Bàn Long

Chương 487: Sa mạc cổ bảo



Kim chúc tánh mạng bạo liệt, đám ác ma vốn trong kim chúc tánh mạng trong nháy mắt đã bị vô tận hoàng sa bao vây, vô tận hoàng sa mỗi một hạt cát đều phảng phất nặng tựa trăm ngàn cân. Toàn thân Lâm Lôi cũng đều bị hoàng sa bao vây, căn bản không cách nào thoát ra.
"Địch Lỵ Á!" Lâm Lôi không khỏi mong muốn nắm được tay Địch Lỵ Á.
"Lâm Lôi!" Địch Lỵ Á đồng dạng cũng mong bắt được tay Lâm Lôi.
"Hô!" vô tận hoàng sa rớt xuống dưới. Lâm Lôi căn bản không cách nào khống chế thân hình.
"Rốt cục là cái gì?" Lâm Lôi vọng đồ tránh thoát khỏi đại lượng hoàng sa áp bách trói buộc. Nhưng lực lượng trói buộc kỳ lạ hắn căn bản không cách nào phản kháng, chỉ trong nháy mắt - "Phốc thông!" một tiếng. Lâm Lôi đã rơi xuống trên mặt đất.
Lâm Lôi lập tức đứng lên nhìn khắp chung quanh: "Tới cùng là chuyện gì đã xảy ra?" Lâm Lôi trong lòng tràn đầy nghi hoặc, khiếp sợ.
Đây là một kiến trúc khổng lồ do hoàng sa ngưng tụ thành. Lâm Lôi ngẩng đầu căn bản chỉ có thể thấy một nóc nhà thực lớn do hoàng sa hình thành chứ không thể thấy bầu trời. Đây là một cự hình kiến trúc hoàn toàn do hoàng sa hình thành mà Lâm Lôi lại bị trói buộc ở trong đó.
Điều khiến Lâm Lôi cảm thấy kinh hãi nhất chính là.
"Không có ai. Chung quanh một người cũng không có. Mọi người đều đi đâu rồi?" Lâm Lôi nhìn khắp chung quanh thế nhưng trong tòa nhà này một bóng người cũng không có.
Lâm Lôi thả thần thức ra cũng không khỏi chấn động: "Sao lại có thể? Thần thức của ta cho dù trên địa ngục cũng đủ để bao trùm gần trăm thước khoảng cách nhưng sao ở địa phương quỷ quái này lại chỉ có thể bao trùm mười thước chung quanh?" Lâm Lôi không thể không khiếp sợ.
"Ảnh hưởng tới thần thức?"
Lâm Lôi trong lòng cũng hiểu "Chẳng lẽ này sa mạc tòa nhà này có thể xem như là một không gian?"
Lâm Lôi mặc dù phát hiện chung quanh không có một bóng người, nhưng vẫn còn có thể cảm ứng được một người tồn tại - Bối Bối!
Bối Bối cùng Lâm Lôi linh hồn tương liên lẫn nhau, bất kể phân cách tới địa phương nào, đều có thể cảm ứng được sự tồn tại lẫn nhau.
"Lão Đại, ngươi bây giờ thế nào? Ta bây giờ đang ở trong một thứ kiến trúc cổ quái do sa mạc hình thành, căn bản không hề thấy một bóng người. Mọi người hình như đều không thấy." Thanh âm của Bối Bối vang lên trong đầu Lâm Lôi.
Hai người linh hồn tương liên căn bản không cần thần thức truyền âm mà là linh hồn trao đổi.
Lâm Lôi nghe được lời Bối Bối trong lòng liền có chút sáng tỏ: "Bối Bối, ta bây giờ cũng giống ngươi, cũng không hề thấy ai, Bối Bối cẩn thận một chút ... ta cảm giác, chúng ta bây giờ hình như đang ở trong một không gian đặc thù."
"Ân, biết." Bối Bối đáp "Lão Đại, ta hiện đang tiến về phía ngươi."
"Hảo." Lâm Lôi cũng cảm ứng được Bối Bối tồn tại.
Lẫn nhau, đều biết đại khái phương vị của đối phương tự nhiên có thể tới gần nhau cho dù ... bọn họ đều nhìn không thấy đối phương.
"Sa mạc cổ bảo?" Lâm Lôi vừa lộn tay, trong tay đã xuất hiện Tử huyết nhuyễn kiếm.
"Sưu!" Lâm Lôi bay lên trời, Tử huyết nhuyễn kiếm trong tay tốc độ tăng đến cực hạn. Chỉ thấy một đạo quang mang màu tím lượng khởi. Nóc nhà phía trên sa mạc cổ bảo 'Hoa Hoa' vài tiếng vang lên, đại khái có một đống hoàng sa bị chém rơi xuống.
Thế nhưng, hoàng sa phía trên nóc nhà lại một trận nhuyễn động, đã lại khôi phục như cũ.
Sắc mặt Lâm Lôi biến đổi, Tốc độ Áo nghĩa của hắn đã tới rồi bình cảnh, hôm nay này thi triển vật chất công kích siêu mạnh "Thứ Nguyên Trảm" mạnh hơn so với lúc ở Ngọc Lan đại lục vài lần thế nhưng còn không rung chuyển được sa mạc cổ bảo chút nào.
"Lực lượng thực là cổ quái." Lâm Lôi nhướng mày "Một cổ lực lượng kỳ lạ hoàn toàn ẩn chứa trong hoàng sa."
"Địa phương cổ quái này." Lâm Lôi không hề lãng phí thời gian, lập tức cũng hướng về phía Bối Bối đi tới.
"Lão Đại, chỗ này thực là quỷ dị, bây giờ ta không có cách nào đi tới. Phía trước là vách tường không còn đường nữa, mà vách tường rất cổ quái, ta căn bản phá không ra. Vừa phá một chút, hoàng sa lại di động trở về." Bối Bối chợt la lên.
Lâm Lôi không khỏi cả kinh.
"Bối Bối, chờ một chút." Lâm Lôi cũng không ngừng đi về phía Bối Bối.
Trong cổ bảo hoàng sa có rất nhiều ngõ cụt, cũng có rất nhiều hành lang, tựa như một cự hình mê cung. Lâm Lôi đi chỉ chốc lát cũng phát hiện phía trước không có đường mà chỉ có một bức tường do hoàng sa hình thành. Lâm Lôi rõ ràng cảm ứng được chỗ của Bối Bối nhưng là không cách nào đi tới.
"Bối Bối, đường của ta cũng bị vách tường chặn." Lâm Lôi cau mày quay đầu lại nhìn chung quanh.
"Nhiều hành lang như vậy, đều là ngõ cụt sao?" Lâm Lôi không khỏi nhớ lúc ở Ngọc Lan đại lục vị diện, từng thấy một loại trò chơi - Mê cung. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Trong mê cung có rất nhiều ngõ cụt nhưng đường đúng chỉ có một cái, chỉ cần sai một bước căn bản không cách nào đi ra khỏi mê cung này.
"Chẳng lẽ cổ bảo cổ quái do hoàng sa hình thành này là mê cung?" Lâm Lôi âm thầm đoán.
"Không có cách nào khác tạm thời cho rằng nó là mê cung đi." Lâm Lôi lập tức bắt đầu đi dọc theo hành lang, trong lúc đi tới đồng thời trong óc cũng cố gắng ghi nhớ vị trí các ngõ. Với năng lực thôi diễn của Lâm Lôi.
"Bối Bối. Địa phương cổ quái này rất có thể là một mê cung." Lâm Lôi cùng Bối Bối linh hồn trao đổi.
"Mê cung?" Bối Bối chấn động.
"Đúng, ngươi có thể nghĩ biện pháp đi tới gần ta bên này." Lâm Lôi không ngừng ghi nhớ khi qua mỗi một ngõ cụt đi lầm đường liền lập tức quay đầu lại.
"Hóa ra là mê cung ... hảo, ta nhất định có thể tìm được chánh xác đường." Bối Bối cũng rất lo lắng, bất kể là hắn hay là Lâm Lôi, đều quan tâm đến thân nhân của mình, Lâm Lôi quan tâm Địch Lỵ Á còn Bối Bối cũng đang rất lo cho Ny Ti.
Bên ngoài có hơn hai mươi người đang tụ tập tại một chỗ, cầm đầu chính là Y Ni Qua cùng sư phụ hắn.
"Sư phụ, phong nguyên tố pháp tắc tu luyện tới trạng thái của người có lẽ cả địa ngục sợ rằng không nhiều người hiểu được a." Y Ni Qua vẻ mặt tươi cười nịnh nọt nói.
Thanh bào lão giả cũng cười nói: "Ngươi cũng đừng vuốt đuôi ta (ý nói đừng nịnh ta). Ta cực mạnh cũng chỉ có chiêu thức ấy thôi, nếu luận về đan thuần công kích ác ma kia còn mạnh hơn ta một chút. Sách sách ... hắn thực sự rất mạnh, một kiếm liền bổ ra vách tường "Phong Chi Cổ Bảo" của ta."
"Bổ ra thì sao, sư phụ tùy thời có thể biến ảo mà." Y Ni Qua rất rõ chiêu này của sư phụ hắn.
Thất đại nguyên tố pháp tắc. Tứ đại quy tắc.
Trong đó Phong nguyên tố pháp tắc cùng không gian rất có liên quan, đặc biệt dung hợp thành công vài huyền ảo thì thành tựu ở phương diện không gian cũng sẽ càng ngày càng mạnh.
"Bọn họ còn cho cái này là mê cung?" Thanh bào lão giả đối với mọi sự tình phát sinh trong 'Phong Chi Cổ Bảo' đều biết rõ, lão phát hiện đa số ác ma đang dựa theo biện pháp đi trong mê cung để tìm kiếm đường ra.
"Đúng, đây là mê cung, nhưng là ... một mê cung tùy thời có thể biến ảo!"
Thanh bào lão giả cười nói: "Y Ni Qua, mang theo người của ngươi, bắt đầu động thủ đi, ta sẽ phối hợp cùng các ngươi."
"Rõ, sư phụ." Y Ni Qua lúc này mới mang theo thủ hạ của mình xuất phát.
Y Ni Qua cùng hơn hai mươi thượng vị thần rất nhẹ nhàng trực tiếp đi tới. Cho dù phía trước là vách tường khi bọn hắn tới gần vách tường cũng sẽ tự nhiên hé ra một đường, ngược hẳn so với bọn Lâm Lôi ... Y Ni Qua một nhóm người ở trong cổ bảo không hề bị ngăn cản.
Hơn nữa, còn có thanh bào lão giả phối hợp chỉ dẫn.
Lâm Lôi di động cực nhanh mà trong đầu hắn bản đồ mê cung cũng càng ngày càng rõ ràng. trên mặt Lâm Lôi không khỏi hiện lên vẻ tươi cười: "Xem ra thoát khỏi mê cung này cũng nhanh thôi." Lâm Lôi trong lòng rất tự tin.
Nhưng đột nhiên hắn đang hành tẩu cực nhanh chợt đình chỉ.
"Sao có thể?"
Lâm Lôi nhìn vách tường trước mắt, sắc mặt trong nháy mắt đại biến "Không, nơi này không thể có vách tường, ta vừa rồi mới đi tới nơi này là thông đạo mới đúng, hơn nữa bên cạnh còn có một cây cột!" Lâm Lôi quay đầu lại nhìn, đích xác có một cây cột ở đó.
"Cây cột còn nhưng thông đạo thì sao? Chẳng lẽ ta nhớ lầm, không có khả năng!"
Lâm Lôi nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra bản đồ rõ ràng, đây đều là một vài địa phương hắn đã đi qua.
"Không có khả năng, không có khả năng đi nhầm." Lâm Lôi lập tức quay về phương hướng khác đi đến "Phía trước hẳn là có một ngõ cụt mà ta vừa mới đi qua." Lâm Lôi thì thào nói nhưng khi đi tới vị trí cái ngõ cụt Lâm Lôi lại ngây ra.
Trước mắt - Cũng là một cái thông đạo lớn, căn bản không có ngõ cụt.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Ta không có khả năng nhớ lầm a." Lâm Lôi không khỏi ôm đầu, trong đầu không ngừng nhớ lại các chỗ mình đã đi qua "Không có khả năng nhầm, nhưng chỗ này lại hoàn toàn ..."
Sắc mặt Lâm Lôi đột nhiên trắng toát!
"Mê cung cổ quái này, nó có thể biến ảo sao?" Lâm Lôi cảm thấy từ đáy lòng mình xuất hiện cảm giác bất lực. Mê cung còn có cơ hội thoát ra ngoài, nhưng nếu mê cung không ngừng biến ảo vậy phải làm sao bây giờ đây?
"Lão Đại, ta đã tới vị trí của ngươi vừa rồi." Thanh âm Bối Bối vang lên trong đầu Lâm Lôi "Ta không biết chuyện gì xảy ra. Đang lúc không có đường đi nhưng đột nhiên vách tường biến mất xuất hiện một cái thông đạo, lão đại. Ngươi mau lại đây đi. Ta bây giờ cũng không biết phải đi như thế nào."
Lâm Lôi nhìn ngõ cụt trước mắt biến thành thông đạo, cười khổ nói: "Bối Bối, ta cũng thể quay trở lại vị trí cũ."
"Địch Lỵ Á." Lâm Lôi đáy lòng tràn đầy lo lắng, nhưng hắn cũng không có biện pháp gì.
Đương khi Lâm Lôi cùng một đoàn ác ma đều đang vội vàng tìm đường ra thì bên Y Ni Qua lại đang lén lút thu hoạch táng mạng bọn họ!
"Địa phương quỷ quái này tới cùng như thế nào đi ra ngoài!" Toa Uy Đặc là một tứ tinh ác ma lần này tham gia hộ tống nhiệm vụ, là một cao thủ đã đạt tới thượng vị thần cảnh giới. Khi hắn nhìn thấy lục tinh ác ma Lý Nhĩ Mông Tư cùng với Ai Đức Hoa Tư ba huynh đệ trong lòng cũng là mừng rỡ. Hắn cho rằng, chính mình không có nguy hiểm.
Nhưng giờ phút này hắn không có bất luận kẻ nào để dựa dẫm, chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Không phải mê cung, hẳn là siêu cấp cường giả tu luyện phong nguyên tố pháp tắc." Toa Uy Đặc đáy lòng phát lạnh "Có thể tu luyện phong nguyên tố pháp tắc đến nước này, Phong nguyên tố pháp tắc chín loại huyền ảo phỏng chừng cũng dung hợp hơn phân nửa"
Toa Uy Đặc biết rõ tuyệt thế cao thủ như thế tuyệt đối không phải là người mà hắn có khả năng chống lại.
Đột nhiên - Vách tường bằng hoàng sa bên cạnh Toa Uy Đặc đột nhiên vỡ ra, hai đạo nhân ảnh đột ngột xông về hướng Toa Uy Đặc, một cổ sóng nhiệt đập vào mặt mà đến, còn có một cổ khí tức lạnh như băng xâm nhập thân thể.
"Bất hảo." Toa Uy Đặc sắc mặt đại biến.
Đồng thời - từ dưới lớp hoàng sa dưới chân Toa Uy Đặc cũng đột nhiên toát ra một bóng người. Một thanh tế kiếm trực tiếp chém vào Toa Uy Đặc.
Ba gã thượng vị thần liên thủ giảo sát Toa Uy Đặc!
Đặc biệt công kích đột ngột như vậy nên Toa Uy Đặc chỉ có thể miễn cưỡng phản ứng ngăn cản hai gã địch nhân phía trước còn một kiếm của gã địch nhân thứ ba cũng rất dễ dàng đâm vào trong cơ thể hắn. Chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt -
"Chuẩn bị công kích kế tiếp, nga, cẩn thận một chút phía trước có hai người, một người là thượng vị thần. Còn có một trung vị thần, hai người bọn họ đi cùng một chỗ, các ngươi hướng thông đạo phía trước mà tới ..." Thanh âm của thanh bào lão giả vang lên bên tai ba người.
Phong chi cổ bảo này mặc dù kỳ lạ nhưng là dù sao ác ma bị thu vào trong đó không ít, ngẫu nhiên một hai người gặp nhau cũng là có thể xảy ra.
Ba gã thượng vị thần nhìn nhau, đều nở nụ cười.
Có Phong chi cổ bảo phối hợp, giết người quả thực dễ dàng, đặc biệt còn dùng nhiều đánh ít cùng đánh lén.
Thanh bào lão giả bản thân cũng bước chậm đi tới: "Bác y gia tộc tài phú? Xem ra muốn lọt vào tay ta." Thanh bào lão giả rất rõ vị trí của hai cố dong giả. Chỉ thấy thanh bào lão giả bước tới một bước, cả người đã dung nhập vào trong hoàng sa.
Hắc giác lão giả giờ phút này đang cảnh giác bay ở giữa không trung.
"Cũng có cao thủ như thế." Hắc giác lão giả biết rõ cổ bảo này là cái gì, lão tự nhiên không dám tới gần mặt đất hoặc vách tường, nếu không địch nhân đột nhiên từ dưới đất toát ra chính mình ngay cả thời gian phản ứng cũng không có. "Xem ra, lần này rất nguy hiểm."
"Ân?"
Hắc giác lão giả đột nhiên quay đầu nhìn sang một cái ngõ cụt, chỉ thấy Lâm Lôi mặc một thân hoàng bào đang cẩn thận đi tới.
"Là hắn, hình như tên hắn là Lâm Lôi." Hắc giác lão giả có chút kinh ngạc.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện