứu xem xét khả năng sẽ thực hiện bộ trang sức này bằng kim cương nhân tạo cao cấp nữa đó! “ – Lâm Doanh thành thật trả lời.
“ … Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi! … Tác giả bộ truyện Mẫu Đơn Máu nếu biết mình có một fan girl như cậu hẳn sẽ rất tự hào! … “ – Diệp Hân nháy mắt tiếp tục trêu con bạn nhà mình.
“ … Tracy, tên những bộ trang sức của cô thật sự lấy từ tựa đề của những cuốn truyện trong bộ Mẫu Đơn Máu thật sao? “ – Trầm Hưng ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
“ … Vâng ạ! “ – Lâm Doanh nhìn Trầm Hưng gật đầu xác nhận.
“ … Như vậy về mặt pháp luật sẽ không ổn đâu! … Lỡ như tác giả của bộ truyện khởi kiện chúng ta lấy tên tác phẩm của mình thì chúng ta sẽ bị phạt vì vi phạm tác quyền đó! “ – Trầm Hưng lo ngại nói.
“ Luật sư Trầm, anh đừng lo. Tác giả của bộ truyện Mẫu Đơn Máu kia có khởi kiện tôi sẽ đi hầu tòa và thay Trác Thị bồi thường! “ – hai mắt Lâm Doanh sáng rực mừng rỡ lên tiếng.
Nhìn vẻ mặt fan cuồng đang tìm mọi cách để được gặp thần tượng của Lâm Doanh trừ Sở Trường Hy đang mím môi nhịn cười ra thì tất cả mọi người đang có mặt trong phòng họp đều bất lực lắc đầu chào thua.
Ting! … Ting! … Ting! – Tiếng chuông điện thoại của Trác Đình bỗng vang lên, khi nhìn thấy tên người gọi đến cho mình là Tô Cẩn Hiên, Trác Đình nhíu mày rồi vội vàng bước ra khỏi phòng họp nghe điện thoại:
“ Alo! … … Đường Tâm không có đến công ty gặp em! … Anh gọi về nhà hỏi Lý quản gia chưa??? … Anh nói sao??? … Lý quản gia nói cậu ấy không về nhà sao??? … Không thể nào đâu??? … Không thể! …. Đường Tâm không thể gặp chuyện như vậy được đâu!!! … Anh cho người đi tìm Đường Tâm nhanh lên! … Cậu ấy không thể bị như vậy được! … “ – Trác Đình nói trong hỗn loạn cùng cảm giác nghẹt thở ngày một nhiều, cô run rẩy nhấn nút tắt điện thoại rồi ngã quỵ sau đó ngất xỉu.
Mọi người nghe tiếng động bên ngoài liền lập tức đi ra xem thử, khi nhìn thấy Trác Đình nằm bất tỉnh trên nền gạch, Sở Trường Hy vội vàng bế Trác Đình chạy ra bãi đậu xe, Lâm Doanh nhìn Diệp Hân ra hiệu xong cũng vội chạy theo giúp Sở Trường Hy. Trình Hạo Thiên lập tức điện thoại cho Tống Duật Phong. Sau khi giao lại công việc ở Trác Thị cho Tư Á và Trầm Hưng giải quyết, Trình Hạo Thiên cũng vội lấy xe chở Diệp Hân chạy đến bệnh viện.
Sở Trường Hy bế Trác Đình vào phòng cấp cứu, anh dặn dò Lâm Doanh ngồi chờ bác sĩ khám bệnh cho Trác Đình xong thì gọi điện thoại cho anh, nói xong anh liền vội chạy ngược ra cổng bệnh viện xem tình hình, lúc này Tô Cẩn Hiên cùng vẻ mặt như hung thần đang đứng chỉ huy đội bảo vệ ra sức tìm kiếm.
“ Cẩn Hiên, xảy ra chuyện gì vậy? “ – Sở Trường Hy nhìn Tô Cẩn Hiên lên tiếng hỏi.
“ … Đường Tâm mất tích rồi! … Có dấu hiệu cô ấy bị bắt cóc … mình tìm thấy túi xách của cô ấy cách đây không xa! … Khốn kiếp, mình biết tên nào làm chuyện bỉ ổi này mình nhất định sẽ băm nát hắn ta! “ – Tô Cẩn Hiên tức giận lẫn đau đớn lên tiếng.
“ … Vừa nãy cậu gọi điện thoại cho Đình Đình phải không? … Cô ấy nghe điện thoại xong thì ngất xỉu, mình vừa đưa cô ấy vào phòng cấp cứu! … Cậu bình tĩnh lại đi! … Mình sẽ gọi điện cho tất cả các thám tử ở công ty của mình và thế lực ngầm của Sở gia điều tra tung tích của Đường Tâm phụ cậu! “ – Sở Trường Hy vỗ vai Tô Cẩn Hiên động viên anh.
“ … Mình cũng vừa huy động thế lực ngầm theo dõi động tĩnh, bất kể bọn khốn ấy là ai … mình nhất định sẽ moi bọn nó ra! “ – Tô Cẩn Hiên nghiêm mặt nói.
Tô Cẩn Hiên và Sở Trường Hy vừa xoay người đi vào cổng bệnh viện thì hai chiếc xe của Tống Duật Phong và Trình Hạo Thiên cũng vừa lao đến.
Tống Duật Phong xuống xe chạy vội vào phòng cấp cứu, khi gặp Lâm Doanh ngồi chờ trước phòng cấp cứu, nghe cô thông báo Trác Đình chỉ hoảng loạn dẫn đến bị sốc tâm lý nên ngất xỉu, bác sĩ đang truyền dịch cho cô, anh mới thở phào nhẹ nhõm vô lực ngồi xuống chiếc ghế gần bên cạnh.
Mọi người tụ họp trước phòng cấp cứu nghe Tô Cẩn Hiên báo tin Đường Tâm bị bắt cóc. Lâm Doanh và Diệp Hân cắn môi nhìn nhau rồi hai cô bước nhanh ra ngoài. Lâm Doanh gọi cho anh hai và anh ba của mình nhờ họ lấy thế lực của mình cho người đi tìm Đường Tâm còn Diệp Hân gọi điện thoại năn nỉ ba của mình cho cấp dưới kiểm tra tất cả các camera được lắp trên những tuyến đường tìm Đường Tâm giúp cô.
Một đêm đó, Đường Tâm bị bắt cóc, Trác Đình thì hôn mê bất tỉnh nằm trong phòng cấp cứu truyền dịch, còn tất cả những người còn lại thì thức trắng đêm, tung ra hết tất cả lực lượng có trong tay để truy tìm tung tích của Đường Tâm và theo dõi tình hình sức khỏe của Trác Đình.
***
Đường Tâm đứng thật lâu ở trước bức tường bằng kính sáng loáng chăm chú ngắm nhìn cậu bé ốm yếu đang nằm trong một chiếc nôi nhỏ màu trắng, trên người đắp một cái chăn nhỏ xíu màu xanh dương nhạt đang nhắm chặt mắt ngủ say, hai bàn tay bé xíu của bé vô thức nắm lại, khuôn mặt mỉm cười tỏ vẻ dễ chịu:
“ Việt Việt à, em đang mơ thấy chuyện gì mà lại vui vẻ như vậy? … Việt Việt nhanh lớn nha! … Tâm Tâm và Đình Đình rất rất muốn ôm Việt Việt đó! “ – Đường Tâm thì thầm lên tiếng, ngón tay trỏ thon dài nhẹ nhàng chạm vào lớp kính, khóe môi xinh xắn khẽ nở nụ cười chứa đầy sự thương yêu dành cho cậu bé nhỏ xíu sau lớp kính.
“ … Em thích trẻ con lắm sao? … “ – một giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng vang lên.
Đường Tâm xoay đầu nhìn sang người đang đứng bên cạnh mình không chút giấu diếm gật đầu thổ lộ:
“ … Vâng, em rất thích! … Lúc trước em hay đến đây ngắm những em bé mới sinh … nhưng từ khi có Việt Việt em chỉ thích ngắm một mình bé thôi! “
“ … Em thích bé trai hơn bé gái à? … Lúc đưa mẹ vào bệnh viện sinh em bé, Đình Đình nói Đình Đình thích em trai hơn đó! “ – Tô Cẩn Hiên mỉm cười nhìn Đường Tâm hỏi.
“ … Đình Đình và em đều mong mẹ sinh em trai để nối nghiệp của ba … ba và mẹ đều rất đẹp nên nếu mẹ sinh em trai, em cũng sẽ rất đẹp trai … Nhà đã có 3 người phụ nữ rồi nên tất nhiên bọn em sẽ thích có thêm một hot boy làm hậu thuẫn cho ba … như vậy ba sẽ đỡ tủi thân vì không có đồng minh! “ – Đường Tâm mỉm cười tươi rói nhìn Tô Cẩn Hiên thỏ thẻ tiết lộ.
“ … Vậy sau này em có con thì sao? … Lỡ như sinh con gái em không yêu bé nhiều sao? “ – Tô Cẩn Hiên tò mò nheo mắt hỏi tiếp.
“ Không đâu, con của em sinh ra cho dù là trai hay gái em cũng sẽ rất yêu thương bé! … Em cũng thích có một gia đình đông người … như vậy mới vui vẻ ấm cúng! “ – Đường Tâm lập tức trả lời.
“ … Em thích có bao nhiêu đứa? … “ – Tô Cẩn Hiên vui vẻ hỏi.
“ … Tốt nhất là có một trai một gái … con gái giống mẹ con trai giống ba … mỗi khi hai vợ chồng cãi nhau mẹ sẽ ôm con trai đi ngủ, con gái sẽ ngủ với ba! “ – Đường Tâm tinh nghịch nói, nói xong cô còn mỉm cười thích thú.
“ … Anh không nghĩ như vậy đâu! … Con gái giống em, con trai giống anh … khi hai vợ chồng mình cãi nhau em ôm con trai, anh ôm con gái đi ngủ làm gì? … Mình ôm nhau ngủ không tốt hơn sao??? “ – Tô Cẩn Hiên nheo mắt nửa đùa nửa thật nói.
“ … Em đi lên phòng làm việc đây! … “ – khuôn mặt của Đường Tâm ửng hồng, cô mím môi để che giấu vẻ mặt ngượng ngùng rồi lên tiếng đánh trống lảng.
“ … Uhm! … “ – Tô Cẩn Hiên cũng mím môi nhịn cười khi nhìn dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu của cô.
“ … À, anh quên mất! … Chiều nay anh có cuộc họp đột xuất nên không chở em về nhà lấy đồ được! … Em làm việc xong thì gọi cho anh, anh cho tài xế riêng lái xe đến đón em về nhà! “ – Tô Cẩn Hiên nhìn Đường Tâm dịu dàng nói.
“ … Không cần phải phiền phức như vậy đâu! … Anh đang họp em gọi điện thoại thì kỳ lắm! … Em làm việc xong sẽ đón taxi về nhà lấy đồ rồi quay lại bệnh viện, như vậy vừa đơn giản vừa tiện lợi, gần đây em cũng hay đón taxi đi về nhà lắm! “ – Đường Tâm nhìn Tô Cẩn Hiên rồi nhanh chóng đưa ra ý kiến.
“ … Uhm! … như vậy cũng được! … Sau khi họp xong, anh sẽ xuống phòng của ba mẹ gặp em rồi chúng ta đi ăn tối … Bác sĩ Hứa vừa chỉ cho anh một quán ăn lề đường khá gần bệnh viện bán món sườn bò nướng mà em thích rất ngon đó! “ – Tô Cẩn Hiên khẽ gật đầu đồng ý rồi yêu thương nhìn Đường Tâm nói tiếp.
“ Vâng ạ! … Cám ơn anh! … Em đi đây!“ – Đường Tâm mỉm cười nhìn Tô Cẩn Hiên nhẹ nhàng đáp lời, nói xong cô đút hai tay vào hai chiếc túi trên áo Bloose của mình gật đầu chào anh rồi xoay người đi lên phòng làm việc.
Tô Cẩn Hiên đứng nhìn theo bóng lưng của Đường Tâm đến khi cô đi khuất, anh nghiêng đầu nhìn cậu bé Việt Việt đang nằm trong lồng kính khẽ mỉm cười rồi cất bước rời đi.
***
Đường Tâm bàn giao công việc của mình cho bác sĩ trực ban xong xuôi rồi nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của mình thì thấy đã 6:30 chiều, thời gian khá muộn so với dự tính của cô. Vào tầm giờ này trước cổng bệnh viện đã không còn taxi đậu xe đón khách, cô phải đi bộ một khoảng khá xa mới ra đến đường lớn để đón taxi. Đường Tâm lấy điện thoại soạn một tin nhắn gửi cho Tô Cẩn Hiên với nội dung thông báo cho anh biết cô sẽ trở về bệnh viện khá muộn rồi vội vàng lấy túi xách ra về.
Đường Tâm ra khỏi cổng bệnh viện đi được khoảng hơn 200m, dưới ánh sáng của những cây đèn đường, cô nhìn thấy một người thanh niên máu me đầy người đang ngồi bệt xuống đường giơ tay ra hiệu cần được giúp đỡ. Đường Tâm vội vàng tiến đến gần anh ta, lo lắng hỏi:
“ … Tôi giúp gì được cho anh? … Gần đây có bệnh viện, tôi sẽ đưa anh đến đó được không? … “
Đường Tâm cúi người quỳ một chân xuống đất, khẽ đỡ người thanh niên lạ mặt đứng dậy, khi vừa nhận ra vết máu trên người anh ta là phẩm màu, cô hốt hoảng đứng dậy tính bỏ chạy nhưng đã muộn. Tên thanh niên lạ mặt kia nhoẻn miệng nở nụ cười đầy xảo trá rồi bất ngờ vung tay nắm lấy cánh tay của Đường Tâm kéo lại, Đường Tâm mất thế ngã xuống đất, một tay hắn ta giữ thật chặt cổ tay của cô, tay còn lại nhanh như chớp rút trong túi quần ra một chiếc khăn màu trắng rồi đưa lên mũi của cô bịt thật chặt làm cô lập tức hôn mê bất tỉnh. Đường Tâm vừa bất tỉnh thì một chiếc xe màu đen cũ kĩ lập tức trờ đến đậu bên cạnh hắn ta, hắn ta nhanh chóng bế Đường Tâm đứng dậy bước lên xe rồi đóng cửa xe lại, chiếc xe lao vút đi trên con đường vắng vẻ.
***
Trác Đình đang ngồi trong phòng họp thảo luận hướng đẩy mạnh tình hình kinh doanh của Trác Thị với Trình Hạo Thiên, Sở Trường Hy, Trầm Hưng, Tư Á và hai mỹ nhân tài năng vừa mới chính thức ký hợp đồng làm việc cho Trác Thị là Lâm Doanh cùng Diệp Hân.
Sở Trường Hy muốn Trác Thị cho ra mắt những sản phẩm nữ trang mang tính phổ biến nhiều hơn nữa để cung cấp cho những khách hàng tầm trung và có nhiều bộ trang sức đắt tiền, tinh xảo và độc đáo có thể đáp ứng nhu cầu mua sắm của khách hàng cao cấp. Anh còn đưa ra ý kiến một năm Trác Thị nên có hai chương trình ra mắt sản phẩm mới với những tiêu chí anh vừa đề cập để mở rộng phạm vi kinh doanh, khai thác thêm được những nguồn khách hàng tiềm năng khác. Trình Hạo Thiên lại đưa ra đề nghị Trác Thị phát triển thêm về lĩnh vực thời trang với những set đồ được thiết kế giới hạn dành riêng cho giới quý tộc … Những ý tưởng của Sở Trường Hy và Trình Hạo Thiên đều rất thực tế và rất đáng để xem xét thực hiện nên cuộc họp diễn ra khá sôi nổi hào hứng. Trác Đình, Lâm Doanh và Diệp Hân đều mới ra trường nên có rất nhiều ý tưởng táo bạo mang tính phá cách. Trác Thị lúc trước quá lệ thuộc vào ba Tần, những cổ đông khác chỉ muốn yên ổn sung sướng thu lợi nhuận nên họ không muốn mạo hiểm đầu tư hay khai thác những cái mới, chính vì những điều này vô tình đã làm cho tình hình kinh doanh của Trác Thị chỉ dậm chân tại chỗ mà không thể phát triển hơn nữa.
“ Tracy, cô có thể cho chúng tôi biết một vài thông tin về bộ trang sức chủ đạo của Trác Thị trong lần ra mắt sản phẩm sau được không? “ – Sở Trường Hy nhìn Lâm Doanh nghiêm túc lên tiếng đề nghị.
“ Vâng! “ – Lâm Doanh đáp lời rồi gõ vào bàn phím chiếc laptop của mình đang đặt trước mặt, trên chiếc TV màn hình phẳng 150 inch hiện lên hình mẫu thiết kế 3D của một bộ nữ trang bằng vàng, nổi bật là hình thiết kế mặt trăng theo những chu kỳ của nó bằng kim cương màu xanh lam tuyệt đẹp điểm xuyến những hạt kim cương li ti lấp lánh… Nhìn hình ảnh của bộ trang sức này tất cả nhân vật cao cấp có mặt tại phòng họp đều gật gù tán thưởng.
“ … Bộ trang sức chủ đạo mà chúng ta sẽ cho ra mắt lần sau có tên là Trăng Xanh … đây là thiết kế mà tôi vừa chỉnh sửa và ưng ý nhất! … Vì bộ trang sức lần này sẽ được chế tác từ những viên kim cương màu xanh lam nên giá thành thực hiện sẽ rất cao, chi phí đầu tư chắc chắn sẽ không ít! … “ – Lâm Doanh từ tốn lên tiếng.
“ … Bộ nữ trang vừa rồi là Hoa Lửa … lần này là Trăng Xanh … cậu đừng nói với mình lần tới sẽ là Hắc Nhật nha! … “ – Diệp Hân lườm Lâm Doanh rồi lên tiếng trêu ghẹo.
“ … Có gì không được sao? … Đúng là mình đang có ý tưởng này đó! … Nhưng kim cương màu đen rất quý hiếm … mình đang nghiên cứu xem xét khả năng sẽ thực hiện bộ trang sức này bằng kim cương nhân tạo cao cấp nữa đó! “ – Lâm Doanh thành thật trả lời.
“ … Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi! … Tác giả bộ truyện Mẫu Đơn Máu nếu biết mình có một fan girl như cậu hẳn sẽ rất tự hào! … “ – Diệp Hân nháy mắt tiếp tục trêu con bạn nhà mình.
“ … Tracy, tên những bộ trang sức của cô thật sự lấy từ tựa đề của những cuốn truyện trong bộ Mẫu Đơn Máu thật sao? “ – Trầm Hưng ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
“ … Vâng ạ! “ – Lâm Doanh nhìn Trầm Hưng gật đầu xác nhận.
“ … Như vậy về mặt pháp luật sẽ không ổn đâu! … Lỡ như tác giả của bộ truyện khởi kiện chúng ta lấy tên tác phẩm của mình thì chúng ta sẽ bị phạt vì vi phạm tác quyền đó! “ – Trầm Hưng lo ngại nói.
“ Luật sư Trầm, anh đừng lo. Tác giả của bộ truyện Mẫu Đơn Máu kia có khởi kiện tôi sẽ đi hầu tòa và thay Trác Thị bồi thường! “ – hai mắt Lâm Doanh sáng rực mừng rỡ lên tiếng.
Nhìn vẻ mặt fan cuồng đang tìm mọi cách để được gặp thần tượng của Lâm Doanh trừ Sở Trường Hy đang mím môi nhịn cười ra thì tất cả mọi người đang có mặt trong phòng họp đều bất lực lắc đầu chào thua.
Ting! … Ting! … Ting! – Tiếng chuông điện thoại của Trác Đình bỗng vang lên, khi nhìn thấy tên người gọi đến cho mình là Tô Cẩn Hiên, Trác Đình nhíu mày rồi vội vàng bước ra khỏi phòng họp nghe điện thoại:
“ Alo! … … Đường Tâm không có đến công ty gặp em! … Anh gọi về nhà hỏi Lý quản gia chưa??? … Anh nói sao??? … Lý quản gia nói cậu ấy không về nhà sao??? … Không thể nào đâu??? … Không thể! …. Đường Tâm không thể gặp chuyện như vậy được đâu!!! … Anh cho người đi tìm Đường Tâm nhanh lên! … Cậu ấy không thể bị như vậy được! … “ – Trác Đình nói trong hỗn loạn cùng cảm giác nghẹt thở ngày một nhiều, cô run rẩy nhấn nút tắt điện thoại rồi ngã quỵ sau đó ngất xỉu.
Mọi người nghe tiếng động bên ngoài liền lập tức đi ra xem thử, khi nhìn thấy Trác Đình nằm bất tỉnh trên nền gạch, Sở Trường Hy vội vàng bế Trác Đình chạy ra bãi đậu xe, Lâm Doanh nhìn Diệp Hân ra hiệu xong cũng vội chạy theo giúp Sở Trường Hy. Trình Hạo Thiên lập tức điện thoại cho Tống Duật Phong. Sau khi giao lại công việc ở Trác Thị cho Tư Á và Trầm Hưng giải quyết, Trình Hạo Thiên cũng vội lấy xe chở Diệp Hân chạy đến bệnh viện.
Sở Trường Hy bế Trác Đình vào phòng cấp cứu, anh dặn dò Lâm Doanh ngồi chờ bác sĩ khám bệnh cho Trác Đình xong thì gọi điện thoại cho anh, nói xong anh liền vội chạy ngược ra cổng bệnh viện xem tình hình, lúc này Tô Cẩn Hiên cùng vẻ mặt như hung thần đang đứng chỉ huy đội bảo vệ ra sức tìm kiếm.
“ Cẩn Hiên, xảy ra chuyện gì vậy? “ – Sở Trường Hy nhìn Tô Cẩn Hiên lên tiếng hỏi.
“ … Đường Tâm mất tích rồi! … Có dấu hiệu cô ấy bị bắt cóc … mình tìm thấy túi xách của cô ấy cách đây không xa! … Khốn kiếp, mình biết tên nào làm chuyện bỉ ổi này mình nhất định sẽ băm nát hắn ta! “ – Tô Cẩn Hiên tức giận lẫn đau đớn lên tiếng.
“ … Vừa nãy cậu gọi điện thoại cho Đình Đình phải không? … Cô ấy nghe điện thoại xong thì ngất xỉu, mình vừa đưa cô ấy vào phòng cấp cứu! … Cậu bình tĩnh lại đi! … Mình sẽ gọi điện cho tất cả các thám tử ở công ty của mình và thế lực ngầm của Sở gia điều tra tung tích của Đường Tâm phụ cậu! “ – Sở Trường Hy vỗ vai Tô Cẩn Hiên động viên anh.
“ … Mình cũng vừa huy động thế lực ngầm theo dõi động tĩnh, bất kể bọn khốn ấy là ai … mình nhất định sẽ moi bọn nó ra! “ – Tô Cẩn Hiên nghiêm mặt nói.
Tô Cẩn Hiên và Sở Trường Hy vừa xoay người đi vào cổng bệnh viện thì hai chiếc xe của Tống Duật Phong và Trình Hạo Thiên cũng vừa lao đến.
Tống Duật Phong xuống xe chạy vội vào phòng cấp cứu, khi gặp Lâm Doanh ngồi chờ trước phòng cấp cứu, nghe cô thông báo Trác Đình chỉ hoảng loạn dẫn đến bị sốc tâm lý nên ngất xỉu, bác sĩ đang truyền dịch cho cô, anh mới thở phào nhẹ nhõm vô lực ngồi xuống chiếc ghế gần bên cạnh.
Mọi người tụ họp trước phòng cấp cứu nghe Tô Cẩn Hiên báo tin Đường Tâm bị bắt cóc. Lâm Doanh và Diệp Hân cắn môi nhìn nhau rồi hai cô bước nhanh ra ngoài. Lâm Doanh gọi cho anh hai và anh ba của mình nhờ họ lấy thế lực của mình cho người đi tìm Đường Tâm còn Diệp Hân gọi điện thoại năn nỉ ba của mình cho cấp dưới kiểm tra tất cả các camera được lắp trên những tuyến đường tìm Đường Tâm giúp cô.
Một đêm đó, Đường Tâm bị bắt cóc, Trác Đình thì hôn mê bất tỉnh nằm trong phòng cấp cứu truyền dịch, còn tất cả những người còn lại thì thức trắng đêm, tung ra hết tất cả lực lượng có trong tay để truy tìm tung tích của Đường Tâm và theo dõi tình hình sức khỏe của Trác Đình.
Bình luận truyện